Vấn đề là tốc độ của lão ta quá nhanh, mọi người có muốn cản cũng cản không được. Lão bật người bay thẳng lên trời, phá hủy đại trận mà Mông Điềm đang thao túng, sau đó xông ra ngoài.
Cảnh tượng ấy thành công dọa mọi người sợ chết khiếp. Vì điều này chứng tỏ thực lực của Phương Tịnh Thiên ở hiện tại đã vượt xa những gì họ tưởng tượng, e là có ngăn cũng ngăn không nổi.
Chỉ là Dương Bách Xuyên không thể để mặc cho lão thích làm gì thì làm được, bầu không khí kỳ lạ của nơi này, Phương Tịnh Thiên nhập ma, lại thêm chuyện bắt cóc đồ đệ Cảnh Xán, nghĩ kiểu gì cũng thấy chẳng đơn giản chút nào.
Ngoài ra, dựa vào những lời Phương Tịnh Thiên vừa nói với Cảnh Xán ban nãy, Dương Bách Xuyên cho rằng Phương Tịnh Thiên không hề đánh mất ý thức.
Nhất định phải đuổi theo, bất kể Phương Tịnh Thiên muốn làm cái gì cũng phải tóm cổ lão ta lại cho bằng được.
Xem chừng lý do Phương Tịnh Thiên dẫn Cảnh Xán đi cũng chẳng tốt đẹp gì, ít nhất thì không tốt cho Cảnh Xán. Dương Bách Xuyên không mong nhìn thấy một tiên tử xinh đẹp như Cảnh Xán bị Phương Tịnh Thiên bắt đi hãm hại.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ vô thức trong lòng hắn mà thôi.
Ban nãy vừa mới xem thấy cảnh Cảnh Xán không một mảnh vải, còn chưa thưởng thức xong dư âm thì nàng ta đã bị Phương Tịnh Thiên bắt đi mất, điều này khiến họ Dương cảm thấy khó chịu vô cùng.
Mặt khác, hắn có cảm giác mục đích Phương Tịnh Thiên bắt Cảnh Xán đi chẳng tốt lành gì, chắc chắn có mưu đồ gì đó ẩn đằng sau.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Phương Tịnh Thiên túm lấy Cảnh Xán, thoát khỏi đại trận do Mông Điềm bày ra, rồi biến mất.
Dương Bách Xuyên hét lớn, ra lệnh đuổi theo. Sau đó hắn chạy vội tới bên cạnh trận pháp, phát hiện có vài quỷ tiên của Mông Điềm đã bị Phương Tịnh Thiên tiêu diệt.
“Sư tôn, thứ cho đệ tử vô năng, không thể ngăn cản lão.” Mông Điềm hạ lệnh giải tán đại trận quỷ tiên, rồi tiến lên bẩm báo với Dương Bách Xuyên.
“Con đã muốn làm rất tốt, Phương Tịnh Thiên rơi vào ma đạo, tu vi cũng đột phá tới thượng phẩm Hỗn Nguyên cảnh, các con không ngăn nổi cũng là bình thường, bên ta tổn thất bao nhiêu người?” Dương Bách Xuyên hỏi Mông Điềm.
“Có tám người bị một chiêu của Phương Tịnh Thiên đánh cho hồn phi phách tán ạ.” Mông Điềm trầm giọng trả lời, rõ ràng ban đầu, hắn ta dẫn theo tận ba nghìn tướng sĩ từ Hoàng Lăng Đại Tần Thành ra ngoài, vậy mà trên đường tới đây, đến hiện tại, cũng chỉ còn lại một nghìn lẻ mấy người.
Hôm nay, chết một người tương đương thiếu mất một người, với cả một khi tử vọng, quỷ tiên sẽ lập tức hồn phi phách tán, không còn để lại chút vết tích gì, vì họ là quỷ tiên chứ không phải con người có máu có thịt, nên một khi chết là tan biến vĩnh viễn.
Mỗi lần đánh mất một người, lòng Mông Điềm lại đau như dao cắt. Thế mà chỉ một chiêu của Phương Tịnh Thiên đã giết tận tám người.
Dương Bách Xuyên cũng nổi trận lôi đình, kỳ thật, tình cảm giữa hắn và những vị tướng sĩ quỷ tiên của Mông Điềm cực kỳ thắm thiết, nguyên nhân vì mọi người cùng đến từ một nơi, so với trăm triệu sinh linh ở Tiên Giới, một nghìn quỷ tiên này chẳng khác nào hạt cát bé nhỏ giữa đại dương, nhưng với hắn mà nói họ lại là đồng hương.
Mặt mày Dương Bách Xuyên sa sầm, hắn cất giọng nói với Mông Điềm: “Ổn định lại đội ngũ, cùng ta đuổi theo Phương Tịnh Thiên, lần này nhất định phải khiến lão hôi phi yên diệt, trả thù cho các tướng sĩ.”
“Rõ, sư tôn.”
Dương Bách Xuyên bay vọt về phía trước, khi thấy ánh sáng tỏa ra từ tế đàn phía sa, trái tim như dâng tới cổ họng, cả người tức tốc lao về phía đó.
Từ xa, hắn đã nhìn thấy bóng dáng của Phương Tịnh Thiên và Cảnh Xán nằm trên đỉnh tế đàn.
Chẳng mấy chốc, hai người họ đã bay lên tới tế đàn.
Giờ phút này, trên tế đàn cũng toả ánh hào quang rực rỡ, có điều lại nhuộm đẫm màu máu đỏ tươi.
Thoạt nhìn, tầng cao nhất của tế đàn bốn tầng chỉ rộng khoảng trăm mét vuông.
“Bao vây tế đàn.” Dương Bách Xuyên hạ lệnh.
Mọi người lập tức xông lên bọc quanh tế đàn.
Dương Bách Xuyên dẫn theo Tuyết Hương, Đinh Hòa Bình và vài cao thủ Hỗn Nguyên Cảnh bay lên trên đỉnh tế đàn, đập vào mắt là hai bức tượng và những dòng chữ cổ cực kỳ phức tạp khắc bên trên.
Bấy giờ, biểu cảm trên mặt Phương Tịnh Thiên vô cùng điên cuồng, Cảnh Xán thì nằm co ro dưới chân lão ta, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, miệng lẩm bẩm: “Sư phụ, tại sao?”
“Ha ha ha… Để ta nói thật cho con biết ha, tu vi của vi sư mãi mà không tiến bộ, đúng lúc này, vi sư bỗng tìm được một quyển bí điển về Ma tộc, có thể dẫn người nhập ma đạo mà không đánh mất ý thức, mấy năm gần đây, đã vài lần vi sư tính đến chuyện nhập ma, nhưng do dư mãi vẫn không quyết định được…
Suy cho cùng cũng là rơi vào ma đạo đó, ai mà biết bí điển do Ma tộc ghi lại là thật hay giả chứ? Cũng may Đinh Hòa Bình đã giúp ta hạ quyết tâm, còn đúng dịp họ muốn tìm tới Ma Tộc Thành, chẳng phải là tới cả ông trời cũng bảo vi sư hãy nhập ma sao?
Kỳ thật đến tận bước này rồi, vi sư vẫn do dự không biết có nên nhập ma đạo, tu luyện ma công không, kết quả là trong lúc này, con và hai bà lão kia lại bị ma hồn xâm chiếm, cộng thêm thằng nhóc Dương Bách Xuyên ép buộc, dồn vi sư tới bước đường này.”