Ngưu Tam trực tiếp bị bàn tay từ con lực Tiên Nguyên của Đinh Hòa Bình trấn áp, phát ra một tiếng gầm giận dữ không cam lòng.
"Rắc rắc~"
Tiếng xương gãy vang lên.
Giây tiếp theo, Ngưu Tam trực tiếp bị Đinh Hòa Bình đánh gãy xương cốt toàn thân, sau đó ngã xuống đất.
Lúc này, Dương Bách Xuyên nhìn thấy một đạo ma khí bay ra từ trong cơ thể Ngưu Tam.
Nhìn có vẻ thật sự là một cá thể.
Là dáng vẻ một lão già, nhưng đó là ma hồn.
Hơn nữa, khí tức cũng không yếu.
Đạo ma khí chạy thẳng đến chỗ Kim Quy Tiên Nhân đã bị đánh ngã xuống đất.
Dương Bách Xuyên khịt mũi lạnh lùng, đang định ra tay, nhưng đúng lúc này, Mông Điềm lại nói: "Sư tôn, cứ giao cho con xử lý."
Vốn tưởng rằng chỉ có bản thân có mắt Càn Khôn mới có thể nhìn thấy được ma hồn này, nhưng không ngờ Mộng Điềm cũng có thể nhìn thấy, lúc nhìn thấy Mộng Điềm vội vàng chạy tới, Dương Bách Xuyên mới dừng lại quan sát.
Cũng là ma hồn, lão giả ma hồn tiên nhân này còn mạnh hơn cả tiểu ma hồn và đại ma hồn mà bọn họ gặp phải lúc trước, cũng là một ma hồn có trí khôn rất cường đại, chỉ cần cảm nhận khí tức đã thấy là ma hồn cấp bậc Đại La rồi.
Cũng mạnh hơn nhiều so với hai ma hồn trước đó, chẳng trách những người khác lại không thể nhìn thấy trạng thái của ma hồn, cho dù là hắn, nếu không có mắt Càn Khôn e là cũng không nhìn thấy.
Về phần khả năng nhìn thấy của Mộng Điềm, rõ ràng có liên quan đến thể chất quỷ tiên như hắn.
Lúc này, lão già ma hồn này đã bị đòn tấn công của Đinh Hòa Bình đánh bật ra khỏi cơ thể Ngưu Tam, bay thẳng về phía Kim Quy Tiên Nhân, hiển nhiên là muốn mượn Kim Quy gây tai hoạ.
Dương Bách Xuyên đương nhiên sẽ không cho phép.
Tiếp theo, phải xem thủ đoạn của Mộng Điềm rồi, nhưng không biết một quỷ tiên cấp bậc Đại La như Mộng Điềm thì có thủ đoạn bắt được lão giả ma hồn này hay không.
Trên thực tế mọi người đều chú ý đến sự thay đổi trong sân, đặc biệt là cuộc đối thoại của Mông Điềm và Dương Bách Xuyên.
Mặc dù rất nhiều người không nhìn thấy lão Ma Hồn nhưng từ cuộc trò chuyện của hai người, bọn họ đều được tình thế đã có sự thay đổi.
Mông Điềm bước lên một bước, nhảy lê duỗi tay thành móng vuốt, gầm lên: “Qủy đạo nhiếp hồn, Phong Đô Ấn ~”
Chỉ trong nháy mắt có người nhìn thấy một khắc văn xám xịt xuất hiện trong tay Mông Điềm, tản ra ánh sáng chói mắt, hình thành một hình dạng cái ô xòe ra khoảng mười mấy mét, sau đó đột ngột co lại rồi lao vút đi.
Ở trong mắt mọi người, Mông Điềm ra tay nhằm vào không khí, mặc dù không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào nhưng mọi người cũng cảm nhận được Mông Điềm đang nhằm vào sinh linh nào đó.
Chỉ có Dương Bách Xuyên vận chuyển Càn Khôn Nhãn mới nhìn thấy, Mông Điềm ra tay đánh về phía lão quỷ kia.
Trong lòng thầm khen Mông Điềm ra chiêu hay, nhưng không ai phát hiện trong số bọn họ có một vài người đang nở nụ cười âm độc.
Ngay cả Dương Bách Xuyên cũng không phát hiện bởi vì ánh mắt của mọi người đều đang tập trung về phía Mông Điềm.
Sau khi Mông Điềm đánh trúng lão Ma Hồn, lão Ma Hồn bộc phát ra luồng ma khí kinh khủng.
“Gào ~”
Đúng lúc này lão Ma Hồn phát ra tiếng gầm nhức óc.
Trong luồng ma khí khổng lồ này, thân thể hắn ta bành trướng gấp ba lần.
Dương Bách Xuyên lo lắng không biết Mông Điềm có thể chịu đựng được không?
Hay nói cách khác pháp thuật quỷ đạp của Mông Điềm có thể chịu nổi sự phản kháng của lão Ma Hồn hay không.
Bởi vì sự biến hóa của lão Ma Hồn, cuối cùng những người khác cũng nhìn thấy đối tượng mà Mông Điềm ra tay.
Đinh Hòa Bình thốt lên: “Ma Hồn.”
“Đúng là Ma Hồn, hơn nữa là Ma Hồn rất cường đại, từ hơi thở có vẻ là cấp Đại La, hơn nữa không hề yếu hơn Mông Điềm.”
Dương Bách Xuyên giải thích.
“Ta đi giúp?” Đinh Hòa Bình nói.