“Bảo Thuận Quang thắng.” Phương Tĩnh Thiên dựa theo những gì đã nói trước đó, đưa năm nghìn tiên thạch trung phẩm cho Bảo Thuận Quang, dù sao cũng không phải tiên thạch của mình nên không đau lòng.
“Đa tạ nhé, tiên thạch này ta xin thu nhận ~” Bảo Thuận Quang cười tới sảng khoái.
“Ngươi…chúng ta đi ~”
Cuối cùng, Huỳnh Uyên Minh xanh mặt, dẫn người rời đi, bọn họ tiến vào trong vòng xoáy.
Biết rõ mình bị Bảo Thuận Quang đùa giỡn, nhưng không nói gì được.
Trong lòng tức chết đi được.
Phương Tĩnh Thiên cũng dẫn người tiến vào vòng xoáy.
Chỉ còn lại người phe mình.
Đợi Phương Tĩnh Thiên dẫn theo người của Hòa Vân Các rời đi, Bảo Thuận Quang đi tới trước mặt Dương Bách Xuyên cười nói: “Đa tạ chủ nhân đã giữ mặt mũi cho ta, đây là năm nghìn tiên thạch trung phẩm của Huỳnh Uyên Minh, cộng thêm năm nghìn của ta nữa, tổng cộng một vạn tiên thạch trung phẩm, mong chủ nhân nhận lấy.”
Dương Bách Xuyên thấy Bảo Thuận Quang đưa nhẫn không gian tới thì sững người, hắn khoát tay: “Đây là của ngươi, đưa ta làm gì.”
“Nếu như không có chủ nhân giải vây thì ta đã bị đám Huỳnh Uyên Minh cười chết rồi, chủ nhân chỉ điểm lối ra, ta mới trút được cục tức này, thấy vẻ mặt xanh mét của Huỳnh Uyên Minh vừa rồi, ta rất sảng khoái, lấy được năm nghìn tiên thạch của Huỳnh Uyên Minh là công lao của chủ nhân, những tiên thạch này xem như thuộc hạ biếu kính chủ nhân, mong người nhận lấy.”
Bảo Thuận Quang nói rất chân thành, cũng nhất quyết phải đưa nhẫn cho hắn.
Lúc này, Dương Bách Xuyên có hơi xấu hổ, thân là chủ nhân lại lấy đồ của thuộc hạ, đây không phải phong cách của hắn, nhưng đây lại là tâm ý của Bảo Thuận Quang.
Trong lúc đang khó xử, Đinh Hòa Bình nói: “Đại tông sư cứ nhận đi, đây là tấm lòng của lão Bảo.”
“Đúng vậy, đại tông sư nhận đi, nói ra lại hổ thẹn, nhờ có đan dược của đại tông sư chúng ta mới đột phá lên Hỗn Nguyên trung phẩm, bọn ta vẫn chưa bỏ ra được thứ gì, đây là ba tấm phù chú do ta luyện chế, một là để chạy trốn, một để phòng ngự, tấm còn lại là tấn công, xin đại sư chớ ghét bỏ.
Diêu Bất Ngôn cũng đưa lên ba tấm phù.
“Đúng đúng đúng, nếu như không có đan của đại tông sư thì chúng ta cũng không biết tới lúc nào mới có thể đột phá, lão Biên ta cũng không có thứ gì tốt cả, con rối này ta xin tặng cho đại tông sư, nó có thể chống lại được một đòn của Hỗn Nguyên đại viên mãn, hy vọng đại tông sư nhận lấy.” Dứt lời, Biên Long vung tay lên, bên cạnh xuất hiện một con rối cỡ người đeo mặt nạ mặc áo giáp đen.
Ở Tu Chân Giới Dương Bách Xuyên cũng từng nghiên cứu con rối mặc dù không tinh thông nhưng vẫn có thể nhìn ra, con rối cạnh Biên Long là đồ tốt.
Nghe thấy có thể ngăn cản được một đòn của Hỗn Nguyên đại viên mãn là đã động tâm rồi.
Lúc này, Đinh Hòa Bình lại xấu hổ, Bảo Thuận Quang tặng tiên thạch, hơn nữa còn là tùy tùng của Dương Bách Xuyên, cũng không có vấn đề gì, Biên Long là Khôi Lỗi sư, tặng con rối nên rất hợp lý, Diêu Bất Ngôn là Phù Chú đại sư, tặng phù chú không hề sai, mọi người đều tặng quà đáp lễ cho đan dược của Dương Bách Xuyên, rất hợp tình hợp lý.
Nhưng ông thì sao…?
Ông là luyện đan sư đấy !
Dương Bách Xuyên còn là đại tông sư cửu phẩm.
Đan dược của Đinh Hòa Bình không lấy ra được.
Nhưng Dương Bách Xuyên đã tặng ông tiên đan giúp tu vi của ông đột phá lên tới Hỗn Nguyên trung phẩm, đây là một ân tình lớn, người khác đều đã tặng quà đáp lễ, nếu như ông không có thì cũng không hay lắm.
Nhưng đáp lễ bằng gì bây giờ?
Đây là một vấn đề nan giải với Đinh Hòa Bình.
Sau khi nghĩ ngợi, Đinh Hòa Bình cũng lấy ra một chiếc nhẫn: “Đại tông sư, đan dược mà ta luyện chế mang ra chỉ thêm bêu xấu, trong chiếc nhẫn này là mười gốc tiên dược mà ta cất giấu, ta tin nó ở trong tay của đại tông sư thì sẽ phát huy được tác dụng lớn hơn.”
“Ặc ~ Mấy người đang làm cái gì vậy, ta tặng tiên đan không phải để các người hồi đáp…” Dương Bách Xuyên nhìn cả bốn người đều lấy lễ vật ra, hắn rất khó xử.
“Đại tông sư, mọi người đều là người tu tiên, người nhận lấy đi, cũng xem như hiểu được tâm ý của chúng ta…”
“Đúng đúng…”
Cả bốn người cùng lên tiếng.
“Được rồi, vậy thì ta đành mặt dày nhận lấy vậy, sau này luyện ra tiên dược sẽ không thiếu phần của các ngươi, đa tạ ~”
Cuối cùng Dương Bách Xuyên vui vẻ nhận lấy, thật ra hắn biết những lễ vật này đều rất giá trị.
Hơn nữa hắn còn có thể sử dụng, lại rất cần thiết.
Hắn cũng không khách khí thêm mà nhận hết.