Dương Bách Xuyên nghe Bảo Thuận Quang nói vậy, suýt chút nữa đã cười ra tiếng, không ngờ Bảo Thuận Quang cũng biết bẫy người khác.
Nếu như Hình Uyên Minh đồng ý thì nhất định sẽ rỉ máu.
Chờ xem kịch vui vậy.
Lúc này, đột nhiên Tuyết Hương nhỏ giọng nói: “Có phải ngươi biết cách ra ngoài không?”
“Haha, ngươi thông minh đấy, nhưng khoan hãy nói, để lão Bảo vả mặt Hình Uyên Minh đi, haha ~” Dương Bách Xuyên cười xấu xa.
…
Bên kia, Bảo Thuận Quang nói trong vòng một phút đồng hồ sẽ tìm được lối ra, hơn nữa còn muốn đặt cược, điều này khiến Huỳnh Uyên Mình còn đang giễu cợt phải sửng sốt.
Vừa rồi còn đỏ mặt tía tai, nói không có cách phá, cũng không nhắc gì tới lối ra, vừa chớp mắt đã nói có thể tìm được đường ra, lừa ai chứ?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Huỳnh Yên Minh lại bị Bảo Thuận Quang nhìn chằm chằm với vẻ mặt như đang nói ‘Ngươi không dám chính là đang nhận thua’ chọc giận.
“Hừ, ta không tin ngươi có năng lực như vậy, nói xem đánh cược cái gì, lão tử theo tới cùng.” Huỳnh Yên Minh hừ lạnh nói.
Bảo Thuận Quang cười gian: “Đơn giản, cược năm nghìn tiên thạch…trung phẩm.”
Bảo Thuận Quang còn kéo dài giọng, bổ sung thêm: “Ngươi dám không?”
Năm nghìn tiên thạch trung phẩm đối với cao thủ cấp bậc Hỗn Nguyên cũng không phải là số lượng nhỏ, cho dù Huỳnh Uyên Minh có là điện chủ điện Ma Đan cũng vậy.
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, Huỳnh Uyên Minh hơi khó xử, năm nghìn tiên thạch trung phẩm đấy, cho dù ông ta là điện chủ điện Ma Đan thì cũng xót.
Nhưng ông ta không tin Bảo Thuận Quang có thể tìm được lối ra trong phòng một phút.
Diêu Bất Ngôn và Biên Long lại vội vàng nói: “Lão Bảo, ông điên rồi, sao có thể cược…”
Huỳnh Uyên Minh nhìn Bảo Thuận Quang có hơi tức giận, vậy thì cược đi, ông ta không tin, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cược thì cược, Phương các chủ và Đinh đại sư làm nhân chứng, lão tử không tin ông có thể tìm được đường ra chỉ trong một phút.”
Dứt lời, Huỳnh Uyên Minh vung tay, một chiếc nhẫn không gian bay về phía Đinh Hòa Bình.
“Haha, cược thôi.”
Bảo Thuận Quang cười gian trá, cũng ném nhẫn về phía Phương Tĩnh Thiên.
“Không nhiều không ít, vừa đủ năm nghìn tiên thạch trung phẩm.” Phương Tĩnh Thiên đã kiểm tra xong.
“Bên phía ta cũng không có vấn đề gì.” Đinh Hòa Bình lên tiếng, lúc này khóe miệng đã giật giật, ông muốn cười nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, bởi vì đã nhận được truyền âm của Dương Bách Xuyên.
Diêu Bất Ngôn và Biên Long vẫn đang mù mịt, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Dương Bách Xuyên không nói cho hai người họ, nếu không thì bọn họ không diễn kịch được.
Lúc này Dương Bách Xuyên cười.
Bảo Thuận Quang cũng cười.
Đinh Hòa Bình phải nhịn cười, ông rất vui với lần đánh cược này, Huỳnh Uyên Minh vốn là người kiêu căng ngạo mạn, hơn nữa ông ta chế giễu Bảo Thuận Quang chẳng khác nào như đang mỉa mai Tiên Minh Luyện Hóa bọn họ, cũng là giễu cợt Dương Bách Xuyên.
Lần này thì hay rồi, Dương Bách Xuyên đã tìm được lối ra, để Bảo Thuận Quang đi vả mặt Huỳnh Uyên Minh, cũng tốt.
“Bắt đầu tính thời gian…”
Đinh Hòa Bình và Phương Tĩnh Thiên cùng lên tiếng.
“Haha, xem lão phu tìm đây.” Bảo Thuận Quang cười gian, trực tiếp bay vọt lên đánh một chưởng theo luồng khí âm dương mà Dương Bách Xuyên đã chỉ điểm.
“Ầm ~”
Trong tiếng nổ vang, quả nhiên nơi mà Bảo Thuận Quang đánh vào đã xuất hiện một cánh cửa xoáy nước.
“Tìm thấy rồi, đó chính là cửa ra. Đây là không gian âm dương đảo ngược, thế nên quảng trường ở ngay trên đầu, hoặc là nói cửa vào thành Ma tộc là điểm âm dương giao nhau ở ở phía trên đầu chúng ta.” Bảo Thuận Quang rất đắc ý, nói những gì Dương Bách Xuyên truyền âm cho ông ra.
Mọi người nghe xong thì thấy cũng có lý.
Chưa tới một phút đồng hồ, thở hai hơi đã tìm được lối ra.
“Chuyện này…Sao có thể, ta không tin đây là lối ra ~” Huỳnh Uyên Minh trợn trừng mắt, vẻ mặt không thể nào tin nổi, nhưng thật ra trong lòng biết rõ, ông ta đã cược thua rồi.
Vòng xoáy xuất hiện trên đầu bọn họ tất nhiên là lối ra, bởi vì ở đây không có bất thường nào khác, chỉ có phần đỉnh đầu là họ chưa kiểm tra.
Không hiểu sao Bảo Thuận Quang lại có thể tìm được?
Nhưng ngoài miệng Huỳnh Uyên Minh vẫn không thừa nhận.
“Có phải hay không, phái người đi kiểm tra là biết ngay ~”
Lúc này, Đinh Hòa Bình lên tiếng, ông gật đầu với gã thị vệ, tỏ ý qua đó xem thử.
Giây sau, tên thị vệ bay lên hơn một trăm mét, tiến vào vòng xoáy rồi biến mất.
Phương Tĩnh Thiên và Huỳnh Uyên Minh cũng phái hai thuộc hạ Đại La đi vào trong.
Ngay sau đó tất cả mọi người đều nhìn thấy một cảnh tượng quái dị...
Sau khi thuộc hạ của ba bên tiến vào trong cánh cửa vòng xoáy thì xuất hiện ở quảng trường trên đỉnh đầu bọn họ.
Đứng lộn ngược lại nhưng không hề ngã xuống, ba người họ như đang nói gì đó nhưng mọi người không nghe được, hơn nữa có vẻ như bọn họ cũng không thấy được bên này.
Tất cả đã sáng tỏ.
Nơi mà Bảo Thuận Quang tìm được chính là lối ra, cũng chính là không gian đảo ngược, mọi người có thể nhìn thấy được kiến trúc của quảng trường, nhưng người ở phía bên kia lại không thấy được họ.
“Huỳnh Uyên Minh, ông thua rồi.”
Bảo Thuận Quang cười tủm tỉm nói.