Tóm lại, Dương Bách Xuyên có cảm giác một khi ông già quay về Tiên Giới nhất định sẽ đối đầu với rất nhiều kẻ địch hùng mạnh.
Là đồ đệ, sao hắn có thể ngoảnh mặt làm ngơ, không quan tâm đến.
Thế nên từ lúc phi thăng lên Tiên Giới đến giờ, lòng hắn lúc nào cũng cảm thấy nóng vội, lo âu, chỉ mong nhanh chóng tìm được ông già, có vậy thì hắn mới yên tâm.
Tiếc thay vừa bước tới Tiên Giới, tu vi của hắn lập tức biến thành cấp gà mờ. Nói trắng ra thì trong chín cảnh giới lớn của Tiên Đạo, hắn còn chẳng nằm ở mức trung bình, mà là dưới đáy xã hội.
Và đó cũng chính là nguyên nhân hắn luôn cảm thấy bản thân tu luyện quá chậm.
Dương Bách Xuyên nghĩ vậy, không đồng nghĩa với việc Đinh Hòa Bình đứng bên cạnh cũng đồng ý theo.
Đinh Hòa Bình đã nghiêm túc hộ pháp cho họ Dương suốt ba ngày, thế nên cũng tận mắt nhìn thấy tu vi của Dương Bách Xuyên bay từ thượng phẩm Đại La tới Đại La đại viên mãn điên phong, sau đó còn vô tình nghe được họ Dương lẩm bẩm tiếc nuối vì không thể đột phá lên Hỗn Nguyên Đạo Tiên…
Thú thật nghe tới đây, Đinh Hòa Bình tức đến suýt hộc máu, chỉ hận không thể cho nổ tung thằng nhãi này thành trăm mảnh.
Đinh Hòa Bình ngẫm lại cuộc đời mình, từ lúc bắt đầu tu luyện tới nay đã qua chín nghìn tám trăm nay mới có thể trèo lên tới cảnh giới sơ phẩm Hỗn Nguyên Đạo Tiên như hiện tại, và tính riêng thời gian để ông ta đột phá từ thượng phẩm Đại La tới Hỗn Nguyên Cảnh thôi đã tốn hơn một nghìn năm trăm năm rồi đó!
Rốt cuộc thằng nhãi Dương Bách Xuyên này là yêu nghiệt phương nào vậy?
Ba ngày, là ba ngày đấy!
Chỉ trong ba ngày đã hoàn thành đoạn đường mà ông ta tốn tận một nghìn năm trăm năm mới tu luyện thành công, thế mà còn chưa thấy hài lòng?
Đúng là người không bằng người, tức chết đi được mà!
Đinh Hòa Bình buồn bực trong lòng. Nhưng lát sau, khi nhìn về phía Dương Bách Xuyên lần nữa, Đinh Hòa Bình lại bất ngờ nở nụ cười.
Hiện tại, đằng sau Dương Bách Xuyên có thật sự tồn tại một vị luyện đan đại sư không còn quá quan trọng nữa, bởi chỉ cần mỗi thiên phú tu luyện của thằng nhóc này thôi đã đủ chứng minh hắn là một thiên tài yêu nghiệt rồi, có thể lôi kéo hắn gia nhập Luyện Tạo Tiên Minh thành công đúng là một chuyện quá tốt.
Đây là thiên tài do ông ta phát hiện ra đó, chờ tới khi thời cơ chín muồi, ông ta sẽ dẫn Dương Bách Xuyên tới gặp sư tôn, chắc chắn sư tôn sẽ mừng lắm cho xem!
Nghĩ đến đây, cảm xúc trong lòng Đinh Hòa Bình ổn định lại không ít.
Thấy Dương Bách Xuyên thu công, Đinh Hòa Bình mỉm cười bước tới: “Chúc mừng Dương đạo hữu tiến bộ vượt bậc, đúng là đáng mừng…”
“Ha ha, ăn may thôi, ăn may mà thôi.” Họ Dương ngoài miệng thì khiêm tốn, nhưng sự tự hào chói lòa trong ánh mắt đã nói lên cảm xúc sung sướng và độ dày của da mặt hắn lúc này.
“Ha ha… Đi thôi, cùng về Luyện Tạo Tiên Minh nào.”
“Làm phiền ông rồi.”
Kế tiếp, Dương Bách Xuyên theo chân Đinh Hòa Bình tới Luyện Tạo Tiên Minh.
Với một con cáo già như Đinh Hòa Bình, tuy trong lòng rất khiếp sợ tốc độ tu luyện của Dương Bách Xuyên, nhưng ông ta biết có vài chuyện không nên hỏi, càng không nên truy tra, hỏi thăm đến tận cùng bí mật trên người Dương Bách Xuyên, dù biết trên người Dương Bách Xuyên có rất nhiều bí mật chứ không phải không.
***
Tại Luyện Tạo Tiên Minh.
Đây là lần thứ hai Dương Bách Xuyên chân chính đặt chân tới tầng thứ nhất. Nhưng chuyến này, hắn có thể theo chân Đinh Hòa Bình đi thẳng lên tầng cao nhất, cũng là vị trí quan trọng nhất của Luyện Tạo Tiên Minh.
Một nơi không cho người ngoài tùy tiện ra vào, ắt sẽ có càn khôn.
Ở tầng này có bốn không gian lớn, bao gồm không gian luyện đan, không gian trận pháp, không gian con rối, không gian phù chú và chúng vây quanh một đại điện Luyện Tạo nằm ở trung tâm.
Bấy giờ, toàn bộ người phụ trách của tứ đại luyện tạo của Luyện Tạo Tiên Minh đều đã tập trung tại đại điện Luyện Tạo ở chính giữa.
Lý do là vì họ sẽ phụ trách sát hạch đạo luyện đan của Dương Bách Xuyên. Nếu Đinh Hòa Bình đã dẫn Dương Bách Xuyên tới đây và trao cho hắn quyền lợi cũng như địa vị của một luyện đan sư cấp năm, vậy hắn nhất định phải vượt qua bài kiểm tra của bốn người phụ trách tứ đại luyện tạo mới được.
Hãy nhớ luyện đan sư cấp năm ở Luyện Tạo Tiên Minh sẽ được hưởng thụ đặc quyền không hề tầm thường, nên không có chuyện kẻ nào cũng có thể ngồi mát ăn bát vàng mà phải có bản lĩnh thật sự.
Mặc dù vì nhìn trúng luyện đan đại sư sau lưng Dương Bách Xuyên nên Đinh Hòa Bình đã tính luôn đến việc thả cho Dương Bách Xuyên qua luôn, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm cho ra hình ra dạng.
Vì vậy mới có chuyện bốn người phụ trách lớn tập trung tại đại điện Luyện Tạo để giám sát hắn làm bài kiểm tra.
Trong bốn người, tất nhiên Đinh Hòa Bình sẽ đảm nhận bộ Luyện Đan, chuyện này Dương Bách Xuyên cũng biết, nhưng ba người còn lại thì chưa từng nghe hay gặp qua lần nào.
Sau khi tiến vào đại điện, Dương Bách Xuyên lập tức cảm nhận được ba thái độ hoàn toàn khác biệt đến từ ba người, có tò mò, có thăm dò, cũng có thù địch.
Hắn không lên tiếng, đứng im chờ Đinh Hòa Bình giới thiệu.
Còn về bài sát hạch luyện đan? Thú thật, hắn chẳng thèm để trong lòng, mục tiêu của hắn hôm nay là muốn thử xem thuật luyện đan của mình đã đạt đến trình độ nào.
Hắn không có ý che giấu, bởi hắn hiểu dù là ở đâu thì cũng cần có thực lực mới khiến có thể đứng vững gót chân, chứ nếu chỉ mình Đinh Hòa Bình xem trọng hắn thôi vẫn chưa đủ, bởi lúc nào cũng tồn tại những kẻ không phục.
Ví dụ như bây giờ, hắn đã cảm nhận được trong số ba người kia, có một lão già âm u đang ôm ý thù địch với mình.
Mặc dù hắn không hiểu tại sao, nhưng cũng chẳng thể khiến luống cuống.