Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

“Tóm lại thì muốn hưởng thụ đãi ngộ mà ông nói, đầu tiên là phải vượt qua được bài kiểm tra của Luyện Tạo Tiên Minh các ông, tiêu chí là luyện ra được đan dược có độ tinh khiết hơn năm mươi phần trăm đúng không?” Dương Bách Xuyên hỏi Đinh Hòa Bình.  

             Nghe vậy, Đinh Hòa Bình mừng thầm trong lòng, một khi Dương Bách Xuyên chủ động hỏi thăm, chứng tỏ ông ta đã mời chào thành công, bèn mỉm cười gật đầu đáp: “Ừm.”  

             “Được, ta đồng ý gia nhập Luyện Tạo Tiên Minh, cũng chấp nhận bài kiểm tra luyện đan của của các ông.” Dương Bách Xuyên đưa ra quyết định.  

             “Rất hoan nghênh.” Đinh Hòa Bình tươi cười vươn tay, tuy người ông ta cần là luyện đan đại sư đằng sau Dương Bách Xuyên, nhưng sự gia nhập của Dương Bách Xuyên cũng có thể xem là sợi dây vô hình liên kết vị luyện đan đại sư đó và Luyện Tạo Tiên Minh, thế nên suy cho cùng ông ta cũng đã đạt được mục đích của mình rồi.  

             Về phần bài kiểm tra luyện đan mà Dương Bách Xuyên nhắc tới, Đinh Hòa Bình không mấy quan tâm, tới lúc đó mắt nhắm mắt mở tìm cớ cho Dương Bách Xuyên một vị trí luyện đan sư cũng chẳng phải chuyện gì to tát.  

             Sau đó, Dương Bách Xuyên lại hỏi thăm vài thông tin chi tiết về quyền lợi và nghĩa vụ sau khi gia nhập Luyện Tạo Tiên Minh, Đinh Hòa Bình lần lượt giải đáp hết, về cơ bản là thỏa mãn được đại đa số yêu cầu của Dương Bách Xuyên.  

             Thấy hai bên đã thống nhất với nhau xong, Đinh Hòa Bình lập tức mở miệng: “Nếu vậy, mời Dương đạo hữu theo Đinh mỗ về Luyện Tạo Tiên Minh trước. Ngươi cứ yên tâm, ở Luyện Tạo Tiên Minh, không ai dám tới tìm ngươi gây sự đâu, dù có là người của tổng bộ Tiên Đan Lâu cũng chẳng có gan làm xằng lằm bậy ở địa bàn của Luyện Tạo Tiên Minh bọn ta.”  

             “Chuyện này… chắc phải chờ thêm một thời gian nữa, trước đó khi giao chiến với Giả Diệp đã xảy ra chút chuyện nên hiện tại, ta cần đả tọa chữa trị, không biết Đinh đạo hữu có thể đợi ta một lát không?” Lúc này, trong người Dương Bách Xuyên vẫn còn sức mạnh mà hắn cướp được từ Giả Diệp chưa được luyện hóa hoàn toàn, chỉ đang tạm thời áp chế, không để nó đấu đá lung tung. Hắn thật sự không dám kéo dài trạng thái này quá lâu, bằng không sẽ đánh mất sự cân bằng trong cơ thể, dẫn tới rối loạn, thế nên phải luyện hóa và hấp thu nó ngay mới được.  

             Nghe vậy, khóe miệng Đinh Hòa Bình khẽ giật giật, xem chừng Dương Bách Xuyên tính nhờ ông ta làm vệ sĩ cho mình đây mà.  

             Là một trong những đại lão Hỗn Nguyên Đạo Tiên của Tiên Đan Thành, đã có bao giờ ông ta phải hộ pháp cho một tên tiểu bối đâu…  

             Vấn đề là…  

             Lần hộ pháp này, dù không muốn cũng phải làm!  

             Ai bảo ông ta cần một nhân tài như Dương Bách Xuyên chứ!  

             Đương nhiên tới thời điểm hiện tại, người mà lòng Đinh Hòa Bình hướng tới vẫn là đại sư đứng phía sau Dương Bách Xuyên, có điều đây chỉ là mộng tưởng của riêng mình ông ta, càng chưa từng cân nhắc tới khả năng bản thân Dương Bách Xuyên có thể là một luyện đan sư vô cùng lợi hại.  

             “Được, ta sẽ giúp ngươi canh chừng.” Đinh Hòa Bình đồng ý, mặc dù nhìn mặt có hơi bất lực.  

             “Cảm ơn.” Dương Bách Xuyên đang chờ câu nói này của ông ta, thế nên lập tức cảm tạ ngay.  

             Về phần Đinh Hòa Bình có nhân cơ hội này để thực hiện mưu đồ xấu xa gì không thì Dương Bách Xuyên tin trái tim của mình sẽ không lừa mình, theo những gì hắn cảm nhận được, từ đầu đến cuối Đinh Hòa Bình không để lộ chút ác ý nào với hắn cả.  

             Dương Bách Xuyên bước qua một bên, ngồi xếp bằng xuống đất, rồi thì thầm với chim Thần Ma đang ngủ gật trên vai mình: “Quạ nè, dậy hộ pháp cho ông đây coi.”  

             Một lý do nữa để hắn không sợ Đinh Hòa Bình là vì bên cạnh hắn còn có chim Thần Ma. Hắn tin nếu xảy ra chuyện nguy hiểm gì, chim Thần Ma sẽ đánh thức hắn ngay lập tức.  

             “Gà quá đi.” Chim Thần Ma lẩm bẩm đáp lại.  

             Dương Bách Xuyên xem như không nghe thấy, nhắm mắt, ổn định lại cảm xúc, đồng thời chuyển vận công pháp Càn Khôn…  

             Bấy giờ, hắn bắt đầu chuyên tâm luyện hóa sức mạnh của Giả Diệp bị đè ép trong người…  

             Mỗi một phút trôi qua, cơ thể hắn càng thêm tê dại, đạo nguyên Càn Không trong cơ thể cũng liên tục phát ra âm thành trầm đục.  

             Hơi thở trên người hắn dần biến đổi, tiên khí từ khắp bốn phương tám hướng cuồn cuộn tụ tập về đây, lũ lượt chui vào cơ thể hắn.  

             Tu vi của hắn cũng từ thượng phẩm Đại La Cảnh nhảy vọt tới Đại La đại viên mãn.  

             ***  

             Ba ngày sau, cuối cùng tu vi của Dương Bách Xuyên cũng dừng tăng trưởng, toàn bộ sức mạnh từ dây mây lưu ly mà hắn cướp được của Giả Diệp cũng đã được cơ thể luyện hóa thành công, hiện tại, thực lực của Dương Bách Xuyên đã ổn định ở Đại La đại viên mãn điên phong.  

             Dương Bách Xuyên mở bừng mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiếc quá, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là có thể đột phá lên cảnh giới Hỗn Nguyên Đạo Tiên rồi.”  

             Nghĩ vậy thôi, chứ thật ra hắn cảm thấy hài lòng lắm, dẫu sao cũng là sức mạnh cướp được từ dây mây lưu ly của Giả Diệp, có thể giúp hắn tăng lên một cảnh giới nhỏ, trở thành Đại La đại viên mãn điên phong, đã xem như phần thưởng tặng kèm không tồi. Xem ra lần này, hắn có hy vọng chạm tới ngưỡng Hỗn Nguyên rồi.  

             Về sau, chỉ cần chuyên tâm tu luyện, tích lũy thực lực, nhất định có thể thăng cấp lên Hỗn Nguyên, tất cả chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.  

             Nghĩ tới đây, hắn thầm tự an ủi bản thân: “Không sao, mới tới Tiên Giới chưa được nghìn năm mà, cứ từ từ, không phải vội, kiểu gì cũng sẽ thành Hỗn Nguyên.”  

             Thật ra, dù có là ở Tiên Giới thì tốc độ tu luyện này của Dương Bách Xuyên cũng như thần thánh lắm rồi, chỉ là hắn không có nhiều tri thức về chuyện này, cộng thêm trong lòng lúc nào cũng nóng vội, bất an, thế nên mới nảy sinh suy nghĩ đó thôi.  

             Ngoài ra, nguyên nhân lớn nhất cũng là do ông già Vân Thiên Tà đó. Năm ấy, sau khi đúc lại Tiên Thể trên đảo Tán Tiên, hai sư đồ chẳng trò chuyện được mấy câu thì ông già đã vội chạy tới Tiên Giới. Mặc dù lão già đáng chết đó không hé răng nửa lời, nhưng dù sao hai sư đồ cũng đã bầu bạn, sống nương tựa lẫn nhau suốt hơn một nghìn năm, dù Dương Bách Xuyên có khờ tới đâu cũng đoán ra được sư phụ phải về Tiên Giới trả thù, mặt khác cũng là vì sư mẫu…

Advertisement
';
Advertisement