Sau Khi Bị Đá Ta Gả Cho Anh Kỳ Phùng Địch Thủ

Thẩm Vọng Tân không nán lại lâu, đã bị một cuộc điện thoại gọi đi.

Anh bận trăm công nghìn việc, có thể tham dự buổi tiệc nhỏ này đã là rất khó.

Tôi kiếm cớ chuồn ra ngoài.

Khi chạy đến cửa, tài xế đã mở cửa chiếc Rolls-Royce cho anh.

"Thẩm tiên sinh!"

Tôi đuổi theo đến mức thở hổn hển.

Thẩm Vọng Tân nghe vậy khựng lại, quay đầu.

Đường nét khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh đèn đường trắng lạnh càng thêm vẻ xa cách.

"Tối nay... cảm ơn anh."

"Không cần cảm ơn."

Thẩm Vọng Tân thản nhiên nói, "Chúng ta sắp kết hôn rồi, em có thể công khai."

Tôi há miệng, chẳng nói nên lời.

Ngày trở lại Giang Thành, tôi bơ vơ không nơi nương tựa.

Trên đường tình cờ gặp xe của Thẩm Vọng Tân.

"Trở về gặp Giang Chi Hoài?"

Đó là câu đầu tiên anh nói.

"Anh ta sắp kết hôn rồi."

"Với tính chiếm hữu của anh ta, em khó mà sống yên ổn ở Giang Thành."

Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng đưa ra đề nghị, "Tôi thiếu một vị hôn thê để ứng phó với gia đình, em suy nghĩ xem."

Tôi đồng ý một cách khó hiểu.

Thực ra, tôi cũng không hiểu anh muốn gì ở tôi.

Cũng không dám mượn oai anh làm càn.

Chỉ muốn sống kín đáo một chút.

"Thẩm Huyền" là tên Thẩm Vọng Tân từng dùng, cũng là tên đã được ghi vào gia phả.

Ít người biết đến.

"Xin lỗi... Tối nay đã làm phiền anh rồi."

Thẩm Vọng Tân lặng lẽ nhìn tôi một lúc, dường như muốn nói gì đó.

Cuối cùng lại đổi lời: "Về đến nhà thì báo cho tôi biết."

Lúc tôi quay lại lấy đồ thì bị bạn học cũ kéo lại trò chuyện.

Mãi đến tám giờ, bên ngoài bỗng đổ mưa to.

Mọi người bị mắc kẹt, đành phải thuê phòng khách sạn.

"Kết thúc rồi?"

Thẩm Vọng Tân gửi tới ba chữ, rất đúng với tác phong ngắn gọn của anh ta.

"Tôi ở khách sạn."

Bên kia im lặng hồi lâu mới gửi lại một câu:

"Gửi số phòng cho tôi, buồn ngủ quá, đi ngủ trước đây."

Gửi tin nhắn xong, tôi chui vào trong chăn.

Không biết là vô tình hay cố ý.

Phòng của Giang Chi Hoài và Lâm San lại ở ngay cạnh phòng tôi.

Cách âm của khách sạn lại kém.

Tiếng cười đùa của Lâm San xuyên qua cả tường.

Chói tai vô cùng.

Cô ta như sợ tôi không nghe thấy, lớn tiếng nói: "Chi Hoài, lần trước sinh nhật cô ta, chúng ta cũng ở ngay phòng bên cạnh..."

"Im miệng, ồn ào."

Giọng Giang Chi Hoài khàn khàn, mang theo vẻ chán ghét nhàn nhạt.

Tôi sững người.

Bỗng nhớ tới năm đầu tiên tôi và Giang Chi Hoài ở bên nhau.

Anh ta tổ chức sinh nhật cho tôi, sau 12 giờ đêm thì biến mất.

Lâm San cũng không liên lạc được.

Tôi cảm thấy buồn nôn.

Mắt cay xè.

Thực ra, tôi cũng không biết mình còn thích Giang Chi Hoài bao nhiêu.

Chỉ là tôi đã dành cả tuổi thanh xuân cho anh ta.

Cuối cùng lại trở thành trò cười.

Bên cạnh càng lúc càng quá đáng.

Giọng Lâm San đầy vẻ khiêu khích.

Advertisement
';
Advertisement