Sau Khi Bị Đá Ta Gả Cho Anh Kỳ Phùng Địch Thủ

"Không ngờ Hứa Thức Sơ lại là người kết hôn đầu tiên."

"Trước đây cô ấy ngoan ngoãn lắm mà, chỉ là bị đá thôi, có người chịu cưới cũng tốt rồi."

Tôi nắm chặt thiệp mời, mặc kệ những lời xì xào bàn tán đó.

"Tháng sau tôi cưới, hoan nghênh mọi người đến chung vui."

Từ đầu đến cuối, ánh mắt lạnh lẽo ấy vẫn dán chặt trên mặt tôi.

Không hề lay chuyển.

Tôi biết hắn ta sẽ đến.

Giang Chi Hoài.

Mối tình đầu của tôi.

Giờ là một nhân vật mới nổi đầy thế lực trong giới kinh doanh.

Tôi đưa tấm thiệp cưới màu đỏ dát vàng đến trước mặt hắn ta, lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn ta.

"Giang Chi Hoài, hoan nghênh anh đến dự."

Giang Chi Hoài im lặng, hồi lâu không nói gì.

Mọi người nín thở, im lặng nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Dù sao năm đó chúng tôi chia tay cũng khá ầm ĩ.

Anh ta chế giễu tôi là kẻ si tình trước mặt mọi người, khiến tôi thất thần trên đường về.

Bước hụt chân, ngã lăn từ trên bậc thang xuống, gãy chân.

Phải đi nơi khác chữa trị.

Lâm San ngồi bên cạnh mỉm cười lên tiếng:

"Tiểu Sơ, chân cậu khỏi hẳn chưa?"

Tôi do dự một phen, tránh nặng tìm nhẹ: “Trời mưa vẫn còn đau...”

Thực ra, còn nghiêm trọng hơn một chút.

Đã tổn thương đến khớp.

Cô ta ôm lấy cánh tay Giang Chi Hoài, mặt mỉm cười.

“Xin lỗi nhé, tôi thay Chi Hoài nói với cô một tiếng xin lỗi.”

“Thay... anh ấy?”

Tay tôi nắm chặt thiệp cưới.

“Mọi người không nói cho cô sao? Tôi và anh ấy sắp kết hôn rồi.” Lâm San che miệng cười, “Tôi đúng là có phúc.”

Tôi giơ thiệp mời, có chút không biết làm sao.

Lâm San, thế mà là bạn thân của tôi đấy.

Năm đó cô ấy chơi với tôi là thân nhất.

Sao cô ấy có thể...

“Cái đó... đều qua rồi, Tiểu Sơ, đưa thiệp mời cho người ta đi.”

Mọi người đang giảng hòa.

Giang Chi Hoài đột nhiên giơ tay, gạt thiệp mời trước mặt, cười thành tiếng.

“Ai cho cô lá gan, dám kết hôn với người khác?”

Lời này vừa ra.

Xung quanh bỗng im lặng.

Ngay cả sắc mặt Lâm San cũng thay đổi.

Đầu óc tôi trống rỗng, hỏi: “Tại sao tôi không thể kết hôn?”

Những năm qua, tôi gánh chịu sự chế nhạo và sỉ nhục của người khác.

Chưa đủ sao?

Giang Chi Hoài mỉm cười, dịu dàng nói: “Con chó tôi vứt đi cũng không được tìm chủ mới, cô nghĩ cô có thể sao?”

“Chi Hoài.”

Một giọng nói nhàn nhạt truyền đến từ vị trí chủ tọa.

Trong không gian yên tĩnh, lại càng rõ ràng.

Thẩm Vọng Tân khẽ nâng mí mắt, thản nhiên nói: “Thôi.”

Hai chữ.

Một lời định đoạt.

Không ai dám phản bác anh ta.

Dù sao người này triển vọng hơn Giang Chi Hoài rất nhiều.

Thời đi học đã là học thần cao lãnh khó với tới.

Mấy năm sau khi tốt nghiệp, càng là nhân vật chỉ xuất hiện trên TV và tạp chí tài chính.

Giang Chi Hoài và anh ấy quan hệ khá tốt, không nói tiếp nữa.

Mà giật lấy thiệp mời trong tay tôi.

Mở ra xem, cười toe toét.

"Vọng Tân, trùng hợp thật, vị hôn phu của cô ấy cũng họ Thẩm. Tôi cũng muốn gặp xem là nhân vật nào."

Người trên thiệp mời, tên là Thẩm Huyền.

"Vậy sao?"

Thẩm Vọng Tân nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cười như không cười nói: "Đúng là trùng hợp thật đấy."

Advertisement
';
Advertisement