Một hôm, tỷ tỷ Xuân Lan đứng dậy, cũng mang tiền đến tiền viện đổi lương thực.
Nhưng ta đợi mãi, đợi mãi, tỷ ấy vẫn không quay về.
"Tiểu muội, tiểu muội, mau tỉnh dậy."
Đêm khuya vắng lặng, tỷ tỷ Xuân Lan không thắp đèn, ta đưa tay sờ tìm cây nến, nhưng lại vồ hụt.
Tỷ ấy lấy từ trong n.g.ự.c ra một miếng bánh thô còn ấm nóng đưa đến bên miệng ta, giọng khàn khàn nói: "Mau ăn đi."
Ta muốn kéo tỷ ấy lại, nhưng tỷ tỷ Xuân Lan không nhúc nhích, chỉ đẩy ta, rồi đem bánh nhét vào miệng ta.
Tỷ ấy xoa đầu ta: "Tiểu muội muội biết không, ta cũng có một muội muội."
Ta chớp chớp mắt, hình dáng tỷ tỷ Xuân Lan dần dần hiện rõ trong bóng tối.
Y phục tỷ ấy có chút xộc xệch, mái tóc đen vốn gọn gàng giờ nghiêng sang một bên, trong đôi mắt đen láy dường như có những giọt lệ đang lăn xuống.
Ta trong bóng tối gật đầu thật mạnh, đưa tay muốn sờ lên mặt tỷ ấy.
Tỷ tỷ Xuân Lan cũng có một muội muội, nhưng trong nhà có quá nhiều con cái, tỷ ấy vì có nhan sắc nên được bà mối để ý, bán vào phủ Từ gia làm nha hoàn.
Muội muội tỷ ấy lại không có được may mắn như vậy, giống như ta và tỷ tỷ, bị bán vào nhà một người nông dân làm thê tử.
Người nông dân kia động một tí là uống rượu đánh người, ở ngoài bị ai đó mắng chửi, về nhà liền trút giận lên muội muội của tỷ tỷ Xuân Lan.
Câu chuyện này tỷ ấy đã kể cho ta nghe từ khi ta mới vào phủ Từ gia.
Tỷ ấy nói ta lớn lên giống muội muội của tỷ ấy, nên đối với ta cũng có phần thiên vị hơn.
"Năm đó bà mối đến chọn nha hoàn, vốn dĩ đã chọn muội muội ta vào phủ Từ gia làm việc."
Ta ngẩn người, ngay sau đó chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Giọng nói của tỷ tỷ Xuân Lan vẫn dịu dàng như trước, nhưng nước mắt lại chảy dữ dội: "Là ta truyền ra ngoài, nói muội ấy sớm đã tư thông với người khác, không an phận thủ thường bằng ta. Vốn nên gả cho gã nông dân kia, kẻ nên chịu những tội đó, phải là ta mới đúng. Tiểu muội, tỷ tỷ thật sự có lỗi với muội."
Ta muốn an ủi tỷ ấy, nhưng đầu óc choáng váng, tay cũng không nhấc lên nổi.
Lời nói của tỷ tỷ Xuân Lan dường như giây trước còn văng vẳng bên tai, giây sau đã bay lên tận trời.
Thậm chí cuối cùng ta cũng không rõ, câu "có lỗi với muội" kia, rốt cuộc là nói với ta, hay là nói với muội muội tỷ ấy.
Có lẽ là cả hai.
Tỷ tỷ Xuân Lan bỏ trốn rồi.
Cùng mang đi, còn có chín mươi ba đồng tiền mà ta dành dụm bấy lâu.
Tổng quản tiền viện và đám tiểu đồng đập phá cổng lớn phủ Từ gia, khuân hết những thứ đáng giá trong phủ đi.
Bầu không khí căng thẳng, sợ hãi bao trùm khắp nơi.
Phòng bếp nhỏ của phu nhân và tiểu thư đã lâu không còn khói bếp, lại còn dùng một dây xích lớn khóa chặt cửa viện, đúng là "trong nhà ngoài ngõ chẳng hề hay biết".
Chỉ có đại ma ma đi theo bên cạnh phu nhân ra ngoài một lần.
Chiếc áo khoác đỏ tươi trên người bà ta rộng thùng thình hơn rất nhiều, nếp nhăn trên mặt cũng hằn sâu hơn không ít.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, đã khác xa với dáng vẻ hô hào đánh đập đám tiểu đồng lúc trước.
Lần này, đại ma ma đến là cầm theo khế ước bán mình, bà ta nói: "Lão gia, phu nhân ban ơn, thả các ngươi rời đi."
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác.
Những kẻ có bản lĩnh, sớm đã cao chạy xa bay.
Còn lại, một nửa là những người vừa sinh ra đã làm nô bộc cho phủ Từ gia, số còn lại là những kẻ đáng thương bán mình vào phủ giữa đường như ta.
Tưởng chừng trời đất bao la, nhưng chúng ta biết đi về đâu?
Đại ma ma đặt khế ước bán mình lên bàn đá rồi trở về tiểu viện.
Thẩm thẩm trước đây làm việc ở phòng bếp lớn là người đầu tiên hoàn hồn, chạy đến đập cửa tiểu viện.
"Phu nhân! Tiểu thư! Ta là Hoàng thẩm đây! Con bé Hạnh Nhi nhà ta còn đang hầu hạ bên cạnh tiểu thư! Sao người lại có thể đuổi ta đi?!"
"Phu nhân! Làm ơn, cho ta vào với!"
Bà ấy đập cửa gỗ tiểu viện ầm ầm, ngay cả tim ta cũng đập thình thịch theo.
Càng nhiều nô bộc của phủ Từ gia lao đến, điên cuồng đập cửa tiểu viện.
Có người còn quỳ sụp trước cửa, gào khóc thảm thiết, giống như đang diễn một vở kịch sinh ly tử biệt.
Còn ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Ta phải đi tìm tỷ tỷ.
Thời thế thật sự loạn lạc rồi.
Ra khỏi phủ Từ gia ta mới kinh ngạc nhận ra, thời thế thật sự đã loạn.
Nhà nhà đều đóng cửa cài then kín mít, con phố lớn vốn ồn ào, náo nhiệt giờ vắng tanh không một bóng người quét dọn, thỉnh thoảng có người đi ngang qua, cũng đều vội vã, hối hả.
Chỉ có một thẩm thẩm tốt bụng sống gần đó đưa cho ta một bát nước, rồi chỉ đường cho ta.
Nhóc ăn mày thường đưa thư cho ta trước đây sống ở ngõ Dục Quần, phía tây thành.
Lần này ta đến chính là để tìm nó.