Phùng Gia A Tỷ

Từ đó về sau, tỷ tỷ cứ dăm bữa nửa tháng lại sai tên ăn mày đến đưa đồ cho ta.

Khi thì là một miếng bánh ngọt của hiệu Thuận Đức Các.

Khi thì là một hộp bồ kết làm mềm tóc do chính tay tỷ ấy làm.

Chỉ là, tỷ ấy chưa một lần xuất hiện.

Ta nghe lời tỷ tỷ, an phận thủ thường làm việc ở phủ Từ gia.

Những món đồ tỷ tỷ gửi, ta không nỡ dùng, cứ cất giữ hết.

Thỉnh thoảng, ta cũng học theo tỷ ấy làm bồ kết, chia cho tỷ tỷ Xuân Lan và những nha hoàn nhỏ khác, lại còn được đại ma ma thưởng, bà ấy khen bồ kết ta làm giặt quần áo rất sạch, lại có mùi thơm thanh khiết.

Vào phủ Từ gia rồi ta mới biết, ngay cả những nha hoàn nhỏ bán thân cũng có tiền tiêu vặt hàng tháng, như ta là nha hoàn cấp thấp nhất, mỗi tháng cũng được mười đồng.

Ta dành dụm tất cả số tiền đó, mỗi tối trước khi đi ngủ lại đem ra đếm, rồi cẩn thận gói ghém, nhét dưới gối, tay đặt lên trên rồi mới ngủ.

Tỷ tỷ Xuân Lan cười ta tuổi còn nhỏ mà đã giống như bà lão giữ của.

Ta không nói gì, trong lòng lặng lẽ đếm: "Một đồng, hai đồng, ba đồng... chín mươi ba đồng. Dành dụm đủ một trăm đồng cho tỷ tỷ, để tỷ tỷ sau này muốn lấy phu quân thì lấy phu quân, muốn ở rể thì ở rể!"

Nhưng ta rốt cuộc đã không đợi được đến ngày gom đủ một trăm đồng.

Hôm ấy, đại ma ma dưới trướng phu nhân bỗng nhiên gọi người môi giới đến, làm ầm ĩ, muốn bán đi mấy tên tiểu đồng ở sân trước phụ trách việc mua bán.

Quản gia nói bọn họ lợi dụng chức vụ để ăn cắp, thịt heo ngày thường chỉ có mấy đồng một cân mà bọn họ lại tốn những một tiền bạc, rau xanh phu nhân muốn ăn, bỏ ra số bạc gấp mấy lần ngày thường mà chỉ mua được một nửa so với trước.

Tất cả nha hoàn, bà tử đều bị gọi đến sân trước, cùng nhau xem mấy người kia bị đánh đòn.

Ba người bị khăn bịt miệng, trong sân ngoài tiếng đòn đánh vào da thịt, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ đau đớn.

Xung quanh, các bà tử nhỏ giọng xì xào bàn tán.

Nói rằng hiện nay ở thành Lợi Châu đâu chỉ có giá rau tăng vọt, gạo, mì, dầu, muối cũng mỗi ngày một giá, thậm chí còn đắt hơn cả bánh ngọt của hiệu Thuận Đức Các.

Quay đầu thấy đại ma ma nhìn qua, họ lại lớn tiếng mắng chửi ba tên tiểu đồng phụ trách mua bán, nói bọn họ tham ô tiền bạc của gia chủ, đương nhiên phải bị đánh đòn rồi bán đi.

Lời nói của các bà tử mới không phải điều đáng sợ nhất.

Lúc giải tán, ta len lén nhìn qua khe hở giữa những ngón tay tỷ tỷ Xuân Lan đang che mắt ta, liếc về phía nơi thi hành hình phạt.

Đại ma ma đang chỉ huy các bà tử khác bưng nước hắt xuống đất, hắt hết chậu này đến chậu khác mà vẫn không thể nào rửa sạch được thứ nhớp nháp đầy đất kia.

Không hiểu sao, tim ta bỗng treo lơ lửng giữa không trung.

Ta hít hít mũi.

Tỷ tỷ dặn ta phải an phận thủ thường, không được xen vào chuyện của người khác, ta luôn ghi nhớ trong lòng.

Nhưng mà, tòa nhà rộng lớn này dường như sẽ ăn thịt người.

Ta rất nhớ tỷ tỷ, khi nào tỷ ấy mới có thể đến chuộc ta?

Kể từ ngày hôm đó, đồ ăn mà phủ cho người hầu dường như ngày càng kém đi.

Tỷ tỷ đã lâu lắm rồi không gửi thư.

Trước đây, những nha hoàn thấp kém như ta và tỷ tỷ Xuân Lan, ba ngày cũng được ăn một bữa thịt.

Tỷ tỷ Xuân Lan có họ hàng với thẩm thẩm trong bếp, nên thi thoảng vẫn có thể lấy được hai quả trứng gà luộc, đêm đến lại chia cho ta một quả.

Nhưng gần nửa tháng nay, phòng bếp vẫn như cũ ồn ào náo nhiệt, vậy mà bưng ra lại toàn là nước canh loãng, nhiều nhất mỗi người thêm nửa cái bánh bao làm từ bột mì lẫn tạp.

Vài ngày sau, ngay cả bánh bao bột mì lẫn tạp cũng không còn.

Ta mỗi ngày đều phải chịu đói, dường như lại trở về những ngày tháng cùng tỷ tỷ nhịn đói chịu khát đến thành Lợi Châu.

Trứng gà luộc của tỷ tỷ Xuân Lan cũng sớm bị cắt mất.

Đại ma ma truyền lời của lão gia và phu nhân, bảo quản gia canh giữ cổng lớn, không cho phép người ra vào.

Cửa trước cửa sau phủ Từ gia đóng lại, nhốt tất cả mọi người bên trong như lồng giam.

Tòa phủ đệ xa hoa ba gian ba chái này, dường như biến thành một phiên bản thu nhỏ của thành Lợi Châu.

Người hầu ở hậu viện đói đến mức mắt mờ, chân run, còn đám tiểu đồng ở tiền viện dường như đã tìm được cách nào đó để kiếm ăn, chẳng mấy chốc, đã có người hầu mang tiền đi đổi lấy nửa cái bánh.

Ta và tỷ tỷ Xuân Lan cũng đói đến hoảng loạn.

Cứ thế chịu đựng thêm mấy ngày, phòng bếp lớn thậm chí còn chẳng cho chút nước canh nào.

Chỉ có phòng bếp nhỏ trong viện của phu nhân và tiểu thư là ngày ngày vẫn còn khói bếp bốc lên.

Advertisement
';
Advertisement