Không có gì đáng ngạc nhiên khi trên đường đi học về tôi gặp phải An Quảng Châu, người vừa bị đuổi ra khỏi nhà.
Tôi còn chủ động bảo tài xế đi lại đó.
Để anh ta có cơ hội tiếp cận.
"Chính là mày, đồ con hoang, hôm đó mày nói linh tinh, làm tao không thể về nhà."
An Quảng Châu lang thang ngoài đường mấy ngày, người bốc mùi khó tả.
Tôi nhăn mũi lùi lại.
Không ngờ hành động của tôi khiến anh ta hiểu lầm lớn vậy.
Móc d.a.o từ trong túi ra, vung vẩy trước mặt tôi.
"Bây giờ mới biết sợ à? Muộn rồi."
"Không tra không biết, thì ra mày có nhiều tiền trong thẻ thật."
"Bây giờ chuyển hết tiền sang thẻ tao, tao sẽ chỉ tát mày một cái, thế nào?"
Nghĩ lại chuyện anh ta từng lái xe đ.â.m tôi để lấy mấy trăm triệu tiền bảo hiểm, được tát một cái quả thật là ân huệ rồi.
Nhìn An Quảng Châu trước mắt như một tên hề nhảy nhót.
Tôi không nhịn được bật cười.
An Quảng Châu lập tức nổi giận túm cổ áo tôi, cảnh cáo: "Đừng có không biết điều."
"Dạo này anh sống rất khó khăn phải không? Không nhà cửa lại bị đòi nợ, thật vất vả."
"Mày điều tra tao?"
"Em thật lòng thương anh, nhưng còn chị ấy bây giờ có cuộc sống rất tốt đấy."
"Ba cũng đặc biệt coi trọng chị ấy, anh có muốn biết tại sao không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì—"
Tôi kéo dài giọng nói, ném mồi cuối cùng.
"Bạn thân của chị ấy chính là con trai duy nhất của người giàu nhất thành phố A đấy."
"Tiền tiêu vặt tùy tiện cũng nhiều gấp mấy lần tiền trong thẻ của em, mà còn rất nhiệt tình nữa."
"Nghe nói gần đây sẽ tài trợ nhà mình tám trăm triệu để giúp chúng ta vượt qua khó khăn."
"Khó khăn của anh, chắc chỉ cần chị ấy mở miệng cũng có thể vượt qua, anh nói đúng không?"
An Quảng Châu buông tay ra, tôi lập tức tránh xa vị trí vừa rồi.
Quá hôi thối, muốn nôn.
Tôi lấy điện thoại ra, gỡ chặn An Quảng Châu trên WeChat.
Chuyển cho anh ta một nghìn.
"Số tiền này coi như tấm lòng của em, anh cầm lấy, đi ăn bữa cơm, thay bộ quần áo, dạo này chị ấy vẫn luôn nhắc đến anh đấy."
Sau khi lừa được An Quảng Châu vừa ngu vừa xấu đi rồi.
Tôi lập tức cởi chiếc áo khoác vừa bị anh ta chạm vào.
Tiện tay ném vào thùng rác, thật ghê tởm.
Gần đây, nhà họ An nâng An Hân lên rất cao, thỏa mãn 1000% lòng hư vinh của cô ta.
An Thành Nghiệp mỗi ngày ba lần hỏi khi nào tiền sẽ về tài khoản.
An Hân chỉ cần nhíu mày, ông ta lập tức im lặng.
Đùa à, cả tính mạng và sự nghiệp đều phó thác vào đây, ai mà không an phận chứ.
Chỉ là mấy ngày nay An Hân liên tục không về nhà ăn cơm.
An Thành Nghiệp lo lắng, bảo người đi điều tra hành tung của cô ta.
Tôi chậm rãi bóc vỏ con tôm trong tay, cho vào miệng.
An Quảng Châu đường cùng chắc đã đi tìm cô em gái tốt của anh ta rồi.
Áp lực từ gia đình cộng thêm việc An Hân rất rõ một khi cô ta mở miệng mượn tiền, mối quan hệ giữa cô ta và nam chính sẽ thay đổi.
Ba tầng áp lực đè nén, khó tránh khỏi nảy sinh một số sự nổi loạn.
Gửi tin nhắn đã soạn sẵn, vậy thì tôi sẽ giúp cô ta một tay, sớm thoát khỏi hố lửa.
"Nó đi tìm cha mẹ đẻ à?"
An Thành Nghiệp ném kết quả điều tra xuống đất, tức giận đi đi lại lại trong phòng khách.
"Lại một đứa vô ơn, đồ phản bội.”
"Chỉ là bảo nó mở miệng mượn tiền giúp gia đình, nó liền lập tức quay lưng với người nhà, mười chín năm nuôi hai đứa con phản phúc."
Bà Trâu không có nhà, chỉ có tôi bị ông ta kéo xuống nghe những lời bất bình, chửi mắng
Thỉnh thoảng phụ họa vài câu.
Đợi ông ta mệt mỏi ngồi xuống mới nhớ ra bên cạnh còn có người.
"Tiểu Duyệt, con hẳn còn nhớ nhà bố mẹ nuôi con ở đâu phải không, đi đón chị con về đi."
Giọng điệu ra lệnh lập tức vang lên.
Đúng lúc tôi cũng muốn đi một chuyến, thuận tiện đồng ý.
Khi đến nơi đã ở mười chín năm đó, vừa thấy tôi, một người phụ nữ trung niên mặc áo bông dày lập tức tăng tốc chạy lại.
"Sao con lại đến đây, về nhà ăn cơm không? Mẹ làm thịt viên cho con."
Mẹ nuôi vừa thấy tôi, lập tức đổi sang vẻ mặt nịnh bợ.
"Đồ đâu?" Lười quan tâm đến bộ dạng giả tạo của bà ta, tôi đi thẳng vào vấn đề.
"Lấy rồi, lấy rồi." Một tấm thẻ sim điện thoại được đưa vào tay tôi.
"Mẹ khuyên nó tắt điện thoại vài ngày, để bản thân thư giãn, nghĩ kỹ đối sách rồi mới đối mặt."
"Sau đó mẹ đã đổi thẻ sim, nó tuyệt đối không phát hiện ra."
Mẹ nuôi bắt đầu kể chi tiết quá trình.
"Hy vọng vậy."
Tôi nhận lấy thẻ sim.
"Tiền đã chuyển cho bà, những việc còn lại kết thúc sẽ đưa phần còn lại cho các người. Hy vọng khi tôi tuân thủ hợp đồng, các người cũng giữ chữ tín."
Mẹ nuôi sau khi xác nhận tiền đã vào tài khoản, lập tức cúi đầu khom lưng hứa hẹn.
"Tiểu Duyệt? Sao em lại ở đây?"
Nữ chính đột nhiên xuất hiện, chạy nhanh đến, che chắn trước mặt mẹ nuôi.
"Em đến đưa chị về phải không? Nếu vì chuyện này mà giận, có thể trút giận lên chị, đừng làm khó bà ấy được không?"
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Di Ái
Beta: Minh Nhi
Check: Ngọc Kỳ