An Thành Nghiệp bị chấn thương dây thần kinh sau não, dù đã được cấp cứu kịp thời, nhưng có tỉnh lại hay không còn phải xem số mệnh.
Bà Trâu ngồi bên giường bệnh gọt cho tôi một quả táo.
"Táo của mẹ ngọt thật." Tôi cắn một miếng, tiện thể nịnh nọt mẹ.
"Đừng giỡn. Giờ nói cho mẹ biết, chuyện gì đã xảy ra."
Bà Trâu không mắc lừa, khoanh chân hỏi tôi.
"Con đã nói hết rồi mà."
Tôi chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt bà Trâu, vài giây sau.
"Được rồi, DNA của An Quảng Châu là con nhờ người kiểm tra."
"Vì con thấy anh ta xấu xí và ngu ngốc, không giống gen nhà mình. Không ngờ thật sự không phải~."
~Mới là lạ. Ở một kiếp nọ sau khi An Quảng Châu thành công chiếm được vị trí, đã đuổi tôi và mẹ Trâu ra khỏi nhà.
Anh ta từ bên ngoài đón về một cặp vợ chồng trung niên và nói đây mới là bố mẹ anh ta.
Lúc đó tôi mới biết cái mũ xanh của An Thành Nghiệp đội chắc chắn đến thế nào.
Bà Trâu thở dài.
"Sắp thi đại học rồi, thời gian này con tập trung học tập đi, những việc còn lại để mẹ giải quyết, hiểu chưa?"
Tôi liên tục gật đầu, có người giúp dọn dẹp mớ bòng bong này thì còn gì bằng.
Không lâu sau, An Thành Nghiệp được tuyên bố trở thành người thực vật.
An Quảng Châu bị bà Trâu kiện vào tù, không dưới mười năm tám năm không ra được.
Bà Trâu nhậm chức, tái cơ cấu công ty.
Tôi gạch một dấu X lớn lên tên An Quảng Châu và An Thành Nghiệp trên tờ giấy.
Đang định xem thị trường chứng khoán gần đây.
Bàn bị ai đó đập mạnh, nữ chính đã thoát ly khỏi nhà họ An và nam phụ không biết tên đứng trước bàn.
"Cô hài lòng rồi chứ?" Nữ chính vô cớ chất vấn.
Tôi nghĩ lại những việc mình làm gần đây, hình như chưa đến lượt cô ta?
"Chuyện của anh trai tôi là do cô làm phải không? Bố mẹ tôi dù không có công lao cũng có khổ lao chứ? Tại sao cô còn muốn bám riết lấy họ?"
Nhờ cô ta nhắc nhở.
Tôi mới nhớ ra gần đây tôi tiện tay gửi thằng con trai làm tay chân ở sòng bạc ngầm của bố mẹ nuôi tôi vào tù.
"Anh trai cô á? Ừm? Để tôi nghĩ xem. Ồ, nhớ ra rồi."
"Anh ta tự đọa lạc đi làm tay chân cho người khác."
"Giờ sòng bạc gây chuyện, người ta đương nhiên đổ tội cho anh ta, kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh, không hiểu sao?"
Đương nhiên cũng là do tôi chỉ đạo làm.
Cái đầu như thế, người ta đưa cái lưỡi câu không mồi cũng cắn.
Tùy tiện đưa ra lý do cũng có thể lừa được.
"Cô." Nữ chính nói nói lại đỏ hoe mắt.
"Rõ ràng là cô xúi giục người ta khiến bố mẹ tôi nghỉ việc sớm, anh trai tôi bị ép buộc mới phải đi làm cái đó."
Tôi hứng thú nhìn vẻ tức giận của Tiểu Bạch Hoa: "Bây giờ cô thừa nhận mình không phải người nhà họ An rồi à?"
Cô ta không ngờ tôi hỏi ngược lại, nhất thời không biết phải đáp trả thế nào.
"Thì sao chứ?"
"Nhà họ An các người trong giới sớm đã lung lay rồi, dựa vào cái gì mà bắt An Hân phải chịu khổ cùng các người."
Nhìn nam phụ đang lòng đầy căm phẫn trước mặt.
Thì ra ý thức thế giới đã để cậu ta lên vị trí đó để bù đắp cho sự thiếu vắng nam chính.
Đứa con trai vô dụng được gia đình nuông chiều, than ôi, càng ngày càng tệ.
"Vậy đừng đến tìm mẹ tôi nữa được không? Hôm qua cô chặn cửa nhà tôi, khiến tôi phải đi cửa sau để về nhà đấy."
Vì đứa con trai duy nhất vào tù, bố mẹ nuôi và gia đình họ lười phải giả vờ, trực tiếp yêu cầu nữ chính đi cứu con trai.
Nữ chính không còn cách nào khác.
Nam chính trước đây là chỗ dựa duy nhất của cô ta đã bị bắt giam, nam chính hiện tại lại là kẻ ăn bám không có quyền lực thật sự.
Cô ta chỉ có thể đi cầu xin bà Trâu.
Bà Trâu cũng không phải là nhà từ thiện.
Khi nhà họ An gặp khó khăn nhất, nữ chính bỏ chạy, đã có thể thấy được bản chất giả tạo của cô ta.
Cửa vẫn không mở.
Nữ chính cũng mặt dày, đứng trước cửa hai tiếng đồng hồ.
Còn có một ông già tốt bụng đến hỏi tại sao cô ấy đứng ngoài cửa.
Cô ta mặt đầy hối hận nói đã chọc mẹ giận.
Ông già còn thật tình, giúp cô ta gõ cửa, cho đến khi bà Trâu nói cho ông sự thật.
Ông già biết mình bị lừa, giúp bà Trâu đuổi nữ chính đi mới kết thúc.
Nữ chính bị vạch trần, mặt đỏ bừng.
Ấp úng không tìm được lời phản bác, khóc chạy đi.
Nam phụ trừng mắt nhìn tôi, đuổi theo an ủi cô ta.
So với nam chính ban đầu không có giới hạn, nam phụ bây giờ đúng là quá dễ đối phó.
Nếu không phải cậu ta đến nhảy nhót, suýt nữa tôi quên mất có người này.
Vài ngày sau, khi tập đoàn An thị và gia đình nam phụ đàm phán hợp tác.
Bà Trâu vô tình nhắc đến tình hình hiện tại của nam phụ ở trường.
Ngày hôm sau nam phụ bị gia đình cưỡng chế gửi ra nước ngoài, hành lý cũng không kịp thu dọn, trực tiếp biến mất.
Loại ăn bám cơm áo gạo tiền đều dựa vào gia đình.
Trước lợi ích gia tộc đương nhiên cậu ta là quân cờ bị hy sinh đầu tiên.
Sau khi nam phụ biến mất, nữ chính cũng dần trở nên im lặng.
Vì sự việc giả mạo thân phận bị phanh phui, đám con nhà giàu không có đầu óc này đã chuyển mục tiêu tấn công sang cô ta.
Vị trí chủ tịch hội học sinh từng kiêu ngạo một thời.
Cũng vì lý do liên tiếp thất bại trong các kỳ thi thử mà bị tụt xuống.
Tất cả những gì tôi từng trải qua giờ đây đang diễn ra trên người nữ chính với mức độ hai mươi phần trăm.
Tôi không định ra tay cứu giúp.
Lương tâm đã bị mài mòn sạch sẽ qua những lần luân hồi, đây đã là đâu vào đâu.
Trước ngày công bố kết quả thi đại học.
Tôi bình tĩnh chờ đợi kết quả, là thời điểm diễn ra cái c.h.ế.t của tôi trong những lần luân hồi trước.
Nếu lần này đã có thể làm được đến mức này.
Dù có làm lại, tôi cũng có thể lật ngược tình thế một lần nữa.
Nhìn thời gian chuyển sang 0 giờ.
Màn hình máy tính trước mặt thông báo có thể xem kết quả thi đại học, tôi vẫn ngồi yên tại chỗ.
Chỉ một giây, nhưng tôi biết rõ mình đã đánh cuộc thắng rồi.
Kỳ thi đại học tôi đã thi qua nhiều lần, điểm số nằm trong tầm kiểm soát.
Bà Trâu đưa tôi đến nhà hàng ở Bến Thượng Hải để chúc mừng.
Trong nhà hàng yên tĩnh, một tiếng vỡ của đồ thủy tinh phá vỡ bầu không khí.
Quay đầu nhìn, một gương mặt quen thuộc đang không ngừng xin lỗi.
Nữ chính mặc đồng phục phục vụ cúi đầu khóc, bên cạnh là quản lý liên tục xin lỗi, chỉ huy nữ chính dọn dẹp mảnh vỡ.
Nữ chính không biết dùng băng dính để dọn mảnh thủy tinh vỡ, giây sau đã bị mảnh vỡ sắc nhọn cắt vào ngón tay.
Nước mắt càng rơi xuống không ngừng.
Tôi thu hồi ánh mắt, cảm thấy hơi chán ngán.
Tiếng ồn ào phía sau càng lúc càng lớn, tôi đặt d.a.o nĩa xuống.
"Mẹ, đổi chỗ khác đi, ồn quá."
"Được."
Khi đi ngang qua nữ chính, tôi rõ ràng nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cô ta, nhưng tôi lười phản ứng.
Người chẳng bao giờ học cách tự cứu mình chỉ có thể bị đánh bại.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Di Ái
Beta: Minh Nhi
Check: Ngọc Kỳ
–HẾT–