"Duyệt Duyệt, ba đây."
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ mặt chân thành, âm thầm đảo mắt.
Chỉ là không để lộ ra ngoài, tôi rụt rè hỏi: "Vậy, vậy họ là ai?"
"Duyệt Duyệt, con bị họ bắt cóc đấy."
"Ba mới là ba ruột của con, đã tìm con suốt 19 năm rồi!"
Khi bị người đàn ông ôm vào lòng, tôi ngước lên nhìn thẳng vào gia đình bố mẹ nuôi đang đứng như trời trồng.
Trong ánh mắt e dè của họ, tôi khẽ mỉm cười.
Giống như hơn mười lần trước, sau khi An Thành Nghiệp đưa tôi rời khỏi nhà bố mẹ nuôi, chúng tôi trở về nhà họ An.
Nhìn công trình kiến trúc quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn trước mắt và những người đang đứng ở cổng.
Trong lòng tôi đã không còn sóng gió.
"Có phải Duyệt Duyệt không?" Người phụ nữ xinh đẹp đứng đầu tiên vội vã bước về phía tôi.
An Thành Nghiệp nói phải, rồi bảo tôi: "Duyệt Duyệt, đây là mẹ con."
Nụ cười đã được tập luyện hàng trăm lần trước gương lúc này đã phát huy tác dụng.
Chỉ cần khẽ mím môi cười, đã là hình ảnh cô con gái ngoan hiền, đáng thương trong mắt người phụ nữ xinh đẹp.
Quả nhiên, tôi bị bà ôm chặt.
"Duyệt Duyệt đã chịu khổ rồi."
Trâu Văn không ngừng lặp lại câu nói này bên tai tôi, muốn dùng cách này để an ủi tôi.
Tôi giơ tay ôm lại bà ấy: "Mẹ ạ?"
"Ừ." Trâu Văn đáp lại.
"Hai mẹ con nói chuyện sau nhé, để Duyệt Duyệt gặp anh chị của nó đã."
An Thành Nghiệp ngắt lời Trâu Văn đang tràn đầy tình mẫu tử.
Một nam một nữ đã đứng sang một bên theo sự ra hiệu của An Thành Nghiệp bước lên.
"Đây là chị gái con." An Thành Nghiệp giới thiệu.
"Đây là quà gặp mặt của chị dành cho Duyệt Duyệt."
Người chị gái trên danh nghĩa của tôi chủ động phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, lấy hộp quà từ tay quản gia đứng bên cạnh đưa cho tôi.
Tôi nhìn "chị gái" trước mặt xinh đẹp như một đóa hoa trắng.
Cười nhận lấy quà của cô ta: "Cảm ơn chị."
An Hân mỉm cười e thẹn.
Trưởng nam nhà họ An đứng bên cạnh khoanh tay xem kịch.
Anh trai cùng cha khác mẹ của tôi, An Quảng Châu khẽ hừ một tiếng, định mở miệng châm chọc.
Bị An Hân kéo nhẹ áo, lập tức hết khí thế.
Tôi vẫn giữ nụ cười.
Nhìn gia đình bề ngoài hòa thuận mà trong lòng xa cách trước mắt, đã lâu không gặp rồi.
Đây đã là lần thứ 13 hay thứ 14 gì đó mà tôi quay lại.
Tôi chẳng còn nhớ rõ nữa.
Dù sao tôi cũng đã c.h.ế.t hơn chục lần rồi.
Sau khi biết mình xuyên không, hiểu rằng mình nhận vai nữ phụ, tôi cũng đã từng nghĩ đến chuyện lật ngược tình thế.
Nhưng dù đối đầu hay chiều theo nữ chính.
Chỉ cần nữ chính sinh lòng bất mãn một chút.
Kết cục của tôi chỉ có thể dùng từ "bi thảm" để mô tả.
Mà nữ chính của thế giới này.
Chính là cô chị gái chiếm chỗ của tôi 19 năm, An Hân.
Vì lo lắng mình sẽ bị nhà họ An đuổi đi.
Trong một lần say rượu đã kể nỗi lo trong lòng cho nam phụ nghe.
Sau đó ở trường, nữ phụ đã trải qua cảnh bị bạo lực học đường.
Nữ chính vì tự ti về ngoại hình không xinh đẹp bằng nữ phụ, nữ phụ liền bị hủy dung.
Vì tài sản cuối cùng nhà họ An để lại cho cô ta không nhiều bằng người khác.
Chẳng bao lâu sau, An gia suy sụp.
Kẻ đứng sau thao túng tất cả là nam chính, chỉ để lấy được lòng mỹ nhân.
Dù sao, mọi chuyện đều là vô lý.
Nhưng nếu xảy ra trong tiểu thuyết Mary Sue thì tất cả đều trở nên hợp lý.
Ví dụ như hộp quà trên tay, từng vì một chút lòng tốt mà trân trọng mang về phòng mở ra.
Đón chờ mình là một con cóc ghẻ bị c.h.ế.t ngạt.
Nhưng vì sự vô tội của An Hân và sự biện hộ của An Quảng Châu mà tôi bị cho rằng vì ghen tị nên hãm hại cô ta.
An Hân rõ ràng biết sự thật nhưng khi được hỏi chỉ có khóc.
Ở kiếp đó, ngay từ đầu tôi đã bị nhà họ An ghét bỏ.
Sự kiên nhẫn của tôi đã bị tiêu tốn hết trong hơn chục lần trước, nhìn vật trên tay, tôi cười hỏi: "Em có thể mở ra ngay bây giờ không?"
"Tất nhiên rồi." An Hân gật đầu.
Bỏ qua vẻ mặt căng thẳng của An Quảng Châu bên cạnh, tôi xé dây ruy băng, mở hộp ra.
Sau khi nhìn rõ vật trong hộp.
Giây tiếp theo, Trâu Văn đứng bên cạnh tôi hét lên làm rơi cả hộp quà.
Ngay sau đó, một con cóc ghẻ nhảy ra từ hộp, nhảy về phía An Quảng Châu.
Mọi người đều bị biến cố bất ngờ này làm cho hỗn loạn.
Thấy con cóc ghẻ sắp nhảy vào áo An Quảng Châu, tôi cầm hộp ném qua.
Đồng thời đánh lệch hướng con cóc ghẻ.
Hộp quà đập thẳng vào mũi An Quảng Châu.
Trước khi mọi người kịp phản ứng.
Tôi dùng chân dẫm lên con cóc ghẻ đang nằm trên đất, nghiêng đầu nhìn An Hân đang tái mặt.
"Đây là quà chị gửi em đó sao?"
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Di Ái
Beta: Phoebe
Check: Ngọc Kỳ