Tôi ngồi xuống bên cạnh, cùng ngắm trời với hắn.
Bầu trời đêm thành phố xám xịt, xa xôi lắm mới thấy một vài ngôi sao, chẳng thể sánh được với bầu trời quê chúng tôi - Trong trẻo, sáng rực.
Nhưng nơi đây, lại là chốn mà biết bao người ở quê ao ước muốn gắn bó.
“Tịnh Nhã, em biết không, ở công ty, anh luôn không được chào đón.”
“Anh còn chẳng dám mời đồng nghiệp một cốc trà sữa, quần áo mặc đi mặc lại chỉ vài bộ.”
“Đồng nghiệp thay phiên nhau mời, nhưng anh lại không muốn mời, văn phòng đông người như thế, mời một bữa phải tốn mấy trăm tệ. Nên khi mọi người mời cơm, anh không đi, lâu dần, chẳng ai muốn nói chuyện với anh.”
“Họ đều nói anh keo kiệt, bủn xỉn.”
Trương Thần Hạo đặt tay ra sau đầu, vẻ mặt có chút ngơ ngác.
“Từ nhỏ, nhà anh đã khó khăn, gần như là lớn lên trong ánh mắt xem thường của người khác.”
“Lên đại học, rồi tìm được công việc ở thành phố lớn, anh từng nghĩ mình sẽ có một cuộc sống khác hẳn. Nhưng không ngờ, cũng chỉ là đổi một nơi khác để chịu sự lạnh nhạt mà thôi.”
“Sau đó, anh tình cờ thấy một bài viết kêu gọi giúp đỡ trên mạng, người đăng bài là một học sinh cấp ba, cũng từ quê chúng ta.”
“Trong lòng anh chợt thấy xúc động, không kiềm được mà gửi tiền quyên góp.”
Trương Thần Hạo đột nhiên ngồi thẳng dậy, trong ánh mắt có tia sáng mê hoặc.
“Tịnh Nhã, em không biết đâu, lúc đó đứa trẻ ấy quỳ xuống trước mặt anh, gọi anh là cứu tinh của cậu ấy. Cha mẹ cậu ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, còn g.i.ế.c cả con gà mái nuôi lâu năm trong nhà để đãi một bàn ăn.”
“Cả đời anh chưa bao giờ được ai tôn trọng và biết ơn như thế, Tịnh Nhã, cảm giác ấy thật tuyệt vời!”
“Anh không còn là gã trai nghèo từ nông thôn nữa, mà là một vị cứu tinh, cứu tinh của người khác!”
Nói đến đây, gã đàn ông ôm mặt khóc.
“Anh không biết mình bị làm sao nữa, rõ ràng biết em kiếm tiền vất vả, chúng ta sống cũng chật vật.”
“Nhưng anh không cưỡng lại được cảm giác đó, không thể ngừng lại, hết lần này đến lần khác đem tiền quyên góp, hưởng thụ sự tôn trọng và lòng biết ơn của họ.”
25.
Tôi quay đầu nhìn về phía Trương Thần Hạo.
Hắn dường như gầy đi nhiều, hốc mắt trũng sâu, sắc mặt tái nhợt.
Đúng vậy, những đứa trẻ từ nông thôn lên thành phố không dễ dàng. Chúng tôi đã cố gắng phấn đấu cả đời, cũng chỉ để đổi lấy tư cách được uống cà phê ở thành phố mà thôi.
Tôi không đồng tình với Trương Thần Hạo, nhưng hiểu lý do hắn làm như vậy.
Tôi thở dài: “Tôi và anh không giống nhau. Công ty tôi cũng thường tổ chức các buổi gặp gỡ, đồng nghiệp cũng hay mời nhau đi ăn.”
“Tôi chưa bao giờ che giấu sự nghèo khó của mình, cũng thoải mái nói với đồng nghiệp về điều kiện khó khăn của mình, có nhiều hoạt động thực sự không thể tham gia.”
“Trương Thần Hạo, nghèo khó không phải là tội lỗi, và cũng không thể che giấu mãi. Làm việc thiện là điều tốt, nhưng phải trong phạm vi khả năng của mình.”
“Chúng ta sống còn chưa đủ khổ sở sao, cha anh vẫn còn nằm liệt giường đó.”
Nói đến cha của hắn, tôi và Trương Thần Hạo đều im lặng.
Tôi ngồi thẳng người lại: “Anh đã nghe câu chuyện của ca sĩ Tùng Phi chưa?”
“Ông ấy đã dùng tất cả số tiền của mình để giúp đỡ người khác, nhưng khi mắc bệnh ung thư sắp chết, những người từng được giúp đỡ chỉ quan tâm đến việc tại sao ông ấy không tiếp tục đưa tiền.”
“Có người thậm chí gọi điện mắng, nói rằng ông ấy giúp một nửa rồi lại không tiếp tục, thật sự là kẻ lừa đảo.”
“Ông ấy đã giúp đỡ hàng trăm người, nhưng hầu như không một ai đến thăm trong thời gian ông ấy nằm viện.”
“Ơn một đấu gạo, thù một hộc gạo, lòng người rất phức tạp.”
“Không phải là không thể giúp người khác, mà là chúng ta có giới hạn. Tôi nghĩ rằng trân trọng những người bên cạnh mình có lẽ sẽ ý nghĩa hơn.”
Trương Thần Hạo rõ ràng hiểu sâu sắc điều này.
Hắn quay đầu đi không nói gì, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói một câu: “Tịnh Nhã, xin lỗi.”
26.
Tôi đứng dậy, quay người bước đi.
Có lẽ đây chính là lý do hôm nay tôi đồng ý gặp Trương Thần Hạo.
Hắn còn nợ tôi một lời xin lỗi, một lời xin lỗi cho mười năm thanh xuân.
Mười năm qua, tôi đã sống rất vất vả, nhưng tôi tin rằng mười năm tới, mình sẽ sống rất tốt.
“Nói chuyện xong rồi?”
“Nếu hỏi anh, thằng cha này không đáng để bận tâm. Lúc không có tiền thì làm ra vẻ giàu sang, có tiền rồi lại tiêu xài phung phí, giờ nghèo túng lại ngày ngày chìm đắm trong rượu chè.”
“Chả ra cái thể thống gì!”
Đường Hiên trông đầy bất mãn.
Anh quay mặt về phía Trương Thần Hạo, lườm gã đàn ông một cái, rồi còn trừng mắt nhìn tôi một cái nữa.
"Loại đàn ông như thế này thì càng tránh xa càng tốt, bận tâm làm gì?"
"Má nó! Chu Tịnh Nhã! Đừng nói là em còn muốn quay lại với tên đó nhé!"
Tôi đ.ấ.m cho anh một cú.
"Nói lung tung cái gì thế! Em chỉ muốn đến xem hắn sống khó khăn đến mức nào thôi, sau đó thì bày ra cái dáng vẻ người chiến thắng để dạy dỗ hắn vài câu, không hiểu thì đừng nói bậy!"
Đường Hiên lập tức nở một nụ cười toe toét, rồi đưa tay đặt lên vai tôi: "Hiểu mà, hiểu chứ, em là người có hiểu biết nhất.”
“Đi nào, anh mời em đi ăn lẩu."
Tôi không như mọi khi hất tay anh ra, mà lại tựa vào vai anh một chút.
Đường Hiên ngạc nhiên quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt dần bừng lên tia sáng, đôi mắt lấp lánh như đầy sao.
Tôi nghiêng đầu cười: "Ngẩn ra làm gì, không phải nói đi ăn lẩu hả?"
Đường Hiên ngạc nhiên đến mức nói không thành lời: "Chu... Chu Tịnh Nhã, ý em là... là điều mà anh đang nghĩ đó hả?"
Đồ ngốc này.
Tôi cúi đầu, bước nhanh về phía trước, Đường Hiên vừa chạy nhảy quanh tôi vừa hỏi: "Em để anh khoác vai rồi, có phải là em thích anh không? Phải không?"
Tôi bật cười ha hả: "Một chút thôi, còn phải xem anh thể hiện thế nào đã."
- Hết -