Mười Năm Uổng Phí

Tôi kể từ thời đại học, lật mở hết mọi câu chuyện của chúng tôi như một bức tranh trải rộng trước mắt cư dân mạng.

Trong suốt hai giờ livestream, tôi không nói một lời nào không hay về Trương Thần Hạo, chỉ khẽ thở dài: “Anh ta là một người tốt, chỉ là quan điểm sống của chúng tôi khác nhau.”

“Tôi không đồng tình với việc anh ta làm, nhưng Trương Thần Hạo quả thực cũng đã giúp được một số người.”

Cư dân mạng lại càng giận dữ hơn: “Trương Thần Hạo thật sự quá đáng, có người bạn gái tốt như thế lại không biết trân trọng!”

“Anh ta là Bồ Tát mà, tất nhiên Bồ Tát thì không cần bạn gái, nhưng chẳng phải giờ anh ta đã ở bên cô sinh viên mà mình đã tài trợ sao?”

“Tôi biết bạn trên đang nói tới ai, hình như Trương Thần Hạo cực kỳ quan tâm tới cô bạn gái đó. Tôi có theo dõi cô ta, thấy mỗi ngày đều bày tỏ tình yêu thật đẹp làm sao.”

“Đúng rồi! Toàn là nhà hàng cao cấp, đồ hàng hiệu, rồi mua cho cô ta đủ thứ đồ trang sức nữa.”

Tôi thấy dòng bình luận ấy, lòng hơi thắt lại, sau đó nở một nụ cười đầy mỉa mai: “Bạn gái hiện tại của Trương Thần Hạo thật sự rất hạnh phúc.”

“Dù sao, trong suốt mười năm bên nhau, món quà đắt nhất mà anh ta từng tặng tôi là một chiếc vòng bạc hơn 100 tệ.”

“Nhưng lúc đó chúng tôi còn tiết kiệm để mua nhà, thu nhập cũng không cao.”

Dương Tịnh cười lạnh một tiếng, không kiềm được mà bắt đầu chỉ trích.

“Thật ra trong cuộc sống, tôi đã từng gặp kiểu người như anh Trương. Bản thân sống chẳng tốt đẹp gì nhưng lại đặc biệt thích cống hiến.”

“Tôi không phủ nhận là có những người cống hiến không mong báo đáp, nhưng kiểu như anh Trương, thực ra lại rất cần được đáp trả.”

“Điều anh ta tìm kiếm chính là cảm giác thành tựu và sự công nhận.”

“Một số người cảm thấy cuộc sống không như ý, nhưng khi đối mặt với những người còn kém may mắn hơn, họ lại cảm thấy ưu việt hơn.”

“Sự biết ơn từ những người được giúp đỡ có thể mang đến cảm giác thành tựu và sự công nhận to lớn cho người giúp đỡ.”

“Có lẽ đây là lý do tại sao giờ anh Trương, khi đã nổi tiếng, lại bắt đầu tiêu xài phóng tay.”

Dương Tịnh quả không hổ danh là chuyên gia tình cảm, lập tức nhìn thấu tâm lý của gã đàn ông.

Trong xã hội này, có người tìm danh, có người kiếm lợi.

Với Trương Thần Hạo, thứ hắn tìm kiếm từ trước đến nay chính là danh tiếng.

Giờ đây, khi danh tiếng và cả tiền bạc đều đã có đủ, tự nhiên sẽ bắt đầu muốn tận hưởng cuộc sống.

23.

Sau buổi livestream, rất nhiều cư dân mạng để lại lời xin lỗi trên màn hình.

Trước kia họ đã mắng chửi tôi thậm tệ thế nào, thì giờ họ giận Trương Thần Hạo bấy nhiêu. Rốt cuộc thì, nếu không có sự dẫn dắt và ngầm đồng ý của hắn, mọi người sẽ không nhầm tôi thành một kẻ hám tiền hám danh.

Cái bệ danh tiếng Trương Thần Hạo đã xây dựng bằng những lời dối trá chẳng khác nào bong bóng xà phòng đẹp đẽ, chỉ cần một cú chạm nhẹ cũng sẽ vỡ tan.

Từ được người người ca tụng đến bị mọi người chê trách cần bao lâu?

Chỉ cần hai giờ livestream là đủ.

Kết thúc livestream, Đường Hiên đã đứng ở cửa chờ.

Trông thấy tôi, anh vui vẻ cười rộ lên, lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ.

“Anh xem livestream rồi, em thể hiện tốt lắm!”

Tôi cũng vui, vỗ vào n.g.ự.c anh một cái, “Đi thôi, em mời anh ăn BBQ!”

Trương Thần Hạo đã gục ngã, còn nhanh hơn cả tốc độ nổi tiếng của hắn.

Để cứu vãn hình ảnh, hắn tìm đến những người đã từng nhận tài trợ của mình, nhờ họ quay video giúp.

Nhưng khi nổi tiếng và có danh tiếng, hắn lại ngừng hỗ trợ họ.

Ngay cả gia đình người mắc bệnh bạch cầu mà hắn từng bỏ ra 300.000 tệ cứu giúp cũng chỉ quan tâm đến việc hắn có thể tiếp tục chu cấp để nuôi sống cả nhà họ hay không.

Vì bận rộn livestream bán hàng, gã đàn ông đã sớm nghỉ việc chính thức.

Dù đợt nổi tiếng đó đã mang lại một khoản tiền, nhưng sau khi trả lại mấy trăm nghìn cho tôi và tiêu xài phung phí cho Lưu Phương, thì chẳng còn lại bao nhiêu.

Mất đi danh tiếng và tiền bạc, Lưu Phương cũng chia tay hắn.

Trương Thần Hạo bắt đầu chìm đắm trong rượu chè, thường xuyên say xỉn ngoài phố. Hôm đó, sau khi uống rượu, hắn điên cuồng gọi điện cho tôi, nói muốn gặp mặt một lần.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi gọi Đường Hiên đi cùng.

Điều khiến tôi bất ngờ là người ở cạnh hắn lại là Lưu Bình.

Trương Thần Hạo ngồi trên ghế dài trong công viên, ánh đèn đường kéo dài bóng của hắn. Lưu Bình ngăn tôi lại, đôi mắt hiện lên sự van xin: “Chị Tịnh Nhã, chị có thể khuyên nhủ anh Thần Hạo không?”

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Cô thích Trương Thần Hạo à?”

Lưu Bình không chút do dự lắc đầu: “Em không thích, nhưng trong lúc em tuyệt vọng nhất, anh Thần Hạo đã giúp em.”

“Bất kể là vì danh hay vì lợi, anh ấy cũng thật sự đã giúp em, nên em cần phải trả ân tình này.”

24.

Có câu nói của Lưu Bình, những năm tháng qua của Trương Thần Hạo cũng không hoàn toàn vô nghĩa.

Khi bước đến gần, gã đàn ông đang tựa vào ghế, đờ đẫn nhìn lên bầu trời.

Advertisement
';
Advertisement