MỘT ĐỜI BÌNH AN

Hắn lắc đầu: "Không thể nào, nàng lừa ta."

Hắn hoảng loạn tiến lại gần ta, loạng choạng quỳ xuống bên cạnh, bàn tay thon dài run rẩy che lấy tim ta.

"Đừng giả vờ nữa, Bùi Ngộ."

Ta không biết bây giờ hắn giả bộ ra vẻ thâm tình này cho ai xem, ta không hề cảm động, ta chỉ cảm thấy chán ghét.

Bùi Ngộ trông có vẻ suy sụp vô cùng.

"Vô dụng thôi, đây là kết cục ta chọn cho ngươi."

Giọng Bùi Ngộ dần nghẹn ngào, hắn tỏ ra đau khổ và hoang mang, trong giọng nói không còn chút lạnh lùng nào nữa: "Nàng lừa ta, nàng luôn lừa ta, đồ lừa đảo."

Ta không biết hắn có nhớ đến khoảnh khắc hắn ôm lấy Cố Linh Nhi, cánh tay ta đau đến run rẩy hay không, hay là nhớ đến ta.

Gần như mất đi ý thức, ta nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Cố Linh Nhi: "Cô nương ngốc."

Ba chữ này rõ ràng truyền vào tai, hốc mắt ta bỗng nhiên ướt nhòe.

Thực ra ta vẫn oán hận kiếp trước của mình sống khổ sở, cô độc, không có một ai dạy dỗ ta tử tế, cũng không có một ai thật lòng đối với ta, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng có ai bảo vệ ta.

Nhưng hóa ra vẫn luôn có người ở bên cạnh ta.

7

"Đừng sợ, cô nương ngốc."

Ta sống không được như ý ở thế giới thực.

Nhưng mỗi khi ta buồn bã đến cùng cực, luôn có người âm thầm giúp đỡ ta.

Ngày mẹ mất, tên bạo hành gia đình đó đã giam cầm ta trong tầng hầm, ba ngày ba đêm không cho ta ăn uống gì.

Ta cứ ngỡ mình không thể kiên trì được nữa, thì có một dì giúp việc trong nhà đã nhân lúc cha ta không có nhà lén mở cửa tầng hầm.

Dì ấy ôm lấy ta đang co ro trong góc, thoi thóp, đau lòng đút cho ta một bát cháo trắng.

Trước khi đi, dì ấy xoa đầu ta, giọng nói già nua nhưng vô cùng dịu dàng, dì ấy nói: "Khổ cực cho con rồi, cô nương ngốc."

Sau này khi ta được thả ra khỏi tầng hầm, ta đã tìm dì ấy, nhưng không có giọng nói nào giống với dì.

Mười sáu tuổi, ta một mình lẻn ra khỏi biệt thự vào giữa mùa đông giá rét.

Ta chỉ mặc một bộ đồ ngủ, nhìn đường phố đèn đuốc sáng trưng, đột nhiên nảy sinh ý định chấm dứt tất cả.

Ta đứng giữa dòng xe cộ tấp nập.

Có người kéo ta lại.

Chàng trai cao gầy kéo ta ra khỏi chiếc xe tải đang lao tới, ôm chặt lấy cơ thể ta đang run rẩy.

Chàng trai nói: "Đừng sợ, không sao rồi, cô nương ngốc."

Tối hôm đó, chàng trai đưa ta về nhà, nấu cho ta một bát bánh chẻo, ngồi trên ghế sô pha nghe ta khóc suốt đêm.

Năm mười tám tuổi, ta đột nhiên nảy sinh ý định trả thù.

Vì vậy, ta đã mất bốn năm để thu thập tất cả bằng chứng phạm tội của tên bạo hành.

Những bằng chứng đó có cái là quần áo dính m.á.u của mẹ từ rất lâu trước đây, có cái là vết m.á.u còn sót lại trên dụng cụ mà hắn ta dùng để hành hạ chúng ta trong tầng hầm.

Cũng có cái là ta cố tình tạo ra, ta cố tình mặc sườn xám giống hệt mẹ, chọc giận hắn ta, mặc kệ hắn ta đánh ta, rồi lén quay lại những đoạn video này.

Gậy ông đập lưng ông. Nhưng dù sao cũng kiếm được chút gì đó.

Con người ta đã mục nát trong bùn đất từ lâu rồi.

Ngày tên bạo hành bị ta đưa vào tù, ta đã nuốt cả lọ thuốc ngủ.

Khi ý thức dần mơ hồ, ta nghe thấy một giọng nói máy móc: "Ép buộc ràng buộc ký chủ thành người làm nhiệm vụ công lược số 6513."

8

Sau khi ta chết, hồn phách đi theo Cố Linh Nhi.

Cố Linh Nhi bình tĩnh hơn Bùi Ngộ rất nhiều.

Hậu sự của ta gần như do một tay nàng ta lo liệu.

Cố Linh Nhi cũng không gây sự với Bùi Ngộ nữa.

Nhưng điều này cũng hợp lý, Cố Linh Nhi là hệ thống, làm sao có thể có dây dưa tình cảm gì với Bùi Ngộ chứ?

Một ngày nào đó sau khi lo liệu xong hậu sự, Cố Linh Nhi đột nhiên đi tìm Bùi Ngộ.

Ta đi theo nàng ta vào phòng Bùi Ngộ.

Bùi Ngộ say mèm, lôi thôi lếch thếch đến mức ta gần như không dám tin hắn ta chính là Nhiếp Chính Vương phong độ ngời ngời kia.

Cố Linh Nhi kể cho Bùi Ngộ nghe những chuyện cũ mà chính ta cũng không nhớ rõ lắm.

Nói đến cuối cùng, Bùi Ngộ ôm đầu khóc nức nở.

"Nếu không thể đối xử tốt với cô ấy từ đầu đến cuối, chi bằng đừng đối xử tốt với cô ấy." Cố Linh Nhi nói xong câu này liền xoay người ra khỏi phòng.

Nhưng nàng ta không đi, lặng lẽ đứng ngoài cửa nghe Bùi Ngộ sám hối.

 

Advertisement
';
Advertisement