MỘT ĐỜI BÌNH AN

Bà đứng ở cửa, trong mắt là những cảm xúc mà ta không hiểu, bà nói: "Nếu không có con, mẹ sẽ sống tốt hơn."

Vì vậy, ta lập tức dừng bước muốn đi theo bà ra khỏi biệt thự, mặc kệ bà nhốt ta lại trong biệt thự.

Thật nực cười, trong khoảng thời gian bị nhốt trong biệt thự chờ đợi người đàn ông bạo hành đó quay lại ngày hôm đó, ta không hề cảm thấy sợ hãi.

Ta chỉ cuộn tròn ngồi trên mặt đất, cảm thấy lồng n.g.ự.c lạnh lẽo và chua xót, dần dần chìm vào im lặng.

Ta đã c.h.ế.t vào ngày hôm đó.

Sau đó, người bị bạo hành đã thay đổi từ mẹ ta thành ta.

Ta không phải là không thể phản kháng.

Chỉ là ý thức về đạo đức và tình thân đến muộn gần như đã đè bẹp ta, chỉ khi ta trừng phạt bản thân bằng cách chấp nhận cái gọi là "hình phạt" giống như mẹ ta, ta mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút trong lòng.

Ta kỳ thực không hề trách mẹ ta.

Ta và bà đều không sai.

Chỉ là khi ta phát hiện ra mình ngày càng giống người cha bạo hành đó, khi ta phát hiện ra mình không thể nào thoát khỏi quan niệm ban đầu của mình, ta vẫn thỉnh thoảng nghĩ: "Tại sao ngày hôm đó không thể đưa con đi, tại sao không thể dạy dỗ con cho tốt, tại sao không thể cùng con lớn lên, tại sao không thể dạy con đúng sai, tại sao không thể dạy dỗ con khi con nghịch ngợm, ôm con khi con ngoan ngoãn?"

Nhưng bà đã không làm được, những yêu cầu cơ bản này, bà đều không làm được.

6

Tiệc cưới của Bùi Ngộ và Cố Linh Nhi được tổ chức hơi qua loa, không long trọng như đám cưới của hắn và ta.

Trong đám cưới, Bùi Ngộ rõ ràng là không tập trung, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào ta.

Có khoảnh khắc ánh mắt ta chạm nhau, trong mắt hắn tràn đầy áy náy và đau lòng, ta không để ý đến hắn, chỉ nhìn chằm chằm Cố Linh Nhi bên cạnh hắn.

Cố Linh Nhi e lệ bái đường với Bùi Ngộ, nhưng ta có thể cảm nhận được, kỳ thực nàng ta cũng không vui vẻ chút nào, nàng ta dường như chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ một cách máy móc.

Không biết đã nhìn chằm chằm Cố Linh Nhi bao lâu, cuối cùng, ánh mắt lạnh lùng của ta và nàng ta chạm nhau.

Băng tuyết trong mắt Cố Linh Nhi tan biến trong tích tắc, nàng ta nở nụ cười ngoan ngoãn và đắc ý với ta.

Đắc ý?

Nàng ta đắc ý cái gì?

Chưa kịp hiểu rõ ý tứ sâu xa trong mắt nàng ta, tiệc cưới bỗng trở nên hỗn loạn.

Tiếng la hét và tiếng đồ sứ vỡ liên tục vang lên, ta đứng giữa đại sảnh, ánh mắt nhìn về phía Bùi Ngộ đang ngồi ở vị trí chủ tọa.

Bùi Ngộ liếc nhìn ta, trong mắt lóe lên điều gì đó, sau đó kéo Cố Linh Nhi chạy về phía ta.

Ta hơi sững sờ, nhưng vẫn chọn đứng yên tại chỗ chờ bọn họ đến.

Hai người vừa đi đến trước mặt ta, biến cố bất ngờ xảy ra.

Khi thanh kiếm lạnh lẽo hướng về phía Cố Linh Nhi, tim ta bỗng nhiên đập mạnh.

Theo bản năng muốn hành động, một lực mạnh đột nhiên kéo ta chắn trước Cố Linh Nhi. Khi hoàn hồn lại, n.g.ự.c đã truyền đến cơn đau dữ dội.

Ta cúi đầu, ngón tay thon dài của Bùi Ngộ vẫn còn đặt trên cánh tay ta.

Ngay sau đó, Bùi Ngộ đột ngột buông tay, loạng choạng lùi về sau mấy bước, tự bào chữa: "Không sao, Ninh Ninh, nàng sẽ không bị thương."

Cố Linh Nhi đỡ lấy ta đang ngã xuống, không biết có phải do mất m.á.u quá nhiều hay không, ta cảm thấy mình run rẩy không ngừng.

Nhưng Cố Linh Nhi còn run rẩy hơn ta.

Mọi giác quan nhanh chóng trở nên mơ hồ, giọng nói lạnh lùng của Bùi Ngộ vẫn truyền đến tai ta.

Hắn nói: "Không sao cả, nàng ta c.h.ế.t không được."

Cố Linh Nhi không nói gì, nàng ta an ủi vuốt ve tóc mai của ta, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.

Nàng ta nói: "Đừng sợ."

Ta an ủi cười với nàng ta một cái, sau đó nhìn Bùi Ngộ với ánh mắt trả thù: "Có một chuyện ta vẫn luôn quên nói cho ngươi biết."

Có lẽ sắc mặt ta quá tái nhợt, Bùi Ngộ có chút bất an.

"Thực ra ta đã sớm là người thường rồi, Bùi Ngộ." Ta nhìn hắn, từng chữ từng chữ nói: "Là ngươi đã tự tay g.i.ế.c ta."

Bùi Ngộ trong nháy mắt đỏ hoe mắt.

 

Advertisement
';
Advertisement