Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 136 Huyết Sát đảo

Người Lạc Nhật đảo cười lạnh nói:

- Không có thuyền, các ngươi muốn bơi qua đó ít nhất phải mất mười ngày. Hơn nữa Thiên Đảo Hồ khác với bên ngoài, nơi đây thủy phỉ hoành hành, nói không chừng các ngươi bơi qua đều chết sạch. Ngồi thuyền Lạc Nhật đảo chúng ta, phương viên trăm dặm không có thủy phỉ nào dám chặn giết. Một ngàn Huyền Tinh, đây là giá hữu nghị nể mặt Huyết Đảo chủ lắm rồi, còn như người khác, dù có đưa Huyền Tinh cũng không có thuyền để ngồi.

- Thôi được!

Thất trưởng lão cắn răng vẫy tay một cái với trưởng lão sau lưng, người kia lấy ra một chiếc túi từ trong ngực, Thất trưởng lão mở ra cầm từng hòn đá nhỏ chớp hiện hắc quang đưa tới.

Tổng cộng một ngàn viên đá nhỏ màu đen, số đá nhỏ trong túi chỉ còn lại không đến mấy trăm, người Lạc Nhật đảo giãn lông mày ra, cười nói:

- Đều đi theo ta, ta bố trí cho các ngươi lên thuyền.

Chúng nhân đi theo binh sĩ Lạc Nhật đảo hướng tới ụ tàu nơi xa, bên kia võ giả giáp đen càng nhiều, võ giả Thần Hải Cảnh cũng có mười người. Trên ụ tàu ngừng lại hơn hai mươi chiếc chiến thuyền cực lớn, trên thuyền đều có một mặt cờ lớn, viết hai chữ “Lạc Nhật”.

Lục Ly quét mắt nhìn mấy lần, phát hiện bên ngoài toàn bộ chiến thuyền đều được bao bọc bởi huyền thiết, không biết có phải do huyền thiết chế tạo hay không.

- Dương Kỳ, dẫn bọn hắn đi Huyết Sát đảo, đây đều là thân thích Huyết Đảo chủ, khách khí chút!

Võ giả Thần Hải Cảnh phân phó một tiếng với trung niên trên một chiếc thuyền lớn, người kia khẽ gật đầu nói:

- Lên thuyền, vào trong khoang hết đi!

Thất trưởng lão dẫn theo chúng nhân lên chiến thuyền, xác định trên thuyền trừ Dương Kỳ ra chỉ có hơn mười Huyền Vũ cảnh mới thực sự yên tâm.

Chiến thuyền khởi động, lại không thấy ai chèo thuyền, cũng không có buồm, Lục Ly cảm thấy rất kỳ dị. Chẳng qua nghĩ đến phi thuyền thiết giáp đều có thể bay, xem ra chiến thuyền này cũng là Huyền khí, dùng năng lượng đặc thù thúc đẩy tiến lên.

Tốc độ chiến thuyền rất nhanh, không hề chậm thua tốc độ bôn tẩu của võ giả Thần Hải Cảnh trung kỳ, qua một nén hương, Lạc Nhật đảo phía xa xa đã nhỏ chỉ còn chừng nắm tay.

Thất trưởng lão để mọi người an tọa trong khoanh thuyền, bản thân thì lại đi ra nói với Dương Kỳ:

- Dương huynh đệ, có thức ăn và nước uống không?

Dương Kỳ đứng trên boong tàu, lạnh lùng nhìn lướt qua Thất trưởng lão nói:

- Có, chẳng qua phải đổi bằng Huyền Tinh, các ngươi nhiều người như vậy, hai ngày ăn uống, đưa tổng cộng hai mươi Huyền Tinh là được.

- Cái gì?

Sắc mặt Thất trưởng lão khẽ biến, ở Lạc Nhật đảo bị khinh bỉ thì cũng thôi, lúc này trên thuyền chỉ có một tên Thần Hải Cảnh mà cũng dám ngang ngược bá đạo như thế?

Hắn lạnh giọng nói:

- Dương tiểu huynh đệ, có phải ngươi thấy chúng ta dễ bắt nạt không? Một viên Huyền Tinh đổi đồ ăn có thể đủ cho chúng ta ăn uống mấy năm.

- Hừ hừ!

Dương Kỳ cười lạnh nói:

- Không phục thì đừng đổi, tự đi mà tìm đồ ăn. Chọc giận lão tử, toàn bộ các ngươi đều cút hết xuống thuyền cho ta, Huyết Đảo chủ dù cũng tính là nhân vật, nhưng so với đảo chủ chúng ta thì còn kém xa lắm.

Thất trưởng lão nổi giận, ngày thường ở Vũ Lăng thành hắn đã bao giờ bị chọc giận thế này đâu? Đừng nói một tên Thần Hải Cảnh sơ kỳ, dù có là Thần Hải Cảnh hậu kỳ cũng không dám nói chuyện với hắn như thế, hắn cả giận nói:

- Ngươi đừng khinh người quá đáng!

- Làm sao?

Dương Kỳ cười lạnh nói:

- Còn muốn động thủ? Ngươi cứ thử xem? Chỉ cần các ngươi dám động, ta bảo đảm các ngươi sống không quá nửa ngày. Dù Huyết Cừu đích thân đến cũng không giữ mạng được cho các ngươi, phương viên trăm dặm quanh đây làm gì có ai dám trêu chọc Lạc Nhật đảo chúng ta.

Cửu trưởng lão thấy tình huống không đúng, vội vàng bước tới cười bồi nói:

- Dương huynh đệ thứ lỗi, tính khí Thất ca ta hơi lớn, gần đây gia tộc lại xảy ra chút chuyện, tâm tình hắn không tốt.

Thất trưởng lão cũng biết vừa mới tiến vào Thiên Đảo Hồ, tình huống thế nào còn chưa hiểu rõ, tuyệt đối không thể làm loạn. Đành phải trầm mặt đi vào, Cửu trưởng lão cười bồi xin lỗi một lúc, lấy ra hai mươi Huyền Tinh đưa sang, lúc này sắc mặt Dương Kỳ mới dễ nhìn hơn một chút.

- Xem ra Thiên Đảo Hồ cũng khó mà lăn lộn a.

Lục Ly cảm khái một tiếng, Liễu Di ngồi xếp bằng bên cạnh, thấp giọng nói:

- Thiên Đảo Hồ còn được xưng là Thiên Đường của tội ác, giết chóc ở nơi đây càng phổ biến hơn bên ngoài, một lời không hợp liền sẽ đại khai sát giới. Luật pháp ba đại vương quốc cũng không quản được tới đây, nếu không nhờ mấy quy củ Thiên Ngục lão nhân định xuống, sợ rằng Thiên Đảo Hồ sẽ càng loạn.

Lục Ly khẽ gật đầu, tiếp tục khoanh chân ngồi chữa thương và tu luyện, những người còn lại cũng trầm mặc không nói. Cửu trưởng lão tiến vào thấp giọng trao đổi mấy câu với Thất trưởng lão Lộc trưởng lão, ba người đảo mắt nhìn một vòng, trong lòng đầy là bi thương.

Trong khoang thuyền chỉ có khoảng một trăm người, số Thần Hải Cảnh bao gồm cả Lục Ly Liễu Di cũng chỉ được mười lăm người, đây chính là toàn bộ nhân viên còn lại của Liễu gia.

Một trăm người, mười lăm Thần Hải Cảnh, ngay cả thế lực gia tộc nhị phẩm bình thường đều mạnh hơn bọn hắn nhiều, bá chủ Vũ Lăng thành xưa kia không ngờ lại luân lạc tới bước này

Chúng nhân lại nghĩ tới những người già trẻ nhỏ còn đang ẩn núp trong sơn cốc, bây giờ không biết thế nào? Liệu có bị giết? Bị bắt làm nô lệ? Những người đó đều là thân nhân của bọn hắn a. Nhất thời chúng nhân ai nấy đều u ám đau lòng, tinh thần uể oải sa sút.

Dương Kỳ phái người từ sau khoang thuyền đưa tới một ít thịt khô và nước ngọt, nhưng chúng nhân chẳng có khẩu vị gì, chỉ vài người ăn qua loa một chút rồi thôi.

Lục Ly ăn một ít, tâm tình hắn cũng không dễ chịu hơn người Liễu gia là bao, chẳng qua hắn đã đè nén bi thương xuống, cưỡng bách khiến mình tỉnh táo lại. Đường mặc dù khó đi, nhưng ít ra hắn còn sống, miễn là còn sống liền còn có hi vọng.

Chiến thuyền một đường lao nhanh, trên đường quả nhiên rất an toàn, có rất nhiều thuyền nhìn thấy cờ xí trên chiến thuyền đều lách qua. Xem ra Dương Kỳ nói không sai, ở phụ cận Lạc Nhật đảo bọn họ tính là một phương bá chủ.
Chương 137 Không dễ dàng

Đêm xuống, chúng nhân co quắp ngủ say trên sàn, Liễu Di tựa bên vách tường, hai tay vòng ôm đầu gối, sắc mặt âm trầm, không biết đang suy nghĩ điều gì. Nàng vẫn mặc nhuyễn giáp, tóc xõa trên vai, sớm đã không còn phong thái ung dung hoa quý của đại tiểu thư Liễu gia.

Mười tên trưởng lão Thần Hải Cảnh tụ tập lại với nhau, thấp giọng thảo luận, lên kế hoạch cho tương lai, tính xem Liễu gia phải làm sao mới quật khởi được.

Lục Ly nghe một lát liền khẽ lắc đầu, Liễu gia muốn người không người, muốn tài nguyên không tài nguyên, còn định quật khởi? Có thể bảo toàn giữ cho không còn người chết đã là vạn hạnh.

Một đêm vô sự, ngày thứ hai cũng gió êm sóng lặng, đến xế chiều chiến thuyền rốt cục đi tới bên ngoài một hòn đảo cực lớn.

- Phía trước chính là Huyết Sát đảo, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi.

Dương Kỳ tiến vào nói một câu, rất nhiều người ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng và lo lắng. Thất trưởng lão vội thấp giọng thề thốt nói:

- Mọi người yên tâm đi, năm đó lúc Huyết Cừu bị người đuổi giết, ta từng cứu hắn một mạng. Hắn cũng từng phái người tìm ta, nhiều lần mời ta đến Huyết Sát đảo, nói muốn báo ân.

Trước nói Huyết Cừu là thân thích, đó chỉ là lời Thất trưởng lão lừa gạt người Lạc Nhật Đảo. Chẳng qua đúng là hắn đã từng cứu Huyết Cừu, đoán rằng mọi người tới Huyết Sát đảo chắc sẽ có chỗ an thân, chúng nhân cứ việc an tâm đi xuống.

Thuyền dừng trên bến tàu Huyết Sát đảo, bên ngoài một đám võ giả mặc chiến giáp màu máu vây tiến lại, một tên hán tử trung niên chắp tay nói:

- Bằng hữu Lạc Nhật đảo, đến Huyết Sát đảo ta là có chuyện gì?

Dương Kỳ cười nhạt nói:

- Giúp các ngươi tặng người, bên trong đều là thân thích của đảo chủ nhà các ngươi.

Thất trưởng lão dẫn người đi ra, chắp tay nói:

- Vị bằng hữu này, tại hạ Liễu Sơn Hà, thỉnh cầu thông báo Huyết Cừu huynh, ngươi cứ nói tên của ta hắn liền tự biết.

- À! Chư vị chờ một lát, để ta sai người truyền báo.

Hán tử trung niên không dám lơ là, vội vàng phái người đi thông báo, chẳng qua vẫn không cho phép mọi người xuống thuyền, thái độ rất là cẩn thận.

- Ha ha ha!

Gần gần một nén hương, nơi xa một đám người nhanh chân bước đến, đi đầu là một người mặc chiến giáp màu vàng, dáng người khôi ngô, mặt đầy hồng quan, chỉ còn một bên mắt, bên còn lại bịt kín, là tên Độc Nhãn Long.

Từ đằng xa hắn đã cười ha hả, vừa bước tới vừa cười nói:

- Ta còn đang thắc mắc sao hôm nay hoa Hàn Nguyệt trong sân lại nở, hóa ra là có việc vui tới cửa. Sơn Hà huynh đại giá quang lâm, Huyết mỗ không tiếp đón từ xa, chớ trách chớ trách a.

Hô…

Chúng nhân Liễu gia thấy thái độ Huyết Cừu như thế, lúc này mới triệt để yên tâm, có thể vào ở Huyết Sát đảo, bọn hắn xem như triệt để an toàn, cũng tính là có chỗ đặt chân ở Thiên Đảo Hồ.

- Hồn Đàm cảnh, còn là năm tên!

Lục Ly cảm ứng một cái khí tức Huyết Cừu và đám đông bên người, trong lòng âm thầm kinh hãi, Huyết Sát đảo nho nhỏ này không ngờ lại cường giả như mây, thậm chí mạnh hơn cả Liễu gia ở thời kỳ đỉnh phong.

Chẳng qua Lục Ly không nhìn thấy huyết mạch ấn ký trên cổ mấy chục người này, xem ra đều không phải là chiến sĩ huyết mạch.

Huyết Cừu dẫn theo mấy chục người tới đón tiếp, mặt mũi cấp đủ, Lục Ly đi theo sau chúng nhân lặng lẽ quan sát. Chú ý lực của hắn rất nhanh liền bị một thanh niên hấp dẫn, bởi vì thanh niên này một mực nhìn chằm chằm Liễu Di.

Người này đứng không xa bên cạnh Huyết Cừu, còn đứng ở hàng thứ nhất, trên thân khoác chiến giáp hoa lệ, bộ dạng có phần tương tự Huyết Cừu, xem ra là con của hắn.

Ánh mắt người này đảo qua trên thân chúng nhân một lượt, thoáng chốc liền khóa chặt Liễu Di. Dù đầu tóc Liễu Di có chút tán loạn, trên người bẩn thỉu, nhưng nói thế nào cũng là đệ nhất tiểu thư Liễu gia, khí chất không tầm thường, dung mạo cũng thuộc hàng đỉnh cấp. Bởi vì Liễu gia kịch biến, gần đây gầy đi không ít, ngược lại càng có được một loại vận vị động người.

Liễu Di phát hiện một đôi mắt nóng bỏng đang nhìn mình chằm chằm, nàng có chút sợ hãi dựa sát lại gần Lục Ly. Nàng cảm giác ánh mắt người thanh niên kia không chỉ nóng rực, thậm chí còn mang theo một tia dâm tà.

Nàng gặp qua rất nhiều ánh mắt nam nhân, ở Vũ Lăng thành không ai dám làm gì nàng, nhưng giờ đây lưu lạc Thiên Đảo Hồ nàng không có cảm giác an toàn, bản năng muốn dựa lại gần Lục Ly một chút.

Lúc đột vây vào Thiên Đảo Hồ, Lục Ly một đao đánh chết lão giả đầu trọc Thần Hải Cảnh hậu kỳ. Ở trong ấn tượng Liễu Di, Lục Ly đã thành là một trong những cường giả mạnh nhất Liễu gia, cảm giác càng ở gần hắn sẽ càng an toàn.

Cái khẽ nghiêng này của Liễu Di khiến Lục Ly đột nhiên cảm giác được áp lực. Ánh mắt như dao của người thanh niên kia quét tới, tuy chỉ thoáng liếc nhìn rồi thu về, song Lục Ly vẫn cảm nhận được sát ý rõ ràng.

- Xem ra Huyết Sát đảo này muốn ở cũng không dễ.

Lục Ly âm thầm thở dài, trong lòng đã có đề phòng với người thanh niên kia. Hắn thấy Huyết Cừu đầy vẻ nhiệt tình hàn huyên với Thất trưởng lão mới thoáng an tâm phần nào, xem ra chí ít Huyết Cừu vẫn còn nhớ ân cứu mạng của Thất trưởng lão năm đó, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề.

Huyết Cừu thân thiết kéo tay Thất trưởng lão đi vào trong, người Huyết Sát đảo cũng mời chúng nhân tiến đảo, thậm chí có một trưởng lão Huyết Sát đảo đích thân giảng giải tình huống ở đây cho mọi người.

Lục Ly đi theo nghe một trận, đối với Huyết Sát đảo đã có hiểu rõ đại khái. Huyết Sát đảo là một đảo cấp ba ở Thiên Đảo Hồ, Huyết Sát bang cũng được tính là thế lực tam phẩm.

Huyết Sát đảo không lớn không nhỏ, phương viên khoảng năm trăm dặm, phụ cận còn có mười đảo nhỏ khác, ở mặt đông bắc Thiên Đảo Hồ cũng được tính là thế lực có chút danh tiếng.

Toàn bộ Huyết Sát đảo và các đảo nhỏ phụ cận có tổng cộng ba mươi vạn con dân, võ giả Huyền Vũ cảnh năm ngàn người, Thần Hải Cảnh cũng có hơn một trăm, ngoài ra còn có năm Hồn Đàm cảnh.

Trong hải vực phương viên vạn dặm quanh đây, trừ Lạc Thần đảo ra, Huyết Sát đảo không e ngại bất kỳ thế lực nào khác.
Chương 138 Hai con đường

Lạc Thần đảo được gia tộc tứ phẩm Hứa gia chiếm cứ, hằng năm Huyết Sát đảo phải giao lên số lượng nhất định Huyền Tinh, tính là thế lực phụ dung của Lạc Thần đảo.

- Quan hệ giữa Lạc Thần đảo với Lạc Nhật đảo là thế nào?

Cửu trưởng lão hiếu kì hỏi, trưởng lão Huyết Sát đảo giải thích nói:

- Đảo chủ Lạc Nhật đảo Mạnh Tam Đa, là em vợ Hứa Trần, đảo chủ Lạc Thần đảo. Lạc Nhật đảo cũng là thế lực tam phẩm, ỷ vào quan hệ với Hứa Trần một mực làm mưa làm gió...

Chúng nhân nghe hiểu, Thiên Đảo Hồ này không khác với bên ngoài là bao, thế lực nhỏ phụ dung thế lực lớn, thế lực lớn phụ dung thế lực siêu cấp. Thế lực lớn nhất mặt đông bắc Thiên Đảo Hồ chính là Lạc Thần đảo, phía dưới là loại như Huyết Sát đảo, tiếp xuống dưới là các hòn đảo nhỏ hơn.

Chúng nhân vừa tán gẫu vừa tiến vào trong đảo, đảo này cây cối xanh um tươi tốt, hai bên đường toàn là đại thụ xung thiên, cảnh sắc rất là mỹ lệ.

Men theo đại đạo đi về phía trước hơn một dặm, trước mặt chợt mở rộng, hiện ra một sơn cốc cực lớn, vô số thành bảo dựng sừng sững, nhìn không thấy đâu là điểm cuối, so ra thì còn phồn hoa hơn cả Vũ Lăng thành.

Người trên đảo quả nhiên rất nhiều, đều từ xa xa đứng nhìn mà không dám tới gần, thấy Huyết Cừu thần sắc ai nấy đều e sợ và cung kính, xem ra ở đây uy vọng đảo chủ rất cao.

Chúng nhân tiến vào trong một thạch bảo cực kỳ uy nghi hào hoa, bên ngoài thạch bảo toàn là hộ vệ, trong thạch bảo thị nữ thành đàn, có thể thấy Huyết Cừu rất biết hưởng thụ.

Có thị nữ dẫn chúng nhân tới phòng khách rửa mặt thay đồ, Huyết Cừu đã chuẩn bị sẵn yến hội long trọng đón gió tẩy trần cho chúng nhân, thái độ rất là nhiệt tình.

Rửa mặt một phen, Lục Ly cởi xuống chiến giáp, mặc vào áo bào võ sĩ mới tinh, cảm thấy cả người nhẹ nhõm dị thường.

Hắn được người dẫn vào trong một đại điện, đám Thất trưởng lão sớm đã rửa ráy xong, đều đang ngồi ở trong đó.

Có tư cách tiến vào đại điện này chỉ có Thần Hải Cảnh, những võ giả Huyền Vũ cảnh còn lại đều được an bài đi một đại điện khác, sẽ tự có người Huyết Sát đảo phụ trách chiêu đãi bọn họ.

Huyết Cừu rất là khách khí, không ngừng mời rượu, trên hoàng kim đài bày đầy mỹ vị, các trưởng lão Huyết Sát đảo cũng nhiệt tình dị thường, cấp đủ mặt mũi cho Thất trưởng lão.

Lục Ly và Liễu Di tuổi tác không lớn, lại đều đột phá Thần Hải Cảnh, phá lệ được người chú ý. Thỉnh thoảng có người tới kính rượu, Lục Ly rất ít nói chuyện, uống cũng không nhiều.

Liễu Di rửa mặt một phen, đổi một thân váy dài màu vàng, diễm quang tứ xạ, lại là đại tiểu thư Liễu gia, hấp dẫn vô số hỏa lực, lúc này đã uống đến mặt mũi đỏ hồng, ánh mắt mê ly.

- Di tiểu thư, tới tới, Bất Quy mời ngươi một chén nữa!

Người thanh niên kia đúng thật là con trai Huyết Cừu, hơn nữa còn là con trai độc nhất, tên là Huyết Bất Quy, đây đã là lần thứ năm hắn kính rượu, Liễu Di không tiện cự tuyệt, đành phải lần nữa cạn chén.

Huyết Bất Quy hai mươi bốn tuổi, dáng người khôi ngô, tướng mạo uy nghiêm, cảnh giới đã là Thần Hải Cảnh trung kỳ. Thân phận thiếu đảo chủ khiến khí độ hắn càng thêm bất phàm, điểm đáng tiếc duy nhất chính là ánh mắt có chút phóng túng dâm tà, mặc dù hắn che giấu rất kín, nhưng Lục Ly một mực đề phòng hắn, có thể thường xuyên thấy được ánh mắt hắn nhìn Liễu Di rất không thích hợp.

Qua ba lần rượu, Huyết Cừu và Thất trưởng lão giao lưu thật lâu, hiểu rõ tình cảnh Liễu gia gặp phải. Sắc mặt hắn thoáng phần trang trọng, nghiêm mặt nói:

- Sơn Hà huynh, chư vị huynh đệ, còn cả Di tiểu thư và vị tiểu huynh đệ này, Huyết mỗ có lời muốn nói.

Đại điện thoáng chốc an tĩnh, ánh mắt chúng nhân đổ dồn về phía Huyết Cừu. Huyết Cừu liếc nhìn chúng nhân một lượt, sau đó quay sang Thất trưởng lão chắp tay nói:

- Mười một năm trước Huyết mỗ gặp nạn, may được Sơn Hà huynh cứu giúp Huyết mỗ mới có thể giữ được thân tàn này. Hôm nay gia tộc Sơn Hà huynh không may gặp bất trắc, nể mặt Huyết mỗ, đi tới Huyết Sát đảo này. Chẳng qua có mấy lời ta cảm thấy vẫn nên nói cho rõ ràng, để tránh các huynh đệ hiểu lầm, sinh ra khúc mắc trong lòng.

Thất trưởng lão khẽ gật đầu, đưa tay nói:

- Huyết huynh cứ nói.

Huyết Cừu gật đầu nói tiếp:

- Nếu chư vị chỉ là đến du ngoạn, Huyết mỗ khẳng định toàn trình chiêu đãi, để chư vị tận hứng mà về. Chẳng qua hiện tại Liễu gia gặp nạn, đi qua nương nhờ, có chút chuyện ta cảm thấy vẫn phải nói cho rõ ràng.

Huyết Cừu đứng dậy, chắp tay nói:

- Nếu chư vị nguyện ý gia nhập Huyết Sát đảo, ta nhất định đối đãi như huynh đệ, Sơn Hà huynh sẽ thành phó đảo chủ Huyết Sát đảo chúng ta, chư vị cũng đều thành là trưởng lão Huyết Sát bang.

Lời này của Huyết Cừu khiến chư vị trưởng lão Liễu gia, bao gồm cả Liễu Di đều biến sắc. Gia nhập Huyết Sát bang, thế chẳng phải là bị người thôn tính ư? Sau này liền không còn Liễu gia, truyền thừa mấy trăm năm của Liễu gia cũng sẽ diệt vong trên tay bọn họ.

Huyết Cừu không đợi chúng nhân đáp lời, lần nữa nói:

- Đương nhiên, nếu chư vị không muốn gia nhập, Huyết mỗ tuyệt không miễn cưỡng. Phụ cận Huyết Sát đảo có mười mấy đảo nhỏ, các ngươi tuỳ ý chọn một, Huyết mỗ trực tiếp ban cho Liễu gia, hơn nữa không cần bất kỳ cống nạp gì, Liễu gia có thể tự mình phát triển.

- Đương nhiên trên danh nghĩa Liễu gia vẫn phải phụ dung Huyết Sát đảo chúng ta, dù sao Huyết Sát bang không phải chỉ có một mình Huyết mỗ, còn có nhiều huynh đệ như vậy, cần phải phục chúng. Sơn Hà huynh, ngươi thấy thế nào?

Thất trưởng lão đứng dậy chắp tay nói:

- Huyết huynh lòng ngực bằng phẳng, quang minh lỗi lạc, tình nghĩa vô song, Sơn Hà bái tạ.

Lúc này sắc mặt chúng nhân Liễu gia mới hòa hoãn xuống, tên Huyết Cừu này đúng là nhân vật, mọi chuyên đều đặt trên mặt bàn mà nói, không giấu diếm gì sau lưng.

Hai con đường đều có lợi có hại, chọn thế nào đều do Liễu gia tự mình định đoạt.

Nói là hai lựa chọn, thật ra đều không cần lựa chọn.

Dù Liễu gia chỉ còn lại chút người thế này, nhưng trước kia nói thế nào cũng là bá chủ Vũ Lăng thành, làm sao có thể để thôn tính dễ dàng như vậy được?
Chương 139 Tộc trưởng chi tranh

Mấy tên trưởng lão và Thất trưởng lão dùng ánh mắt trao đổi một phen, Thất trưởng lão rất quyết đoán lựa chọn đi đảo nhỏ, Liễu gia tự mình phát triển.

Gia nhập Huyết Sát bang, sau này liền không có Liễu gia. Mấy năm vài chục năm qua đi, con em Liễu gia sẽ triệt để dung nhập Huyết Sát bang, Liễu gia cũng không còn cơ hội quật khởi, càng đừng nói tới tìm Vũ gia báo thù rửa hận.

Thất trưởng lão nói rõ ý của chúng nhân Liễu gia, Huyết Cừu không hề có vẻ gì là khó chịu, rất là hào sảng gật đầu đồng ý. Cũng nói sáng sớm ngày mai sẽ tự mình dẫn Thất trưởng lão tới mấy hòn đảo phụ cận thăm dò, chỉ cần Thất trưởng lão nhìn trúng đảo nào, đảo đó sẽ được nhường cho Liễu gia.

Huyết Cừu còn biểu thị, chỉ cần một ngày Huyết Sát đảo còn thuộc về Huyết Sát bang, vĩnh viễn không cần Liễu gia cống nạp. Nếu có người công kích Liễu gia, vậy sẽ là kẻ địch của Huyết Sát bang.

Thất trưởng lão và chúng nhân cảm động hết sức, Lục Ly cũng âm thầm gật đầu, tên Huyết Cừu này nhìn qua có vẻ không sai, chí ít quang minh lỗi lạc, có chuyện gì đều nói thẳng, không giở âm mưu quỷ kế sau lưng.

Liễu gia từ vạn dặm xa xôi đi vào Thiên Đảo Hồ là vì điều gì? Chẳng phải là vì muốn tìm đến một cái an thân, trước tránh họa diệt môn, sau đó phát triển lớn mạnh ư?

Hiện tại đã là kết quả tốt nhất, chúng nhân hài lòng cáo từ nghỉ ngơi, Huyết Cừu đích thân đưa tiễn tận cửa.

Đợi đám người Thất trưởng lão đi rồi, sắc mặt con trai Huyết Cừu Huyết Bất Quy nháy mắt chợt biến, mấy tên trưởng lão còn lại cũng khó hiểu nhìn sang Huyết Cừu.

Huyết Bất Quy khó chịu nói:

- Phụ thân, sao phải ban đảo nhỏ cho Liễu gia? Đã vào Thiên Đảo Hồ, Liễu gia trừ quy thuận chúng ta ra thì làm gì còn đường thứ hai để đi? Giờ Liễu gia không có một tên Hồn Đàm cảnh nào, cần gì phải khách khí với bọn hắn như vậy?

Ở trong mắt Huyết Bất Quy và đám trưởng lão Huyết Sát bang, Liễu gia chỉ là miếng thịt béo mà thôi, một hơi liền có thể nuốt xuống. Liễu gia gặp nạn, từ xa xôi vạn dặm chạy tới nương nhờ, cơ hội tốt như vậy mà không nắm lấy, còn chờ đến khi nào?

Huyết Cừu nhàn nhạt quét nhìn Huyết Bất Quy một cái, nói:

- Một hơi có thể ăn thành mập mạp? Chỉ cần Liễu gia cắm rễ ở Huyết Sát đảo chúng ta, sau này còn có thể bay được chắc? Liễu Sơn Hà có ân với ta, bọn hắn đến đây tìm kiếm trợ giúp, nếu ta lập tức thôn tính bọn hắn, mặt ngoài sẽ nhìn nhận ta thế nào? Về sau còn có ai tìm đến nương tựa Huyết Sát bang chúng ta? Chúng ta khách khí đối đãi Liễu gia như thế, việc này truyền đi ra khẳng định sẽ không ngừng có võ giả tìm đến nương nhờ, ánh mắt phải nhìn xa một chút.

Mấy tên trưởng lão Hồn Đàm cảnh nghe xong, suy nghĩ một phen mới chợt hiểu ra, âm thầm bội phục Huyết Cừu nhìn xa trông rộng. Huyết Cừu nói không sai, chỉ cần Liễu gia cắm rễ ở phụ cận Huyết Sát đảo, bị thôn tính chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Huyết Cừu thấy Huyết Bất Quy còn có chút nghi hoặc, hừ lạnh một tiếng nói:

- Thiên Hồ Đảo há là dễ sống vậy ư? Không có địa bàn, không có tài nguyên, Liễu gia dựa vào cái gì để nuôi sống tộc người gia tộc? Võ giả dựa vào cái gì để tu luyện? Thời gian lâu dần, không cần chúng ta chiêu hàng, chính bọn hắn đều sẽ chủ động quy hàng.

- À, ta hiểu rồi!

Huyết Bất Quy bừng tỉnh đại ngộ, mười mấy hòn đảo xung quanh đều rất nhỏ, không có bất kỳ khoáng mạch, linh dược, tài nguyên gì. Huyết Sát đảo không giúp đỡ, người Liễu gia đến cả ăn cơm đều thành vấn đề, chỉ có thể xuống hồ đánh bắt cá...

- Ừm!

Huyết Cừu khẽ gật đầu, cảnh cáo nói:

- Gần đây ngươi thu liễm chút, không được đánh chủ ý lên người Liễu Di. Nếu bại hoại thanh danh ta, cẩn thận ta lột da ngươi.

...

Ngày thứ hai, Huyết Cừu quả nhiên đích thân dẫn Thất trưởng lão và Cửu trưởng lão tới mười mấy hòn đảo phụ cận thăm dò, tra xét tất cả hòn đảo một lượt, sau khi trở về sắc mặt hai người Thất trưởng lão lại không mấy dễ nhìn.

Mười mấy hòn đảo kia đều chẳng khác gì nhau, phương viên chỉ được chừng hơn mười dặm, quá nhỏ. Then chốt là trên đảo không có bất kỳ tài nguyên gì, ngay cả cây ăn quả đều không tìm thấy một gốc, dã thú ít đến đáng thương, chúng nhân qua đó, đến cả ăn cơm cũng thành vấn đề.

Huyết Cừu giải thích nói trước kia Huyết Sát đảo là một ngọn núi lửa, bùn đất xung quanh đều là đất nham tương, không thích hợp gieo trồng lương thực, lương thực tiếp tế cho Huyết Sát đảo đều là mua sắm từ bên ngoài.

Ngày có khó khăn đến mấy cũng phải qua.

Mọi người thương nghị một trận, cuối cùng lựa chọn một hòn đảo nằm ở phía nam Huyết Sát đảo, tên là Huyết Long đảo. Hòn đảo này tương đối lớn chút, cách Huyết Sát đảo không xa không gần, một khi xảy ra chuyện có thể lập tức trốn tới Huyết Sát đảo.

Huyết Cừu không khiến chúng nhân lập tức chuyển qua, chiêu đãi mọi người thêm hai ngày ở Huyết Sát bảo, mỗi ngày đều yến tiệc không ngừng, rất là nhiệt tình hiếu khách, khiến người tìm không ra nửa điểm chê trách.

Ngày thứ ba Huyết Cừu đích thân dẫn chúng nhân tới Huyết Long đảo, còn sai người đưa đến rất nhiều lương thực rượu thịt, còn tặng không hai chiếc chiến thuyền cho Liễu gia.

Sau khi lên bờ, chúng nhân phát hiện ở trên đảo đã được xây mới hai mươi mấy tòa thạch bảo, điều này khiến đám Thất trưởng lão cảm động đến phát khóc, không ngừng bái tạ.

Cư dân trên đảo không nhiều, chỉ có mấy ngàn người, chia làm năm bộ lạc. Huyết Cừu triệu tập tù trưởng và trưởng lão các bộ lạc lại, ở trước mặt bọn họ tuyên bố sau này Huyết Long đảo sẽ được ban cho Liễu gia, bọn hắn đều sẽ là con dân Liễu gia, phải nghe lệnh từ Liễu gia.

Làm xong hết thảy, Huyết Cừu mới rời đi trong ánh mắt cảm kích của đám người Thất trưởng lão. Đệ tử Liễu gia ai nấy đều âm thầm hưng phấn, dạo quanh trên đảo thăm dò địa bàn từ nay sẽ thuộc về mình.

Lục Ly và Liễu Di cũng dạo quanh bốn phía một vòng, sau khi trở về tình tự hai người đều có chút uể oải.

Phong cảnh Huyết Long đảo này rất đẹp, nhưng trên đảo hai người không thấy được bất kỳ trái cây lương thực hay dã thú cỡ lớn nào, chỉ có một ít Trúc Thử, cũng không thấy có bất kỳ khoáng mạch, linh dược nào cả.
Chương 140 Hội nghị cao cấp

Những cư dân trên đảo kia đều dựa vào bắt cá trong hồ, thu thập trân châu, san hô... để nuôi sống chính mình.

Nuôi sống chính mình thì đơn giản, nhưng một gia tộc muốn phát triển lớn mạnh, thứ cần không phải lương thực. Cần phải là tài nguyên, là Huyền Tinh, linh thảo, đan dược, Huyền khí, huyền kỹ, linh tài...

Không có những tài nguyên này, võ giả muốn tu luyện quá khó, tỷ như đột phá Thần Hải Cảnh nếu có đan dược cao cấp sẽ dễ dàng hơn mấy lần mấy chục lần. Đột phá Hồn Đàm cảnh lại cần đan dược càng thêm trân quý, xung kích Mệnh Luân cảnh thậm chí cần lượng linh tài với giá trên trời...

Vì sao võ giả phải gia nhập đại gia tộc, chính là vì đại gia tộc có tài nguyên, có thể trợ giúp võ giả đột phá. Hiện tại tài nguyên cho chính con em Liễu gia tu luyện đều không có, càng đừng nói tới võ giả đến từ bên ngoài. Bởi thế căn bản không khả năng có võ giả tìm đến nương nhờ Liễu gia, như vậy Liễu gia làm sao phát triển lớn mạnh cho được?

Vào đêm, Liễu gia triệu tập lần hội nghị cấp cao đầu tiên sau khi đến Thiên Đảo Hồ.

Lục Ly thân là khách khanh Liễu gia, còn là võ giả Thần Hải Cảnh, tự nhiên cũng có tư cách tham dự hội nghị. Hắn vốn không định đi xen vào chuyện của Liễu gia, chẳng qua nghĩ đến lúc này hắn đã cột trên cùng một chiến xa với Liễu gia, nếu Liễu gia hủy diệt, hắn hoặc là đi gia nhập gia tộc khác, hoặc chỉ còn cách lưu lãng tứ xứ như một con chó lang thang…

Mục đầu tiên trong hội nghị là đề cử tộc trưởng mới, một gia tộc không có tộc trưởng cũng giống như quốc gia không có quân chủ, sẽ hỗn loạn vô cùng.

Chỉ là!

Ngay từ mục đầu tiên trong chương trình hội nghị đã phát sinh sai khác rất lớn.

Cửu trưởng lão và mấy vị trưởng lão đề cử Thất trưởng lão làm tộc trưởng mới, bởi vì thực lực Thất trưởng lão mạnh nhất, bởi vì nhờ hắn Liễu gia mới có thể tìm được nơi an thân trên Huyết Long đảo.

Mấy vị trưởng lão còn lại thì có ý khác, bọn họ nhất trí đề cử Liễu Di làm tộc trưởng. Bởi vì Liễu Di là cháu gái Liễu Như Phong, là con cháu trực hệ Liễu gia, Thất trưởng lão lại xuất thân từ chi mạch Liễu gia, trước kia địa vị ở gia tộc kém xa Liễu Di

Thất trưởng lão rất khiêm tốn, kiên quyết không làm tộc trưởng, cũng muốn Liễu Di làm tộc trưởng. Đương nhiên lời này chỉ nên nghe nghe vậy thôi, nếu hắn không muốn làm tộc trưởng, sao Cửu trưởng lão lại phải nhiệt tình đề cử hắn như thế?

Liễu Di trầm mặc không nói, bởi vì theo thân phận địa vị và quy củ gia tộc mà luận, đích thật hẳn nên là nàng thượng vị.

Nhưng nàng còn trẻ như vậy, thực lực lại không mạnh, khó có thể phục chúng. Một khi đám người Thất trưởng lão và Cửu trưởng lão ly tâm, tương lai Liễu gia sẽ càng gian nan.

Tranh cãi hơn một canh giờ, việc này vẫn chưa thể đi đến kết quả thống nhất, Lục Ly thấy Thất trưởng lão không ngừng biểu thị chính mình uy vọng không đủ... vân vân, lại thấy Cửu trưởng lão thừa thế bức bách, trong lòng không khỏi có chút bực bội.

Hắn vỗ bàn một cái, đứng lên nói:

- Chuyện này thì có gì đâu mà phải tranh giành? Theo như tộc quy Liễu gia, vốn nên là Di tiểu thư thượng vị. Thất trưởng lão đã tự nhận phẩm hạnh uy vọng bản thân không đủ, vậy cứ để Di tiểu thư làm. Nếu ai không phục, trước đánh thắng đao trong tay ta rồi nói.

Thân thế của Liễu Di rất đáng thương, ba tuổi đã không có cha, sáu tuổi mẹ bệnh chết. Còn lại duy nhất ông nội yêu thương nàng, lại vì xung kích Mệnh Luân cảnh mà thường xuyên bế quan.

Bởi thế từ nhỏ Liễu Di đã không ai chăm sóc, mặc dù thân là đệ nhất tiểu thư của Liễu gia, nhưng bên cạnh lại đều là hạng ngườidua nịnh hót, không có ai thực sự quan tâm nàng.

Liễu Như Phong là tộc trưởng Liễu gia, hắn chết trận, nếu Liễu gia còn có cường giả Hồn Đàm cảnh, như vậy không chút hoài nghi, vị trí tộc trưởng kia tuyệt đối sẽ do cường giả Hồn Đàm cảnh đảm nhiệm.

Hiện tại không có Hồn Đàm cảnh, mấy vị trưởng lão xếp ở mặt trước đều chiến tử, địa vị Thất trưởng lão trong gia tộc lại không quá cao, uy vọng chưa đủ.

Trực hệ chính là trực hệ, bàng hệ chính là bàng hệ (chi thứ), địa vị của tiểu thư trực hệ hiển nhiên sẽ cao hơn trưởng lão chi thứ rất nhiều. Nếu không phải bởi quan hệ giữa Thất trưởng lão và Huyết Cừu, cộng thêm thực lực Liễu Di hơi yếu, tuổi tác quá nhỏ, khẳng định đã không có tranh luận hôm nay.

Ở Liễu gia, người duy nhất khiến Lục Ly cảm giác được tồn tại chỉ có Liễu Di, hắn đã cứu Liễu Di, Liễu Di cũng đã cứu hắn.

Không phải Lục Ly nhìn trúng Liễu Di, đối với Liễu Di hắn không có nửa điểm cảm giác, cũng chưa bao giờ cân nhắc qua chuyện nam nữ.

Hắn chỉ cho rằng người duy nhất trong Liễu gia có tình nghĩa với hắn chính là Liễu Di, bởi thế hắn nhất định phải khiến Liễu Di thượng vị, như thế ngày sau hắn ở Huyết Long Đảo cũng sẽ đỡ đi phần nào.

Lại thêm lúc này một đám lão gia hỏa cậy già lên mặt bắt nạt một tiểu cô nương như thế, Lục Ly có chút không đành.

Cái vỗ bàn vừa rồi của Lục Ly hù dọa không ít người, cũng khiến cho rất nhiều người giận tím mặt. Lục Ly chỉ là khách khanh mà thôi, vốn không có tư cách tham gia hội nghị cao tầng Liễu gia, lại thêm hắn tính ra cũng chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa mới vừa đột phá Thần Hải Cảnh, khó miễn sẽ bị chúng nhân xem thường.

Nếu không phải nhờ hắn tỷ đệ Liễu gia mới may mắn thoát khỏi hiểm nghèo, đám lão gia hỏa Liễu gia làm sao lại cho phép Lục Ly tham gia hội nghị. Không ngờ giờ hắn lại vỗ bàn, còn dám ăn nói ngông cuồng.

Cửu trưởng lão khó chịu, quét Lục Ly một cái nói:

- Lục Ly, đây là hội nghị Liễu gia, tốt nhất ngươi đừng nên nói gì thì hơn.

Cửu trưởng lão tận lực nhấn mạnh hai chữ “Liễu gia”, tỏ rõ hắn chỉ là người ngoài, không có tư cách khoa tay múa chân.

Lục Ly hừ lạnh một tiếng nói:

- Ta là khách khanh Liễu gia, vì sao không thể nói chuyện? Chẳng phải ở Bắc Mạc luôn tôn sùng đạo lý cường giả vi tôn ư? Cửu trưởng lão, hay là chúng ta chơi đùa thử xem? Ngươi thắng, ta ngậm miệng, ta thắng, ngươi ngậm miệng, thế nào?

- Lục Ly!

Sắc mặt Liễu Di thoáng hiện vẻ cảm động, lại lôi kéo tay áo Lục Ly, ra hiệu hắn đừng làm loạn.

Advertisement
';
Advertisement