Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 131 Đột vây

Đương nhiên, chính bởi vì Thiên Đảo Hồ quá lớn, nếu đi đường vòng, đồng nghĩa với sẽ nhiều thêm bảy tám ngày lộ trình. Người Vũ gia đã tới, chắc chắn sẽ không ngồi trong thành chờ đợi, bôn tẩu bảy tám ngày rất có thể sẽ bị phát hiện.

Mấy người Cửu trưởng lão ngược lại rất bội phục Thất trưởng lão nhìn xa trông rộng, sớm vứt bỏ chiến xa Ngân Lang, ngụy trang thành thương đội, còn ngụy trang hai lần, bằng không phỏng chừng sớm đã bị phát hiện.

Cuối cùng mấy người thương nghị, quyết định chọn cả hai con đường.

Chia ba trăm người làm ba nhóm, ngụy trang thành ba thương đội, phân ba hướng đi về phía đông nam Thiên Đảo Hồ. Lộc trưởng lão tiếp tục dẫn người thăm dò, một khi phát hiện thám bảo Vũ gia rải ra không quá nhiều, lập tức cường hành tiến vào Thiên Đảo Hồ, chỉ cần đi vào trong hồ liền triệt để an toàn.

Ba vị trưởng lão Thần Hải Cảnh hậu kỳ chia nhau dẫn đội, Thần Hải Cảnh Huyền Vũ cảnh đều chia làm ba nhóm, Liễu Di và Lục Ly tự nhiên là đi theo Thất trưởng lão, người có chiến lực mạnh nhất.

Hơn ba trăm người chia làm ba nhóm, như thế mục tiêu không phải quá rõ ràng, nhìn qua cũng giống như là thương đội bình thường.

Ba chi đội ngũ hẹn ước địa điểm chạm mặt, sau đó chia ra mà đi, mỗi nhóm chọn một lộ trình vòng về hướng đông nam. Lộc trưởng lão mang theo hai mươi mấy thám báo, thời gian này bọn hắn rất bận rộn, vừa phải dò xét địch tình, vừa phải theo dõi hành tung người mình, đảm bảo vừa xảy ra chuyện sẽ lập tức được biết.

Chuyện người Vũ gia tới không thông báo cho đệ tử Liễu gia bình thường, chỉ giới hạn ở mấy vị trưởng lão Thần Hải Cảnh. Liễu Di và Lục Ly đương nhiên có tư cách được biết, Liễu Di rất là gấp gáp, thấp thỏm lo âu. Lục Ly lại mặt không biểu tình, sau khi nghe được tin tức không thấy có ý kiến gì.

Hắn biết Vũ gia không chỉ nhắm vào Liễu gia, khẳng định còn nhắm vào hắn, phỏng chừng chân dung của hắn người Vũ gia cũng đã có.

Bởi thế, hắn không hành động đơn độc, một mực luôn đi theo đại bộ đội, như thế chí ít đến lúc xảy ra chuyện người Liễu gia cũng có thể ngăn cản thoáng chốc cho hắn có thời gian đào tẩu.

Không sai, đào tẩu!

Không phải hắn bất cận nhân tình, hắn cho rằng mình không nợ Liễu gia cái gì, ngược lại Liễu gia còn thiếu nợ chị em hắn rất nhiều. Hắn cũng không có cảm tình gì với Liễu gia, người duy nhất có chút ít tình nghĩa chỉ là Liễu Di.

Hắn đã quyết định, như tình huống không đúng sẽ lập tức đào tẩu, nếu Liễu Di nguyện ý đi theo hắn, hắn sẽ dẫn nàng cùng đi, nếu không nguyện ý hắn dứt khoát đi một mình, đầu không ngoảnh lại.

Phụ mẫu còn ở dưới Hàn Băng Thâm Uyên, Lục Linh thì tới Thanh Châu xa xôi, gánh nặng trên vai Lục Ly rất lớn.

Hắn tự nhủ với bản thân, phải lãnh huyết vô tình một chút, ở cái thế giới tàn khốc này, thiện lương sẽ chỉ chết càng nhanh.

Xe ngựa khoái tốc đi tới, ngày đêm không ngừng, trừ ăn cơm đi ngủ ra, mỗi thời mỗi khắc Lục Ly đều tập trung tu luyện.

Cách thức Thần Hải Cảnh tu luyện hắn đã tìm hiểu qua phần nào ở Công Pháp đường Liễu gia, với Thần Hải Cảnh sơ kỳ thứ đầu tiên phải tu luyện chính là Huyền lực, Huyền lực hắn còn xa mới xưng được là hùng hậu. Nếu không có đan dược phụ trợ, ít nhất cần tu luyện mấy năm mới có thể đạt tới tiêu chuẩn Thần Hải Cảnh trung kỳ.

Liễu Di thấp thỏm trong lòng, trên đường cứ đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại đưa mắt quan sát tình huống bên ngoài. Cũng may trên đường rất an tĩnh, không phát hiện thấy bất kỳ thám báo hay kẻ địch nào.

Hữu kinh vô hiểm đi được năm ngày, đội xe vượt qua hơn ngàn dặm sơn hà, tới được mặt đông Thiên Đảo Hồ.

Lộc trưởng lão mang đến một tin tức tốt, thám báo phía đông hồ rất ít, hắn đề nghị cường hành tiến vào Thiên Đảo Hồ, sợ trễ sẽ sinh biến.

Thất trưởng lão trầm tư chừng một nén hương, sau đó sai Lộc trưởng lão đi thông báo hai đội xe còn lại, tất cả quay đầu nhắm thẳng hướng Thiên Đảo Hồ, lấy tốc độ nhanh nhất nhập hồ, sau đó tập hợp ở một đảo nhỏ phía đông tên là Lạc Nhật đảo.

Sau khi biết được tin này Liễu Di càng thêm căng thẳng, tay siết chặt một thanh trường kiếm màu bạc, tùy thời chuẩn bị chiến đấu. Nàng thấy Lục Ly mở mắt, lập tức nuốt nước bọt khan, hỏi:

- Lục Ly, lần này chúng ta có thể thuận lợi tiến vào Thiên Đảo Hồ ư?

- Không thể!

Lục Ly rất khẳng định nói:

- Nếu Vũ gia dễ dàng để chúng ta nhập hồ như vậy, thế chẳng phải gia tộc ngũ phẩm chỉ có mỗi hư danh.

Liễu Di hít một hơi thật sâu, nhìn nét mặt bình tĩnh như nước của Lục Ly hỏi:

- Lục Ly, sao ngươi không căng thẳng?

Lục Ly nghiêng mắt nhìn Liễu Di, lạnh lùng nói:

- Căng thẳng có tác dụng gì không? Như thế sẽ chỉ khiến ngươi chết càng nhanh. Di tiểu thư, lát nữa nếu tình huống không đúng ngươi theo sát ta, ta dẫn ngươi giết vào Thiên Đảo Hồ. Chẳng qua ngươi nhất định phải hoàn toàn nghe lệnh ta, bằng không đừng trách ta mặc ngươi không quản.

Trên ba hướng quan đạo, ba nhóm thương đội cấp tốc cuồng chạy, đồng thời lao về phía Thiên Đảo Hồ.

Thương đội bình thường không khả năng đi nhanh như thế, vội vã như thế, tình huống quái dị này rất nhanh liền dẫn tới sự chú ý của thám báo ẩn núp gần đó.

Bên này thám báo đúng là ít đi nhiều, chỉ có mấy chục người, là võ giả của Quan gia, một đại gia tộc quận thành phụ cận, dẫn đội là một tên trưởng lão Thần Hải Cảnh hậu kỳ.

Tên trưởng lão này sau khi nhận được tin tức, không chút do dự bóp nát tấm ngọc phù trong tay, đồng thời hạ lệnh nói:

- Xuất động tất cả mọi người, căn lại ba nhóm thương đội kia, chú ý... nhiệm vụ của chúng ta là tận hết khả năng kéo dài thời gian.

Vù vù!

Võ giả ẩn núp quanh quan đạo chen chúc mà ra, chia làm ba mũi lao tới ba nhóm thương đội, trưởng lão Quan gia ở cách nhóm thương đội Lục Ly gần nhất, hắn dẫn người ngăn ở trên quan đạo, ngay từ đằng xa đã quát khẽ nói:

- Đội xe trước mặt dừng lại, gần đây trong Thiên Đảo Hồ xuất hiện Huyền thú ngũ phẩm, rất là nguy hiểm, mấy ngày này không được vào hồ!
Chương 132 Phòng tuyến sau cùng

Võ giả Liễu gia đi theo bên người đội xe ánh mắt lấp lánh, kinh nghi bất định, Thất trưởng lão lại cười nhạo một tiếng, nói:

- Tiếp tục tiến lên, chuẩn bị khai chiến.

Trong Thiên Đảo Hồ xuất hiện Huyền thú, đó cũng là chuyện nội bộ Thiên Đảo Hồ, còn chưa đến lượt gia tộc quận thành bên ngoài đi quản, những người này rõ ràng là kẻ đến không thiện.

Đội xe tiếp tục tiến lên, võ giả đi theo đều siết chặt chiến đao, trường kiếm trong tay Thất trưởng lão cũng đã xuất vỏ, mắt nhìn chằm chằm tên trưởng lão Quan gia trước mặt.

Trăm thước, năm mươi thước, ba mươi thước!

- Giết!

Trưởng lão Quan gia rút ra hai thanh phân thủy thứ, rống giận quát lớn. Bên phía Quan gia chỉ có mười mấy người, lại đều hung hãn không sợ chết lao thẳng tới.

Lần này Vũ gia đích thân lên tiếng, nói ai có thể chém giết người Liễu gia, bắt sống Lục Ly, Vũ gia sẽ ban thưởng hậu hĩnh. Vũ gia là gia tộc ngũ phẩm, trọng thưởng từ bọn hắn đủ khiến đệ tử Quan gia phát cuồng.

Hưu!

Thất trưởng lão lao vút ra từ trong chiếc xe ngựa đi đầu, theo sát phía sau là bảy tám tên trưởng lão Thần Hải Cảnh, từ trong xe ngựa đằng sau, từng đám võ giả Huyền Vũ cảnh cũng chen chúc mà lên, sát khí đằng đằng lao tới võ giả Quan gia.

Lục Ly và Liễu Di không động, chỉ có ngần ấy người, căn bản không tới lượt bọn hắn ra tay. Liễu Di thấy Lục Ly không đi ra, liền cũng an tĩnh ngồi trong xe ngựa.

- Nhiều người thế này...

Người Quan gia trợn tròn mắt, bên phía bọn hắn chỉ có ba tên Thần Hải Cảnh, tổng cộng mới mười lăm người, trong khi người Liễu gia lại nhiều gấp mấy lần.

Vấn đề là nếu không chiến mà chạy, người Liễu gia liền có thể nhẹ nhàng xông vào Thiên Đảo Hồ, đến lúc đó Vũ gia truy cứu xuống thì phiền phức to. Trưởng lão Quan gia đành chỉ còn biết gầm lên một tiếng dẫn người vọt tới, liều mạng tử chiến.

Ở phụ cận Quan gia còn trú đóng một lượng lớn võ giả, vừa rồi hắn đã bóp nát ngọc phù thông báo bên kia. Chỉ cần kéo dài thoáng chốc, chờ đợi đại quân Quan gia đi đến, võ giả Liễu gia muốn xông vào Thiên Đảo Hồ sẽ rất khó khăn.

Ầm!

Thanh trường kiếm trong tay Thất trưởng lão xoay tròn như bọ cánh cam, đồng thời trường kiếm còn đung đưa trái phải, nhìn rất dọa người. Trưởng lão Quan gia cũng không phải gối đầu thêu hoa, hai thanh phân thủy thứ trong tay múa đến kín không kẽ hở, ngăn lại thế công mãnh liệt từ Thất trưởng lão.

Hắn có thể ngăn cản, nhưng những người khác lại khó khăn. Dù Liễu gia chia binh ba đường, nhưng một đường cũng có gần trăm võ giả, bảy tám tên Thần Hải Cảnh, Quan gia lại chỉ có mười mấy người, sao mà ngăn trở cho được?

- Hủy đi xe ngựa!

Trưởng lão Quan gia phẫn nộ gầm một tiếng, toàn bộ võ giả Quan gia dồn dập liều mạng xông lên, phá hủy bốn năm cỗ xe ngựa, chặn ngang con đường.

- Rút lui...

Chỉ mới qua một nén hương, Quan gia đã sót lại mỗi ba tên Thần Hải Cảnh, hơn nữa người người đều mang thương, nếu đánh tiếp, sợ rằng tất cả đều phải bỏ mạng chỗ này.

Trưởng lão Quan gia vừa hạ lệnh rút lui, hai người còn lại lập tức đánh lui võ giả bên người, hướng nơi xa đột vây mà đi. Thất trưởng lão hạ lệnh ngừng truy kích, nhìn bốn năm cỗ xe ngựa bị phá hủy trước mặt, hắn nhíu mày nói:

- Dỡ xuống linh tài trong xe ngựa bị hủy, chất lên những chiếc còn lại, nhanh lên!

Trong các xe ngựa đều chứa từng bao tải to, đựng các loại linh tài bảo vật, những thứ này là tài phú còn sót lại của Liễu gia. Không có những tài phú này, bọn hắn có vào Thiên Đảo Hồ cũng không cách nào đứng vững gót chân, sẽ biến thành phụ dung cho gia tộc khác, không còn cách nào quật khởi được nữa.

- Ha ha!

Lục Ly đi ra từ trong xe ngựa, tay xách lấy Thiên Lân Đao mà khi trước Liễu Di đã giúp hắn thu hồi, mắt lạnh quét nhìn một lượt, nói:

- Còn ngồi xe ngựa, chúng ta đều sẽ chết! Không thể đi quan đạo được nữa, mang theo đồ vật đi đường nhỏ bên này.

- Không ngồi xe ngựa?

Thất trưởng lão nhướng mày, linh tài trong xe ngựa cũng không ít, linh tài huyền kỹ khoáng mạch mang theo đều ở hết chỗ này, không có xe ngựa căn bản không thể mang đi hết được.

Thất trưởng lão cũng hiểu ý của Lục Ly, quan đạo phía trước nhất định sẽ có càng nhiều người chặn đường, xe ngựa lại chỉ có thể đi quan đạo. Nhưng nếu đi đường nhỏ, tất phải từ bỏ đại bộ phận tài phú, ngươi nói xem, Thất trưởng lão làm sao cam tâm cho được?

- Di tiểu thư, đi theo ta!

Lục Ly thấy Thất trưởng lão ngần ngừ bất định, lập tức xách lấy Thiên Lân Đao lao tới đường nhỏ bên cạnh. Di tiểu thư biến sắc, cắn răng nói với Thất trưởng lão:

- Thất gia gia, nghe Lục Ly. Không đi được Thiên Đảo Hồ, chúng ta mang theo nhiều bảo vật đến mấy cũng thành đồ của người khác.

- Được rồi!

Thất trưởng lão cắn răng vung tay lên, để tất cả võ giả vác theo những bảo vật trân quý nhất, sau đó thiêu hủy hết xe ngựa còn lại, đi theo Lục Ly tiến vào đường nhỏ.

Hơn một trăm người lưng vác bao tải cuồng chạy mà đi, kéo thành một hàng dài. Nơi này đã rất gần hồ, địa thế bằng phẳng, tốc độ bôn tẩu cực nhanh, chẳng mấy chốc chúng nhân đã tan biến ở phương xa.



Quyết định Lục Ly đưa ra vô cùng chính xác, trên quan đạo phía tiền phương cách hơn mười dặm xuất hiện từng nhóm võ giả, nhìn lại phải đến mấy trăm người. Những người này men theo quan đạo lao nhanh mà đến, nếu đám người Thất trưởng lão còn ngồi xe, rất có thể sẽ bị chém giết sạch.

Trên hai hướng quan đạo còn lại, tình hình hai nhóm Liễu gia khác thảm hơn bên này nhiều. Nhất là nhóm người trên quan đạo mặt bắc, bọn họ đã bị một nhóm giả đoàn đoàn vây quanh, Cửu trưởng lão dẫn đầu quyết đoán hạ lệnh phân tán đào mạng, giờ mà còn không trốn, sợ rằng chẳng còn ai thoát ra được.

Trên quan đạo mặt nam, nhóm người Liễu gia cũng bị mười mấy người chặn đường, bọn hắn đánh lui nhưng sau đó vẫn tiếp tục ngồi xe ngựa đi tới. Kết quả bị hơn hai trăm người chặn lại, lúc này chính đang phá vây.

Lộc trưởng lão dẫn theo mười mấy tên thám báo thăm dò bốn phía, thấy hai tiểu đội Liễu gia bị vây công, hắn lại không đi cứu viện. Nhiệm vụ của bọn hắn chỉ là thăm dò, ưu thế là tốc độ, chiến lực không tính quá mạnh, đi hỗ trợ chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Chương 133 Đột phá vòng vây

- Tản ra trốn, xông vào Thiên Đảo Hồ, tới Lạc Nhật đảo tập hợp!

Hắn quát lên một tiếng với tiểu đội Liễu gia đang bị vây công ở phía nam, võ giả Liễu gia bên kia như chợt tỉnh ra, dồn dập tản ra tứ xứ, mạnh ai người đấy chạy.

- Đi!

Lộc trưởng lão thở ra một hơi, mang theo mười mấy thám báo lao tới Thiên Đảo Hồ. Giờ đã không cần thăm dò gì nữa, lần này Liễu gia còn có thể sống sót bao nhiêu người, liền xem bao nhiêu người có thể xông vào Thiên Đảo Hồ.

- Nhanh, nhanh, nhanh!

Trên đường nhỏ lầy lội, Thất trưởng lão thỉnh thoảng quát lớn, dựa theo địa đồ bọn hắn đã cách Thiên Đảo Hồ không xa, ước chừng hơn hai mươi dặm, chỉ cần vọt tới trong hồ liền triệt để an toàn.

Lục Ly xách Thiên Lân Đao đi ở mặt trước, sau lưng là Liễu Di và Thất trưởng lão. Hắn vận chuyển Huyền lực tới cực hạn, dù cách Thiên Đảo Hồ càng lúc càng gần, trên mặt hắn lại không có quá nhiều vui sướng, ngược lại lông mày một mực nhíu chặt.

Bôn tẩu khoảng hai nén hương, trên đường chân trời nơi xa, một mảnh hồ lớn vô biên vô tận rốt cục hiện lên trong tầm mắt chúng nhân. Rất nhiều võ giả Liễu gia như trút được gánh nặng, có người còn hiện vẻ vui mừng.

Lục Ly lại nhíu mày càng chặt, Thiên Lân Đao thoáng giương lên, trên thân tràn ra sát khí nhàn nhạt, hắn chỉ vào chấm đen chi chít bên hồ nói:

- Xông qua đạo phòng tuyến này, chúng ta mới có thể thực sự sống sót!

Đám người Thất trưởng lão cũng sớm đã phát hiện chấm đen bên hồ, hắn rút trường kiếm ra khỏi vỏ, sát khí trên thân tuôn trào mà ra, gầm thét:

- Chiến sĩ Liễu gia, sống hay chết đều ở trận này, giết!!!

Võ giả bên hồ không hoàn toàn là thuộc Quan gia, còn có rất nhiều võ giả mặc các loại chiến giáp tộc khác, chẳng qua chí ít không nhìn thấy có Hồn Đàm cảnh, nhân số tuy nhiều, đám người Thất trưởng lão lại vẫn không đến mức tuyệt vọng.

Bên hồ chí ít có hơn nghìn người, kéo ra một hàng dài, hình thành phòng tuyến như tấm lưới, ngăn cản không cho người Liễu gia xông vào hồ.

Thất trưởng lão và bảy tám tên trưởng lão Thần Hải Cảnh dẫn đầu xông ở hàng trước nhất, Lục Ly theo sát ngay sau, Liễu Di thì đi theo Lục Ly. Lục Ly để Liễu Di đi theo hắn, Liễu Di rất nghe lời, một mực theo sát bên cạnh.

Vù vù!

Người ở ngoài xa phát hiện ra tình huống bên này, tấm lưới khổng lồ kia bắt đầu co rụt hướng sang bên này, võ giả hai bên cuồng chạy mà đến, chuẩn bị đoàn đoàn vây quanh người Liễu gia.

Hây!

Thất trưởng lão đề thăng tốc độ tới cực hạn, lúc cách võ giả trước mặt chỉ còn mấy chục thước liền gầm thét:

- Bắn tên!

Hắn và mấy tên trưởng lão Thần Hải Cảnh đồng loạt rút ra cung tiễn từ sau lưng, một bên bôn tẩu một bên bắn ra từng thanh từng mũi tên dài lấp lánh bạch quang. Những cung tiễn này đều là Huyền khí, tốc độ và lực lượng rất kinh người, chỉ chớp mắt liền phá không mà đi, cắm vào trong người mấy tên võ giả hàng đầu, đồng thời đụng bay những võ giả kia.

Chỉ bắn hai lượt tên, sau đó song phương lao vào nhau đánh giáp lá cà, mấy tên trưởng lão đều vứt đi cung tiễn, rút ra các loại binh khí chém giết.

Hây!

Lục Ly giơ lên Thiên Lân Đao nện bay một tên Huyền Vũ cảnh hậu kỳ, hắn đã sớm chọn sẵn lộ tuyến, phá vây từ hướng bên trái. Bởi vì phía này Thần Hải Cảnh tương đối ít, chỉ có hai tên, Huyền Vũ cảnh lại có gần trăm người.

Đối với hắn mà nói, Huyền Vũ cảnh chẳng mang đến chút áp lực gì, một đao liền có thể lấy mạng một tên. Hắn không quản đám võ giả Liễu gia còn lại, quay sang quát khẽ với Liễu Di:

- Theo sát ta.

Lục Ly vung vẫy Thiên Lân Đao, mỗi đao ném ra lại có người bị nện bay, thế không thể ngăn, Liễu Di theo ở phía sau phát hiện căn bản không cần nàng động thủ, theo gót Lục Ly liền có thể một đường phá vây.

- Hừ!

Sự dũng mãnh của Lục Ly rốt cục kinh động đến cường giả bên này, hai tên Thần Hải Cảnh vọt tới chỗ hắn, một tên cự hán toàn thân cao phải đến hai thước vung lên cự phủ hung hăng bổ tới.

- Thần Hải Cảnh sơ kỳ? Cút!

Lục Ly thoáng cảm ứng khí tức đối phương, quan sát tốc độ cự phủ chẻ xuống, trở tay dùng Thiên Lân Đao bổ mạnh. Một cỗ cự lực cường đại truyền đến, cự phủ lập tức bị đánh bay, cự hán kia không ngừng thối lui, trong mắt chất đầy vẻ kinh ngạc.

Xuy xuy

Một tên Thần Hải Cảnh khác cầm trường mâu từ bên phải đâm tới, chọc thẳng đến bụng dưới Lục Ly, Lục Ly không tránh né, vung lên Thiên Lân Đao hung hăng chém lên giữa trường mâu.

Keng keng

Trường mâu đâm trúng chiến giáp Lục Ly, chiến giáp này vốn thuộc về Triệu Duệ, là Huyền khí Địa giai, trường mâu kia căn bản đâm không thủng, chỉ xát ra một mảnh hoa lửa.

Lục Ly bổ Thiên Lân Đao lên trường mâu, cự lực cường đại khiến võ giả Thần Hải Cảnh không cách nào nắm vững được, cả người lẫn mâu lún vào trong đất.

Lục Ly trở tay vung đao gọt hướng cổ người này, tốc độ quá nhanh, căn bản không giống tốc độ Thần Hải Cảnh sơ kỳ, người kia phản ứng kịp thì đã muộn, cổ bị chém đứt, bỏ mạng đương trường.

- Ngũ thúc, tới hỗ trợ!

Cự hán cao hai thước bên trái thấy Lục Ly dũng mãnh như thế, vội vàng lui nhanh đồng thời rống to. Nơi xa một lão giả đầu trọc Thần Hải Cảnh hậu kỳ mắt lạnh nhìn sang, trên thân lập tức tuôn ra sát khí như cự thú Hồng Hoang.

- Chết đi!!

Hắn rống to một tiếng vọt về phía Lục Ly, Lục Ly liên tục đánh bay mấy tên Huyền Vũ cảnh mang theo Liễu Di đột vây, nhìn thấy lão giả đầu trọc từ phía trái trước mặt vụt tới, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ.

Võ giả Thần Hải Cảnh sơ kỳ hắn có thể nhẹ nhàng giết chết, trung kỳ có thể miễn cưỡng ứng phó, hậu kỳ lại tương đối khó khăn, nhất thời không cẩn thận sẽ bị giết ngược.

Liễu Di cũng thấy được tên lão giả đầu trọc, nàng quay đầu nhìn mấy hướng còn lại, thấy võ giả Liễu gia đều đang khổ chiến, liều chết đột vây. Bởi vì Lục Ly không xông cùng hướng với đám Thất trưởng lão, lúc này khoảng cách đã hơi xa, trưởng lão Thần Hải cảnh Liễu gia căn bản không giúp được gì.

- Lục Ly, ta giúp ngươi ngăn trở một lát, ngươi nhanh đột vây!
Chương 134 Dũng mãnh

Liễu Di thấp giọng nói với Lục Ly, sau đó nhấc lên trường kiếm định lao tới lão giả đầu trọc, Lục Ly vung đao nện bay một tên Huyền Vũ cảnh bên trái, lạnh lùng nói:

- Ngu xuẩn, ngươi đi qua hứng một đao liền chết, còn ngăn trở một lát? Chút nữa ngươi cứ đột vây mà đi, đừng làm ta vướng tay vướng chân.

Bước chân Liễu Di vừa nhấc lên liền thu lại, sắc mặt có chút khó coi. Trước kia ở Liễu gia ai dám mắng nàng? Dù có là gia gia đều không nỡ mắng. Lục Ly lại mắng nàng ngu xuẩn? Còn nói vướng tay vướng chân?

- Xông đi ra!

Lục Ly vung Thiên Lân Đao quét ngang một vòng, bức lui mấy tên trước mặt, đồng thời tung cước đạp bay một lúc ba người, nện ra một thông đạo. Hắn quát lên một tiếng, sau đó lại lao về phía lão giả đầu trọc.

Liễu Di cắn răng, khua múa trường kiếm xông về phía trước, phía trước đều là Huyền Vũ cảnh, Liễu Di là Thần Hải Cảnh, còn một thân toàn là bảo vật, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng đột vây đi ra .

Nàng quay đầu nhìn lại, thấy lão giả đầu trọc đã lao đến, một đao bổ lên Thiên Lân Đao. Lục Ly tức thì bị đánh bay bốn năm thước, kéo theo cả bốn năm người đằng sau, nàng lập tức kinh hô:

- Lục Ly!

- Đi...

Lục Ly trở tay đánh chết một người sau lưng, bò dậy phẫn nộ quét nhìn Liễu Di một cái, rồi lại huýt dài lao về phía lão giả đầu trọc, đồng thời thấp giọng quát khẽ:

- Nhiên Huyết!

Thần Hải Cảnh hậu kỳ quá mạnh, lúc ở đại viện Liễu gia hắn cũng từng thiếu chút bị Thanh trưởng lão kích sát, lúc này tự nhiên không dám khinh thường, lập tức phóng thích huyết mạch thần kỹ.

Trong mắt lóe lên quang mang, con ngươi chuyển thành màu bạc, toàn thân tràn ra một cỗ khí tức cường đại, hóa thân thành Cự Long hình người. Hắn gầm gào một tiếng, vung chân quét ngang, liên tục đạp bay hai người, đồng thời mượn lực bay vọt mà lên, trùng trùng chém xuống lão giả đầu trọc.

- Hả?

Ánh mắt lão giả đầu trọc lộ ra một tia kinh nghi, sao khí tức Lục Ly đột nhiên cường đại như vậy? Tốc độ cũng tăng lên nhiều, chẳng lẽ là nuốt đan dược tăng phúc lực lượng

Nhưng hắn lại không thấy Lục Ly nuốt đan dược, đảo mắt nhìn lên cổ Lục Ly, trong lòng càng thêm nghi ngờ, trên cổ Lục Ly cũng không thấy có huyết mạch ấn ký.

Hây!

Chiến đao trên tay Lục Ly đã phá không mà đến, lão giả đầu trọc không dám phân tâm. Thân hình lách sang một bên, tựa như cá chạch, chiến đao lướt thành hình vòng cung chém tới bắp đùi Lục Ly.

- Tiểu Bạch!

Lục Ly hét lớn, trong tay áo chớp lên một đạo bóng trắng, bất ngờ bắn lên bả vai lão giả đầu trọc, sau đó nhắm ngay phần cổ gặm mạnh.

Xùy

Trường đao trong tay lão giả đầu trọc hung hăng kéo một vệt dài trên đùi Lục Ly, Huyền khí hắn sắc bén dị thường, nếu cứ mặc cho hắn kéo tiếp, phỏng chừng nguyên một bên chân sẽ bị cắt đứt.

Đáng tiếc...

Trên cổ lão giả đầu trọc truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, khiến hắn không cách nào tiếp tục dùng sức chém lên đùi Lục Ly, Thiên Lân Đao hung hăng quét tới, thoáng cái đem lão giả đầu trọc đầu đánh vỡ nát.

Tê tê

Lục Ly lăn lộn một vòng trên đất, máu tươi tuôn ra nơi đùi, xương cốt thiếu chút bị chặt đứt. Thời gian cấp bách hắn không thể tiếp tục dây dưa với lão giả đầu trọc, đành bắt buộc mạo hiểm, may mà Tiểu Bạch không khiến hắn thất vọng, hắn cược thắng.

- Tiểu Bạch!

Hắn quát khẽ, kéo lê chân sau thấm đầy máu tươi, ôm theo Tiểu Bạch lao về phía trước. Thiên Lân Đao khua múa đánh bay mấy tên Huyền Vũ cảnh cản đường, xông ra khỏi vòng vây.

- Lục Ly!

Liễu Di đi mà quay lại, chạy vội đến, một tay đỡ lấy Lục Ly, cuồng chạy về hướng Thiên Đảo Hồ, rất nhanh liền xông vào trong hồ, bơi về nơi xa.

Mới qua đầu xuân, nước hồ rất là lạnh buốt, trên đùi Lục Ly có thương, vừa tiến vào trong nước không khỏi kêu rên thống khổ.

Liễu Di thuỷ tính không sai, một tay bắt lấy Lục Ly, một tay khoái tốc hoạt động, hai chân vẫy đạp có tiết tấu, mang theo Lục Ly như một đạo lợi kiếm bơi về nơi xa.

Bịch, bịch

Không ngừng có người đột vây đi ra, xông vào trong hồ bơi về nơi xa, quỷ dị chính là phàm những ai đã nhảy vào trong hồ, truy binh phía sau liền không đuổi giết nữa, tựa như trong hồ này có ma lực thần kỳ khiến bọn hắn không dám vượt qua nửa bước.

Hồ tự nhiên chỉ là hồ bình thường, trong hồ cũng không có ma lực, có ma lực chính là quy củ của Thiên Ngục lão nhân. Rất nhiều năm trước Thiên Ngục lão nhân đã hạ lệnh, bất luận kẻ nào một khi vào hồ, người bên ngoài liền không được truy sát, bằng không diệt luôn cả tộc.

Sau khi quy củ này được định ra, không gia tộc còn dám vi phạm, bởi vì gia tộc vi phạm không một ngoại lệ đều diệt tộc, bao gồm cả một gia tộc tứ phẩm.

Võ giả chặn đường đều thuộc gia tộc ở quận thành phụ cận, bọn hắn chỉ là làm việc giúp Vũ gia, vì lấy lòng Vũ gia cầm chút lợi ích thôi, ai lại dám cầm mạng sống con em toàn tộc đi cược.

Không ngừng có người phá vây, đám người Thất trưởng lão xông vào trong hồ, dù rất nhiều trưởng lão Thần Hải Cảnh bị thương, nhưng trừ một người bị đánh chết ra, tất cả đều xông được vào trong hồ.

Võ giả Huyền Vũ cảnh lại có quá nửa bị chém giết, rất nhiều linh tài mang theo rải khắp đầy đất, đám người Thất trưởng lão nhìn mà khóc không ra nước mắt. Lần này tài phú bọn hắn mang ra vốn đã không nhiều, giờ lại phải bỏ đi hơn phân nửa.

Bất quá có thể nhặt về một cái mạng đã là vạn hạnh, còn may mà đột vây nhanh, võ giả Hồn Đàm cảnh Vũ gia chưa kịp đuổi tới, bằng không sợ rằng một người cũng không thoát đi được.

- Đi!

Thất trưởng lão bi phẫn gầm lên một tiếng, dẫn theo chúng nhân bơi về nơi xa. Bọn hắn đều là võ giả cường đại, bơi lội là chuyện hết sức đơn giản, tốc độ cũng đều cực nhanh.

Hơn mười dặm trước mặt có một đảo nhỏ, dù chỉ nhỏ bằng một đại viện, nhưng cũng đủ cho chúng nhân tụ tập hưu chỉnh. Tất cả mọi người liều mạng bơi về hướng kia, rất nhanh liền lên đảo.



Cập bờ, Liễu Di và các vị trưởng lão nhìn nhau không nói, liếc thấy chỉ còn lại hơn năm mươi người, tâm tình chúng nhân đều hết sức trầm trọng.
Chương 135 Lạc Nhật đảo

Bá chủ Vũ Lăng thành xưa kia, ở lúc cực thịnh gia tộc có được ba bốn ngàn Huyền Vũ cảnh, trưởng lão Thần Hải Cảnh cũng có hơn bảy mươi người, giờ lại chỉ còn một nhúm thế này.

Linh tài bảo vật mang ra được chỉ sót lại năm sáu bao tải. Có một bao tải chứa toàn bộ huyền kỹ Địa giai, giờ đây cũng đã thất lạc, lần này xem ra Liễu gia đã triệt để tổn thương nguyên khí.

Chúng nhân trầm mặc lấy ra đan dược chữa thương, Lục Ly cũng khoanh chân ngồi xếp bằng, nuốt hai viên đan dược chữa thương.

Tiến vào Thiên Đảo Hồ không có nghĩa là đã triệt để an toàn, Thiên Đảo Hồ có quy củ của Thiên Đảo Hồ, giết chóc trong này càng thêm dồn dập. Không đến địa bàn đảo chủ mà Thất trưởng lão quen biết, như vậy còn chưa được tính là triệt để an toàn.

Lũ lượt có người bơi tới bên này, phía càng xa mơ hồ cũng thấy có người, đám Thất trưởng lão quan sát một phen, trong lòng hơi có chút an ủi. Phía nam Lộc trưởng lão cũng dẫn một nhóm bơi lại, có chừng hơn mười người.

Chờ đám Lộc trưởng lão lên bờ, Thất trưởng lão lập tức hỏi:

- Lộc lão tam, tình hình thế nào? Đệ tử hai lộ còn lại đâu?

Nét mặt Lộc trưởng lão đầy vẻ đắng chát, lắc đầu thở dài nói:

- Lộ hướng bắc phỏng chừng dữ nhiều lành ít, không biết có thể đào tẩu được mấy người? Lộ hướng nam mấy trưởng lão chắc đều phá vây ra được, số còn lại có thể thoát được bao nhiêu đều xem vận khí.

- ...

Chúng nhân lần nữa nhìn nhau không nói, xem ra lần này có thể thành công trốn vào Thiên Đảo Hồ không đến một trăm người, số con em Liễu gia còn lại đều vĩnh viễn lưu ở bờ bên kia.

- Vũ Phi Giáp! Vũ gia!

Thất trưởng lão bi phẫn rống lên, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Chiến sĩ Liễu gia, các ngươi phải vĩnh viễn nhớ kỹ khuất nhục và cừu hận Liễu gia gặp phải hôm nay, đời đời kiếp kiếp đều không được quên. Nếu một ngày Liễu gia có thể quật khởi, nhất định sẽ diệt cả nhà Vũ gia!

- Diệt cả nhà Vũ gia!

Một ít đệ tử trẻ tuổi Liễu gia rống giận theo, thời khắc này bọn hắn đều hận Vũ gia đến tận xương tủy.

- Diệt cả nhà Vũ gia?

Khóe miệng Liễu Di nhếch lên một tia đắng chát và giễu cợt, Liễu gia chỉ còn lại chút người này, lúc nào cũng có thể táng thân hết trong Thiên Đảo Hồ. Có thể lay lắt hơi tàn sinh tồn được hay không vẫn là ẩn số, càng đừng nói tới diệt đi một gia tộc ngũ phẩm cường đại.

Chúng nhân tiếp tục chữa thương và nghỉ ngơi, qua nửa canh giờ, lại có hai người bơi tới, những người còn lại xem ra đã bị chém giết sạch.

- Đi!

Thất trưởng lão đợi thêm hai nén hương, xác định không còn ai xông vào trong hồ, lập tức lệnh chúng nhân xuống hồ bơi về phía tây. Nơi này cách bờ bên kia quá gần, sợ sẽ gặp nguy hiểm, trước kia bọn họ đã hẹn chạm mặt ở Lạc Nhật đảo.

Lạc Nhật đảo là một đảo tương đối lớn ở mặt đông Thiên Đảo Hồ, căn cứ theo đánh dấu trên địa đồ, Lạc Nhật đảo là một đảo tròn lớn, rất dễ tìm.

Cự ly trên bản đồ rất gần, chúng nhân lại bơi chỉnh chỉnh hơn nửa canh giờ, mới thấy được một hòn đảo hình tròn phía xa xa. Cũng may đều là võ giả, thương thế cũng được xử lý đơn giản qua, không còn đổ máu nữa, chứ người bình thường sợ rằng sớm đã chết đuối.

- Là đám lão Cửu!

Bơi về phía trước vài trăm mét, Thất trưởng lão chợt kinh hô. Chúng nhân liếc mắt nhìn lại, thấy được hai mươi mấy thân ảnh quen thuộc, chẳng qua tình hình đám người Cửu trưởng lão tựa hồ không tốt lắm.

Bởi vì hơn hai mươi người kia đều trong nước, trên bờ lại có mười mấy võ sĩ giáp đen cầm vũ khí chỉ vào bọn hắn, tựa hồ không cho bọn hắn lên bờ.

Đám người Thất trưởng lão vội vàng bơi tới, phía Cửu trưởng lão cũng phát hiện ra bọn hắn, đều hô to. Thấy đám Thất trưởng lão chỉ có hơn bảy mươi người, sắc mặt chúng nhân không khỏi càng thêm trắng bệch.

- Lão Cửu, chuyện gì thế?

Thất trưởng lão bơi đi qua, liếc nhìn đám võ sĩ giáp đen trên bờ mấy lần, thấp giọng dò hỏi.

Cửu trưởng lão biết giờ không phải lúc trò chuyện, nhanh chóng giải thích nói:

- Đây là người Lạc Nhật đảo, bọn hắn nói lên đảo cần giao Huyền Tinh, một người mười Huyền Tinh.

- Một người mười Huyền Tinh?

Trong mắt Thất trưởng lão chớp qua một tia phẫn nộ, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh a, đám người Lạc Nhật đảo này cũng quá hung ác.

- Huyền Tinh là cái gì?

Lục Ly có chút khó hiểu quay sang Liễu Di hỏi, Liễu Di thấp giọng giải thích nói:

- Người bình thường mua đồ cần kim diệp tử, Võ giả mua bảo vật linh tài binh khí lại phải cần Huyền Tinh, nói cách khác Huyền Tinh là tiền tệ lưu thông giữa Võ giả với nhau.

- À!

Lục Ly đã hiểu, bên kia Thất trưởng lão hít sâu mấy hơi, hướng về phía võ giả giáp đen trên bờ nói:

- Chư vị huynh đệ, tại hạ là họ hàng với Huyết Cừu, lần này tới là tìm hắn nương nhờ, hy vọng chư vị nể tình.

Võ giả Lạc Nhật đảo nghe được tên Huyết Cừu, sắc mặt đỡ hơn một chút, một tên võ giả Thần Hải Cảnh hậu kỳ thu hồi binh khí nói:

- Thì ra là thân thích của Huyết Đảo chủ, được rồi, chúng ta nể mặt Huyết Đảo chủ một lần, một trăm người các ngươi giao ra năm trăm Huyền Tinh, Lạc Nhật đảo có quy củ của Lạc Nhật đảo, chúng ta cũng hết cách.

- Được rồi!

Thất trưởng lão cắn răng đáp ứng, người Lạc Nhật đảo lui ra sau, chúng nhân toàn thể lên bờ, vận chuyển Huyền lực bốc hơi nước trên người.

Thất trưởng lão nhìn quét trái phải một lúc, thấy phía bắc có một ụ tàu đậu rất nhiều chiến thuyền cực lớn, hắn đi tới vài bước, chắp tay nói:

- Vị huynh đệ này, chúng ta muốn đi Huyết Sát đảo, thuyền các ngươi có thể đưa chúng ta một đoạn đường không?

- Không vấn đề!

Tên Thần Hải cảnh Lạc Nhật đảo rất là hào sảng gật đầu nói, sau đó lại bổ sung một câu:

- Chẳng qua không khả năng đưa không, Huyết Sát đảo cách bên này phải đến hai ngày lộ trình. Các ngươi đưa tổng cộng một ngàn Huyền Tinh, chúng ta bảo đảm đưa các ngươi an toàn đến Huyết Sát đảo.

- Mắc thế à?

Cơ thịt trên mặt Thất trưởng lão khẽ co giật, cảm thấy có chút tiếc rẻ.

- Hừ hừ!

Advertisement
';
Advertisement