Chương 81 Lão cẩu, ngươi bị lừa rồi
Lục Ly quát lớn tiếng che đậy tiếng kêu của Tiểu Bạch, hai con Hồng Lân Ưng trên đỉnh đầu Phác trưởng lão sợ hãi bay ra, nhường cho Lục Ly một con đường.
- Xuy...
Thiên Lân đao mang theo tiếng xé gió bén nhọn từ trên bổ xuống, ánh mắt Phác trưởng lão bắn ra một mảnh hàn quang, vẫn không có để ý như cũ. Lão quét ngang trường thương đánh bay mấy con chuột đá cùng hai con Hồng Lân Ưng ở gần, ánh mắt mới hướng đến Lục Ly.
Lục Ly từ trên cao nhảy xuống, tốc độ như hồng quang, lực lượng Thiên Lân đao lại càng đạt đến cực hạn.
Thế nhưng trong mắt Phác trưởng lão đều là trò cười, cảnh giới lão không tính là quá cao, chỉ có Thần Hải cảnh sơ kỳ. Nhưng Lục Ly không hiểu nửa điểm huyền kỹ, cứ như vậy bay thẳng đến chém xuống, thì lão có thể ung dung né tránh, sau đó chém giết Lục Ly trong nháy mắt.
Quả thật lão đã làm như vậy!
Trường thương của lão run lên quét ngang Thiên Lân đao, thân thể thì di chuyển sang bên phải. Lão chuẩn bị đánh vào mặt, một khi Thiên Lân đao bị đánh trúng mặt đao, Lục Ly rất khó nắm Thiên Lân đao trong tay, thế công suy kiệt, đợi chờ Lục Ly chính là công kích như gió bão mưa rào.
Lục Ly biết rõ tình huống, hắn biết kinh nghiệm chiến đấu, huyền kỹ, ý thức chiến đấu của mình không so được với những lão già lăn lộn trên mũi đao mấy chục năm này.
Cho nên thời điểm Phác trưởng lão vừa động cánh tay còn lại của hắn cũng giơ lên, một mũi tên màu đen bay về phía bên phải.
Mục đích của hắn rất rõ ràng, muốn ép Phác trưởng lão liều mạng với hắn, hắn từ trên xuống dưới chiếm cứ ưu thế, có được lực lượng gần bốn vạn cân, hắn tự phụ lực lượng chỉ mạnh chứ không yếu hơn so với Phác trưởng lão!
- Tên nỏ?
Thân thể Phác trưởng lão vừa mới di động đã thấy một đạo hắc quang bắn tới, nếu như lão tiếp tục di động sang bên phải, theo như tốc độ mũi tên bắn ra nhất định sẽ bị đánh trúng, mặc dù lão mặc chiến giáp, nhưng nếu như không ngăn được thì sao?
Trong giây lát đó, Phác trưởng lão quyết định, thân thể lão hơi lui trở lại, quét ngang trường thương, hai tay nắm ở phía trên.
Nhìn như thế nào Lục Ly cũng chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh, nếu như đạt tới Thần Hải cảnh khẳng định đã sớm dương danh Vũ Lăng thành rồi, lão không có khả năng không biết. Huyền Vũ cảnh đỉnh phong chỉ có vạn cân chi lực, có gì phải sợ?
- Keng...
Thiên Lân đao hung hăng bổ lên phía trên trường thương, âm thanh kim loại chạm vào nhau nặng nề vang lên, tia lửa văng khắp nơi, lực lượng khủng bố truyền đến, thân thể Phác trưởng lão trầm xuống, tảng đá dưới chân cũng nứt ra tầng tầng lớp lớp, thân thể lão không vững lăn lộn xuống.
- Tiểu Bạch!
Lục Ly khẽ quát một tiếng, hai chân đạp một bước trên mặt đất, lần nữa nổ bắn ra, phóng đến chỗ Phác trưởng lão đang lăn xuống, Thiên Lân đao tiếp tục bổ xuống đầu đối phương.
- Hưu!
Trong bao bố sau lưng Lục Ly có một con tiểu thú bắn ra, xông vào trong khe đá, đi theo Lục Ly hướng xuống núi.
Đi đến chỗ Phác trưởng lão vừa mới ổn định lại thân thể, thấy Lục Ly gầm gừ mà đến như một con cự thú, Thiên Lân đao sáng lên hàn quang chói mắt. Cổ tay lão hơi có chút tê dại, khí huyết bên trong thân thể quay cuồng, trong mắt đều là sự kinh nghi.
Lực lượng một đao vừa rồi của Lục Ly đã vượt quá tưởng tượng của lão, nếu như không phải lão chuyển toàn bộ lực lượng xuống tảng đá dưới đất, thân thể lăn lộn rời đi, có lẽ đầu của lão đã bị Lục Ly đập nát.
Tại sao Huyền Vũ cảnh có thể có được lực lượng cường đại như vậy?
Tạm thời Phác trưởng lão nghĩ không ra, lúc này cũng không có thời gian suy nghĩ rồi. Bởi vì đao của Lục Ly đã tới, hơn nữa cánh tay còn lại của hắn lại giơ lên, lộ ra một cái nỏ màu đen.
- Hừ!
Phác trưởng lão cũng không muốn để Lục Ly đè ép đánh, thân thể lão uốn éo trái phải, sợ bị mũi tên bắn trúng. Trường thương vặn vẹo, như một con rắn độc đâm về phía Lục Ly.
Dài một tấc, mạnh hơn một phần, lão muốn tìm cơ hội một thương đâm chết Lục Ly.
- Ha ha ha, lão cẩu, ngươi bị lừa rồi, Tiểu Bạch động thủ!
Lục Ly cười lớn, bên trong tảng đá phía dưới có một đạo bạch quang lấp lánh, tiếp theo Tiểu Bạch vọt ra, mở cái miệng nhỏ nhắn để lộ răng trắng, cắn về phía cổ chân Phác trưởng lão.
Lục Ly có hai biện pháp đánh bại võ giả Thần Hải cảnh, thứ nhất là phóng thích thần kỹ huyết mạch, thứ hai chính là dựa vào Tiểu Bạch đánh lén.
Hàm răng Tiểu Bạch vô cùng sắc bén, tốc độ lại nhanh. Nhưng nếu đánh chính diện mà nói, rất có thể bị chém giết, dù sao lực công kích của võ giả Thần Hải cảnh cũng rất khủng bố, Tiểu Bạch chỉ lớn như nắm tay, chắc chắn lực phòng ngự sẽ không quá mạnh.
Cho nên chỉ có thể dựa vào đánh lén, tất cả những gì Lục Ly vừa làm đều vì sáng tạo cơ hội cho Tiểu Bạch. Hắn hấp dẫn lực chú ý của Phác trưởng lão, Tiểu Bạch mới có cơ hội đánh lén.
Hắn đã làm rất tốt!
Phác trưởng lão một lòng muốn đâm chết hắn, căn bản không có chú ý tới Tiểu Bạch bên trong khe đá, xung quanh cũng có rất nhiều chuột đá, làm sao Phác trưởng lão có thể để ý một “Con chuột nhỏ” chứ?
- Ken két két!
Hai cái móng vuốt sắc nhỏ của Tiểu Bạch bắt được cổ chân Phác trưởng lão, mở cái miệng nhỏ nhắn gặm loạn một phen. Không có bất kỳ bất ngờ gì, chỉ mất thời gian một cái chớp mắt, cổ chân Phác trưởng lão chỉ còn lại xương trắng.
- A...
Một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang lên, Phác trưởng lão cúi đầu nhìn, thấy hơn phân nửa bắp chân bên phải của mình chỉ còn lại xương trắng, da thịt bên ngoài đều biến mất, hơn nữa tiểu thú kia vẫn còn đang điên cuồng gặm da thịt của lão ăn.
Phản ứng khi một người bị dã thú cắn xé là cái gì? Đương nhiên là muốn hất dã thú ra trước tiên.
Phác trưởng lão nhấc chân vung lên, nhưng cả bắp chân lão chỉ còn lại xương trắng, cái vung này khiến lão đau đến suýt chút nữa ngất đi, thân thể khó có thể giữ vững thăng bằng.
- Oanh!
Lão đặt mông quay cuồng trên mặt đất, bên kia Lục Ly đã đánh tới, hét lớn:
- Tiểu Bạch, rút lui!
Tiểu Bạch hóa thành một đạo bạch quang xông vào khe đá biến mất, Lục Ly cầm Thiên Lân đao hung hăng bổ xuống đầu Phác trưởng lão.
Chương 82 Dưới trọng thưởng tất có dũng phu
Phác trưởng lão cảm thụ được uy hiếp trí mạng, cắn răng nén đau vung trường thương quét về phía đầu Lục Ly, dường như muốn đồng quy vu tận cùng Lục Ly.
- Tiểu Bạch!
Lục Ly vừa quát một tiếng, Tiểu Bạch đã từ bên trong khe đá phóng đi, một ngụm cắn lấy cánh tay Phác trưởng lão. Phác trưởng lão bị đau không thể cầm trường thương, Thiên Lân đao của Lục Ly thì tầng tầng lớp lớp đánh xuống, nện cái đầu Phác trưởng lão nát như dưa hấu...
Hoàn mỹ!
Lục Ly nhìn Phác trưởng lão chết đến mức không thể chết lại, thì trong mắt đều là vẻ mừng như điên, cảm kích nhìn Tiểu Bạch, sau đó giơ ngón tay cái lên.
- Phác trưởng lão!
Một tiếng gầm đau xót vang lên, lập tức hấp dẫn lực chú ý của Lục Ly. Nói thì chậm, nhưng diễn ra thì nhanh, từ lúc Lục Ly ở trên núi lao xuống, đến lúc chém giết Phác trưởng lão chẳng qua chỉ là mấy hơi thở thời gian.
Xung quanh Phác trưởng lão còn có mấy tên võ giả Huyền Vũ cảnh, nhưng bọn họ đều bị Huyền Thú vây quanh, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Phác trưởng lão bị Lục Ly chém giết.
Thậm chí rất nhiều người đều không nhìn thấy Tiểu Bạch, chỉ cảm thấy Lục Ly bổ hai đao liền đánh chết Phác trưởng lão.
Một người kinh hô, thức tỉnh tất cả mọi người ở xung quanh, rất nhiều võ giả khai chiến cùng Huyền Thú đều nhìn lướt qua đây, thấy Phác trưởng lão bị chém giết đều sợ ngây người.
Phác trưởng lão ở Triệu gia không tính là quá mạnh, nhưng cũng là cường giả Thần Hải cảnh, Lục Ly dùng hai đao đã có thể đánh chết, vậy giết bọn họ không phải là đơn giản như chém dưa hấu à?
- Hưu!
Thân thể Lục Ly chuyển động, phóng tới vị trí một tên võ giả Triệu gia ở gần đó, bởi vì võ giả này đã nhìn thấy Tiểu Bạch. Tiểu Bạch là vũ khí bí mật của Lục Ly, hắn nhất định phải chém giết người đã nhìn thấy nó.
Người nọ thấy Lục Ly đằng đằng sát khí tiến tới, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, hơn nữa thấy chuột đá và Hồng Lân Ưng tự động tách ra nhường đường cho Lục Ly, thì càng thêm khiếp đảm.
- Hưu!
Vài bóng người từ phía bắc nhanh chóng chạy đến, đám người Triệu Duệ đã trở lại, võ giả này nhìn thấy vậy thì triệt để tuyệt vọng.
Triệu Duệ tới, hắn ngay cả cơ hội chạy trốn đều không có, quy củ Triệu gia rất nghiêm, lúc chiến đấu sợ hãi rút lui có thể bị xử tử, nên hắn chỉ có thể cắn răng tử chiến, suy nghĩ trì hoãn chốc lát thời gian.
Ý nghĩ của hắn quá ngây thơ rồi.
Lục Ly chạy như điên mà đến, không có bất kỳ chiêu thức xinh đẹp nào, Thiên Lân đao chồng chất bổ tới, tốc độ ra đao quá nhanh. Võ giả này vừa mới đánh bay một con chuột đá, chỉ kịp nâng đao đón đỡ.
- Phanh!
Lực lượng một đao toàn lực của Lục Ly, đạt đến gần bốn vạn cân, võ giả Huyền Vũ cảnh căn bản không ngăn được. Võ giả này ăn một đao bị thương nặng nặng, bắn vào trong đám chuột đá, sau đó bị chuột đá tươi sống cắn chết.
- Sảng khoái!
Lục Ly nhìn thoáng qua đám người Triệu Duệ nơi xa, hoàn toàn không để ý tới bọn họ, đạp chân nhảy đến chỗ một người khác.
- Lão Phác đâu?
Triệu Duệ và Tề trưởng lão chạy như điên mà đến, nhưng không có thấy Phác trưởng lão, trong lòng hai người đều có một loại dự cảm chẳng lành.
Tề trưởng lão nhìn một võ giả Triệu gia, người này vừa nhìn liền hiểu ý, bi phẫn gầm lên:
- Duệ thiếu, Tề trưởng lão! Phác trưởng lão bị Lục Ly giết ở chỗ đó.
Tề trưởng lão và Triệu Duệ lập tức nhìn sang bên kia, mơ hồ thấy trong đống đá có một cỗ thi thể đang bị chuột đá gặm, nhất thời giận tím mặt.
Ngoài giận dữ ra, nội tâm Tề trưởng lão cũng rất kinh hãi, mặt Triệu Duệ thì đầy vẻ nghi hoặc, thời gian bọn họ rời đi ngắn ngủi như thế, Lục Ly đã có thể chém giết Phác trưởng lão. Chẳng lẽ Lục Ly ẩn tàng chiến lực? Lục Ly là võ giả Thần Hải cảnh sao?
- A!
Thời điểm hai người trầm tư, lại có một võ giả Huyền Vũ cảnh bị chém giết, lần này hai người đã thấy rõ ràng, Lục Ly không có bất kỳ hoa chiêu gì, trực tiếp chém ra một đao người nọ đã bị đánh chết.
- Tề trưởng lão, không thể để cho hắn giết thêm nữa, chúng ta cùng nhau xông lên đi!
Triệu Duệ thấy Lục Ly lại phóng đến chỗ một người khác, thì trong mắt đằng đằng sát khí. Hắn nắm giữ một ít thông tin về Lục Ly, tiểu tử này sinh ra trong một bộ lạc bản địa, vừa mới gia nhập Liễu gia không lâu, còn là khách khanh, tại sao có thể đột phá Thần Hải cảnh chứ?
Nếu không phải Thần Hải cảnh, vậy khẳng định Phác trưởng lão bị Lục Ly dùng quỷ kế chém giết. Hắn và Tề trưởng lão đều là Thần Hải cảnh, hiệu lệnh những võ giả còn lại cùng nhau vây giết, cơ hội chém giết Lục Ly vô cùng lớn.
- Chuyện này...
Tề trưởng lão vẫn có chút chần chờ, không phải lão sợ hãi Lục Ly, mà là Triệu Duệ là thiếu tộc trưởng Triệu gia, lão không dám để Triệu Duệ mạo hiểm. ngộ nhỡ Triệu Duệ chết, cả nhà của hắn có thể bị tộc trưởng Triệu Côi Triệu gia nổi giận chém giết.
- Phanh!
Bên kia, Lục Ly lại dùng một đao chém giết một võ giả Triệu gia khác, Triệu Duệ đã triệt để nổi giận, không quan tâm tất cả cầm lấy trường cung màu đen, đeo ngân sắc bảo kiếm phóng lên núi.
- Giết...
Tề trưởng lão bất đắc dĩ chỉ có thể hét lớn, sau đó nhìn võ giả Triệu gia giữa sườn núi gầm lên:
- Mọi người hội tụ chung một chỗ, bao vây Lục Ly lại, ai có thể chém giết Lục Ly, khen thưởng một vạn điểm cống hiến.
Dưới trọng thưởng tất có dũng phu!
Một vạn điểm cống hiến đủ để đổi lấy rất nhiều huyền khí, huyền kỹ, linh dược, mắt võ giả giữa sườn núi đều đỏ, toàn lực xuất thủ mở một đường máu, hai ba người hội tụ chung một chỗ, tiến về phía Lục Ly.
- Hưu!
Triệu Duệ đứng ở chân núi, giơ trường cung màu đen lên bắn một tên về phía Lục Ly. Cây cung này của hắn là huyền khí, phẩm cấp không thấp, theo một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, mũi tên dài màu đen gào thét bay đến, nhắm thẳng đầu Lục Ly.
- Tên bắn thật nhanh!
Lục Ly đang chuẩn bị đánh giết một võ giả Triệu gia ở gần, nghe thấy tiếng xé gió, chỉ có thể dừng lại giơ Thiên Lân đao lên đánh bay mũi tên.
- Duệ thiếu!
Chương 83 Không tốt
Tề trưởng lão đuổi theo, lão nhìn lên phía trên mấy lần nói:
- Ta dẫn người đi lên, thiếu gia ở phía dưới tìm cơ hội bắn tên, chỉ cần kiềm chế được Lục Ly, ta nhất định có thể chém giết hắn.
- Tốt!
Triệu Duệ gật đầu đáp ứng, mang theo hai người đi sang tảng đá phía bên trái. Hắn để hai người tấn công chuột đá ở xung quanh bảo vệ mình, còn hắn thì giương cung bắn tên lần lượt khóa Lục Ly lại.
- Keng keng keng!
Lục Ly dùng Thiên Lân đao lần lượt đánh bay trường tiễn, nhìn Tề trưởng lão mang theo bốn năm người vọt lên, lại thấy bốn phía có mười mấy người đang nhanh chóng áp sát hắn, nội tâm giận không thể tả.
Triệu Duệ không ngừng bắn tên kiềm chế hắn, hắn không cách nào chạy trốn, thậm chí không thể chủ động đánh ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn một nhóm người bao vây hắn.
- Ầm ầm ầm!
Tề trưởng lão cũng là Thần Hải cảnh sơ kỳ, chiến lực cao cường, trường kiếm lay động nện bay từng con chuột đá và Hồng Lân Ưng, mang theo năm sáu người vọt lên như một thanh lợi kiếm.
Mười mấy người ở hai bên trái phải vì một vạn điểm cống hiến đều liều mạng, hung hãn không sợ chết, hoàn toàn không thấy chuột đá và Hồng Lân Ưng công kích. Rất nhiều người bị tổn thương, nhưng không quan tâm chạy như điên về hướng bên này.
- Vèo vèo...
Từng mũi tên màu đen phá không bay đến, Lục Ly luồn lách trái phải tránh né, cung tên Triệu Duệ bắn ra quá nhanh, tiễn pháp cực kỳ chuẩn, nếu như hắn không né tránh lựa chọn đón đỡ mà nói sẽ bị bắn trúng.
- Tiểu Bạch, bảo toàn bộ Hồng Lân Ưng đi tấn công người bắn tên!
Ánh mắt Lục Ly hơi chuyển, khẽ nói với Tiểu Bạch trong bao bố phía sau. Sau đó hắn kêu to một tiếng che đậy âm thanh của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch kêu hai tiếng lập tức có mười mấy con Hồng Lân Ưng bay đến chỗ Triệu Duệ.
Hồng Lân Ưng không giết được Triệu Duệ, nhưng hình thể Hồng Lân Ưng rất lớn, có thể ngăn trở Triệu Duệ bắn tên. Đám người Tề trưởng lão chỉ còn cách bên này trăm mét, hắn nhất định phải toàn lực ứng phó Tề trưởng lão, một khi phân tâm sẽ vạn kiếp bất phục.
Sau khi mười mấy con Hồng Lân Ưng bay đi, quả nhiên cung tên của Triệu Duệ ngừng lại. Lục Ly đứng ở trên một tảng đá lớn nhìn đám người Tề trưởng lão chen chúc mà đến, trên mặt xuất hiện một chút ngưng trọng.
Tên Tề trưởng lão này là Thần Hải cảnh, tốc độ vốn nhanh hơn năm võ giả Huyền Vũ cảnh phía sau một đoạn, nhưng lão lại cố ý thả chậm tốc độ, luôn luôn giữ vững khoảng cách hai thước với người phía sau.
Điều này nói rõ Tề trưởng lão tương đối ổn trọng và cẩn thận, nhìn ánh mắt của lão quả thật là người cẩn thận. Người như thế là khó đối phó nhất, có lẽ kế sách của lão là khiến toàn bộ người vây giết hắn, còn bản thân thì mang theo một nhóm người có thực lực tuyệt đối trấn áp vây giết.
Quả nhiên!
Sau khi chạy hơn mười mét, tốc độ Tề trưởng lão lại chậm xuống lần nữa, rõ ràng đang đợi người ở bốn phương tám hướng tụ lại mới phát động tấn công.
Bốn phía có mười sáu người tiến tới, cộng thêm đám người Tề trưởng lão tổng cộng là hai mươi hai người, Lục Ly không phải là thần một khi bị vây lại, tuyệt đối bị xé thành tám mảnh.
- Làm sao bây giờ?
Thân thể Lục Ly không nhúc nhích chỉ có đôi mắt lấp lánh, quét nhìn chung quanh, tìm kiếm phương pháp phá cục. Cuối cùng ánh mắt của hắn hướng tới Triệu Duệ ở chân núi, trong lòng hơi động.
- Sống hay chết, liền xem lần này rồi!
Lục Ly hít một hơi dài, nhắm hai mắt lại, đứng ngay tại chỗ không nhúc nhích. Bốn phía của mười mấy người đang chém giết Huyền Thú tiến tới, bên dưới còn có một tên Thần Hải cảnh nhanh chóng nhích tới gần, vậy mà hắn dám nhắm mắt lại?
Đám người Tề trưởng lão ngẩn ra, nhưng không có để ý, Lục Ly chẳng qua chỉ là một con thú bị vây khốn, bất kể giãy dụa như thế nào cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết.
Năm mươi mét, ba mươi mét, mười mét!
- Giết...
Tề trưởng lão gầm lên một tiếng, mang theo năm người phía sau nhanh chóng tiến tới tảng đá chỗ Lục Ly, khoảng cách mười mấy người ở xung quanh Lục Ly cũng không tới hai mươi mét, giờ khắc này tất cả bắt đầu gia tăng tốc độ, chuẩn bị vây giáp Lục Ly.
- Oanh!
Đúng lúc này Lục Ly mở mắt, hắn lui về phía sau hai bước, đột nhiên hai chân nhảy lên, tảng đá dưới chân nứt ra, thân thể hắn bay lên trời. Sau đó ở dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người Tề trưởng lão, trực tiếp vượt qua bọn họ, phóng xuống phía dưới núi.
- Vậy mà có thể nhảy xa như vậy?
Đột nhiên Tề trưởng lão quay đầu, thấy Lục Ly rơi xuống đất cách lão ba mét thì sắc mặt lại biến đổi.
Lục Ly vừa vận dụng huyền lực, Tề trưởng lão thoáng cảm ứng khí tức của hắn, rõ ràng không có đạt được Thần Hải cảnh nhưng khoảng cách Lục Ly nhảy lại không khác so với lão, chuyện này chỉ có một cách giải thích... đó là lực lượng nhục thân Lục Ly vô cùng mạnh.
- Hưu!
Lục Ly đã phóng xuống dưới như một trận gió rồi, Tề trưởng lão không có thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức xoay người đuổi theo Lục Ly.
- Không tốt...
Nội tâm lão nhảy lên, bởi vì phương hướng Lục Ly chạy đi là chỗ Triệu Duệ, Lục Ly phá vòng vây không phải vì chạy trốn, mà là vì chém giết Triệu Duệ.
- Duệ thiếu, mau lui lại!
Tề trưởng lão hét lớn một tiếng, tốc độ đạt đến cực hạn. Triệu Duệ là thiếu tộc trưởng Triệu gia, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, nếu không lão không cách nào giao phó cùng tộc trưởng Triệu gia.
- Hả?
Đám người Triệu Duệ vẫn đang chiến đấu với Hồng Lân Ưng, Triệu Duệ nghe thấy Tề trưởng lão rống to, liền nhìn lướt qua bên này. Thấy Lục Ly điên cuồng lướt đến, bản năng hắn giận dữ, chỉ muốn cầm ngân sắc trường kiếm tiến lên.
- Duệ thiếu, lui...
Tề trưởng lão vừa nhìn thấy vậy liền sợ hãi, tốc độ lại tăng lên lần nữa, giận dữ gầm lên. Triệu Duệ bị tiếng gầm của lão làm chậm lại, đôi mắt hắn chớp chớp vài vòng, cuối cùng mặt đầy bực tức lui về phía sau.
- Còn may, còn may...
Triệu Duệ lui lại, Tề trưởng lão phát hiện tốc độ của mình nhanh hơn một phần so với Lục Ly, tốc độ Triệu Duệ cũng không chậm, tiếp tục như vậy lão có thể ung dung đuổi theo Lục Ly, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chờ người phía sau đuổi theo, bao vây Lục Ly lại, nhất định có thể chém giết hắn.
Chương 84 Phản sát
Mười mét, tám mét, năm mét!
Đột nhiên Lục Ly ở phía trước dừng lại, không chạy nữa.
Hắn và Tề trưởng lão chỉ cách nhau năm mét, Tề trưởng lão dốc hết tốc lực chạy đi, tốc độ nhanh bực nào? Chỉ tốn thời gian một hơi thở Tề trưởng lão đã vọt tới phía sau hắn.
- Lão cẩu, ngươi bị lừa rồi!
Đột nhiên Lục Ly xoay người, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, chợt quát một tiếng:
- Nhiên Huyết!
- Oanh!
Sau lưng của hắn có tia sáng chợt lóe, bắp thịt toàn thân nổi lên, đôi mắt biến thành ngân sắc, bên trong thân thể có sức lực dùng không hết. Hắn vận dụng thần kỹ huyết mạch, trước tình cảnh này còn bảo tồn thực lực, hắn chính là ngu ngốc.
Mục đích của hắn rất rõ ràng, hắn không nghĩ đánh giết Triệu Duệ, mà mục tiêu là Tề trưởng lão đang từ phía sau lao đến.
Lão đầu này chiến lực cường đại, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, là kình địch lớn nhất của hắn, nếu như không chém giết Tề trưởng lão, cho dù hắn giết Triệu Duệ kết cục cũng chỉ có cái chết.
- Hưu...
Hắn vung Thiên Lân đao nghiêng người mang theo cự lực mười vạn cân đột nhiên chém về phía Tề trưởng lão, lực lượng tăng nhiều khiến tốc độ công kích của hắn nhanh như hồng quang, mà Tề trưởng lão ở phía sau đã vọt tới cách hắn một mét, bởi vì quán tính nên vẫn còn đi về phía trước.
Tề trưởng lão căn bản không nghĩ tới Lục Ly có thể dừng lại, chờ lão kịp thời phản ứng thì đã đến phía sau Lục Ly, một thanh chiến đao khổng lồ mang theo uy thế phong lôi hung hăng bổ tới.
Lão có thể làm gì?
Bởi vì quán tính nên lúc này thân thể vẫn chưa vững vàng, càng không có khả năng tránh né sang hai bên, lão chỉ có thể mạnh mẽ ổn định thân thể, hai tay nắm trường kiếm phản kích mà thôi.
- Tốt!
Hai mắt Lục Ly sáng như tinh thần, nếu như Tề trưởng lão lăn một vòng ngay tại chỗ né tránh mà nói, hắn sẽ không có bất kỳ biện pháp nào, Tề trưởng lão liều mạng với hắn là kết quả hắn rất muốn.
Bởi vì, hắn có lực lượng mười vạn cân!
Sau khi phóng thích thần kỹ huyết mạch Nhiên Huyết, lực lượng của hắn đạt được mười vạn cân, Tề trưởng lão chỉ có lực lượng ba bốn vạn cân, làm sao có thể ngăn chặn?
- Phanh!
Một tiếng nổ nặng nề vang lên, một cỗ cự lực va chạm như hồng hoang mãnh thú truyền đến, hai tay và thân thể Tề trưởng lão run lên, trường kiếm không thể cầm trực tiếp bay đi. Một đạo hàn quang sáng lên, Thiên Lân đao chồng chất bổ lên ngực Tề trưởng lão.
Tề trưởng lão mặc một bộ chiến giáp màu xanh, rõ ràng không phải huyền khí cấp thấp, Thiên Lân đao bổ lên phía trên vậy mà không cách nào hoàn toàn phá nát. Thiên Lân đao bị hỏng rồi, đã không phải huyền khí chân chính, tự nhiên không cách nào phá vỡ huyền khí chiến giáp.
Vấn đề là một đao kia của Lục Ly quá mức hung tàn, mười vạn cân cự lực.
Như vậy cũng tương đương với một con cự thú to lớn như ngọn núi toàn lực va chạm, cho dù chiến giáp Tề trưởng lão không vỡ ra, thì cự lực kinh khủng kia cũng đủ để đánh chết Tề trưởng lão.
- Phanh!
Thân thể Tề trưởng lão bị nện bay ra ngoài như đạn pháo, tầng tầng lớp lớp đụng vào một tảng đá lớn phía sau, lúc ở giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi, trong đôi mắt là vẻ đau đớn cùng khiếp sợ.
Lão bị tảng đá bắn trở lại, lăn hai vòng trên mặt đất, không cách nào bò dậy, chỉ có máu bầm trong miệng là không ngừng tuôn ra, nhiễm đỏ một mảnh thổ địa.
- A...
Huyền Thú ở xung quanh vẫn đang gào thét, tấn công, nhưng tất cả mọi người đã ngưng chạy rồi, bọn họ nhìn Tề trưởng lão dần dần không còn hơi thở có phần choáng váng.
- Tề trưởng lão bị Lục Ly dùng một đao đánh chết ư?
Trong đầu bọn họ đều hiện lên một cái ý niệm, một cái ý nghĩ không dám tin. Giờ khắc này bọn họ đều cảm giác rất buồn cười, hoang đường, tức cười.
Tề trưởng lão cũng là Thần Hải Cảnh sơ kỳ, nhưng ở Triệu gia chiến lực của hắn lại được công nhận, mười mấy năm qua vào sinh ra tử vì Triệu gia, lập xuống chiến công hiển hách, uy vọng trong gia tộc rất cao.
Trong lòng đám võ giả Huyền Vũ cảnh, dù chiến lực của Tề trưởng lão kém hơn trưởng lão trong top mười, nhưng tuyệt đối cũng là một võ giả rất cường đại, thậm chí mấy chục người ở đây tự nhận không đỡ nổi một chiêu từ Tề trưởng lão.
Thế mà giờ hắn lại bị một người trẻ tuổi trẻ chết chỉ với một đao!
Trước sau chênh lệch quá lớn, đến mức Triệu Duệ và nguyên một đám người đều sửng sờ, đầu óc có chút phản ứng không kịp. Thẳng đến phụ cận có người bị Thạch Thử cắn đứt tay phát ra tiếng hét thảm, chúng nhân mới như bừng tỉnh từ trong mộng.
Chẳng qua, tất cả mọi người đều không biết nên làm thế nào, bao gồm cả Triệu Duệ!
Đánh? Ngươi định tự sát chắc? Tề trưởng lão đều bị một đao chẻ chết, còn là không có mưu ma chước quỷ gì, là bị trực tiếp chém giết trong đối chiến tay đôi. Những người còn lại xông tới, trừ chịu chết ra thì chẳng có chút nghĩa lý gì.
Trốn?
Chết mất hai tên trưởng lão Thần Hải Cảnh, còn bị đánh chết mấy tên võ giả, nhiều người như vậy bị thương, cứ thế thối lui, chúng nhân đều không cam tâm. Triệu Duệ không hạ lệnh rút lui, bọn hắn đều không dám lui.
Hưu!
Bọn hắn bất động, Lục Ly lại động, như một thanh lợi kiếm phóng về phía Triệu Duệ, ánh mắt băng lãnh khóa chặt Triệu Duệ, quát lạnh:
- Triệu Duệ, chết đi...
Tiếng hô này bừng tỉnh chúng nhân, cả đám lập tức lao tới Triệu Duệ. Triệu Duệ cũng sợ, nếu bị Lục Ly đuổi giết, chẳng phải hắn cũng sẽ bị một đao chẻ chết?
- Rút lui!
Lập tức Triệu Duệ hú dài một tiếng, mang theo mấy người cuồng chạy về hướng nam, những người còn lại giữa sườn núi dồn dập vòng qua Lục Ly, cuống cuồng đào thoát về hướng phía nam.
Hây!
Lục Ly đột nhiên chuyển hướng, cấp tốc đuổi theo hai tên võ giả Triệu gia, trường đao quét ngang vạch phá bầu trời. Một tên võ giả Triệu gia bị chém thành hai đoạn, một người khác sợ đến hết hồn, rung lên trường thương trong tay đâm loạn về phía Lục Ly.
Keng
Lục Ly tùy ý quét qua trường đao, cự lực mười vạn cân nện tới, trường thương trong tay người kia tức thì bị đánh bay, trước ngực mở rộng, trường đao bổ xuống, lại giết một người.
Giết liền hai người, Triệu Duệ lại đã chạy xa. Lục Ly dừng bước, mắt nhìn về phía Triệu Duệ hét lớn:
- Triệu Duệ, lần sau mang theo nhiều vệ sĩ chút, bằng không ta tất giết ngươi!
Chương 85 Xuống núi
Triệu Duệ không đáp lời, rất nhanh liền dẫn theo chúng nhân biến mất ở phương xa. Lục Ly đứng tại chỗ không đuổi, chờ đám người kia tan biến, hắn mới lập tức chạy lên đỉnh núi, nắm lấy bao tải chứa trứng ưng lao nhanh mà xuống, tìm một sơn động chui vào.
Hắn không phải không muốn chém giết Triệu Duệ, mà là giết không được, huyết mạch thần kỹ chỉ duy trì được nửa nén hương, nếu đám người Triệu Duệ không rút lui, người chết sẽ là hắn.
- Ầm!
Trong sơn động có Thạch Thử, chẳng qua khí tức Tiểu Bạch đã trấn áp bọn chúng. Vừa mới xông vào trong sơn động mấy trăm thước, hai mắt Lục Ly tối sầm, trực tiếp đổ gục trong sơn động.
Phản phệ do phóng thích huyết mạch thần kỹ tới, hắn hư nhược đến độ mí mắt mở không ra, quát khẽ một tiếng với Tiểu Bạch, để nó hộ pháp, sau đó liền ngất đi.
Không biết qua bao lâu, Lục Ly từ từ tỉnh lại, liếc nhìn bốn phía phát hiện vẫn còn ở trong sơn động, Tiểu Bạch ở ngay bên cạnh, không một con Thạch Thử nào dám tới gần, lòng như trút được gánh nặng.
Hắn ngồi dậy, hung hăng xoa nhẹ mặt, chỉnh lý lại tâm tư, có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch bên cạnh một cái.
Lần này quá kinh hiểm, ba tên Thần Hải Cảnh, mười mấy tên Huyền Vũ cảnh đỉnh phong. Không ngờ hắn vẫn còn sống, còn chém giết hai tên Thần Hải Cảnh, ngẫm lại Lục Ly đều cảm thấy quá khó để tưởng tượng.
- Tiểu Bạch, cám ơn ngươi!
Lục Ly ôm lấy Tiểu Bạch, kẻ sau thân mật vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay Lục Ly, chẳng qua vừa rồi miệng nhỏ nó gặm ăn máu thịt Phác trưởng lão, bởi thế trong miệng toàn là mùi máu tanh.
- Đi!
Nơi này không nên ở lâu, Lục Ly cột mấy bao tải ra sau lưng, mang theo Tiểu Bạch chạy ra ngoài, vừa đi ra sơn động liền dò xét một phen, xác định không có ai mới dám bước nhanh chạy đi.
- Không đúng…
Lục Ly nghĩ nghĩ lại chạy về phía thi thể Phác trưởng lão và Tề trưởng lão, hai cỗ thi thể sớm đã bị Hồng Lân Ưng và Thạch Thử chia nhau cắn rỉa, chẳng qua chiến giáp và binh khí của hai người thì vẫn còn đó.
- Đồ tốt!
Chiến giáp Lục Ly rất khó lột, đều bị máu nhuộm đỏ. Hắn cầm lấy trường thương của Phác trưởng lão và trường kiếm của Tề trưởng lão cuồng chạy mà đi. Không dám một đường đi thẳng về hướng nam, mà chuyển ngoặt tới bờ tây nam.
Đường bờ tây nam càng khó đi, ngàn núi vạn khe, bụi gai khắp đất, độc trùng chi chít. Lục Ly vác theo mấy bao tải to, hành tẩu càng khó khăn, hai chân đều bị bụi gai kéo xé ra từng đạo vết máu.
Cũng may bên này độc trùng rất nhiều, lại không có Huyền thú cường đại, chỉ gặp phải mười mấy con Huyền thú nhất phẩm, đều không cần Lục Ly ra tay, khí tức của Tiểu Bạch liền trực tiếp trấn áp.
Bôn tẩu một ngày đều bình an vô sự, trời dần tối, Lục Ly sớm tìm được một sơn động chuẩn bị qua đêm. Trong đêm tầm nhìn quá kém, độc trùng mãnh thú sẽ càng nhiều, hắn không dám đi đường.
Ăn chút lương khô, Lục Ly để Tiểu Bạch hộ pháp, bản thân thì nhập định tu luyện. Dải kinh mạch cuối cùng đã đả thông gần nửa, hắn muốn tận nhanh đả thông toàn bộ, như vậy mới có thể nghĩ cách ngưng tụ Thần Hải.
Tu luyện tới nửa đêm, hắn mệt mỏi ngủ thiếp đi, ngày thứ hai trời vừa tờ mờ sáng hắn liền tiếp tục đi đường.
Đám người Triệu Duệ lui đi, nhưng cường giả Triệu gia ở phụ cận Hàn Vân sơn có không ít, nếu Triệu gia xuất động một tên cường giả Thần Hải Cảnh trung kỳ, thậm chí hậu kỳ, hắn nhất định trốn không thoát.
Đường vẫn rất khó đi, Lục Ly liều mạng hành tẩu, đến giữa trưa rốt cục đã tới bên vách núi. Lúc hắn tới là bò lên từ dưới vách núi, Hàn Vân sơn chỉ có một con đường lên núi, hắn không biết tình hình bên kia, tự nhiên không dám mạo hiểm men theo sơn đạo xuống núi.
- Dây mây!
Lục Ly tìm được một ít dây mây, bện thành bộ dạng một chiếc dây thừng cực lớn, một đầu trói chặt mình lại, một điểm trói chặt vào đại thụ, sau đó từ từ men theo vách núi leo xuống.
Vách núi này không quá dốc đứng, cũng không bóng loáng như kính, khắp nơi đều có cây nhỏ mọc ra trên nền đá, chẳng mấy chốc đã Lục Ly đã nhẹ nhàng hạ xuống dưới vách dốc.
- Đi!
Xuống vách núi bằng với với xuống Hàn Vân sơn, con đường sau đó sẽ là vùng đất bằng phẳng, Triệu gia muốn đuổi theo hắn độ khó sẽ gia tăng mấy lần. Tinh thần của Lục Ly tăng cao, dò xét một phen sau đó nhanh chân cuồng chạy mà đi.
Hắn không chọn cách đi thẳng tới Vũ Lăng thành, cũng không quay lại đi vòng, mà là chọn cách từ bờ tây nam vượt đường về thành.
Hắn lấy tốc độ nhanh nhất đi dọc bờ tây nam suốt chỉnh chỉnh năm canh giờ, đến lúc hoàng hôn thì tìm được một trấn nhỏ.
- Có vào hay không?
Lục Ly có chút ngập ngừng, trấn nhỏ có khách sạn, hắn có thể được nghỉ ngơi, có thể ăn một bữa cơm nóng hổi, thoải mái tắm rửa. Nhưng tiến vào trong đó nhiều người phức tạp, nói không chừng lại có tai mắt Triệu gia, hành tung của hắn rất dễ bại lộ.
- Vào!
Suy nghĩ một lát hắn liền quyết định mạo hiểm tiến vào, chẳng qua trước khi vào hắn vò đầu tóc cho thật bù xù, cộng thêm một thân vốn bẩn thỉu, như thế khả năng bị nhận ra sẽ rất thấp.
Hắn cần tin tức, cần biết rõ phương hướng và lộ tuyến đi Vũ Lăng thành. Hắn cách Vũ Lăng thành đã không xa, đợi trời sáng đi đường mấy canh giờ liền có thể đến Vũ Lăng thành, dù đám người Triệu Duệ muốn đuổi giết sợ rằng cũng khó khăn.
Hắn chờ bên ngoài nửa canh giờ, đợi sắc trời hoàn toàn tối hẳn mới cúi đầu tiến vào trấn nhỏ. Vừa lúc đang là thời gian ăn cơm, người đi đường trên trấn nhỏ không nhiều, căn bản không ai để ý hắn.
Hắn tìm được khách sạn duy nhất trong trấn nhỏ, một tên tiểu nhị thấy bộ dạng kia của hắn vội vàng bước ra ngăn lại, Lục Ly sớm đã có chuẩn bị, đưa qua hai mảnh kim diệp tử (vàng lá), trầm giọng nói:
- Cho ta một gian phòng riêng, phải an tĩnh, lập tức!
Nhìn thấy hai mảnh kim diệp tử, con mắt tiểu nhị cười thành nguyệt nha nhi (vành trăng khuyết), mang theo Lục Ly đi vào hậu viện, cho hắn một phòng xép độc lập.
Thả hết bao tải và binh khí xuống, Lục Ly dán vào cửa sổ lắng nghe một trận, lại ra ngoài phòng thăm dò bốn phía một phen, xác định không có thám báo theo dõi mới yên tâm.