Chương 916: Âm mưu
Lục Ly cũng kinh, lần nữa trùng trùng gật đầu, đến lúc này Cổ Mẫn đã không có nửa điểm áp lực, trực tiếp hô lên mười sáu ức.
Tròng mắt Lục Ly đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Nhân Hoàng Tất gia, nếu đối phương tiếp tục kêu giá, Lục Ly liền không đủ Huyền Tinh để đấu tiếp. Dạ Lạc đưa cho hắn mười ức dự tính cũng đã là cực hạn, trên thân không khả năng mang theo nhiều Huyền Tinh như vậy. Hơn nữa Dạ gia tuyệt sẽ không cho phép hắn cung cấp Huyền Tinh không hạn chế cho Lục Ly.
- Hai mươi ức!
Sau khi Nhân Hoàng Tất gia hô lên cái giá trên trời này, toàn trường đã không sôi trào, cũng không huyên náo, mà là chết lặng.
Vừa rồi Cổ Mẫn và Nhân Hoàng Tất gia kêu giá kêu đến điên rồi, liên tục cố tình nâng giá, khiến vô số người không kịp phản ứng, lúc này hô lên hai mươi ức càng là khiến rất nhiều người bị dọa ngu.
- Điên rồi, điên rồi...
- Hai mươi ức Tử Huyền Tinh, trời ạ, lại thêm chút nữa liền có thể mua được cả bán Thần khí.
- Náo nhiệt hôm nay đúng là đáng giá, đợi chuyện hôm nay qua đi, Tất gia và Cổ gia đều sẽ dương danh khắp Thần Châu đại địa.
Sau phút yên tĩnh ngắn ngủi, hiện trường liền tạc nồi, ở trong lòng chúng nhân tại trường, một trái Bồ Đề Quả chỉ được định giá chừng khoảng sáu bảy ức Tử Huyền Tinh thôi, thế mà giờ đây lại bị thổi giá lên tận gấp ba, không điên thì là gì?
Mới đầu Lục Ly căng thẳng đến độ đứng cả dậy, giờ lại đặt mông ngồi xuống ghế, trên mặt đầy vẻ chán chường thất vọng. Hắn đã không còn đủ Huyền Tinh, hai mươi ức.... dù Dạ Lạc có cho hắn mượn thêm vài ức cũng không đủ.
Vạn dặm xa xôi đi đến Trung Châu, trong lòng ôm đầy hi vọng, mấy ngày gần đây một mực lo lắng bất an, kết quả lại thất bại thảm hại. Bồ Đề Quả không biết bao năm mới ra được một trái, lại trơ mắt nhìn người cướp đi, thống khổ trong lòng Lục Ly thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết.
- Không đúng....
Trong mắt trưởng lão Cổ gia đứng bên cạnh chợt lóe lên hàn mang, đi ra ngoài chỉ vào Nhân Hoàng Tất gia nói:
- Chúng ta hoài nghi hắn không có nhiều Huyền Tinh đến vậy, mời đại sư Đại Phật Tự tiến đến kiểm tra.
- Đúng!
Tròng mắt Lục Ly cũng sáng lên, gia tộc thất phẩm có thể lấy ra được hai mươi ức Tử Huyền Tinh ư? Hắn bất thần đứng dậy, đi ra phía ngoài, nhìn Tru Tà và lão hòa thượng lông mày trắng.
Đã có người nghi vấn, nhất định phải đi kiểm tra một phen. Tru Tà nhìn xuống hòa thượng lông mày trắng, hòa thượng kia điểm nhẹ chân sau, bay lên Liên Hoa Đài.
- Ách...
Trên mặt Nhân Hoàng Tất gia chớp qua một tia lúng túng, hòa thượng lông mày trắng chắp tay trước ngực nói:
- Tất thí chủ, mạo phạm. Mời lấy ra Huyền Tinh của ngươi cho lão nạp kiểm tra, xác định xem lần kêu giá này có hữu hiệu hay không.
- Được rồi!
Nhìn thấy vẻ xấu hổ trên mặt Nhân Hoàng Tất gia, trong mắt Lục Ly lại cháy lên hi vọng. Vừa rồi Nhân Hòang Tất gia hùng hồn kêu giá như vậy, rất có thể trên thân không có nhiều Huyền Tinh đến thế. Chỉ cần Nhân Hoàng Tất gia không cầm ra đủ số Huyền Tinh để chứng minh, như vậy giá bọn hắn đưa ra là cao nhất.
- Tất thí chủ, mong ngài phối hợp!
Thấy thí chủ Tất gia vẫn chưa lấy ra Không Gian Giới Chỉ chứa Huyền Tinh, lão hòa thượng lông mày trắng nhấn mạnh thêm một lần. Đám đông mặt nam đều đứng bật cả dậy, hò hét ầm ĩ, nếu Nhân Hoàng Tất gia không cầm ra đủ Huyền Tinh, vậy thì khác gì trò đùa.
Nhân Hoàng Tất gia lấy ra một chiếc Không Gian Giới Chỉ, cắn răng nói:
- Chỗ này có mười lăm ức Tử Huyền Tinh, năm ức còn lại, ta, ta...
- A!
Rất nhanh, phía dưới truyền đến từng tràng tiếng huyên náo, quả nhiên Nhân Hoàng Tất gia không có nhiều Huyền Tinh như vậy, đây chính là làm bậy, người Đại Phật Tự liệu có trực tiếp vung chưởng vỗ chết hắn?
- Còn lại...
Lúc này, bên trong một vòng quang tráo, có tiếng nói hờ hững vang lên, khiến toàn trường đều kinh hãi:
- Năm ức còn lại, chúng ta ra giúp hắn!
Vô số ánh mắt quét tới, sau đó ai nấy đều thất kinh, bởi vì người mở miệng cũng là một gia tộc thất phẩm, còn là gia tộc thất phẩm rất nổi danh. Gia tộc này tên Yến gia, trước đây từng là gia tộc bát phẩm, nhưng giờ đã xuống dốc, phụ dung vào U Minh Giáo.
Gia tộc này trước đây luôn rất đê điệu, hôm nay thậm chí chưa từng mở miệng qua lần nào. Mặt khác địa bàn bọn hắn nằm ở đông bắc bộ Trung Châu, Tất gia lại ở đông nam bộ, bên nam bên bắc làm sao có liên hệ gì được?
- Thế lực dưới trướng U Minh Giáo? Là... Dương Hiên!
Lục Ly nghe được trưởng lão Cổ gia giải thích, đầu óc khẽ chuyển, nháy mắt trên thân cuộn trào sát khí. Nếu đến lúc này mà hắn còn không hiểu ra, vậy thì chính là đứa ngốc.
Đây là một âm mưu!
Một âm mưu nhắm vào hắn, thân phận hắn đã bị người nhìn ra, Tất gia chỉ là quân cờ. Thậm chí mười mấy ức Huyền Tinh trong tay Nhân Hoàng Tất gia dự tính cũng là do bọn Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Lục Toan góp lại, mục đích chính là ngăn chặn hắn nắm xuống Bồ Đề Quả!
Trả đũa!
Bọn Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Lục Toan muốn trả đũa hắn, lại không tiện trực tiếp ra mặt, bởi thế mới mượn tay Tất gia.
Không chừng...
Sau khi lấy được Bồ Đề Quả, bọn chúng còn sẽ lấy đó bức hiếp hắn, bố trí ra một cạm bẫy càng lớn, để hắn chết không chỗ chôn.
- Được lắm!
Khóe miệng Lục Ly nhếch lên cười, giận quá mà cười, bên kia hòa thượng lông mày trắng tra xét xong giới chỉ trong tay Nhân Hoàng Tất gia, hướng về phía Tru Tà khẽ gật đầu.
Tru Tà mở miệng nói:
- Trong tay Tất thí chủ có mười lăm ức Tử Huyền Tinh, nếu Yến thí chủ đã giúp hắn bù nốt năm ức còn lại, vậy lần kêu giá này hữu hiệu.
Lục Ly mặt không biểu tình, Cổ Mẫn và trưởng lão Cổ gia quay đầu nhìn sang, không biết phải làm sao. Tiểu Bàn Nhược cũng chui ra, đứng ở sau lưng Lục Ly.
Vô số ánh mắt và thần niệm quét tới, Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc, sau đó trên thân và trên mặt chợt lấp lánh bạch quang, xương cốt chậm rãi nhúc nhích, ngũ quan đại biến dạng. Biến về bộ dạng vốn có, hắn còn lấy xuống chiến giáp trên người, lộ ra áo bào xanh bên trong.
- Ồ!
Rất nhiều người vốn đang chăm chú quan sát bên này, Lục Ly đột nhiên biến thành người khác, lập tức dẫn lên náo động.
Chương 917 Chân tướng phơi bày
Chương 917: Chân tướng phơi bày
Không ít người nhìn chằm chằm nét mặt Lục Ly, lát sau, có người đột ngột kinh hô:
- Người kia, cái kia không phải là...
- Lục Ly!
Có người gọi ra tên Lục Ly, tự liệu và chân dung Lục Ly sớm đã được rất nhiều gia tộc thu thập. Rốt cuộc vị này chính là người được đích thân Đại điện chủ ra mặt bảo vệ, còn là người duy nhất từng đắc tội bốn đại thế lực mà vẫn có thể sống nhăn răng.
- Lục Ly!
Từng tràng tiếng hét kinh hãi vang lên, mấy ngàn người đứng bật cả dậy, rất nhiều công tử hôm qua từng tới tham dự yến hội do Dạ Vinh tổ chức cũng đều kinh hô, không ngờ Cổ Phong Lưu lại là Lục Ly...
- Khó trách!
Có người hoảng nhiên đại ngộ, khó trách công tử Cổ gia lại cả gan đùa giỡn chúng nhân, thậm chí khinh nhờn Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ, hóa ra Cổ Phong Lưu là Lục Ly, vậy thì rất dễ giải thích.
Trên thế giới còn có chuyện gì mà Lục Ly không dám làm? Đương chúng giết người ở Thí Ma Điện, đánh mặt bốn đại thế lực ngay giữa thanh thiên bạch nhật, trên khắp Thần Châu đại địa này, chỉ có hắn mới làm được như thế.
Lục Ly lại không mấy để tâm tới phản ứng của đám đông xung quanh, nếu đã bị nhận ra, còn bị bọn Cơ Mộng Điềm mưu hại, hắn còn giấu đầu lòi đuôi cũng chẳng nghĩa lý gì.
Ngoài ra còn một điểm, hắn hiển lộ thân phận, an toàn liền được bảo chứng, hành sự cũng không cần cố kỵ quá nhiều, giờ các đại gia tộc Trung Châu ai dám trêu chọc hắn?
- Lục Ly?
Trưởng lão Cổ gia còn không biết thân phận Lục Ly, chỉ là trước khi đi được tộc trưởng Cổ gia phân phó hết thảy đều lấy Lục Ly làm đầu. Lúc này biết được thân phận Lục Ly, sắc mặt trưởng lão Cổ gia không khỏi trở nên cực kỳ khó coi, Cổ gia và Lục Ly cột cùng một chỗ, Cổ gia còn có thể sinh tồn ở Trung Châu được ư?
- Đại ca ca, bộ dạng này của ngươi dễ nhìn hơn trước nhiều.
Tiểu Bàn Nhược kéo tay áo Lục Ly, ngửa mặt cười nói.
Lục Ly đưa tay vỗ vỗ vai tiểu Bàn Nhược, sau đó ngước mắt nhìn về phía Tru Tà nói:
- Tru Tà đại sư, ta có thể mượn Huyền Tinh từ người khác để tham dự đấu giá không?
Tru Tà chắp tay trước ngực, rất là khách khí khom lưng nói:
- Lục thí chủ, tất nhiên là được, chỉ cần kết toán ngay tại chỗ. Còn Huyền Tinh lấy được từ đâu, Đại Phật Tự không quản.
Ông!
Quang tráo trên Liên Hoa Đài chỗ Dạ Lạc tan biến, Dạ Lạc nhìn về phía Lục Ly cười khổ nói:
- Lục Ly, ở chỗ ta còn hai ức Tử Huyền Tinh, ngươi cần thì cho ngươi hết!
Toàn trường lặng ngắt như tờ, đến lúc này đã không còn ai dám nói gì. Lục Ly lộ ra bản tướng, đối với bốn đại thế lực, đây là khiêu hấn cực lớn, ai còn dám lắm mồm để chọc vạ vào thân?
Dạ Lạc muốn cho Lục Ly mượn Huyền Tinh, điều này khiến rất nhiều người không khỏi bội phục. Ngay trước mặt bao người giúp đỡ Lục Ly, đây chính là đánh mặt bốn đại thế lực.
- Cảm ơn Dạ công tử, không cần làm phiền ngươi!
Lục Ly chắp tay với Dạ Lạc, lại khẽ gật đầu với Dạ Vũ, sau đó đảo mắt nhìn về phía Liên Hoa Đài nơi Dương Hiên đang ngồi, nói:
- Hôm nay ta muốn hỏi mượn Dương Hiên công tử vài ức Huyền Tinh, chẳng biết Dương công tử có nể mặt không?
- Ách...
Đám đông tại trường ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều không giấu được nghi hoặc. Lục Ly và Dương Hiên không phải là đối thủ một mất một còn ư? Sao lại mượn Huyền Tinh từ chỗ Dương Hiên? Chẳng lẽ đầu hắn bị lừa đá?
Vô số ánh mắt nhìn về phía Liên Hoa Đài U Minh Giáo, lại không thấy Dương Hiên có phản ứng gì, tựa hồ xem như Lục Ly đang đánh rắm, quang tráo trên Liên Hoa Đài cũng không được giải trừ.
- Dương công tử không nể mặt à!
Lục Ly khẽ cười nói tiếp:
- Nếu Dương công tử đã không mặt mũi, vậy ta chắc cũng chẳng cần nể mặt Dương Vũ làm gì.
Ông!
Lục Ly vừa dứt lời, quang tráo trên Liên Hoa Đài của Dương Hiên lập tức tan biến. Dương Hiên nét mặt âm trầm hung hăng nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, trên người ta chỉ có ba ức Tử Huyền Tinh, nếu ngươi cảm thấy quá ít, vậy ta cũng hết cách.
- Cái này...
Đám đông nghe mà không khỏi mơ hồ, Lục Ly nói một câu chẳng đâu vào đâu, Dương Hiên lại bất ngờ đồng ý cho Lục Ly mượn Huyền Tinh, chỉ là giới hạn ở ba ức.
Dạ Lạc lại xem hiểu, không chỉ hắn, con em mười hai Vương tộc về cơ bản đều hiểu. Lúc này đại chiến U Châu còn chưa triệt để kết thúc, chuyện Cơ Mộng Dao và Dương Vũ làm ở U Châu, mười hai Vương tộc há lại không biết?
Đây là Lục Ly đang cầm tính mạng Dương Vũ đổi lấy Huyền Tinh từ Dương gia, chẳng qua Dương Hiên rất ác độc, chỉ nguyện cầm ra ba ức Tử Huyền Tinh đổi mạng Dương Vũ.
Dương Vũ chỉ là cháu trai một trưởng lão của Dương gia, bản thân thiên tư không mạnh, tính cách lại hèn nhát, Dương gia không hoan nghênh cũng là điều bình thường, có thể lấy ra ba ức Tử Huyền Tinh, Lục Ly đã cảm thấy rất không sai.
- Cầm Huyền Tinh ra đây!
Lục Ly trầm ngâm một lát, sau đó ngoắc ngoắc tay với Dương Hiên. Dương Hiên vung tay lên, một tên Nhân Hoàng sau lưng lấy ra Không Gian Giới Chỉ, trực tiếp ném mạnh tới.
Lục Ly tiếp lấy giới chỉ nhìn lướt qua một lượt, sau đó tay khẽ sáng lên, một chiếc đỉnh nhỏ hiện ra, hắn nói khẽ với Tiểu Bạch ở bên trong:
- Mời Dương công tử đi ra!
Ông
Man Thần Đỉnh bay vụt lên giữa trời, nắp đỉnh mở toang, một đạo bóng người từ bên trong nện ra, lăn lộn mấy vòng trước mặt Lục Ly.
Dương Vũ đã đói đến ngất xỉu, áo bào trên người cháy đen hết cả, tóc tai rũ rượi, nhìn không khác gì Lệ Quỷ, lúc này vẫn còn đang hôn mê.
Hưu!
Thân hình tên Nhân Hoàng sau lưng Dương Hiên chợt lóe, vung tay nắm lấy Dương Vũ, như mũi tên lao vút xuống dưới Phật sơn, rất nhiều người thậm chí không thấy rõ Nhân Hoàng kia biến mất như thế nào.
Dương Hiên không tiếp tục nói thêm nửa lời, trực tiếp mở lại cấm chế Liên Hoa Đài, quang tráo lần nữa che khuất.
Chúng nhân tại trường không dám thở mạnh, bầu không khí ngột ngạt đè nén vô cùng.
Dù đa phần bọn họ vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, nhưng cũng đoán được phần nào, ba ức Tử Huyền Tinh mà Dương Hiên cho mượn này, Lục Ly chắc là sẽ không trả...
Hưu!
Chương 918 Gan lớn bằng trời
Gan lớn bằng trời
Man Thần Đỉnh kịch liệt rụt nhỏ, Lục Ly thu lại, nhét vào trong Không Gian Giới Chỉ, sau đó mới lẩm bẩm nói:
- Ta có mười sáu ức Tử Huyền Tinh, Dương công tử cho ta mượn ba ức, vậy là có mười chín ức, còn thiếu một chút, xem ra vẫn phải mượn thêm.
Lục Ly đảo mắt nhìn lên dãy Liên Hoa Đài, cuối cùng dừng ở Liên Hoa Đài nơi Cơ Mộng Điềm đang ngồi, cười nhạt nói:
- Mộng Điềm tiểu thư, chúng ta từng có giao tình sâu đậm trong tiểu chiến trường. Không biết ngươi có nguyện ý cho Lục mỗ mượn chút Huyền Tinh?
Quang tráo trên Liên Hoa Đài Cơ Mộng Điềm biến mất, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ của nàng, Điệp Phi Vũ thì lại trốn ở sau lưng Cơ Mộng Điềm, không dám đối mặt trực diện với Lục Ly.
Phần đông chúng nhân tại trường đều nhìn sang Cơ Mộng Điềm, kẻ sau nhắm mắt cúi đầu, tựa hồ nhập định, phải đến mười mấy giây sau mới cất tiếng, nói:
- Lục công tử, vừa nãy ngươi cũng thấy rồi đấy, ta ra mười ức mua về Nhân Tiên Chi. Trên người đã không còn quá nhiều Huyền Tinh, chỉ có một ức một ngàn vạn, nếu ngươi muốn, ta tặng không cho ngươi đều được.
- Ha ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, Cơ Mộng Điềm nói một ức một ngàn vạn, con số này rất xảo diệu. Cộng thêm một ức một ngàn vạn, Lục Ly vừa khéo có được hai mươi ức một ngàn vạn, đủ để kêu giá.
Ngoài mặt, Nhân Hoàng Tất gia kêu giá hai mươi ức Tử Huyền Tinh, trong đó có năm ức là Yến gia cho mượn. Lục Ly lại kêu giá, Bồ Đề Quả sẽ về tay hắn không chút huyền niệm. Rốt cuộc lúc này Lục Ly đan không khác gì một con chó điên, ai còn dám quang minh chính đại khiêu chiến với hắn?
Chẳng qua...
Nếu đã trở mặt, Lục Ly làm sao còn dễ nói chuyện vậy được?
Hắn cười lạnh nói:
- Cơ tiểu thư quá keo kiệt, ta cảm thấy hỏi mượn tỷ tỷ ngươi, tuỳ tiện liền có thể mượn được mười mười lăm ức. Nếu ngươi không cho ta mượn mười ức Tử Huyền Tinh, vậy ta đành phải đích thân hỏi mượn Mộng Dao tiểu thư vậy.
Chân tướng phơi bày, Lục Ly giở công phu sư tử ngoạm!
Chào giá mười lăm ức, đó là con số đã được Lục Ly suy tính kỹ càng!
Hắn mượn Dạ Lạc mười ức, đấu giá cần thêm mười ức. Nếu đã trở mặt, tại sao lại không xao trá thêm một ít?
Dương Vũ là cháu trai trưởng lão Dương gia, là tên chết nhát, Dương Hiên và Dương gia có thể không coi trọng. Nhưng Cơ Mộng Dao thì khác, Cơ gia liệu có thể không coi trọng nàng? Mà dù có không coi trọng Cơ Mộng Dao, chẳng lẽ Cơ gia không để ý mặt mũi.
Phải biết Cơ Mộng Dao chính là nữ tử, vừa rồi lúc hắn lấy ra Man Thần Đỉnh, rất nhiều thần niệm cường đại đều quét qua, có thể thấy được rõ ràng Cơ Mộng Dao trần như nhộng ở trong đó.
Nếu Lục Ly trực tiếp vứt Cơ Mộng Dao ra ngoài, bị bao nhiêu người thấy được, vậy thì mặt mũi Cơ gia biết để vào đâu. Sau này Cơ Mộng Điềm cũng sẽ bị liên lụy, không ngẩng đầu lên được, rốt cuộc đó là chị gái ruột của nàng.
Đương nhiên.
Cơ gia có thể vì Cơ Mộng Dao mà lấy ra mười lăm ức hay không, điểm này còn phụ thuộc vào sự quyết đoán của bọn họ. Mười lăm ức Tử Huyền Tinh, đó đâu phải con số nhỏ bé gì, đổi thành linh tài trân quý thậm chí có thể xếp thành nguyên một ngọn núi to.
Sắc mặt Cơ Mộng Điềm khẽ biến, trở nên âm trầm dị thường, ánh mắt đầy hàn khí nhìn chằm chằm Lục Ly, lạnh lẽo thấu xương, tưởng như hận không thể trực tiếp ăn tươi nuốt sống hắn.
Đám đông tại trường đến cả thở mạnh đều không dám, Lục Ly dám vuốt râu hùm, khiến bọn hắn đều bị dọa ngu. Luân Hồi Cung, đó chính là thế lực mạnh nhất Trung Châu, đừng nói đương chúng đánh mặt Luân Hồi Cung, dù có là hạ nhân Luân Hồi Cung, rất nhiều người ở đây đều không dám đắc tội.
Lục Ly đúng là gan lớn bằng trời!
Đây là suy nghĩ trong đầu vô số người lúc này, bọn hắn không khỏi có chút sợ hãi, đồng thời lại có chút hưng phấn. Có lẽ là bởi Lục Ly làm chuyện mà bọn hắn không dám làm, cũng có lẽ là bởi Lục Ly có thể khiến cho nữ thần không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn lấy một phần phải xấu hổ khó xử, khiến trong lòng bọn họ bất giác dâng lên tâm tình sướng khoái.
Nét mặt Lục Ly vẫn rất bình tĩnh, dù rất nhiều thần niệm cường đại đang khóa chặt mình, trong những thần niệm kia có không ít đạo mang theo uy áp vô danh và sát khí nồng đậm. Song Lục Ly vẫn chẳng hề để tâm, trường diện này so với trường diện ở Thí Ma Điện năm đó thì còn kém xa, phải biết khi ấy có cả sự hiện diện của không ít Địa Tiên.
Cơ Mộng Điềm không lên tiếng, tựa hồ đang âm thầm giao lưu với người Luân Hồi Cung. Trên Liên Hoa Đài sát bên chỗ Cơ Mộng Điềm, một cường giả Nhân Hoàng trung kỳ lại có vẻ không nhịn được, mở miệng nói:
- Lục Ly, làm người tốt nhất đừng quá phận. Trời làm bậy thì còn sống được, tự gây nghiệt, vậy chính là tự tìm đường chết.
Có người nhảy đi ra.
Lục Ly thản nhiên nhìn cường giả trung niên kia một cái, sau đó quay đầu hỏi Cổ Mẫn:
- Đứa ngớ ngẩn này là ai?
Giọng Lục Ly không lớn, rất nhiều người đều nghe được, tròng mắt Cổ Mẫn thoáng co rụt lại, Lục Ly làm thế khác gì chỉ thẳng mặt tên Nhân Hoàng kia mắng đối phương là đồ ngu?
Cổ Mẫn còn chưa đáp lời, trên thân tên Nhân Hoàng kia đã cuộn trào sát khí, một cỗ khí tức cường đại như mãnh thú Hồng Hoang bao phủ Lục Ly, khoảnh khắc đó gió thổi cỏ động xung quanh đều ngừng cả lại.
- Ha ha!
Lục Ly lại không phải chưa từng bị khí tức khủng bố của cường giả bao phủ, năm đó Địa Tiên đều không ép gục được hắn, Nhân Hoàng đã là cái gì?
Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn quanh bốn phía một lượt, thấy người Đại Phật Tự không có ý lên tiếng, thế là đảo mắt nhìn về phía tên Nhân Hoàng kia nói:
- Đừng lấy khí thế ra dọa ta, cấp bậc này của ngươi còn chưa đủ. Nếu ngươi không phục, có thể động thủ với ta thử xem.
- Thật to gan!
Nhân Hoàng triệt để nổi giận, sát khí cuồng bạo trên người như mây đen áp đỉnh trút xuống, trên thân lấp lánh Huyền lực, tựa hồ định ra tay.
- Trần thí chủ!
Vừa rồi Đại Phật Tự có thể không tỏ thái độ, nhưng lúc này lại không thể không đứng ra ngăn trở. Tru Tà hướng về phía Nhân Hoàng trung niên kia kêu một tiếng, sau đó lại không nói gì thêm.
- Trần tộc trưởng!
Chương 919 Gan lớn bằng trời
Gan lớn bằng trời
Cơ Mộng Điềm rốt cục cũng mở miệng, nàng nhàn nhạt nhìn Nhân Hoàng trung niên, tên Nhân Hoàng kia lập tức thu cờ ngưng trống. Rất rõ ràng đây là tộc trưởng một thế lực phụ dung, vừa rồi nhảy đi ra chính là vì duy hộ mặt mũi Luân Hồi Cung.
Cơ Mộng Điềm đảo mắt nhìn sang Lục Ly, lần này không lạnh lùng như trước, nàng nhẹ giọng nói:
- Lục Ly, ngươi miệng sư tử há ra quá lớn, ta không có nhiều Huyền Tinh như vậy.
Lục Ly lại mặc kệ, hờ hững nói:
- Ngươi không biết nghĩ cách ư? Chẳng lẽ với danh tiếng Luân Hồi Cung mà không kiếm ra được mấy chục ức?
Ý Lục Ly rất rõ ràng, hắn để Cơ Mộng Điềm đi mượn Huyền Tinh, bất luận thế nào hôm nay hắn phải muốn mười lăm ức, không đưa Huyền Tinh thì tự gánh lấy hậu quả.
Cơ Mộng Điềm cắn môi, bộ dạng ủy khuất đáng thương, nàng ra vẻ khó xử nhìn Lục Ly nói:
- Vẫn nhiều quá, ít chút được không.
Nếu đổi thành nam tử khác, có lẽ sẽ bị bộ dạng mê người này của Cơ Mộng Điềm lừa gạt, đồng ý giảm xuống một ít.
Nhưng Lục Ly lại rất rõ ràng đằng sau lớp túi da tuyệt mỹ kia là lòng dạ độc địa không khác gì rắn rết, hắn kiên định đáp:
- Không thể ít, nguyên nhân thế nào chắc ngươi cũng biết, đừng nói nhảm nữa, sự kiên nhẫn của ta cũng có hạn thôi.
Mượn tiền người ta còn hung hăng bá đạo như thế, đây đúng là thiên hạ kỳ văn.
Cơ Mộng Điềm khẽ thở dài, thân hình chợt lóe, lướt tới một chùa miếu gần đó, đồng thời truyền âm khẽ nói:
- Ngươi đi theo ta.
Thỏa hiệp?
Đa phần đám đông đều khó mà chấp nhận sự thực này, thế lực cường đại số một Trung Châu, làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp với một thiếu niên miệng còn hôi sữa như vậy được? Còn là thỏa hiệp ngay trước mặt đại bộ phận gia tộc Trung Châu. Luân Hồi Cung này có đúng là Luân Hồi Cung bá đạo cường đại kia không?
Lục Ly lại chẳng hề có vẻ gì là ngạc nhiên, hắn nhìn sang chỗ Tru Tà một cái. Kẻ sau khẽ gật đầu, thế là bèn tung người bay theo Cơ Mộng Điềm tới chùa miếu kia.
Lục Ly căn bản không sợ Cơ Mộng Điềm làm loạn, trước mắt bao người ai dám giết hắn? Bàn Nhược vốn cũng muốn đi theo Lục Ly, đến sau nhìn Tru Tà một cái lại không dám đi nữa.
Tiến vào trong chùa miếu, nơi này sớm đã có một tên Nhân Hoàng chờ sẵn. Người đó đưa cho Cơ Mộng Điềm một chiếc Không Gian Giới Chỉ, hung hăng trừng Lục Ly một cái rồi quay người bay đi.
Tiến vào chùa miếu, Cơ Mộng Điềm còn mở ra cấm chế trong đại điện, lúc này mới ném giới chỉ cho Lục Ly, nói:
- Đây là mười lăm ức Tử Huyền Tinh, thả tỷ tỷ ta ra.
Ông!
Lục Ly lấy ra Man Thần Đỉnh, ném Cơ Mộng Dao ra ngoài. Thương thế trên da thịt Cơ Mộng Dao đã khôi phục phần nào, chỉ là vẫn còn rất bẩn, không khác gì đứa ăn mày. Cả người nàng trần trùng trục, Lục Ly nhìn một cái, không khỏi bật cười hắc hắc.
Cơ Mộng Điềm vội vàng cởi ra áo choàng bọc lại Cơ Mộng Dao, lúc này Cơ Mộng Dao bất ngờ tỉnh lại, nhìn thấy Cơ Mộng Điềm còn tưởng là đang nằm mơ, chớp chớp mắt, mấp máy môi nói:
- Mộng Điềm, là ngươi thật ư?
Chứng kiến bộ dạng thảm thương đó của Cơ Mộng Dao, Cơ Mộng Điềm quét mắt lạnh lùng nhìn Lục Ly, hung hăng nói:
- Lục Ly, món nợ này Cơ gia chúng ta nhớ kỹ, ngày sau sẽ hoàn trả gấp mười.
- Lục Ly?
Cơ Mộng Dao quay đầu nhìn Lục Ly một cái, trong mắt lập tức hiện lên một tia sợ hãi, toàn thân khẽ run lên, hoảng loạn nói:
- Ác ma, Lục Ly, ngươi là tên ác ma, ta sẽ không bỏ qua ngươi!
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, đối mặt thẳng với Cơ Mộng Điềm, gằn giọng nói:
- Cơ Mộng Điềm, chính ngươi tự nghĩ mà xem, trước kia Lục Ly ta có từng đắc tội Cơ gia các ngươi? Nếu không phải các ngươi năm lần bảy lượt mưu hại ta, ta há sẽ đáp trả? Cơ gia các ngươi làm xằng làm bậy, lại không cho phép người khác trả đũa? Đây là đạo lý gì? Mười năm sau các ngươi muốn trả thù ta cũng được, chẳng qua nếu lần sau các ngươi còn để rơi vào tay ta, ta đảm bảo sẽ khiến các ngươi thống khổ gấp mười.
Dứt lời, Lục Ly quay người phá mở cấm chế đi ra bên ngoài, không nhìn lại hai tỷ muội kia lấy một lần.
Có lẽ ở trong mắt người ngoài, hắn đối phó hai đại mỹ nhân như hoa như ngọc như thế thực sự có chút tàn nhẫn. Song hắn không mấy bận tâm, trong mắt hắn, hai tỷ muội này đều là loại tâm địa rắn rết, một lòng muốn mưu hại mình. Vậy chính là tử thủ.
Đã là tử thù, vậy thì mỹ nhân hay ác hán có khác gì nhau?
Hưu!
Sau khi Lục Ly đi ra từ trong chùa miếu, Cơ Mộng Điềm cũng dắt theo Cơ Mộng Dao hóa thành một đạo lưu quang bay xuống Phật sơn, sau đó trực tiếp xông vào trong truyền tống trận, rời khỏi Vạn Phật Rhành.
Luân Hồi Cung sợ!
Thấy Lục Ly bay vụt trở về, vô số ánh mắt lập tức khóa chặt thân hình khôi ngô bất phàm kia, thần sắc ai nấy đều lộ ra vẻ phức tạp.
Qua hôm này, thiếu niên này lại sẽ lần nữa danh chấn Thần Châu đại địa.
Thiếu niên này đi ra từ Bắc Mạc hẻo lánh, lại có thể cuộn lên sóng nước, quật khởi ở nơi cường giả như mây, yêu nghiệt thành rừng như Trung Châu, không thể không tán thán năng lực và thủ đoạn của hắn.
Chẳng qua.
Điện chủ Thí Ma Điện chỉ bảo vệ hắn mười năm, giờ đã qua đi một năm rưỡi, Lục Ly lại vẫn cứ dừng ở Bất Diệt Cảnh đỉnh phong. Đợi kỳ hạn mười năm kết thục, liệu Lục Ly có thể trụ vững trước phản công từ bốn đại thế lực?
Đối với chuyện này, không mấy người giữ được tâm thái lạc quan!
Trong lịch sử yêu nghiệt quật khởi như lưu tinh thì nhiều lắm, nhưng cuối cùng có thể sừng sững trên đỉnh thế giới lại ít càng thêm ít.
Cứng quá thì dễ gãy!
Đấy không phải chỉ là câu nói suông, Luân Hồi Cung U Minh Giáo Bách Hoa Các Lục gia có thể sừng sững ở Trung Châu nhiều năm như vậy, uy danh không phải dựa vào thổi phồng mà có được. Để uẩn của bốn đại thế lực thâm hậu cỡ nào? Đừng nói chỉ là một tên Lục Ly cỏn con, dù có là mấy Vương tộc còn lại đều chưa hẳn kháng cự được.
Còn về Lục Ly xuất thân Lục gia, điểm này rất nhiều người đều tự động lơ là.
Hiện tại Lục gia do Lục Chính Đàn làm chủ, Lục Ly đã bị trục xuất khỏi Lục gia. Mâu thuẫn giữa Lục Ly và Lục Toan Lục Nghê Lục Chính Đàn là không cách nào điều hòa, bởi thế Lục Ly tuyệt không khả năng nối lại quan hệ với Lục gia.
Chương 920 Sư phụ ta muốn gặp ngươi
- Ta ra giá hai mươi mốt ức!
Lục Ly không nhìn ánh mắt đám đông xung quanh, đi tới chỗ nhã các, nhìn Tru Tà nói:
- Có cần phái người đến kiểm tra nữa không?
Tru Tà cười khổ, quét mắt nhìn toàn trường một lượt, hỏi:
- Còn ai ra giá nữa không?
Toàn trường lặng thinh, Nhân Hoàng Tất gia cũng câm họng, hắn vốn chỉ là quân cờ, giờ chủ nhân đều bị dọa chạy, hắn còn có thể nói được gì?
Tru Tà đợi giây lát, sau đó gật đầu nói:
- Được rồi, không còn ai giá, Bồ Đề Quả thuộc về Lục thí chủ.
Tru Tà vừa dứt lời, toàn trường bất giác thả lỏng. Nếu còn người ra giá, ai cũng không dám chắc Lục Ly sẽ còn làm ra chuyện tày đình gì.
Trên mặt Lục Ly hiện lên ý cười, hôm nay dù lại lần nữa đắc tội U Minh Giáo và Luân Hồi Cung, song hắn vẫn cảm thấy đáng giá. Hai đại thế lực kia với hắn vốn đã thế như nước lửa, cừu hận có sâu thêm một chút lại đã làm sao?
Hắn dẫn theo mấy người Bàn Nhược Cổ Mẫn lui về trong nhã các, lẳng lặng chờ đợi hội đấu giá kết thúc.
Bị Lục Ly náo cho như vậy, Long Tiên Quả, vật phẩm áp trục cuối cùng hiện vẻ khá là vô vị. Cạnh tranh không kịch liệt chút nào, thậm chí lúc Tru Tà vừa hô ra giá đáy, chẳng mấy người đứng ra kêu giá.
Đến sau người Vấn Tiên Điện và Xích Nguyệt Trai Khiếu Thiên Cung lần lượt lên tiếng, cuối cùng mới giúp cho thần quả quý hiếm này được bán với mức giá không mọn.
Song giá thành giao cũng không cao, chỉ mười sáu ức, còn không bằng được Bồ Đề Quả.
Hội đấu giá kết thúc, Lục Ly đang định cầm Huyền Tinh đổi Bồ Đề Quả. Bàn Nhược đột nhiên kéo chéo áo hắn, nói:
- Lục ca ca, sư phụ ta nói muốn gặp ngươi.
- Sư phụ ngươi?
Lục Ly thoáng kinh ngạc, đến giờ hắn vẫn không biết thân phận Bàn Nhược ở Đại Phật Tự là thế nào. Sư phụ của nàng là ai? Sao lại đột nhiên muốn gặp mình?
Bàn Nhược thấy Lục Ly không phản ứng, bèn khẽ cười nói:
- Lục ca ca, sư phụ ta không dễ gặp người ngoài đâu. Khách nhân trình diện ở đây hôm nay đều không đủ tư cách để gặp sư phụ ta.
Nét mặt Lục Ly khẽ động, đám người Cơ Mộng Điềm còn chưa đủ tư cách gặp sư phụ Bàn Nhược? Chẳng lẽ sư phụ Bàn Nhược là phương trượng Đại Phật Tự, tộc trưởng Khổng gia?
- Ngươi dẫn đường, ta đi bái kiến sư phụ ngươi một chuyến.
Đã đấu giá được Bồ Đề Quả, Lục Ly không sợ Đại Thiện Tự không đưa, thế là bèn đi theo Bàn Nhược hướng tới một tòa chùa miếu cực lớn.
Lục Ly rời đi, dẫn lên rất nhiều người chú ý. Thấy Lục Ly đi đến đại điện Đại Phật Tự, càng khiến không ít người nghi hoặc khó hiểu.
Bên ngoài đại điện có hai tên võ tăng Quân Hầu Cảnh thủ hộ, thấy Bàn Nhược dẫn theo Lục Ly đi đến, không chỉ không ngăn cản, thậm chí cũng không nói nửa lời, cứ như thể Lục Ly và Bàn Nhược là người vô hình.
Tiến vào đại điện, bên trong là một pho tượng Phật cực lớn, tượng Phật được đúc bởi một loại vật liệu đặc thù, nhìn rất giống người thật.
Bàn Nhược khẽ khom lưng với tượng Phật, sau đó dẫn Lục Ly tới hành lang lượn vòng bên cạnh. Qua bảy tám khúc quanh, Lục Ly không biết đã đi ngang qua bao nhiêu đại điện, cuối cùng đi ra ngôi chùa miếu khổng lồ kia, bước đến trong một sơn cốc u tĩnh.
Cảnh sắc trong sơn cốc rất không sai, nơi này không có hạ nhân, xa xa là một mảnh rừng trúc, phía sau rừng trúc có đầm nước và một căn nhà gỗ ở trong góc.
Bàn Nhược nhảy nhót dẫn Lục Ly đi vào, chỉ tới căn nhà gỗ kia nói:
- Lục ca ca, bình thường Bàn Nhược đều ở chỗ này, nơi này trừ sư phó ra thì chỉ còn mỗi Bàn Nhược.
Lục Ly yêu chiều nắn vai Bàn Nhược, một cô bé chính đang tuổi ăn tuổi chơi, lại lẻ loi trơ trọi bồi cùng một lão giả ở chỗ này. Không có bạn bè, ngày ngày làm bạn với cá gỗ, điều này đối với một đứa bé như nàng mà nói thì không khỏi có chút tàn nhẫn.
Bên trong nhà gỗ không có ai, Lục Ly không dám phóng thích thần niệm mà chỉ đảo mắt liếc nhìn, phát hiện có một lão hòa thượng đang ngồi xếp bằng bên đầm nước sau nhà gỗ, trong tay còn cầm một chiếc cần câu.
Lão hòa thượng rất già, lưng còng hết cả, hai hàng lông mày trắng xóa dài ngoằng, rủ xuống tận cằm, hắn nhắm mắt lại, tựa hồ không biết Lục Ly và Bàn Nhược tới.
Lục Ly lặng lẽ cảm ứng cảnh giới lão hòa thượng một phen, phát hiện căn bản không cảm ứng ra được. Trong lòng hắn khẽ run lên, hòa thượng này chí ít phải là cấp bậc Địa Tiên, chứ Nhân Hoàng thì hắn nhất định đã cảm ứng ra được.
- Sư phó!
Bàn Nhược hớn hở nhảy tới, đến trước mặt lão hòa thượng mới cung kính hành lễ nói:
- Lục ca ca tới.
Lục Ly tiến lại, chắp tay khom lưng nói:
- Lục Ly gặp qua đại sư.
Lão hòa thượng mở mắt, tròng mắt đục ngầu, quay người nhìn Lục Ly một cái, chỉ vào phiến đá bên cạnh nói:
- Mời tiểu thí chủ ngồi, Bàn Nhược, đi pha chén trà.
Bàn Nhược cười lui ra, lão hòa thượng buông xuống cần câu trong tay. Lục Ly nhìn qua, phát hiện cần câu không móc mồi, lão hòa thượng này đang câu cá gì vậy?
Khuôn mặt lão hòa thượng chất đầy nếp nhăn, hắn dõi mắt nhìn Bàn Nhược nơi xa một cái, sau đó nói:
- Bàn Nhược là đứa trẻ ngoan, lão nạp thọ nguyên không nhiều, sau này sợ rằng không cách nào chiếu cố nàng.
Lục Ly nhíu mày nhìn lão hòa thượng, không biết lời này của hắn có thâm ý gì, chẳng qua vẫn khom lưng đáp:
- Đại sư thực lực cao cường, sống thêm ngàn năm khẳng định đều không vấn đề.
- Ha ha!
Lão hòa thượng mấp máy môi, cười nói:
- Lão nạp đã sống hơn ba nghìn năm, ngày đại nạn của mình há lại không đoán ra được? Già rồi nên thích lải nhải, khiến tiểu thí chủ chê cười.
Hai hàng lông mày trắng của lão hòa thượng khẽ run lên, tiếp tục nói:
- Không nói mấy thứ này, lão nạp gọi ngươi tới là muốn nói chính sự, liên quan tới Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc!
- Hả?
Linh hồn Lục Ly khẽ rung lên, năm đó sáu đại thế lực vây quét Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc, đây là thù không đội trời chung. Lục Ly còn hứa hẹn dẫn dắt hai tộc giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa.
Giờ lão hòa thượng lại nói muốn bàn chính sự về hai tộc với hắn, cũng tức là lão hòa thượng biết dư nghiệt hai tộc thần phục Lục Ly, bằng không sao lại mạo muội nói chuyện này với hắn?
Lục Ly trầm ngâm một lát rồi hỏi thẳng:
- Chuyện Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc, mười hai Vương tộc đều đã biết?