Chương 861 Phạm vào sai lớn
Chương 861: Phạm vào sai lớn
Lục Linh khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn lại Lục Ly, thấy hắn không bị bừng tỉnh mới thoáng yên tâm phần nào.
- Không hay...
Dạ Tra ở bên cạnh lại chợt biến sắc, thân hình như quỷ hồn phóng vút ra ngoài hẻm núi. Hướng tới nơi xa thăm dò một phen, sau đó kinh hô:
- Nguy rồi, con Hỏa Báo Vương còn lại đã bị kinh động, chính đang chạy đến bên này.
Lục Linh và chúng nhân đều cả kinh, Lục Linh phản ứng rất nhanh, lập tức khẽ kêu:
- Dạ Tra, ngươi nghĩ cách dẫn dụ Hỏa Báo Vương kia đi nơi khác, tận lực kéo dài thêm chút thời gian!
Bên này Hỏa Báo Vương mặc dù đã vết thương chồng chất, nhìn có vẻ sẽ bị chém giết bất cứ lúc nào, nhưng Lục Linh biết Hỏa Báo Vương phòng ngự rất mạnh, muốn kích sát tối thiểu vẫn cần thời gian chừng hai nén hương.
Nếu con Hỏa Báo Vương còn lại chạy tới, cục diện sẽ thất khống. Một khi trận hình sáu Nhân Hoàng bị đánh loạn, hai con Hỏa Báo Vương cùng lúc công kích, rất có thể sẽ khiến một hai tên Nhân Hoàng vẫn lạc, từ đó dẫn đến vô số người chết theo.
- Được!
Dạ Tra cắn răng, chuẩn bị đi ra liều mạng, hắn tung người hóa thành một con gió lao vút về nơi xa, chỉ để lại một câu:
- Các ngươi nhanh đánh chết Hỏa Báo Vương, ta dự tính cùng lắm chỉ kéo dài được nửa nén hương.
Thời gian nửa nén hương đã là giới hạn tối đa của Dạ Tra, tốc độ cực hạn của hắn ngang với Nhân Hoàng trung kỳ, so với tốc độ Hỏa Báo Vương thì không chậm thua bao nhiêu.
Vấn đề là xung quanh toàn Hỏa Báo, hắn hành tẩu rất khó khăn, chống đỡ nửa nén hương đã là giới hạn. Thậm chí nếu không may, phỏng chừng chỉ sau nửa nén hương liền vẫn lạc.
- Thêm chút sức!
Hồ Lang hét lớn, trong vòng nửa nén hương nhất định phải giải quyết dứt điểm con Hỏa Báo Vương này, bằng không mọi thứ sẽ phiền phức to. Cả đám dồn dập phóng thích công kích, ý đồ mau chóng đánh chết Hỏa Báo Vương.
Nhưng mà...
Một chuyện khiến tất cả mọi người phiền muộn đến thổ huyết xảy ra, sau khi bị đánh xuống lòng đất, Hỏa Báo Vương kia lại không thấy đi ra, mà dùng lợi trảo trốn chui xuống dưới. Song nó không chạy quá xa, chỉ ẩn núp dưới lòng đất phụ cận, tùy thời chuẩn bị lao ra động thủ.
- Linh trí con Hỏa Báo Vương này cao quá!
Chúng nhân âm thầm kêu khổ, Huyền thú cấp bậc càng cao, linh trí cũng sẽ càng cao. Hỏa Báo này dù nhìn không giống Huyền thú, nhưng cũng là tồn tại có sinh mệnh có linh hồn, nó biết được xu cát tị hung, trốn tránh nguy hiểm.
Cả đám không khỏi đau đầu, tốc độ Hỏa Báo Vương quá nhanh, bọn hắn mà chui xuống dưới lòng đất nhất định sẽ đuổi không kịp. Nhưng nếu vứt bỏ nó, chuyển sang tấn công con Hỏa Báo Vương còn lại, nó liền sẽ đi ra đánh lén.
Rầm rầm rầm!
Sáu tên Nhân Hoàng cuồng oanh loạn tạc mặt đất, cày xới nát cả khu vực xung quanh, khắp nơi toàn là cảnh hoàng tàn xơ xác, Hồ Lang còn định xông vào lòng đất, truy sát Hỏa Báo Vương.
Đáng tiếc dưới lòng đất Hỏa Báo Vương quá linh hoạt, bằng vào một mình Hồ Lang thì không cách nào giết chết được, Hồ Lang truy sát một lúc, cuối cùng đành phải phẫn hận bay lên.
- Hồ Lang, dục cầm cố túng (vờ thả để bắt thật)!
Đầu óc Lục Linh cấp tốc chuyển động, thấy Hồ Lang xông ra mặt đất liền khẽ kêu một tiếng. Hồ Lang cùng mấy tên Nhân Hoàng liếc nhau, sau đó lập tức bay vụt về phía Dạ Tra.
Quả nhiên...
Chúng nhân vừa mới bay đi, mặt đất dưới chân lập tức nổ tung, một bóng dáng màu đỏ lửa bắn ra, Hỏa Báo Vương bị lừa, đuổi theo truy sát mấy tên Nhân Hoàng.
Hưu!
Một quỷ trảo màu lam từ trên trời giáng xuống, đột nhiên chộp tới Hỏa Báo Vương. Nếu Hỏa Báo Vương không bị thương thì chắc đã có thể né tránh được, nhưng giờ đây tốc độ giảm mạnh, thoáng chốc bị Hư Không Quỷ Trảo bắt lấy. Năm tên Nhân Hoàng còn lại đồng loạt bắn ngược trở về, dồn dập tung ra đòn tấn công mạnh nhất, ý đồ một chiêu giải quyết dứt điểm Hỏa Báo Vương.
Oanh!
Hỏa Báo Vương bị nện bay ra ngoài, liên tục lăn lộn cả ngàn trượng, cuối cùng nằm rạp thoi thóp trên mặt đất, một chân đứt gãy, rõ ràng là đã trọng thương.
Hưu!
Nhìn thấy mấy đại Nhân Hoàng vụt đến, hai chân trước Hỏa Báo Vương cuống cuồng đào đất, ý đồ chui trốn trở lại lòng đất. Nó biết nếu còn không trốn, lát nữa nhất định sẽ bị đánh giết.
- Không gắng được nữa rồi...
Nơi xa truyền đến tiếng quát, là tiếng kêu khổ của Dạ Tra. Phía sau hắn một đạo hồng quang đuổi sát không bỏ, Dạ Tra chỉ biết không ngừng thay đổi lộ tuyến, tốc độ đề thăng đến cực hạn, song vẫn không ngừng bị Hỏa Báo Vương rút ngắn cự ly.
Trên mặt Dạ Tra bê bết máu, chiến giáp sau lưng nứt toác, máu thịt be bét, rõ ràng là đã bị thương, hắn mới chỉ chống đỡ chưa đến nửa nén hương.
Thấy đám Hỏa Báo chi chi chí chít phía sau Hỏa Báo Vương, chúng nhân đều thông cảm cho Dạ Tra. Nếu Dạ Tra là Nhân Hoàng Cảnh hoặc Quân Hầu Cảnh đỉnh phong thì chắc đã đỡ hơn phần nào. Một tên Quân Hầu Cảnh hậu kỳ, gắng gượng thời gian dài như vậy, không bị Hỏa Báo Vương xé nát đã là điều rất không dễ dàng.
Con Hỏa Báo Vương này tựa hồ càng cường đại hơn mấy phần, tốc độ rõ ràng nhanh hơn một chút, mấy đại Nhân Hoàng liếc nhau, đành phải cắn răng lao lên.
Không xử lý dứt điểm hai con Hỏa Báo Vương, bọn hắn đừng nghĩ chiếm được mảnh khu vực này, vô số tài nguyên linh tài nơi đây đều không cách nào tới tay, càng không cách nào chinh phục các khu vực còn lại. Hỏa Ngục này là một bảo địa, khoan nói linh tài, chỉ bằng việc nơi đây càng dễ cảm ngộ áo nghĩa, đã đáng cho mọi người lấy mạng đi liều.
Sáu tên Nhân Hoàng trừ Mông Thần ra thì không ai bị thương, Mông Thần sớm đã nuốt đan dược trị liệu, cộng thêm năng lực khôi phục kinh người, lúc này đã không có gì đáng ngại. Bởi thế chúng nhân không có lý do để thối lui, ai nấy đều chuẩn bị tử chiến đến cùng.
Còn về con Hỏa Báo Vương trọng thương trốn xuống lòng đất kia, chúng nhân đã không hơi đâu để quản. Một chân bị đánh đứt, nó còn có thể lật lên bọt sóng gì? Trong thời gian ngắn căn bản không khả năng khôi phục lại được, chỉ cần cẩn thận đừng để bị nó đánh lén thì sẽ không vấn đề.
- Kết trận!
Hồ Lang chợt quát một tiếng, sáu người xếp thành trận hình cánh quạt bay tới trước mặt, chờ khi Dạ Tra lao qua, cả đám dồn dập ra tay.
Chương 862 Phạm vào sai lớn
Chương 862: Phạm vào sai lớn
Mông Thần lần nữa xung phong đi đầu, tranh thủ thời gian cho những người còn lại phóng thích thần thông khóa chặt Hỏa Báo Vương.
Hô hô
Con Hỏa Báo Vương này cũng phun ra khí lưu màu đỏ, thân hình Mông Thần ngưng lại giữa không trung. Gai nhọn trên đầu Hỏa Báo Vương hung hăng đâm tới ngực Mông Thần, nếu là Mông Thần lúc trước hẳn là sẽ bị đâm trọng thương.
Lần này thì khác!
Sáu tên Nhân Hoàng sóng vai chiến đấu lâu như vậy rồi, sớm đã có ăn ý, ngay khi Mông Thần vừa xông lên, mấy người còn lại cũng tức thì động thủ, thoáng chốc liền khống chế tốc độ Hỏa Báo Vương, Hồ Lang vung lên một chiếc cự phủ trùng trùng nện bay Hỏa Báo Vương ra xa.
Oanh
Ngon núi phía xa bị oanh ra một động sâu hoắm, đất đá lăn xuống, tiếng ầm ầm không dứt bên tai, đất rung núi chuyển, bụi đất cuộn thốc đầy trời.
- Hay lắm!
Chúng nhân liếc nhau, ai nấy đều thở ra một hơi, sáu người phối hợp rất không sai, xem ra hoàn toàn có thể mài chết con Hỏa Báo Vương này. Chỉ cần hai con Hỏa Báo Vương chết đi, đám Hỏa Báo cấp thấp phía dưới liền không đáng để lo, bọn hắn sẽ có thể nhẹ nhàng chiếm giữ mảnh địa bàn này.
Phanh!
Hỏa Báo Vương bị đánh vào trong ngọn núi nhảy bật ra, sáu đại Nhân Hoàng lần nữa nghênh đón, vẫn là Mông Thần lao lên trước hấp dẫn Hỏa Báo Vương công kích, những người còn lại phối hợp.
Hưu!
Bên kia Dạ Tra đang cấp tốc phóng tới miệng hẻm núi, hắn bị thương nặng cần được chữa trị gấp, ngoài này toàn là Hỏa Báo, tự nhiên không dám ở lại lâu.
Ầm!
Hắn phóng thích Hoàng Kim Trảo Tử, đánh bay từng con Hỏa Báo nơi miệng hẻm núi, tung người như lợi kiếm phóng vút tới.
- Ồ? Không đúng...
Ngay lúc này, giáo chủ Thiên Liên Giáo đột nhiên kinh hô, đảo mắt nhìn mặt đất sau lưng Dạ Tra, vội thất thanh quát lớn:
- Dạ Tra, đừng đi vào!
Dạ Tra khẽ giật mình, không hiểu vì sao giáo chủ Thiên Liên Giáo lại nói vậy, trong lòng thoáng chút chần chờ, lại vẫn không ngừng mà theo quán tính xông vào trong hạp cốc.
- Lui!
- Thánh Nữ mau lui lại!
- Thánh Chủ mau trốn!
Mấy tiếng quát lớn đồng thanh vang lên, đám người giáo chủ Thiên Liên Giáo Hồ Lang Mông Thần cùng lúc hét to. Lúc này Dạ Tra rốt cục mới hiểu vì sao mấy người kia nhắc nhở hắn đừng đi vào, bởi vì dưới mặt đất đang có một đạo bóng đen cấp tốc lao về phía miệng hẻm núi, chính là con Hỏa Báo Vương đã trọng thương khi trước.
Tuy bị trọng thương, nhưng đó vẫn là Hỏa Báo Vương!
Năng lực phòng ngự và tấn công của Hỏa Báo Vương đều khủng bố dị thường, Quân Hầu Cảnh bình thường gặp nó chỉ có con đường chết, căn bản không địch lại được dù chỉ một chiêu, trừ phi có được tốc độ nghịch thiên như Dạ Tra may ra mới có thể đào tẩu.
Nếu trước đây Dạ Tra lui về hẻm núi thì không vấn đề, nhưng giờ làm thế lại phạm phải sai lầm trí mạng.
Bởi vì dưới nền đất có một con Hỏa Báo Vương trọng thương, con Hỏa Báo Vương này có được linh trí rất cao, lại đang một mực cảm ứng tình hình trên mặt đất. Dạ Tra một đường trốn về đây, hơn nữa còn là Quân Hầu Cảnh, nó tự nhiên sẽ khóa chặt Dạ Tra, ý đồ trả thù rửa hận.
Dạ Tra tiến vào trong hẻm núi, Hỏa Báo Vương cũng sẽ theo đó chú ý tới nơi này. Vốn nó tiến đến miệng hẻm núi sẽ bị thần trận viễn cổ vây khốn, chỉ biết đảo quanh ở bên ngoài.
Nhưng giờ con Hỏa Báo Vương kia đang ở dưới lòng đất, căn bản không bị ảo cảnh ảnh hưởng, nó khóa chặt khí tức Dạ Tra, một đường truy tung đi theo, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng men theo lòng đất xông vào trong hạp cốc.
- Tất cả mọi người nghe lệnh, lui về Hoang giới!
Nét mặt trầm tĩnh như giếng nước của Lục Linh lần đầu tiên hiện ra vẻ kinh hãi, chẳng qua nàng vẫn không hoảng, mà một tay xách lấy cánh tay Lục Ly, phóng thích Bản Mệnh Châu đằng không bay lên.
Nàng một bên bay về đầu bên kia hẻm núi, một bên quát lớn ra lệnh:
- Đồ Hồng, ba mươi người các ngươi dù chết cũng phải ngăn trở Hỏa Báo Vương cho ta. Những người còn lại lập tức rút lui, triệt thoái về Hoang giới, nhanh!
Sáu tên Nhân Hoàng có quay về cứu viện cũng đã muộn, nếu để cho Hỏa Báo Vương kia xông vào trong đám đông, hơn một ngàn Quân Hầu Cảnh và vô số đệ tử thiên tài trong đại bản doanh sẽ tử thương quá nửa. Bởi thế tất phải hi sinh một số người đứng ra cầm chân Hỏa Báo Vương, tranh thủ thời gian cho mọi người đào thoát.
Tính cách Lục Linh trước nay vẫn luôn rất sát phạt quyết đoán, so với Lục Ly mà nói thì càng thêm lãnh huyết vô tình, vì đại cục nàng có thể không chút do dự phái nguyên cả một đám người đi chết.
- Trốn...!
Trong hạp cốc có gần ngàn Võ giả, mặc dù Lục Linh đã để rất nhiều người về lại đại bản doanh nghỉ ngơi. Nhưng bọn hắn làm sao cam tâm bỏ lỡ đại chiến giữa Nhân Hoàng với Hỏa Báo Vương, thế là vẫn có không ít người chen chúc nơi miệng hẻm núi để quan chiến.
Lúc này thần niệm chúng nhân đều khóa chặt Hỏa Báo Vương đang điên cuồng lao tới dưới lòng đất, ai nấy không khỏi kinh hãi, dồn dập phóng trở về đại bản doanh. Song bởi vì nhân số quá nhiều, hẻm núi quá nhỏ hẹp, khó mà tránh khỏi dẫn lên cảnh hỗn loạn.
- Kết trận!
Một tên trưởng lão Quân Hầu Cảnh đỉnh phong Đồ gia chợt quát lớn, hắn dẫn theo bốn mươi Quân Hầu Cảnh, tất cả đều là người Đồ gia, đồng thời cũng là những trưởng lão bị Lục Linh khống chế linh hồn.
Lục Linh hạ lệnh, bọn hắn không còn lựa chọn nào khác, lập tức rút ra binh khí, chắn ngang miệng hẻm núi. Chiến giáp trên thân lấp lánh quang mang, Huyền lực vận chuyển, Bản Mệnh Châu hiện ra, ai nấy cũng đều dồn dập phóng thích huyết mạch.
Ầm!
Mặt đất nổ tung, đất đá bắn tung toé, một đạo thân ảnh màu đỏ lửa bắn ra, Đồ Hồng rống giận quát:
- Tấn công!
Công kích từ bốn mươi người đánh lên thân Hỏa Báo Vương, nhưng khiến bốn mươi người kia tuyệt vọng chính là mặc dù đất đá xung quanh Hỏa Báo Vương bị cày xới nát bươm, nện ra từng hố sâu hoắm. Nhưng thân hình Hỏa Báo Vương chỉ khẽ rung lên, lại dường như không việc gì, nhẹ nhàng chặn được tất cả đòn tấn công.
Năng lực phòng ngự của Hỏa Báo Vương quá mạnh, bọn hắn hệt như một đám trẻ nít tay cầm kiếm gỗ đi đâm cá sấu, há có thể khiến cho cá sấu bị thương?!
Hưu!
Chương 863 Chiến Báo Vương!
Chương 863: Chiến Báo Vương!
Một chân Hỏa Báo Vương đứt gãy, ba chân còn lại điểm mạnh xuống đất, tung người hóa thành một đạo tàn ảnh lấp lánh bay vụt đến. Thoáng chốc đã đi tới bên người Đồ Hồng, vung lên móng vuốt sắc bén trùng trùng vỗ lên đầu hắn.
Răng rắc
Đầu lâu Đồ Hồng bị vỗ nát như một trái dưa, trước khi chết Đồ Hồng thậm chí còn không kịp phản ứng, tốc độ Hỏa Báo Vương thực sự quá nhanh, Quân Hầu Cảnh không đỡ nổi dù chỉ một kích.
Hưu! Hưu! Hưu!
Thân hình Hỏa Báo Vương không chút ngừng lại, cấp tốc lấp lóe chuyển dời, liên tục có tiếng kêu thảm vang lên. Từng đạo từng đạo nhân ảnh bị nện bay, tất cả đều là một kích mất mạng, vẻn vẹn chỉ mấy nhịp thở đã có mười người bị đánh chết.
- Dựa vào Quân Hầu Cảnh căn bản không ngăn được!
Trong cơn hỗn loạn, đám Quân Hầu Cảnh lui về trong đại bản doanh đều lộ vẻ hoảng sợ, vốn bọn hắn tưởng rằng một con Hỏa Báo Vương trọng thương thì có gì đáng sợ? Với bốn mươi tên Quân Hầu Cảnh, mặc dù không đánh chết được con Hỏa Báo Vương này thì ít ra chắc phải ngăn trở được thoáng chốc chứ?
Ngao
Bên ngoài hẻm núi vang lên tiếng nộ hống kinh thiên, một ít Quân Hầu Cảnh phóng thích thần niệm quan sát bên ngoài, phát hiện con Hỏa Báo Vương ở bên ngoài đang phát cuồng. Như điên như dại không ngừng xung kích sáu tên Nhân Hoàng, khiến cho sáu đại Nhân Hoàng khổ không thể tả.
- Xong rồi!
Trong lòng đám đông tại trường không khỏi trầm xuống, hai con Hỏa Báo Vương đều có linh trí cực cao, Hỏa Báo Vương ở bên ngoài hiểu được phối hợp hành động với con Hỏa Báo Vương trong này.
Nó kéo chân sáu đại Nhân Hoàng ở ngoài kia, nếu có Nhân Hoàng dám quay về cứu viện, trận hình lập tức sẽ bị xáo trộn. Một khi bị Hỏa Báo Vương khống chế được tiết tấu, sáu đại Nhân Hoàng phía ngoài đều sẽ chết.
Nhân Hoàng không cách nào cứu viện, bằng vào Quân Hầu Cảnh trong hạp cốc thì căn bản không ngăn cản được con Hỏa Báo Vương này. Trong đại bản doanh lại đang hò hét kêu loạn, đám đệ tử thiên tài đứng chắn ở thông đạo, hiếu kì nhìn sang đầu bên kia hẻm núi chứ chưa hề triệt thoái ra ngoài Hoang giới.
- Ngu xuẩn!
Thần niệm Lục Linh quét tới, không khỏi giận điên người, lập tức vận lên Huyền lực quát lớn:
- Tất cả lui ra Hoang giới, bằng không các ngươi sẽ hại chết tất cả những người trong này, mau lui ra!
Tiếng kêu của Lục Linh rất lớn, vang vọng khắp hẻm núi và sơn cốc, lúc này đám đệ tử thiên tài kia mới cấp tốc men theo thông đạo lao ra ngoài Hoang giới.
Thông đạo rất nhỏ, số đệ tử thiên tài lại có hơn một ngàn, chờ bọn hắn tiến hết vào Hoang giới, phỏng chừng hơn ngàn Quân Hầu Cảnh ở đây đều đã bị Hỏa Báo Vương đánh chết sạch.
Hưu!
Từ trong đại bản doanh, Minh Vũ bay vụt ra, Tiểu Bạch cũng bay ra từ trong Man Thần Đỉnh, sau khi thu lại Man Thần Đỉnh liền lập tức vọt tới hẻm núi. Minh Vũ và Tiểu Bạch bị tiếng quát của Lục Linh đánh thức, không khỏi tức tốc chạy tới cứu viện.
- Hả?
Lục Ly vốn đang trong bế quan, lúc này cũng giật mình tỉnh lại, hắn quét mắt nhìn quanh bốn phía một lượt, sắc mặt tức thì chuyển vẻ ngưng trọng dị thường.
Thần binh Long Đế hiện ra trong tay, Mệnh Luân ngưng hiện dưới chân, quay sang Lục Linh nói:
- Tỷ, ngươi dẫn người lui ra trước, để ta cầm chân nó.
- Hồ đồ!
Lục Linh mắt lạnh quét tới, phẫn nộ quát:
- Đây không phải lúc để làm anh hùng, với chút thực lực ấy của ngươi, đi ra cũng là chịu chết, mau lui về Hoang giới!
Ông
Lục Ly trước nay luôn rất nghe lời Lục Linh, nhưng lần này hắn lại không thuận theo nàng, mà phóng thích hơn sáu mươi phân thân, điều khiển chúng phân tán nhắm đến Hỏa Báo Vương.
Lục Linh nhướng mày, lúc này nàng căn bản không biết đâu mới là chân thân của Lục Ly, nàng thoáng chần chờ một lát, lại vẫn không nói gì, cứ thế nhíu mày nhìn từng phân thân bay vút về phía Hỏa Báo Vương.
A…
Bên kia nhóm bốn mươi tên Quân Hầu Cảnh đã tử trận sạch, thời gian lại chỉ mới qua mấy nhịp thở, đủ thấy Hỏa Báo Vương này hung tàn cỡ nào.
Thấy phân thân Lục Ly tản khắp đầy trời ùn ùn bay tới, trong con mắt dựng thẳng của Hỏa Báo Vương lóe ra một tia nghi hoặc, thân hình lại vẫn không chút ngừng nghỉ, cấp tốc lấp lóe chuyển dời trong hạp cốc, duỗi ra lợi trảo đánh nát từng phân thân.
- Hay lắm!
Lục Ly và Lục Linh đều âm thầm khen hay, Hỏa Báo Vương cũng nhìn không ra chân thân của Lục Ly. Có lẽ linh hồn Hỏa Báo Vương còn chưa đủ mạnh, hoặc là linh trí không đủ cao, hoặc cũng có thể là Hỏa Báo Vương này đang trọng thương nên mới bị ảnh hưởng, nhưng tóm lại đây là tin tức tốt.
Xuy xuy
Lục Ly không ngừng phóng thích phân thân, sau đó điều khiển từng phân thân bay tới Hỏa Báo Vương, khiến nó cứ mải miết tấn công, không rảnh để truy kích những Quân Hầu Cảnh và đệ tử thiên tài đang triệt thoái vào trong thông đạo.
- Tỷ!
Lục Ly quay đầu nhìn Lục Linh nói:
- Ngươi cũng lui ra ngoài trước đi, Hỏa Báo Vương nhìn không ra chân thân ta, chỉ cần cẩn thận chút liền sẽ không sao.
Lục Linh lại vẫn không đi mà cố chấp đứng trên không trung sau lưng Lục Ly chừng trăm trượng. Lục Ly là hết thảy của Lục Linh, nàng há có thể yên tâm để Lục Ly ở lại chỗ này một mình?
Hưu!
Minh Vũ và Tiểu Bạch lao đến, Tiểu Bạch nhẹ nhàng tìm đến chân thân Lục Ly, nhảy vụt lên vai hắn.
Lục Ly vừa thấy Tiểu Bạch, trong lòng không khỏi khẽ động, liệu có thể dùng Man Thần Đỉnh thu vào Hỏa Báo Vương được không nhỉ? Chỉ cần thu vào trong Man Thần Đỉnh, sau đó liền có thể dùng thần lôi oanh sát, hoặc là chờ đại chiến bên phía sáu đại Nhân Hoàng kết thúc lại thả nó ra.
Ý tưởng này vừa lóe lên trong đầu liền bị Lục Ly phủ quyết, tốc độ Hỏa Báo Vương quá nhanh, mấy chục phân thân Lục Ly thả ra chỉ sau mấy giây liền bị đánh nát hết sạch. Với tốc độ nhanh như vậy, Man Thần Đỉnh rất khó khóa chặt được, càng không khả năng thu vào trong.
- Minh Vũ, ngươi qua đây làm gì? Lui về!
Lục Ly quét mắt nhìn sang Minh Vũ, Minh Vũ nhếch môi cười nói:
- Thiếu chủ, ta muốn thử xem không gian phong ấn có thể phong ấn con súc sinh này không, nếu không phong ấn được, ta sẽ lập tức rút lui.
- Được rồi!
Lục Ly khẽ gật đầu, để Minh Vũ đứng trên Mệnh Luân của mình, sau đó lần nữa phóng thích phân thân.
Chương 864 Đột phá
Chương 864: Đột phá
Phân thân lần này mô phỏng luôn cả Minh Vũ và Tiểu Bạch, khiến Lục Linh và mấy tên Quân Hầu Cảnh xa xa nhìn mà không giấu được vẻ kinh ngạc.
Hưu!
Lục Ly khống chế phân thân bay tản ra đầy trời, sau đó lặng lẽ lao vút tới áp sát Hỏa Báo Vương, chờ cự ly cách chừng trăm trượng, Lục Ly đột nhiên bạo hống:
- Minh Vũ, ra tay !
Cùng lúc, Lục Ly đồng thời khống chế mười mấy phân thân phóng tới Hỏa Báo Vương, hấp dẫn chú ý từ nó. Minh Vũ đưa tay kết ấn, Bản Mệnh Châu trong bụng cấp tốc xoay tròn, phong vân bốn phương tám hướng bỗng chợt biến sắc, từng đạo lực lượng vô danh tụ tập đến bên người. Tiếp đó một cỗ khí tức khủng bố tràn ngập ra, trấn áp về phía Hỏa Báo Vương.
- Hay lắm!
Lục Ly thấy thân hình Hỏa Báo Vương đột nhiên ngưng lại giữa không trung, lập tức tung người vọt tới như cuồng long, vung lên thần binh Long Đế nhắm thẳng đầu Hỏa Báo Vương trùng trùng chém xuống, miệng rống giận:
- Chết đi!
Ngao!
Chiến đao trong tay Lục Ly còn chưa bổ đến trên thân Hỏa Báo Vương, Hỏa Báo Vương đã lách mình tránh thoát, móng vuốt lóe lên hung hăng chộp tới Lục Ly.
- Cẩn thận!
- Thiếu chủ, lui!
Lục Linh và Minh Vũ đồng thời hét lên lo lắng, trong mắt Minh Vũ hiện đầy vẻ hối hận và áy náy. Không gian phong ấn của hắn rất cường đại, nhưng cảnh giới hắn quá thấp, còn chưa thể hoàn toàn phong ấn được Hỏa Báo Vương, mà mới chỉ phong ấn được chưa tới một giây.
Trong mắt, thú trảo không ngừng phóng đại, sâu trong linh hồn Lục Ly dâng lên cảm giác nguy cơ trí mạng. Trong đầu hắn cấp tốc chớp qua mấy chục ý niệm, lại vẫn không khỏi bó tay hết cách, bởi vì tốc độ công kích của hắn quá chậm, dù muốn lưỡng bại câu thương với Hỏa Báo Vương cũng không được.
Hí hí
Lông bờm trên đầu Tiểu Bạch dựng thẳng lên, trong mắt toát ra hàn khí âm sâm, nó quát to một tiếng nhảy vút lên từ trên bả vai Lục Ly, lao thẳng tới Hỏa Báo Vương, tựa hồ muốn cắn nát cổ đối phương.
- Hừ!
Trong mắt Hỏa Báo Vương lộ ra một tia khinh miệt rất nhân tính hóa, nó không đi quản Lục Ly mà tùy ý khua múa móng vuốt một cái, ý đồ nện nát Tiểu Bạch.
- Tiểu Bạch!
Lục Ly nôn nóng hét lớn một tiếng, lại đã không kịp ngăn cản Tiểu Bạch. Tiểu Bạch kiến tạo chiến cơ tốt như vậy, hắn mà không lợi dụng chẳng phải thành đứa ngu. Thế là lập tức lắc mình một cái, vung lên thần binh Long Đế từ một hướng khác trùng trùng phách lên đầu Hỏa Báo Vương.
Ầm!
Ầm!
Hai tiếng trầm muộn gần như vang lên đồng thời, Tiểu Bạch bị Hỏa Báo Vương đánh bay, ầm ầm nện vào trong hẻm núi dưới đất, thần binh Long Đế trong tay Lục Ly cũng trùng trùng đánh lên đầu Hỏa Báo Vương.
Một cảnh tượng khiến Lục Linh và Minh Vũ đều kinh hãi hiện ra.
Công kích của Lục Ly nhìn như không quá mạnh, lại nện cho Hỏa Báo Vương ngã nhào xuống đất, thậm chí còn lăn lộn vài vòng trong hạp cốc.
Ngao ngao...
Sau khi lăn lộn vài vòng, Hỏa Báo Vương lung la lung lay đứng dậy, phẫn nộ gầm lên. Sau đó lần nữa bay vụt tới, nhưng lúc này tốc độ lại đã chậm đi mấy phần, tựa hồ thương thế càng thêm nghiêm trọng.
- Minh Vũ, phong ấn!
Thần niệm Lục Ly quét xuống dưới đất, xác định Tiểu Bạch chưa chết, lập tức sát khí đằng đằng hét lớn với Minh Vũ. Hắn lần nữa phóng thích phân thân, hóa thành mười mấy tên Lục Ly nhắm thẳng về phía Hỏa Báo Vương.
- Được!
Minh Vũ thả ra không gian phong ấn, cầm chân cả Hỏa Báo Vương lẫn mười mấy phân thân Lục Ly đang lao lên. Đoạn thời gian qua hắn đã dần nắm giữ được áo nghĩa không gian phong ấn, có thể tùy ý phong ấn bất cứ vùng không gian nào, như thế sẽ không ảnh hưởng đến đòn tấn công của Lục Ly.
Hưu!
Lục Ly điều khiển mười mấy phân thân vọt tới, chân thân lại cố ý chậm sau nửa nhịp. Đợi Hỏa Báo Vương giãy dụa thoát ra từ trong không gian phong ấn, phân thân hắn không ngừng lao đến, chân thân cũng giơ lên thần binh Long Đế lần nữa hung hăng chém xuống đầu Hỏa Báo Vương.
Oanh!
Hỏa Báo Vương lại bị nện sấp xuống, lần này nó lăn lộn tận mười mấy vòng trong hạp cốc, mãi lúc sau mới lung la lung lay đứng dậy được, trong độc nhãn dựng đứng thoáng hiện vẻ e sợ và kinh hoảng.
- Minh Vũ, nhanh phong ấn, Hỏa Báo Vương định trốn!
Lục Ly hét lên, Minh Vũ phản ứng rất nhanh, lần nữa phong ấn không gian, Lục Ly và mười mấy phân thân như nộ long từ bốn phương tám hướng phóng tới Hỏa Báo Vương.
Oanh!
Đợi khi thần binh Long Đế trong tay Lục Ly tiếp một lần nện trên đầu Hỏa Báo Vương, lần này Hỏa Báo Vương không bị đánh bay mà cả người kịch chấn đương trường, sau đó ầm vang ngã xuống.
Hưu! Hưu! Hưu!
Lục Ly vẫn chưa yên tâm, khua múa thần binh Long Đế liên tục bổ ba chém lên đầu Hỏa Báo Vương, lúc này mới thu hồi thần binh Long Đế, thở phào một hơi dài.
Hô hô
Thấy Lục Ly đứng thở dốc trong hẻm núi, Minh Vũ và Lục Linh lập tức quét thần niệm về phía Hỏa Báo Vương. Đợi khi hai người phát hiện trong đầu Hỏa Báo Vương đã biến thành một đoàn bột nhão, trong mắt cả hai đều chất đầy vẻ kinh hãi.
Năng lực phòng ngự của Hỏa Báo Vương vô cùng khủng bố, Quân Hầu Cảnh đỉnh phong bình thường, thậm chí Nhân Hoàng đều rất khó phá tan phòng ngự của nó, thế mà Lục Ly tuỳ ý bổ ra mấy đao liền đánh chết Hỏa Báo Vương?
- Ách?
Nơi xa trong đại bản doanh còn có gần ngàn Quân Hầu Cảnh chưa triệt thoái ra ngoài Hoang giới, hơn ngàn đệ tử thiên tài thì đã lui ra gần hết. Thần niệm đám Quân Hầu Cảnh một mực khóa chặt Hỏa Báo Vương trong hẻm núi, đợi khi thấy được cảnh này, ai nấy đều sửng sốt.
Nói thì chậm, diễn biến lại quá nhanh!
Lục Ly và Minh Vũ cùng lúc ra tay chém giết Hỏa Báo Vương chỉ trong mấy nhịp thở ngắn ngủi, thời gian ngắn như vậy rất nhiều người đều chưa kịp có phản ứng. Chỉ là nhìn thấy Lục Ly và Minh Vũ bay đi qua, sau đó Lục Ly vung ra chiến đao bổ mấy nhát, Hỏa Báo Vương liền bị đánh chết.
- Đại Quốc Sư thật chỉ là Bất Diệt Cảnh?
Trong đầu rất nhiều người đều hiện ra ý nghĩ này, Đồ Hồng và mấy chục Quân Hầu Cảnh hợp lực công kích, lại vẫn không thể đánh thương Hỏa Báo Vương. Nói cách khác, mấy đao mà Lục Ly tiện tay bổ xuống kia, thậm chí còn mạnh hơn cả một kích hợp lực từ mấy chục Quân Hầu Cảnh.
Chương 865 Đừng xung động
Chương 865: Đừng xung động
Cũng khó trách bọn họ, mấy đao Lục Ly bổ ra thật sự nhìn rất bình thường, mặc dù binh khí là Huyền khí Thánh giai, song lại không dẫn lên bất kỳ thanh thế nào. Cũng không cảm giác được có áo nghĩa, thậm chí không giống như là huyền kỹ lợi hại, mà chỉ là mấy chém hết sức bình thường.
Hí hí
Tiểu Bạch bắn ra từ dưới lòng đất, nhảy lên bả vai Lục Ly, thần niệm đám Quân Hầu Cảnh cũng quét tới, ai nấy lại càng thêm chấn kinh. Phải biết vừa rồi Tiểu Bạch bị Hỏa Báo Vương hung hăng tát mạnh một cái, không ngờ lại chẳng chịu chút thương tổn nào? Chẳng lẽ phòng ngự của con thú nhỏ này sánh ngang với Thú Hoàng?
Hô hô
Lục Linh như trút được gánh nặng, nàng phi thân bay đến, hạ xuống bên người Lục Ly, nhẹ giọng dò hỏi:
- Ngươi cảm ngộ một loại áo nghĩa mới?
- Vẫn chưa thành công...
Lục Ly có chút tiếc nuối lắc đầu nói:
- Thời gian ta bế quan quá ngắn, chỉ mới cảm ngộ được chút da lông. Nếu cho ta mười ngày nửa tháng để bế quan, có lẽ sẽ cảm ngộ được một loại áo nghĩa mới.
- Được lắm!
Trên mặt Lục Linh hiện ra ý cười, chiến lực Lục Ly rõ ràng đã có đề thăng, chí ít lực công kích đã rất hung tàn, ngay cả Hỏa Báo Vương đều có thể chém giết.
Lục Ly mỉm cười, cảm ngộ thời gian dài như vậy, tiêu tốn không biết bao nhiêu tinh lực trí lực thời gian, rốt cuộc hắn đã tìm ra phương hướng. Vừa rồi sở dĩ hắn có thể đánh giết Hỏa Báo Vương là bởi lực lượng sóng chấn động của hắn đã đạt tới ba tầng.
Đòn tấn công của Đồ Hận mang đến cho hắn một tia xúc động, trong đoạn thời gian bế quan vừa rồi, hắn thành công gia tăng lực lượng sóng chấn động thêm hai tầng. Ba tầng lực lượng cường đại tràn tới liên miên không dứt, nhờ đó mới có thể chấn thương đầu và linh hồn Hỏa Báo Vương, sau mấy lần liên tục công kích, rốt cục chấn nát được đầu Hỏa Báo Vương.
Mặc dù còn chưa mò mẫm ra được là áo nghĩa cụ thể gì, chỉ mới chạm đến một tia da lông. Nhưng lực lượng sóng chấn động có thể đề thăng, chỉ cần hắn tiếp tục tham ngộ, nhất định có thể cảm ngộ được loại áo nghĩa này.
- Nếu lực lượng sóng chấn động có thể đạt tới mấy chục tầng, trên trăm tầng, như vậy dù có là sáu đại Nhân Hoàng bên ngoài, nếu bị ta đánh lén thành công thì cũng hoàn toàn có thể nhẹ nhàng đánh chết.
Lục Ly không khỏi có chút hưng phấn, lực lượng sóng chấn động đề thăng, khiến cho sức công kích của hắn có bước nhảy vọt về chất. Giờ chỉ còn kém mỗi cảnh giới, cảnh giới của hắn vẫn quá thấp, vừa rồi trong giao chiến với Hỏa Báo Vương liền có thể nhìn ra rất nhiều tệ đoan.
Cảnh giới thấp, tốc độ liền chậm, khả năng phản ứng cũng không nhanh. Vừa rồi nếu không phải Tiểu Bạch giúp hắn ngăn cản một kích, e rằng hắn sớm đã bị Hỏa Báo Vương đánh chết.
- Đoạn thời gian này phải tiếp tục tham ngộ lực lượng sóng chấn động, đồng thời tranh thủ tu luyện áo nghĩa kia tới nhập môn. Sau khi nhập môn liền bắt tay đề thăng cảnh giới, ít nhất phải đạt tới Quân Hầu Cảnh cái đã.
Lục Ly ngấm ngầm đưa ra quyết định, chỉ cần cảnh giới đạt tới Quân Hầu Cảnh, bí thuật Toái Hồn liền có thể được đến bước tiến triển cực lớn, trong tình huống đánh lén thành công, hắn rất có khả năng đánh chết được Nhân Hoàng bình thường.
Lục Ly đánh chết Hỏa Báo Vương, bên ngoài sáu đại Nhân Hoàng trừ Mông Thần ra thì đều có cách nhìn khác đối với Lục Ly, trong lòng ai nấy đều yên tâm, toàn tâm toàn ý đối phó con Hỏa Báo Vương còn lại.
Quân Hầu Cảnh không cần triệt thoái về Hoang giới nữa mà đã lần lượt lui trở về, Lục Linh thu lại thi thể Hỏa Báo Vương vào trong Không Gian Giới Chỉ, đồng thời sai người thu liễm thi thể bọn Đồ Hồng, sau này sẽ mang về Vân Thủy Thành hậu táng.
Lục Ly thấy đám đông nhìn mình như nhìn quái vật, có chút không thoải mái, chiến sự bên ngoài đã được khống chế, thế là bèn dứt khoát dẫn theo Minh Vũ và Tiểu Bạch về lại trong doanh trướng ở đại bản doanh.
Tiểu Bạch tiến vào Man Thần Đỉnh tiếp tục tôi luyện nhục thân, Minh Vũ và Lục Ly thì chia nhau tiến vào trong doanh trướng xếp bằng bế quan.
Minh Vũ cần tiến một bước lĩnh hội áo nghĩa không gian phong ấn, Lục Ly cũng cần đi lĩnh hội áo nghĩa mới, hai người không quản chuyện bên ngoài, giao hết cho Lục Linh đi an bài.
Kha Mang Kha Lư rất là xấu hổ, bọn hắn không ngờ Hỏa Báo Vương sẽ từ dưới lòng đất xuyên qua huyễn cảnh. Nếu không nhờ Lục Ly và Minh Vũ ra tay, sợ rằng đã có quá nửa trong một ngàn Quân Hầu Cảnh kia tử trận.
Hai người dẫn theo trưởng lão Thiên Huyễn Tộc, vội vàng bắt tay bố trí huyễn trận, che phủ luôn cả lòng đất. Đồng thời chuẩn bị bố trí thêm một thần trận trong hẻm núi, hình thành hai tầng phòng ngự. Như vậy dù xảy ra chuyện, mọi người cũng có thời gian để triệt thoái về Hoang giới.
Dạ Tra cũng rất là xấu hổ, chẳng qua hắn đã bị thương, có muốn làm gì cũng lực bất tòng tâm, đành phải để mấy người Dạ Hổ ra ngoài thăm dò, còn chính mình thì ở lại trong đại bản doanh trị liệu dưỡng thương.
Trong Hoang giới có một chủng tộc viễn cổ tên là Thần Nông tộc, bộ tộc này tinh thông y thuật, có thể cải tử hoàn sinh. Mặc dù không được biến thái như huyết mạch thần kỹ của Điệp Phi Vũ, song phương diện trị liệu cũng không hề yếu.
Tộc trưởng Thần Nông Tộc đích thân chữa thương cho Dạ Tra, khiến thương thế hắn khôi phục với tốc độ cực khủng bố. Song lần này Dạ Tra lại không vội ra ngoài mà bắt đầu bế quan tu luyện. Hắn phát hiện cảnh giới mình vẫn còn thấp chút, nếu có thể tu luyện tới Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, tốc độ sẽ có thể đề thăng lên không ít.
Bên ngoài đại chiến vẫn đang tiếp diễn, với tình hình này xem ra trong thời gian ngắn thì vẫn chưa thể nào kết thúc được, con Hỏa Báo Vương này so với con Hỏa Báo Vương vừa đi đánh chết thì còn mạnh hơn mấy phần. Mặc dù hiện tại sáu đại Nhân Hoàng đã phối hợp rất ăn ý, song muốn đánh giết vẫn cần thời gian nhất định.
Đám Quân Hầu Cảnh tiếp tục đứng quan chiến nơi miệng hẻm núi, đồng thời không ngừng nghị luận, cảm khái về sự cường đại của Lục Ly. Lục Linh cần thống trù toàn cục, không cách nào lui ra, đành phải tiếp tục ngồi xếp bằng nơi miệng hẻm núi.
Oanh!
Một canh giờ sau, Hỏa Báo Vương cuối cùng bị đánh bay, cả người bị Hồ Lang chém ngang đứt đôi, triệt để tắt thở.
- Hay lắm!