Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 841 Nhân Hoàng

Nhân Hoàng

Mông Thần mở miệng đáp:

- Ừm, chúng ta đã tìm khắp khắp các nơi, bên trong quả thực không ai. Chẳng qua có thể khẳng định một điểm, đoạn thời gian trước còn có người ở bên trong, bởi vì nơi đó sót lại một ít hạt linh quả có thể ăn được, ngoài ra còn có một số vết tích sinh hoạt qua rất rõ ràng. Ta phỏng chừng người bên trong mới rời đi chưa đến một tháng.

- Một tháng?

Lục Ly và Lục Linh đều khẽ nhíu mày, một tháng trước Lục Nhân Hoàng còn ở dưới vực sâu? Một tháng nay Lục Ly lại không ở Bắc Mạc, hắn vừa khéo đi Vân Châu tìm Lục Linh.

- Trở về!

Tròng mắt Lục Ly bất chợt sáng lên, nói không chừng Lục Nhân Hoàng đã tới Linh Đế Thành. Lục Phi Tuyết đang ở ngay trong Linh Đế thành, sau khi rời đi Lục Nhân Hoàng há lại không tìm hiểu tin tức? Chỉ cần tùy ý hỏi thăm một chút, hắn nhất định sẽ tới Linh Đế Thành chờ Lục Ly trở về.

Lục Linh nghĩ nghĩ liền khua tay nói:

- Lục Ly, chỉ hai chúng ta đi Linh Đế Thành thôi, Khuất Thừa, các ngươi chờ ở ngoài này.

Mẫu thân đã chết đi từ mười mấy năm trước, giờ có bi thương cũng chẳng nghĩa lý gì, hiện tại vẫn nên trước đi tìm phụ thân mới phải. Chí ít có thể hỏi rõ tình hình cụ thể, có thể gặp mặt Lục Nhân Hoàng cũng tính là chút an ủi.

- Tử Hoàn Kiều!

Lục Ly trầm giọng hét lớn, Tử Hoàn Kiều từ nơi xa bay vụt đến, Lục Ly dẫn theo Lục Linh bay đi, quay đầu về phía Mông Thần và Dạ Tra nói:

- Mông Thần, ngươi dẫn theo bọn hắn đi về Hoang giới trước. Nhớ đừng làm lộ hành tung, Dạ Tra giúp bọn hắn dẫn đường, chúng ta về lại Linh Đế Thành một chuyến.

Có Tử Hoàn Kiều ra mặt, thân phận Lục Ly và Lục Linh được đến bảo mật. Tử Hoàn Kiều trực tiếp lệnh cho võ giả phụ cận quảng trường trong thành lui ra, tất cả cường giả trong thành đều được cảnh cáo không phải phóng thích thần niệm, ai dám phóng thích thần niệm liền sẽ bị tính là gian tế, trực tiếp giết chết.

Lục Ly và Lục Linh gấp gáp quay về Linh Đế thành, bởi thế trên đường đều là ngồi truyền tống trận. Tử Hoàn Kiều trước một bước truyền tống tới Thiên Vũ thành, sau khi bố trí ổn thỏa mới truyền tống trở lại để Lục Ly Lục Linh đi qua.

Truyền tống đến Thiên Vũ Thành, trong quảng trường sớm đã trống rỗng, không một bóng người. Cũng không có bất kỳ thần niệm nào quét tới, năng lực bố trí của Tử Hoàn Kiều rất không sai.

Tiếp đó Tử Hoàn Kiều lại truyền tống đến Linh Đế thành, tìm tới Yên phu nhân an bài sự tình trong Linh Đế Thành. Sau gần nửa canh giờ, Tử Hoàn Kiều quay lại, Lục Ly và Lục Linh cùng truyền tống đi Linh Đế thành.

Quảng trường Linh Đế Thành cũng sớm đã trống rỗng, chẳng qua lần này lại có thần niệm dò xét tới, trong Linh Đế Thành rõ ràng còn có thám báo của các thế lực đối địch.

Vù vù

Ngay khi mấy đạo thần niệm thăm dò kia vừa lộ ra, Minh Vũ Vũ Hóa Thần lập tức dẫn theo hai tên trưởng lão Thanh Loan Tộc lao vút mà đi. Vừa rồi Yên phu nhân đã hạ nghiêm lệnh, ai dám dùng thần niệm thăm dò liền giết không cần luận. Mấy tên kia hẳn là thám báo từ các thế lực Trung Châu, nhất định phải giết chết.

Lục Ly và Lục Linh không quản, việc này tự có bọn Minh Vũ xử lý. Hắn dẫn Lục Linh tiến vào trong hoàng cung, Yên phu nhân mang theo đám người Bạch Lãnh sớm đã chờ sẵn từ trước.

- Cung nghênh Đại Đế, vị này là...

Yên phu nhân nhẹ nhàng thi lễ, hiếu kỳ nhìn về phía Lục Linh, mỹ nhân tuyệt sắc như thế khiến ngay cả Yên phu nhân đều không khỏi có chút đố kỵ. Dung mạo và khí chất Lục Linh thậm chí vượt trên cả Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương, tính được là mỹ nhân đỉnh cấp.

- Sau này lại nói kỹ với ngươi.

Lục Ly không có ý giải thích, phất tay dẫn Lục Linh trực tiếp đi tới cung điện nơi Lục Phi Tuyết đang cư trú. Dạ Tra và Yên phu nhân rõ ràng không biết chuyện về Lục Nhân Hoàng, chứng tỏ Lục Nhân Hoàng dù đi ra cũng chưa từng quấy nhiễu tới bất kỳ kẻ nào, chẳng qua Lục Ly tin tưởng hắn nhất định sẽ đi tìm Lục Phi Tuyết.

Lục Ly dẫn Lục Linh vội vàng tiến vào cung điện Lục Phi Tuyết, Lục Phi Tuyết đang thản nhiên uống trà trong đại điện. Nhìn thấy Lục Ly dắt một nữ tử tiến vào, lập tức vui mừng nói:

- Lục Ly, ngươi về rồi à? Ồ... ngươi tìm đâu ra tiểu cô nương xinh đẹp thế này.

Lộp bộp

Lục Ly và Lục Linh khẽ liếc nhau, trong lòng lần nữa trầm xuống. Lục Ly phất tay để đám người Yên phu nhân đi theo sau lưng lui xuống, tiếp đó mới trầm giọng hỏi Lục Phi Tuyết:

- Tiểu cô, ngươi có gặp qua phụ thân ta không?

- Phụ thân ngươi...

Lục Phi Tuyết nhíu mày hỏi ngược lại:

- Sao hỏi thế? Chẳng lẽ phụ thân ngươi đi ra?

- Tỷ...

Lục Ly nhìn lại Lục Linh, hiện tại hắn có chút mơ hồ. Căn cứ theo như kết quả thăm dò của hai người Khuất Thừa, Lục Nhân Hoàng hẳn đã đi ra. Chỉ là nếu hắn đi ra rồi, làm sao lại không tìm hiểu tin tức. Làm sao có thể không tìm kiếm các nàng? Làm sao không tới gặp Lục Phi Tuyết?

Tròng mắt Lục Linh thoáng lấp lánh, dù là lấy trí tuệ của nàng cũng nghĩ không thông. Chẳng qua nàng phản ứng rất nhanh, hai gối quỳ xuống đất, dập đầu ba lượt với Lục Phi Tuyết, thổn thức nói:

- Chất nữ Lục Linh, gặp qua tiểu cô.

- Chất nữ Lục Linh?

Lục Phi Tuyết khẽ cả kinh, nhìn Lục Linh vài lần, tròng mắt thoáng chốc liền đỏ lên, vội vàng bước tới đỡ dậy Lục Linh, nghẹn ngào nói:

- Chất nữ ngoan của ta, mau dậy đi, mau dậy đi. Lục Ly, sao ngươi tìm được về tỷ tỷ? Quá tốt rồi, quá tốt rồi...

Lục Linh kể lại toàn bộ sự tình về Lục Ly cho Lục Phi Tuyết nghe, mấy năm qua Lục Phi Tuyết vẫn luôn nhớ mong Lục Linh, trong lòng rất tiếc thương và lo lắng cho đứa cháu gái này. Hôm nay rốt cục gặp được nhau, sao nàng không nghẹn ngào cho được?

Lục Phi Tuyết khóc không thành tiếng, giọng nấc cả lại, Lục Linh mím môi nhìn Lục Phi Tuyết, miệng khẽ mỉm cười. Chuyện về tiểu cô Lục Phi Tuyết Lục Ly sớm đã nói cho nàng, nàng cũng rất thương yêu vị cô cô này, dù sao cũng là muội muội duy nhất của phụ thân.

Lục Phi Tuyết kéo tay Lục Linh không ngừng hỏi thăm, Lục Ly đứng bên nhíu mày suy tư về chuyện Lục Nhân Hoàng. Theo như những gì hai người Khuất Thừa thăm dò được mà nói, phụ thân hắn hẳn đã đi ra trong đoạn thời gian hắn tới Vân Châu.
Chương 842 Nhân Hoàng

Một tháng trước dưới vực sâu còn có vết tích ngươi sinh sống, nói như vậy Lục Nhân Hoàng đã ở bên trong vài chục năm.

Dựa theo lẽ thường mà luận!

Một người tự cách ly vài chục năm, sau khi đi ra việc đầu tiên cần làm nhất định phải là tìm hiểu tin tức. Bắc Mạc là địa bàn của Lục Ly, khắp nơi đều có truyền thuyết đồn thổi về hắn, tùy tiện tìm người nào đó đều có thể nghe ngóng được.

Mấy chục năm trước Lục Nhân Hoàng đã có thể quét ngang Nhân Hoàng, dù cảnh giới không có bất kỳ đột phá nào, muốn tìm hiểu tin tức vẫn là điều quá đơn giản.

Cứ thế mà luận, Lục Nhân Hoàng khẳng định sẽ đến Linh Đế Thành, tiếp đó nhẹ nhàng thăm dò ra được sự tồn tại của Lục Phi Tuyết. Hắn ai đều có thể không gặp, nhưng muội muội ruột của mình sao lại có thể không gặp?

Vấn đề chính ở chỗ này, Lục Phi Tuyết căn bản chưa từng gặp qua Lục Nhân Hoàng!

Phía bên kia Lục Phi Tuyết và Lục Linh hàn huyên một lúc lâu, mãi sau đó mới nhớ tới chuyện Lục Nhân Hoàng, Lục Linh bèn giải thích mấy câu.

Lục Phi Tuyết nhíu mày, trầm ngâm thoáng chốc, lát sau mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói:

- Nửa tháng trước, ta còn đang bế quan thì bỗng ẩn ẩn cảm ứng được một đạo thần niệm cường đại lặng lẽ dò xét mình. Mới đầu ta còn không biết, đến sau mới giật mình cả kinh. Chỉ là đạo thần niệm kia tan biến rất nhanh, vì việc này ta còn hỏi dò qua đám người Bạch Yên Minh Vũ, bọn họ đều nói không thu được tin tức gì. Bắc Mạc cũng không có cường giả lạ mặt nào xuất hiện, chẳng lẽ là đại ca đang dò xét ta?

- Chắc vậy!

Lục Phi Tuyết nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:

- Đạo thần niệm kia rất cường đại, ít nhất phải là Nhân Hoàng Cảnh. Một tên Nhân Hoàng sẽ không vô duyên vô cớ dò xét ta lâu đến vậy, dù sao ta ở Bắc Mạc cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì, trong khi đám người Bạch Yên và Minh Vũ Vũ Hóa Thần lại đều không cảm ứng được có người đang dò xét mình.

- Cái này...

Lục Ly và Lục Linh không khỏi nghi hoặc, nếu cường giả bí ẩn kia đúng là Lục Nhân Hoàng, thế vì sao hắn lại không đi ra gặp mặt Lục Phi Tuyết? Vì sao không tìm Lục Ly và Lục Linh? Dù chỉ là lưu lại mảnh giấy cũng được.

- Tiểu cô!

Nghĩ đến mảnh giấy, Lục Ly vội vàng hỏi Lục Phi Tuyết:

- Ngươi đã kiểm tra trong điện này chưa? Có gặp qua mảnh giấy hay thứ nào đại loại như vậy không?

- Không có...

Lục Phi Tuyết mơ hồ chớp chớp mắt, nói:

- Mỗi ngày đều có thị nữ quét dọn cung điện, nhưng không nhìn thấy mảnh giấy hay thứ nào đại loại như vậy cả.

Lục Ly vẫn chưa yên tâm, thần niệm bắt đầu quét nhìn trong cung điện, một lần lại tiếp một lần. Lát sau, tròng mắt hắn đột nhiên sáng rực lên, tung người lao vút ra phía trước cung điện.

Thần niệm Lục Linh cũng quét tới, cả người khẽ run lên, thân hình chớp lóe lao vút theo. Lục Phi Tuyết mơ hồ đi ra, thuận theo ánh mắt Lục Ly nhìn lên cửa phía trước cung điện.

A

Vừa ngước mặt lên, tròng mắt Lục Phi Tuyết lập tức đỏ ngầu, nước mắt trượt xuống như mưa, miệng không ngừng thì thào:

- Đại ca, ngươi thật nhẫn tâm, đi ra mà không chịu gặp Phi Tuyết một lần…

Trên cửa chính ngoài cung điện có hai chữ nho nhỏ, hai chữ kia rõ ràng là bị người dùng binh khí khắc lên. Nét chữ như mây trôi nước chảy, cứng cáp có lực, chính là hai chữ “Nhân Hoàng”. Hai chữ này tương đối nhỏ, hơn nữa còn được khắc không sâu, nếu không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện ra được.

Lục Nhân Hoàng quả nhiên đi ra!

Nhưng vì sao hắn lại không gặp mặt Lục Phi Tuyết, cũng không tiến vào Hoang giới tìm Lục Ly, điểm này đúng là khó hiểu.

Một tin tức xấu, một tin tức tốt.

Trong lòng Lục Ly và Lục Linh Lục Phi Tuyết đều có chút khó chịu, đặc biệt là Lục Linh. Cảm tình của nàng đối với mẫu thân rất sâu đậm. Trong ký ức của nàng, mẫu thân vô cùng xinh đẹp, vô cùng ôn nhu hiền từ, một một mực mong nhớ mấy chục năm, không ngờ kết cục cuối cùng lại thế này.

Đương nhiên, thật ra Lục Linh sớm đã có chuẩn bị tâm lý, dù sao khi đó mẫu thân nàng đã rất yếu, có thể chết đi bất cứ lúc nào. Bao nhiêu năm qua nàng chỉ mang theo chút hi vọng xa vời, rằng Lục Nhân Hoàng có thể cứu sống được mẫu thân.

Lục Linh rất khó chịu, một mình ở lỳ trong phòng, không ăn cơm không nói chuyện, cả ngày cứ mơ mơ màng màng.

Những năm qua nàng sống rất khổ, áp lực đè nặng trong lòng, không thời khắc nào là không đang tính kế người khác, đồng thời còn luôn phải đề phòng bị người mưu hại. Giờ đây mở ra ký ức phong ấn, trở lại Bắc Mạc lại được đến tin như thế, trong lòng sao mà dễ chịu cho được.

Nàng trước nay luôn là người rất kiên cường, năm đó ở bộ lạc Địch Long thiếu chút bị cường bạo, một mình đợi trong núi suốt mấy ngày, cuối cùng bò về trong nhà. Nhưng nàng vẫn không rơi nửa giọt nước mắt, không kể lại gì với Lục Ly, cứ thế một mình lặng lẽ gánh lấy.

Bởi thế, lúc này nàng tự giam mình trong phòng chính là vì không muốn để người ngoài thấy được bộ dạng yếu đuối, thống khổ của mình.

Tâm tình Lục Ly cũng rất phức tạp, nếu Lục Nhân Hoàng có thể xuất hiện, có lẽ mọi người đã dễ chịu hơn nhiều. Nhưng giờ Lục Nhân Hoàng lại không biết đi đâu, mẫu thân thì đã sớm chết, điều này khiến mọi hi vọng trong lòng Lục Ly đều tan nát, chỉ còn lại cảm giác thất vọng và mất mát.

Hắn ẩn ẩn đoán được phần nào, Lục Nhân Hoàng không lộ diện nhất định là có lý do. Có lẽ hắn sẽ một mình trở về Trung Châu, đi thăm viếng Lục Chính Dương. Cũng có khả năng hắn đi tìm cừu gia năm đó, báo thù thay cho mẫu thân.

Chẳng qua, chỉ cần Lục Nhân Hoàng đi ra, rồi kiểu gì cũng có ngày gặp mặt.

Lục Ly cường hành ép bản thân tỉnh táo lại, Lục Linh xem ra đã ngã bệnh, tâm tình Lục Phi Tuyết cũng rất đau buồn, cái nhà này cần hắn nâng dậy. Mấy năm qua hắn đã quen với kiên cường, quen với việc nâng dậy mảnh bầu trời cho chúng nhân.

Hắn tìm tới Yên phu nhân, lại không giải thích gì nhiều về thân phận Lục Linh, mà chỉ để nàng thông cáo với bên dưới, không được tiết lộ tin tức hắn xuất hiện ở Bắc Mạc. Đồng thời để Minh Vũ điều động ám tổ, điều tra gian tế, chỉ cần khả nghi liền bắt lại rồi tính.
Chương 843 Phát hiện mới

Lục Ly không nói với ai về chuyện Lục Nhân Hoàng, nếu Lục Nhân Hoàng đã chưa muốn lộ diện, hắn đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức thông cáo thiên hạ, nói cho mọi người biết Lục Nhân Hoàng đi ra.

Hắn sai một tên trưởng lão Thanh Loan Tộc tới Hoang giới tìm đám người Mông Thần, dặn Mông Thần đưa năm người bọn Hồ Lang tới Thiên Long Tuyết Sơn ẩn nấp thật kỹ, không được truyền ra ngoài bất kỳ tin tức nào. Còn để Dạ Tra phái người phong tỏa lối vào Hoang giới, không có lệnh của hắn, bất kỳ người nào đều không được phép xuất nhập.

Bản thân Lục Ly lại không hề rời đi Linh Đế Thành, thậm chí không rời khỏi Hoàng cung, một mực bồi cùng Lục Linh. Xem ra Lục Linh đã sinh bệnh, hôn mê nửa ngủ nửa tỉnh, thỉnh thoảng trong cơn mơ lại bất chợt bị ác mộng bừng tỉnh.

Lục Ly chiếu cố ngày đêm bên người Lục Linh, Lục Phi Tuyết cũng thường xuyên tới thăm, sắc mặt cả hai đều trắng bệch Lục Linh nhìn mà không khỏi đau lòng.

Nghỉ ngơi mười ngày, Lục Linh rốt cục bình phục, sắc mặt dù vẫn tái nhợt, tâm tình lại đã được điều chỉnh ít nhiều.

- Lục Ly, ngươi đừng phái người đi tìm phụ thân nữa, hắn làm xong việc sẽ trở về tìm chúng ta thôi. Phải phong tỏa tin tức về phụ thân, không được truyền ra bên ngoài.

Lục Linh dặn dò một tiếng, Lục Ly khẽ gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy. Thấy Lục Linh chủ động nhắc tới việc này, biết nàng đã khôi phục lại phần nào từ trong bi thống, không khỏi thở phào một hơi.

Lục Linh ngây người thoáng chốc, sau đó mở miệng nói tiếp:

- Qua mấy ngày chúng ta tới mộ phần ông ngoại tế bái một phen.

- Được rồi!

Lục Ly gật đầu, nghĩ nghĩ rồi giải thích nói:

- Phần mộ ông ngoại và Ngũ thúc công giờ đang ở Thiên Đảo Hồ, năm đó...

Lục Ly kể lại một lần chuyện lúc trước, Lục Linh ngay mà trong mắt sát khí đằng đằng, đến sau biết được tộc trưởng Bộ gia và tất cả võ gia nhúng tay vào chuyện đào mộ phần ông ngoại đều đã bị tru sát, sắc mặt nàng mới đỡ hơn ít nhiều.

- Đáng tiếc.

Lục Linh thở dài nói:

- Phần mộ mẫu thân ở dưới đáy Thâm Uyên, thực lực chúng ta quá thấp, muốn tới trước phần mộ nàng dập đầu tế bái đều không được.

- Tỷ!

Lục Ly mím môi nói:

- Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta cố gắng tu luyện, sớm muộn sẽ có ngày đi xuống được dưới đó.

Thấy Lục Linh mệt mỏi nhắm mắt lại, Lục Ly đứng dậy nói:

- Tỷ, ngươi trước an dưỡng mấy ngày, quay đầu ta dẫn ngươi đi Thiên Đảo Hồ.

...

Năm ngày sau, Lục Ly và Lục Linh lặng lẽ đi tới Thiên Đảo Hồ Huyết Sát Đảo Long Tượng Sơn, hài cốt ông ngoại hắn và đám người Ngũ thúc công đều được chôn cất ở đây.

Hí hí

Tiểu Bạch về lại chốn cũ, vui sướng nhảy cẫng lên, Lục Ly và Lục Linh cung kính quỳ xuống tế bái, Liễu Di đi theo phía sau cũng vội vàng quỳ xuống.

Địa bàn quanh đây đều giao cho Liễu gia, ở Long Tượng Sơn một mực có võ giả Liễu gia trấn thủ. Vì để không kinh động tới những võ giả này, Lục Ly đành phải phái người bí mật thông báo để Liễu Di sắp xếp bố trí.

Cảnh giới Liễu Di vẫn không cao, chỉ là Mệnh Luân Cảnh sơ kỳ, đấy còn là nhờ tiêu tốn rất nhiều linh tài mới chồng chất ra được, ngưng kết Mệnh Luân đều thất bại không chỉ một lần.

Có Lục Ly làm chỗ dựa, hiện tại Liễu gia phát triển rất thuận lợi. Không chỉ được đến Lạc Thần Đảo mà còn khống chế mấy hòn đảo cấp bốn phụ cận, đây toàn là tặng phẩm Yên phu nhân đưa cho Liễu Di, đương nhiên là vì nể mặt Lục Ly.

Trước kia Liễu Di từng gặp qua Lục Linh, nhưng lúc này gặp lại Lục Linh, nàng lại cảm thấy rất lạ lẫm. Bởi vì Lục Linh không chỉ chân lành trở lại, cảnh giới cũng đạt tới Quân Hầu Cảnh, trên người bất giác tán phát khí thế thượng vị giả, khiến Liễu Di không dám nhìn thẳng.

Tế bái xong, Lục Linh quay đầu nhìn qua Liễu Di, thấy nàng vẫn trong trắng, bèn khẽ quay đầu nhìn Lục Ly, song cũng không nói gì.

Năm xưa Liễu Di muốn đuổi ngược Lục Ly, Lục Linh còn trêu đùa, nói Liễu Di làm tiểu thiếp cho Lục Ly thì được, nhưng chính thê thì nhất quyết không thể.

- Tỷ, ta từng ở qua chỗ này một đoạn thời gian, hay là chúng ta nghỉ lại đây mấy ngày, cũng tính là thư giãn.

Lục Ly chỉ vào cung điện phía xa xa, cung điện này Liễu Di một mực để người trông giữ, quét dọn thường xuyên, thỉnh thoảng chính nàng cũng sẽ tới ở lại mấy ngày, rất là sạch sẽ.

- Cũng được!

Linh Đế Thành quá nhiều người, hai tỷ đệ không tiện đi lại, thế là bèn quyết định ở lại thành bảo trên núi mấy ngày. Liễu Di sớm đã an bài, vẫy lui hộ vệ, chỉ để lại hai thị nữ và một đầu bếp.

Trong đình viện ngoài thành bảo còn đặt một bàn cờ, Lục Ly quét qua, phát hiện lại bàn cờ năm đó hắn lưu lại, bèn quay sang cười nói với Lục Linh:

- Tỷ, chúng ta làm một ván đi, kỳ nghệ ta có chút tiến bộ, không biết đã có thể thắng ngươi được chưa?

- Ha ha

Đây là lần đầu tiên Lục Linh nở nụ cười trong mấy ngày gần đây, nàng khẽ lắc đầu nói:

- Vẫn quy củ cũ, ta nhường ngươi mười ba quân.

Hai người tiến vào trong đình, Liễu Di đích thân bưng tới nước trà, sau đó đứng ở một bên nhìn xem hai người đánh cờ.

Hạ cờ suốt nửa canh giờ, cuối cùng Lục Ly nhận thua nói:

- Không chơi nữa, đánh cờ với ngươi đúng thật không khác gì tìm ngược…

Phốc!

Liễu Di nhịn không được cười ra tiếng, đang định hỏi dò liệu đã chuẩn bị bữa tối được chưa, nơi xa đột nhiên bay tới một bóng người. Lục Ly nhướng mày quét mắt nhìn qua, thấy là Dạ Tra mới trầm giọng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì mà cần ngươi phải đích thân tới đây?

Dạ Tra hiện ra trước mặt Lục Ly, chắp tay bẩm báo nói:

- Mấy ngày trước mặt đông nam Hoang giới có núi lửa phun trào, xuất hiện một ít quái vật, Mông Thần dẫn người đi qua đánh giết, phát hiện ra một thông đạo. Hắn dẫn người men theo thông đạo tiến vào, thấy được bên trong có một tiểu thế giới rộng lớn vô biên, trước mắt còn chưa biết cụ thể lớn đến đâu, chỉ biết bên trong còn có rất nhiều quái vật khác hẳn với Huyền thú...

- Ách?

Lục Ly và Lục Linh nhìn nhau, sau đó đồng loạt đứng dậy, Lục Ly phất tay về phía Tiểu Bạch nơi xa, quát lớn:

- Tiểu Bạch, quay về, chúng ta đi xem thế nào!

Hoang giới tương đối lớn, bởi thế số lượng thông đạo xuất hiện thường thường sẽ khá nhiều.
Chương 844 Tiểu thế giới kỳ dị

Tiểu thế giới kỳ dị

Trước kia có ba nơi, một nơi nối liền với Trung Châu đã bị Lục Ly hạ lệnh hủy đi, không ngờ gần đây lại hiện ra một nơi khác nữa.

Nếu là nối liền Trung Châu hoặc các lục địa còn lại, Lục Ly sẽ không quá để ý, cứ sai người hủy đi là được. Nhưng đây lại là nối liền với tiểu thế giới khác, còn là một tiểu thế giới rất lớn, có được rất nhiều quái vật, Lục Ly liền không khỏi hứng thú.

Vì sao?

Bởi vì những tiểu thế giới này thường thường đồng nghĩa với thiên địa linh bảo trân quý. Tài nguyên tu luyện có ai mà không muốn? Chỉ cần có được tài nguyên liền bằng với có thể bồi dưỡng rất nhiều rất nhiều cường giả, có thể phát triển thế lực dưới tay, đồng thời còn có thể đề thăng cảnh giới bản thân.

Lục Nhân Hoàng đi ra, trong thời gian ngắn chắc là sẽ không về lại Bắc Mạc, mẫu thân đã chết, với cảnh giới hiện tại của hai tỷ đệ căn bản không xuống được Hàn Băng Thâm Uyên. Lục Phi Tuyết đều đã gặp, Lục Linh cảm thấy ở lại đây cũng chẳng ích gì, bèn chuẩn bị đi Hoang giới nhìn xem, sau đó về lại Vân Châu.

Vân Châu vừa mới nhất thống, Lục Linh không khả năng vứt bỏ bên kia, thế nên không thể rời đi quá lâu, mà cần ở đó tọa trấn. Hiện tại truyền tống trận cũng đã được dựng lên, Lục Linh muốn tới Bắc Mạc đều rất thuận tiện, cùng lắm chỉ nửa ngày liền có thể tới được, bởi vậy không tồn tại vấn đề ngăn cách giữa Bắc Mạc với Vân Châu.

Hai người được Dạ Tra chỉ đường, trực tiếp bay đến hồ vực ma quỷ. Nơi này nằm ngay trong Thiên Đảo Hồ, lấy tốc độ ba người chỉ chừng nửa ngày liền có thể đuổi tới, không cần phải ngồi truyền tống trận, dù sao tin tức hai người về lại Bắc Mạc cũng đang được bảo mật.

Phi hành nửa ngày, có Dạ Tra đi trước dẫn đường, căn bản sẽ không gặp phải bất kỳ võ giả nào. Hai người cứ thế tiến vào tiểu thế giới Lục Ải Nhân, sau đó lại tiến vào Hoang giới.

Đến Hoang giới, Lục Ly không dừng lại mà lập tức truyền tống đi Thiên Long Tuyết Sơn, nhìn ngắm Bạch Thu Tuyết một phen, sau đó để Lục Linh dẫn theo bốn tên Nhân Hoàng Khuất Thừa Hồ Lang.

Dạ Tra nói trong tiểu thế giới kia có rất nhiều quái vật cường đại, mang theo bốn tên Nhân Hoàng sẽ an toàn hơn ít nhiều. Vạn nhất trong tiểu thế giới có quái thú khủng bố, có thể để đám người Khuất Thừa ra tay trấn áp.

Ở trong lòng Lục Ly, tiểu thế giới này đã là của hắn, chỉ cần phát hiện ra liền nhất định phải chinh phục, linh tài bên trong tự nhiên đều là vật trong tay. Vạn nhất sau này tiểu thế giới kia xuất hiện một thông đạo nối liền với Trung Châu, sau đó bị các đại gia tộc Trung Châu chiếm giữ mất thì sao?

Lối vào tiểu thế giới nằm ở mạn đông nam, chỗ này không được tu kiến truyền tống trận, chúng nhân cần phải truyền tống tới Thiên Huyễn Thành, tiếp sau còn phải phi hành về hướng nam hai canh giờ mới đến nơi được.

Ông

Chúng nhân ngưng hiện trong truyền tống trận Thiên Huyễn Thành, tộc trưởng Thiên Huyễn Tộc Kha Lư và Kha Mang vừa mới trở lại trong tộc sớm đã nhận được tin tức, chờ sẵn ở bên ngoài truyền tống trận.

Lục Ly vừa hiện ra, thấy được sắc mặt Kha Lư có chút khó coi, không khỏi ngạc nhiên dò hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Chúng ta vừa đi vừa nói.

Kha Lư nhìn thấy Lục Ly dẫn theo nhiều Nhân Hoàng như vậy, thần sắc thoáng có chút thư hoãn, dẫn theo đám người Lục Ly bay ra ngoài thành, Kha Mang cũng đi theo. Sau khi bay ra khỏi thành, Kha Lư giải thích nói:

- Mông Thần đại nhân triệu tập toàn bộ trưởng lão Thái Thản Tộc tiến vào bên trong, nhưng chỉ sau nửa ngày liền có tin tức truyền về, nói bọn hắn tổn thất thảm trọng, một tên trưởng lão tử trận, rất nhiều trưởng lão còn lại đều bị thương, quái thú trong tiểu thế giới kia hung tàn dị thường.

- Hả?

Lục Ly và Lục Linh liếc nhau, hai người đều không giấu được vẻ kinh ngạc. Thái Thản Tộc có được năng lực phòng ngự cường đại, trưởng lão đều là Quân Hầu Cảnh, phòng ngự càng là cường đại dị thường, Thú Vương bình thường sợ rằng rất khó thương hại được đến bọn hắn, chẳng lẽ trong tiểu thế giới kia có rất nhiều Thú Hoàng?

Chúng nhân tăng nhanh độ, bay hai canh giờ rốt cục tới được một sơn mạch cực lớn. Phía dưới sơn mạch có Thiên Huyễn Tộc trấn thủ, từ đằng xa liền đã mình hành lễ.

Đám người Lục Ly tiếp tục bay về phía trước, rất nhanh liền tìm đến một ngọn núi lửa ngay chính giữa sơn mạch. Núi lửa này rất lớn, cách mỗi nửa năm sẽ phun trào một lần, bởi thế căn bản chẳng mấy người nghĩ đến đi vào, nếu không phải lần này phun ra một ít quái thú, sợ rằng sẽ chẳng mấy ai để tâm.

Trong sơn mạch bên ngoài núi lửa được khai quật một ít sơn động, đám người Mông Họa chính đang ở bên trong, Mông Họa bị trọng thương, không thể đứng dậy được.

- Mông Thần đâu?

Vừa vào sơn động Lục Ly liền hỏi, hắn quét nhìn phát hiện năm sáu tên trưởng lão ở trong này đều trọng thương, một tên trưởng lão thậm chí còn đứt nguyên cánh tay.

Mông Họa không cách nào đứng dậy, tên trưởng lão ngồi cạnh đó đáp lời:

- Tộc trưởng vẫn còn bên trong, dẫn theo mấy trưởng lão khác ngăn cản quái thú xung kích. Lần này... Chúng ta tiến vào dẫn lên động tĩnh quá lớn, đưa tới rất nhiều quái thú. Tộc trưởng sợ quái thú men theo thông đạo tiến vào Hoang giới, đành phải ở lại liều mình ngăn cản.

- Các ngươi tìm người dẫn đường, chúng ta vào xem sao.

Nghe nói Mông Thần vẫn còn đang bám trụ bên trong, Lục Ly không dám có chút nào chậm trễ, một tên trưởng lão bị thương tương đối nhẹ đứng dậy dẫn đường cho chúng nhân, bay thẳng tiến vào trong miệng núi lửa phía xa xa.

- Đi!

Lục Ly quay sang nhìn Lục Linh một cái, cả đám cứ thế bay theo vào. Núi lửa sớm đã tắt, chỉ là vẫn rất nóng, chúng nhân men theo miệng núi lửa tiến vào đầm nham tương phía dưới.

- Chính là chỗ này!

Trưởng lão Thái Thản Tộc chỉ vào một lỗ đen rất lớn trên vách đầm nham tương, nói:

- Từ nơi này tiến vào liền có thể đến được tiểu thế giới kia.

- Ngươi trở về tiếp tục chữa thương đi, chúng ta vào xem thế nào. Tìm người đào mở núi lửa, dẫn nham tương ra ngoài, để sau này còn thuận tiện ra vào, à quên, phái người tu kiến cả truyền tống trận nữa.

Lục Ly dặn dò một phen, bên kia mấy người Khuất Thừa đã vọt vào, Lục Ly và Lục Linh lập tức cũng theo sát ngay sau, xông vào trong thông đạo.
Chương 845 Hỏa Ngục

Một đạo bạch quang lóe lên, chúng nhân tiến vào một vùng không gian kỳ dị. Nơi đây cảm giác cứ như một thế giới lửa, vừa tiến đến liền có một cỗ sóng nhiệt đập thẳng vào mặt, trước mắt toàn là nham thạch màu nâu đỏ. Nơi xa còn ẩn ẩn thấy được mấy dòng chảy nham tương, chỗ này còn có rất nhiều cây cối, nhưng toàn một màu nâu đỏ, lá cây cũng tương tự.

- Đúng là dòng chảy nham tương.

Thần niệm Lục Ly quét qua, phát hiện không khí phía trên dòng chảy đều bị bẻ cong, có nơi còn có ngọn lửa bốc lên, sắc mặt không khỏi trở nên cổ quái.

Bởi vì...

Phía dưới dòng chảy lại có khí tức sinh mệnh, là từng con cá nhọn màu nâu, cá có thể sống được trong nham tương nhiệt độ cao thế này, đấy còn là cá nữa ư?

Rầm rầm rầm

Rất nhanh Lục Ly liền nghe được tiếng đánh nhau nơi xa vọng lại, hắn giương mắt nhìn, thấy nơi xa là một hẻm núi, tiếng đánh nhau chính là truyền ra từ hẻm núi này.

Hưu

Lục Linh vung tay lên, bốn người Khuất Thừa Hồ Lang bắn tới, Lục Ly và Lục Linh cũng không chút chậm trễ, cấp tốc lao vụt đến.

Hẻm núi cao vót, trụi lủi, một bên hẻm núi có dòng chảy nham thạch, từ dưới đó tán phát lên nhiệt độ cực cao, khiến cả người Lục Ly và Lục Linh đều đổ mồ hôi.

- Mông Thần, các ngươi lập tức lui về!

Thần niệm Lục Ly quét qua bên trong, phát hiện mấy người Mông Thần chính đang bị dồn ép trong hạp cốc, chiến đấu với từng con quái thú hình dạng cổ quái. Hắn thấy được trừ Mông Thần ra, ba tên trưởng lão còn lại đều bị thương, vội vàng lớn tiếng quát.

Lui

Nghe thấy tiếng hét của Lục Ly, Mông Thần như trút được gánh nặng, vội vàng dẫn theo ba tên trưởng lão lui lại, bốn người bọn Khuất Thừa Hồ Lang lao lên thế chỗ.

Lục Ly thấy bụng dưới một tên trưởng lão bị móc xuyên, trên ngực sau lưng khắp nơi toàn là vết thương, bộ dạng thảm không nỡ nhìn. Thần niệm hắn lại quét tới hẻm núi, phát hiện trên mặt đất chất đống vô số thi thể quái thú, vội hỏi:

- Sao tình hình nghiêm trọng thế này? Số lượng quái thú chắc phải đến mấy ngàn?

- Mấy ngàn?

Mông Thần phất tay ra hiệu cho ba tên trưởng lão chữa thương, nhếch miệng nói:

- Chúng ta đã đánh giết hơn một ngàn con, phía hẻm núi chí ít còn có hơn vạn con. Thánh Chủ, các ngươi mà còn không tới, nhiều nhất nửa ngày ta liền không chống nổi, đành phải lui ra, hủy đi thông đạo.

- Nhiều vậy ư?

Vừa rồi thần niệm Lục Ly thăm dò một lượt, biết được chiến lực những quái thú này chí ít đều sánh ngang Quân Hầu Cảnh, số lượng lại nhiều đến thế, điều này quả thực rất không bình thường.

- Hơn vạn con, đấy còn mới chỉ là ở quanh đây!

Mông Thần nhìn lên đỉnh núi màu đỏ sậm nói tiếp:

- Nơi càng xa ta còn chưa thăm dò được. Chỉ cảm thấy thế giới này rộng lớn vô cùng, các ngươi thử cảm ứng thiên địa Huyền khí nơi đây mà xem, so với Trung Châu còn nồng đậm gấp đôi. Ta cảm thấy chỗ này căn bản không phải một tiểu thế giới, mà là một thế giới cỡ lớn.

Lục Ly và Lục Linh nhắm mắt cảm ứng, sau đó trên mặt đều hiện vẻ kinh hãi. Thiên địa Huyền khí nơi này quả thực nồng đậm gấp đôi Trung Châu. Nếu dựa theo lẽ thường mà luận, nơi này tựu hồ cũng phải lớn gấp đôi Trung Châu.

Dưới tình huồng bình thường, thiên địa Huyền khí sẽ tỉ lệ thuận với độ lớn của đại lục, tỷ như Bắc Mạc, thiên địa Thiên Địa rất mỏng manh, Vân Châu thì lại nồng đậm hơn Bắc Mạc nhiều, Trung Châu so với Vân Châu lại càng nồng nặc.

Đương nhiên, đấy không phải tuyệt đối, tỷ như tiểu thế giới mà Thanh Loan Tộc Mãnh Tượng Tộc cư trú, tuy nhỏ thua Bắc Mạc nhiều, thiên địa Huyền lại vẫn rất nồng nặc.

Điều này khiến Lục Ly và Lục Linh suy đoán nơi đây hẳn phải lớn hơn cả Trung Châu, hai người cũng tin tưởng tiểu thế giới này có chút đặc thù, bởi vì thiên địa Huyền khí thực sự quá mức nồng đậm.

Chỉ là Trung Châu quá lớn, nếu nơi này còn lớn hơn cả Trung Châu, vậy không chừng sẽ là một Đấu Thiên Giới khác, chứ không phải một tiểu thế giới.

- Trong lịch sử đã có ai từng phát hiện tiểu thế giới lớn tương đương Đấu Thiên Giới chưa?

Lục Ly có chút lo lắng hỏi dò Mông Thần, nếu quả thật từng có, hắn liền phải cân nhắc đến chuyện hủy đi thông đạo này.

Thế giới càng lớn, sinh mệnh mà nơi này có thể dưỡng dục ra sẽ càng mạnh, nếu thế giới này có được sinh mệnh cường đại cỡ cấp bậc Địa Tiên, hơn nữa số lượng còn không ít, như vậy tuyệt đối sẽ tạo thành uy hiếp cực đại đối với Đấu Thiên Giới.

Một khi sinh mệnh cường đại ở thế giới này phát hiện có sinh mệnh Đấu Thiên Giới xâm nhập, chúng rất nhanh liền sẽ truy tung tới thông đạo. Sau đó men theo thông đạo cuồn cuộn không ngừng xâm lấn Đấu Thiên Giới, như vậy đối với Đấu Thiên Giới sẽ là một trường hạo kiếp.

- Thế thì không ...

Mông Thần nghĩ nghĩ rồi nói:

- Ở Trung Châu từng phát hiện vô số tiểu thế giới, hiện tại gần như mỗi đại gia tộc đều khống chế một, thậm chí mấy chục tiểu thế giới, tiểu thế giới lớn nhất lại chỉ lớn tương đương với cỡ Vân Châu.

- Ừm!

Lục Ly nghe mà không khỏi an tâm phần nào, nếu chỉ lớn cỡ Vân Châu, sinh linh tiểu thế giới này chắc sẽ không quá mạnh, cùng lắm là dưỡng dục ra một đám Nhân Hoàng thôi. Nhân Hoàng thì bọn hắn vẫn có thể gượng chống được.

Lục Linh trầm tư một lát rồi nói:

- Vẫn nên cẩn thận chút thì hơn, Lục Ly, nơi này cứ để ta an bài, ngươi ra ngoài bố trí một phen.

Lục Ly biết “bố trí” mà Lục Linh nói ở đây là gì, hắn hướng về phía hẻm núi thăm dò một lượt. Phát hiện sau khi bốn tên Nhân Hoàng bọn Khuất Thừa qua đó liền nhẹ nhàng trấn áp quái thú, còn không ngừng đẩy lui quái thú về bên kia hẻm núi, trong lòng bất giác càng thêm yên tâm.

- Tỷ, các ngươi cẩn thận chút.

Lục Ly dặn một tiếng, sau đó liền men theo thông đạo lui về trong Hoang giới.

Đi ra núi lửa, Lục Ly phát hiện Kha Lư và Kha Mang đã bố trí huyễn cảnh ngoài sơn động, bèn gật đầu nói:

- Kha Lư, ngươi bố trí huyễn cảnh nơi này, để Kha Mang tiến vào, bố trí một ảo cảnh bên trong.

Bố trí ảo cảnh trong hẻm núi không chỉ giúp đám người Khuất Thừa kháng cự quái thú công kích, ngoài ra còn có thể ẩn tàng thông đạo kia.

Kha Mang nghe lệnh, men theo thông đạo đi vào trong thế giới kỳ dị, Lục Ly đợi Kha Lư bố trí xong, liền để hắn truyền tin, triệu tập cường giả các tộc tới đây.

Advertisement
';
Advertisement