Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 836 Ánh mắt không sai

Vừa đi ra, Lục Ly lập tức giới thiệu cho Lục Linh. Lục Linh cảm ứng một phen, gật đầu nói:

- Thiên địa linh khí không sai, xem ra Hoang giới này rất lớn, là nơi cực thích hợp làm căn cứ địa.

- Đi! Trước tới Thiên Long Tuyết Sơn.

Rời khỏi Hoang giới mấy tháng, trong lòng Lục Ly rất nhớ Bạch Thu Tuyết, cấp bách muốn trở về nhìn xem. Cả đám lần lượt thả ra Bản Mệnh Châu, Lục Ly thì lại phóng thích Mệnh Luân bay thẳng về hướng nam. Bọn hắn trước là đi tới một bộ lạc lớn ở mặt bắc, sau đó lại một đường truyền tống đến Thiên Long Tuyết Sơn.

Chuyện về Bạch Thu Tuyết, Lục Linh từng được nghe Lục Ly nói qua, đối với nữ tử này Lục Linh cũng rất yêu thích và thương tâm. Đáng tiếc Vân Châu không có Bồ Đề Quả, xem ra thứ này rất khó tìm được ở Thần Châu đại địa, sợ rằng chỉ ở Thí Ma Điện mới có.

Chúng nhân đi tới bộ lạc lớn kia, dọa cho tên tộc trưởng bộ lạc kinh hãi không thôi, thực sự là quá nhiều Nhân Hoàng đột ngột xuất hiện cùng một lúc. Lục Ly lại không có ý giải thích, cứ thế dẫn người truyền tống rời đi, trực tiếp tới thẳng Thiên Long Tuyết Sơn.

Dạ Tra đang ở Thiên Long Tuyết Sơn, bọn Nghiệp Cơ Mông Trí cũng ở chỗ này, bọn hắn đợi ở đây rất nhiều ngày, chính là vì nghênh đón Lục Ly trở lại.

Lục Ly và Dạ Tra liếc nhau, cùng khẽ gật đầu, xem ra đoạn thời gian này Bắc Mạc rất yên tĩnh, không xảy ra đại sự nào, các đại thế lực Trung Châu cũng không dám đến Bắc Mạc gây chuyện.

Lục Ly để Dạ Tra bố trí nơi ăn chốn ở cho đám Hồ Lang, còn hắn thì dẫn theo Lục Linh tiến vào trong phòng chứa băng.

Bạch Hạ Sương chính đang ngồi xếp bằng tu luyện bên ngoài phòng băng, Lục Ly thấy nàng nhập định liền không gọi tỉnh, Lục Linh nhìn nàng một lượt rồi đi theo tiến vào trong phòng.

Trong phòng hàn khí dày đặc, một mỹ nhân tuyệt sắc nằm an tĩnh trên giường ngọc, cả người bị tầng tầng băng phong bao trùm, sắc mặt có chút tái nhợt, chẳng qua thần thái rất an tường, tựa như một mỹ nhân ngủ say.

Lục Linh thẫn thờ nhìn một lúc lâu, gật đầu nói:

- Không sai, Lục Ly, ánh mắt ngươi rất không sai, nữ tử này có tư cách trở thành con dâu Lục gia chúng ta, cũng đáng khiến ngươi trân quý. Lục Ly, đừng lo lắng, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi nghĩ cách tìm ra Bồ Đề Quả.

Lục Ly khẽ cười, ánh mắt Lục Linh trước nay vẫn luôn rất cao. Tỷ như Liễu Di, nàng vừa gặp liền nói không xứng với Lục Ly. Bạch Thu Tuyết có thể được đến tán đồng từ Lục Linh, chứng minh ánh mắt của hắn quả thực không kém.

Đứng trong phòng băng một lúc, Lục Ly dẫn Lục Linh đi ra, bên ngoài Bạch Hạ Sương đã sớm tỉnh lại. Nàng nhìn thấy Lục Ly đứng bên cạnh một nữ tử tuyệt mỹ, theo bản năng lộ ra một tia đề phòng, ánh mắt có chút cảnh giác nhìn Lục Linh.

Bạch Hạ Sương biết quan hệ giữa Bạch Thu Tuyết và Lục Ly, mặc dù không hoàn toàn rõ ràng sự tình giữa hai chuyện, nhưng Lục Ly thường xuyên một thân một mình ở lại trong phòng băng bồi cùng Bạch Thu Tuyết, nàng có thể cảm nhận được tình ý của hắn đối với Bạch Thu Tuyết.

Bởi thế trước nay Bạch Hạ Sương một mực coi Lục Ly như là tỷ phu, lúc này nhìn thấy một nữ tử tuyệt sắc đứng bên cạnh Lục Ly, trong lòng tự nhiên có chút đề phòng.

Lục Ly thấy Bạch Hạ Sương đã tỉnh, bèn mỉm cười giới thiệu nói:

- Hạ Sương, đây là tỷ tỷ ta, tỷ tỷ ruột! Tỷ tỷ, đây là Bạch Hạ Sương, là muội muội sinh đôi của Thu Tuyết.

- Không sai!

Lục Linh tử tế đánh giá Bạch Hạ Sương một phen, mỉm cười nói:

- Vị muội muội này cũng không sai, Lục Ly, ánh mắt ngươi rất không sai.

Trên mặt Lục Ly chớp qua một tia lúng túng, sờ lên cánh mũi nói:

- Tỷ tỷ, không phải như ngươi nghĩ đâu, ta chỉ xem Hạ Sương như muội muội.

Địch ý và đề phòng trong mắt Bạch Hạ Sương tan biến, có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, lát sau mới ngẩng đầu, xấu hổ nói:

- Lục tỷ tỷ, ta là Bạch Hạ Sương, ta cũng xem Lục Ly như tỷ phu...

- Ha ha!

Lục Linh không để ý tới Lục Ly mà tiến lại dắt lấy tay Bạch Hạ Sương, giới chỉ nơi tay lóe lên quang mang, một chiếc trường cung màu hồng phấn hiện ra, nói:

- Muội muội ngoan, mấy năm qua đa tạ ngươi và Thu Tuyết chiếu cố đệ đệ ta. Đây là lễ gặp mặt tỷ tỷ tặng ngươi, đừng ghét bỏ.

- Binh khí Thánh giai!

Tròng mắt Bạch Hạ Sương khẽ sáng lên, binh khí và chiến giáp Thánh giai đều rất đáng tiền, Lục Linh tuỳ tiện ra tay liền là một kiện binh khí Thánh giai, còn là trường cung mà nàng yêu thích nhất, làm sao có thể không hoan hỉ cho được?

- Tỷ tỷ, ngươi không tặng ta lễ vật, rất bất công.

Lục Ly đùa nói, hiện tại Lục Linh là chủ nhân Vân Châu, Lục Ly muốn nhìn xem nàng rốt cục giàu có đến cỡ nào. Lục Linh lại lườm Lục Ly một cái, nói:

- Binh khí Thánh giai ngươi đâu có thiếu, ta lại không có bán Thần khí. Thứ kia quá trân quý, đều nằm hết trong tay đại thế lực siêu cấp ở Trung Châu, người bình thường căn bản không lấy được.

- Bán Thần khí?

Bạch Hạ Sương chớp chớp tròng mắt nói:

- Lục Ly, không phải ngươi đã có một kiện bán Thần khí rồi ư? Sao còn không biết xấu hổ đòi quà tỷ tỷ?

- Ồ?

Lục Linh không khỏi kinh ngạc, Lục Ly chưa nói cho nàng chuyện hắn có Bán Thần khí, thực ra không phải Lục Ly cố ý giấu giếm, chỉ là chuyện ở tiểu chiến trường hắn chỉ kể rất sơ lược, đại khái nói mấy câu rồi thôi.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lục Linh, Lục Ly vỗ lên tay áo một cái, gọi ra Tiểu Bạch đang say ngủ, chỉ vào Tiểu Bạch nói:

- Đúng là ta có một kiện Bán Thần khí, là Man Thần Đỉnh cướp được từ trong tay vương tử Man tộc. Chỉ là thứ đó không phải ta luyện hóa, mà là Tiểu Bạch luyện hóa, bởi thế lần trước mới không nói với ngươi.

- Tiểu Bạch có thể luyện hóa bán Thần khí? Cái này...

Lục Linh càng thêm kinh ngạc, Tiểu Bạch thì nàng biết, nàng vốn cho rằng Tiểu Bạch chỉ là Huyền thú tam tứ phẩm. Đối với cảnh giới nàng bây giờ mà nói, Tiểu Bạch đã không có tác dụng gì đáng kể, lại không ngờ nó còn có thể luyện hóa bán Thần khí?

- Hắc hắc, tỷ tỷ không biết, chứ Tiểu Bạch lợi hại lắm!

Lục Ly vuốt ve đầu Tiểu Bạch, sủng nịnh nói:

- Tiểu Bạch hấp thu thần lực Đấu Thiên Đại Đế ban cho, giờ nó đã phát sinh dị biến, bán Thần khí đều có thể cắn nát.
Chương 837 Cứu ra Lục Nhân Hoàng

- Ta dự tính sau này Tiểu Bạch trưởng thành, chiến lực tối thiểu phải sánh ngang Nhân Hoàng, không chừng còn có thể đạt tới đẳng cấp Địa Tiên.

- Ách?

Ánh mắt Lục Linh lộ ra một tia kinh hãi, đưa tay ôm lấy Tiểu Bạch. Tiểu Bạch vốn không quá nguyện ý, nhìn kỹ Lục Linh mấy lần, ẩn ẩn có chút quen thuộc, thế nên không đến mức quá kháng cự.

Lục Ly ở một bên giải thích chuyện xảy ra trên người Tiểu Bạch, trong mắt Lục Linh không ngừng chớp hiện dị sắc, nhịn không được cảm khái nói:

- Tiểu tử này không ngờ lại có được tạo hóa lớn đến thế. Lục Ly, ngươi nhất định phải bồi dưỡng nó cho thật tốt, sau này nó sẽ là trợ lực rất lớn cho ngươi.

Ở lại một ngày trên Thiên Long Tuyết Sơn, sau đó Lục Ly và Lục Linh lên đường đi ra Bắc Mạc, dẫn theo bốn tên Nhân Hoàng tới đây không phải để chơi, mà là tới cứu người.

Hai tỷ đệ đau đáu chuyện này đã mấy chục năm, sở dĩ Lục Linh muốn nhất thống Vân Châu, một phần nguyên nhân rất lớn chính là vì để cứu ra phụ mẫu dưới Hàn Băng Thâm Uyên.

Lục Ly hoàn toàn không có khái niệm gì đối với phụ mẫu, nhưng Lục Linh lại ký ức rất khắc sâu. Dù khi đó nàng chỉ mới bốn tuổi. Nhưng cả đời này nàng vĩnh viễn không quên được cảnh Lục Nhân Hoàng đánh giết cừu địch trở về, nhìn thấy mẫu thân sắp chết đi, ngửa mặt lên trời gào thét bi thương.

Lúc Lục Nhân Hoàng ôm lấy thê tử rời đi, từng dặn dò Lục Linh không ít chuyện, vẻ thống khổ áy náy hổ thẹn trong mắt phụ thân khi ấy, Lục Linh khó mà quên được.

Phụ mẫu không phải phụ mẫu hợp tác, nhưng tình yêu thương mà phụ mẫu dành cho mình và đệ đệ là điều không thể nghi ngờ. Lục Linh lúc đó mới bốn tuổi, còn chưa hiểu được quá nhiều, chẳng qua từ thời điểm ấy đáy lòng nàng đã chôn xuống một ý niệm, nhất định phải cứu ra phụ mẫu. Ý niệm này chôn giấu hơn mười năm, giờ nàng đã có năng lực, lại sao có thể ngồi yên không quản?

Lục Ly mang theo Mông Thần và Dạ Tra, trước đó Mông Thần từng xuống Hàn Băng Thâm Uyên một lần, mặc dù chỉ đi được nửa đường, nhưng cũng tính là có kinh nghiệm. Lần này vừa khéo dùng làm dẫn đường, dẫn theo bốn tên Nhân Hoàng đi xuống cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Cả đám truyền tống tới lối ra, sau đó trực tiếp đi ra hồ vực ma quỷ.

Dạ Tra ra ngoài trước, an bài sự thể một phen, điều đi người quanh hồ vực ma quỷ, còn đảo quanh tuần tra một lần, xác định không có thám báo Trung Châu ẩn núp ở phụ cận.

Tiến ra hồ vực ma quỷ, chúng nhân không ngồi truyền tống trận mà tiếp tục bay thẳng về hướng bắc. Dạ Tra đi trước dò đường, không cho bất luận kẻ nào tới gần, miễn làm lộ thân phận chúng nhân.

Nhân Hoàng Vân Châu đi đến Bắc Mạc, điều này thật ra cũng chẳng phải đại sự gì. Lúc này chuyện Lục Linh khống chế Vân Châu phỏng chừng đã truyền tới tai các đại thế lực khắp Trung Châu.

Sở dĩ phải giữ bí mật như thế là bởi Lục Ly không muốn lộ ra sự tồn tại của Hoang giới.

Vân Châu cách bên này xa như vậy, mấy ngày trước Lục Ly và Lục Linh còn ở Vân Châu, thoáng cái đã trở về Bắc Mạc. Một khi tin tức này truyền ra, rất nhiều người đều sẽ đoán được sự tồn tại của Hoang giới, dù sao truyền tống trận đâu có thể truyền tống nhanh như vậy được.

Tốc độ chúng nhân đều rất nhanh, tốc độ Lục Ly thậm chí còn nhanh hơn xa Lục Linh, điều này khiến Lục Linh và mấy tên Nhân Hoàng đi theo không khỏi bất ngờ. Bọn hắn hành tẩu cả ngày lẫn đêm, không dừng lại dù chỉ một khắc, dọc đường toàn chọn phi hành nơi hoang sơn dã lĩnh, cứ thế bay thẳng tới Hàn Băng Thâm Uyên.

Bắc Mạc rốt cuộc vẫn quá nhỏ, chỉ tiêu tốn hơn hai ngày thời gian, bọn hắn liền đã tới phụ cận Hàn Băng Thâm Uyên. Trên đường đi không bị bất cứ kẻ nào phát hiện, nhưng sau khi đến Hàn Băng Thâm Uyên, Tử Hoàn Kiều lại sớm đã chờ sẵn.

Thiên Vũ Quốc một mực là địa bàn của Tử Hoàn Kiều, hắn có thể được đến tin tức, Lục Ly cũng không mấy ngạc nhiên. Tử Hoàn Kiều vẫn chưa đột phá Nhân Hoàng Cảnh, nhìn thấy Lục Ly dẫn theo nhiều Nhân Hoàng như vậy, không khỏi bị hù sợ, ngữ điệu thần sắc đều càng thêm cung kính mấy phần.

Tử Hoàn Kiều làm việc rất thông minh, phụ cận Hàn Băng Thâm Uyên không hề có người Tử gia nào, chỉ có mỗi mình Tử Hoàn Kiều, người các bộ lạc phụ cận đều bị hạ lệnh nghiêm cấm tới gần Hàn Băng Thâm Uyên.

Lần nữa trở lại Hàn Băng Thâm Uyên, thần sắc Lục Ly có chút phức tạp, Lục Linh cũng tràn đầy cảm xúc.

Hai tỷ đệ trưởng thành ngay trong bộ lạc Địch Long bên rìa Hàn Băng Thâm Uyên, hơn hai năm trước tỷ đệ còn bị người đè đầu cưỡi cổ trong bộ lạc. Hơn hai năm sau, một người trở thành Đại Đế Bắc Mạc, một người càng là chúa tể của Vân Châu.

Lục Linh quét mắt nhìn sang Tử Hoàn Kiều, Lục Ly khẽ gật đầu, tỏ ý Tử Hoàn Kiều không có vấn đề. Lục Linh liền dẫn người bay thẳng xuống Hàn Băng Thâm Uyên, phía Thâm Uyên có Thú Hoàng tồn tại, Huyền thú cường đại cũng không phải số ít.

Chẳng qua đối với một đám Nhân Hoàng mà nói thì chừng đó chưa đủ tạo thành áp lực, Huyền thú bình thường vừa cảm ứng được khí tức chúng nhân, lập tức cuống cuồng chạy ra xa. Huyền thú cường đại đều có linh trí rất cao, sẽ không hơi đâu đâm đầu đi chịu chết.

Ngay cả Thú Hoàng ở phụ cận Hàn Băng Thâm Uyên, vừa cảm ứng được khí tức mấy tên Nhân Hoàng liền đều sơm sớm triệt lui về hướng bắc, không muốn phát sinh xung đột với đám Nhân Hoàng này.

Hí hí

Đến gần Hàn Băng Thâm Uyên, Tiểu Bạch lại có chút nóng động bất an, réo gọi không ngừng. Lục Ly và Lục Linh liếc nhau một cái, trong lòng ẩn ẩn có chút kinh nghi.

Xem ra Tiểu Bạch và Thú Hoàng chết đi hơn hai năm trước có quan hệ rất lớn, bằng không sao vừa tới gần chỗ này Tiểu Bạch lại có phản ứng lớn đến vậy?

Lúc Thú Hoàng chết, Tiểu Bạch cũng từng có phản ứng rất lớn, khi ấy Lục Ly và Lục Linh đã mơ hồ có phỏng đoán. Chỉ là thời điểm đó Tiểu Bạch còn rất nhỏ yếu, hai người cũng không dám xác định, nhưng lúc này Tiểu Bạch đã biến thái vượt ngoài lẽ thường, là con của Thú Hoàng cũng nói được thông.

- Tiểu Bạch, Thú Hoàng trước kia ở chỗ này là mẹ của ngươi?

Lục Ly nhìn thấy vẻ bi thống trong mắt Tiểu Bạch, nhịn không được hỏi dò. Nhưng Tiểu Bạch lại lắc đầu, khiến Lục Ly và Lục Linh có chút mơ hồ.
Chương 838 Hàn lưu

Lục Ly nghĩ nghĩ lại hỏi:

- Thế Thú Hoàng kia có quan hệ với ngươi?

Lần này Tiểu Bạch khẽ gật đầu, vẻ bi thống trong mắt càng đậm, Lục Ly vỗ vỗ đầu nó, nói:

- Đừng thương tâm, sau này tìm xem những ai đã can dự vào trường chiến đấu kia, ta giúp ngươi tìm sau đó để ngươi đánh chết từng người một, báo thù cho Thú Hoàng.

Tiểu Bạch lần nữa lắc đầu, duỗi ra móng vuốt chỉ chỉ chính mình, Lục Ly thoáng cả kinh, hỏi:

- Sau này ngươi muốn tự mình báo thù?

Tiểu Bạch trùng trùng gật đầu, Lục Ly lại không biết phải nói gì. Lần đại chiến kia rất nhiều thế lực lớn đều nhúng tay vào, còn tới rất nhiều đại thế lực Thanh Châu, Tiểu Bạch muốn tự mình báo thù Lục Ly cũng không phản đối. Chẳng qua trong thời gian ngắn e rằng không được, hiện tại đi đắc tội đại thế lực Thanh Châu sẽ chỉ rước đến vô số phiền phức.

Thu lại Tiểu Bạch vào trong tay áo, Lục Ly và Lục Linh đứng trên Hàn Băng Thâm Uyên, từ chỗ này tầm mắt hai người có thể quét nhìn toàn bộ Thâm Uyên.

Thâm Uyên này rất rộng lớn, không thấy đâu là bến bờ, bốn phía toàn là băng tuyết dày đặc, cây cối rất thưa thớt, nơi này nhiệt độ không khí cực thấp, không kém thua phòng băng tại Thiên Long Tuyết Sơn là mấy.

Mông Thần liếc nhìn chúng nhân một lượt, sau đó mở miệng nói:

- Phía dưới Hàn Băng Thâm Uyên này có vô số hàn lưu, bên trong hàn khí lưu động tứ phía, vô cùng khủng bố. Lần trước ta gặp phải một cỗ hàn lưu, thân thể liền trực tiếp bị đông lại. Càng hướng xuống hàn lưu lại càng nhiều, bởi thế ta mới không dám xâm nhập sâu, nhất thời không cẩn thận liền sẽ bị đóng băng dưới đó. Hơn nữa... ta cảm giác được dưới đáy hẳn có Thú Hoàng cường đại trấn thủ, tuyệt đối là Thú Hoàng hệ Băng, bởi thế lần đi xuống cứu người này độ khó vẫn sẽ rất lớn.

Nghe xong Lục Linh sa vào trầm tư, lát sau mới nói:

- Khuất Thừa tu luyện áo nghĩa hệ Hỏa, lần này các ngươi đi theo hắn, tương hỗ chiếu ứng. Trên nguyên tắc giữ mạng là số một, nếu gặp phải nguy cơ tất chết, các ngươi có thể lập tức rút lui, không cần cường hành đi xuống.

Lục Ly khẽ gật đầu, xuống dưới là để cứu người, không phải để nạp mạng, không cần quá mức miễn cưỡng. Nếu người chưa cứu được, mấy tên Nhân Hoàng này lại bỏ mạng dưới đó, vậy liền được không bù mất.

Lục Ly nghĩ nghĩ một lúc rồi cũng dặn dò nói:

- Sau khi xuống dưới, các ngươi có thể lớn tiếng kêu gọi. Nếu phụ thân ta còn sống, hẳn là chính đang ở dưới vực sâu, các ngươi có thể liên hệ được với hắn là tốt nhất. Còn nếu thấy tình huống không đúng, các ngươi trước cứ rút lui đi lên, tìm chúng ta thương nghị bước hành động tiếp theo.

Lục Nhân Hoàng đã ở bên dưới mười tám năm, giờ vẫn còn chưa chết, hẳn là có được thủ đoạn giữ mạng, chỉ cần liên hệ với Lục Nhân Hoàng, cứu người liền sẽ đơn giản đi nhiều.

- Được rồi!

Lục Linh vung tay lên nói:

- Tất cả đi xuống đi.

Hưu

Năm tên Nhân Hoàng lập tức điều chỉnh khí thế tới trạng thái toàn thịnh, trên thân ba tên Nhân Hoàng còn lấp lánh ra chiến giáp Thánh giai, cứ thế hóa thành năm đạo lợi kiếm lao xuống dưới vực sâu.

Hai người Lục Ly và Lục Linh đều không giấu được vẻ căng thẳng, suốt ròng rã mấy chục năm, lần này cuối cùng hai người cũng nhìn thấy hi vọng, có thể gặp được phụ mẫu hay không, hết thảy đều xem ý trời…



Năm tên Nhân Hoàng đi xuống, Tử Hoàn Kiều tuần tra xung quanh, Dạ Tra đứng ở bên thủ hộ, hai người Lục Ly và Lục Linh lơ lửng trên không Thâm Uyên, lẳng lặng chờ đợi.

Nhịp thở của Lục Ly rõ ràng có chút gấp rút, nét mặt không giấu được vẻ lo lắng bất an, ngay cả Lục Linh tưởng như Thái Sơn áp đỉnh mặt đều không đổi sắc cũng có vẻ lo được lo mất.

Từ năm bốn tuổi Lục Linh liền đã thề phải cứu ra phụ mẫu, giờ đã qua mười tám năm, ý nghĩ này một mực hằn sâu trong lòng Lục Linh mười sáu năm. Chỉ có đoạn thời gian ký ức bị phong ấn là không nghĩ tới, còn thì không ngày đêm nào là không nghĩ tới cứu ra Lục Nhân Hoàng.

Thời gian từ từ trôi qua, nội tâm Lục Ly và Lục Linh càng lúc càng cấp bách. Tiểu Bạch cảm nhận được tình tự Lục Ly, sớm đã không náo mà khôn khéo giấu mình trong tay áo, đầu nhỏ ló ra nhìn xuống dưới.

Một nén hương, ba nén hương, nửa canh giờ!

Hàn Băng Thâm Uyên hẳn là không quá sâu, lần trước Mông Thần mới chỉ đi xuống gần nửa canh giờ liền đã đi lên. Nhưng giờ đã quá nửa canh giờ, chẳng lẽ năm người đã xuống tận đáy Thâm Uyên?

Hưu

Đột nhiên, phía dưới vang lên từng tiếng xé gió, tiếp đó năm đạo nhân ảnh lần lượt bay vụt mà lên. Thần niệm Lục Ly quét qua, sắc mặt bỗng chốc trở nên khó coi.

Đi xuống năm người, đi lên cũng vẫn năm người, phụ mẫu còn chưa được cứu ra.

- Không lẽ...

Trong đầu Lục Ly bất giác hiện lên một ý niệm, song rất nhanh liền bị phủ quyết, bản mệnh ngọc phù của Lục Nhân Hoàng chưa hề vỡ, Lục Nhân Hoàng căn bản không có khả năng đã chết.

- Tình hình thế nào?

Đợi năm người bay lên đông đủ, Lục Ly lập tức hỏi dò. Lục Linh quét mắt liếc nhìn một vòng, sắc mặt có chút khó coi. Bởi vì trừ Khuất Thừa ra, toàn thân bốn người còn lại đều kết băng, lông tóc trắng xóa, hẳn là bị hàn lưu ngăn trở không cách nào đi tiếp.

Mông Thần mở miệng, khẽ lắc đầu nói:

- Hàn lưu quá mạnh, càng đi xuống lại càng nhiều, một mình Khuất Thừa căn bản không bảo hộ nổi năm người chúng ta. Chúng ta bị đóng băng mấy lần, Huyền lực khắp ngươi đông cứng cả lại, nếu không nhờ Khuất Thừa e rằng không thoát lên được.

- Lợi hại vậy ư?

Lục Ly và Dạ Tra ngấm ngầm líu lưỡi, với cảnh giới bây giờ của Lục Ly, hắn tuỳ tiện đánh ra một đạo Huyền lực liền có thể nện nát một tòa núi nhỏ. Đấy còn mới chỉ là Bất Diệt Cảnh, Quân Hầu Cảnh lại càng mạnh, riêng năm tên Nhân Hoàng này, phỏng chừng tiện tay tung ra một chiêu liền đủ để san bằng cả ngọn núi.

Huyền lực của Nhân Hoàng vô cùng hùng hậu, hơn nữa đã có được sự biến đổi về chất, thế mà hàn lưu kia lại vẫn có thể đông kết được Huyền lực Nhân Hoàng, đủ thấy nó khủng bố đến cỡ nào.

Trên mặt Lục Linh lại không hề có vẻ gì là hoảng loạn, bình tĩnh hỏi:

- Thật hết cách rồi?

- Có!
Chương 839 Hàn lưu

Mông Thần chỉ vào Khuất Thừa nói:

- Ta và Khuất Thừa cùng đi xuống, nhiều người ngược lại sẽ thành vướng víu. Phòng ngự của ta tương đối mạnh, Khuất Thừa bảo vệ một mình ta hẳn không thành vấn đề.

- Được!

Lục Ly vội vàng nói:

- Vậy hai người các ngươi đi xuống, chú ý an toàn, nếu thực sự không được thì đừng cố cưỡng cầu.

- Yên tâm đi, Thánh Chủ!

Mông Thần khẽ gật đầu, liếc nhìn Khuất Thừa một cái, sau đó hai người cùng lúc bay vụt xuống. Lục Ly nhìn theo một lúc rồi quay sang Hồ Lang hỏi:

- Các ngươi xuống dưới bao xa?

- Ít nhất mười vạn trượng!

Nét mặt Hồ Lang đầy vẻ ngưng trọng, nói:

- Nơi đó rất tà môn, đi mãi mà vẫn chưa tới đáy. Hơn nữa... Càng hướng xuống hàn lưu càng nhiều, hàn lưu kia trôi nổi du tẩu bất định, không có chút quy luật nào, tốc độ lại cực nhanh, căn bản không kịp tránh né, thoáng chốc liền bị đông cứng. Khoảnh khắc bị đông cứng, ta cảm giác như mình sắp phải chết, sống nhiều năm vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp được hàn lưu lợi hại đến thế.

Lục Ly và Lục Linh liếc nhau, trong mắt hai người toàn là vẻ lo lắng, hàn lưu lợi hại như vậy, năm đó Lục Nhân Hoàng làm sao đi xuống được? Mẫu thân bọn hắn cảnh giới rất thấp, lúc ấy lại đang bị thương nặng, sắp chết đến nơi, Lục Nhân Hoàng mang theo nàng xuống chỗ đó, liệu còn sống được không?

Còn một vấn đề nữa...

Khi đó mẫu thân bọn hắn sắp chết, Lục Nhân Hoàng mang theo nàng tiến vào Hàn Băng Thâm Uyên nhất định là vì muốn tìm thiên địa thần dược cứu nàng. Nếu dưới Hàn Băng Thâm Uyên có thần dược, hẳn là sớm đã chữa khỏi, Lục Nhân Hoàng có thể đi xuống, tự nhiên cũng có thể đi lên, vì sao nhiều năm như vậy mà vẫn không thấy đi ra?

Nếu là...

Không cứu nổi mẫu thân, Lục Nhân Hoàng bi thương một đoạn thời gian rồi cũng sẽ nghĩ cách đi ra. Tại sao vài chục năm qua rồi, Lục Nhân Hoàng vẫn ở dưới đó, điều này khiến hai tỷ đệ rất là khó hiểu.

Lục Linh trầm ngâm thoáng chốc, sau đó hỏi tiếp một vấn đề:

- Mông Thần nói lần trước hắn cảm ứng được phía dưới có khí tức Thú Hoàng, lần này các ngươi có cảm ứng được gì không?

- Không có...

Hồ Lang và hai tên Nhân Hoàng còn lại liếc nhau, đều lắc đầu, Hồ Lang nói:

- Phía dưới không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào, càng đừng nói là Thú Hoàng, Thú Hoàng có được thú uy cường đại. Có lẽ... Là chúng ta còn chưa tới đủ gần.

- Ừm

Lục Linh không nói gì thêm mà tiếp tục lẳng lặng chờ đợi. Ba tên Nhân Hoàng còn lại cũng không dám mở miệng, yên tĩnh đứng đấy.

Thời gian khoái tốc trôi đi, trong cảm giác của Lục Ly và Lục Linh tựa hồ đã qua rất lâu, nửa canh giờ mà cứ tưởng như đã qua mấy năm.

Nửa canh giờ sau, vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh nào. Mỗi qua một giây, nhịp tim Lục Ly lại gia tốc một phần. Bởi vì Khuất Thừa và Mông Thần đi xuống càng lâu, đồng nghĩa bọn hắn càng hạ xuống sâu trong Thâm Uyên.

Một canh giờ!

Khuất Thừa và Mông Thần vẫn chưa thấy đi ra, tròng mắt Lục Ly khẽ sáng lên, thời gian dài như vậy, hai người nhất định là đã xuống đáy Thâm Uyên.

Hưu

Lại qua ba nén hương, hai đạo nhân ảnh bay vụt lên, tròng mắt lóe sáng của Lục Ly lần nữa ảm đạm. Mông Thần và Khuất Thừa đi lên, song lại không mang theo bất cứ người nào.

- Chuyện gì?

Từ đằng xa Lục Ly đã hô lớn, Mông Thần cười một tiếng đắng chát, Khuất Thừa giải thích nói:

- Chúng ta đã tới đáy Thâm Uyên, phát hiện nơi đó có một thông đạo. Chẳng qua... Cửa thông đạo có cấm chế cường đại, chúng ta căn bản không cách nào phá mở đi vào. Hàn lưu dưới đáy Thâm Uyên quá khủng bố, chúng ta tiêu tốn hai nén hương mà vẫn không phá được cấm chế, cuối cùng chịu hết nổi đành phải đi lên.

- Cấm chế?

Tròng mắt Lục Ly và Lục Linh lại khẽ lóe sáng, trước kia chưa từng nghe nói có cường giả nào từng tiến xuống Hàn Băng Thâm Uyên, cấm chế khẳng định là do người bố trí ra, như vậy rất có thể chính là tác phẩm của Lục Nhân Hoàng.

- Các ngươi không cảm nhận được bất cứ khí tức nhân loại hay Thú Hoàng nào?

Lục Ly vội hỏi dò.

- Không có!

Khuất Thừa lắc đầu nói:

- Không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào cả, khí tức Thú Hoàng mà Mông Thần cảm nhận được khi trước cũng không thấy.

Lục Ly lại hỏi:

- Thật không cách nào phá mở cấm chế? Hồ Lang, các ngươi có tinh thông cấm chế không?

Ba người Hồ Lang ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều lắc đầu, giáo chủ Thiên Liên Giới nói:

- Trước kia Khuất Thừa từng học qua một ít cấm chế trận pháp ở Thái Dương Cung, hắn đều không phá giải được, chúng ta lại càng không thể.

Hí hí

Tiểu Bạch đột nhiên chui ra từ trong tay áo Lục Ly, duỗi ra móng vuốt nhỏ chỉ chỉ xuống dưới, miệng kêu liên hồi.

Lục Ly và Lục Linh nhướng mày, nhìn Tiểu Bạch, không hiểu nó có ý gì. Tiểu Bạch kêu vài tiếng, có vẻ hơi gấp, dứt khoát tung người nhảy vọt ra, trực tiếp bay thẳng xuống vực sâu.

- Tiểu Bạch!

Lục Ly kinh hãi, vội vàng quay sang Khuất Thừa và Mông Thần nói:

- Các ngươi nhanh đi xuống, bảo hộ Tiểu Bạch! Đúng rồi... Nếu cấm chế không hiệu quả với Tiểu Bạch, các ngươi đi theo nó xuống dưới thăm dò một phen.

Lúc ở trong mộ Long Đế, rất nhiều cấm chế cường đại đều vô dụng đối với Tiểu Bạch, lúc này Tiểu Bạch đột nhiên lao xuống, Lục Ly mới hiểu ra là Tiểu Bạch muốn đi xuống giúp hắn tìm người.

- Được!

Khuất Thừa và Mông Thần nhiều lần đi xuống đều bị đông cứng rất thảm, nhưng lúc này Lục Ly đã ra lệnh, bọn hắn không dám nói nhảm, lập tức bay vụt theo, đuổi sát ngay sau Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch đi xuống, Lục Ly vừa lo lắng, lại vừa có chút mong đợi.

Tiểu Bạch là một con vật rất thần kỳ, cấm chế cơ bản vô hiệu đối với nó, thân thể của nó cũng từng được thần lôi rèn luyện qua rất lâu, năng lực phòng ngự khủng bố dị thường.

Hàn lưu này có thể tạo nên thương tổn đối với nó hay không, Lục Ly không biết. Lục Ly còn chưa đến mức ngu dốt thử lao xuống, lấy nhục thể của hắn mà dám đi xuống, lập tức sẽ bị hàn lưu đông kết, tuyệt đối chết ngay tức thì.

Chúng nhân đành phải tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, Lục Linh nhíu mày, tựa hồ có chút lo lắng cho an nguy của Tiểu Bạch. Con thú nhỏ này thần kỳ như vậy, sau này không gian trưởng thành sẽ vô cùng lớn, nếu cứ thế chết đi quả thực hết sức đáng tiếc.
Chương 840 Một ngôi mộ

Một canh giờ lần này mang đến cho Lục Ly cảm giác dày vò hơn xa lần trước. Quan hệ giữa Tiểu Bạch và Lục Ly không phải là quan hệ chủ tớ giữa người với linh thú, bởi thế không cách nào cảm ứng được sinh tử, chỉ biết thấp thỏm chờ đợi.

Một canh giờ sau, hai người Khuất Thừa và Tiểu Bạch vẫn chưa đi lên, nội tâm Lục Ly càng thêm gấp gáp, bay tới bay lui trên Thâm Uyên, hai hàng lông mày nhăn lại thành hình chữ “Xuyên”.

Lại qua ba nén hương, phía dưới truyền đến tiếng xé gió, thần niệm đám người Lục Ly lập tức quét xuống. Đợi khi Lục Ly dò xét thấy Tiểu Bạch trên vai Mông Thần, lập tức như trút được gánh nặng.

Chỉ là...

Lần này vẫn chỉ là hai người Mông Thần và Khuất Thừa đi lên, không thấy mang theo bất cứ người nào. Hơn nữa thần sắc cả hai đều có chút không đúng, sắc mặt rất là khó coi.

Lộp bộp

Lục Ly và Lục Linh liếc nhau một cái, trong lòng đều có dự cảm chẳng lành. Lần này bọn hắn không vội vàng hỏi dò tình hình, tựa hồ không muốn nghe được tin tức không hay.

- Thánh Chủ!

Khuất Thừa và Mông Thần đi lên, lần lượt khom người hô một tiếng. Tiểu Bạch nhảy lên vai Lục Ly, kêu lên một tiếng trầm trọng, khiến nội tâm Lục Ly càng thêm bất an.

Hô hô

Lục Linh hít một hơi thật sâu để bản thân trấn định lại, sau đó mới nói:

- Tình hình thế nào, nói lại ta nghe.

Khuất Thừa quay sang nhìn Mông Thần một cái, thấy Mông Thần không có ý lên tiếng, bèn cắn răng mở miệng nói:

- Con thú nhỏ này của Ly công tử rất lợi hại, nhẹ nhõm phá mở cấm chế, chúng ta tiến vào sơn động, thấy bên trong có một ngôi mộ!

- Mộ phần?!

Tựa như sấm sét giữa trời quang bổ vào trong đầu Lục Linh và Lục Ly, thân hình hai người khẽ run lên. Lục Linh thiếu chút ngã xuống từ trên Bản Mệnh Châu, may mà Hồ Lang ở sau lưng đỡ được nàng.

Lục Ly lo lắng nhìn sang Lục Linh một cái, cảm tình của hắn đối với phụ mẫu không sâu như Lục Linh, dù sao từ nhỏ đến lớn hắn đều chưa từng gặp qua, Lục Linh lại khác.

Hắn lập tức bay tới, một tay nắm lấy cánh tay Lục Linh, mắt nhìn về phía Khuất Thừa nói:

- Nói tiếp đi.

Cơ mặt Khuất Thừa khẽ giật nhẹ, tiếp tục nói:

- Trong mộ phần có một bộ thi thể, ta thăm dò qua, là một nữ tử mỹ lệ. Hẳn là đã mất đi chừng hơn mười năm, dưới đó nhiệt độ thấp vô cùng, bởi vậy di thể vẫn được bảo tồn nguyên vẹn. Trên mộ phần có một tấm bia, viết ái thê Địch Vận chi mộ.

Phốc!

Ngụm máu tươi trong họng Lục Linh rốt cục áp chế không nổi, cuồng phún đi ra, cả người xụi lơ xuống. Địch Vận chính là tên họ mẫu thân nàng, rõ ràng mộ bia này là do Lục Nhân Hoàng dựng nên.

Lục Nhân Hoàng mang theo mẫu thân tiến vào Hàn Băng Thâm Uyên, cuối cùng vẫn không cứu sống được, mẫu thân hai tỷ đệ nàng đã quy tiên vài chục năm.

- Tỷ tỷ

Thấy hai mắt Lục Linh trắng dã, tựa hồ sắp ngất đi, Lục Ly vội vàng lo lắng ôm lấy Lục Linh, cầm ra một viên đan dược cho nàng nuốt vào.

Lo lắng mấy chục năm, mong đợi mấy chục năm, nhớ nhung mấy chục năm. Đối với Lục Linh, chuyện cứu ra phụ mẫu không vẻn vẹn chỉ là lo lắng trong lòng, mà càng là tín niệm chống đỡ nàng đi đến hôm nay, bằng không từ rất nhiều năm trước nàng đã gục xuống.

Hôm nay ôm đầy hoan hỉ và mong đợi đi đến đây, nàng và Lục Ly rốt cục đã có được năng lực nghĩ cách cứu ra phụ mẫu. Lại không ngờ sẽ được đến tin dữ thế này, Lục Linh làm sao có thể chấp nhận?

Lúc này đang ở trên Thâm Uyên, Lục Ly sợ Lục Linh phát điên, vội vàng mang theo nàng bay thấp xuống, hạ xuống bãi đất hoang bên cạnh Thâm Uyên.

Lục Linh nhắm mắt lại, nhịp thở dần bình ổn, sắc mặt lại tái nhợt dị thường. Bốn tên Nhân Hoàng Vân Châu lo lắng nhìn nàng, bọn hắn đều là phượng nô của Lục Linh, Lục Linh mà chết, tất cả đều sẽ phải chết theo.

- Mẫu thân chết rồi.

Trong lòng Lục Ly cũng cảm thấy rất khó chịu, hắn chưa gặp mặt mẫu thân lần nào, không ngờ nàng lại đã chết, hơn nữa còn đã chết đi hơn mười năm, thế mà bây giờ bọn hắn mới biết được.

Lục Linh nghỉ ngơi trong lòng Lục Ly suốt một nén hương, lát sau mới giãy giụa đứng lên. Nàng khuỵu gối trùng trùng quỳ trên băng tuyết, thất thần nhìn sang Lục Ly, lạnh lùng nói:

- Lục Ly, quỳ xuống!

Lục Ly vội vàng quỳ xuống, bốn tên Nhân Hoàng Vân Châu liếc nhau một cái, cũng cắn răng quỳ xuống theo. Mông Thần và Dạ Tra nghĩ nghĩ cuối cùng cũng quỳ xuống, rốt cuộc Thánh Chủ đều quỳ, bọn hắn thân làm thủ hạ sao có thể đứng ngây ra đó được.

- Mẫu thân đại nhân, nữ nhi bất hiếu Lục Linh dẫn theo đệ đệ Lục Ly dập đầu cho ngài!

Lục Linh ngậm lấy nước mắt nói, sau đó trùng trùng dập đầu xuống Lục Ly và đám Nhân Hoàng Dạ Tra cũng dập đầu tế bái theo, Lục Linh liên tục bái tế chín lượt, tầng băng đều bị dập ra một hố sâu.

Dập đầu xong, Lục Linh lại không đứng lên mà cứ ngây ngốc quỳ ở đó. Lục Ly cũng không đứng dậy, đám Nhân Hoàng còn lại tự nhiên cũng không tiện đứng lên.

Mông Thần và Dạ Tra đều có chút lúng túng, bọn hắn là tộc trưởng, sống qua không biết bao nhiêu năm tháng, trong khi dù mẫu thân Lục Linh Lục Ly còn sống thì cũng chỉ mới hơn ba mươi...

Cứ quỳ như thế suốt ba nén hương, cuối cùng Lục Linh mới đứng dậy, Lục Ly lặng lẽ ra hiệu cho chúng nhân đứng dậy theo. Sau đó Lục Linh đảo mắt nhìn sang Khuất Thừa, xoa xoa nước mắt nói:

- Phụ thân ta đâu?

- Không thấy người.

Khuất Thừa lắc đầu nói:

- Dưới đó chỉ có một thông đạo và một quảng trường dưới lòng đất, bên trong không hề thấy có người ở, ngoài một chút linh thảo ra thì không có bất kỳ sinh linh nào khác!

- Không thể nào!

Lục Ly và Lục Linh đều trợn tròn mắt, trên mặt chất đầy vẻ không dám tin tưởng, sao bên trong lại không thấy người được? Rõ ràng Lục Nhân Hoàng còn sống, tại sao không thấy dưới Hàn Băng Thâm Uyên?

Chẳng lẽ Lục Nhân Hoàng đã sớm đi ra?

Vấn đề là mười lăm năm trước đây Lục Ly và Lục Linh một mực sinh sống ở Bắc Mạc, Lục Nhân Hoàng sao có thể không đi tìm các nàng? Chẳng lẽ Lục Nhân Hoàng chết rồi? Nhưng bản mệnh ngọc phù Lục Nhân Hoàng đích thân đưa cho Lục Linh đến nay vẫn còn nguyên vẹn.

Lục Linh trầm giọng hỏi:

- Ngươi xác định bên trong không người? Ngươi xác định đã tìm khắp các nơi?

Advertisement
';
Advertisement