Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 796 Thiên Huyễn Tộc

Thiên Huyễn Tộc

Dù sao chẳng ai ở bên ngoài dám giết hắn, hắn có thể chém giết sạch con em các gia tộc kia.

Giữa mười hai Vương tộc với nhau khẳng định cũng có bất hòa, trong nội bộ Thí Ma Điện cũng sẽ có lục đục, một khi Lục Ly làm lớn chuyện, bị người bắt được chứng cứ, gia tộc đó liền sẽ xui xẻo. Đại điện chủ đã công khai đứng ra che chở Lục Ly, ai còn dám quang minh chính đại tìm hắn gây sự.

Ba tộc Mãnh Tượng Tộc Thái Thản Tộc Thanh Loan Tộc đều là chủng tộc viễn cổ, đều từng bị mười hai Vương tộc tiêu diệt. Đối với mười hai Vương tộc mà nói, chỉ cần phát hiện dư nghiệt liền tất phải chém tận giết tuyệt.

Việc này nhìn như rất lớn, kỳ thật lại không tính lớn, bởi vì không chỉ ba tộc có thừa nghiệt, mà rất nhiều chủng tộc khác cũng đều có thừa nghiệt còn sống. Trong vô số bí cảnh, vô số tiểu thế giới đều ẩn giấu rất nhiều chủng tộc viễn cổ, đối với mười hai Vương tộc Trung Châu mà nói, những dư nghiệt này đã không tạo thành uy hiếp quá lớn, giết hay không giết đều như nhau.

Cất giấu dị tộc, giao dịch hợp tác với dị tộc, những chuyện này ở trong mắt đại gia tộc Trung Châu cũng chẳng phải đại sự gì. Đương nhiên nếu có người lấy ra làm cái cớ, vậy thì lại khác.

Lục Ly tự tin dù Mông Thần bại lộ, Luân Hồi Cung U Minh Giáo Lục gia Bách Hoa Các cũng sẽ không làm lớn chuyện, cùng lắm thì ngoài mặt phê phán một cái, tìm một ít kẻ chết thay tới gây sự, còn cường giả bản tộc bọn hắn tuyệt đối sẽ không đích thân tới.

Bởi vì, làm vậy bằng với chọc giận Đại điện chủ!

Giảo sát một ít dư nghiệt dị tộc và chọc giận Đại điện chủ, cái gì nặng cái gì nhẹ? Chẳng lẽ bốn đại thế lực không phân biệt được?

Chỉ cần tộc trưởng bốn đại thế lực không phải đứa ngốc, khẳng định sẽ không dám làm loạn.

Nếu còn không được, vậy thì cùng lắm là hủy đi thông đạo Hoang giới, không chừng qua một đoạn thời gian, Hoang giới lại sẽ xuất hiện một thông đạo khác nối liền với nơi nào đó trong Đấu Thiên Giới cũng nên?

Đương nhiên, những chuyện này Lục Ly sẽ không nói thẳng với Mông Thần, hắn chỉ tự tin cam đoan với Mông Thần rằng, dù có bị lộ các thế lực lớn cũng sẽ không tìm đến gây chuyện. Mà dù tìm đến gây chuyện hắn tận lực cam đoan Hoang giới an toàn, nếu còn không được vậy thì hắn sẽ tuồn hết linh tài mua sắm được gần nhất đưa vào Hoang giới, sau đó quan bế thông đạo trong đó.

- Được rồi!

Thấy Lục Ly gấp gáp như thế, Mông Thần trầm ngâm một lát rồi nói:

- Ta theo ngươi đi ra ngoài một chuyến, lần này ngươi đừng mang theo quá nhiều người, thực lực quá thấp ngược lại sẽ biến thành vướng víu.

- Được! Vậy chỉ mang theo hai người là Dạ Tra và Tam trưởng lão!

Mục đích chủ yếu của lần này là đi cứu người, dẫn theo quá nhiều ngược lại càng dễ lộ mục tiêu, nếu Vũ Hóa Thần hoặc Tử Hoàn Kiều đột phá, có thể mang theo bọn họ, chẳng qua Lục Ly cảm thấy hi vọng không lớn.

Lục Ly truyền tin để Dạ Tra đi vào, đồng thời sai Minh Vũ triệu tập nhân thủ trấn thủ tiểu thế giới Lục Ải Nhân. Còn dặn Yên phu nhân điều người mật thiết chú ý thế cục Bắc Mạc, nếu có ai làm loạn, hoặc có võ giả thế lực bên ngoài tiến vào, lập tức giết chết.

Rất nhanh, phía Bắc Mạc phái người truyền tin tức đến, nói Tử Hoàn Kiều và Vũ Hóa Thần vẫn đang bế quan, người hai gia tộc kia truyền lời nói trong thời gian ngắn phỏng chừng bọn họ không cách nào xuất quan.

- Không đợi nữa!

Lục Ly hạ quyết định, chờ sau khi Dạ Tra đi vào lập tức khởi hành tới Vân Châu, có Mông Thần đi cùng việc này khả năng thành công rất lớn. Còn sau khi cứu người ra sẽ gặp phiền phức gì thì đợi sau hẵng tính, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn.

Dưới chân núi Thiên Long Tuyết Sơn sớm đã đưa tới một nhóm tử tù, đám người Mông Thần cũng dẫn đến một ít dư nghiệt Bạch Mao Tộc. Dạ Tra và Minh Vũ phỏng chừng phải đi an bài chút chuyện mới có thể tiến vào, cần thêm khoảng một hai ngày, Lục Ly dứt khoát tiếp tục đi tu luyện bí thuật Toái Hồn.

- A, a...

Rất nhanh, dưới chân núi Thiên Long Tuyết Sơn không ngừng truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, lần này số lượng tử tù tương đối nhiều, thực lực phổ biến không mạnh, song cũng có một ít đạt đến Hồn Đàm Cảnh, ngưng tụ ra Hồn Đàm.

Mông Thần ngồi xếp bằng trên Thiên Long Tuyết Sơn, thần niệm thỉnh thoảng lại đảo qua Tiểu Bạch trong Man Thần Đỉnh và Lục Ly phía dưới chân núi, khóe miệng bất giác lộ ra ý cười. Lục Ly và Tiểu Bạch đều đang không ngừng trưởng thành, mặc dù Lục Ly không thể cảm ngộ áo nghĩa, để khiến sóng chấn động đề thăng thêm một chút, nhưng uy lực bí thuật Toái Hồn đã tính là rất không sai.

Riêng cảnh giới Lục Ly Mông Thần lại không mấy sốt ruột, ngưng tụ Mệnh Luân cần thời gian, nhanh nhất cũng phải gần nửa năm mới có thể ngưng tụ một tầng, bằng không căn cơ bất ổn, rất dễ xảy ra vấn đề.

Lục Ly mới gần mười tám tuổi, đối với Mông Thần mà nói thì vẫn chỉ là đứa trẻ, với tốc độ trưởng thành nhanh chóng như hiện tại, sau này chỉ cần không chết yểu, khả năng quật khởi sẽ là rất cao.

Một ngày sau, Dạ Tra và Minh Vũ tiến vào!

Lục Ly không định dẫn theo Minh Vũ, mà để hắn phối hợp Yên phu nhân giám thị Bắc Mạc. Chuyện trước đây của Dạ Tra đều giao cho Minh Vũ xử lý, Lục Ly còn dặn Minh Vũ không được bỏ qua bất cứ người khả nghi nào, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, tuyệt không thể để người Trung Châu thăm dò được về sự tồn tại của Hoang giới.

Thấy Lục Ly căn dặn trịnh trọng như vậy, Minh Vũ lập tức ra ngoài triệu tập cường giả, tới bố phòng trong tiểu thế giới Lục Ải Nhân. Đồng thời điều động rất nhiều cường giả trấn thủ hồ vực ma quỷ, đảm bảo không có bất cứ tên thám báo nào tiến lại được gần quanh khu vực này.

Yên phu nhân phái ra rất nhiều quân đội tiềm phục trên mặt biển phía nam, nghiêm mật giám thị, minh tuyến ám tuyến đều được bố trí nhiều tầng nhiều lớp, tận hết khả năng ngăn chặn thám báo phía Trung Châu phái tới.

Mặt khác Yên phu nhân còn bày bố rất nhiều tai mắt, trong khắp các thành trì và hoang dã Bắc Mạc đều có bố trí, bảo đảm trong thời gian Lục Ly không có ở đây, dù Bắc Mạc xảy ra bất cứ nhiễu loạn nào để có thể trấn áp ngay lập tức.
Chương 797 Vân Châu

Đợi sau khi Yên phu nhân và Minh Vũ bố trí xong xuôi, Lục Ly quyết định đi ra, giao lại công tác bảo vệ an toàn của Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương cho Dạ Cổ và Nghiệp Cơ.

Thần niệm hắn quét qua Tiểu Bạch trong Man Thần Đỉnh, sau đó đưa tay khẽ nện một quyền lên Man Thần Đỉnh, truyền lời vào trong nói:

- Tiểu Bạch, tỉnh lại!

Tiểu Bạch mở mắt, sừng thú trên đầu bắn ra một đạo hồ quang nhắm tới nắp đỉnh, nắp đỉnh ngừng đánh lôi điện, mở toang, Tiểu Bạch nhảy vọt đi ra.

- Ra ngoài làm việc!

Lục Ly ôm lấy Tiểu Bạch, sủng nịnh nói:

- Đi giúp ta giết người.

Hí hí

Tiểu Bạch thân mật vươn đầu lưỡi quét tới quét lui trên mặt Lục Ly, bộ dạng rất là hưng phấn. Lục Ly thấy Tiểu Bạch đã mọc lại lông trắng, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

- Giờ lôi điện đã không đốt cháy được lông ngươi? Hay là ngươi đã miễn dịch với lôi điện?

Hí hí!

Tiểu Bạch kiêu ngạo gật gật đầu, bộ dáng lại có vẻ rất đáng yêu.

Lục Ly nhếch môi cười một tiếng, để Tiểu Bạch thu lại Man Thần đỉnh, đảo mắt nhìn sang Mông Thần và Dạ Tra nói:

- Đi thôi!

- Trước tới Thái Thản Sơn một chuyến cái đã!

Mông Thần mở miệng nói:

- Ta phái người mời tới tộc trưởng Thiên Huyễn Tộc Kha Lư, dự tính lúc này hắn đã đến Thái Thản Sơn, có hắn đi cùng sẽ càng an toàn.

Dạ Tra khẽ gật đầu, thấy trong mắt Lục Ly chớp qua một tia nghi hoặc, hắn giải thích nói:

- Thiên Huyễn Tộc có được một loại thần thông thiên phú vô cùng thần kỳ, có thể nhẹ nhàng bố ra huyễn cảnh cường đại, giúp ích rất lớn đối với che giấu hành tung. Tộc trưởng Thiên Huyễn Tộc cũng là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, có hắn đi cùng, trừ Nhân Hoàng, võ giả bình thường căn bản không phát giác ra được chúng ta.

- Thần thông lợi hại vậy ư?!

Lục Ly càng thêm tự tin, lần này bọn hắn không phải đi đánh nhau, mà chỉ là bí mật lẻn vào Vân Thủy Điện, tìm tới Lục Linh giải cứu đi ra là được. Có thần thông như thế tương trợ, xác suất thành công sẽ cao hơn mấy phần.

Trước kia Hoang giới có tổng cộng mười tám chủng tộc, đến sau Tộc Vương Tinh Không Tộc bị Lục Ly giải quyết, Mông Thần nhất thống Hoang giới, triệt để diệt tuyệt thêm một ít chủng tộc nữa.

Chẳng qua trước kia đã có không ít chủng tộc một mực quy thuận Thái Thản Tộc, tỉ như Dạ Xoa Tộc, ngoài ra còn có một vài chủng tộc khác, Thiên Huyễn Tộc chính là một trong số đó.

Đợi khi đám người Lục Ly truyền tống tới Thái Thản Sơn, một lão giả nhỏ gầy sớm đã chờ sẵn. Lão giả này nhìn qua không khác Nhân tộc là mấy, điểm khác biệt rõ ràng duy nhất chính là tròng mắt!

Tròng mắt lão giả này không phải màu đen, cũng không phải một màu nào đó khác, mà là có tận chín màu, Lục Ly quét qua, lập tức cảm giác thần hồn như bị nhiếp vào. Thế giới trước mắt đột ngột tan biến, chỉ còn nhìn thấy mây trôi chín màu vô cùng vô tận, rất là quỷ dị.

- Huyễn cảnh!

Lục Ly vội vàng nhắm mắt lại, ổn định tâm thần, phóng thích thần niệm đi ra, quả nhiên huyễn cảnh lập tức biến mất, hắn lần nữa mở mắt, ánh mắt nhìn lão giả kia bất giác mang theo một tia kính trọng.

Bên cạnh lão giả còn có một người trẻ tuổi, nhìn qua chỉ chừng hơn hai mươi, tròng mắt cũng là chín màu, nét mặt khôi ngô, thần sắc cung kính.

- Kha Lư, qua đây diện kiến công tử!

Mông Thần nhàn nhạt nói, trên mặt lão giả lập tức cũng lộ ra vẻ kính cẩn, dẫn theo người thanh niên kia cúi người chào nói:

- Kha Lư diện kiến công tử.

Mông Thần nhất thống Hoang giới, trở thành chúa tể nơi đây, Lục Ly lại là Thánh Chủ của Mông Thần, bởi thế thân phận Lục Ly tôn quý dị thường, Kha Lư tự nhiên không dám khinh thường.

- Hai vị đừng khách khí, nhanh đứng dậy.

Lục Ly khẽ đưa tay, để hai người miễn lễ, thái độ rất là khiêm tốn.

Ánh mắt hắn dừng ở trên thân người thanh niên bên cạnh, thuận miệng hỏi:

- Kha tộc trưởng, vị này là...?

- À, hắn là tôn tử của lão hủ!

Kha Lư có chút sủng nịnh nhìn người thanh niên nói:

- Đây là thiên tài mà vạn năm qua Thiên Huyễn Tộc chúng ta phải vất vả lắm mới có được, hắn tên Kha Mang, hiện là thiếu tộc trưởng tộc ta, lần này liền để hắn đi theo các ngươi ra ngoài.

- Ách?

Lục Ly không khỏi có chút kinh ngạc, tên tộc trưởng Thiên Huyễn Tộc này không đi, lại để tôn tử hắn đi? Chẳng lẽ thần thông Thiên Huyễn của đứa cháu này còn mạnh hơn cả hắn?

Thấy được thần sắc đó của Lục Ly, Kha Lư mỉm cười giải thích nói:

- Tạo nghệ thần thông Thiên Huyễn của đứa cháu trai này đã vượt qua lão hủ, hiện tại nó là người có được Thiên Huyễn Thuật cường đại nhất. Chẳng qua lịch duyệt không đủ, lần này mong công tử và Mông Thần đại nhân chỉ điểm hắn nhiều hơn.

- Kha Mang không sai, thiên tư kiêu hoành a!

Mông Thần hiển nhiên cũng biết được phần nào về Kha Mang, gật đầu tán thưởng nói. Lục Ly thấy Mông Thần không ý kiến, liền cũng không nghi ngờ, cảnh giới Kha Mang cũng đạt tới Quân Hầu Cảnh tiền kỳ, đích thật là thiên tài, thế là bèn mỉm cười gật đầu nói:

- Vậy lần này làm phiền Kha thiếu tộc trưởng.

- Có thể được cống hiến sức lực cho công tử và Mông Thần đại nhân, đó là vinh hạnh cho Kha Mang.

Kha Mang cung kính khom lưng hành lễ đáp, trên mặt không hề có vẻ gì là thiếu niên đắc chí ngông cuồng, khiến Lục Ly rất có hảo cảm.

- Đi thôi!

Lục Ly vung tay lên, cùng với đám người Mông Thần bước vào truyền tống trận, một đường truyền tống về hướng bắc, thông đạo nối thông U Châu nằm ở trong một hạp cốc phía cực bắc Hoang giới.

Bên trong Hoang giới đã được kiến tạo rất nhiều truyền tống trận, mỗi bộ lạc chủng tộc lớn đều có truyền tống trận. Đám người Lục Ly truyền tống tới trong bộ lạc một chủng tộc, sau đó không chút ngừng chân, bay thẳng về hướng bắc.

Bay hơn một canh giờ, đi tới một hẻm núi lớn. Lối vào hẻm núi đã được Mông Thần phái người phong tỏa, bên ngoài hẻm núi còn có một doanh trướng, thường niên sẽ có trưởng lão Thái Thản Tộc tọa trấn chỗ này.

Thần niệm Lục Ly quét nhìn một phen, phát hiện hai bên hẻm núi bố đầy ám tiêu, ngoài ra còn được bố trí không ít cấm chế kín đáo, trong lòng không khỏi nhủ thầm, Mông Thần làm việc đúng là cẩn thận.

- Đi thôi!

Mông Thần quay sang nhìn Lục Ly một cái, dẫn đầu tiến vào sâu trong hẻm núi, trong hạp cốc rất tối, càng đi sâu ánh sáng càng ít, rất nhiều chỗ còn có ám vệ tiềm phục.
Chương 798 Vân Châu 2

Lại đi gần nửa canh giờ, tới được đầu bên kia hẻm núi, phía cuối hẻm núi là một vực sâu, Mông Thần chỉ xuống phía dưới nói:

- Thông đạo truyền tống nằm ngay bên dưới!

- Đi!

Lục Ly thả ra Mệnh Luân, chúng nhân cũng dồn dập phóng thích Bản Mệnh Châu, đồng loạt gào thét lao xuống, mới bay xuống chừng trăm trượng thì đã thấy xuất hiện hắc vụ. Thân hình Mông Thần lấp lánh quang mang, rút nhỏ thân thể, mấy người Dạ Tra cũng tiến hành cải trang, Kha Mang đeo lên bịt mắt, tránh cho người ngoài nhìn thấy tròng mắt kỳ dị của mình.

Mông Thần đi đầu, Lục Ly theo ở phía sau, người thứ ba là Kha Mang, hai người Dạ Tra đi cuối đoạn hậu.

Cả đám tiếp tục bay xuống, rất nhanh Lục Ly cảm giác đụng chạm phải cấm chế, trước mắt lóe lên ánh sáng trắng, thân thể xoay tròn kịch liệt, đầu óc choáng váng hết cả, rõ ràng là đang được truyền tống ra bên ngoài.

Sau nguyên một nén hương, Lục Ly cảm giác như vừa rơi xuống đất, lập tức mở mắt, phóng thích thần niệm.

Bên ngoài là một sơn động, trong sơn động lấp lóe lam quang, đám người Mông Thần ở ngay gần đó, lại không thấy có vẻ gì là căng thẳng.

- Thánh Chủ đừng lo lắng!

Mông Thần biến thành bộ dạng một người trung niên, làn da màu ám kim nhìn qua không khác màu đồng là bao, thân khoác một kiện chiến giáp uy phong lẫm liệt, sát khí ngút trời.

Hắn giải thích nói:

- Nơi này là sơn động bên trong một núi hoang, phụ cận còn có rất nhiều Huyền thú cường đại. Sau khi phát hiện thông đạo truyền tống, ta liền sai người đào mở rộng thông đạo, biến chỗ này thành một mê cung, võ giả bình thường rất khó tìm được tới đây.

- Ừm!

Mông Thần nhìn có vẻ tứ chi phát đạt, tâm tư lại rất tinh tế. Mông Thần thấy Lục Ly không việc gì, bèn dẫn đầu xông ra ngoài trước, mấy người đi chừng vài dặm, trước mặt không ngờ lại là đường cụt, là một mặt vách đá.

- Không đúng.

Thần niệm Lục Ly tử tế quét trên vách đá một lượt, phát hiện có cấm chế ba động, ngấm ngầm gật đầu nói:

- Vách đá này làm không sai, người thần niệm không đủ mạnh căn bản không thăm dò ra được gì.

Ông

Tam trưởng lão không ngừng vỗ lên vách đá mấy lần, vách đá chợt lóe quang mang, thụt hẳn xuống dưới, lộ ra một thông đạo. Mông Thần dẫn theo đám người Lục Ly tiếp tục đi tới, bên ngoài quả nhiên toàn là thông đạo, nối thông bốn phương tám hướng, liền một mê cung vô cùng phức tạp.

- Để ta dẫn đường.

Tam trưởng lão đã lui tới chỗ này bốn lần, rất có kinh nghiệm, lập tức tiến lên đi trước dẫn đường, đi chừng gần nửa canh giờ, qua bảy tám khúc quanh mới ra khỏi sơn động.

Ô ô ô

Nơi xa truyền đến tiếng sói tru, thần niệm Lục Ly quét tới, phát hiện phụ cận vừa khéo có một ổ sói, ít nhất phải có mấy ngàn con Ma Lang.

- Đây đều là Huyền thú ngũ phẩm, ta đã sớm dặn người không được đánh giết đám Ma Lang này.

Mông Thần mỉm cười giải thích nói, Lục Ly giơ ngón tay cái tán thưởng, ổ sói này chính là bình phong tự nhiên hoàn hảo, võ giả bình thường tuyệt đối không dám tới gần. Dù là Quân Hầu Cảnh, một khi nhìn thấy nhiều Ma Lang như vậy cũng sẽ không dừng lại lâu, khả năng phát hiện ra sơn động sẽ cực nhỏ.

- Đi!

Tam trưởng lão đi trước dẫn đường, chúng nhân lặng lẽ đề thăng tốc độ, tránh cho bị Ma Lang vây lại. Bọn hắn không nỡ đánh giết Ma Lang, đây đều là linh thú thủ hộ sơn động.

Tốc độ Ma Lang ngũ phẩm rất nhanh, song vẫn đuổi không kịp chúng nhân, chẳng mấy chốc cả đám đã thoát khỏi đàn sói, tiến thẳng về hướng bắc.

Tam trưởng lão vừa đi vừa giải thích nói:

- Nơi này là cực bắc U Châu, nằm gần địa bàn một thế lực ngũ phẩm, không có bao nhiêu cường giả có thể phát hiện ra được chúng ta. Chúng ta tiến về hướng bắc chừng nửa ngày liền có thể đến được Vân U Hải. Vượt qua Vân U Hải liền sẽ tiến vào Vân Châu, từ chỗ đó đuổi tới Vân Thủy Điện nếu khống chế tốc độ đại khái cần bảy tám ngày. Nếu chúng ta toàn lực bay đi, tối đa chỉ mất ba bốn ngày.

- Khống chế tốc độ đi, cẩn thận là hơn!

Đã tìm Lục Linh hơn hai năm, sớm hay muộn một hai ngày đều không thành vấn đề, đê điệu hành sự mới càng dễ cứu người, bằng không còn chưa đến được Vân Thủy Thành, thân phận lại đã lộ mất thì gay to.

Rời đi U Châu rất thuận lợi, bên này tương đối hẻo lánh, chỉ là địa bàn của một gia tộc ngũ phẩm, võ giả mạnh nhất cũng chỉ là hai tên Quân Hầu Cảnh, làm sao có thể phát hiện ra được đám người Lục Ly.

Vân U Hải không tính quá lớn, chỉ là một nội hải, nơi đây còn có một truyền thuyết, nói rằng U Châu Vân Châu vốn là liền với nhau. đến sau một thiên kiêu và cừu địch phát sinh đại chiến, chỉ với một chiêu liền bổ tách hai châu ra, nơi ở giữa lún xuống, bị nước biển tràn vào lấp đầy, tạo nên Vân U Hải như hiện giờ.

Truyền thuyết này không khỏi có chút cường điệu, Lục Ly nghe xong Tam trưởng lão kể vậy, còn cười cười tỏ vẻ không tin. Dù sao Vân U Hải tuy rất nhỏ, nhưng bọn hắn muốn xoải qua cũng phải tiêu tốn hơn một ngày, mặc dù tốc độ không nhanh, song chí ít cũng tận mấy ngàn vạn dặm.

Một chiêu đánh ra mấy ngàn vạn dặm nội hải

Vậy thì dù có là thần cũng không có được thần thông như thế? Lục Ly tự nhiên không tin.

- Thực ra truyền thuyết này có thể là thật!

Mông Thần lại đột nhiên tiếp lời:

- Những người khác có được năng lực như thế hay không thì ta không biết, nhưng Đấu Thiên Đại Đế rất khả năng có được chiến lực đó!

- Làm sao có thể?!

Lục Ly và Kha Mang đều trợn tròn mắt, không dám tin tưởng, thần thông như thế còn là người nữa sao? Chẳng qua ngẫm lại thì Đấu Thiên Đại Đế cuối cùng hình như đã vũ hóa phi thăng, thật sự tính ra thì đã không phải người, mà là thần tiên, không chừng thật có được năng lực như vậy.

- Ngươi có biết năm đó chiến lực Đấu Thiên Đại Đế đạt tới trình độ nào?

Trên mặt Mông Thần lộ ra một tia cuồng nhiệt nói:

- Lúc ấy vạn tộc trải qua ba lần loạn chiến, nhưng vẫn có không ít cường giả đỉnh cấp sót lại, theo ta được biết khi ấy cường giả Địa Tiên đỉnh phong của vạn tộc chí ít còn hơn nghìn người, thậm chí có chín tên Địa Tiên đỉnh phong mạnh hơn cả Tổ Thần.

- Nhưng mà!

Tròng mắt Mông Thần đột ngột sáng lên, dùng ngữ điệu có chút kích động nói:

- Khi ấy cường giả vạn tộc liên hợp lại đối phó Nhân tộc lúc này đã quật khởi.
Chương 799 Vân Thủy Vực

- Lúc tiến công địa bàn Nhân tộc, Đấu Thiên Đại Đế một thân một mình đi ra. Chỉ bằng vẻn vẹn một chiêu liền chém giết hơn nửa ngàn tên cường giả đỉnh cấp kia, chín vị Tổ Thần bị giết mất sáu vị, trận chiến kia triệt để đặt định vị thế thắng trận cho Nhân tộc! Lục Ly, ngươi có thể tưởng tượng chiến lực ra của Đấu Thiên Đại Đế ở thời điểm đó rồi chứ?

- Cái này...

Lục Ly kinh hãi, hơn ngàn tên cường giả đỉnh cấp của vạn tộc, ai nấy đều là Địa Tiên đỉnh phong, đều có được thần thông thủ đoạn của riêng mình, lại bị một chiêu từ Đấu Thiên Đại Đế chém giết hơn phân nửa, thậm chí sáu trong chín vị Tổ Thần đều tử nạn.

Khi ấy Đấu Thiên Đại Đế đã đạt đến cảnh giới gì? Trên Địa Tiên còn có cảnh giới nào khác nữa ư? Lục Ly không biết, cũng nghĩ không thông. Chẳng qua điều đó không ngăn được chấn kinh trong lòng hắn, chiến lực cường giả Nhân Hoàng đã mạnh đến phi thường, tiện tay liền khiến cho trời long đất lở, một chiêu liền có thể san bằng một tòa thành trì, Địa Tiên càng khủng bố hơn, thế mà lúc đó hơn ngàn tên Địa Tiên đỉnh phong, lại bị Đấu Thiên Đại Đế giết hơn phân nửa.

Không chỉ Lục Ly, mấy người Dạ Tra cũng đều cảm khái không thôi, dù đối với bọn hắn mà nói thì Đấu Thiên Đại Đế là kẻ địch, là thủ phạm đặt dấu chấm hết lên giai đoạn huy hoàng của vạn tộc, nhưng cường giả mạnh như thế, mặc kệ là địch hay bạn đều đáng cho bọn hắn khâm phục kính ngưỡng.

Lục Ly thoáng ngừng một lát, sau đó hỏi ra nghi hoặc trong lòng:

- Mông Thần, trên Địa Tiên còn có cảnh giới nào nữa?

- Có!

Mông Thần rất là khẳng định nói:

- Mỗi lần Nhân tộc xuất hiện một tên thiên kiêu, thì đều có thể quét ngang Man tộc Ma tộc Vũ tộc Vu tộc, cảnh giới này rõ ràng xếp trên Địa Tiên. Thái Thản Tộc chúng ta gọi những cường giả ở cấp bậc như thế là Tổ Thần, xưng hô khác biệt, thực lực lại cũng tương đương như nhau.

- Rất rõ ràng, cảnh giới Đấu Thiên Đại Đế còn trên cả những thiên kiêu kia, bởi thế hắn mới vũ hóa phi thăng. Nhiều năm như vậy song không có bất kỳ Nhân tộc hoặc chủng tộc đặc thù nào khác vũ hóa phi thăng, cũng là bởi không ai đạt tới cảnh giới năm đó của Đấu Thiên Đại Đế.

- Ừm, ta hiểu rồi!

Lúc này trong đầu Lục Ly đã dần dần có được một khái niệm mơ hồ, có thể đột phá cảnh giới trên cả Địa Tiên, như là thiên kiêu và Tổ Thần. Thậm chí còn có thể tiếp tục siêu việt, đạt tới cảnh giới năm đó của Đấu Thiên Đại Đế, đồng thời được đến tư cách vũ hóa phi thăng.

Thiên kiêu hay Tổ Thần bình thường có thể bổ ra Vân U Hải hay không, chúng nhân không xác chắc, nhưng Mông Thần lại nói Đấu Thiên Đại Đế tuyệt đối có thực lực như vậy. Xem ra phiến hải dương này rất có thể là do Đấu Thiên Đại Đế bổ ra, bằng không đã không có truyền thuyết như thế.

Trong lúc nói chuyện, Lục Ly ẩn ẩn nhìn thấy trước mặt thấp thoáng bóng dáng lục địa. Mông Thần đột nhiên mở miệng nói:

- Đừng nói nữa, phía trước có thám báo tiềm phục, chúng ta nhanh vòng tránh ra.

Chúng nhân vội vàng đi theo Mông Thần vòng sang một bên, còn tiến xuống dưới nước âm thầm đi tới. Lần này có thể cứu viện Lục Linh thành công hay không, liền phải xem liệu có bị lộ hay không, một khi bị lộ, chuyện cứu người xem như đi đứt.

Lượn vòng gần nửa canh giờ, Mông Thần dẫn chúng nhân lên bờ, Tam trưởng lão chỉ về phía đông bắc nói:

- Đi bên này, Vân Châu tương đối lớn, vẫn còn một đoạn cự ly tương đối dài. Vì đang đại chiến, truyền tống trận trong thành đều phong bế, di chuyển bằng truyền tống trận không phải ý kiến hay, rất dễ dẫn người chú ý.

- Ừm!

Dù sao cũng chỉ là mấy ngày lộ trình, tất cả mọi người đều không mấy để ý, đê điệu hành sự mới càng an toàn. Tam trưởng lão dẫn đường, Dạ Tra tiềm hành đi trước thăm dò. Lục Ly dẫn theo Dạ Tra chính là để làm thám báo, Thanh Loan Tộc là chủng tộc thám báo mạnh nhất trên thế gian, có Dạ Tra đi cùng căn bản không lo lắng sẽ bị người hiện.

Mông Thần thấy có Dạ Tra đi trước dò đường bèn thu lại thần niệm, năng lực Thanh Loan Tộc hoàn toàn đáng để tin tưởng, huống hồ còn là tộc trưởng Thanh Loan Tộc đích thân đi làm.

Trên đường Dạ Tra lưu lại ký hiệu, Tam trưởng lão chỉ việc đi theo, quả nhiên trên đường rất an toàn, đi tới nửa ngày mà vẫn không gặp được bất kỳ một tên võ giả nào.

Đường Dạ Tra chọn đi tương đối vắng vẻ, một mực nằm trogn hoang sơn dã lĩnh, đối với chúng nhân lại không có gì khó khăn, hành tẩu như giẫm trên đất bằng, tùy ý tung mình vọt lên một cái liền nhảy từ ngọn núi này sang ngọn núi kia.

Trên đường Kha Mang rất yên ắng, gần như không nói chuyện, thần thái vô cùng cung kính. Có Mông Thần ở đây, hắn sao dám lơ là? Có thể cùng theo Mông Thần đi ra, đối với hắn mà nói là vinh hạnh cực lớn.

Nhìn hắn có vẻ như chưa từng bao giờ đi ra Hoang giới, đối với thế giới bên ngoài rất hiếu kì, ánh mắt lấp lánh có thần, một mực quét nhìn quanh bốn phía, không thấy vẻ gì là mệt mỏi.

Trầm mặc đi đường, mặc dù trong lòng Lục Ly rất cấp bách và kích động, song lại không muốn nói chuyện nhiều. Chỉ là thoáng chút đề thăng tốc độ, tranh thủ sớm nhanh đi đến Vân Thủy Vực.

Năm ngày sau, Lục Ly phát hiện mang theo Dạ Tra đi ra quả thực là quyết định anh minh. Năm ngày này bọn hắn một mực đi theo ký hiệu Dạ Tra lưu lại, bất ngờ không gặp được một tên võ giả nào, tựa hồ võ giả Vân Châu ít đến thương cảm, bọn hắn đi lâu vậy rồi mà vẫn chẳng thấy ai.

Chúng nhân đã đi không biết bao xa, tốc độ tuy không thăng tới cực hạn, nhưng cũng rất nhanh, ít nhất cũng là tốc độ tương đương Bất Diệt Cảnh. Năm ngày năm đêm đi không ngơi nghỉ, tính ra đã đủ để lượn quanh Bắc Mạc một vòng.

Hưu

Dạ Tra đột nhiên quay trở về, chắp tay nói với Lục Ly:

- Còn một ngày nữa liền sẽ đi đến Vân Thủy Vực, tiếp tục hướng về phía trước chính là chiến trường. Đại quân hai bên tổng cộng lên đến trên ngàn vạn, nhân số thám báo cũng nhiều không kể xiết. Bởi thế đi đường sẽ tương đối khó khăn. Thánh Chủ nên nghỉ ngơi dưỡng sức nửa ngày, sau đó chúng ta một hơi trực tiếp lao thẳng đến Vân Thủy Vực.

- Được!
Chương 800 Vân Vụ Sơn

Mặc dù Lục Ly vẫn chưa cảm thấy mỏi mệt, chẳng qua nghỉ ngơi một chút cũng tốt, để cho thân thể và tinh thần đều đạt tới đỉnh phong, như vậy mới có thể toàn lực ứng đối bất cứ tình huống đột ngột nào.

Chúng nhân tìm tới một sơn cốc, Tam trưởng lão đi xung quanh tuần tra, Dạ Tra quay về nghỉ ngơi, rất nhanh liền ngủ say.

Mông Thần Kha Mang đều nhắm mắt đả tọa, nghỉ ngơi dưỡng sức, Lục Ly lại làm sao cũng không tĩnh tâm được, ánh mắt một mực nhìn về hướng đông bắc, trong mắt lấp lóe quang mang.

Lục Linh đã rời xa hắn quá lâu, hình bóng Lục Linh trong đầu Lục Ly tuy vẫn rõ ràng, lại đã có chút mơ hồ. Giờ ở gần Lục Linh như vậy, tâm tình Lục Ly cứ như nước đun sôi, làm sao đều không lắng lại được.

- Tỷ tỷ, chờ ta, rất nhanh chúng ta liền có thể gặp mặt!

Khóe miệng Lục Ly mấp máy thì thào, cưỡng bách chính mình khoanh chân nhập định nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi nửa ngày, tinh thần thể lực mọi người đều khôi phục không sai, lần này Dạ Tra không đi trước dò đường nữa, bởi vì khắp nơi đều là trinh sát, hắn có lưu lại ký hiệu cũng vô dụng.

Hắn hành tẩu ngay trước mặt mọi người, chỉ là thân hình bay tới bay lui như quỷ ảnh, thỉnh thoảng lại từ xa xa ra dấu tay với Tam trưởng lão, Tam trưởng lão lập tức dẫn chúng nhân bám theo sát gót.

Thần niệm Mông Thần cường đại hơn xa Dạ Tra, nhưng Mông Thần lại không đi trước thăm dò mà hoàn toàn tín nhiệm Dạ Tra. Ở phương diện trinh sát thám báo, Mông Thần cho rằng không ai có thể sánh được với Thanh Loan Tộc.

- Quả nhiên có rất nhiều thám báo.

Đám người Lục Ly không cần phóng ra thần niệm, thỉnh thoảng lại thoáng thấy phía xa xa xuất hiện bóng người chớp động. Kha Mang thậm chí không dám thở mạnh, một đường lầm lũi đi theo, đám người Lục Ly khi thì mở hết tốc lực, khi lại hành tẩu chậm dần, lướt đi như quỷ mị.

Kha Mang và Tam trưởng lão đều là Quân Hầu Cảnh, Mông Thần càng là Nhân Hoàng Cảnh, nhưng tốc độ Lục Ly vẫn khiến bọn họ kinh ngạc không thôi. Vô luận tốc độ bọn hắn nhanh đến đâu, Lục Ly đều có thể nhẹ nhàng cùng theo, một người ngay cả Bất Diệt Cảnh trung kỳ đều chưa tới, lại có được tốc độ nhanh như vậy, quả thực khiến người kinh hãi.

Tam trưởng lão và Mông Thần sớm đã biết về sự biến thái của Lục Ly, không có vẻ gì là đặc biệt kinh ngạc. Kha Mang lần đầu gặp Lục Ly, vốn tưởng rằng hắn chỉ là Bất Diệt Cảnh bình thường, chẳng qua được đám Mông Thần phụng làm Thánh Chủ thôi, giờ hóa ra mới biết đã quá xem thường Lục Ly.

Song nghĩ lại cũng thấy bình thường, nếu Lục Ly không có thủ đoạn đặc thù, vậy làm sao có thể thu phục được Nhân Hoàng Cảnh như Mông Thần. Cứ nhìn thái độ Mông Thần xem, rõ ràng là một lòng một dạ đi theo.

Thám báo rất nhiều, đều là người của ba đại thế lực. Theo như miêu tả từ Tam trưởng lão, đại quân Ngân Lang Sơn Hắc Nguyệt Cung Thiên Liên Giáo chính đang ở ngay phụ cận. Bên này vốn là địa bàn Vân Thủy Điện, giờ lại đã bị ba đại thế lực công chiếm rất nhiều thành trì, đại quân chính đang từng bước áp sát tới Vân Thủy Vực.

Vân Thủy Điện liên tiếp bại lui, đại quân chủ lực tập trung về Vân Thủy Vực, bên này cơ bản đã bị vứt bỏ, chỉ là vẫn có một ít thế lực tổ chức quân đội đề kháng.

Xoạt xoạt.

Phía trước vang lên tiếng xương cốt nứt gãy thanh thúy, Dạ Tra cũng không lẻn qua được, đành phải chém giết một tên thám báo. Được cái thủ pháp hắn rất nhanh gọn lẹ, không gây ra động tĩnh quá lớn, sau khi giết chết tên thám báo kia liền trực tiếp ném vào trong Không Gian Giới Chỉ, không lưu lại dù chỉ một tia dấu vết.

Cứ vậy, chúng nhân yên ắng lao đi, dọc đường vẫn khó mà tránh khỏi gặp được một ít thám báo, tất cả đều bị Dạ Tra nhẹ nhàng giải quyết.

Cũng may bởi vì số lượng thám báo quá nhiều, trong thời gian ngắn mất tích một vài tên sẽ không dẫn động chú ý, chúng nhân ngựa không ngừng vó tiến về phía trước chừng ba canh giờ, rốt cục thám báo bắt đầu ít dần, xem ra là đã xông qua phạm vi bao phủ của liên quân ba đại thế lực.

Ba đại thế lực có được ba tên Nhân Hoàng, giờ này khẳng định là đang tọa trấn trong đại quân. Nếu dẫn lên chú ý, một khi giao chiến liền sẽ phiền phức to, ba đại thế lực tuỳ ý phái đến một tên Nhân Hoàng, chúng nhân sẽ rất khó rút thân ra được.

Cả đám không dám có chút nào chủ quan, tiếp tục lầm lũi tiến lên, thẳng đến khi trời tối, Dạ Tra mới thở dài một hơi quay lại nói:

- Không sao, đến đây đã không còn thám báo, hẳn là đang ở trong phúc địa Vân Thủy Điện, theo lý thuyết cùng lắm chỉ hơn nửa ngày nữa liền có thể tiến vào Vân Thủy Vực. Thánh Chủ, có cần nghỉ ngơi không?

- Không cần, đi suốt đêm, đến Vân Thủy Vực trước rồi tính!

Lục Ly nào có tâm tư nghỉ ngơi, mới đi được mấy canh giờ, lại đều theo sát sau lưng Dạ Tra, không cần thăm dò, không cần suy nghĩ quá nhiều, làm gì mệt mỏi đến độ cần nghỉ ngơi.

Mông Thần khẽ gật đầu, thế là Dạ Tra tiếp tục đi trước dẫn đường, chúng nhân đều tăng nhanh tốc độ hành tẩu suốt đêm, đến hừng đông thì đi tới phụ cận một tòa thành nhỏ.

Dạ Tra tiến lại thăm dò một phen, lát sau trở về bẩm báo nói:

- Đã tiến vào Vân Thủy Vực, chỉ là vào thành bị kiểm tra tương đối nghiêm, chắc là Vân Thủy Điện sợ thám báo quân địch lẻn vào, không phải người Vân Thủy Vực thì không được vào thành.

Chuyện vào thành đối với mọi người chỉ là việc vặt, trong thành nhỏ này cường giả mạnh nhất chắc cũng chỉ Bất Diệt Cảnh, căn bản không phát hiện ra được bọn hắn.

Lục Ly nghĩ nghĩ liền khua tay nói:

- Vào thành, trước thăm dò tin tức một phen.

Chúng nhân cấp tốc áp sát thành trì, lại không vào từ cửa thành mà tìm tới một góc tường thành, sau đó tung người nhảy vọt vào. Thần niệm Mông Thần Dạ Tra quá mạnh, thoáng chốc liền đã tra xét rõ ràng tình huống xung quanh, dẫn chúng nhân đi đến một con hẻm nhỏ, Dạ Tra thăm dò được một tòa miếu thờ bỏ hoang, khua tay nói:

- Các ngươi vào đó nghỉ nghơi trước, ta đi do dám tin tức.

Mới đầu Tam trưởng lão định đích thân đi, để Dạ Tra ở lại nghỉ ngơi, Dạ Tra lại khăng khăng muốn đi. Mấy người Lục Ly đành ngồi chờ trong miếu, đợi chừng một canh giờ, Thần Dạ tra trở về, mang theo rất nhiều tin tức.

Advertisement
';
Advertisement