Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 766 Thà chết đứng

Hơn nữa sau lưng Nhị điện chủ không phải chỉ có một người, mà là cả một thế lực vô cùng khủng khiếp.

Có thể nói thế này, nếu Nhị điện chủ quyết tâm muốn tiêu diệt thế lực nào đó, vậy thì dù có là Linh Lung Các cũng có khả năng tiêu thành tro bụi.

Bởi thế Khương Thiên Thuận sợ, Dạ Lạc bị cường hành mang về Thiên Địa Trủng.

- Chẳng lẽ tên Nhị điện chủ này xuất thân từ Luân Hồi Cung hoặc U Minh Giáo?

-

Lục Ly nghĩ đến một khả năng, hắn trầm mặc thoáng chốc sau đó cười lên một tiếng đắng chát, bất ngờ không giãy giụa nữa mà trải tay ra nói:

- Nếu không phải trưởng lão chấp pháp sưu hồn, vậy thì thôi đi. Nhị điện chủ, trực tiếp tuyên phán đi, muốn chém muốn giết thế nào, Lục Ly nhận hết!

Lời này của Lục Ly rất có thâm ý, không ít cường giả trong đại điện đều nghe hiểu được, chẳng qua không ai lên tiếng. Lúc này ai mà dám ra mặt, vậy chính là đối nghịch với Nhị điện chủ.

Ánh mắt Cơ Mộng Điềm lộ ra một tia cười lạnh, kỳ thực Lục Ly đã đoán trúng, Nhị điện chủ họ Cơ, là lão tổ tông của nàng. Từ khi Nhị điện chủ ra mặt, kết cục chuyện này sớm đã được chú định.

Sắc mặt Nhị điện chủ khôi phục vẻ trầm lặng như nước, hắn không lập tức mở miệng mà liếc nhìn chúng nhân, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên mặt trưởng lão chấp pháp.

Chuyện này những người còn lại nhìn nhận thế nào, Nhị điện chủ có thể không thèm để ý. Nhưng Lục Ly dù sao cũng là tằng tôn của trưởng lão chấp pháp, hắn vẫn phải cố kỵ phần nào.

Trưởng lão chấp pháp lại không nhìn Nhị điện chủ, mà nhìn Lục Ly một cái, sau đó ánh mắt khẽ di động sang bên cạnh, quét tới lão giả lông mày nâu xám cách đó không xa.

Lão giả lông mày nâu xám họ Bàng, xếp hạng thứ sáu trong mười đại trưởng lão, tính là người tương đối quan trọng trong Thí Ma Điện. Hắn cảm nhận được ánh mắt trưởng lão chấp pháp, sắc mặt thoáng có chút khó coi.

Sau đó, hắn cắn răng đứng lên, nhìn Lục Ly nói:

- Lục Ly, sai thì cũng đã sai rồi, thành thành thật thật nhận lầm với Nhị điện chủ, sau đó xin lỗi mấy đứa nhóc nhà Cơ gia Dương gia một tiếng. Ở trong tiểu chiến trường ngươi cũng tính là có công, công tội bù nhau, chỉ cần thái độ ngươi tốt chút, không chừng Nhị điện chủ sẽ khoan dung độ lượng, giơ cao đánh khẽ với ngươi.

Lời này dù là phát ra từ miệng lão giả lông mày nâu xám, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được chuyện diễn ra ở đằng sau.

Rất nhiều người đều biết Bàng trưởng lão này một mực lấy trưởng lão chấp pháp làm đầu, trưởng lão chấp pháp gián tiếp ra mặt tỏ rõ thái độ, để Lục Ly cúi đầu, nhận lầm xin lỗi, tranh thủ phạt nhẹ, Nhị điện chủ làm sao cũng sẽ cho hắn chút mặt mũi, ít nhất không đến nỗi xử tử.

- Nhận lầm? Ha ha ha!

Lục Ly ngửa mặt lên trời bật cười ha hả, sắc mặt đột nhiên có chút dữ tợn, cộng thêm ngân quang lóng lánh trong mắt, nhìn rất là hãi người.

Dù hắn đang cười, ánh mắt lại lạnh lùng như hàn băng, hắn quét nhìn chúng nhân một lượt, cuối cùng khóa chặt lên thân Bàng trưởng lão, nói:

- Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà bắt ta phải nhận lầm? Dựa vào cái gì mà muốn ta cúi đầu?

Cúi đầu nhận tội, có thể không chết, nhưng kết cục tuyệt đối sẽ như khi hắn ở Lục gia trước đây, lưu vong tuyệt địa. Như thế mặc dù có thể sống, cũng có hi vọng, lại cần Lục Ly vứt bỏ tôn nghiêm, cúi đầu với đám người Cơ Mộng Điềm Lục Toan!

- Cúi đầu?

Trong miệng Lục Ly lẩm nhẩm hai chữ này, vẻ giễu cợt trên mặt vẻ càng đậm mấy phần, hắn chỉ vào Lục Toan nói:

- Người này là đường huynh của ta, lại âm thầm mưu hại ta rất nhiều lần, trong tiểu chiến trường hai lần đặt bẫy muốn lừa giết ta, ngươi muốn ta cúi đầu trước hắn?

Ngón tay hắn di động sang bên cạnh, chỉ vào Cơ Mộng Điềm tiếp tục nói:

- Vị đệ nhất tiểu thư Luân Hồi Cung này dung mạo tuyệt mỹ, tâm địa lại như rắn rết. Chúng ta coi nàng là bằng hữu, nàng lại không chút dự triệu bán đứng chúng ta, dẫn chúng ta vào trong mai phục của tứ tộc, khiến để ta cúi đầu với loại người như thế?

- Còn có Dương Hiên công tử, Điệp Phi Vũ tiểu thư!

Lục Ly lại quét mắt nhìn về phía Dương Hiên và Điệp Phi Vũ, lạnh lùng nói:

- Trước khi tiến vào tiểu chiến trường, chúng ta không quen không biết. Lại chỉ bởi vì Khương Khinh Linh có khả năng sẽ trở thành thiên kiêu tương lai, bọn hắn liền dám thông đồng với nhau mưu đồ hãm hại chúng ta. Loại người tâm địa đố kỵ, lòng dạ độc ác như thế, ngươi muốn ta cúi đầu với chúng?

Dương Hiên mặt không biểu tình, Điệp Phi Vũ dù đeo khăn che mặt, lại vẫn không khỏi xấu hổ quay mặt đi, không dám đối mặt với Lục Ly.

Cuối cùng ánh mắt Lục Ly nhìn về phía Nhị điện chủ, đưa tay chỉ thẳng mặt hắn, nói:

- Vị này là Nhị điện chủ Thí Ma Điện, cường giả xếp hạng thứ hai của Nhân tộc, là tổ thần trong lòng vô số con dân Trung Châu. Nếu đúng thật là thần, không cần các ngươi khuyên, Lục Ly ta vừa gặp liền bái. Đáng tiếc... Hắn không phân phải trái đúng sai, điên đảo thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, nối giáo cho giặc. Ngươi muốn ta cúi đầu trước hắn? Nằm mơ!

- Lục Ly ta tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng là nam nhi đỉnh thiên lập địa. Ta thà chết đứng chứ không sống quỳ!

Từng tiếng từng tiếng hùng hồn to rõ!

Lúc Lục Ly cất tiếng, rất nhiều người biết chuyện lần này rắc rối to, chẳng qua trưởng lão chấp pháp không có bất kỳ biểu thị nào, Nhị điện chủ không mở miệng, ai cũng không tiện cắt ngang.

Sau khi nghe hắn nói xong, ánh mắt rất nhiều người thoáng ảm đạm, Lục Ly đẩy bản thân mình vào tuyệt lộ, giờ dù có là trưởng lão chấp pháp cũng không cách nào xin tha được cho hắn.

Chẳng qua trên mặt không ít người đều lộ ra một tia thổn thức, người ở đây niên kỷ đều không nhỏ, đã sống qua năm tháng dài dặc ở Thí Ma Thành, nhuệ khí của bọn họ sớm đã bị dòng chảy thời gian san bằng. Mấy câu cuối cùng của Lục Ly bất giác lần nữa thiêu đốt lên nhiệt huyết chôn sâu trong lòng bọn họ bao năm qua.

Một ít lão giả thậm chí lộ vẻ xấu hổ, tự than còn không có ngạo cốt tôn nghiêm bằng một đứa trẻ nít mười mấy tuổi

Sắc mặt Nhị điện chủ vẫn không có biến hóa gì quá lớn, mà chỉ lạnh lùng phất tay nói:

- Nếu ngươi đã muốn chết, vậy bản tọa liền thành toàn cho ngươi. Dương trưởng lão, mang Lục Ly đi ra, đương chúng xử tử, lấy đó làm răn đe!
Chương 767 Lục lang

Nhị điện chủ vừa dứt lời, chuyện này đã thành định cục, dù có là thần tiên cũng không cách nào thay đổi được.

Thật ra ngay từ khi Lục Ly nói ra mấy lời kia, kết cục sớm đã chú định. Đương chúng đánh mặt Nhị điện chủ, ở Thần Châu đại địa trừ Đại điện chủ ra, ai cũng đừng hòng sống sót.

Ở Thí Ma Điện, muốn thượng vị là điều vô cùng khó khăn, chiến lực chỉ là một phần, sau lựng còn phải có mạng lưới quan hệ vô cùng phức tạp. Đây là thế lực mạnh nhất ở Thần Châu, nhân viên tổ thành trong đó đều là cường giả đỉnh cấp của các đại thế lực. Mối liên hệ bên trong đan chéo nhập nhàng, lay sợi tóc mà động toàn thân, Nhị điện chủ có thể thượng vị, năng lượng trong tay hắn phải đáng sợ cỡ nào.

Đến hiện tại Tổng điện chủ vẫn chưa từng đi ra!

Có lẽ..

.

Khả năng là, Tổng điện chủ cũng đã âm thầm thỏa hiệp, nể mặt Nhị điện chủ, bởi thế mới không đi ra nhúng tay vào việc này.

Đương nhiên, cũng có thể là Tổng điện chủ thực sự đang bế quan. Chẳng qua bất luận thế nào, lúc này Nhị điện chủ đã mở kim khẩu, dù Tổng điện chủ có đi ra cũng sẽ không nói gì, bằng không Thí Ma Điện tất phải loạn.

Dương trưởng lão vươn tay bắt lấy vai Lục Ly, một đạo năng lượng kỳ dị bao phủ toàn thân Lục Ly, khiến cả Lục Ly lẫn Tiểu Bạch đều không động đậy được.

Dương trưởng lão xách theo Lục Ly nhanh chân đi ra phía ngoài, cường giả trong đại điện dồn dập đi theo, có lẽ là vì giải hận, có lẽ là vì muốn tiễn biệt Lục Ly.

Nhị điện chủ đứng dậy rời đi, trưởng lão chấp pháp vẫn ngồi đó không nhúc nhích, trên mặt không hề có chút thần thái nào, chỉ là sau khi Lục Ly bị mang đi, hắn nhắm mắt lại.

Bởi vì hắn không muốn cho mọi người nhìn thấy áy náy và tự trách trong mắt mình.

Dương Hiên cũng đi theo ra ngoài, Lục Nghê càng là sớm một bước đi ra, Điệp Phi Vũ lại không đi, ngược lại cúi đầu xuống, không dám nhìn ra bên ngoài.

Cơ Mộng Điềm vốn định đi ra, nhưng nhìn sang Lục Toan một cái, thấy Lục Toan không nhúc nhích, trong mắt nàng như có điều suy tư, cuối cùng cũng không nhúc nhích.

Trưởng lão chấp pháp đột nhiên mở mắt, nhìn Lục Toan một cái, Lục Toan vội vàng cúi đầu, thần sắc cung kính.

Trưởng lão chấp pháp khẽ thở dài, lắc đầu, mở miệng nói:

- Lục Toan, ngươi là một thiên tài, lại không phải một tộc trưởng hợp cách, ngươi khiến ta rất thất vọng.

Nói xong, thân hình trưởng lão chấp pháp lóe lên, trực tiếp tan biến khỏi đại điện, sắc mặt Lục Toan bỗng chốc trắng bệch như giấy. Ánh nhìn vừa rồi của trưởng lão chấp pháp hệt như hai thanh lợi kiếm, trực tiếp đâm xuyên linh hồn hắn, nhìn thấu hết thảy bí mật hắn cất giấu trong lòng.

Nếu câu nói kia là phát ra từ miệng người khác, có lẽ đã không khiến hắn suy sụp đến vậy.

Nhưng trưởng lão chấp pháp là ai? Đó là chỗ dựa lớn nhất của Lục gia, là tằng tổ phụ của hắn, chỉ cần lời vừa rồi của trưởng lão chấp pháp truyền về Lục gia, tiền đồ của hắn sẽ biến thành một mảnh xám xịt.

Rất nhanh, nét mặt Lục Toan dần trở nên có chút dữ tợn, tròng mắt lấp lóe, song quyền nắm chặt, dùng thanh âm chỉ chính mình mới có thể nghe được nói:

- Ta không phải tộc trưởng hợp cách? Vậy thì ai mới hợp cách? Là Lục Ly ư? Ta có lòng tin dẫn dắt Lục gia hướng đến huy hoàng, khai sáng ra cơ nghiệp trăm năm thịnh thế. Tổ gia gia, ngươi chờ xem, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy.

- Đi, đi ra xem xem!

Lục Toan quay sang Cơ Mộng Điềm phất phất tay, vừa rồi hắn không đi ra chỉ là làm bộ dáng cho trưởng lão chấp pháp xem thôi. Nếu đã bị nhìn thấu, Lục Toan không cần thiết phải giả bộ nữa, hắn muốn tận mắt nhìn xem Lục Ly đi chết. Cũng chỉ có Lục Ly chết rồi, ở Lục gia mới sẽ không còn ai uy hiếp đến địa vị của hắn.

Bên ngoài người đông nghìn nghịt, mới đầu chỉ tụ tập sáu ngàn người, lúc này nhân số đã lên tới trên vạn.

Dương trưởng lão bắt lấy vai Lục Ly chậm rãi đi tới, hắn cố ý thả chậm bước chân, tựa hồ đang trì hoãn thời gian. Mục đích không cần nói cũng biết, tự nhiên là vì hấp dẫn càng nhiều người đi ra, sau đó đương chúng xử tử Lục Ly, giết gà dọa khỉ.

Lần này Lục Ly đắc tội rất nhiều người, Dương trưởng lão chính là một trong số đó. Dương trưởng lão muốn để tất cả mọi người Thí Ma Điện biết, muốn để chuyện này truyền ra khắp Trung Châu, nói cho người trong thiên hạ ai dám cả gan khiêu hấn Thí Ma Điện, khiêu hấn Nhị điện chủ và hắn, kết cục chỉ có chết.

Lục Ly mặt không biểu tình, trong mắt cũng không u ám hay phẫn nộ, có chăng chỉ là áy náy. Áu náy đối với Bạch Thu Tuyết, áy náy đối với Khương Khinh Linh, áy náy đối với Lục Linh Lục Nhân Hoàng.

Nghĩ đến Bạch Thu Tuyết còn đang bị phong ấn trong băng phong, nếu hắn chết rồi, Bạch Thu Tuyết lại không cách nào cảm ngộ tầng thứ ba Thiên Mị Thuật, sẽ phải chịu đựng cô độc tĩnh mịch suốt trăm năm, cuối cùng chết đi!

Còn cả Khương Khinh Linh, tính cách nàng cương liệt như thế, biết được hắn bị giết liệu có tìm chết không? Trước kia Khương Khinh Linh đã nhiều lần tìm đến cái chết, lần nữa bị tổn thương, khả năng tự sát là rất lớn.

Lục Linh, tỷ tỷ đáng thương của hắn, không biết giờ đang ở đâu? Đang phải gánh chịu dày vò đau khổ thế nào...

Lục Ly được đưa tới chính giữa quảng trường, bốn phương tám hướng vây đầy người. Lục Ly quét mắt nhìn quanh, thấy được Cơ Nộ Dương Kỳ chính đang dẫn theo mấy người đứng ở gần đó, khoảng cách không đến mười trượng, trong mắt toàn là cười lạnh và mỉa mai. Ánh mắt Lục Ly bất giác chuyển lạnh, nếu không phải đang không động đậy được, hắn tuyệt đối sẽ vung đao chém chết hai tên kia.

Đám Lục Toan Lục Nghê Cơ Mộng Điềm Dương Hiên ngược lại không quá rêu rao, dù sao thân phận bọn hắn cũng đặc thù, quá mức rêu rao sẽ chỉ chọc người chê cười.

Còn có các cường giả trưởng lão đi ra từ trong đại điện, ai nấy đang từ xa xa nhìn sang bên này. Trong mắt một số người là vẻ hạnh tai lạc họa (cười trên nỗi đau của người khác), một số người lại thần tình phức tạp, có chút tiếc hận, có chút bi thương.

Vô luận thế nào!

Lục Ly vẫn là một thiên tài, điểm này không ai có thể phủ nhận.
Chương 768 Dị biến chợt sinh

Mười bảy tuổi, Bất Diệt Cảnh sơ kỳ, lại có thể một thân một mình đánh tan liên quân tứ tộc, đè áp nguyên một đám công tử tiểu thư danh tiếng lẫy lừng trong thế hệ trẻ, còn có thể cướp đoạt bán Thần khí từ trong tay Man tộc, chỉ riêng những điều này đã chứng minh thiên tư nghịch thiên và năng lực của hắn!

Nếu Lục Ly không bị Lục gia trục xuất, liền sẽ không có chuyện ngày hôm nay, giờ đây không chừng hắn sẽ được thế nhân khen ngợi, cường giả tiền bối tán dương và bồi dưỡng.

Nhân số vây xem đã quá một vạn hai, còn có vô số thần niệm theo dõi diễn biến bên này. Dương trưởng lão thấy cũng đã đến lúc, bèn đưa tay ngăn lại tiếng huyên náo, quát khẽ nói:

- Nhị điện chủ có lệnh, Lục Ly vi phạm thiết luật Thí Ma Điện, tội không thể tha, đương chúng xử tử, lấy đó làm răn đe!

Toàn trường thoáng chốc im ắng như tờ, tiếng kim rơi đều có thể nghe được, hơn một vạn ánh mắt rơi lên cánh tay Dương trưởng lão đang chậm rãi nâng lên. Cánh tay đó khô gầy già nua, nhưng không chút hoài nghi, một khi vỗ xuống, đầu Lục Ly sẽ nổ tung như một trái dưa hấu.

Cánh tay khô gầy giơ lên không cách đỉnh đầu Lục Ly hai thước, trên đó bắt đầu lấp lánh Huyền lực quang mang, trong mắt Dương trưởng lão lóe lên sát ý, cánh tay trùng trùng vỗ xuống đầu Lục Ly.

- Lục lang...

Đúng lúc này, trong đại điện nơi xa, một đạo bóng người bay vút lên không, kèm theo đó là tiếng gào thét xé tim rách phổi. Trong tiếng hét kia chất đầy sợ hãi và tuyệt vọng, khiến người nghe mà tan nát cõi lòng.

Đám đông theo bản năng quay đầu nhìn lại, đập vào trong mắt là một nữ tử váy đỏ tuyệt mỹ.

Sắc mặt nữ tử kia hư nhược dị thường, tựa như người mới vừa qua cơn bạo bệnh. Từ xa xa, nàng nhìn Lục Ly, khẽ kêu lên:

- Lục lang, ngươi yên tâm, Khinh Linh lập tức sẽ đi theo ngươi!

Trong tay Khương Khinh Linh hiện ra một thanh chủy thủ, gác lên trên cổ, chỉ cần Lục Ly ở bên kia chết đi, nàng lập tức sẽ cắt cổ tự vẫn, bồi táng theo Lục Ly.

Hoa

Quảng trường vốn đang an tĩnh bỗng chốc huyên náo, Khương Khinh Linh là ai? Toàn thành gần như đều biết, đây chính là thiên kiêu tương lai, không ngờ lại muốn chết theo Lục Ly.

Hưu!

Một bóng người lóe lên, đột ngột xuất hiện đằng sau Khương Khinh Linh, người kia vươn tay khẽ vỗ lên gáy Khương Khinh Linh. Hai mắt Khương Khinh Linh trắng dã, cả người đổ ập xuống, lần nữa ngất đi.

Có lẽ là bởi vì sự xuất hiện của Khương Khinh Linh, trong lòng Dương trưởng lão có chút chần chừ, tốc độ cánh tay vỗ xuống thoáng chậm mấy phần, cỗ năng lượng hắn dùng để bao trùm lên thân Lục Ly cũng tan biến.

Hưu

Trong tay áo Lục Ly lóe ra một đạo hắc quang, Tiểu Bạch chui ra, bắn thẳng đến cánh tay đang vỗ xuống của Dương trưởng lão!

Dương trưởng lão là Địa Tiên Cảnh, tốc độ phản ứng nhanh cỡ nào? Chẳng qua sau khi thấy được chỉ là một con thú nhỏ, hắn không dừng tay mà tiếp tục vỗ xuống, ý đồ cùng lúc vỗ chết cả Tiểu Bạch lẫn Lục Ly.

Răng rắc

Nhưng mà, toàn trường bất ngờ nghe được một tiếng vang thanh thúy, tiếp đó dưới ánh mắt chấn kinh của vô số người, cánh tay Dương trưởng lão bị Tiểu Bạch cắn đứt với một tốc độ cực khủng bố!

Tiểu Bạch không phải linh thú của Lục Ly, bởi vì giữa hai bên không có quan hệ khế ước, cũng không có liên hệ linh hồn. Chẳng qua kết nối giữa Tiểu Bạch và Lục Ly trước nay vẫn luôn rất tốt, thậm chí còn giống linh thú hơn cả linh thú.

Tiểu Bạch rất thông minh, có thể nghe hiểu được tiếng người, linh trí phỏng chừng không kém thua Thú Hoàng là bao. Nó cảm nhận được sát ý từ Dương trưởng lão, cũng biết tình cảnh lúc này của Lục Ly, bởi thế ngay khi Dương trưởng lão sắp định giết Lục Ly, nó lập tức động thân đi ra hộ chủ.

Dương trưởng lão xem thường mức độ sắc bén của hàm răng Tiểu Bạch, cũng xem thường năng lực phòng ngự của Tiểu Bạch. Trong tay hắn sáng lên Huyền lực quang mang, hình thành một tầng hào quang nhàn nhạt, tưởng là có thể nhẹ nhàng vồ chết Tiểu Bạch. Lại không ngờ Tiểu Bạch khẽ há miệng, phá mở Huyền lực hộ tráo, cắn đứt cổ tay hắn.

- A

Dương trưởng lão đã không nhớ rõ bao lâu rồi chưa bị đánh thương, lúc này cổ tay đột nhiên bị cắn đứt, lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, trong mắt toàn là phẫn nộ và sát khí.

Hắn theo bản năng phóng thích khí thế khủng bố, như một con Hoang Cổ Cự Thú, trên lòng bàn tay còn lại hiện ra bao tay huyền thiết màu đen, như thiểm điện chộp tới, định bóp chết tươi Tiểu Bạch.

- Đừng thương hại Tiểu Bạch!

Lục Ly kinh hãi, vươn tay chộp lấy cánh tay Dương trưởng lão, tựa hồ phải muốn bắt cho bằng được, không để đối phương thương hại đến Tiểu Bạch.

Dương trưởng lão bị Tiểu Bạch cắn đứt cổ tay ngay trước mắt bao người, mặc dù Thí Ma Điện có thần dược khôi phục, nhưng mặt mũi đã bị mất sạch, làm sao có thể dừng lại? Thậm chí không thèm để ý tới tay Lục Ly đang chộp tới.

- Huyết trảo!

Sau khi hai tay Lục Ly bắt được cánh tay Dương trưởng lão, một tay đột nhiên lóng lánh ngân quang, trên bàn tay phải hiện ra từng mảnh lân phiến màu bạc, hóa thành long trảo sáng ngời trùng trùng chộp tới cánh tay Dương trưởng lão.

Răng rắc

- A!

Có tiếng xương cốt bị xoắn nát vang lên, Dương trưởng lão lại phát ra một tiếng kêu thảm. Cánh tay còn lại của hắn bị Lục Ly sống sờ sờ bẻ vụn, máu tươi bắn tung toé, một cánh tay lẫn với thịt nát máu tươi rơi rụng xuống.

- Chết đi!

Trong mắt Lục Ly lấp lánh ngân quang, vừa rồi hắn đi bắt lấy tay Dương trưởng, hành động nhìn như rất bình thường, thật ra lại đã sớm có dự mưu. Hắn muốn chém giết Dương trưởng lão, muốn đánh mặt Thí Ma Điện!

Oanh

Dương trưởng lão nhìn thấy cánh tay Lục Ly chộp tới ngực mình, giữa lúc sinh tử quan đầu rốt cuộc kịp có phản ứng. Trong người cuộn lên một đạo sóng khí, gợn sóng vô hình tán phát đi ra, không gian bốn phía chấn đãng, Lục Ly và Tiểu Bạch đều bị sóng khí cường trực tiếp đánh bay.

- Phốc... Đáng tiếc!

Giữa không trung, Lục Ly cuồng phún máu tươi, xương cốt trước ngực đã bị sóng khí đánh gãy không biết bao nhiêu chiếc. Vừa rồi còn thiếu một chút, thiếu chút nữa là hắn đã có thể chém giết Dương trưởng lão.

Chẳng qua nghĩ kỹ thì thấy cũng đúng.
Chương 769 Dị biến chợt sinh

Dương trưởng lão chính là Địa Tiên, nếu Địa Tiên mà có thể bị hắn tuỳ tiện chém giết, như vậy Địa Tiên có khác gì là phế vật đâu. Hắn và Tiểu Bạch có thể chia nhau đánh đứt hai tay Dương trưởng lão đã là vận khí nghịch thiên, là hậu quả của việc Dương trưởng lão khinh địch, bằng không dù thực lực hắn có mạnh hơn gấp mười cũng đừng hòng đả thương được Dương trưởng lão.

- Cái này...

Kịch biến phát sinh quá nhanh, toàn trường đều sửng sốt, vừa rồi động tác của Tiểu Bạch và Lục Ly chỉ diễn ra trong chưa đến một giây, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, thậm chí lúc này cánh tay bị đánh đứt của Dương trưởng lão còn chưa rơi xuống đất.

Vô số người ngước mắt nhìn lên Lục Ly đang bay ngược ra sau, nhìn hai cánh tay đứt gãy đầm đìa máu me của Dương trưởng lão, ai nấy đều chết lặng.

Lục Ly sắp chết đến nơi mà vẫn dám phản giết?

Hơn nữa lấy thực lực Bất Diệt Cảnh mà vẫn có thể đánh đứt hai cánh tay Địa Tiên Cảnh, nếu không phải mọi người tận mắt nhìn thấy, ai cũng không dám tin tưởng.

- Cơ Nộ, Dương Kỳ.

Hướng Lục Ly bị nện bay tới vừa khéo là nơi Cơ Nộ và Dương Kỳ đang đứng, người còn đang giữa không trung, thần niệm lại đã quét tới, sắc mặt chợt biến, trở nên dữ tợn dị thường.

- Chết đi.

Hắn bạo rống một tiếng, thả ra Long Ngâm thần kỹ, chấn khiến trọn cả Thí Ma Thành đều rung động. Hắn xoay người giữa trời, tròng mắt khóa chặt Cơ Nộ và Dương Kỳ phía trước mặt, từng đạo thần niệm đao nhọn đột nhiên đâm tới Hồn Đàm hai tên kia.

Xuy xuy!

Cơ Nộ và Dương Kỳ vốn đứng ở gần đó, cách Lục Ly chừng mười trượng, Lục Ly bị đánh bay đi lại vừa khéo áp sát tới gần hai người, hắn đương nhiên sẽ không khách khí, huyết trảo hung hăng chộp tới.

Phanh phanh!

Hai chiếc đầu lâu nổ tung, thậm chí Cơ Nộ và Dương Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lục Ly giảo sát.

Thân hình Lục Ly còn chưa rơi xuống đất, ánh mắt lại đã quét qua, phát hiện bọn Lục Toan Cơ Mộng Điềm ở trong đám đông, hắn lập tức thét dài một tiếng, đằng không mà lên, lấy ra Mệnh Luân, định đánh tới đám người Lục Toan.

Ông!

Một đạo gợn sóng vô hình tản ra, đồng thời có mấy tên Nhân Hoàng phóng thích vực trường, cường hành ép Lục Ly dừng lại giữa không trung.

Vừa rồi Dương trưởng lão gặp chuyện không ai dám nhúng tay, Lục Ly đánh giết Cơ Nộ Dương Kỳ mọi người còn chưa kịp phản ứng. Nhưng... nếu đến lúc này rồi mà còn để Lục Ly tiếp tục hành hung, cường giả trong Thí Ma Thành chắc đều phải mua miếng đậu hũ nện chết cho xong.

Dù là thế!

Không ít người vẫn bị sự hung tàn bạo ngược của Lục Ly dọa cho kinh hãi, trong Thí Ma Thành tuyệt đối không cho phép động võ, bằng không giết không cần luận.

Đây là quy củ được lập ra ngay từ lúc dựng lên Thí Ma Thành, qua nhiều năm như vậy song người dám động võ ở Thí Ma Thành chỉ lác đác không mấy, kết cục cuối cùng đều là bị giết chết.

Chẳng qua cũng chính bởi vì điểm này, lúc Lục Ly động thủ, đa phần cường giả mới không kịp có phản ứng. Bằng không Lục Ly căn bản không có có cơ hội chém giết Cơ Nộ và Dương Kỳ.

Nhìn Lục Ly vừa mới lấy ra Mệnh Luân, lại đang bất động giữa không trung. Ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm đám người Lục Toan nơi xa, còn có móng vuốt màu bạc bị máu tươi và não tương nhuộm đỏ, ai nấy đều cảm thấy không rét mà run.

Thí Ma Thành bình tĩnh thậm chí có chút tử khí trầm trầm, đã bao nhiêu năm chưa xảy ra chuyện động trời nào như thế này?

Dưới ánh nhìn chăm chú của hơn vạn người, lại dám phản giết trưởng lão Thí Ma Điện, phản giết không thành còn muốn đại khai sát giới, lá gan tên Lục Ly này đúng là lớn đến nghịch thiên.

Chẳng qua ngẫm lại thì cũng hiểu được, Lục Ly đã sắp bị giết, lúc này giết một tên liền đủ vốn, giết hai tên lời một tên. Vò mẻ không sợ rơi, hành động như vậy xem ra cũng là điều bình thường.

Hưu hưu hưu

Một đạo nhân ảnh bay vút lên không, Nhị điện chủ vốn đã rời đi lại lần nữa hiện thân.

Hắn phá không lao đến, nhìn hai cánh tay Dương trưởng lão đầm đìa máu me, nhìn thi thể không đầu của Cơ Nộ Dương Kỳ, trên mặt nóng phừng phừng, hệt như vừa bị Lục Ly hung hăng tát cho một cái.

- Hừ!

Đứng giữa không trung, Nhị điện chủ lạnh lùng liếc nhìn Dương trưởng lão một cái, rõ ràng có ý trách cứ hắn làm chuyện cỏn con như vậy mà cũng không xong. Sau đó quét mắt nhìn Long trưởng lão phía xa xa, nói:

- Lão Long, ngươi đến chấp hình!

Hưu

Nơi xa, Long trưởng lão khẽ gật đầu, tung người bay vụt lên, còn chưa tới gần liền đưa tay nhắm đến trước mặt đánh ra một chưởng.

Xùy

Thiên địa Huyền lực ngưng tụ, một bàn tay khổng lồ xuất hiện, chậm rãi đè ép xuống phía Lục Ly. Võ giả đứng xung quanh Lục Ly lập tức lui nhanh, tránh cho bị Long trưởng lão vồ chết.

Ông!

Đúng lúc này, dị biến lại phát sinh.

Phía nam quảng trường sáng lên quang mang xung thiên, một đạo khí tức vô danh từ hướng nam tràn ngập đến, bao phủ khắp toàn thành.

Vô số thần niệm và ánh mắt quét tới, linh hồn ai nấy đều chấn động kịch liệt, bởi vì nơi phát ra ánh sáng là kinh thư trên tay tượng Đấu Thiên Đại Đế.

Tượng Đấu Thiên Đại Đế lại lần nữa phát sáng, càng kỳ dị chính là hôm nay người người đều bị hấp dẫn về đây, lúc này quanh pho tượng không hề có bất kỳ ai, vậy là pho tượng lại đột ngột sáng lên một cách dị thường.

Xuy xuy!

Bàn tay khổng lồ do Long trưởng lão ngưng tụ ra kia thoáng dừng lại, sau đó tiếp tục vỗ xuống.

Chẳng qua đợi lúc cách đầu Lục Ly chừng mấy trượng, giữa không trung đột ngột ngưng hiện một bóng người, người đó tiện tay vung lên, bàn tay khổng lồ giữa trời tức thì tiêu tán thành mảnh nhỏ.

Thế cục nghịch chuyển quá nhanh, khiến cho tất cả cường giả tại trường đều ngây dại.

Nhưng một số người vẫn kịp có phản ứng, nhìn lên cường giả tóc đỏ đứng sừng sững giữa hư không, trên mặt bất giác lộ ra vẻ sùng bái cuồng nhiệt, mấy tên trưởng lão lập tức khuỵu gối xuống, quát khẽ nói:

- Tham kiến Đại điện chủ!

Điện chủ Thí Ma Điện rốt cục đã đi ra.

Đại điện chủ một mực không từng lộ diện đã đi ra, vừa xuất hiện liền tiện tay phá đi đại thủ ấn Long trưởng lão ngưng tụ ra.

Sắc mặt Nhị điện chủ vẫn không có chút biến hóa nào, chẳng qua tròng mắt thoáng khẽ co rụt lại, hắn che giấu rất tốt.
Chương 770 Nhất ngôn cửu đỉnh

Hắn khom người xuống hành lễ nói:

- Điện chủ!

Bịch bịch!

Tất cả võ giả trong quảng trường lúc này mới hồi thần, quỳ rạp xuống thành từng mảnh từng mảnh, ai nấy đều kích động không thôi. Một vài người gia nhập Thí Ma Điện đến nay đã một hai trăm năm, lại thậm chí chưa từng gặp qua vị điện chủ trong truyền thuyết này.

Một ít võ giả các gia tộc tham gia tiểu chiến trường đều hưng phấn đến độ sắc mặt đỏ lên, quả nhiên bọn hắn lưu lại xem náo nhiệt là quyết định vô cùng anh minh.

Không chỉ tận mắt chứng kiến một trường náo nhiệt ngất trời, còn được may mắn thấy mặt Nhị điện chủ Đại điện chủ, chỉ bằng chừng ấy thôi cũng đủ bọn họ khoe khoang trong suốt phần đời còn lại.

Nhìn bề ngoài Đại điện chủ chẳng hề có vẻ gì là già nua, dáng người khôi ngô, trên mặt không có nếp nhăn, làn da bóng loáng mịn mà, mái tóc đen tùy ý xõa sau lưng.

Hắn cứ vậy đứng ngạo nghễ giữa không trung, trên thân không phóng thích bất kỳ khí tức nào, lại mang đến cho người cảm giác tựa như một tòa sơn mạch, ép khiến toàn trường hít thở không thông.

- Đây là cảnh giới gì?

Lục Ly phát hiện thân thể mình đã có thể động đậy, hắn chậm rãi xoay đầu lại nhìn, ánh mắt khóa chặt đôi tròng mắt Đại điện chủ, lại cảm giác như bị hút vào trong đó, tựa hồ đấy không phải là một đôi mắt, mà là một thế giới.

Điện chủ căn bản không nhìn Lục Ly, mà dõi mắt nhìn chăm chú pho tương Đấu Thiên Đại Đế nơi xa. Pho tượng kia rất cao, từ bên này vẫn có thể thấy được rõ ràng. Lúc này kinh thư trên tay pho tượng sáng lên quang mang lấp lánh, bên trong có từng ký tự bay ra, nhảy vọt giữa không trung.

Vô số võ giả quét thần niệm tới đó, cũng phát hiện dị thường nơi pho tượng Đấu Thiên Đại Đế. Pho tượng này từ khi kiến tạo đến nay đã sáng lên mấy lần, nhưng mỗi lần đều là ban phát thần lực cho võ giả, giúp Nhân tộc bồi dưỡng thiên kiêu đời sau.

Riêng lần này xung quanh phong tượng Đấu Thiên Đại Đế lại không có ai, kinh thư sau khi sáng lên cũng không di động, không bao phủ bất cứ người nào. Điều này chứng tỏ lần này pho tượng không phải định truyền ban thần lực, như vậy vì sao pho tượng lại phát sáng?

Đại điện chủ đi ra rõ ràng là vì pho tượng Đấu Thiên Đại Đế phát sinh dị trạng, hắn vừa đi ra lập tức ngăn trở sát chiêu của Long trưởng lão, chẳng lẽ... dị trạng của pho tượng Đấu Thiên Đại Đế là do Lục Ly dẫn phát.

Chỉ là Lục Ly đâu có làm gì, thậm chí còn không tới gần pho tượng, nơi này cách thành nam xa như vậy, làm sao lại có thể liên quan tới Lục Ly?

Rất rất nhiều nghi hoặc không nghĩ thông, song không ai dám phát ra nửa điểm thanh âm, tất cả đều lẳng lặng chờ đợi hành động tiếp sau của Đại điện chủ. Rất nhiều người khóa chặt pho tượng Đấu Thiên Đại Đế, nhìn xem kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Pho tượng chẳng làm ra chuyện gì nữa cả!

Vô số tự phù nhảy lên mấy lần, sau đó toàn bộ ký tự đều về lại trong kinh thư, quang mang trên kinh thư nhanh chóng ảm đạm, khôi phục nguyên dạng.

Đại điện chủ đợi kinh thư triệt để tắt đi ánh sáng mới thu hồi ánh mắt, hắn không nhìn đám đông bên dưới, mà chỉ nhàn nhạt nói:

- Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Lục Toan Lục Nghê Điệp Phi Vũ lưu vong Huyết Giới ba năm, chuyện lần này dừng lại ở đây.

Dứt lời, thân hình Đại điện chủ chợt lóe, tan biến khỏi hiện trường, cùng biến mất với hắn còn có Lục Ly Tiểu Bạch. Một người một thú cứ vậy đột ngột biến mất trong mắt chúng nhân, không hề có lấy tí chút dự triệu nào.

- A...

Rất nhiều người không nhịn được phát ra tiếng kinh hô, song rất nhanh liền ngậm miệng lại.

Đại điện chủ vừa đi ra, tình thế lập tức nghịch chuyển, không chỉ đương chúng đánh mặt Nhị điện chủ, còn bắt đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Lục Toan lưu vong ba năm. Làm vậy khác gì là đắc tội với tứ đại thế lực và cả các cường giả Thí Ma Điện đứng phía sau?

Đương nhiên, không ai có bất kỳ dị nghị nào, bởi vì hắn là Đại điện chủ, là thiên hạ đệ nhất nhân, nhất ngôn cửu đỉnh!

Bá bá bá.

Chúng nhân biến sắc, trên mặt Nhị điện chủ mặc dù vẫn không chút biểu tình, nhưng sâu trong mắt lại khó mà che giấu được vẻ tức giận và nghi hoặc!

Không chỉ Nhị điện chủ nghi hoặc, toàn trường đều nghi hoặc. Mới đầu Đại điện chủ không đi ra, đồng nghĩa với hắn không muốn quản chuyện này, tính là gián tiếp thỏa hiệp với phía Nhị điện chủ.

Nhưng vì sao giờ lại đột nhiên xuất hiện, còn đương chúng đánh mặt Nhị điện chủ và tứ đại thế lực?

Pho tượng Đấu Thiên Đại Đế phát sáng rốt cục đại biểu cho ngụ ý gì? Có phải vì pho tượng phát sáng cho nên Đại điện chủ mới đột nhiên quyết định nhúng tay việc này?

Trên mặt chúng nhân đều hiện rõ vẻ kinh ngạc, năm người Cơ Mộng Điềm Lục Toan càng là mặt như tro tàn, Điệp Phi Vũ khóc lóc rơi lệ, thất thần không nói được nên lời.

- Huyết Giới!

Lục Toan không khỏi cười khổ, nơi đó là một tiểu thế giới rất nổi danh ở Trung Châu, bên trong vô cùng nguy hiểm. Năm người bọn hắn đi vào, chỉ cần nhất thời không cẩn thận liền sẽ vĩnh viễn không đi ra được, cũng may Đại điện chủ còn lưu chút thể diện, chỉ xử phạt ba năm, nếu phải lưu vong mấy chục năm, bọn hắn tuyệt đối phải chết ở trong đó.

Lục Liên Thiên và đám trưởng lão dẫn đội của Dương gia Luân Hồi Cung Bách Hoa Các đều âm thầm kêu khổ. Mệnh lệnh này của đại điện chủ không chỉ đánh mặt tứ đại thế lực, mà không khéo còn khiến đám người Cơ Mộng Điềm phải bỏ mạng.

Hưu.

Một thân ảnh chớp lóe, trưởng lão chấp pháp hiện ra trên quảng trường, hắn lạnh lùng nhìn qua một tên trưởng lão khác, nói:

- Lý trưởng lão, còn không mau chấp hành mệnh lệnh Đại điện chủ?

Tên trưởng lão họ Lý khẽ giật mình, sau đó vung tay lên nói:

- Người đâu, bắt lại năm người Cơ Mộng Điềm, mang ra Thí Ma chiến trường, đưa tới Huyết Giới.

Mấy người binh sĩ bước nhanh đi tới, bắt lại bọn Cơ Mộng Điềm, sau đó trực tiếp chạy ra ngoài thành, Lý trưởng lão kia cũng đi theo áp giải.

Đám người Lục Liên Thiên thở dài một hơi, trước kia Lý trưởng lão là người U Minh giáo, cũng tính là người tứ đại thế lực, hắn đi theo có thể chiếu cố cho năm người kia.

Trưởng lão chấp pháp để Lý trưởng lão xử lý việc này, rõ ràng là không muốn khiến đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên phải biết, bằng không phái trưởng lão nào đó đi theo, năm người liền nguy hiểm.

Advertisement
';
Advertisement