Chương 616 Điều kiện của Mông Thần 2
Mông Thần lần nữa sa vào trầm mặc, ánh mắt khóa chặt Lục Ly, im lìm không nói. Lục Ly rất chân thành, cũng có mấy phần dụ hoặc, nhất là câu cuối cùng càng là đụng đến tâm khảm Mông Thần.
Có ai muốn cả đời chết dí ở chỗ này, ai mà không muốn đoạt về tổ địa, có được tài nguyên vô tận, phát triển Thái Thản Tộc lớn mạnh, đúc lại huy hoàng năm xưa?
Vấn đề là Mông Thần không dám đánh cược!
Bởi vì một khi cược sai, Thái Thản Tộc liền sẽ triệt để tan biến khỏi thế giới này. Mặc dù Thái Thản Tộc còn có thể sót lại chút dư nghiệt ở nơi khác, nhưng nơi đây tuyệt đối là phân chi mạnh nhất của Thái Thản Tộc.
Bọn hắn ẩn nấp nhiều năm trong Hoang giới, thật không dễ dàng mới khôi phục được mấy phần sức mạnh, đản sinh một tên Nhân Hoàng và mấy tên Quân Hầu Cảnh. Nếu hắn xung động làm loạn, tâm huyết mà các đời tiền bối tích lũy bao nhiêu năm qua sẽ hủy trong phút chốc.
Lục Ly thấy Mông Thần có chút ý động, trong lòng khẽ chuyển, lần nữa nói:
- Mông tộc trưởng, các ngươi tưởng là giấu mình trong Hoang giới này liền sẽ bình an vô sự? Chúng ta đã có thể tìm tới đây, ai dám đảm bảo đại gia tộc Trung Châu sẽ không tìm tới? Đến lúc đó hậu quả thế nào chắc ngươi cũng biết?
- Hơn nữa!
Thoáng dừng một lát, Lục Ly không đợi Mông Thần lên tiếng, lại tiếp tục nói:
- Trong Hoang giới có rất nhiều linh tài, nhưng khẳng định cũng thiếu một ít linh tài then chốt. Ngươi liên minh với chúng ta, chúng ta có thể giúp ngươi nhất thống Hoang giới, chiếm giữ tất cả tài nguyên. Sau đó cầm linh tài trong Hoang giới tới Trung Châu đổi lấy linh tài mà các ngươi cần, như thế Thái Thản Tộc các ngươi có thể cấp tốc phát triển lớn mạnh. Nói không chừng mấy chục năm sau, sẽ xuất hiện thêm mấy tên Nhân Hoàng cũng nên.
Lời này của Lục Ly lần nữa khiến Mông Thần và Mông Họa động tâm!
Không sai.
Bọn hắn rất thiếu linh tài, bằng không lúc này Mông Họa hẳn đã có thể đột phá, tuy trong Hoang giới có rất nhiều linh tài. Vấn đề là một ít linh tài hi hữu lại chỉ Trung Châu mới có, ở Hoang giới căn bản không tồn tại.
Bọn hắn không tin tưởng người bên ngoài, tự nhiên không dám đi ra giao dịch, bằng không sẽ dẫn tới họa sát thân. Nếu Lục Ly đi giao dịch, vậy liền sẽ không bại lộ, một khi được đến linh tài cần thiết, Thái Thản Tộc lập tức có thể đột phá rất nhiều Quân Hầu Cảnh, Nhân Hoàng cũng có thể đột phá vài vị.
Mông Thần vẫn trầm mặc không nói.
Nên nói Lục Ly đều đã nói, hắn cũng trầm mặc, lẳng lặng chờ đợi Mông Thần đưa ra quyết định. Mông Trí muốn nói mấy lời lại bị Dạ Tra ngăn lại, Dạ Tra biết giờ có nói thêm gì cũng vô dụng, hết thảy phải xem quyết định sau cùng của Mông Thần.
Thời gian từ từ trôi đi, đám người Lục Ly mặt không biểu tình, trong lòng lại rất thấp thỏm.
Mãi sau một nén hương, cuối cùng Mông Thần mới mở miệng, hắn quét mắt nhìn sang Lục Ly nói:
- Vừa rồi ngươi nói có thể giúp chúng ta nhất thống Hoang giới?
Lục Ly khẽ gật đầu, Mông Thần cười lạnh một tiếng nói:
- Được, bản tọa cho ngươi một cơ hội, nếu các ngươi có thể diệt đi Tộc Vương Tinh Không Tộc. Mông Thần ta liền trung thành với ngươi, tuyệt không đổi ý!
- Ách?
Đám người Lục Ly trợn tròn mắt, tộc trưởng Tinh Không Tộc chính là Nhân Hoàng, nếu bọn hắn có thể giết được Nhân Hoàng, còn cần gì tìm tới Thái Thản Tộc?
Mông Thần hừ lạnh nói:
- Nếu ngươi đã là chân mệnh thiên tử ghi trên Thiên Sách Thuật, vậy liền nhất định có thể sáng tạo kỳ tích. Muốn Mông Thần ta trung thành, ngươi nhất định phải lấy ra thực lực và thủ đoạn xứng đáng. Bản tọa bất luận ngươi ám sát thế nào, chỉ cần có thể giết chết Tộc Vương Tinh Không Tộc, Thái Thản Tộc liền mặc ngươi sai khiến. Nếu không làm được, sau này đừng đến tìm ta, chúng ta đi!
Nói xong, Mông Thần quay người bước nhanh rời đi, mấy người Mông Họa đều không chút chần chừ đi theo. Tốc độ bọn họ rất nhanh, chỉ sau mười mấy nhịp thở đã biến mất trong núi non trùng điệp nơi xa.
Đám người Lục Ly nhìn nhau không nói, chẳng qua trong lòng đều có thể hiểu được.
Mặc cho Lục Ly nói đến trên trời dưới đất, Mông Thần cũng có kiêu ngạo và kiên trì của riêng mình. Chính như hắn nói, muốn Mông Thần hắn thần phục, liền phải lấy ra thực lực và thủ đoạn tương xứng.
Thái Thản Tộc thật không dễ dàng mới khôi phục phần nào sức mạnh, Mông Thần sao dám tùy tiện đi cược? Nếu Lục Ly có thể đánh giết Tộc Vương Tinh Không Tộc, vậy liền chứng minh hắn đáng để Thái Thản Tộc theo phò trợ, Mông Thần cũng dám đánh cược một phen.
- Tộc Vương Tinh Không Tộc?
Đầu Lục Ly lập tức lớn như cái đấu, dù hắn có triệu tập toàn bộ cường giả Bắc Mạc tới đây e rằng cũng không làm nên chuyện, đấy chính là Nhân Hoàng...
Hư bột hư đường hết cả!
Ai nấy đều ủ rũ cúi đầu, Mông Thần rất dứt khoát, việc này đã không còn bất cứ dư địa nào để thương lượng, trừ phi đám người Lục Ly tiêu diệt được Tộc Vương Tinh Không Tộc.
Trong lòng Lục Ly vẫn còn một tia huyễn tưởng, thế là để Bạch Thu Tuyết đi hỏi dò Nghiệp Cơ, nhằm hiểu thêm một ít tin tức về Tộc Vương Tinh Không Tộc.
Tinh Không Tộc là một trong hai đại tộc cường đại nhất Hoang giới, sưu tập tin tức rất dễ, ngay từ chỗ Nghiệp Cơ đã thu được rất nhiều tình báo.
Bộ tộc này cũng là một trong các đại tộc viễn cổ, trước đây từng huy hoàng qua một đoạn thời gian, chiếm giữ gần như trọn cả đông nam bộ Trung Châu. Bộ tộc này có được thần thông rất cường đại, có thể thuấn di. Bọn hắn được mệnh danh Tinh Không Tộc cũng là bởi thần thông thuấn di này.
Chỉ cần tu luyện tới cảnh giới nhất định, bọn họ liền có thể thuấn di, Tộc Vương Tinh Không Tộc có thể thuấn di ngàn dặm, gần như là tồn tại không thể giết chết.
Sau khi lấy được tin này, sắc mặt Lục Ly triệt để trắng bệch. Đừng nói dựa vào đám người bọn hắn, sợ là dù có liên thủ với Mông Thần thì cũng rất khó giết chết Tộc Vương Tinh Không Tộc...
- Đi về!
Sự tình đi vào ngõ cụt, ngày lại vẫn phải qua, đám người Lục Ly chuẩn bị trở về Bắc Mạc. Đã ở trong này một đoạn thời gian, vạn nhất bên ngoài Bắc Mạc xuất hiện nguy cơ thì sao?
Trước khi đi, Nghiệp Cơ đột nhiên truyền tới tin tức, nói Mông Thần lưu lại mệnh lệnh.
Chương 617 Cục diện xấu nhất
Thông đạo nối liền Bắc Mạc sẽ do Nghiệp Cơ trấn thủ, hắn chỉ cho Lục Ly thời gian nửa năm. Nửa năm sau nếu Lục Ly còn không cách nào đánh giết Tộc Vương Tinh Không Tộc, thông đạo kia nhất định phải hủy.
Có đám người Mông Trí và Dạ Tra ở đây, Mông Thần tạm thời tin tưởng Lục Ly, bằng không thông đạo này khẳng định phải bị hủy ngay lập tức. Nửa năm sau mới hủy cũng là vì nghĩ cho an toàn của Hoang giới, vạn nhất Lục Ly cấu kết đại thế lực Trung Châu giết vào đây thì sao?
- Nửa năm?
Vẻ đắng chát nơi khóe miệng Lục Ly càng đậm mấy phần, xem ra chuyện ở Hoang giới này đã triệt để thất bại. Hắn nghĩ không ra cách gì, đành phải dẫn theo chúng nhân trở về.
Truyền tống tới tiểu thế giới Lục Ải Nhân, Lục Ly để người Mãnh Tượng Tộc rời đi trước. Sau đó gọi người của Bạch gia đến tiếp tục trấn thủ lối vào, đồng thời mở lại đại trận.
Chuyện đi về của Mãnh Tượng Tộc Lục Ly giao phó hết cho Dạ Tra, bọn hắn tới thế nào thì về thế này. Lục Ly nói hắn phải trở về suy nghĩ một phen rồi thông báo cho đám người Mông Trí sau. Hắn còn nói sẽ đưa vào một nhóm linh tài, để Mãnh Tượng Tộc tận hết khả năng bồi dưỡng càng nhiều Quân Hầu Cảnh.
Đám người Mông Trí biết việc này đã hết cách vãn hồi, sắc mặt đều rất khó coi, có chút áy náy, lại không biết nên nói gì.
Lục Ly dẫn Bạch Thu Tuyết trở về, đi Thiên Ngục Đảo, sau đó truyền tống về Linh Đế Thành.
Trong Linh Đế Thành vẫn rất bình tĩnh, trước mắt chưa có tin tức gì báo về, Tống Kỳ hẳn còn đang bị vây khốn trong tuyệt địa. Tâm tình Lục Ly không tốt, không nói nhảm gì nhiều với chúng nhân, một mình lẳng lặng bế quan.
Một là hắn muốn ổn định cảnh giới một phen, hai là ngẫm xem còn cách nào phá cục không, hắn là người không dễ dàng từ bỏ, chỉ cần có một khả năng dù là rất nhỏ hắn đều sẽ cố gắng tranh thủ.
Bạch Thu Tuyết rất hiểu chuyện, không đi quấn lấy Lục Ly mà cũng bế quan.
Nàng định tiến một bước tham ngộ Thiên Mị Thuật, nếu có thể lên tới tầng thứ hai, không chừng nàng sẽ mị hoặc Nhân Hoàng, khi ấy liền có thể giúp Lục Ly nắm xuống Hoang giới.
Bạch Hạ Sương sớm đã bế quan, có lẽ bởi vì cảnh giới bản thân quá thấp, thường xuyên bị Lục Ly cười nhạo.
Đám người Minh Vũ không biết những ngày nay Lục Ly đi đâu, đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua ai nấy đều cảm giác được một tia đè nén và bất thường. Tất cả mọi người đều cố gắng tu luyện, ngày nào Tống Kỳ còn chưa chết, liền vẫn như một thanh lợi kiếm treo lơ lửng trên đầu chúng nhân Bắc Mạc.
Thái Thượng trưởng lão Lục gia đưa cho Lục Ly rất nhiều linh tài, trong quốc khố còn không ngừng có linh tài Huyền Tinh được chuyển vào. Lục Ly tạm thời không cần lo lắng chuyện linh tài và Huyền Tinh, mặc cho mọi người gắng sức tu luyện, đừng sợ tiêu tốn linh tài.
Trầm tư tu luyện năm ngày, Lục Ly vẫn không nghĩ ra cách gì khả thi, cảnh giới lại đã rất ổn định. Hắn quyết định không đi nghĩ chuyện Hoang giới nữa, dù sao vẫn còn thời gian, trong lòng hắn cũng vẫn chưa từ bỏ, chỉ là trước cố gắng tu luyện, tạm thời vứt chuyện Hoang giới sang một bên.
Hắn bắt đầu tham ngộ Kính Tượng áo nghĩa và Tốc Độ áo nghĩa.
Phân thân vẫn quá ít, nếu có thể gia tăng thêm số lượng phân thân, phối hợp với Tốc Độ áo nghĩa, như vậy lực sát thương sẽ càng khủng bố. Thậm chí nếu phân thân càng chân thực, có lẽ Nhân Hoàng Cảnh đều chưa hẳn có thể giết chết được hắn.
Tốc Độ áo nghĩa vừa mới có bước đột phá trọng đại, muốn trong thời gian ngắn có thêm tiến triển sợ rằng không quá hiện thực. Lục Ly một lòng tham ngộ Kính Tượng áo nghĩa, số lượng phân thân dần dần tăng lên.
Nửa tháng sau, số phân thân Lục Ly đã lên tới ba mươi mấy, tăng hơn gấp đôi. Một tháng sau phân thân lại lần nữa tăng thêm hai mươi mấy, đạt đến số phân thân cực hạn mà năm đó Yêu Ma điều khiển Lục Linh từng làm được, tổng cộng lên tới sáu mươi sáu phân thân.
Lục Ly rất hài lòng, nhiều phân thân như vậy, chỉ nhìn thôi cũng đã hoa cả mắt. Chỉ cần không nhìn ra chân thân, chừng này liền đã đủ rồi, còn nếu có thể nhìn ra được, dù có hơn ngàn phân thân lại được ích gì?
Hắn quyết định xuất quan nghỉ ngơi mấy ngày.
Được đến tin tức Bạch Thu Tuyết đang bế quan, hắn hơi có chút thất vọng, đi về ăn một bữa cơm, đánh ván cờ với Lục Phi Tuyết.
Mặc dù trên mặt Lục Ly không lộ ra quá nhiều tình tự, Lục Phi Tuyết thân là nữ nhân, năng lực quan sát rất mạnh, nhấp một ngụm trà hỏi:
- Ngươi có tâm sự?
Lục Ly nhếch miệng cười nói:
- Không có, chỉ là có chút khốn hoặc trong tu luyện thôi.
Ở phương diện tu luyện, Lục Phi Tuyết không có quyền lên tiếng, thực lực nàng không tính quá mạnh. Thế là cũng không nhiều hỏi, dọn ra bàn cờ chuẩn bị đánh một ván.
- Ha ha ha
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng cười như chuông bạc, tiếp đó một đạo bóng người bay vút ra từ trong cung điện, bắn thẳng lên giữa không trung.
Lục Ly hiếu kì đi ra nhìn, thì ra là Bạch Hạ Sương. Dưới chân nàng là một Mệnh Luân bảy màu, cứ thế bay tới bay lui giữa trời, nét mặt tràn đầy vui sướng, tựa như một đứa trẻ được đến đồ chơi mới.
- Thiên tư đúng là không sai.
Lục Ly khẽ gật đầu, dù Bạch Hạ Sương có được linh tài gần như vô tận, nhưng nếu tư chất không được thì có cho nhiều linh tài đến mấy cũng vô dụng. Hệt như năm đó Thiên Đà Tử xung kích hơn tám mươi lần đều chưa thể thành công, đương nhiên khi ấy cũng là vì hắn không có Thiên Xà Quả.
- Hừ!
Bạch Hạ Sương thấy được Lục Ly ở dưới, cánh mũi thanh tú hơi run, bay tới bay lui trên đỉnh đầu Lục Ly, trên mặt toàn là vẻ cao ngạo.
Lục Ly cười một tiếng, sau đó nói:
- Bạch Hạ Sương, ngươi mặc váy còn bay lên không làm gì? Dưới này nhìn thấy hết, màu hồng phấn...
- Ai nha, Lục Ly ngươi muốn chết!
Bạch Hạ Sương tỉnh ra, xấu hổ hận không thể chui xuống đất, ôm mặt hóa thành một đạo hồng quang bay vụt vào trong thiền điện, mãi không thấy đi ra.
Sa sa sa!
Ngay lúc Lục Ly chuẩn bị quay vào trong tiếp tục đánh cờ với Lục Phi Tuyết, Yên phu nhân bước nhanh đi tới, ghé đến bên tai Lục Ly thấp giọng nói:
- Khương Hoằng phái người truyền tống tới, nói Tống Kỳ đã đi ra từ trong tuyệt địa. Còn chém giết mười mấy thám báo Khương gia, lúc này chính đang lẩn trốn, tung tích bất minh.
Chương 618 Mượn đao giết người
- Cái gì?
Chuyện Lục Ly lo lắng nhất đã xảy ra, Tống Kỳ cuối cùng vẫn thoát ra được, hơn nữa còn đang chạy trốn với tốc độ nhanh nhất. Hắn nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách tránh né Khương gia truy sát, sau đó ra biển đi đến Bắc Mạc.
- Tìm Khương Khinh Linh điều Nhân Hoàng đi qua?
Trong đầu Lục Ly bất giác hiện lên ý niệm này, nhưng rất nhanh sau đó liền bị phủ quyết.
Khương Vô Ngã đã khá là bất mãn với hắn, Tống Kỳ ở bắc bộ Trung Châu có lẽ hắn sẽ không can thiệp, mặc cho trưởng lão Khương gia truy sát, nhưng muốn điều Nhân Hoàng từ Trung Châu đến Bắc Mạc... việc này rõ ràng đã đi quá giới hạn của Khương Vô Ngã.
Huống hồ, Khương Vô Ngã không muốn Khương Khinh Linh giẫm lên vết xe đổ, Lục Ly bị Tống Kỳ giết, Khương Vô Ngã sẽ còn vỗ tay khen hay
Còn một điểm nữa, Lục Ly là kẻ không dễ dàng cầu xin người khác. Lần trước đi tìm Khương Khinh Linh đã khiến hắn cảm thấy rất mất mặt, thái độ Khương Vô Ngã càng là kích lên tự tôn và kiêu ngạo trong lòng hắn.
- Liều mạng!
Nội tâm Lục Ly đột nhiên khẽ động, trong đầu toát ra một ý tưởng lớn mật. Trầm ngâm thoáng chốc, hắn cắn răng hét lớn, sắc mặt dần trở nên dữ tợn, hệt như một con dã thú sa vào tuyệt địa.
Linh Lung Các phái ra vô số thám báo, các đại thế lực cũng điều động rất nhiều trinh sát, tản ra khắp nơi tìm kiếm Tống Kỳ. Nhưng rất đáng tiếc, Tống Kỳ tựa như bốc hơi khỏi thế gian, mãi không thấy xuất hiện.
Trinh sát đều là Hồn Đàm Cảnh Mệnh Luân Cảnh, dù là thám báo đỉnh cấp của Linh Lung Các thì cùng lắm cũng chỉ là Bất Diệt Cảnh, hơn nữa loại thám báo này còn rất ít.
Thần niệm Nhân Hoàng lại mạnh cỡ nào?
Chỉ cần Tống Kỳ ẩn núp đủ sâu, đủ kín đáo, không lộ ra một tia dấu vết, bằng vào thám báo căn bản tìm không ra được. Trước đó có thể tìm tới Tống Kỳ là bởi nhân số đủ nhiều, mấy người Tống Kỳ cũng chủ quan.
Khương Khinh Linh không khỏi luống cuống, Tống Kỳ đang muốn đi giết Lục Ly. Nếu mặc cho hắn ra biển, vậy thì ai cũng không tìm ra được, lần lộ diện tiếp theo sẽ là ở Bắc Mạc, sẽ là ở bên người Lục Ly.
Khương Khinh Linh thỉnh cầu mấy tên trưởng lão gia tộc tới Bắc Mạc bảo hộ Lục Ly. Chỉ là việc này nói ra rất hoang đường, đường đường là trưởng lão Linh Lung Các, thân phận tôn quý cỡ nào, lại chạy đi bảo hộ một đứa con rơi Lục gia, một tên thổ hoàng đế Bắc Mạc?
Lần này trưởng lão Linh Lung Các rất kiên định, dù Khương Khinh Linh khóc náo, đòi đi đốt phòng ốc, bọn hắn đều không khuất phục.
Càng quan trọng hơn là, Khương Vô Ngã âm thầm ra lệnh, bất kỳ người nào đều không được phép đi Bắc Mạc.
Khương Khinh Linh nổi giận, trực tiếp đi ra Linh Lung Đảo, muốn một thân một mình tới Bắc Mạc. Chỉ cần nàng đi, Khương gia chắc chắn sẽ không yên tâm, dù sao Linh Lung Các cũng đã giết mấy tên trưởng lão Tống gia, bởi thế chỉ cần Khương Khinh Linh đi Bắc Mạc, nhất định sẽ có Nhân Hoàng đi theo.
Chỉ là, Khương Khinh Linh vừa mới bước ra Linh Lung Đảo, sau lưng lập tức truyền đến tiếng xé gió, tiếp đó một bàn tay trực tiếp đánh lên gáy, kích ngất nàng, mang về Linh Lung Đảo.
Đồng thời
Khương Vô Ngã còn hạ dược vật ngủ mê cho Khương Khinh Linh, để nàng mê man một hai tháng. Tiếp sau Khương Vô Ngã lặng lẽ triệu hồi toàn bộ trưởng lão và thám báo đang truy tìm, mặc cho Tống Kỳ rời khỏi Trung Châu đi tới Bắc Mạc.
Thân phận Lục Ly quá nhạy cảm, nếu hắn không phải con rơi Lục gia, lần này Khương Vô Ngã chưa hẳn đã ngăn trở. Còn không Khương Vô Ngã cũng hết cách, trừ phi hắn định trở mặt với Lục gia.
Trở mặt với Lục gia, làm vậy chỉ sẽ tổn hại đến lợi ích Khương gia và Linh Lung Các, thân là các chủ Khương Vô Ngã không khả năng để mặc chuyện như thế xảy ra, chỉ còn nước mắt lạnh nhìn Tống Kỳ tiến vào Bắc Mạc.
Hắn biết rõ, lần này nếu Lục Ly bị Tống Kỳ giết chết, cõi lòng Khương Khinh Linh nhất định sẽ lần nữa tổn thương. Nhưng đau dài không bằng đau ngắn, nhân lúc quan hệ giữa Khương Khinh Linh và Lục Ly còn chưa bắt đầu, trực tiếp đứt đi sợi dây tình cảm trong lòng Khương Khinh Linh.
Thám báo Linh Lung Các vừa rút lui, trinh sát của các gia tộc tự nhiên cũng triệt thoái. Tống Kỳ một mực ẩn núp trong núi, cẩn thận tiềm hành mà đi cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Xác định trinh sát hoàn toàn rút đi, đây quả thực không phải là âm mưu, Tống Kỳ lập tức tăng nhanh tốc độ. Vẻn vẹn sáu ngày liền đã tới bờ biển, Tống Kỳ không chủ quan, trực tiếp tiềm vào trong biển mà đi.
Hắn biết mảnh hải vực này có rất nhiều hải thú cường đại, thậm chí còn có mấy con Thú Hoàng, nhưng hắn đã không cố được quá nhiều. Hiện tại ý niệm duy nhất giúp hắn còn sống chính là báo thù rửa hận, trả thù thay cho những tộc nhân Tống gia bị Lam Sư Phủ chém giết, báo thù thay cho vợ và các con.
Lục gia hắn trêu chọc không nổi, Lam Sư Phủ hắn không nắm chắc, kẻ đầu têu việc này lại là Lục Ly, bên người Lục Ly không có một tên Nhân Hoàng nào. Đương nhiên hắn sẽ không từ bỏ cơ hội, dù lần này có phải tan xương nát thịt hắn cũng không tiếc.
Gần đây Bắc Mạc rất không bình tĩnh.
Bởi vì không biết bắt đầu từ khi nào mà truyền ra một lời đồn, nói Lục Ly trêu chọc đại nhân vật Trung Châu, lúc này đại nhân vật kia chính đang vượt biển đến, muốn chém giết Lục Ly.
Chuyện lớn như thế, tự nhiên truyền bá rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lan ra khắp toàn Bắc Mạc. Sau đó phản ứng của đám người Lục Ly Yên phu nhân Vũ Hóa Thần càng khiến Bắc Mạc sa vào khủng hoảng.
Vũ Hóa Thần phái người tứ xứ bắt người, ai dám tung tin đồn trực tiếp hạ ngục, nếu tình tiết nghiêm trọng thậm chí giết ngay tại chỗ.
Yên phu nhân ra thông cáo, việc này chỉ đơn thuần là lời đồn nhảm nhí, khuyến cáo con dân Bắc Mạc cứ an tâm.
Càng kỳ dị hơn là Yên phu nhân còn nói thêm, lúc này Lục Ly chính đang cảm ngộ thiên đạo ở hồ vực ma quỷ, nói Lục Ly sắp lĩnh hội một loại áo nghĩa khủng bố, chiến lực sẽ đề thăng ngang ngửa Nhân Hoàng, dù có cường giả Nhân Hoàng giết đến Bắc Mạc, Lục Ly cũng có thể nhẹ nhàng chém giết.
Giấu đầu lòi đuôi!
Chương 619 Cá mắc câu
Đây là suy nghĩ trong lòng rất nhiều con dân Bắc Mạc, không có lửa làm sao có khói, nếu không có việc này, vì sao Vũ Hóa Thần phải bắt người? Vì sao Yên phu nhân phải truyền ra thông cáo như vậy? Đúng là càng che càng lộ...
Lục Ly cảm ngộ thiên đạo? Chiến lực sắp sánh ngang Nhân Hoàng?
Điều này khiến con dân Bắc Mạc càng thêm hoài nghi, Lục Ly mới mười bảy tuổi, hơn nữa cảnh giới mới chỉ là Mệnh Luân Cảnh trung kỳ, dù có nghịch thiên đến mấy, chiến lực cũng không khả năng sánh ngang Nhân Hoàng được...
Sau đó lại có đồn thổi, nói có người quả thực nhìn thấy Lục Ly bay vào trong vòi rồng ở hồ vực ma quỷ, lại không những không chết, còn có thể nhẹ nhàng phá tan vòi rồng...
Việc này càng truyền càng hung, Vũ Hóa Thần bắt rất nhiều người, lại vẫn áp chế không nổi.
Con dân và các gia tộc Bắc Mạc không khỏi khủng hoảng, rất nhiều gia tộc nhỏ không nắm giữ bao nhiêu tài nguyên tiếp tục tán rải tin đồn, khiến cho Bắc Mạc càng thêm rung chuyển
Đoạn thời gian này, dù có là đứa trẻ mấy tuổi đều bắt đầu tin tưởng, quả thực có một cường giả Nhân Hoàng sắp đến Bắc Mạc để chém giết Lục Ly. Thông cáo của Yên phu nhân và lời đồn Lục Ly tu luyện ở hồ vực ma quỷ càng thêm chứng thực suy đoán này.
Nếu không có chuyện gì, vì sao muốn ổn định nhân tâm? Vì sao phải giấu đầu lòi đuôi?
Chứng tỏ chuyện này là thật!
Thần Vũ đế quốc vừa mới kiến lập chưa đến một năm. Cộng thêm chiến lực Đại Đế Lục Ly thật ra cũng không mạnh, hoàn toàn dựa vào đám thủ hạ đánh xuống cơ nghiệp. Bởi thế lực hướng tâm của con dân Bắc Mạc không quá mạnh, rất nhiều con dân bình thường sa vào khủng hoảng, sợ Bắc Mạc vừa mới khôi phục bình tĩnh lại tái khởi đao binh, sinh linh đồ thán.
Mặc dù sự tình đã bị Vũ Hóa Thần trấn áp bằng sắt mà máu, ngoài mặt không ai dám đàm luận, nhưng trong bóng tối lại ám triều tuôn động. Những tiểu gia tộc bị chiếm đoạt tài nguyên chỉ sợ thiên hạ không loạn, âm thầm khuếch đại sự tình.
Hiệu quả rất tốt!
Chỉ sau mười mấy ngày, giờ ở Bắc Mạc gần như đã không ai không biết, không người không hiểu. Có thể xác định hai điểm, một là thật có cường giả sắp đánh tới Bắc Mạc, hai là Lục Ly đang ở hồ vực ma quỷ, thám báo của rất nhiều gia tộc đều thăm dò được.
Trên thực tế!
Hai điểm này là do Lục Ly cố ý làm ra, sự tình cũng là do Yên phu nhân và Vũ Hóa Thần đi làm, Lục Ly muốn toàn bộ Bắc Mạc đều biết hai điểm này. Nếu không có sự dung túng của hắn, không có Yên phu nhân bố trí, tin tức làm sao có thể truyền đi nhanh như vậy?
Lục Ly làm thế tự nhiên có lý của hắn!
Nếu sự tình đã không cách nào tránh khỏi, vậy thì liều đấu một trận với Tống Kỳ.
Chẳng qua lần này Lục Ly chọn đấu trí, chứ đấu võ hắn không có vốn liếng để thắng, hắn muốn dùng mưu giết chết Tống Kỳ.
Mượn đao giết người!
Đao mượn được phải rất sắc bén, chính là Tộc Vương Tinh Không Tộc, Nhân Hoàng Cảnh. Hết thảy mưu đồ và bố trí đều là vì dẫn dụ Tống Kỳ vào Hoang giới, sau đó khai chiến với Tộc Vương Tinh Không Tộc, còn Lục Ly thì đứng ngoài làm ngư ông đắc lợi.
Chỉ Nhân Hoàng mới có thể giết chết Nhân Hoàng. Ở trước mặt Nhân Hoàng, có tới bao nhiêu Quân Hầu Cảnh cũng chỉ có con đường chết, dưới trướng Lục Ly không có Nhân Hoàng, chỉ có thể mượn tay Nhân Hoàng xử lý Tống Kỳ.
Không chút nghi ngờ, Tộc Vương Tinh Không Tộc là một thanh đao không sai!
Chẳng qua, muốn mượn đao giết người không phải chuyện đơn giản, nhất thời không cẩn thận, tất cả mọi người đều sẽ bị Tống Kỳ tiễn về tây thiên. Lục Ly và Yên phu nhân thương nghị rất lâu mới ra được kế hoạch toàn vẹn, truyền bá lời đồn ra ngoài chỉ là một khâu trong toàn bộ kế hoạch.
Yên phu nhân có ngoại hiệu Độc Quả Phụ, chiến lực không được, quyền mưu cũng tầm thường, nhưng âm mưu lại rất lợi hại. Lục Ly đã sớm đi hồ vực ma quỷ, chuyện sau đó đều giao hết cho Yên phu nhân đi bố trí.
Một tấm lưới vô hình được vung ra, chỉ còn chờ con cá lớn Tống Kỳ nhảy vào.
Tống Kỳ tới rất nhanh, hắn một đường lấy tốc độ nhanh nhất từ dưới biển mà đi, gần như không chút nghỉ ngơi. Chỉ khi thực sự chịu hết nổi mới ngoi lên hải đảo nào đó híp mắt nghỉ mấy canh giờ.
Hắn biết nhất định phải giành giật từng giây, nhất định phải đánh chết Lục Ly trước khi đối phương kịp đào tẩu, trễ tất sinh biến, vạn nhất Linh Lung Các phái ra Nhân Hoàng bảo hộ Lục Ly thì sao?
Hơn nữa trên biển Huyền thú nhiều lắm, không biết bao lần Tống Kỳ ngủ say trên đảo, lại bị khí tức Huyền thú bừng tỉnh, không thể không đánh giết Huyền thú mới có thể tiếp tục đi đường.
Nếu ngồi phi thuyền thiết giáp bình thường, muốn vượt qua hải vực chí ít phải mất hai ba tháng. Tống Kỳ lại chỉ tiêu tốn hai mươi sáu ngày liền đi qua hải vực, có thể thấy tốc độ nhanh cỡ nào, cũng có thể thấy được quyết tâm giết Lục Ly kiên định ra sao.
Trên mặt hắn đeo một tấm mặt nạ, mặt nạ này còn cao cấp hơn cả mặt nạ Thiên Huyễn, có thể che giấu toàn bộ khí tức trên người, đồng thời tùy thời tùy khắc biến ảo bề ngoài.
Chính nhờ tấm mặt nạ này, hắn mới có thể tránh khỏi tai mắt của vô số thám báo trinh sát ở bắc bộ Trung Châu. Lục Ly và Yên phu nhân bố trí rất nhiều thám báo ven biển, nhưng không ai phát hiện được Tống Kỳ, bởi vì thần niệm Tống Kỳ thực sự quá mạnh.
Tống Kỳ không đánh chết bất kỳ tên thám báo nào, làm vậy sẽ đánh cỏ động rắn. Hắn chọn cách yên ắng lẻn vào Bắc Mạc, hắn muốn biết rõ ràng hành tung Lục Ly, biết rõ ràng tình hình Bắc Mạc, sau đó tung ra một kích tất sát.
Hắn tiến vào một thành trì, dạo một vòng quanh tửu quán trên phố, thông qua thần niệm cường đại, rất dễ dàng được đến tình báo cần thiết.
Hiện tại Lục Ly là Đại Đế Bắc Mạc, dưới tay có rất nhiều Quân Hầu Cảnh, nhưng không có một ai là Nhân Hoàng. Vương thành Thần Vũ đế quốc nằm ở Linh Đế Thành, nhưng lúc này Lục Ly lại đang ở hồ vực ma quỷ.
Hiện giờ Bắc Mạc đang đồn ầm lên, nói có một cường giả bí ẩn sắp tới Bắc Mạc tìm giết Lục Ly, còn đó Lục Ly chính đang cảm ngộ áo nghĩa thiên đạo, chiến lực sắp tiệm cận Nhân Hoàng...
Những tin này khiến Tống Kỳ nửa tin nửa ngờ.
Chương 620 Cá mắc câu
Dù sao Tống Kỳ cũng là tộc trưởng gia tộc lục phẩm, há sẽ dễ dàng tin tưởng lời đồn nhảm nhí. Hắn nhanh chóng ra khỏi thành, sau đó đi tới một vực thành. Hắn có mặt nạ lợi hại, có thể che giấu khí tức Nhân Hoàng, bèn ngụy trang thành một tiểu võ giả, cứ thế nhẹ nhàng vào thành, tiếp tục nghe ngóng tin tức.
Tin tức vẫn thế, tùy tiện liền có thể nghe ngóng ra được. Lục Ly và Yên phu nhân cố tình khiến cho trọn cả Bắc Mạc đều biết hai chuyện này. Rất nhanh Tống Kỳ liền xác nhận, người Bắc Mạc đã biết chuyện hắn sắp tới, Lục Ly đúng thật đang ở hồ vực ma quỷ.
Trong lòng Tống Kỳ có chút kinh nghi bất định!
Lục Ly đã biết hắn tới, vì sao không trốn? Còn quang minh chính đại xuất hiện ở hồ vực ma quỷ? Hắn đang đợi tử thần tìm tới ư?
Tống Kỳ chỉ tự hỏi thoáng chốc liền đưa ra quyết định.
Trước đi Linh Đế thành, bí mật bắt lại mấy tên thủ hạ cường đại hoặc người thân của Lục Ly, tra khảo một phen, xác định Lục Ly ở đâu, cuối cùng mới sẽ hành động.
Tống Kỳ quang minh chính đại truyền tống, chẳng qua không dám truyền tống đến thẳng Linh Đế Thành, mà truyền tống đến đại thành phụ cận.
Sau khi đến đại thành kia, Tống Kỳ không lập tức đi Linh Đế Thành, mà khuếch tán thần niệm vào trong khách sạn, bắt đầu tìm hiểu tin tức.
Ở trong phủ vực chủ tòa thành trì này, vực chủ và mấy tên võ giả chính đang bàn chuyện về hắn.
- Bản tọa nghe được lời đồn, nói Linh Lung Các có ý phái ra Nhân Hoàng giúp chúng ta đánh giết Tống Kỳ. Lúc này Trưởng Lão Đường chính đang họp bàn, phỏng chừng bốn năm ngày sau Nhân Hoàng Linh Lung Các sẽ tới.
- Tốt quá, chỉ cần Nhân Hoàng Linh Lung Các vừa đến, Tống Kỳ dám tìm tới cửa, vậy chính là tự tìm đường chết.
- Đúng thế, quan hệ giữa Khương tiểu thư và Đại Đế vẫn luôn rất tốt, làm sao có thể trơ mắt nhìn Đại Đế sa vào hiểm địa?
-...
Mấy câu sau đó Tống Kỳ không nghe lọt vào tai, sắc mặt hắn dần trầm xuống. Nếu Linh Lung Các thật phái Nhân Hoàng đến đây, hắn sẽ không còn cơ hội chém giết Lục Ly nữa.
- Đi!
Ra khỏi thành, hắn tiến nhanh về hướng Linh Đế Thành, chỗ này cách Linh Đế Thành rất gần, chỉ sau nửa canh giờ hắn đã tới bên ngoài Linh Đế Thành.
Nhưng Linh Đế Thành lại đang phong thành, còn bóc mở hộ tráo bao phủ toàn thành vào trong. Nếu hắn muốn đi vào, trừ phi phá vỡ hộ tráo này.
Phá vỡ hộ tráo không khó, nhưng nếu Lục Ly không ở trong thành, vậy liền sẽ đánh cỏ động rắn. Bắc Mạc là địa bàn của Lục Ly, một khi Lục Ly tiềm ẩn vào trong tiểu thế giới nào đó, hắn còn đánh giết thế nào được nữa?
Bởi thế hắn chỉ còn cách lặng lẽ tán phát thần niệm vào trong Linh Đế Thành, âm thầm bí mật dò xét. Thần niệm hắn thật sự rất cường đại, nhẹ nhàng xuyên qua hộ tráo mà không dẫn lên nửa điểm phản ứng.
- Không người?
Khiến Tống Kỳ không khỏi kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc chính là trọn cả Linh Đế Thành không hề thấy bóng cường giả nào, võ giả Bất Diệt Cảnh cũng không, trong hoàng cung càng là trống rỗng, chỉ có một ít thị nữ và hạ nhân.
Có âm mưu? Hay là đã trốn sạch?
Tròng mắt Tống Kỳ khẽ lấp lánh, hắn tiếp tục thăm dò một lúc, lần nữa xác định tin tức, Nhân Hoàng Linh Lung Các sắp tới.
Những binh sĩ trú đóng ở truyền tống trận chính đang thấp giọng bàn về chuyện này, thống lĩnh còn dặn dò lặp đi lặp lại, nói nếu có người Trung Châu truyền tống tới, thái độ nhất định phải cung kính, bởi vì đó là đại nhân vật Linh Lung Các.
Tống Kỳ hơi hoảng.
Nhân Hoàng Linh Lung Các vừa đến, hắn liền rất khó có cơ hội đánh giết Lục Ly. Chỉ là Lục Ly không biết đi đâu, trong thành không có một đại nhân vật nào, hắn biết đi đâu tìm kiếm Lục Ly
Cuối cùng Tống Kỳ chỉ còn cách đi tới hồ vực ma quỷ xem xem.
Hắn không biết đến cùng Linh Lung Các có phái Nhân Hoàng tới hay không, hắn không dám đánh cược. Thế là đành phải lấy tốc độ nhanh nhất đi tới hồ vực ma quỷ, thăm dò rõ ràng tình hình sau đó lại lên kế hoạch hành động.
Hắn không phi hành mà ngồi truyền tống trận đi Thiên Đảo Hồ. Bởi vì nếu hắn toàn trình phi hành, động tĩnh quá lớn, tất sẽ dẫn người chú ý.
Hắn rất tự tin, với mặt nạ này của hắn, trừ phi là Nhân Hoàng, ai cũng đừng hòng dò xét ra được. Chỉ cần hắn ngụy trang thành một tên võ giả Mệnh Luân Cảnh, ai sẽ để ý tới hắn?
Cứ thế một đường truyền tống thẳng tới Thiên Ngục Thành, dọc đường hắn rất cẩn thận, mỗi lần truyền tống đều giao Huyền Tinh, cải trang thành võ giả của một thương hội, không dẫn lên bất cứ kẻ nào chú ý.
- Nghe nói gì chưa? Đêm qua Đại Đế ở hồ vực ma quỷ chỉ dùng một chiêu liền phá tan vòi rồng, xem ra hắn đúng là đang cảm ngộ áo nghĩa thiên đạo.
- Oa, thật lợi hại, Đại Đế chỉ mới mười bảy tuổi, không ngờ đã có thể cảm ngộ áo nghĩa, xem ra chiến lực của hắn không kém gì Nhân Hoàng.
- Xuỵt! Chuyện này đừng nói chuyện, lỡ bị người Vũ tướng quân biết được lại xảy ra chuyện.
Vừa mới đến Thiên Ngục Thành, Tống Kỳ đã nghe được tin tức này. Hơn nữa không chỉ một vài người nói, hắn dùng thần niệm tuỳ ý quét qua, lập tức có thể nghe được vô số người đang nhắc tới chuyện này.
- Hồ vực ma quỷ? Được rồi!
Sát cơ chợt lóe trong mắt Tống Kỳ, hắn cứ thế lặng lẽ ra khỏi thành. Sau đó tìm một nơi không xuống, trực tiếp xuống hồ, tiềm hành về phía hồ vực ma quỷ.
Ngay khi Tống Kỳ vừa ra khỏi thành, Đỗ Tranh lập tức đi ra từ trong Thiên Phạt đấu giá trường, hờ hững nhìn về phía cửa thành một cái, cười lạnh nói:
- Được lắm, cá mắc câu rồi, Lục Ly, chuyện tiếp sau liền xem ngươi.
Đỗ Tranh bóp nát ngọc phù trong tay chứ không đuổi theo tra xem. Hắn không biết Lục Ly bố cục như vậy là có ý gì. Hắn chỉ biết con người Lục Ly nhiều lần sáng tạo kỳ tích, có lẽ lần này Tống Kỳ sẽ một đi không về cũng nên.
Còn vì sao Đỗ Tranh lại biết người này là Tống Kỳ, cái đó thực ra rất đơn giản.
Bởi vì nửa tháng trước Đỗ Tranh liền truyền lời ra ngoài, nói truyền tống trận bên này hỏng rồi, sau khi sửa xong sẽ thông cáo các gia tộc. Gần đây căn bản không ai truyền tống đến Thiên Ngục Thành, khăng khăng Tống Kỳ chẳng biết gì sất, cứ thế đâm đầu vào. Vào thành cái gì đều không hỏi, lập tức liền ra thành, không có vấn đề mới là lạ...