Chương 611 Áo nghĩa thất phẩm
Áo nghĩa thất phẩm
Một nén hương sắp hết, thế mà hắn vẫn bó tay hết cách không làm gì được thiếu niên Nhân tộc kia, chuyện này mà truyền về Thái Thản Tộc, mặt mo của hắn biết đặt vào đâu.
Tròng mắt hắn khẽ chuyển, phát hiện chân tân tới gần đều bị hắn nhẹ nhàng chấn vỡ, chỉ là một phân thân là một mực phi hành ở đằng xa. Trong lòng khẽ động, hai chân lóe lên hào quang màu vàng sậm, tốc độ đột nhiên tăng vọt, nắm đấm như lợi kiếm nện tới phân thân nơi xa.
- A!
Đây hiển nhiên là chân thân Lục Ly, vừa rồi hắn còn đang một mực suy tư xem nện vận dụng tốc độ áo nghĩa thế nào, nhất thời có chút phân thần. Lúc này thấy được một quyền đầu như nồi đất không ngừng phóng đại ập tới, sâu trong linh hồn lập tức truyền đến cảm giác nguy hiểm trí mạng.
Quyền đầu càng lúc càng gần, sóng không gian chấn đãng tràn tới, hắn dù có phân thân ra thì cũng sẽ bị đánh tan, không kịp đào tẩu nữa rồi.
- Không hay! Mông Họa dừng tay!
Mông Trí Dạ Tra kinh hãi, sóng không gian chấn đãng không cách nào đánh tan phân thân kia, chứng tỏ đây là chân thân, với vóc dáng nhỏ bé đó, Lục Ly còn giữ được mạng dưới quyền kia của Mông Họa ư?
Hưu
Gần như cùng lúc, đám người Dạ Tra bay vụt lên, Bạch Thu Tuyết cũng kinh hãi, điểm chu sa nơi mi tâm sáng lên, Mệnh Luân xuất hiện, tung mình lướt thẳng tới chỗ Lục Ly.
- Đừng tới đây!
Đúng lúc này, Lục Ly lại quát lớn. Thân thể hắn đứng im không nhúc nhích, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm từng đạo sóng không gian chấn đãng, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, hắn cười.
Lục Ly một mực chưa nghĩ thông phải làm sao mới phóng ra được áo nghĩa tốc độ, đến lúc này hắn ẩn ẩn đã có chút hiểu được.
Một quyền kia của Mông Họa mang đến cho hắn ấn tượng rất sâu, một người vung quyền đánh vào không trung, không ngờ lại có thể dẫn lên sóng không gian chấn đãng?
Võ giả cường đại có thể xé nứt không gian, có thể dẫn lên không gian chấn đãng, điều này rất bình thường. Không bình thường chính là, sóng không gian dẫn lên từ quyền đầu Mông Họa rất khủng bố, có thể chấn tan phân thân của hắn.
Dù quyền đầu võ giả cường đại đến mấy, dẫn lên sóng không gian chấn đãng lợi hại cỡ nào, lực lượng trong quyền đầu vẫn sẽ không truyền vào được trong không gian. Không gian chấn đãng chỉ là ba động trong không khí mà thôi, làm sao có thể chấn tan phân thân hắn được?
Cảm ngộ của Lục Ly đối với Kính Tượng áo nghĩa đã rất sâu, dù số lượng phân thân không gia tăng, nhưng lại đã cực kỳ ổn định, sóng không gian bình thường khẳng định không thể chấn tan?
Đã vậy...
Làm sao phân thân của hắn lại bị đánh tan?
Rõ ràng trong sóng không gian chấn đãng kia có mang theo lực lượng cường đại, lúc này Lục Ly có thể cảm ứng được rõ ràng lực lượng cường đại trong đó. Nếu hắn bị sóng không gian chấn đãng đánh trúng, nhất định cũng sẽ thổ huyết bay rớt ra sau.
Quyền đầu đánh vào không trung, lực lượng bên trong sẽ không truyền ra ngoài, như vậy lực lượng cường đại trong sóng không gian từ đâu mà tới?
Lúc này Lục Ly đã có đáp án, đó chính là quyền này không phải quyền pháp bình thường, quyền này xúc động không gian, dẫn phát lực lượng thiên địa!
Vì sao vòi rồng có thể xoay tròn, bởi vì vòi rồng khiên động thiên địa chi lực, thứ Lục Ly cảm ngộ được từ bên trong quyền này không phải Không Gian áo nghĩa, mà là làm sao dẫn động thiên địa chi lực.
Tốc độ áo nghĩa cũng tương tự.
Trước đó Lục Ly chưa hiểu được cách làm sao vận dụng tốc độ áo nghĩa, giờ đây hắn đã được đến dẫn dắt, chỉ cần có thể khiên động thiên địa chi lực, hắn liền có thể phóng ra tốc độ áo nghĩa.
Quyền đầu đã cách mười thước, thoáng chốc liền sẽ đến trước mặt. Lúc này Mệnh Luân dưới chân Lục Ly đang xoay tròn, tốc độ chuyển động cực nhanh, hơn nữa còn càng lúc càng nhanh, bốn phía bởi vì Lục Ly chuyển động với tốc độ cao mà dẫn lên cuồng phong gào thét
Hưu!
Cả người Lục Ly đột nhiên tan biến giữa trời, chúng nhân chỉ thấy trước mặt lóe lên quang mang, sau đó Lục Ly bất ngờ tan biến trong tầm mắt mọi người.
Xuy xuy
Quyền đầu Mông Họa phá không mà đến, người lại bỗng chốc biến mất. Hắn ngửa mặt nhìn lên cao không, trong mắt đầy vẻ kinh sợ. Vừa rồi tốc độ Lục Ly nhanh đến không thể tưởng tượng, rõ ràng sắp bị hắn nện chết, lại vẫn tránh thoát ra được.
Đám người Bạch Thu cũng ngửa mặt nhìn lên, quả nhiên phát hiện Lục Ly đã xuất hiện trên cao không ngàn thước. Chúng nhân như trút được gánh nặng, âm thầm líu lưỡi, nhất là bọn Dạ Tra, ai nấy càng là chấn kinh không thôi.
Tốc độ Thanh Loan Tộc là số một ở Trung Châu, một quyền vừa rồi mấy tên trưởng lão tại trường sợ rằng đều khó mà tránh được, chắc chỉ mỗi Dạ Tra là có thể tránh thoát. Nhưng hiện tốc độ Dạ Tra đã sánh ngang Nhân Hoàng, nói cách khác tốc độ Lục Ly cũng đã bằng với Nhân Hoàng?
- Làm sao có thể!
Đám người Dạ Tra mặt trợn tròn, đầy mắt không dám tin tưởng, phải là áo nghĩa kiểu gì mới có thể khiến cho một tên Bất Diệt Cảnh trung kỳ thoáng chốc đề thăng tốc độ ngang ngửa Nhân Hoàng?
Chẳng lẽ là áo nghĩa thất phẩm trở lên?
Trước đó Lục Ly từng nói qua, áo nghĩa này của hắn là áo nghĩa tốc độ, đây là do chính hắn đặt tên, trong hiểu biết của đám người Dạ Tra thì không có áo nghĩa nào là áo nghĩa tốc độ cả.
Đặt tên áo nghĩa tốc độ là vì có tốc độ cực nhanh, mọi người đều không quá để ý, chỉ cho rằng là một loại áo nghĩa bình thường.
Nhưng tốc độ được đề thăng đến mức khủng bố như thế, vậy thì chỉ có thể là áo nghĩa thất phẩm trở lên mới giải thích được.
Áo nghĩa thất phẩm trở lên!
Đến chính Dạ Tra đều không khỏi có chút hâm mộ đố kỵ, áo nghĩa phải rất khó mới cảm ngộ được, càng đừng nói tới áo nghĩa thất phẩm. Lục Ly có được áo nghĩa này, chờ khi tu luyện tới Quân Hầu Cảnh, sợ rằng ngay cả Nhân Hoàng đều khó mà đuổi kịp.
Hưu
Trên tay Lục Ly đột nhiên xuất hiện một thanh bảo kiếm, thân thể lóe lên bạch quang, mười mấy phân thân bất ngờ hiện ra. Sau đó mười mấy Lục Ly đồng loạt xoay tròn, bay rợp bầu trời.
Cảnh tượng kia dọa sợ Mông Họa và người Thái Thản Tộc, bởi vì tốc độ Lục Ly quá nhanh, chỉ thấy bạch quang chớp lóe, từng tên Lục Ly vọt xuống, vung lên trường kiếm đâm về phía Mông Họa.
Chương 612 Mệnh Luân thần kỳ
Hây!
Quyền đầu Mông Họa nện tới từng tên Lục Ly, quyền đầu vung tới đâu, không gian nơi đó đều chấn đãng, phân thân Lục Ly bị nhẹ nhàng đánh tan.
Chỉ là Lục Ly không ngừng phân thân, không ngừng đâm tới Mông Họa. Mông Họa lo lắng trong này có chân thân, một khắc cũng không dám dừng lại, liên tục vung lên thiết quyền.
Thời gian một nén hương đã sắp hết.
Lục Ly lại không có ý dừng lại, tiếp tục phân thân công kích Mông Họa, bản tôn trên không cũng bay xuống. Lần này triệt để không phân rõ đâu là bản tôn, đâu là chân thân.
Hây!
Lục Ly lại một hơi phân ra mười phân thân khác nhau, sau đó đồng loạt từ bốn phương tám hướng tấn công Mông Họa, có mấy phân thân từ dưới công kích lên, đâm thẳng quần da thú của Mông Họa.
Quần da thú chính là mệnh căn của Mông Họa, nơi đó chính là điểm yếu chí mạng của Thái Thản Tộc. Toàn thân Thái Thản Tộc đều có được sức phòng ngự rất khủng bố, chỉ riêng duy nhất nơi này là lực phòng ngự tương đối yếu.
Bởi thế Mông Họa rất chú trọng nơi này, trong mắt lóe lên quang mang bạo ngược, song quyền đột nhiên vung lên, từng làn sóng chấn đãng khuếch tán ra, thoáng chốc liền đánh tan mấy phân thân.
Xuy xuy
Từ ba hướng còn lại vẫn có phân thân đánh tới, bên trái có bốn tên phân thân nhắm thẳng đầu Mông Họa mà đâm. Mông Họa dù không sợ đâm, nhưng bị đánh trúng đầu sẽ rất mất mặt, bởi thế lại vung ra mấy quyền đánh tan đám phân thân kia.
Hưu!
Đúng lúc này, mấy phân thân sau lưng hắn đột nhiên đổi hướng, bay chúi xuống bên dưới, ngoài ra còn có hai phân thân chia nhau đâm tới hai bên ngực.
Mông Họa bạo nộ, đột ngột quay người nện tới phân thân phía dưới, chìa lưng lộ ra trước kiếm của hai phân thân còn lại.
Kiếm của Lục Ly chỉ là Huyền khí Thiên giai bình thường, ở trong mắt Mông Họa dù một tên trong đó có là chân thân cũng không sao. Bởi vì lực phòng ngự sau lưng hắn là cường đại nhất, mặc cho Lục Ly đâm đều vô sự.
Oanh!
Mấy quyền đánh tan đám phân thân phía dưới, ánh mắt Mông Họa chợt trở nên băng lãnh dị thường. Hiện tại chỉ còn lại hai phân thân, trong đó nhất định có một tên là chân thân. Lần này hắn tuyệt đối không cho phép mình thất bại, phải một quyền nện tiểu tử nhân loại ghê tởm kia thành thịt nát.
Xùy
Hai thanh trường kiếm phá không mà đến, bất thần đâm lên lưng Mông Họa, kéo ra từng đạo tia lửa, cơ thịt trên lưng Mông Họa tựa như hàn thiết rèn đúc mà thành, không cách nào xuyên phá nổi.
Mông Họa nhếch môi cười một tiếng, đang định quay lưng hung hăng nện tới Lục Ly. Đúng lúc này, sâu trong lòng hắn bất ngờ truyền đến cảm giác nguy hiểm trí mạng.
- Chiến đấu kết thúc!
Phía xa xa đám người Dạ Tra nhìn thấy tay phải Lục Ly vốn một mực không nhúc nhích đột nhiên đâm ra, ai nấy đều nhếch miệng cười. Tuy bọn họ không biết móng vuốt này uy lực thế nào, nhưng thoáng nhìn qua đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía, Lục Ly mưu đồ lâu như vậy chính là vì giờ phút này, làm sao có thể thất bại?
Quả nhiên!
Huyết trảo nhẹ nhàng đâm vào sau lưng Mông Họa, Mông Họa bạo rống một tiếng, sau lưng bất ngờ xuất hiện từng đạo lân phiến màu ám kim. Tốc độ Lục Ly đâm vào thoáng giảm yếu, nhưng trên móng vuốt lại lóe lên ánh bạc, móng vuốt vẫn cứ thuận lợi đâm tới, nhẹ nhàng nhích gần sát trái tim Mông Họa.
Hưu!
Nháy mắt, Lục Ly bỗng chợt thu hồi huyết trảo, Mệnh Luân dưới chân, cấp tốc thối lui, cười nhạt một tiếng chắp tay nói:
- Mông trưởng lão, đa tạ.
Sau lưng Mông Họa có một vết đâm sâu, trên đó máu tươi tuôn ra như suối, Mông Họa lại hồn nhiên không để ý, sửng sốt nhìn đăm đăm cánh tay Lục Ly.
Lúc này hai tay Lục Ly ôm thành quyền, huyết trảo sớm được giải trừ. Bởi thế nhìn qua cánh tay trắng nõn thon dài, không khác gì tay bình thường. Chỉ là lúc này trên tay phải toàn là máu, còn đang tí tách nhỏ xuống thành hàng.
Mông Họa và ba người Thái Thản Tộc đều nhìn chằm chằm cánh tay Lục Ly, trong mắt đầy vẻ kinh nghi. Vừa rồi tay Lục Ly một mực giấu trong tay áo, tốc độ lại cực nhanh, còn đưa lưng về phía ba người Thái Thản Tộc, bọn hắn đều không thấy được rõ ràng.
Giờ đây nhìn lại, song không phát hiện được vấn đề. Bởi thế trong mắt đám người Mông Họa toàn là vẻ kinh ngạc nghi hoặc, không biết Lục Ly cào nát lưng Mông Họa, đâm vào sát tim hắn bằng cách nào.
- Thánh Chủ uy vũ!
Mông Trí hét lớn, hắn rất rõ ràng sức phòng ngự của Thái Thản Tộc, bọn họ không hề yếu thua Mãnh Tượng Tộc bao nhiêu. Hơn nữa đến lúc sinh tử quan đầu, trên lưng Mông Họa còn hiện ra lân phiến màu ám kim, lại vẫn bị huyết trảo nhẹ nhàng đâm xuyên, chiến lực Lục Ly khiến Mông Trí càng thêm kiên định quyết tâm đi theo.
Mệnh Luân Cảnh trung kỳ, tốc độ lại sánh ngang Nhân Hoàng, lực công kích có thể nhẹ nhàng phá mở phòng ngự của Mông Họa. Còn mới chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, lại cho hắn thời gian mấy chục năm không biết còn sẽ trưởng thành đến mức nào?
- Thánh Chủ uy vũ!
Mấy người Dạ Tra cũng khom lưng quát khẽ, tròng mắt sáng lên lấp lánh. Thủ đoạn vừa rồi của Lục Ly hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của bọn hắn, khiến bọn hắn thấy được hy vọng càng lớn.
- Mạnh thật!
Bạch Thu Tuyết âm thầm cảm khái, lúc này tròng mắt Lục Ly lấp lánh ngân quang, vừa rồi còn hiển lộ ngân trảo, bộ dạng rất khác thường, thế nhưng nàng không hề để ý. Trong mắt tình nhân đều là Tây Thi, dù Lục Ly có biến thành một tên nửa người nửa thú, nàng cũng sẽ không oán không hối đi theo Lục Ly.
Mông Họa sửng sốt đứng đó một hồi lâu, lát sau mới lấy ra một viên đan dược từ trong Không Gian Giới Chỉ, nuốt vào, trầm giọng nói:
- Tài nghệ không bằng người, Mông Họa nhận thua. Bản tọa đi mời Tộc Vương tới, chư vị chờ ba ngày, còn về Tộc Vương tới sẽ nói thế nào, bản tọa quản không được.
Mông Họa thoải mái nhận thua, khiến Lục Ly rất có hảo cảm, tâm địa chủng tộc này không gian xảo như Nhân tộc, nói một là một hai là hai, có chơi có chịu, rất không sai.
- Là tại hạ mưu lợi mà thắng, Mông trưởng lão đừng bận tâm!
Lục Ly đưa cho Mông Họa bậc thang để hạ xuống, Mông Họa lại không lĩnh tình, hừ lạnh một tiếng nói:
- Thắng là thắng, thua là thua. Không có gì để nói cả, vừa rồi ngươi không thu tay, bản tọa đã chết.
Chương 613 Mệnh Luân thần kỳ 2
Nói xong, Mông Họa quay người rời đi, Lục Ly vội vàng nháy mắt ra hiệu với Nghiệp Cơ. Nghiệp Cơ tức tốc đuổi theo, bố trí nơi ăn nghỉ cho đám người Mông Họa.
Mấy người Lục Ly về lại hoàng cung trong cấm địa, Dạ Tra vừa ngồi xuống liền chắp tay nói:
- Chúc mừng Thánh Chủ, áo nghĩa rất có tiến triển. Theo như thuộc hạ thấy, áo nghĩa này chí ít cũng là thất phẩm trở lên, rất có thể là bát phẩm, thậm chí cửu phẩm!
Mấy tên trưởng lão Thanh Loan Tộc đều khẽ gật đầu tán đồng, Lục Ly lại nửa tin nửa ngờ hỏi:
- Không thể nào? Áo nghĩa bát phẩm cửu phẩm há là có thể tùy tiện cảm ngộ vậy được? Như thế chẳng phải người người ở Trung Châu đều có thể cảm ngộ áo nghĩa bát phẩm cửu phẩm?
Thật ra Lục Ly không biết áo nghĩa của mình tên gọi là gì, chính hắn tự đặt tên là áo nghĩa tốc độ, lúc này cũng bị dọa cho nhảy dựng. Bởi vì áo nghĩa của Lục Nhân Hoàng cũng mới chỉ là lục phẩm, Lục Nhân Hoàng là thiên tài biến thái nhất ở Trung Châu trong mười vạn năm qua, như vậy chẳng phải hắn còn mạnh hơn cả Lục Nhân Hoàng?
Dạ Tra giải thích nói:
- Có thể khiến cho tốc độ Bất Diệt Cảnh trung kỳ đề thăng đến ngang với Nhân Hoàng Cảnh, sợ là chỉ có áo nghĩa thất phẩm trở lên mới thần kỳ được như thế.
- Bất Diệt Cảnh trung kỳ?
Lục Ly ngạc nhiên, sau đó mới nhớ tới mình chỉ dựa vào Mệnh Luân tầng hai nhưng đã có được tốc độ ngang cửa Bất Diệt Cảnh trung kỳ.
- Mệnh Luân?
Lục Ly nghĩ nghĩ liền xoay tròn thân thể, sau đó phóng thích áo nghĩa, lấy tốc độ nhanh nhất phóng ra ngoài hoàng cung.
Khiến hắn thất vọng chính là nếu hắn không sử dụng Mệnh Luân, chỉ phóng thích mỗi áo nghĩa, như vậy mặc dù tốc độ cũng được tăng cường, nhưng mức độ tăng cường không được khủng khiếp như trước, cùng lắm chỉ tương đương với tốc độ của Bất Diệt Cảnh đỉnh phong.
Đám người Dạ Tra thấy Lục Ly hóa thành một đạo u phong xông ra ngoài, sau đó lại quay về, tốc độ lại không nhanh bằng vừa nãy, không khỏi nghi hoặc nhăn mày suy tư.
Nét mặt Lục Ly cũng có chút thất lạc, vừa rồi hắn xác nhận một điểm, áo nghĩa tốc độ không quá khoa trương như tưởng tượng, tuyệt đối không phải áo nghĩa thất phẩm trở lên.
Sở dĩ tốc độ hắn nhanh như vậy là vì liên quan đến Mệnh Luân. Nói cách khác Mệnh Luân tăng phúc tốc độ, sau đó phóng thích áo nghĩa lại lần nữa giành được tăng phúc, hai thứ cộng hưởng mới có tốc độ khủng bố như vừa rồi.
Mệnh Luân của hắn rất quỷ dị, rất thần kỳ!
Chỉ là áo nghĩa tốc độ lại không phải là áo nghĩa thất phẩm trở lên, xác nhận điểm này, rất nhanh Lục Ly liền điều chỉnh tâm thái.
Mệnh Luân cũng là của mình, mặc kệ áo nghĩa tốc độ có phải thất phẩm hay không, chí ít hiện tại tốc độ hắn đã rất khủng bố. Đó là chiến lực thực tế, sau này gặp phải Quân Hầu Cảnh hắn triệt để không sợ, chí ít đánh không lại vẫn có thể trốn.
Hắn không giải thích nhiều với đám người Dạ Tra.
Bởi vì trên Mệnh Luân còn có long văn, chính hắn đều không rõ ràng, long văn là bí mật lớn nhất của hắn, hắn sẽ không nói cho bất cứ người nào, bao gồm Bạch Thu Tuyết.
Hắn để đám người Dạ Tra lui ra, sau đó quay mắt nhìn sang Bạch Thu Tuyết, giải thích nói:
- Thu Tuyết, trên người ta có một số bí mật, chẳng qua chính bản thân ta cũng không quá rõ ràng. Bởi thế hiện tại chưa thể nói cho ngươi, ta chỉ có thể nói, ta là nhân loại thuần chủng.
- Đừng nói nữa!
Bạch Thu Tuyết giơ lên tay ngọc chặn ngang miệng Lục Ly, khẽ cười nói:
- Dù ngươi có là chủng tộc khác thì đã sao? Ta thích chính là con người ngươi, chứ không phải điều gì khác.
Lục Ly cười, ôm Bạch Thu Tuyết vào trong ngực, ánh mắt lại thoáng ngưng trọng mấy phần. Vài ngày sau Tộc Vương Thái Thản Tộc sẽ tới, sự tình liệu sẽ thuận lợi nữa không?
Thái Thản Tộc có nguồn gốc từ Mãnh Tượng Tộc, điểm này bọn hắn cũng công nhận. Nhưng Thái Thản Tộc lại không nghe theo lệnh từ Mãnh Tượng Tộc, Mông Họa đều mặc xác Mông Trí, càng đừng nói đến Nhân Hoàng Cảnh Mông Thần.
Thái Thản Tộc rất cừu thị Nhân tộc, chính bản thân Lục Ly đều không nắm chắc có thể dẫn dắt Thái Thản Tộc giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa, Tộc Vương Thái Thản Tộc há sẽ tin tưởng?
Không cách nào thu phục Thái Thản Tộc, vậy thì Hoang giới này cũng không cần đánh.
Không chinh phạt được Hoang giới, nếu Tống Kỳ lại len lén lẻn vào Bắc Mạc, Lục Ly làm sao đối mặt với cục diện tiếp sau đó.
Bạch Thu Tuyết cảm thấy bầu không khí có chút đè nén, ngẩng đầu nhìn Lục Ly một cái, tròng mắt như bảo thạch tựa hồ có thể xem thấu hết thảy, nàng khe khẽ thở dài nói:
- Lục Ly, đừng để áp lực quá lớn. Cùng lắm thì chúng ta rời đi Bắc Mạc, tìm một đảo nhỏ nào đó ẩn cư cả đời.
- Ẩn cư?
Khóe miệng Lục Ly lộ ra một tia đắng chát, nếu hắn là người bình thường, có được thê tử xinh đẹp như vậy, ẩn cư cũng là lựa chọn không sai.
Tìm một đảo nhỏ nào đó?
Thế Lục Linh phải làm thế nào? Phụ thân mẫu thân hắn phải làm thế nào? Đám người Minh Vũ Bạch gia Dạ Tra phải làm thế nào?
Trong đảo không có bất kỳ tài nguyên gì, chúng nhân không cách nào tu luyện, đội ngũ tất phải giải tán.
Bạch Thu Tuyết khẽ thở dài, nàng cũng biết ý nghĩ này rất ngây thơ, nữ nhân trong yêu đương trí thông minh quả nhiên đều về số không.
- Không quản, trời không tuyệt đường người sống!
Vẻ ngưng trọng trên mặt Lục Ly tan biến, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì, tận nhân sự nghe thiên mệnh thôi. Hết thảy cứ chờ vài ngày sau Tộc Vương Thái Thản Tộc đi đến, xem thái độ hắn là gì rồi tính.
Vẻn vẹn ba ngày sau Tộc Vương Thái Thản Tộc liền đến, hơn nữa còn là đến một mình, tựa hồ không sợ mai phục gì cả. Đương nhiên, ở Hoang giới cũng không ai có thể mai phục giết chết hắn, phải biết hắn chính là một trong hai cường giả mạnh nhất Hoang giới.
Không biết Mông Họa dùng phương thức gì để truyền tin, nội dung truyền tin thế nào cũng không biết, Mông Thần cứ vậy trực tiếp xâm nhập bộ lạc Dạ Xoa Tộc, khiến cho trọn cả Dạ Xoa Tộc bỗng chốc lộn xộn.
Đám người Nghiệp Cơ lập tức dẫn theo các đại nhân vật Dạ Xoa Tộc đi ra nghênh đón, Mông Họa đã sớm nhận được tin, rất nhanh liền cũng đi ra nghênh đón.
Chương 614 Có phải ngươi điên rồi không?
Mấy người Lục Ly lại vẫn bất động thanh sắc, bọn hắn đến đây là để thu phục Thái Thản Tộc, dù Mông Thần có là Nhân Hoàng, bọn hắn cũng không thể rối loạn phương tấc. Nếu không liền biến thành bọn hắn hiệu trung Mông Thần, mà không phải thu phục Mông Thần.
Ầm ầm!
Mông Thần dẫn theo đám người Mông Họa nhanh chân đi đến, người còn chưa tới gần cấm địa, một cỗ khí tức như mãnh thú Hồng Hoang đã tràn ngập ra, bao phủ toàn bộ cấm địa.
Khí huyết Nhân Hoàng vô cùng khủng bố, Thái Thản Tộc lại càng khủng bố, hơn nữa Mông Thần rõ ràng là kẻ đến không thiện, khí huyết cuộn trào, ép cho đám người Lục Ly hít thở không thông. Cảm giác hệt như mây đen áp thành trước cơn bão táp, bất giác khiến người cảm thấy ngạt thở, cảm thấy sợ hãi và đè nén.
Lục Ly không hề đi ra.
Chỉ có đám người Mông Trí và Dạ Tra là đi ra, đứng ở bên ngoài cấm địa, hờ hững nhìn Mông Thần. Thái Thản Tộc có nguồn gốc từ Mãnh Tượng Tộc, thân là hiện nhiệm tộc trưởng Mãnh Tượng Tộc, Mông Trí có sức hiệu triệu rất lớn, dù cảnh giới không cao bằng Mông Thần, nhưng thân phận địa vị hắn vẫn đặt ở đó.
Thanh Loan Tộc cũng là đại tộc thượng cổ, Mãnh Tượng Tộc lại một mực đi theo Thanh Loan Tộc. Nói cách khác Mãnh Tượng Tộc chính là tiểu đệ của Thanh Loan Tộc, như vậy đối với Thanh Loan Tộc, Thái Thản Tộc chính là tiểu đệ của tiểu đệ. Trong lòng Dạ Tra tự nhiên mang theo ngạo khí, Nhân Hoàng đã tính là gì? Năm đó Mãnh Tượng Tộc và Thanh Loan Tộc thiếu gì Nhân Hoàng?
Mông Thần hơi khác so với đám người Mông Họa, hình thể càng lớn mấy phần, hơn nữa màu da càng thiên về màu hoàng kim.
Trong đôi mắt to đầy vẻ hờ hững, khí độ uy nghi, trừng nhìn Mông Trí một lát, sau đó mở miệng nói:
- Ngươi chính là tộc trưởng đương nhiệm Mãnh Tượng Tộc, Mông Trí?
Mông Trí khẽ gật đầu nói:
- Mông Thần, ngươi thấy ta vì sao không hành lễ? Chẳng lẽ Thái Thản Tộc các ngươi không nhận tổ tộc?
Lời này của Mông Trí khiến sắc mặt Mông Thần khẽ biến, thần sắc đám người Mông Họa triệt để trầm xuống. Mông Trí cũng hết cách, hắn biết mục đích Lục Ly tới đây chuyến này, hắn rất muốn giúp Lục Ly đánh xuống Hoang giới, bởi thế chỉ còn nước lấy tổ tộc ra ép Mông Thần!
Ở Thần Châu đại địa, tông tộc là khái niệm rất được xem trọng. Tỉ như Lục Ly dù không có nửa điểm cảm tình với Lục gia, Lục gia còn khiến hắn hàn tâm, trục xuất hắn khỏi gia tộc, trong lòng Lục Ly lại vẫn vô cùng khó chịu, đồng thời muốn kiến lập nên một Lục gia mới ở Bắc Mạc.
Tông tộc là cái gốc của võ giả, sau khi chết linh bài có thể đi vào tông miếu tông tộc, mới sẽ không biến thành cô hồn dã quỷ.
Thế giới này có vô số thế lực, nhưng tất cả thế lực đều là do từng gia tộc tổ thành. Gia tộc thắng qua hết thảy, lợi ích của gia tộc là tối thượng, từ đó có thể thấy được gia tộc quan trọng thế nào đối với con dân Thần Châu đại địa.
Quan hệ giữa Mãnh Tượng Tộc và Thái Thản Tộc không mấy êm đẹp, nhưng Thái Thản Tộc có nguồn gốc từ Mãnh Tượng Tộc, điểm ấy không thể thay đổi.
Mông Trí thân là hiện nhiệm tộc trưởng Mãnh Tượng Tộc, hoàn toàn có quyền để Mông Thần quỳ xuống hành lễ. Nếu Mông Thần không hành lễ, vậy chính là bất kính với tổ tông, trừ phi Thái Thản Tộc triệt để độc lập, không nhận Mãnh Tượng Tộc!
Trong đôi mắt như chuông đồng của Mông Thần khẽ lóe lên hàn quang, hắn thoáng khom lưng, chắp tay nói:
- Mông Thần gặp qua tộc trưởng tổ tộc!
Nhân Hoàng Cảnh Mông Thần cúi đầu, nhưng không quỳ, từ điểm này liền có thể thấy được phần nào thái độ của hắn.
Thái Thản Tộc nhận Mãnh Tượng Tộc là tổ tộc, nhưng không đồng nghĩa cái gì Thái Thản Tộc cũng phải nghe theo Mãnh Tượng Tộc.
Có thể được đến hiệu quả như vậy, Mông Trí và Dạ Tra đã rất hài lòng, Mông Trí mở miệng nói:
- Mông Thần đứng dậy đi, chúng ta vốn là một tộc, gặp phải đại nạn mới tách ra, giờ tổ địa bị chiếm, đệ tử trong tộc tàn lụi, tiền đồ ảm đạm. Chính là lúc nên đồng tâm hiệp lực, chung tay phát triển lớn mạnh, hi vọng Mông Thần có thể nhận rõ tình thế, bỏ qua khúc mắt quá khứ, cùng nhau đoạt về tổ địa, đúc lại huy hoàng.
Mông Trí lần nữa lấy thân phận đè ép Mông Thần, đây cũng là chuyện chẳng đặng đừng. Nếu Mông Trí là Nhân Hoàng, Mông Thần chỉ là Quân Hầu Cảnh, hắn căn bản không cần phải nói chuyện khép nép như thế.
Bởi vì đối với Mãnh Tượng Tộc mà nói, Thái Thản Tộc là phản đồ, là tạp chủng
Trên mặt đám người Mông Họa đều lộ vẻ chế nhạo, Mông Thần lại hơi ngớ, bởi vì lời này của Mông Trí tuy có chút bắt nạt người, nhưng lại thừa nhận một điểm đó là hai tộc vốn cùng một gốc? Điều này chứng tỏ Mãnh Tượng Tộc nguyện ý tiếp nhận Thái Thản Tộc, thừa nhận Thái Thản Tộc là phân chi của Mãnh Tượng Tộc?
Tổ tông Thái Thản Tộc tách ra từ Mãnh Tượng Tộc, trước nay Mãnh Tượng Tộc luôn định vị tổ tông bọn hắn là phản đồ. Mặc dù sau đó ngầm đồng ý Thái Thản Tộc tồn tại, nhưng chưa bao giờ công khai thừa nhận địa vị Thái Thản Tộc.
Cũng bởi thế mà tiên tổ Thái Thản Tộc chết không nhắm mắt, lưu lại di huấn cho các đời Tộc Vương Thái Thản Tộc, rằng nhất định phải nghĩ cách được đến thừa nhận từ Mãnh Tượng Tộc, quay về tông tộc.
Mông Trí ném ra cành ô liu, Mông Thần không khỏi có chút động tâm, hắn trầm tư một lát rồi nói:
- Mông Trí tộc trưởng, ngươi gọi bản tọa tới là muốn chúng ta làm gì?
Dù Mông Họa thông qua phương thức truyền tin đặc thù nói qua cho hắn một ít chuyện, nhưng hắn cần được đến xác nhận từ chính miệng Mông Trí.
Nếu Mông Trí đã ném ra cành ô liu, hắn tự nhiên phải chờ đối phương đưa ra điều kiện, cân nhắc lợi hại, sau đó mới tính tiếp.
Mông Trí và Dạ Tra liếc nhau, trong lòng hai người đều có chút hưng phấn. Xem ra Mông Thần rất để ý chuyện Mãnh Tượng Tộc thừa nhận địa vị phân chi của Thái Thản Tộc, xem ra việc này rất có hi vọng.
Trước khi ném ra cành ô liu Mông Trí đã sớm cân nhắc tới điều kiện, chẳng qua những điều kiện này không phải hắn nghĩ ra, mà là kết quả thương nghị giữa Lục Ly và Dạ Tra.
Mông Trí mở miệng nói:
- Hiện nay ở bên ngoài chúng ta đang chiếm giữ toàn bộ Bắc Mạc, có được thế lực rất lớn.
Chương 615 Điều kiện của Mông Thần
- Muốn mượn địa bàn Bắc Mạc phát triển lớn mạnh, sau đó chuẩn bị giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa, bởi thế đặc ý tới mời Thái Thản Tộc nhập hội, cùng nhau mưu đồ đại nghiệp.
Vẻ giễu cợt nơi khóe miệng mấy tên trưởng lão Thái Thản Tộc càng đậm mấy phần, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, như là đang im ắng nói đám người Mông Trí không biết lượng sức, người si nói mộng.
Mông Thần thân là Tộc Vương Thái Thản Tộc, đương nhiên sẽ không biểu lộ quá nhiều tình tự, hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Các ngươi có thế lực rất lớn? Vậy hiện tại đã có bao nhiêu cường giả? Có cường giả cấp bậc Địa Tiên không? Cường giả Nhân Hoàng lại được bao nhiêu?
Lời này hỏi đến điểm then chốt, trên mặt Mông Trí chớp qua một tia lúng túng, Dạ Tra cũng không khỏi ngượng ngùng. Mông Trí nghĩ nghĩ rồi nói:
- Bây giờ chúng ta còn chưa có Nhân Hoàng, chẳng qua Thánh Chủ thiên tư kiêu hoành, qua vài năm nhất định có thể đột phá Nhân Hoàng, thậm chí Địa Tiên. Chỉ cần có đủ tài nguyên, rất nhanh chúng ta và Thanh Loan Tộc đều sẽ phát triển lớn mạnh, đến lúc đó không phải là không có hi vọng...
Thanh âm Mông Trí càng lúc càng nhỏ, đến chính hắn đều không quá tự tin. Đám người Dạ Tra càng là im lặng không nói, sắc mặt trầm lắng như nước.
- Ha ha ha!
Mông Thần bật cười ha hả, lắc đầu thở dài:
- Mông Trí, có phải ngươi điên rồi không? Năm đó hai tộc chúng ta vì sao mà bị diệt? Vạn tộc vì sao bị đồ? Ngươi lành sẹo nên quên đau? Lúc Nhân tộc cần các ngươi, hứa hẹn gì cũng sẽ nói ra được. Đợi khi bọn hắn lợi dụng xong rồi, lập tức sẽ lần nữa giơ lên đồ đao. Không ngờ các ngươi lại vì lời hứa hão huyền của một tên tiểu thư Nhân tộc mà trung thành với hắn?
- Càng đáng buồn chính là, các ngươi còn vọng tưởng hắn dẫn dắt các ngươi giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa? Kẻ diệt Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc là ai? Là Luân Hồi Cung, Quỷ Xoa Tộc, Vấn Tiên Điện, Khiếu Thiên Cung, Đại Phật Tự, Bách Hoa Các. Sáu đại thế lực này đều Nhân Hoàng nhiều như rạ, Địa Tiên cũng không phải số ít, chỉ bằng một tên thiếu niên Nhân tộc liền muốn đối đầu sáu đại thế lực kia? Đầu óc các ngươi bị lừa đá hết rồi hả?
Giọng Mông Thần rất lớn, chấn cho khắp nơi đều rền vang, thậm chí khiến đám người Dạ Tra và Mông Trí khẽ run người lên, ngay cả Lục Ly và Bạch Thu Tuyết trong hoàng cung cũng bị chấn cho màng nhĩ ông ông.
Mông Thần nói không phải là không có lý!
Năm đó vạn tộc cường đại, Nhân tộc nhỏ yếu, vạn tộc không để Nhân tộc vào trong mắt. Nhân tộc thuận lợi giao hảo với các tộc, nhờ đó phát triển lớn mạnh.
Đợi sau khi Nhân tộc phát triển lớn mạnh, lại giơ lên đồ đao, ra tay với minh hữu trước đây, cướp đoạt bàn, chiếm lấy tài nguyên. Cuối cùng tiêu diệt vô số đại tộc, chiếm lấy mảnh đất phì nhiêu nhất trên Thần Châu đại địa, nắm trong tay tất cả tài nguyên và bảo địa.
Lịch sử quật khởi của Nhân tộc chính là lịch sử máu và nước mắt của vạn tộc.
Hiện tại có rất nhiều chủng tộc đang lay lắt hơi tàn trong các tiểu thế giới, trong hoang sơn dã lĩnh. Bọn hắn đều chưa quên huy hoàng xưa kia, chưa quên lịch sử tràn ngập huyết lệ và cừu hận năm đó.
Dù không nhắc tới lịch sử!
Chỉ bằng một tên thiếu niên nhân loại như Lục Ly, làm sao có thể dẫn dắt mấy tộc giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa? Ở trong mắt đám người Mông Thần, điều này hết sức hoang đường.
Đừng nói hiện tại Lục Ly mới chỉ là Mệnh Luân Cảnh, có thể đột phá Nhân Hoàng Địa Tiên được hay không vẫn còn chưa biết, mà dù có thể đột phá Nhân Hoàng, Địa Tiên lại đã thế nào?
Sáu đại thế lực có bao nhiêu Địa Tiên? Luân Hồi Cung mạnh cỡ nào? Đây chính là thế lực hàng đầu tại Trung Châu. Dựa vào chút người này của bọn hắn để giết về Trung Châu, vậy khác gì là châu chấu đá xe?
Mông Trí và Mông Thần đối thoại, Dạ Tra không dám nói xen vào, sợ cục diện ác hóa. Hắn quay sang Mông Trí nháy mắt ra hiệu, kẻ sau tỉnh ngộ ra, vội vàng nói:
- Thanh Loan Tộc có một Tổ Thần được đến nửa cuốn Thiên Sách Thuật, lưu lại một tấm bia đá. Trên đó viết rõ Thánh Chủ có thể dẫn dắt chúng ta giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa. Mông Thần, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng Thiên Sách Thuật?
- Thiên Sách Thuật?
Tròng mắt Mông Thần lóe lên tinh mang, Mông Họa và đám tộc nhân Thái Thản Tộc đều không khỏi có chút kinh ngạc, Thiên Sách Thuật quá nổi tiếng, đây chính là một trong mười đại thần thuật.
Chẳng qua Mông Thần chỉ trầm tư vẻn vẹn nửa giây, sau đó vẫn lắc đầu nói:
- Ta không tin tưởng Nhân tộc, nửa cuốn Thiên Sách Thuật cũng có thể tính sai. Thực lực tên Nhân tộc này quá thấp, dựa vào một mình hắn mà đòi xoay chuyển thế cục, buồn cười!
- Có gì buồn cười?
Mông Trí đang định giải thích vài câu, chợt hai thân ảnh đi ra từ trong cấm địa. Lục Ly nét mặt lạnh lùng, thần sắc ngạo nghễ, đi đến trước mặt Mông Trí và Dạ Tra, quét mắt liếc nhìn Mông Thần một lượt, nói:
- Mông Thần tộc trưởng, ta tên Lục Ly, năm nay mười bảy tuổi, hiện tại là Mệnh Luân Cảnh trung kỳ, nhưng ta có thể đánh bại Mông Họa trưởng lão, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta không cách nào đột phá Địa Tiên Cảnh? Ngươi dựa vào cái gì mà kết luận sau khi đột phá Địa Tiên ta không thể quét ngang Trung Châu?
- Ta không quá rõ ràng ân oán giữa Nhân tộc và các tộc, cũng không tiện đưa ra phán xét, nhưng những gì Lục Ly ta làm trong mấy năm qua, đám người Dạ tộc trưởng Mông Trí đều nhìn ở trong mắt. Bọn hắn không phải đứa ngốc, mà là tin tưởng con người ta. Ta không muốn cam kết gì, ta chỉ muốn nói, cho ta một cơ hội chứng minh chính mình, cũng cho các ngươi một cơ hội. Vạn nhất ta thật đúng như Thiên Sách Thuật từng dự đoán thì sao?
Lục Ly không thể không ra, bằng không chuyện ở Hoang giới này phải kết thúc bằng thất bại. Nếu Tống Kỳ tiến vào Bắc Mạc, hắn cũng chỉ còn nước khoanh tay chịu chết, vì bản thân, vì mọi người, hắn không thể không đi ra liều một lần.
Lời này của Lục Ly khiến nét mặt Mông Họa bất giác hiện lên một tia xấu hổ, chẳng qua Lục Ly đánh bại hắn là sự thật, hắn cũng không tiện nói thêm cái gì.