Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 596 Linh Lung Đảo

- Ta phải đích thân đi Linh Lung Các một chuyến, mời cường giả Linh Lung Các ra tay giúp đỡ.

- Được!

Yên phu nhân khẽ gật đầu, Lục Ly dẫn theo Minh Vũ vội vàng rời đi, truyền tống tới Bạch Vân Thành. Yên phu nhân nhìn theo bóng lưng Lục Ly, nét mặt vũ mị bỗng chốc trở nên âm trầm dị thường, Lục Ly đều căng thẳng như vậy? Không lẽ cường giả kia là Nhân Hoàng Cảnh?

Bắc Mạc vừa mới nhất thống chưa bao lâu, nếu quả thật có Nhân Hoàng tìm tới cửa, Thần Vũ đế quốc sẽ sụp đổ trong nháy mắt...

Bạch Vân Thành, Lục Ly và Minh Vũ hiện ra trong truyền tống trận, binh sĩ Thái Thiên Điện đều biết hai người, một tên thống lĩnh lập tức bước đến hành lễ.

Lục Ly khẽ gật đầu, sau đó cấp tốc đi thẳng tới phân bộ Linh Lung thương hội. Vừa tiến vào, hội trưởng phân hội Khương Hoa vội vàng đi tới nghênh tiếp.

Nếu chỉ là Minh Vũ Khương Hoa chắc chắn sẽ không đi ra nghênh tiếp, nhưng thân phận Lục Ly lại khác. Dâng lên nước trà xong, Khương Hoa hỏi:

- Lục công tử, ngài đích thân lên cửa là có chuyện gì muốn phân phó?

Khương Hoa đều dùng tới hai chữ phân phó, có thể thấy hắn rất cung kính với Lục Ly, Lục Ly nói thẳng:

- Ta muốn gặp Khinh tiểu thư nhà các ngươi, lập tức!

- Khinh tiểu thư?

Khương Hoa có vẻ hơi khó xử, hắn nhíu mày nói:

- Tiểu thư về lại Linh Lung thành, ta không có quyền hạn liên hệ tiểu thư. Hay là để ta sai người đưa tin cho Hoằng trưởng lão, sau đó Hoằng trưởng lão sẽ thông báo tiểu thư?

Báo tới báo lui kiểu này, ai biết phải mất bao lâu? Lục Ly nghĩ nghĩ rồi nói:

- Không được, ngươi dẫn ta đi Linh Lung Thành, ta đích thân đi tìm Khương Hoằng, diện kiến tiểu thư nhà các ngươi.

- Được rồi.

Khương Hoa không dám làm trái ý Lục Ly, vạn nhất Lục Ly thật sự có việc gấp, quay đầu Khương Khinh Linh trách tội xuống, cái ghế phân hội trưởng này liền không có.

Lập tức Khương Hoa dặn dò một phen, đích thân mang theo Lục Ly tiến vào truyền tống. Linh Lung Thành cách chỗ này tương đối xa, liên tục truyền tống mấy chục lần mới đến một thành trì to lớn.

Sắc trời đã gần hoàng hôn, phía tây ánh tà dương đỏ quạch như máu, phủ lên toàn thành trì hào quang màu đỏ rực, khiến cổ thành nguy nga càng thêm phần tráng lệ.

Khương Hoa dẫn hai người Lục Ly tới một khách sạn xa hoa, đây là sản nghiệp Khương gia. Sau khi an trí hai người vào một hậu viện độc lập, Khương Hoa liền rời đi, nói rất nhanh sẽ mời Khương Hoằng đến đây.

Hai người Lục Ly tuỳ ý ăn một chút, chỉ sau ba nén hương Khương Hoằng đã tới, nghe nói Lục Ly muốn gặp mặt Khương Khinh Linh, Khương Hoằng lại có vẻ khó xử.

- Lần trước sau khi trở về Khinh tiểu thư liền bắt đầu xung kích Quân Hầu Cảnh, nhưng xung kích thất bại, người bị thương nặng. Lúc này đang ở trên Linh Lung Đảo dưỡng bệnh, bằng vào quyền hạn của ta thì không gặp được Khinh tiểu thư.

Nghe xong Khương Hoằng giải thích, sắc mặt Lục Ly thoáng phần khó coi, hắn quan tâm hỏi:

- Thân thể Khinh tiểu thư không đại ngại chứ? Không có hậu di chứng gì?

- Không sao!

Khương Hoằng lắc đầu nói:

- Khinh tiểu thư tu luyện quá gấp, cảnh giới chưa hoàn toàn ổn định liền đã xung kích Quân Hầu Cảnh, sau khi xung kích thất bại mới bị phản phệ. Các chủ sử dụng một gốc thần dược, sẽ không để lại di chứng nào cả. Chỉ là hiện tại cần tĩnh dưỡng, các chủ hạ lệnh không ai được quấy rầy nàng...

Lục Ly và Minh Vũ liếc nhau, trong lòng cả hai đều không khỏi gấp gáp, lúc nào tộc trưởng Tống gia cũng có thể lẻn vào Bắc Mạc, đến lúc đó tất sẽ cuộn lên gió tanh mưa máu, Thần Vũ đế quốc cũng sẽ sụp đổ.

Lục Ly nhìn chằm chằm Khương Hoằng nói:

- Chẳng lẽ không còn cách nào khác?

Thấy Lục Ly gấp gáp như thế, Khương Hoằng nghĩ nghĩ, sau đó cắn răng nói:

- Có! Chúng ta không vào được Lâm Tiên Các nơi Khinh tiểu thư nghỉ dưỡng, song có thể để tiểu thư chủ động triệu kiến chúng ta. Đi, các ngươi theo ta đi Linh Lung Đảo.

Khương Hoằng rất rõ ràng địa vị Lục Ly trong lòng Khương Khinh Linh, đồng thời hắn càng rõ ràng tính cách Khương Khinh Linh, nếu chọc cho Khương Khinh Linh điên lên, sợ rằng nàng sẽ quấy cho trọn cả Khương gia long trời lở đất.

Khương Hoằng dẫn theo Lục Ly một đường đi thẳng về hướng bắc, tiến vào một đại viện rộng lớn. Trong đại viện lầu các thành bảo san sát, đình đài thủy tạ dày đặc, khiến Lục Ly và Minh Vũ nhìn mà hoa cả mắt.

Đi gần nửa canh giờ, trước mặt xuất hiện một mảnh hồ bạc cực lớn, Khương Hoằng giải thích nói:

- Nơi này chính là Linh Lung hồ, trong hồ có Linh Lung Đảo, chỉ con em Khương gia mới có tư cách cư trú bên trong.

- À à.

Lục Ly khẽ gật đầu, xem ra nơi này cũng tương tự Thần Khải Sơn trong Thần Khải Thành, là nơi cư trú cho con em nội tộc.

Mười hai Vương tộc đều có thói quen này, thích hiển lộ rõ ràng sự cao quý và đặc biệt của chính mình.

Khương Hoằng không trực tiếp bay lên không vượt qua hồ lớn, mà mang theo hai người đi đến bến tàu, leo lên một chiếc thuyền nhỏ.

- Trong hồ có rất nhiều cấm chế, xuống nước hay phi hành đều sẽ xúc động cấm chế, người bình thường nếu dám xông loạn Linh Lung Đảo, chết như thế nào đều không biết.

Khương Hoằng giải thích một phen, tốc độ thuyền nhỏ rất nhanh, phía sau có người điều khiển, Khương Hoằng quay lưng nhìn một cái, lên tiếng nói:

- Lái đến dưới Lâm Tiên Nhai.

Khương Hoằng là trưởng lão Khương gia, mặc dù chỉ xếp hạng lót đáy, nhưng cũng là trưởng lão. Người điều khiển thuyền lập tức điều chỉnh phương hướng, chạy chếch về bên trái.

Hai người Lục Ly có chút nghi hoặc, Khương Hoằng mỉm cười giải thích nói:

- Tiểu thư không việc gì thường thích nghỉ ngơi ở Lâm Tiên Nhai, có thể nhìn thấy tiểu thư hay không, liền xem vận khí của hai vị.

- Ừm…

Lục Ly đi đến boong tàu phía đầu thuyền, dõi mắt nhìn về phương xa, tốc độ chiến thuyền cực nhanh, chỉ chạy được ba nén hương, một hòn đảo to lớn đã xuất hiện trong tầm mắt.

Bóng chiều rủ xuống, bầu trời phía tây chỉ còn lại một tia hào quang đỏ rực như máu, trọn cả Linh Lung Đảo đều trở nên mông lung mơ hồ, như mộng như ảo.

Tới gần, tới gần!

Đám người Lục Ly thấy được một vách đá, vách đá không cao lắm, chỉ chừng hai trăm thước, lại vô cùng dốc đứng, phía dưới toàn là đá ngầm, sóng nước nện lên đá ngầm và vách đá dựng đứng, tràn ra từng đạo bọt nước.
Chương 597 Bồi ta một đêm (1)

- Khương Khinh Linh!

Lục Ly thấy được trên sườn núi có bóng người, một thiếu nữ mặc váy đỏ, nàng cứ vậy ngồi trên sườn núi, hai chân trần vung vẫy giữa không trung. Gió trên sườn núi rất lớn, thổi váy đỏ bay phất phới, thỉnh thoảng cuốn lại, lộ ra bắp chân như ngọc, hôm nay nàng không cột tóc, tùy ý xoãi ra sau lưng, cũng bị cuồng phong thổi cho bay tứ tung.

Khương Khinh Linh dõi mắt nhìn về phương xa, hồn nhiên không biết phía dưới một chiếc thuyền nhỏ đang bay tới, ánh mắt nàng trống rỗng, tựa như bị người đoạt lấy hồn phách.

Miệng môi Khương Khinh Linh rất đỏ, cảm giác như là liệt diễm, làn da lại cực trắng, không khác Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương là mấy. Bởi thế đôi môi đỏ nhìn càng bắt mắt dị thường, vừa yêu diễm lại vừa gợi cảm, một tay nàng bưng chén Huyết Tinh Mân Côi, giờ đây dưới hào quang chiếu rọi, nhìn càng đẹp đến nao lòng.

Lục Ly không cất tiếng, nhìn lên nữ tử trên sườn núi, trên mặt chớp qua một tia đau lòng.

Cảnh tượng này khiến hắn cảm giác như giữa thiên địa chỉ còn lại mỗi nữ tử kia, nàng cứ thế cô độc, lẻ loi, hệt như bị toàn thế giới ném bỏ.

Khương Hoằng vốn định kêu lên, Lục Ly lại khoát tay, hắn cứ vậy đứng dưới này, cách vài trăm thước ngước mắt nhìn lên Khương Khinh Linh.

Khương Khinh Linh hồn nhiên không biết phía dưới có người tới, ngơ ngẩn ngồi đó, u ám thần thương.

Tùy theo thời gian trôi qua, sắc trời tối dần, bóng đêm bao phủ cả người Khương Khinh Linh. Nàng vẫn đứng đó bất động, dần dần hòa làm một thể với hắc ám.

Lục Ly rốt cục đợi hết nổi, hắn nhẹ giọng đằng hắng một tiếng nói:

- Khinh tiểu thư, uống rượu một mình có phải khó chịu lắm không? Hay là để Lục mỗ cùng ngươi dạo đêm Linh Lung Hồ?

Ông.

Ánh mắt thất thần của Khương Khinh Linh nháy mắt sáng rực lên, tựa như sao trời lấp lánh giữa đêm. Nàng đảo mắt nhìn xuống dưới, thấy được một nam tử áo xanh đứng trên thuyền, nét mặt lập tức lộ ra ý cười xán lạn, hàm răng trắng bóng bắt mắt dị thường.

Hưu!

Khương Khinh Linh vỗ tay lên vách đá dựng đứng, như một con Hỏa Phượng bay vút xuống, hướng thẳng tới thuyền nhỏ. Chẳng qua có hai người còn nhanh hơn Khương Khinh Linh, như lợi kiếm từ trên không phóng tới, sát khí bỗng chốc bao phủ đám người Lục Ly.

- Đây là bằng hữu của ta, cút ra!

Khương Khinh Linh trừng mắt quét qua, sát khí đằng đằng, tựa như một nữ sát thần, hai đạo nhân ảnh ngừng lại giữa không trung, sau đó lập tức quay lại trên vách đá dựng đứng.

Khương Khinh Linh nhẹ nhàng hạ xuống, đứng ở bên người Lục Ly, ánh mắt vốn trống rỗng lúc này lại chất đầy lưu quang sáng rực. Mắt hồ ly cong thành vành trăng khuyết, trên mặt toàn là ý cười ngọt ngào, cả người như chợt sống lại.

- Phiền toái...

Khương Hoằng nhìn thấy bộ dạng kia của Khương Khinh Linh, trong lòng khe khẽ thở dài, đây rõ ràng là bộ dạng một thiếu nữ mới biết yêu gặp được tình lang...

- Lục Ly, sao ngươi lại tới? Chẳng lẽ mới một đoạn thời gian không gặp đã nhớ ta rồi?

Khương Khinh Linh không để ý đám người Khương Hoằng và Minh Vũ cũng ở đó, nghiêng đầu nhìn Lục Ly nói.

- Đúng vậy!

Lục Ly nhìn thấy bộ dạng cô độc lẻ loi của Khương Khinh Linh vừa rồi, nội tâm có chút đau lòng. Vô thức vươn tay sờ lên đầu Khương Khinh Linh nói:

- Nghe bảo ngươi xung kích Quân Hầu Cảnh thất bại, còn bị thương nên ghé thăm ngươi. Thấy ngươi vẫn hoạt bát, còn có thể uống rượu, ta an tâm.

Lục Ly đưa tay vuốt ve đầu Khương Khinh Linh, đây vốn là động tác theo bản năng, như là đang an ủi muội muội. Nhưng ý cười trên mặt Khương Khinh Linh lại chợt cứng lại, cả người cũng cứng đờ. Sau đó nàng không né tránh, mắt hồ ly cong thêm mấy phần, nụ cười trên mặt càng thêm phần rạng rỡ.

Cánh mũi nàng khẽ run run, nói:

- Bản tiểu thư quá chủ quan thôi, hừ hừ, chờ ta thương lành, rất nhanh sẽ tiếp tục xung kích, nhất định đột phá Quân Hầu Cảnh.

- Đừng gấp!

Lục Ly khẽ cười nói:

- Tu luyện cũng như ăn cơm, ăn nhiều sẽ no căng, phải ăn từng ngụm từng ngụm một. Ngươi còn trẻ, chỉ cần cố gắng, rồi sẽ có ngày sừng sững trên đỉnh Trung Châu.

- Hì hì.

Sau khi gặp Lục Ly, cả người Khương Khinh Linh trở nên sôi nổi và hưng phấn lạ thường, nàng uốn ba tất lưỡi nói:

- Đi, theo ta đi Lâm Tiên Các, chúng ta uống rượu.

Khương Hoằng nghe xong vội vàng ngăn cản nói:

- Tiểu thư, đó là khuê các của ngươi, không thể tuỳ ý mang nam tử vào, Tộc Vương mà biết...

Vừa rồi Khương Hoằng thở dài nói phiền toái, chính là bởi phát hiện Khương Khinh Linh động tình với Lục Ly.

Nếu Lục Ly không bị trục xuất khỏi Lục gia, đây có lẽ là chuyện tốt. Nhưng giờ Lục Ly chỉ là con rơi của Lục gia, nếu đi lại với Khương Khinh Linh, phụ thân nàng chắc chắn sẽ nổi giận.

Tộc Vương Khương gia chỉ có một đứa con gái, hoặc là không gả, hoặc là nhất định phải gả cho con em mười hai Vương tộc, hơn nữa còn là công tử danh tiếng lớn nhất trong gia tộc bọn hắn.

Lục Ly chỉ là con rơi, gả cho Lục Ly, không chỉ sẽ thành trò cười cho các gia tộc Trung Châu. Mà sẽ còn dẫn lên Lục Chính Đàn bất mãn, đến lúc đó quan hệ tốt đẹp giữa Lục gia và Khương gia sẽ bị hủy trong phút chốc.

Khương Khinh Linh gặp Lục Ly thì không sao, bằng hữu bình thường có thể hiểu được. Nhưng nếu dẫn Lục Ly vào khuê các, việc này tuyệt đối sẽ truyền đến tai Tộc Vương Khương gia, khi ấy Khương Khinh Linh chắc không sao, nhưng Lục Ly e rằng sẽ đi đứt...

Lục Ly hiểu được tính nghiêm trọng của việc này, hắn gật đầu nói:

- Linh Lung Hồ cũng không sai, Khương Hoằng đi kiếm chút rượu đồ ăn, ta và tiểu thư các ngươi dạo đêm ở Linh Lung Hồ.

Lục Ly đã nói vậy rồi, Khương Khinh Linh liền cũng khẽ gật đầu. Khương Hoằng vội vàng cập thuyền lên đảo, sau đó xuống thuyền đi bố trí, rất nhanh liền có thị nữ dâng thịt rượu đi lên.

Khương Hoằng lại kiếm tới một chiếc thuyền, mời Minh Vũ lên bên kia, để Lục Ly và Khương Khinh Linh đơn độc trên thuyền. Hắn quá hiểu vị tiểu thư này, nếu cứ đứng bên cạnh làm chướng mắt, nói không chừng sẽ bị nàng một cước đạp xuống hồ.

Thuyền nhỏ chậm rãi bơi đi, trong khoang thuyền bày đầy thịt rượu, hai bên cửa sổ đều mở ra, có thể nhìn thấy sóng nước dập dờn bên ngoài hồ.

Gió thổi từ từ, mang theo một tia mát mẻ, khiến người vô cùng dễ chịu.
Chương 598 Bồi ta một đêm (2)

Đồ ăn rất ngon, rượu vẫn là Huyết Tinh Mân Côi, uống vào bụng như lửa đốt, chẳng qua uống nhiều rồi Lục Ly lại khá là thích loại vị đạo này.

Nam nhi tại thế, chính là muốn cưỡi tuấn mã nhanh nhất, uống rượu mạnh nhất, ngủ nữ nhân đẹp nhất, giết kẻ đáng hận nhất. Như thế mới là khoái ý nhân sinh, mới không phụ tới thế giới chuyến này.

Khương Khinh Linh không nói gì, lẳng lặng rót rượu cho Lục Ly, sau đó cười tủm tỉm ngồi ở bên ngắm nhìn Lục Ly. Tựa như Lục Ly là một mỹ nhân tuyệt thế, nhìn thế nào đều không ngán.

- Thực không dám giấu!

Lục Ly không có thời gian chơi đùa với Khương Khinh Linh, mím môi một cái liền có chút ngượng ngùng nói:

- Lần này tới tìm Khinh tiểu thư là cầu ngươi cứu mạng, ai, Lục mỗ thân là nam nhân, lại nhờ cậy nữ tử như ngươi, nói ra thật không khỏi xấu hổ.

- Hả? Lục Ly, ngươi chủ động cầu người, chuyện này không thường thấy.

Khương Khinh Linh thoáng kinh ngạc, loại người như Lục Ly rất có cốt khí, nếu không phải cửa ải bước không qua, hắn tuyệt sẽ không tới cầu người.

Lục Ly vuốt vuốt cánh mũi nói:

- Có tên Nhân Hoàng nhắm đến ta, nếu là Quân Hầu Cảnh ta còn có thể đánh một trận, chứ Nhân Hoàng thì thật sự hết cách.

- Nhân Hoàng?

Đôi mắt đẹp của Khương Khinh Linh khẽ động, như là sóng nước trong hồ, rất là dễ nhìn. Chuyện bên ngoài nàng không biết nhiều, chẳng qua sau một hồi suy đoán liền vẫn mở miệng nói:

- Là Lục gia? Tống gia? Hay là Thiên Thần Phủ?

Khương Khinh Linh rất thông minh, người Lục Ly đắc tội chỉ có Lục gia Tống gia và Thiên Thần phủ, riêng gia tộc bắc bộ Trung Châu thì hoàn toàn không dám tìm Lục Ly gây sự.

Lục Ly giơ ngón tay cái lên tán thưởng, sau đó giải thích toàn bộ sự thể một lượt, nói:

- Khinh tiểu thư, hiện tại không còn ai có thể giúp ta, đành phải mời ngươi giúp ta tìm ra tộc trưởng Tống gia. Nếu các ngươi không thể ra tay, vậy thì giúp ta kéo nửa năm, nửa năm sau dù tộc trưởng Tống gia đến Bắc Mạc, ta cũng có sức liều mạng.

Tộc trưởng và trưởng lão Mãnh Tượng Tộc rất nhanh sẽ đi ra, đến lúc đó Lục Ly liền định chinh phạt Hoang giới. Nếu thuận lợi, Nhân Hoàng Thái Thản Tộc sẽ về dưới tay hắn. Khi đó dù tộc trưởng Tống gia đến Bắc Mạc, Lục Ly cũng có sức liều mạng.

- Hả?

Khương Khinh Linh rất là kinh ngạc, nửa năm sau Lục Ly đã có thể ngăn cản Nhân Hoàng Cảnh?

Nàng hồ nghi nhìn Lục Ly mấy lần, lại cũng không hỏi nhiều, trầm mặc một lát mới nói:

- Lục Ly, việc này ta không dám cam đoan nhất định giúp ngươi giết được tộc trưởng Tống gia, ta chỉ có thể nói sẽ cố hết sức.

Trong lòng Lục Ly không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp, hắn biết dù với thân phận địa vị như Khương Khinh Linh, thật ra cũng không có được quyền lực quá lớn. Quyền lực đều nằm ở trong tay Tộc Vương Khương Vô Ngã và các Đại trưởng lão, lấy tính cách Khương Khinh Linh làm sao sẽ đi cầu Khương Vô Ngã?

Lục Ly nghiêm mặt nhìn Khương Khinh Linh nói:

- Khinh tiểu thư, Lục mỗ nợ ngươi một mạng, về sau nếu có chuyện gì...

- Được rồi!

Khương Khinh Linh ngắt lời Lục Ly, lườm hắn một cái nói:

- Đại lão gia như ngươi mà cứ bà bà mụ mụ như thế làm gì? Bản tiểu thư muốn làm chuyện gì, còn cần đến ngươi?

Lục Ly lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, Khương Khinh Linh nói không phải không có lý, cường giả Khương gia nhiều như vậy, lấy thân phận địa vị Khương Khinh Linh, muốn làm chuyện gì, cứ trực tiếp điều động cường giả là được, còn cần đến tìm Lục Ly?

- Khinh tiểu thư, ta mời ngươi một chén.

Lục Ly bưng chén rượu lên, cụng chén với Khương Khinh Linh một cái, sau đó một hơi cạn sạch. Khương Khinh Linh lần nữa lườm Lục Ly, nói:

- Khinh tiểu thư? Lục Ly, nếu ngươi còn khách khí như vậy với ta, ta liền không giúp ngươi. Gọi ta Khinh Linh, hoặc là Khinh Nhi, hoặc cũng có thể gọi là Linh Nhi.

-...

Trên trán Lục Ly gồ lên gân xanh, nhìn tròng mắt nóng rực của Khương Khinh Linh, trong lòng bất giác có chút lúng túng và ngượng ngùng, cười khan nói:

- Được rồi, sau này sẽ gọi ngươi Khinh Linh.

- Hì hì

Khương Khinh Linh cười lên vừa lòng thỏa ý, bưng chén chậm rãi uống cạn. Uống xong bờ môi như liệt diễm càng thêm đỏ sậm, mặt nàng cũng chuyển màu ửng đỏ, dưới ánh nến chiếu rọi toàn thân đều tràn ra mị hoặc vô tận.

Sự tình bàn xong, Lục Ly định cáo từ, hắn đứng dậy nói:

- Khinh Linh, Bắc Mạc còn có việc, ta đi về trước, ngày sau lại đến uống rượu cùng ngươi.

- Phải đi nhanh vậy ư?

Ánh mắt Khương Khinh Linh chớp qua một tia thất vọng, sau đó cắn môi ngửa mặt lên nói:

- Không phải vừa rồi ngươi nói có chuyện gì ngươi đều sẽ làm ư? Giờ ta có việc muốn ngươi làm.

Lục Ly quệt quệt môi, lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển, mới vừa rồi còn nói không chuyện gì, chỉ chớp mắt liền lật lọng.

Chẳng qua nếu Khương Khinh Linh đã nói vậy rồi, hắn có thể làm sao? Đành nhắm mắt nói:

- Được, ngươi nói đi, chỉ cần Lục mỗ có thể làm được, tuyệt không chối từ.

- Ngươi tất nhiên có thể làm được.

Mắt Khương Khinh Linh lại cười thành như hồ ly, trên mặt chất đầy vẻ yêu mị, nói:

- Ta muốn ngươi đêm nay đừng đi, bồi ta một đêm.

Bóng đêm mông lung, ánh nến đong đưa, gió mát say người, mỹ nhân như ngọc.

Nếu đổi thành người khác, nhất định sẽ đáp ứng. Thậm chí không cần Khương Khinh Linh nói, bản thân liền đã chủ động quỳ liếm.

Nhưng Lục Ly không phải loại người như thế, ngược lại vô cùng chán ghét loại này.

Hắn từ nhỏ bị Lục Linh ảnh hưởng, trong lòng hắn nữ tử hẳn nên hiểu được dè dặt, hiểu được tự ái. Nữ nhân nếu không tự ái, làm sao sẽ có nam nhân yêu thích? Nam nhân đều thích đãng phụ, nhưng chỉ là thích thân thể, mà không phải con người.

Lục Ly tưởng là Khương Khinh Linh đã thay đổi rất nhiều, trong lòng còn coi Khương Khinh Linh là bằng hữu. Nhất là vừa rồi thấy được nàng một thân một mình đứng lẻ loi trơ trọi trên sườn núi, trong lòng còn có chút thương tiếc.

Nhưng giờ khắc này hắn lại phẫn nộ, hận mình không tranh, hận mình tự tiện!

Nét mặt hắn bỗng chốc chuyển lạnh, hờ hững nhìn sang Khương Khinh Linh nói:

- Khinh tiểu thư, nếu ngươi vẫn cứ như vậy, thứ cho Lục Ly ta thất bồi. Chuyện cầu ngươi vừa nãy coi như thôi, Lục mỗ cáo từ.
Chương 599 Ngươi làm phụ thân… rất thất bại

Lục Ly đã trở thành Đại Đế Bắc Mạc được một đoạn thời gian, cư di khí dưỡng di thể, trên người tự có cỗ uy thế Đế Vương. Lúc này cả giận, càng là dọa sợ Khương Khinh Linh. Thấy Lục Ly định bay đi, nàng lập tức luống cuống, nước mắt đảo quanh.

Nàng vội giơ tay bắt lấy áo bào Lục Ly, ngửa mặt ủy khuất nói:

- Ngươi nghĩ đi đâu thế? Người ta không muốn ngươi làm gì cả, chỉ là ở lại đây bồi ta qua đêm, ngươi ngồi một bên là được. Lục Ly, ngươi đừng đi, ta sợ, ta sợ đêm tối, thật rất sợ hãi. Mỗi lúc trời tối ta đều ngủ không được, mỗi lúc trời tối ta đều cảm giác hắn hóa thành lệ quỷ đến tìm ta đòi mạng, nói với ta hắn chết rất oan, ta thật sự rất sợ hãi...

Lục Ly hơi ngớ, quay đầu nhìn gương mặt đẫm lệ, nhìn thần sắc ủy khuất, nhìn đôi tròng mắt đầy vẻ năn nỉ kia, nội tâm hắn bỗng chốc mềm nhũn.

Khương Khinh Linh thấy thần sắc Lục Ly hoà hoãn xuống, vội vàng tiếp tục khẩn cầu nói:

- Thật đấy, Lục Ly! Chúng ta không làm gì cả, ta chỉ muốn yên ổn ngủ một giấc, ngươi bồi ta được không? Nhiều năm như vậy ta chưa được có cảm giác ngủ ngon lần nào. Ta ngủ thiếp rồi ngươi lại đi, được không? Ta thật rất sợ hãi...

Trái tim Lục Ly triệt để bị hòa tan, hắn trách lầm Khương Khinh Linh.

Nhìn vẻ hoảng loạn và sợ hãi trong mắt Khương Khinh Linh, hắn không khỏi đau lòng. Mặc dù Khương Khinh Linh tự biến mình thành cánh hoa hồng đầy gai, nhưng nội tâm nàng thật ra lại vô cùng yếu ớt, yếu ớt hơn cả những nữ tử bình thường.

Lúc này ở trong mắt Lục Ly, Khương Khinh Linh không còn là tiểu thư Khương gia cao cao tại thượng, không còn là một thiên tài tuyệt thế có được tư chất nghịch thiên, cũng không còn là nữ tử phóng đãng bất kham, mà là một cô bé đáng thương, một cô bé ngay cả đêm tối đều sợ hãi.

- Được rồi!

Lục Ly ngồi xổm xuống, vươn tay khẽ vuốt má Khương Khinh Linh nói:

- Tối nay ta không đi, ta giúp ngươi, ngươi an tâm ngủ đi, ngủ đi.

Khương Khinh Linh đưa tay ôm lấy eo Lục Ly, cứ vậy tựa ở trên đùi hắn. Nàng hai mắt đẫm lệ nhìn lên, Lục Ly cũng lặng lẽ nhìn nàng, hai người đều không nói nửa lời, nhưng trên thuyền lại không có một tia khí tức kiều diễm, có chẳng chỉ là an tường và tĩnh lặng.

Lục Ly khẽ vuốt lưng và mái tóc Khương Khinh Linh, rất nhanh Khương Khinh Linh liền dần ngủ thiếp đi, ngủ rất ngon lành, rất nhẹ nhàng, trên mặt còn có nước mắt, nhưng khóe miệng lại lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Lục Ly không hề rời đi, nguyên một đêm vẫn cứ nhắm mắt ngồi xếp bằng trên thuyền. Trong đêm Khương Khinh Linh chợt tỉnh ba lần, mỗi lần đều đầu đầy mồ hôi, trong mắt toàn là hoảng sợ, nhưng sau khi thấy Lục Ly vẫn ở đó, lại lần nữa an tâm thiếp đi.

Lục Ly càng đau lòng, đồng thời âm thầm ghi hận đối với Tộc Vương Khương gia, người phụ thân kia phải ngoan tâm đến cỡ nào mới bức con gái mình thành thế này?

Tu luyện một đêm, trời tờ mờ sáng Lục Ly chuẩn bị rời đi, bằng không đợi khi Khương Khinh Linh tỉnh lại sợ rằng phải dây dưa thêm một ngày. Bắc Mạc còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, hắn cần sớm đi về phòng bị.

Thế là nhẹ nhàng ôm Khương Khinh Linh đặt ở trên giường, từ trong Không Gian Giới Chỉ lấy ra chăn mền nhẹ nhàng đắp lên cho nàng. Sau đó nhìn Khương Khinh Linh đang ngủ ngon lành một cái, nhẹ nhàng đi ra.

Đợi lúc Lục Ly đi ra khoang thuyền, Khương Khinh Linh nãy giờ một mực nhắm mắt ngủ say đột nhiên mở mắt, nàng nhìn theo bóng lưng Lục Ly, khóe miệng lộ ra một tia ý cười ngọt ngào, sau đó lần nữa ngủ say.



Ra khoang truyền, đứng ở trên boong, Lục Ly tìm Khương Hoằng nơi xa vẫy vẫy tay. Khương Hoằng điều khiển một chiếc thuyền khác đi tới, Lục Ly lên thuyền để Khương Hoằng dẫn mình rời đi.

- Lục công tử, đêm qua...

Chờ thuyền bắt đầu khải trình, Khương Hoằng tái mặt nhìn Lục Ly hỏi. Lục Ly khoát tay nói:

- Chúng ta không làm gì cả, chỉ uống rượu một đêm thôi.

- À...

Khương Hoằng khẽ thở dài một hơi, đêm qua có rất nhiều thần niệm cường đại quét tới trong thuyền, nếu Lục Ly làm gì, sợ rằng lúc này hắn đã phơi thây trong Linh Lung Hồ.

Chờ thuyền chạy đến bến tàu, Khương Hoằng dẫn đám người Lục Ly đi ra. Men theo bến tàu đi về phía trước vài bước, Khương Hoằng đột nhiên nhìn thấy ven hồ trước mặt có một người đang câu cá.

- A!

Nhìn thấy người kia, sắc mặt Khương Hoằng khẽ biến, người kia nhàn nhạt liếc tới, Khương Hoằng lập tức ngậm miệng.

Lục Ly và Minh Vũ cũng nhìn người này, thấy là một trung niên nho nhã, tướng mạo khôi ngô, phong thái như ngọc, ánh mắt thâm thúy, sâu như đáy hồ.

Quan trọng nhất chính là, khí tức người này vô cùng cường đại, hai người đều cảm ứng không được cảnh giới, hẳn chí ít phải là Nhân Hoàng.

- Khương Hoằng, để cậu thanh niên này tới ngồi một lúc với ta, các ngươi ra bên ngoài chờ.

Người trung niên nhàn nhạt nói một câu, Khương Hoằng liền vội vàng khom người. Quay sang nhìn Minh Vũ một cái, Lục Ly trầm ngâm một lát rồi cũng khoát tay, Minh Vũ đi theo Khương Hoằng lui ra.

- Cậu thanh niên, tới ngồi một lát.

Người trung niên vẫy vẫy tay, chỉ chỉ ụ đá bên cạnh. Lục Ly nghĩ nghĩ liền tiến lại, cũng không hành lễ, bất động thanh sắc ngồi xuống, ánh mắt không nhìn người trung niên, mà ngắm nhìn hồ nước xa xa.

Người trung niên không nói gì, chăm chú nhìn cần câu, lát sau đã có cá mắc câu, hắn kéo mạnh, một con cá chép to béo được câu lên.

Hắn lấy lưỡi câu ra khỏi miệng cá, sau đó ném lại vào trong hồ, lúc này mới mỉm cười nhìn sang Lục Ly nói:

- Cậu thanh niên, sao không nói chuyện? Cũng không hành lễ với bản tọa? Lá gan ngươi rất lớn.

- Ha ha!

Lục Ly khẽ cười một tiếng, ánh mắt không kiêu ngạo không tự ti nhìn sang người trung niên nói:

- Lá gan ta trước nay vẫn luôn rất lớn, bằng không cũng đã không bị trục xuất khỏi Lục gia. Các chủ, nhìn bộ dạng ngươi có vẻ cũng không giống người quá để ý hư lễ, làm gì cứ phải muốn vãn bối cúi đầu với ngươi?

- Hả?

Khóe miệng người trung niên nhếch lên ý cười, nhàn nhạt hỏi:

- Sao ngươi đoán ra được thân phận ta? Chẳng lẽ trước kia thấy qua chân dung của ta?

- Không có!
Chương 600 Ngươi là trời của chúng ta

Lục Ly lắc đầu nói:

- Ngoại trừ các chủ Linh Lung Các ra, ai sẽ để ý Khinh tiểu thư đến vậy? Các chủ trẻ thế này, còn chưa tới tuổi câu cá giải sầu. Sáng sớm ngồi đây, tự nhiên là muốn câu con cá Lục mỗ.

- Ngươi rất thông minh!

Trung niên nhân khẽ gật đầu, sau đó ngước mắt nhìn về chiếc thuyền nhỏ phía xa, nhàn nhạt nói:

- Chẳng qua người thông minh thường thường đều chết sớm, người thông minh muốn sống được lâu, liền nên học cách giấu dốt, chứ không phải khôn vặt. Ngươi không thích hợp Linh Nhi, đừng vọng tưởng mượn nàng thượng vị, ngươi là con em Lục gia, Linh Lung Các chúng ta không chứa nổi ngươi.

- Ha ha ha!

Lục Ly cười ha hả, thần sắc đầy giễu cợt nhìn người trung niên nói:

- Đêm qua ta còn đang đang nghĩ các chủ Linh Lung Các là người thế nào? Hôm nay gặp mặt, Lục mỗ rất thất vọng. Ngươi làm các chủ có thành công hay không ta không biết, chí ít ta có thể xác định một điểm, ngươi làm phụ thân... rất thất bại.

- Hả?

Ánh mắt các chủ Linh Lung Cách quét sáng, tựa như hai thanh chủy thủ sắc bén. Một cỗ khí tức như thái sơn áp đỉnh ầm vang trấn xuống, xương cốt toàn thân Lục Ly lập tức vang lên.

Khắc này, Lục Ly không chút hoài nghi, nếu khí thế kia tiếp tục trấn áp, rất nhanh hắn sẽ biến thành một đống thịt nát

Lục Ly không hề có chút nào sợ sệt, ngược lại mắt lạnh nhìn qua các chủ Linh Lung Các Khương Vô Ngã, như là một con sư tử lông bờm dựng đứng.

Hắn biết rõ Khương Vô Ngã không dám giết hắn, chí ít không dám công khai giết chết hắn, như vậy sẽ làm tổn hại uy danh các chủ Linh Lung Các.

Quả nhiên...

Khí thế kia rất nhanh liền yếu đi mấy phần, mặc dù xương cốt toàn thân Lục Ly vẫn đang vang lên, trong cổ họng tưởng như sắp phun ra máu tụ, nhưng hắn cố nén nhịn, vẫn nét mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn Khương Vô Ngã.

Qua trọn vẹn mười mấy giây, khí tức Khương Vô Ngã mới dần yếu đi, hắn hờ hững nói:

- Con trai Lục Nhân Hoàng quả nhiên có hổ tính, chẳng qua tiểu tử ngươi mới sống bao nhiêu năm? Đã dám giáo huấn bản tọa?

Lục Ly cường hành nuốt xuống máu tụ, hít một hơi một hơi thật sâu, gay gắt nói:

- Không dám giáo huấn, chẳng qua mỗi một đứa bé đều là một tờ giấy trắng, đứa trẻ trưởng thành có quan hệ rất lớn đến phụ mẫu. Khương Khinh Linh biến thành như thế, chẳng lẽ ngươi không có trách nhiệm? Đêm qua Khương Khinh Linh nói với ta, mấy năm nay nàng chưa được một lần có cảm giác ngủ ngon, mỗi lần đến đêm liền sẽ sợ hãi, sợ hãi có người tìm nàng lấy mạng. Dù đêm qua có ta ở bên cạnh, nàng vẫn ba lần tỉnh dậy từ trong ác mộng, ta nhìn mà đều đau lòng, người làm cha như ngươi chẳng lẽ không có nửa điểm áy náy?

- Ở Thiên Quỷ Sơn, ông ngoại nàng chết đi, nàng đau khổ tuyệt vọng. Lúc nàng muốn tự sát, ta cho nàng hy vọng, để nàng có mục tiêu sống tiếp. Kể ra cũng buồn cười, hiện tại hi vọng duy nhất khiến nàng còn sống chính là để ngươi đi tới trước mộ phần quỳ xuống, để ông ngoại được hưởng thụ vạn dân triều bái. Sở dĩ nàng liều mạng tu luyện như vậy, chính là vì hai mục tiêu này. Các chủ đại nhân, ngươi bức con gái mình thành như thế, đấy chính là điều ngươi muốn?

Lục Ly không có nửa điểm khách khí, không lưu cho Khương Vô Ngã nửa phần mặt mũi. Đêm qua hắn nhìn thấy bộ dạng đó của Khương Khinh Linh, trong lòng sớm đã âm thầm ghi hận Khương Vô Ngã. Biết được Khương Vô Ngã sẽ không giết hắn, hắn cần gì phải khách khí?

Thần sắc Khương Vô Ngã rất kỳ quái, bị một tên hậu bối như Lục Ly gần như chỉ thẳng mặt mà mắng, hắn lại vẫn không hề tức giận, ngược lại thần tình trong mắt đầy vẻ phức tạp.

Hắn kinh ngạc nhìn ra thuyền nhỏ xa xa, một lúc lâu sau mới u ám thở dài nói:

- Ngươi nói không sai, làm các chủ ta là hợp cách, làm phụ thân ta lại rất thất bại. Sau khi sinh Linh Nhi, mẫu thân nàng liền mất, ta một lòng phát triển Linh Lung Các, bỏ bê quản giáo nàng, dẫn đến cục diện hôm nay, hết thảy đều là lỗi của ta.

- Tuy nhiên…

Nói đến đây, ánh mắt Khương Vô Ngã đột nhiên quay sang Lục Ly:

- Bất luận thế nào, ngươi không thể cùng một chỗ với Linh Nhi, thân phận ngươi quá nhạy cảm. Đau dài không bằng đau ngắn, ta không muốn khiến Linh Nhi lần nữa bị tổn thương, bởi thế ngươi vẫn nên thức thời chút thì hơn, đừng để bản tọa phải khó xử, bằng không... ngươi biết rồi đấy.

- Ngươi lại sai!

Lục Ly lắc đầu thở dài nói:

- Ta không có ý định gì đối với con gái ngươi, nếu muốn làm gì còn cần chờ đến bây giờ? Ở Thiên Quỷ Sơn chúng ta sớm đã ở cùng nhau. Chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường, ngươi đừng cho rằng ta thèm khát làm con rể Khương gia. Lúc ta thoát ly Lục gia, Khương Khinh Linh từng mời ta gia nhập Linh Lung Các, ta cự tuyệt. Sau đó nàng nói giúp ta chiếm lĩnh một vực ở bắc bộ Trung Châu, ta cũng cự tuyệt. Gia gia của ta là Lục Chính Dương, phụ thân ta là Lục Nhân Hoàng, ngươi cảm thấy Lục Ly ta sẽ là loại người dựa vào ăn bám lập nghiệp? Ta chẳng dựa ai hết, chỉ dựa vào chính mình, kiến lập nên một Lục gia mới!

- Ha ha ha!

Khương Vô Ngã cười ha hả, hắn bị khẩu khí Lục Ly chọc cười, gật đầu nói:

- Được, được lắm, có chí khí, quả nhiên có phong thái của Lục Nhân Hoàng năm đó. Nếu ngươi đã nói như vậy, việc này ta tạm thời không hỏi nữa, chẳng qua nếu về sau bị ta phát hiện ngươi và Linh Nhi có gì quá giới hạn, vậy liền đừng trách bản tọa lòng dạ độc ác.

Nói xong thân hình Khương Vô Ngã chợt lóe, tan biến vào trong hư không. Lục Ly âm thầm líu lưỡi, có thể tan biến vào trong hư không hẳn phải là Địa Tiên cảnh a? Các chủ Linh Lung Các ít nhất cũng phải là Địa Tiên Cảnh.

Không biết Khương Vô Ngã mới bao lớn? Chẳng qua nghe nói Khương Vô Ngã trước kia là võ si, thành hôn tương đối trễ, xem ra tuổi tác cũng không nhỏ.

Từ vẻ ngoài khó mà nhìn ra được tuổi tác võ giả, nếu từ lúc còn trẻ cảnh giới đã rất cao, như vậy thường thường đều già hơn bề ngoài rất nhiều, rốt cuộc thọ nguyên dài như vậy...

Lục Ly ngồi bên hồ một lát, mãi lúc sau mới đứng dậy rời đi, Khương Hoằng và Minh Vũ chờ ở bên ngoài.

Advertisement
';
Advertisement