Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 541 Bắt lại tên tiểu bạch kiểm này

- Ngươi muốn về Bắc Mạc? Định nhất thống Bắc Mạc?

Sau đó Lục Ly nói ra dự định trong lòng mình cho Lục Phi Tuyết, Lục Phi Tuyết suy nghĩ một lúc lâu, có chút lo lắng nói:

- Dù Bắc Mạc chỉ là một nơi hẻo lánh, nhưng muốn nhất thống chắc cũng không phải chuyện dễ dàng? Dù Bắc Mạc không có Nhân Hoàng, song Quân Hầu Cảnh hẳn là không ít?

- Đúng là không ít!

Lục Ly khẽ cười nói:

- Chẳng qua ở nơi đó ta còn có mấy tên thủ hạ Quân Hầu Cảnh, quan hệ giữa ta với cường giả xếp thứ hai trên Chiến Thần Bảng Bắc Mạc cũng không sai. Ta hoàn toàn có thể nhẹ nhàng nhất thống Bắc Mạc, chỉ là không có thời gian đi quản lý, bởi vì ta phải tu luyện. Cô cô giúp ta quản lý, được không? Ta cần được cung cấp tài nguyên cuồn cuộn không ngừng, như thế mới có thể tu luyện càng nhanh, trở nên càng mạnh.

- Quản lý?

Lục Phi Tuyết thoáng kinh ngạc, tiếp sau lại lo lắng nói:

- Cô cô không biết quản lý? Ta có thể làm được ư?

- Ha ha ha!

Lục Ly cười to nói:

- Không gì là không được cả, ai không phục cứ giết là xong. Cô cô ngươi là tiểu thư xuất thân đại gia tộc, nơi cỏn con như Bắc Mạc chẳng lẽ còn không quản được?

- Vậy được rồi, đến lúc đó để ta thử xem.

Lục Phi Tuyết khẽ gật đầu, sắc mặt rõ ràng khá hơn một chút, trong lòng Lục Ly cũng dần trầm tĩnh lại. Hắn không phải không có người quản lý, Vũ Hóa Thần liền có thể quản lý, hắn chỉ là muốn cho Lục Phi Tuyết có việc để làm, như vậy mới không đến nỗi nghĩ đông nghĩ tây.

Thời gian sau đó, phi thuyền thiết giáp một đường phi hành dọc theo ven biển, một mực mở ra cấm chế, bằng vào mắt thường không cách nào nhìn thấy phi thuyền, trừ phi là cường giả dùng thần niệm thăm dò.

Ở gần biển, vừa không gặp phải Huyền thú đại dương cường đại, vừa không chạm trán hải tặc. Lục Ly cứ thế ngồi suốt ngày trong khoang thuyền, tập trung tu luyện.

Hắn vừa mới ngưng tụ Mệnh Luân, Huyền lực hao phí quá nhiều, bởi thế hắn cần tu luyện một đoạn thời gian, ổn định cảnh giới. Đồng thời muốn nắm giữ và làm quen Mệnh Luân cũng cần thời gian.

Tu luyện sau Mệnh Luân Cảnh cần không ngừng ngưng tụ Mệnh Luân, những Mệnh Luân tiếp sau lại không phải cứ tùy tiện ngưng tụ là được, thậm chí còn phiền phức hơn cả Mệnh Luân đầu tiên. Nếu căn cơ Lục Ly bất ổn, sau này căn bản không cách nào tiếp tục tu luyện.

Lục Phi Tuyết cũng bắt đầu tu luyện, nàng nghĩ đến đi Bắc Mạc giúp Lục Ly, liền phải nghĩ cách trước đột phá Quân Hầu Cảnh. Hiện tại nàng có linh tài, chỉ cần cố gắng tu luyện, tỷ lệ đột phá vẫn là rất lớn.

Minh Vũ và Vũ Hóa Thần thay phiên tu luyện nghỉ ngơi, điều khiển phi thuyền thiết giáp phi hành. Một trong hai người chia nhau phóng thích thần niệm thăm dò, một khi có bất kỳ tình huống nào sẽ lập tức cảnh báo.

Bốn năm ngày sau đó đều rất an tĩnh, trên đường chỉ gặp mấy chiếc phi thuyền thiết giáp, chẳng qua song phương đều dùng thần niệm quét nhìn đối phương một lượt, sau đó lập tức tách ra.

Chiếc phi thuyền thiết giáp này là phi thuyền đỉnh cấp của Lục gia, tốc độ nhanh như vậy, người sáng suốt đều nhìn ra được đây là phi thuyền thiết giáp của đại gia tộc, ai dám không hơi đâu mà đi gây chuyện?

Lại qua năm ngày, Lục Phi Tuyết đột nhiên đi ra khoang thuyền, đánh thức Lục Ly.

Lục Phi Tuyết đã bế quan mấy ngày, tâm tính và thân thể đều đạt đến trạng thái đỉnh phong, nàng chuẩn bị xung kích Quân Hầu Cảnh, cần mấy người Lục Ly hộ pháp cho nàng.

Đoạn đường này muốn tới Lưu Vân Thành thì còn cần hơn một tháng, thời gian dài như vậy rất thích hợp để tu luyện. Lục Phi Tuyết có được Kim Cương huyết mạch, sau khi đột phá Quân Hầu Cảnh, chiến lực tự nhiên sẽ được tăng nhiều, khả năng giúp được Lục Ly không ít chuyện.

Lục Phi Tuyết muốn xung kích Quân Hầu Cảnh, Lục Ly tự nhiên vui vẻ đáp ứng. Dặn nàng cứ toàn lực xung kích, không cần phải bận tâm điều gì, hết thảy đã có bọn hắn.

Thời gian xung kích Quân Hầu Cảnh tương đối dài, ít nhất phải mất năm sáu ngày, trong thời gian đó bất luận kẻ nào đều không được quấy nhiễu Lục Phi Tuyết, bằng không sẽ lãng phí những linh tài đắt đỏ kia.

Lục Phi Tuyết khẽ gật đầu, tiến vào trong khoang thuyền, Lục Ly không dám bế quan, Minh Vũ và Vũ Hóa Thần cũng đều đi ra. Lục Ly xếp bằng ngoài khoang thuyền Lục Phi Tuyết, Vũ Hóa Thần thì đi tới trước boong tàu, Minh Vũ điều khiển phi thuyền thiết giáp phi hành.

Vũ Hóa Thần và Minh Vũ tản ra thần niệm, thời thời khắc khắc thăm dò chung quanh, Lục Ly đều đích thân tọa trấn, bọn hắn sao dám chủ quan?

Lục Ly ngồi một lát, thấy hai người vẫn đang một mực thăm dò, hắn không có thần niệm cũng chẳng giúp được gì, bèn dứt khoát khoanh chân tu luyện ngay ngoài cửa khoang thuyền. Dù sao nếu có người muốn tập kích Lục Phi Tuyết, hắn sẽ lập tức biết được.

Liên tiếp bốn ngày đều bình an vô sự, bốn này liên tục không ngủ khiến Lục Ly rốt cục chịu hết nổi, phải tựa trên thành tàu nghỉ ngơi một lát.

Minh Vũ và Vũ Hóa Thần cũng rất buồn ngủ, chẳng qua bọn họ thực lực cường đại, còn có thể tiếp tục chịu đựng, hai người không dám có chút nào buông lỏng, tiếp tục dùng thần niệm thăm dò.

- Thiếu chủ, địch tập!

Trong mơ màng, Lục Ly đột nhiên nghe được tiếng quát khẽ của Vũ Hóa Thần, hắn lập tức mở mắt ra, ngước mắt nhìn lên trước mặt.

Quả nhiên, trước mặt xuất hiện sáu chiếc phi thuyền thiết giáp tản ra thành hình quạt, chắn ngang đường đi. Minh Vũ điều khiển phi thuyền thiết giáp ngừng lại, tung người bay vụt tới, đứng ở bên cạnh Lục Ly.

- Hẳn là hải tặc, có sáu tên Quân Hầu Cảnh, một tên trong đó là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, ba tên là Quân Hầu Cảnh hậu kỳ. Bất Diệt Cảnh có hai mươi mấy tên, số còn lại đều là Mệnh Luân Cảnh, tổng cộng hơn một trăm người.

Minh Vũ giải thích nói, ánh mắt Lục Ly bất giác lộ ra một tia nghi hoặc, hỏi:

- Sao bọn hắn biết được hành tung của chúng ta? Phi thuyền thiết giáp của bọn hắn đuổi không kịp chúng ta mới đúng?

Vũ Hóa Thần quay đầu nhìn một cái rồi nói:

- Chắc là ven đường có hải phỉ thăm dò được chúng ta, truyền tin để bọn hắn sớm đến đây chặn đường. Thiếu chủ, giờ làm thế nào?

- Trước nói chuyện cái đã!
Chương 542 Chém đầu

Đối phương không lập tức công kích, Lục Phi Tuyết lại đang xung kích Quân Hầu Cảnh, hơn nữa đối phương có tận sáu tên Quân Hầu Cảnh, đánh nhau sẽ rất thua thiệt. Lục Ly có thể chém giết Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, nhưng vẫn chưa cuồng vọng đến mức cho rằng mình vô địch khi đối đầu Quân Hầu Cảnh.

Vũ Hóa Thần mở ra cấm chế, cấm chế này không có được lực phòng ngự quá lớn, chỉ có thể dùng để ẩn thân mà thôi.

Hắn phóng thích Bản Mệnh Châu bay ra, đứng sừng sững giữa hư không, hét lớn nói:

- Chư vị là thế lực nào? Ngăn lại thuyền chúng ta là có chuyện gì?

- Không có việc gì!

Tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong phía đối diện nhếch môi cười một tiếng, trên mặt hắn có vết sẹo, nhìn rất dữ tợn, người này bộ dáng trung niên, lưng hùm vai gấu, trong tay xách theo một thanh cự phủ, cười lạnh hai tiếng nói:

- Bỉ nhân Lưu Nhân Hùng, là chủ nhân phương hải vực này. Các ngươi là ai? Tùy tiện phi hành trong địa bàn của ta, chẳng hiểu chút quy củ gì hết.

Bản thân Vũ Hóa Thần chính là bá chủ một phương, khí độ bất phàm, hắn lạnh lùng cười nói:

- Thì ra là Lưu đương gia, chúng ta là ai không quan trọng, các ngươi có quy củ gì, cứ nói thẳng đi.

Vũ Hóa Thần rất biết điều, Lưu Nhân Hùng nhếch môi cười nói:

- Ta có nhiều huynh đệ thế này, ai cũng phải ăn cơm, mong các ngươi tuỳ tiện thưởng chút Huyền Tinh cho chúng ta tiêu xài, cũng không cần nhiều, đưa hai trăm ức Huyền Tinh là được.

- Hai trăm ức?

Trên mặt Lục Ly chớp qua một tia cười lạnh, đối phương thật tưởng bọn hắn là quả hồng mềm, muốn nắn muốn bóp thế nào cũng được?

Lục Ly trầm tư một lát liền đi lên boong tàu, chắp tay nói:

- Tại hạ Thiên Thần Phủ Khâu Trạch, Lưu đương gia, hai trăm ức Huyền Tinh đối với Thiên Thần Phủ chúng ta mà nói thì không tính là gì. Nhưng lần này chúng ta đi ra vội vàng, không mang theo nhiều Huyền Tinh như vậy. Ta cùng lắm chỉ cầm ra được mười ức, Lưu đương gia nhường đường được không?

- Thiên Thần Phủ?

Hàn quang lóe lên trong mắt Lưu Nhân Hùng, nói:

- Thiên Thần Phủ thì làm gì quản được tới trên biển, nói nhảm ít thôi, không đưa hai trăm ức, băm hết các ngươi cho cá ăn!

Thần sắc Lục Ly không khỏi chuyển lạnh, Mệnh Luân trong bụng lấp lánh, quát khẽ nói:

- Vậy tức là không còn gì để thương lượng? Nếu các ngươi đã muốn chiến, chúng ta đành phải phụng bồi. Dù giết chúng ta, đại quân Thiên Thần Phủ rất nhanh liền sẽ tới, sớm muộn các ngươi đều phải chết!

- Ha ha ha!

Lưu Nhân Hùng bật cười, vung lên cự phủ trong tay, quát to:

- Các huynh đệ, đây là cá lớn. Bắt lại tên tiểu bạch kiểm này, đòi Thiên Thần Phủ một ngàn ức tiền chuộc, người người đều có thịt ăn, giết!



Lục Ly vốn muốn mượn uy danh Thiên Thần Phủ dọa lui đám hải tặc này, lại không ngờ uy danh Thiên Thần Phủ chẳng có chút tác dụng nào trên biển. Ngược lại còn khiến đám người này nghĩ tới bắt cóc hắn, cầm đi đòi chuộc Huyền Tinh.

Nếu đối phương đã muốn đánh, Lục Ly cũng hết cách!

Hắn quay mắt nhìn sang Minh Vũ một cái, kẻ sau điều khiển phi thuyền thiết giáp lui lại, bảo hộ Lục Phi Tuyết. Bụng dưới hắn bỗng chợt sáng lên, Mệnh Luân xuất hiện, tiếp đó hóa thành một đạo lưu quang, bắn thẳng về phía Lưu Nhân Hùng.

- Vũ Hóa Thần!

Lục Ly hét lớn một tiếng, Vũ Hóa Thần lập tức phối hợp, hỏa diễm trên cổ không ngừng tràn vào trong Bản Mệnh Châu. Sau đó vô số con Hỏa Long gào thét bay ra, ùn ùn vọt tới sáu chiếc phi thuyền thiết giáp.

Trên mỗi chiếc phi thuyền thiết giáp đều có chừng mười mấy hai mươi người, tốc độ Hỏa Long của Vũ Hóa Thần cực nhanh, thoáng chốc đã đánh trúng toàn bộ phi thuyền thiết giáp. Đây chỉ là phi thuyền thiết giáp loại hết sức bình thường, hỏa diễm của Vũ Hóa Thần lại cực hung tàn, nháy mắt liền bùng lên liệt hỏa hừng hực.

A

Mấy tên võ giả Mệnh Luân Cảnh bị hỏa diễm bắn trúng, phát ra từng tiếng kêu thảm, vô số võ giả Mệnh Luân Cảnh vội bay ra từ trong phi thuyền thiết giáp, cảnh tượng thoáng chốc trở nên vô cùng hỗn loạn.

- Tìm chết!

Trong mắt Lưu Nhân Hùng chất đầy phẫn nộ, nhìn thấy Lục Ly bay tới, hắn lại không đi quản mà xông thẳng về phía Vũ Hóa Thần. Ở trong mắt hắn, một tên Mệnh Luân Cảnh cỏn con như Lục Ly dám xông lại, chẳng qua là đứa ngu tìm chết mà thôi, chỉ cần chém giết Vũ Hóa Thần và Minh Vũ, Lục Ly có thể bay được đi đâu?

- Được lắm!

Lục Ly thấy Lưu Nhân Hùng sắp lướt qua bên người mình, lại không có ý hạ sát thủ, lập tức hớn hở như điên. Xem ra Lưu Nhân Hùng quả thật muốn bắt sống mình, cầm đi tống tiền Thiên Thần Phủ, đây là một cơ hội cực tốt.

Xuy xuy

Lúc Lưu Nhân Hùng sắp xoẹt qua bên người, thân thể hắn bất ngờ lóe lên quang mang, hóa ra mười phân thân, từ bốn phương tám hướng vọt tới.

Yêu ma thần kỹ có thể phân thân hơn sáu mươi tên, gần đây Lục Ly không có thời gian đi lĩnh hội, bởi thế vẫn chỉ có thể phân ra được hơn mười phân thân.

Hơn mười phân thân là đủ rồi.

Nhìn thấy hơn mười tên Lục Ly từ bốn phương tám hướng vọt tới, nét mặt rất nhiều không giấu được vẻ cả kinh. Thân hình mấy tên Quân Hầu Cảnh dừng lại, lập tức phóng ra Huyền lực, đánh thẳng về phía phân thân Lục Ly.

Lưu Nhân Hùng cũng ngừng, cự phủ trong tay sáng lên, hung hăng bổ xuống một phân thân Lục Ly.

Xoẹt

Phân thân Lục Ly sụp đổ, Lưu Nhân Hùng tiện tay bổ tới phân thân thứ hai, hắn tưởng cả hai phân thân này đều là giả.

Đúng lúc đó!

Tròng mắt Lục Ly chợt sáng rực, huyết trảo giấu trong tay áo đột ngột vung ra, toàn lực chộp tới lưỡi búa.

Răng rắc!

Không gì ngoài ý, cự phủ này chỉ là Huyền khí Thiên giai, nháy mắt liền bị vồ nát, Lục Ly lần nữa quát lớn:

- Vũ Hóa Thần!

Tốc độ phản ứng của Quân Hầu Cảnh quá nhanh, nếu không có Vũ Hóa Thần phối hợp, Lục Ly sợ mình thất thủ.

Vũ Hóa Thần một mực chú ý tới bên này, Lục Ly vừa lao ra hắn liền chuẩn bị sẵn sàng phối hợp. Vừa nghe Lục Ly quát lớn, hắn đột nhiên bắn ra một đạo Hỏa Long cực lớn, Hỏa Long kia từ một hướng khác bắn thẳng về phía Lưu Nhân Hùng.

Hai mặt giáp công!

Trên mặt Lưu Nhân Hùng chớp qua một tia kinh hãi, chẳng qua chỉ trong nháy mắt hắn liền quyết định chú ý.
Chương 543 Chém đầu 2

Nét mặt càng thêm phần dữ tợn, tay bên kia lấp lánh quang mang, bất thần nện tới Lục Ly, đồng thời Bản Mệnh Châu ở bên dưới cũng xoay tròn, muốn đụng nát Lục Ly thành phấn vụn.

Lấy mạng đổi mạng!

Lưu Nhân Hùng có thể trở thành bá chủ một phương, còn thống soái nguyên một đám hải tặc, bản thân tự nhiên có được phỉ tính. Lục Ly muốn giết hắn, hắn liền đồng quy vu tận với Lục Ly, chỉ xem Lục Ly có lá gan đó hay không.

Lá gan Lục Ly rất lớn!

Hắn lại không phải công tử ca yếu ớt, bản thân từng trải qua nhiều lần huyết chiến, thẳng cho tới nay hắn chưa từng sợ chết, nếu Lưu Nhân Hùng đã muốn liều mạng, vậy thì liều thôi.

- Tiểu Bạch!

Lục Ly quát lớn, tay trái đột nhiên vung lên, Tiểu Bạch hóa thành một đạo bóng trắng bắn ra, vút thẳng tới nắm đấm Lưu Nhân Hùng.

- Cái gì vậy?

Cự ly quá gần, tốc độ Tiểu Bạch lại quá nhanh, thoáng chốc liền vọt tới trước nắm đấm Lưu Nhân Hùng. Thân hình Tiểu Bạch hơi lắc, nhẹ nhàng tránh thoát nắm đấm, sau đó xồ lên cánh tay Lưu Nhân Hùng, hung hăng cắn tới.

Trước đây, Tiểu Bạch từng chỉ mất một nhịp thở liền gặm bắp chân một người đến mức chỉ trơ mỗi xương, lúc này tự nhiên cũng tương tự. Thời gian này Tiểu Bạch gặm không ít Hồn Tinh, thân hình biến lớn, tốc độ lại càng nhanh thêm mấy phần.

- A!

Lưu Nhân Hùng hét thảm một tiếng, trong linh hồn truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, không cách nào khống chế Bản Mệnh Châu được nữa, hắn theo bản năng vung vẫy cánh tay, muốn quăng đi Tiểu Bạch.

Hưu

Tiểu Bạch đúng là bị quật bay, nhưng ngân trảo của Lục Ly đã vồ tới, hung hăng chộp lên ngực hắn. Nội giáp trong áo bào thoáng chốc nổ tung, móng vuốt màu bạc đâm xuyên vào, bóp nát trái tim hắn.

Bóp nát trái tim xong Lục Ly vẫn không dừng tay, dù sao Quân Hầu Cảnh đỉnh phong phản phệ trước khi chết cũng rất khủng bố. Hắn dùng sức đẩy móng vuốt chộp lên trên mặt, móng vuốt này rất sắc bén, nhẹ nhàng bẻ gãy cổ Lưu Nhân Hùng, đầu thân chia hai nửa.

Oanh!

Lục Ly lại khua múa móng vuốt mấy lượt, thi thể Lưu Nhân Hùng chia năm xẻ bảy, máu thịt văng đầy trời.

Khắc này, toàn trường chết lặng!

Vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Ly, nhìn móng vuốt đầm đìa máu me, nhìn con ngươi chớp động ngân quang, tựa như nhìn thấy một vị Ma Thần.

Quân Hầu Cảnh đỉnh phong bị miểu sát, đại thủ lĩnh vô địch trong lòng bọn hắn, không ngờ lại bị một tên Mệnh Luân Cảnh chém giết chỉ sau một chiêu? Điều này khiến bọn hắn cảm thấy quá đỗi hoang đường, quá đỗi chấn kinh, quá đỗi sợ hãi.

Chẳng lẽ tên tiểu bạch kiểm này là Nhân Hoàng? Cảnh giới của hắn là ngụy trang? Mệnh Luân kia cũng là giả? Thực tế là một pháp bảo? Bằng không làm sao tốc độ Mệnh Luân lại nhanh như vậy được?

Lục Ly vươn tay còn lại bắt lấy cánh tay gãy lìa của Lưu Nhân Hùng, chậm rãi rút ra Không Gian Giới Chỉ trên ngón tay kia, sau đó liếc mắt nhìn sang đám người xung quanh, hắn ném mạnh giới chỉ về nơi xa, quát lạnh nói:

- Bản thiếu gia làm người rất giảng đạo lý, giết người chỉ diệt kẻ thủ ác. Trong chiếc nhẫn kia hẳn là toàn bộ tài phú của quân đoàn các ngươi, chính các ngươi cầm đi chia nhau, giờ thì cút hết cho bản thiếu gia, còn dám tới gần, giết không cần luận!

Tròng mắt mấy tên Quân Hầu Cảnh thoáng đỏ lên, không đợi Lục Ly nói xong, năm tên Quân Hầu Cảnh đồng loạt hóa thành thiểm điện lao vút về nơi xa. Số Bất Diệt Cảnh và Mệnh Luân Cảnh còn lại thấy đầu lĩnh đều bỏ chạy, tự nhiên cũng chạy trốn theo.

- Thiếu chủ, ngươi đây là?

Vũ Hóa Thần bay tới, lông mày nhíu chặt, trong giới chỉ của loại thủ lĩnh quân đoàn hải tặc thế này nhất định có lượng lớn tài phú. Lục Ly đã giết Lưu Nhân Hùng, vì cái gì không tiếp tục giết tiếp, còn ném đi chiếc nhẫn kia.

- Trở về!

Lục Ly lắc mình bay xuống, tiếp về Tiểu Bạch, điều khiển Mệnh Luân bay vào phi thuyền thiết giáp, Minh Vũ lập tức lái thuyền phá không mà đi.

Rửa sạch sẽ máu tươi trên người, đổi một thân quần áo sạch sẽ, lúc này Lục Ly mới giải thích nói:

- Cô cô đang xung kích Quân Hầu Cảnh, ta không muốn làm quá ác. Một khi bức gấp đám hải tặc kia, tất cả bọn chúng sẽ liều mình tử chiến. Tài phú của một quân đoàn hải tặc cùng lắm chỉ được mấy trăm ức Huyền Tinh. Chỉ cần chúng ta có thể bình an trở về Bắc Mạc, còn sợ không có Huyền Tinh?

Vũ Hóa Thần nghĩ nghĩ cũng thấy có lý, dù sao đối phương còn có năm tên Quân Hầu Cảnh, vạn nhất ai nấy đều liều mạng, Lục Ly có thể giết một hai tên, nhưng nếu nhất thời không cẩn thận bị giết? Hoặc là có người tập kích phi thuyền thiết giáp thì sao?

Lục Ly ném ra giới chỉ, thành công kích lên lòng tham của mấy tên thủ lĩnh còn lại, đương nhiên sự hung ác của Lục Ly cũng chấn nhiếp chúng nhân, khiến không ai còn dám đến tìm chết.

Phi thuyền thiết giáp phá không mà đi, rất nhanh liền tan biến ở phương xa. Đám hải tặc cấp thấp gần đó ngơ ngác nhìn nhau, rất nhiều người đều mặc niệm lấy một cái tên, Khâu Văn Trạch, Thiên Thần Phủ Khâu Văn Trạch.

Hải tặc không đuổi theo, mấy ngày sau đó rất là bình tĩnh.

Lục Ly để Minh Vũ và Vũ Hóa Thần điều khiển phi thuyền thiết giáp áp sát gần bờ, cơ hồ là dán lên trên bờ mà đi.

Làm vậy mặc dù rất có thể sẽ bại lộ hành tung, nhưng được cái càng thêm an toàn. Hành tung Lục Ly không sao cả, nếu Lục gia truy sát, sớm muộn cũng sẽ truy sát tới Bắc Mạc, ẩn tàng hay không ẩn tàng đều chẳng mấy ý nghĩa.

Bình an qua đi hai ngày, cửa khoanh thuyền đột nhiên mở ra, Lục Ly đang xếp bằng ở cửa ra vào, lập tức quét mắt nhìn tới. Thấy được Lục Phi Tuyết dung quang hoán đi ra, tròng mắt bất giác sáng lên, kinh hô nói:

- Cô cô, ngươi đột phá?

- Ừm!

Trong mắt Lục Phi Tuyết chất đầy ý cười, dung mạo nàng vốn đã rất đẹp, giờ đây cười lên khiến cho Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đều có chút thất thần, nàng mở miệng nói:

- Linh tài đầy đủ như vậy, lại có Thăng Long Thảo, thiên tư cô cô vốn không tính quá kém, bởi thế may mắn đột phá.

- Chúc mừng cô cô!

Lục Ly đứng bật dậy, bắt lấy tay Lục Phi Tuyết nói:

- Cô cô có Kim Cương huyết mạch, giờ hẳn là Quân Hầu Cảnh đều không thể thương hại ngươi?

- Có thể xem là như vậy!
Chương 544 Có điều cảm ngộ

Lục Phi Tuyết gật đầu nói:

- Thần Khải của ta đã tu luyện đến tầng thứ sáu, trừ phi đối thủ là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, có được công kích áo nghĩa vô cùng cường đại, bằng không thì không cách nào phá mở được Thần Khải của ta.

Đệ tử trực hệ Lục gia gần như người người đều có thể thức tỉnh Kim Cương huyết mạch, Lục Phi Tuyết đã tu luyện Thần Khải tới tầng thứ sáu, lực phòng ngự tự nhiên cực kỳ khủng bố. Lục Ly càng thêm yên tâm, chí ít chỉ cần không gặp phải Nhân Hoàng, không ai có thể tổn thương Lục Phi Tuyết.

- Ta mới vừa đột phá, cảnh giới bất ổn, trước phải tu luyện một đoạn thời gian.

Lục Phi Tuyết cũng không nhiều lời, đưa tay vỗ vỗ vai Lục Ly nói:

- Không cần hộ pháp cho ta, đoạn thời gian này vất vả các ngươi.

- Không vất vả!

Lục Ly nhếch môi cười một tiếng, đưa mắt nhìn Lục Phi Tuyết quay về, hắn lại đứng ngoài khoang thuyền một lát, sau đó cũng trở về khoang của mình. Nhiều ngày như vậy không được nghỉ ngơi chu đáo, lúc này rốt cục đã có thể ngủ một giấc yên lành.

Bởi vì bốn người Lục Ly phi hành sát bên bờ biển, trên đường không còn gặp phải hải phỉ nữa, chẳng qua lại thường xuyên có thể gặp được phi thuyền thiết giáp ra biển.

Đây đều là phi thuyền thiết giáp của các thế lực lớn nhỏ, phía Lục Ly vừa thấy từ đằng xa liền tránh đi, không phát sinh bất kỳ xung đột nào.

Lục Ly một mực bế quan, hai người Minh Vũ cũng thay phiên nhau bế quan, Lục Phi Tuyết càng là mãi không thấy đi ra. Nàng vừa mới đột phá, cần gấp ổn định cảnh giới, cảm ngộ diệu dụng của Bản Mệnh Châu.

Thời gian đi qua nửa tháng, bốn người không biết đã bay được bao xa, dựa theo biểu thị trên bản đồ và thăm dò được trên đường, hẳn là nhiều nhất chừng mười ngày liền có thể đến Lưu Vân Thành.

Lục Ly xuất quan!

Tu luyện thời gian dài như vậy, Huyền lực trong Thần Hải hắn đã lại tràn đầy, Hồn Đàm cũng lớn thêm mấy phần, huyết nguyên còn lại trong thân thể đều được hấp thu hết sạch.

- Bay chậm chút!

Lục Ly dặn dò Vũ Hóa Thần một tiếng, sau đó thả ra Mệnh Luân, cả người hóa thành thiểm điện bay vút về phía trước, Minh Vũ đi ra liếc nhìn Vũ Hóa Thần một cái, hai người đều không khỏi âm thầm kinh hãi.

Trước kia hai người đã phát hiện Mệnh Luân này của Lục Ly có vấn đề, tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức có thể sánh ngang với Mệnh Luân tầng ba tầng bốn.

Hưu

Lục Ly điều khiển Mệnh Luân phi hành vài vòng quanh bốn phía, còn khống chế Mệnh Luân lượn ra các loại đường cong quỷ dị giữa không trung, bay trọn vẹn nửa canh giờ, hắn mới vừa lòng thỏa ý trở về.

Thấy long văn màu bạc lấp lánh trên Mệnh Luân của Lục Ly, trong mắt Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đều lộ ra một tia lo lắng.

Mệnh Luân của Lục Ly biến dị, sau này hắn còn có thể ngưng kết Mệnh Luân tiếp được không? Còn có thể dung hợp Mệnh Luân chồng lại với nhau được nữa không?

Thấy tâm tình Lục Ly có vẻ không sai, hai người đều không dám nhiều lời, Lục Ly phát hiện nơi xa có một hải đảo, trong lòng khẽ động nói:

- Bay lâu vậy rồi, hay là chúng ta xuống dưới nghỉ ngơi một lát, ăn chút đồ ăn tươi nóng?

- Cũng được!

Buồn bực trên thuyền hơn một tháng, ngày ngày ăn lương khô, hai người Minh Vũ sớm đã ngán đến tận cổ. Lục Ly gõ cửa, đánh thức Lục Phi Tuyết, kẻ sau nghe nói vậy cũng vui vẻ đáp ứng. Bốn người bay xuống hải đảo không người kia, thu lại phi thuyền thiết giáp, sau đó Vũ Hóa Thần và Minh Vũ chia ra hành động, một người kiếm củi nhóm lửa, một người đi sẵn dã thú.

Lục Ly đích thân xuống bếp, mổ bụng xẻ thịt một con nai và mấy con cá biển Vũ Hóa Thần bắt về, chuẩn bị nướng thịt và cá.

Lục Phi Tuyết thì bay đi tìm chỗ kín đáo tắm rửa tắm rửa một phen, đợi lúc nàng thay đồ trở về, Lục Ly đã nướng thịt cá gần xong.

Ăn một bữa thỏa thê, sắc trời cũng gần đến hoàng hôn, lại không có cảnh đẹp, ngược lại mây đen mịt mù, xem ra trời sắp đổ mưa.

Có mưa hay không đối với bốn người Vũ Lục Ly đều không sao cả, dù sao lát nữa cũng phải lên thuyền tiếp tục đi đường. Vừa mới ăn no uống say, bốn người cứ thế nằm nghỉ ngơi trên đồng cỏ.

Gió lớn dần lên, thổi cho áo bào mấy người phất phới, đầu tóc bay múa, Lục Phi Tuyết nhíu mày đứng dậy, chuẩn bị gọi Lục Ly tiếp tục đi đường.

- Vòi rồng!

Minh Vũ đột nhiên nhìn về hướng đông, kinh hô lên, mấy người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy đường trên đường chân trời một đạo vòi rồng cực lớn chính đang cuốn thốc lên. Nước biển gần đó bỗng chốc cũng cuộn trào, sóng lớn dâng cao tận trời.

- Bên kia có người.

Vũ Hóa Thần tinh mắt, nhìn thấy nơi xa có mấy chiếc thuyền con chính đang phiêu diêu trong sóng lớn, lúc nào cũng có thể bị lật thuyền.

- Đi cứu người!

Lục Ly không kịp suy nghĩ quá nhiều, lập tức vung tay, Minh Vũ lấy ra phi thuyền thiết giáp, bốn người bay vụt lên. Mấy chiếc thuyền nhỏ kia rõ ràng là thuyền đánh cá bình thường, người trên thuyền hẳn là ngư dân ra biển đánh cá, gặp phải loại vòi rồng như thế, rất có thể sẽ thuyền hủy người vong.

Thiên tai nơi nào cũng có, gặp được tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Bốn người ngồi phi thuyền thiết giáp bay tới, quả nhiên thấy được trên thuyền toàn là ngư dân, khoảng chừng hai mươi mấy người.

Lục Ly đứng trên boong tàu, tay vung lên, Minh Vũ bay vụt xuống, chính hắn lại không hành động, dù sao đây chỉ là việc nhỏ. Hắn híp mắt nhìn vòi rồng khổng lồ nơi xa, trong lòng không khỏi chấn động.

Đạo vòi rồng kia cao chừng mấy ngàn trượng, phạm vi phóng xạ rộng đến trăm trượng, nước biển phía dưới vòi rồng bị cuốn thốc từ trong hải vực, xoay tròn cuốn lên cao, sóng biển xung quanh cũng cao tận mấy trăm trượng. Nếu những này ngư dân bị cuốn vào đi vào, tất cả nhất định đều sẽ thịt nát xương tan.

- Đây là lực lượng thiên địa!

Bốn phía cuồng phong gào thét, phía dưới là sóng cả ngất trời, nơi xa vòi rồng tứ ngược, từng khối đá ngầm xung quanh bị cuốn lên không trung, sau đó hóa thành phấn vụn.

Chứng kiến cảnh này, nội tâm Lục Ly bất giác khẽ động, tròng mắt dần dần mơ hồ, suy nghĩ đến xuất thần.

Minh Vũ cấp tốc bay vụt xuống, sau đó lại nhanh chóng bay lên, mỗi lần có thể mang lên mấy người, thoáng chốc mười mấy ngư dân đều được cứu.
Chương 545 Da lông áo nghĩa

Trên mặt đám ngư dân chất đầy vẻ hoảng sợ, đợi lên hẳn phi thuyền thiết giáp mới phần nào an tâm, ai nấy đều quỳ rạp trên sàn dập đầu bái tạ.

Minh Vũ thần tình lãnh khốc, không nói gì, mặc cho đám ngư dân ngồi trên boong thuyền, Vũ Hóa Thần tiếp tục điều khiển phi thuyền thiết giáp bay vào bờ.

Gió quá lớn, Lục Phi Tuyết về lại trong khoang thuyền, Minh Vũ thấy Lục Ly vẫn một mình đứng lẳng lặng trên boong, không khỏi nhíu mày đi qua nhìn một cái, lại thấy ánh mắt Lục Ly có chút mông lung, tựa hồ đang tự hỏi điều gì?

Minh Vũ không dám ngắt đứt mạch trầm tư của Lục Ly, cứ thế an tĩnh đứng bên cạnh thủ hộ. Phi thuyền thiếp giáp cấp tốc phá không bay đi, Lục Ly lại chưa từng phát giác, cứ ngây người đứng ở đó.

Chỗ này đã cách lục địa không xa, chỉ mấy nén hương liền tới được bờ, Minh Vũ mang từng người bay xuống, đợi đưa đi xong hết thảy ngư dân mới quay trở lại bên người Lục Ly.

Oanh

Đúng lúc này, phía chân trời vang lên tiếng kinh lôi, một đạo lôi điện như Bạch Long gầm gào cắt vỡ trời đêm, bắn vào trong hải vực.

Lục Ly bị tiếng nổ thức tỉnh, mơ hồ mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là lập tức nhìn về nơi xa, lại đã không thấy bóng dáng vòi rồng đâu.

Hắn rất là ảo não nói:

- Tiếng sấm kia tới quá không đúng lúc, Vũ Hóa Thần, lập tức điều khiển phi thuyền thiết giáp tới chỗ vòi rồng, hình như ta có điều cảm ngộ!

Có điều cảm ngộ?

Vũ Hóa Thần không khỏi có chút mơ hồ, ở trong vòi rồng thì có thể cảm ngộ được gì? Minh Vũ lại như có điều trầm tư, vừa rồi ánh mắt Lục Ly rất mông lung, rõ ràng là trong lòng bị thứ gì đó xúc động, dù không biết rốt cục Lục Ly cảm ngộ được gì, nhưng chỉ cần có cảm ngộ, đây tuyệt đối là chuyện tốt.

Minh Vũ đánh mắt ra hiệu cho Vũ Hóa Thần, phi thuyền thiết giáp lập tức quay đầu phản hồi đường cũ, lần nữa tiếp cận vòi rồng.

Rất nhanh đã tới trên biển, lúc này trời lại bắt đầu đổ mưa. Tiếp đó mưa càng lúc càng lớn, Vũ Hóa Thần vốn định mở ra cấm chế hộ tráo, Lục Ly lại khoát tay, Vũ Hóa Thần và Minh Vũ lập tức không dám có bất kỳ dị động nào.

Cuồng phong tứ ngược, mưa rơi như trút nước, bầu trời giăng đầy sấm chớp, như từng con rắn lớn màu trắng dữ tợn xé rách màn đêm. Nơi xa một vòi rồng như Hắc Long cuộn lên nước biển đầy trời, dao động trái phải, khuấy động phong vân.

Mưa càng thêm dữ dội, tưới ướt cả người Lục Ly, hắn lại hồn nhiên không biết, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vòi rồng, quát khẽ nói:

- Lại gần thêm chút nữa!

- Cái này...

Vũ Hóa Thần nhướng mày, vòi rồng kia rất cuồng bạo, nếu bị cuốn đi vào, lập tức sẽ bị lực lượng cường đại xé rách. Bọn hắn hẳn là có thể trốn ra được, nhưng thực lực Lục Ly hơi thấp chút, một khi bị cuốn vào, sợ rằng sẽ chịu không được.

Thấy Vũ Hóa Thần không nhúc nhích, Lục Ly mắt lạnh quét tới, quát khẽ nói:

- Vũ Hóa Thần, sau này nghe được mệnh lệnh từ ta, nếu ngươi có nửa điểm chần chờ, lập tức cút ngay cho ta, ta không cần ngươi đi theo.

- Vâng!

Vũ Hóa Thần bị Lục Ly nhìn đến độ trong lòng run lên, vội vàng điều khiển phi thuyền thiết giáp chậm rãi áp sát lại gần.

Ba ba ba

Rầm rầm rầm

Nước mưa đánh lên phi thuyền thiết giáp, phát ra tiếng vang lanh lảnh, phía dưới sóng cả ngất trời hung hăng vỗ đánh, cũng phát ra tiếng rền vang chói tai.

Trăm dặm, năm mươi dặm, ba mươi dặm!

Tùy theo khoảng cách đến vòi rồng càng lúc càng thu hẹp, gió càng lúc càng lớn, ba người bị thổi cho thân hình lung lay. Vũ Hóa Thần điều khiển bay càng chậm, chỉ là Lục Ly không hạ lệnh dừng lại, hắn đành phải cắn răng tiếp tục tiến về phía trước.

Ông

Đột nhiên, bụng dưới Lục Ly sáng lên, một chiếc Mệnh Luân màu bạc hiện ra, hắn tung người nhảy vọt lên Mệnh Luân, phá không mà đi.

- Thiếu chủ!

Vũ Hóa Thần bị hù cho vội kinh hô một tiếng, Minh Vũ kéo hắn lại, nhìn vào Lục Ly đang phi hành trong mưa to gió lớn nói:

- Đừng quấy rầy hắn, hắn có thể đã cảm ngộ được một tia da lông của áo nghĩa. Thiếu chủ sẽ không ngu xuẩn đến mức áp sát trung tâm vòi rồng, ngươi ở đây quan sát, ta đuổi theo nhìn xem sao.

- Da lông của áo nghĩa?

Trong lòng Vũ Hóa Thần khẽ chấn, nếu có thể cảm ngộ được một tia da lông của áo nghĩa, như vậy khả năng liền có thể cảm ngộ ra được áo nghĩa. Áo nghĩa, đấy chính là lực lượng mạnh nhất trong thiên địa, Lục Ly mới là Mệnh Luân Cảnh đã có thể cảm ngộ áo nghĩa?

Hưu

Lục Ly khống chế Mệnh Luân tiến lên trong bão tố, tốc độ hắn rất nhanh, chẳng qua còn không ngu đến mức đi tới gần vòi rồng. Hắn cứ thế di chuyển vòng quanh bên ngoài vòi rồng, cách vòi rồng chừng hai ba mươi dặm, như thế liền sẽ không xảy ra chuyện.

Rầm rầm rầm.

Trên chín tầng trời sấm vang chớp giật, thân ảnh Lục Ly lúc sáng lúc tối, tựa như một con hải âu phi hành trong mưa gió bão bùng, tốc độ hắn đạt đến cực hạn, con Thần Long trên Mệnh Luân màu bạc dưới chân khoái tốc du tẩu, nhìn quỷ dị phi thường.

Minh Vũ yên ắng đuổi theo Lục Ly, từ đầu đến cuối luôn bảo trì cự ly ngàn mét, miễn cho quấy nhiễu Lục Ly.

Nửa canh giờ, một canh giờ, ba canh giờ!

Lục Ly còn đang phi hành vây quanh vòi rồng, tựa hồ vĩnh viễn không biết mệt mỏi, mưa trên bầu trời vẫn chưa ngừng, sóng cả phía dưới cũng đang rất mãnh liệt.

Bốn canh giờ, sáu canh giờ!

Sắc trời sáng dần, vòi rồng đã tán đi, bão tố dần dần ngừng lại. Lục Ly phi hành suốt một đêm, toàn thân sớm đã ướt đẫm, hắn nhíu mày, điều khiển Mệnh Luân lơ lửng giữa không trung, sâu trong đôi mắt toàn là ảo não.

Dừng một lát, hắn lắc đầu đành chịu, vận chuyển Huyền lực bốc hơi nước dính trên người, sắc mặt thảm đạm bay về lại phi thuyền thiết giáp.

Minh Vũ trầm mặc đuổi theo, hắn không thích lắm miệng, thấy sắc mặc Lục Ly liền đã đoán được phần nào. Vũ Hóa Thần đợi Lục Ly vừa về, lập tức quan tâm hỏi:

- Thiếu chủ, thế nào? Có cảm ngộ được không?

- Có!

Lục Ly khe khẽ thở dài nói:

- Đáng tiếc bị cái kia đạo kinh lôi kia đánh đứt, bằng không ta chắc còn có thể cảm ngộ được một vài thứ từ trong vòi rồng. Mặc dù ta không biết cụ thể có thể cảm ngộ được gì, nhưng nhất định là lợi hại phi thường. Đáng tiếc!

Advertisement
';
Advertisement