Chương 536 Trời cao biển rộng
Nhưng đây là ba tên Nhân Hoàng Cảnh, hắn căn bản cũng không có tâm tư động thủ. Nhân Hoàng có được vực trường, vực trường vừa trấn áp, hắn lập tức không động đậy được, chỉ có thể ngồi im chờ chết.
Bốn người Lục Ly bị áp giải vào trong khoang thuyền, bên trong có năm tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong ngồi bên canh giữ, Lục Ly muốn hỏi Lục Phi Tuyết về tình hình Thiên Ma Đảo cũng không được.
Phi thuyền thiết giáp này không quá lớn, nhưng tốc độ lại sánh ngang với phi thuyền cỡ lớn, hiển nhiên là được đặc chế. Lục Ly suy nghĩ một lát, liền mở miệng dò hỏi một tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong:
- Vị này tên gì? Có thể nói ta biết đi Thiên Ma Đảo phải mất bao lâu không?
Tên võ giả Quân Hầu Cảnh kia mặt không biểu tình, hơi ngừng một lúc mới đáp gọn lỏn:
- Hai ngày.
Lục Phi Tuyết thấy Lục Ly lại định hỏi dò, nàng cười khổ lắc đầu nói:
- Lục Ly, đừng hỏi nữa, chẳng nghĩa lý gì đâu, chúng ta chỉ có nước lên đảo liều một phen. Có thể sống sót được hay không liền xem vận khí bốn người chúng ta, lần này là cô cô liên lụy ngươi..
- Cô cô, đừng nói cái này.
Lục Ly nhích lại gần Lục Phi Tuyết, khẽ cười nói:
- Tin tưởng cháu, Tà Vu Sơn ta đều có thể đi ra được, Thiên Ma Đảo này đã có là gì.
Chẳng qua Lục Ly lại không tiếp tục hỏi dò, Lục Phi Tuyết đã mịt mờ nói cho hắn biết, trên đường các nàng trốn không được, chỉ có thể tiến vào trong đảo liều một phen.
Xưa nay Lục Ly hành sự rất quả quyết, cũng không nói nhảm, lập tức đương trường ngồi xếp bằng, bắt đầu khôi phục thể lực và tinh lực, chờ đến Thiên Ma Đảo rồi tính.
Trên đường rất bình tĩnh, dù sao cũng là phi thuyền thiết giáp của Lục gia, ai dám đến trêu chọc? Đám người Lục Thiên Hà một mực tĩnh tọa trong ba khoanh thuyền phụ cận, ba người không nghỉ ngơi hay tu luyện mà đều âm thầm đề phòng.
Không phải bọn hắn sợ Lục Ly gây chuyện, mà là sợ Lục Nhân Hoàng!
Thực ra Lục Lân và Lục Hồng Ngư đã đoán đúng, Lục Phong Hỏa một mực hoài nghi Lục Nhân Hoàng đã âm thầm bí mật trở về. Lục Ly chỉ là màn che, lần này giải Lục Ly đi Thiên Ma Đảo vốn chỉ cần một tên Nhân Hoàng là đủ, giờ lại tới ba người, mục đích chính là vì phòng ngừa Lục Nhân Hoàng chặn giết.
Thời gian từ từ trôi qua, phi thuyền thiết giáp xoải qua mấy ức dặm non sông, sắc trời cũng theo đó tối dần.
Đám người Lục Thiên Hà càng thêm cẩn thận, thần niệm thời thời khắc khắc tỏa ra thăm dò bốn phía, một khi có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào sẽ lập tức bừng tỉnh.
Ông!
Đúng lúc này, một đạo thần niệm cường đại truyền đến từ núi lớn bên dưới, tựa như một cục đá to ném vào mặt hồ tĩnh lặng, thần niệm cường đại kia như sóng biển cuộn trào, hóa thành từng đợt sóng khí nháy mắt liền khuếch tán tới, thoáng chốc đã khóa chặt hết thảy mọi người.
Lục Thiên Hà giật mình, thình lình đứng bật dậy, trên thân lấp lánh quang mang, trong tay xuất hiện một thanh cự phủ màu vàng, ấn ký huyết mạch màu đen trên cổ sáng lấp lánh, tung người tóe bắn ra từ trong khoang thuyền, miệng hét lớn:
- Địch tập!
Không cần Lục Thiên Hà kêu gọi, tất cả mọi người đều đã bị kinh động, hai tên Nhân Hoàng còn lại lập tức lao vút ra, ánh mắt như điện quét xuống phía dưới.
Đồng thời còn có năm tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong vọt ra, thần sắc ai nấy như gặp đại địch. Bởi vì bọn hắn cảm giác được thần niệm người này cường đại dị thường, còn cường đại hơn cả Nhân Hoàng Cảnh!
Năm tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong còn lại đều không đi ra, mà phóng về phía bốn người Lục Ly, trước chế trụ bốn người Lục Ly lại. Đây là mệnh lệnh của Lục Thiên Hà, một khi có dị động lập tức chế trụ bốn người bọn họ.
- Không người?
Khiến đám người Lục Thiên Hà kinh ngạc chính là, phía dưới căn bản không có ai. Bọn hắn dùng thần niệm đảo qua phía dưới rất nhiều lần, lại vẫn không thấy được bất kỳ bóng người nào.
- Trúng kế!
Phong trưởng lão biến sắc, đột nhiên ngước mắt nhìn lên giữa trời, lại chỉ thấy lúc này bầu trời sáng đến dọa người. Vốn dĩ trời đêm đen kịt như mực lại tựa hồ đang có một vầng thái dương nổ tung, quang mang chói lòa, khiến cho Phong trưởng lão cảm thấy như mắt bị mù.
Thậm chí giờ khắc này hắn cảm giác được ý thức bản thân đều mất đi khống chế.
Không chỉ Phong trưởng lão, Lục Thiên Hà và tên Nhân Hoàng còn lại, cả năm tên Quân Hầu Cảnh cũng vô thức nhìn lên không trung, thần hồn thoáng chốc liền bị nhiếp đi, tựa như tên ngốc đứng ngây ra đó.
Rầm rầm rầm!
Tất cả bọn họ đột ngột ầm vang ngã xuống đất, đồng thời một đạo thần đại cường đại khuếch tán ra, tràn vào trong khoang thuyền, năm tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong chế trụ đám người Lục Ly lập tức ngã vật trên sàn.
- Cái này…
Trong mắt Minh Vũ và Vũ Hóa Thần chất đầy vẻ hoảng sợ, đây quả thực là thần kỹ tà dị. Người đều không nhìn thấy, ba tên Nhân Hoàng liền đã ngất đi, chỉ bằng một đạo thần niệm liền đánh gục năm tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, đây rốt cuộc là thần thông áo nghĩa cường đại gì?
Ánh mắt Lục Ly chớp lóe, nội tâm khẽ động, thốt ra bốn chữ:
- Linh hồn cường giả!
Lục Phi Tuyết cũng khẽ gật đầu, nàng xuất thân danh môn, kiến thức rộng rãi, mặc dù thực lực bản thân không được, nhưng lại hiểu biết rất nhiều.
Có thể vô thanh vô tức nháy mắt đánh ngất ba tên Nhân Hoàng Cảnh, chỉ có linh hồn cường giả mới có thể giải thích, hơn nữa khẳng định phải là Địa Tiên Cảnh.
Như vậy, thân phận người kia liền vô cùng sống động
- Tiểu Bạch!
Lục Ly quát khẽ, Tiểu Bạch xông ra từ trong tay áo, khoái tốc cắn đứt Tù Ma Liên, Lục Ly chậm rãi đứng dậy, trên mặt không hề có nửa điểm căng thẳng.
Hắn để Tiểu Bạch cắn đứt Tù Ma Liên trên thân đám người Lục Phi Tuyết, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài khoang thuyền, lẳng lặng chờ đợi.
Ông
Không gian thoáng ba động, một lão giả tóc trắng mày trắng rủ dài xuống đất đột ngột xuất hiện, Lục Ly khẽ khom lưng nói:
- Gặp qua Thái Thượng trưởng lão.
Người tới chính là Thái Thượng trưởng lão Lục gia, Ngũ thái công của Lục Ly. Trong mắt hắn lộ ra một tia hiếu kì, híp mắt nói:
- Tiểu tử, sao ngươi đoán được là lão phu?
Chương 537 Trời cao biển rộng 2
Lục Ly khẽ cười đáp:
- Linh hồn cường giả vốn không nhiều, linh hồn cường giả Địa Tiên Cảnh càng là phượng mao lân giác. Không tiếc đắc tội Lục Chính Đàn cũng phải cứu chúng ta, vậy chỉ có một mình ngài thôi.
- Hừ hừ!
Thái Thượng trưởng lão hừ lạnh một tiếng, tay khẽ phất động, năm người trong khoang thuyền bất ngờ tự động bay ra ngoài. Mấy người Lục Thiên Hà cũng từ trên boong tàu bay ra, ầm ầm rơi trên mặt đất.
Thái Thượng trưởng lão quay sang nhìn Vũ Hóa Thần và Minh Vũ nói:
- Các ngươi đi điều khiển phi thuyền thiết giáp, cứ nhắm thẳng hướng đông mà chạy ra biển.
- Tạ đại nhân.
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đại hỉ, lần này hai người vốn tưởng sẽ chết ở Thiên Ma Đảo, lại không ngờ vị Thái Thượng trưởng lão này lại ra tay cứu giúp.
Hai người cấp tốc rời đi, điều khiển phi thuyền thiết giáp quay đầu, nhắm thẳng hướng đông mà bay. Hai người âm thầm có chút kinh nghi, vì sao trên đại đường hội Thái Thượng trưởng lão không ra mặt, lúc này lại mạo hiểm cứu bọn mình, hắn định trở mặt với Lục gia ư?
Lục Ly và Lục Phi Tuyết cũng có nghi hoặc tương tự, công nhiên tập kích Phong trưởng lão và Lục Thiên Hà, việc này khẳng định sẽ chọc giận Lục Chính Đàn, đây là khiêu khích với quyền uy của Lục Chính Đàn.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Lục Ly Lục Phi Tuyết, Thái Thượng trưởng lão trầm mặc một lát mới nói:
- Sở dĩ đến lúc này mới ra tay là vì lão phu không muốn Lục gia tan đàn sẻ nghé. Gia gia ngươi rất khó tỉnh lại, Lục Chính Đàn là gia chủ, bề ngoài ta nhất định phải tôn trọng hắn. Các ngươi giết người ngay trong thành, nếu ta ra mặt, trưởng lão Ngoại đường Lục gia nhất định không phục, Lục gia vốn đang mưa gió phiêu diêu, làm thế chỉ khiến tình hình càng thêm bất ổn.
Điểm này Lục Ly có thể hiểu được, hắn nhíu mày hỏi:
- Vấn đề là ngài cứu chúng ta thế này, Lục Chính Đàn khẳng định sẽ đoán ra được, đến lúc đó liệu có phiền phức gì không?
- Tiểu tử ngươi còn tính là có chút lương tâm.
Thái Thượng trưởng lão khe khẽ thở dài, nói:
- Khúc mắc khẳng định là có, chẳng qua ta sẽ không lưu lại bất kỳ chứng cớ gì, Lục Chính Đàn đoán được là ta, cũng không cách nào bắt ta. Sau sự việc lần này, sợ rằng ta không thể ở lại Thần Khải Sơn được nữa, chỉ có thể tìm một nơi yên tĩnh tiềm tu.
Thái Thượng trưởng lão thoáng ngừng một lát rồi nói:
- Lục Ly, tình huống ra sao ta nghĩ ngươi cũng đoán được phần nào, ngươi đừng trách đại gia gia ngươi, dù sao gia gia ngươi vẫn chưa tỉnh lại, hắn muốn thượng vị nhất định phải xác lập quyền uy tuyệt đối. Mà sự tồn tại của ngươi và phụ thân ngươi lại chính là khiêu hấn đối với quyền uy của hắn. Bởi thế ngươi không thể ở lại Thần Khải Thành, đường về sau chính ngươi phải tự đi.
Lục Ly khẽ gật đầu, Thái Thượng trưởng lão có thể làm đến bước này cũng tính là nhân chí nghĩa tận. Ánh mắt hắn thoáng lấp lóe, trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Thái Thượng trưởng lão, ngươi có thể theo ta đi Bắc Mạc một chuyến không? Ta có một số việc cần ngươi hỗ trợ.
- Không thể!
Thái Thượng trưởng lão lắc đầu nói:
- Ta không thể tiếp tục ở lại Thần Khải sơn, nhưng cũng không thể rời xa Thần Khải Thành. Gia gia ngươi trọng thương, gia tộc rất nguy hiểm, nếu ta rời đi, Lục gia rất có thể sẽ bị công kích, bởi vậy hết thảy chỉ có thể dựa vào chính ngươi.
- Được rồi!
Lục Ly cúi người bái tạ thật sâu, nói:
- Vô luận thế nào, ta vẫn phải đa tạ ngài.
- Không cần cám ơn ta!
Thái Thượng trưởng lão khoát tay nói:
- Ta sẽ giúp ngươi dọn sạch chướng ngại, ngươi có thể bình an ra biển, còn tiếp sau ngươi đi đâu, ta không quản được. Ta chỉ cầu ngươi một điểm, ngày sau nếu ngươi có thành tựu thì đừng đối phó con em Lục gia, nếu ngươi gặp được phụ thân mình, cũng giúp ta chuyển cáo hắn. Nơi này dù sao cũng là Lục gia, chúng ta đều là con em Lục gia, không thể tàn sát đồng tộc.
- Được!
Lục Ly khẽ gật đầu, sau đó bổ sung một câu:
- Chỉ cần bọn hắn không chọc đến ta, ta liền không tìm bọn hắn gây chuyện.
- Đi đi.
Thái Thượng trưởng lão biết tính cách Lục Ly, có thể nói được như vậy đã là đáng quý lắm rồi. Hắn trầm tư một lát, sau đó đưa tới một chiếc không gian giới chỉ nói:
- Lần này là gia tộc có lỗi với ngươi, lão phu không có thứ tốt gì, chỉ cho ngươi được chút Huyền Tinh và linh tài. Lục Ly, ngươi là đứa trẻ không sai, hy vọng ngươi cố gắng tu luyện, đừng lãng phí chút lòng thành này của lão phu.
Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi kia của Thái Thượng trưởng lão, Lục Ly không cự tuyệt mà tiếp lấy giới chỉ, sau đó quỳ một chân trên đất, cúi đầu thật sâu.
- Được rồi, đi đi, bên ngoài biển rộng trời cao, là nhân kiệt há gì phải sợ gian nan, cứ ngược gió mà lên, thẳng tới mây xanh!
Thái Thượng trưởng lão vung tay, nhìn Lục Ly một cái thật sâu, cả người lóe lên, cứ thế tan biến trong khoang thuyền. Lục Phi Tuyết cũng quỳ gối xuống, hai người đều không nói gì, trong lòng lại lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp mà người Lục gia mang tới.
Phi thuyền thiết giáp tiếp tục xuyên phá trời đêm mà đi, tựa như một con cự thú dữ tợn, tốc độ cực nhanh, chỉ mấy chớp mắt liền biến mất trong hư không phía xa.
Giữa không trung, thân thể Thái Thượng trưởng lão chợt hiện, đưa mắt nhìn theo đám người Lục Ly rời đi, sau một lúc lâu mới thở dài nói:
- Chính Dương, con ngươi thiên tư tuyệt thế, cháu ngươi cũng di truyền hổ tính của ngươi, lão phu chỉ có thể giúp được đến đây. Tiếp theo hắn là rồng chao lượn trên chín tầng trời, hay là gãy cánh trầm luân, hết thảy đều dựa vào tạo hóa của hắn.
Đám người Lục Thiên Hà ngất đi suốt một canh giờ, Thái Thượng trưởng lão chính là Địa Tiên, sử dụng bí thuật linh hồn cường hành đánh ngất bọn hắn, đấy còn là Thái Thượng trưởng lão hạ thủ lưu tình, bằng không phỏng chừng mấy ngày mấy đêm đều không tỉnh lại được.
Phong trưởng lão tỉnh lại sớm nhất, tròng mắt hắn lấp lóe đảo quanh vài vòng, không lập tức phát ra cảnh báo, mà lần lượt gọi tỉnh những người còn lại.
- Tình huống thế nào? Người đâu?
Vừa tỉnh lại, sắc mặt Lục Thiên Hà không khỏi đại biến, hắn và Phong trưởng lão liếc nhau, được đến một vài thông tin từ trong mắt Phong trưởng lão.
Chương 538 Bọn hắn phải đi đâu?
- Các ngươi lui ra phía sau mười dặm.
Lục Thiên Hà cũng không mạo muội hành động, mà vẫy lui mười tên Quân Hầu Cảnh, sau đó mới hỏi:
- Là Ngũ thúc công?
Phong trưởng lão không trực tiếp trả lời mà nói:
- Ta nghĩ không ra người thứ hai.
- Là hắn…
Lục Thiên Hà khẽ thở dài nói:
- Có thể đánh ngất chúng ta trong nháy mắt thì chỉ có thể là Địa Tiên Cảnh, võ giả Địa Tiên Cảnh tu luyện linh hồn trên khắp Trung Châu chỉ có bốn người, hai người ở xa phía nam, người thứ ba là người Linh Lung Các. Linh Lung Các xưa nay một mực giao hảo với chúng ta một, sẽ không vì Lục Ly mà đắc tội Lục gia. Vậy chỉ còn mỗi Ngũ thúc công. Hơn nữa nếu không phải Ngũ thúc công, giờ này chắc chúng ta đều đã chết.
Tên Nhân Hoàng còn lại gật đầu nói:
- Thiên Hà, giờ làm thế nào?
Lục Thiên Hà sa vào trầm tư, một lúc sau mới lấy ra một chiếc lệnh bài màu vàng óng, Huyền lực lấp lánh, mặt trên có chữ hiển hiện. Đây là một loại lệnh bài đặc thù, mỗi chiếc giá trị mấy chục ức Huyền Tinh, cũng là loại mệnh bài duy nhất có thể truyền tin ở khoảng cách xa.
Đưa tin xong, hắn lẳng lặng đứng đó chờ đợi, qua hai nén hương, lệnh bài sáng lên, Lục Thiên Hà liếc nhìn vài lần rồi nói:
- Trở về đi, phụ thân đã biết chuyện ở đây, hắn đang chạy về Thần Khải Sơn. Chỉ cần Thái Thượng trưởng lão không có mặt, vậy liền khẳng định là hắn.
- Được rồi!
Người mạnh như thế, bọn hắn có đuổi theo cũng vô dụng, mà dù đuổi kịp lại làm được gì? Địa Tiên cảnh quyết tâm muốn cứu Lục Ly, có là Lục Chính Đàn cũng không ngăn được.
Lục Thiên Hà lại lấy ra một chiếc phi thuyền thiết giáp, cả đám đi lên thuyền bay về Thần Khải Thành, trên đường Lục Thiên Hà dặn dò mười tên Quân Hầu Cảnh, nói tuyệt đối không được truyền việc này ra ngoài, bằng không giết không cần luận.
Bay chừng nửa ngày, lệnh bài trong tay Lục Thiên Hà lần nữa sáng lên, hắn nhìn qua một lượt, khẽ thở dài nói:
- Là Ngũ thúc công, phụ thân đã gặp mặt Ngũ thúc công. Lúc này Ngũ thúc công đang ở Vấn Phật Sơn, phụ thân đã bí mật trao đổi với hắn, biểu thị việc này dừng ở lại đây. Chẳng qua bắt đầu từ hôm nay Lục Ly và Lục Phi Tuyết sẽ bị gạch tên khỏi gia phả, sau này hai người không còn là con em Lục gia.
Phong trưởng lão và tên trưởng lão còn lại đều khẽ gật đầu, không dám nhiều lời. Dù sao việc này đã được Lục Chính Đàn và Thái Thượng trưởng lão quyết định, bọn hắn nói gì cũng chẳng vô dụng.
- Vấn Phật Sơn?
Trong mắt Phong trưởng lão lóe lên một tia tình tự phức tạp, Vấn Phật sơn nằm cách Thần Khải Thành trăm dặm về phía tây, Thái Thượng trưởng lão đi Vấn Phật sơn, đây là tỏ rõ sau này sẽ triệt để không còn xen vào nội vụ Lục gia. Chẳng qua hắn cũng không rời đi quá xa, điều này chứng tỏ nếu Lục gia gặp nạn hắn vẫn sẽ ra tay.
Lục Chính Đàn để đám người Lục Thiên Hà chờ ở bên ngoài hai ngày, sau đó mới trở về Thần Khải thành. Khi về lại tuyên truyền nói đã đưa Lục Ly và Lục Phi Tuyết vào Thiên Ma Đảo, như vậy mới có thể ổn định dân tâm quân tâm. Bằng không để chuyện Thái Thượng trưởng lão và gia chủ đối nghịch truyền ra, tất sẽ dễ dàng khiến cho nhân tâm đệ tử tầng dưới bất ổn.
Lục Chính Đàn và Thái Thượng trưởng lão đã dàn xếp ổn thỏa, Lục Chính Đàn sẽ không phái người đi truy sát Lục Ly. Tin tức đối ngoại cũng là đã thuận lợi đưa bốn người Lục Ly đi Thiên Ma Đảo.
Vô số người trong Thần Khải Thành u ám thở dài, tiếc hận thay cho Lục Ly, dù sao đó cũng là cháu trai Lục Chính Dương, còn là người có được thiên tư tuyệt thế. Bằng vào Hồn Đàm cảnh liền có thể diệt sát Quân Hầu Cảnh, tài năng nghịch thiên như thế xem ra không hề kém Lục Nhân Hoàng là bao.
Từ đầu đến cuối vẫn không thấy Lục Nhân Hoàng xuất hiện, Lục Ly và Lục Phi Tuyết lại được đưa đi Thiên Ma đảo, tất cả con em Lục gia đều dần tiếp nhận một sự thật, Lục gia cải triều hoán đại, thời đại của Lục Chính Dương đã thành quá khứ.
Mười năm!
Một tộc Vương mất tích mười năm, đây không phải tin tức tốt. Dù bế quan thế nào, ít ra cũng phải hiện thân một hai lần, cộng thêm Lục gia phong thành, đủ loại đồn thổi truyền tụng, thực ra trong lòng rất nhiều người sớm đã đoán được Lục Chính Dương xảy ra chuyện.
Bốn người Lục Ly đã vượt ngang mấy ngàn vạn dặm đường, đương nhiên muốn bay ra đông bộ Trung Châu thì vẫn cần một đoạn thời gian.
Thật ra Thần Khải Thành cách bờ biển không xa, Quân Hầu Cảnh phi hành chỉ mất khoảng bốn năm ngày, phi thuyền thiết giáp này lại được đặc chế, tốc độ so sánh ra phải gấp đôi Quân Hầu Cảnh, hẳn là hai ngày liền có thể ra biển.
Trên đường đi Vũ Hóa Thần Minh Vũ một mực lo lắng hãi hùng, mở ra cấm chế trên phi thuyền thiết giáp, để bên ngoài không nhìn thấy, đồng thời hai người còn tránh đường lớn hay thành trì, chuyên chọn vùng hoang sơn dã lĩnh phi hành.
Lục Ly lại chẳng hề có chút lo lắng nào, Thái Thượng trưởng lão đã ra tay, hẳn sẽ không đầu voi đuôi chuột. Chính hắn nói sẽ dọn sạch chướng ngại, bởi vậy bọn hắn chắc là có thể thuận lợi ra biển.
Đương nhiên, sau khi ra biển rồi liền chưa hẳn đã được an toàn, vạn nhất Lục Chính Đàn phái người truy sát cũng là điều bình thường. Lục Ly lại không đi quản chuyện sau khi ra biển, gần đây hắn đang mãi suy nghĩ một vấn đề.
Bọn hắn nên đi đâu?
Hiện tại hắn không cách nào dựa vào Lục gia, vậy chỉ còn nước dựa vào chính mình, dựa vào chính mình tu luyện, dựa vào chính mình cứu ra phụ mẫu, dựa vào chính mình tìm kiếm Lục Linh!
Tu luyện cần tài nguyên, không có thực lực liền không cứu ra được cha mẹ, không có thế lực cường đại liền không tìm được Lục Linh. Mà dù tìm được, lại làm sao mới cứu ra đượcnàng từ trong tay cường giả bí ẩn kia?
Minh Xà bà bà là Quân Hầu Cảnh, chiến lực còn rất cường đại, có thể cướp đi Lục Linh từ trong tay nàng, còn có được thánh quang áo nghĩa thất phẩm, người này chí ít phải là Nhân Hoàng Cảnh.
Điều đầu tiên Lục Ly nghĩ tới chính là nương nhờ một thế lực lớn nào đó, trở thành thành viên Ngoại đường thế lực lớn kia, mượn nhờ tài nguyên tu luyện.
Thế nào mới được gọi là thế lực lớn?
Chương 539 Vĩnh viễn trung thành
Thế lực lục phẩm Lục Ly không để vào trong mắt, thế lực thất phẩm Lục Ly lại không quen biết, thế là hắn chuyển mắt nhìn sang mười hai Vương tộc.
Trong đầu hắn bất giác hiện lên hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt sắc, Khương Khinh Linh!
Hắn có ân với Khương Khinh Linh, nếu hắn đi Linh Lung Các, Khương Khinh Linh hẳn sẽ giúp hắn. Chẳng qua nếu Linh Lung Các biết thân phận hắn, liệu còn sẽ thu lưu?
Lục gia và Khương gia cùng đều là Vương tộc. Tỷ như con em Khương gia, Lục gia dám thu làm đệ tử Ngoại đường ư? Vậy khác gì là đang khiêu khích Khương gia.
- Được rồi!
Càng nghĩ, Lục Ly cuối cùng đành phải từ bỏ ý tưởng đi Linh Lung. Chủ yếu là hắn không muốn ăn nhờ ở đậu, tính tình của hắn tương đối dã, đại gia tộc nhiều quy củ, nói không chừng liền sẽ náo ra đại sự.
Không dựa vào đại gia tộc, vậy chỉ còn cách chính mình đi tranh đoạt địa bàn.
Không có địa bàn liền không có tài nguyên, không có tài nguyên thì làm sao tu luyện? Làm sao tụ lại cường giả? Không có cường giả làm thủ hạ, làm sao đi thăm dò tin tức Lục Linh?
- Đi Bắc Mạc!
Rất nhanh Lục Ly liền quyết định chủ ý, Bắc Mạc là địa bàn của hắn, nơi đó còn có Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc, đó chính là bộ hạ trung thành nhất của hắn. Chỉ cần hắn trở lại, tùy thời có thể nhất thống Bắc Mạc, thành lập một đế quốc mới!
Tài nguyên Bắc Mạc đúng là không cách nào so sánh được với Trung Châu, nhưng chỉ cần nhất thống Bắc Mạc, hắn liền có thể được đến rất nhiều tài nguyên. Lại cầm những tài nguyên này tới Trung Châu buôn bán, có thể lấy về rất nhiều Huyền Tinh, sau đó lại dùng Huyền Tinh mua sắm linh tài khan hiếm.
Chẳng qua...
Trở lại Bắc Mạc cũng có một vấn đề!
Lục gia đã biết hắn đi ra từ Bắc Mạc, đến lúc đó liệu có phái người tới Bắc Mạc chém giết hắn? Lục gia tùy tiện bí mật phái đi một tên Nhân Hoàng, không ai ngăn nổi.
Lục Ly sa vào trầm tư, hắn suy tư nguyên suốt một ngày trên phi thuyền thiết giáp, cuối cùng quyết định đánh cược một lần.
Cược Thái Thượng trưởng lão sẽ bảo vệ hắn, trước khi chia tay Thái Thượng trưởng lão dặn dò hắn, về sau nếu có thành tựu, mong đừng chém giết con em Lục gia.
Nếu Thái Thượng trưởng lão đã muốn bảo vệ con em Lục gia như vậy, hắn thân là cháu đích tôn của Lục Chính Dương, Thái Thượng trưởng lão khẳng định cũng sẽ dốc lòng bảo vệ hắn, bằng không đã không tới cứu. Nói không chừng hắn đã thỏa thuận xong với Lục Chính Đàn, để Lục Chính Đàn không được đuổi giết hắn.
Bọn hắn đã phi hành hơn một ngày, lại vẫn không thấy có truy binh, từ điểm này có thể chứng minh, Thái Thượng trưởng lão đã xuất lực.
- Không nghĩ nữa, cứ trở về Bắc Mạc rồi tính!
Lục Ly lắc đầu, khu trừ hết thảy tạp niệm trong đầu, hạ quyết tâm trở về. Chỉ cần trở lại Bắc Mạc, hắn liền thành cá về đại dương, chim tìm lại bầu trời.
Hắn đứng dậy tìm tới Minh Vũ và Vũ Hóa Thần, nói ra suy nghĩ của mình.
Minh Vũ thì không sao, Lục Ly đi đâu hắn theo đó. Đời này hắn nhận Lục Nhân Hoàng làm chủ, chủ tử không có mặt, tự nhiên phải đi theo thiếu chủ.
Vũ Hóa Thần lại muốn khóc, vốn tưởng rằng tới Lục gia, hắn có thể được đến lợi ích cực lớn, Lục Ly cũng sẽ giải trừ hồn trùng cho hắn, hắn quay về Bắc Mạc vẫn sẽ là bá chủ một phương. Lại không ngờ lợi lộc chưa cầm được bao nhiêu, tên ma đầu Lục Ly này lại muốn quay về Bắc Mạc, còn định nhất thống Bắc Mạc...
Chỉ là hắn có thể nói gì được đây?
Lục Ly thấy sắc mặt Vũ Hóa Thần biến ảo, khóe miệng mỉm cười, sau đó giới chỉ trên tay sáng lên, ngọc phù hồn trùng xuất hiện. Tay hắn lấp lánh Huyền lực, bất ngờ luyện hóa ngọc phù, luyện chết hồn trùng trong Hồn Đàm của Vũ Hóa Thần.
Hồn trùng bị luyện chết, Vũ Hóa Thần liền không còn là nô lệ, cũng khôi phục thân phận tự do.
- À? Cái này... Thiếu chủ, ngươi đây là?
Vũ Hóa Thần rất đỗi kinh ngạc, nghi hoặc thốt lên. Tròng mắt Minh Vũ cũng lóe lên quang mang, như lâm đại địch, Vũ Hóa Thần chính là Quân Hầu Cảnh trung kỳ, Thế của hắn không trấn áp được Vũ Hóa Thần, vạn nhất Vũ Hóa Thần đột ngột hạ sát thủ thì sao?
Lục Ly lại không hề có chút nào lo lắng, cười tủm tỉm nhìn Vũ Hóa Thần. Vũ Hóa Thần bị ánh mắt Lục Ly nhìn chằm chằm, sống lưng bất giác lạnh toát, hắn trùng trùng quỳ xuống, bái lạy nói:
- Đa tạ Thiếu chủ, sau này Vũ Hóa Thần nguyện cả đời phụng ngài làm chủ, vĩnh viễn trung thành với ngươi.
Vũ Hóa Thần không ngu, chiến lực Lục Ly thế nào hắn cũng biết. Ở cự ly gần như thế, nếu Lục Ly đột nhiên phóng thích thần kỹ, hắn căn bản không cách nào phán đoán chân thân, chỉ cần huyết trảo khẽ động, hắn liền thịt nát xương tan.
- Rất tốt!
Lục Ly khẽ gật đầu, vừa rồi hắn một mực quan sát Vũ Hóa Thần, nếu dám có nửa điểm sát tâm, lúc này Vũ Hóa Thần đã là người chết.
Hắn mở miệng nói:
- Vũ Hóa Thần, ngươi đứng lên đi. Ta muốn nhất thống Bắc Mạc, ai cũng không ngăn được, Quân Hầu Cảnh đỉnh phong ta muốn giết liền giết, Bắc Mạc không có ai là đối thủ của ta.
Điểm này Vũ Hóa Thần và Minh Vũ đều rất tán thành, với loại phân thân thần kỹ kia, Quân Hầu Cảnh không cách nào nhìn ra được. Hơn nữa... Mệnh Luân của Lục Ly tựa hồ cũng khác người thường, tốc độ cực nhanh, có thể sánh ngang với Mệnh Luân tầng bảy.
Quan trọng hơn nữa là còn có đám người Dạ Tra, Lục Ly có được nhiều thủ hạ cường đại như vậy, ở Bắc Mạc ai có thể đương đầu với hắn.
Đại Đế mới của Bắc Mạc!
Nghĩ tới đây Vũ Hóa Thần không khỏi động tâm, Vũ gia chỉ là gia tộc ngũ phẩm, một mực luôn phải hạ mình dưới Tử gia. Cùng là hạ mình, tại sao không hạ mình với Đại Đế Bắc Mạc? Đến lúc đó Vũ gia liền có thể được đến lợi ích cực đại, cùng theo thăng thiên.
Còn một điểm nữa!
Lục Ly là con em Lục gia Trung Châu, phụ thân hắn là Lục Nhân Hoàng, gia gia hắn là Lục Chính Dương, tộc Vương của một trong mười hai Vương tộc. Lục Ly sớm muộn cũng sẽ về Trung Châu, nếu một mực đi theo Lục Ly, sau này nếu Lục Ly có thể trở thành tộc Vương Lục gia, Vũ gia còn có thể được đến lợi ích lớn cỡ nào?
Thiên tư Lục Ly khủng bố đến đâu...
Chương 540 Vĩnh viễn trung thành 2
Người ngoài không rõ ràng, Vũ Hóa Thần lại hiểu rất rõ, trước lúc mười lăm tuổi Lục Ly còn không thể tu luyện Huyền lực. Giờ mới qua hơn một năm, lại đã có thể diệt sát Quân Hầu Cảnh. Nếu cho hắn thời gian mấy chục năm, liệu sẽ đạt tới chiến lực cỡ nào?
Không cách gì tưởng tượng!
Vũ Hóa Thần không đứng dậy, ngược lại lần nữa khom người hành lễ thật sâu, quát khẽ nói:
- Thiếu chủ, Vũ Hóa Thần ta thật tâm phụng ngươi làm chủ, sau này nếu có hai lòng, Vũ gia sẽ hóa thành tro bụi, tộc phá người vong.
Lời này của Vũ Hóa Thần rất nặng, Minh Vũ cũng thoáng động dung, ý cười trên mặt Lục Ly càng đậm mấy phần, hắn gật đầu nói:
- Vũ Hóa Thần, ngươi đi theo ta cũng được một đoạn thời gian, Lục Ly ta là hạng người gì ngươi chắc cũng đã rõ. Ngươi một lòng đi theo ta, chỉ cần ta không chết, tuyệt đối sẽ không bạc đãi Vũ gia các ngươi.
- Tạ thiếu chủ!
Vũ Hóa Thần trùng trùng cúi người xuống, lần này không đợi Lục Ly đỡ dậy, hắn đã tự mình đứng lên, trên mặt nhiều thêm một loại kiên định. Ba người liếc nhìn nhau, ai nấy đều nở nụ cười, mới đầu giữa Vũ Hóa Thần và Minh Vũ Lục Ly còn có chút ngăn cách, giờ đây lại đã hoàn toàn tan biến.
- Thiếu chủ!
Vũ Hóa Thần gọi thiếu chủ thành quen, cũng không muốn đổi, hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Chúng ta quay về Bắc Mạc là từ trên biển bay về hay ngồi truyền tống trận?
Từ trên biển bay về, đường xá quá xa xôi, dự tính ít nhất phải mất một hai năm. Ngồi truyền tống trận lại cần phải Huyền Tinh, trước đó ba người nghèo đến độ phải mượn Huyền Tinh mới đến được Lục gia, giờ biết đào đâu ra Huyền Tinh?
Ông!
Giới chỉ trên tay Lục Ly sáng lên, một chiếc giới chỉ khác hiện lên, đây là Thái Thượng trưởng lão cho hắn. Hắn luyện hóa xong, tâm niệm yên ắng tiến vào dò xét một phen, trong lòng lập tức chấn động kịch liệt.
Thái Thượng trưởng lão nói cho hắn một chút Huyền Tinh và linh tài, thế nhưng bên trong lại có tận năm sáu trăm vạn viên Tử Huyền Tinh, chừng này quy ra cũng phải được năm sáu trăm ức Huyền Tinh.
Linh tài cũng có không ít, Không Gian Giới Chỉ này lớn hơn chiếc của Lục Ly cả trăm lần, bên trong chí ít cũng có mấy vạn linh tài.
Thứ được Thái Thượng trưởng lão cất giữ, linh tài bình thường khẳng định không vào được pháp nhãn. Mấy vạn linh tài này hẳn đều là thiên tài địa bảo, giá trị liên thành.
- Truyền tống, truyền tống đi về!
Lục Ly có được mấy trăm ức Huyền Tinh, không lý nào còn phải ngồi phi thuyền thiết giáp chậm rì rì đi về. Đường xá lại xa xôi, ai biết sẽ gặp chuyện gì? Ở trong hải vực vạn nhất gặp phải hải tặc cường đại thì sao?
Lục Ly lấy ra địa đồ Trung Châu quan sát một phen, rất nhanh liền quyết định chủ ý nói:
- Chúng ta sắp ra biển, sau đó một đường phi hành dọc ven bờ, cứ thế đi thẳng về hướng bắc chừng hai tháng là sẽ đến Lưu Vân Vực. Lưu Vân Vực này là địa bàn Khiếu Thiên Cung, chúng ta có thể từ Lưu Vân Thành truyền tống đến bắc bộ Trung Châu, cuối cùng từ Bạch Vân Thành truyền tống về Bắc Mạc.
- Được!
Minh Vũ cùng Vũ Hóa Thần quan sát địa đồ một lượt, cũng cảm thấy đây là lộ trình gần nhất. Ngồi truyền tống trận sẽ an toàn hơn rất nhiều, hiện tại Lục Ly đã đột phá Mệnh Luân Cảnh, linh hồn cường đại hơn xưa, truyền tống chắc vấn đề không lớn, cùng lắm thì truyền tống mấy ngày lại nghỉ ngơi một lát.
Phi thuyền thiết giáp tiếp tục phá không mà đi, đêm hôm ấy bốn người rốt cục ra biển. Nhìn hải vực mênh mông vô bờ trước mắt, tâm tình Lục Ly bất giác cảm thấy khoan khoái vô cùng.
Hắn thấy hai ngày nay Lục Phi Tuyết một mực ở trong khoang thuyền, thế là bèn gõ cửa đi vào, lại thấy Lục Phi Tuyết sắc mặt ảm đạm ngồi đó.
- Lục Ly, có chuyện gì à?
Thấy Lục Ly tiến vào, Lục Phi Tuyết vội vàng mỉm cười. Lục Ly ngồi xuống bên cạnh nàng hỏi:
- Cô cô, ngươi sao vậy? Không vui?
Lục Phi Tuyết vốn định tùy tiện qua loa hai câu, nhưng nhìn đôi mắt trong veo thâm thúy kia của Lục Ly, nàng khe khẽ thở dài nói:
- Lục Ly, có phải cô cô rất vô dụng không? Nếu không phải vì cô cô, ngươi đâu đến nỗi phải lang bạt thiên nhai. Ai... Ngươi từ nhỏ đã cơ khổ lẻ loi, chịu bao nhiêu vất vả. Thật không dễ dàng mới trở lại Lục gia, lại bởi vì cô cô mà phải đào thoát ra ngoài.
- Cô cô!
Ý cười trên mặt Lục Ly tan biến, thay vào đó là vẻ nghiêm túc, nói:
- Trước kia không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Chuyện lần này không liên quan gì tới ngươi, là Lục Chính Đàn vì muốn thượng vị, nên sự tồn tại của ta và phụ thân ảnh hưởng tới hắn. Bởi thế dù không có ngươi, sớm muộn ta cũng sẽ bị Lục Chính Đàn đuổi đi hoặc giết chết.
- Lại nói...
Lục Ly thoáng trầm ngâm một lúc, lát sau mới trầm giọng nói tiếp:
- Nói thật, ta ở Lục gia cũng chẳng vui vẻ gì, ngược lại bây giờ ta mới thực sự dễ chịu. Từ nhỏ ta đã không quen dựa vào người khác, bởi thế ta cũng không hi vọng trông cậy Lục gia, ta sẽ tự mình xông ra một phương thiên địa. Ta sẽ chứng minh với Lục Chính Đàn, rằng quyết nghị lần này của hắn sai lầm đến cỡ nào, ta muốn khiến cho Lục gia phải hối hận, cô cô ngươi tin tưởng ta không?
- Ta tin!
Lục Phi Tuyết trùng trùng gật đầu, đưa tay sờ mặt Lục Ly nói:
- Ngươi và đại ca tuy ngoại hình nhìn không giống lắm, nhưng trong cốt tủy lại y hệt nhau, quật cường, điên cuồng, chấp nhất, không chịu thua. Đáng tiếc... đại ca mất tích, nếu hắn có thể nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ rất hoan hỉ.
- Thật ra, phụ thân không mất tích!
Lần này Lục Ly không che giấu, dù sao hiện tại đã rời khỏi Lục gia, không tồn tại chuyện tin tức tiết lộ ra ngoài. Hắn giải thích nói:
- Ta biết phụ thân ở đâu, hắn bị nhốt trong một tuyệt địa, mẫu thân cũng ở bên trong. Bây giờ thực lực ta còn quá thấp, chờ lúc thực lực ta mạnh chút, ta liền xuống đó cứu bọn họ ra, chẳng qua ta phải cần cô cô ngươi giúp đỡ!
- Thật ư?
Ánh mắt Lục Phi Tuyết lập tức sáng lên, chỉ cần có thể xác định được tung tích Lục Nhân Hoàng, như vậy sớm muộn đều có thể nghĩ cách cứu ra.
Nghĩ đến đây Lục Phi Tuyết bỗng chốc như được tiếp thêm sức sống, cẩn thận dò hỏi sự tình về Lục Nhân Hoàng, Lục Ly lần lượt trả lời từng thắc mắc, lại không nói rõ là nơi tuyệt địa nào, hắn sợ Lục Phi Tuyết làm loạn.