Chương 421 Tà Vu Sơn
Hắn ""Nhìn thấy"" Minh Vũ và Vũ Hóa Thần, Đỗ Nhiễm, nhưng hắn lại không làm được gì.
Thậm chí lúc này hắn căn bản không thể ảnh hưởng được tới thân thể của mình, không thể quấy rối vào thời điểm mấu chốt. Bởi vì bên ngoài Hồn Đàm của hắn đã bị năng lượng màu xanh lục bao phủ.
Hắn đoán mình không thể khống chế thân thể, cũng bởi vì Hồn Đàm bị năng lượng màu xanh lục bao bọc. Linh hồn và thân thể của hắn bị ngăn cách, không thể hình thành liên hệ, tất nhiên không thể khống chế bất kỳ bộ vị nào trên thân thể.
Thủ đoạn của yêu ma này khiến bản thân Lục Ly cũng phải kinh thán, nhất là loại thần kỹ một bước vượt qua một dặm. Hắn rõ ràng có thể cảm ứng được, sau khi hắn bước ra một bước, không gian hơi dao động, sau đó hắn xuyên qua trong không gian, một phát vượt qua cự ly một dặm.
Còn có Di Hình Ảo Ảnh!
Đây là huyền kỹ Thiên cấp của hắn, có điều uy lực rõ ràng được gia tăng, còn là vẫn đang không ngừng gia tăng. Ban đầu cho dù yêu ma khống chế thân thể của mình, cũng chỉ có thể huyễn hóa ra mười mấy phân thân, vừa rồi lại huyễn hóa ra tới hơn sáu mươi phân thân.
Điều này chứng tỏ... Yêu ma đánh cắp loại huyền kỹ này từ trong linh hồn của hắn, sau đó cảm ngộ cải tạo hoặc là dung hợp với bí thuật hoặc áo nghĩa khác, mới có thể đạt đến uy lực hiện tại.
Vừa rồi một đám Quân Hầu cảnh đều trợn tròn mắt, điều này chứng tỏ Quân Hầu cảnh cũng không thể dùng thần niệm tra xét ra chân thân. Lục Ly rất kinh thán đối với năng lực của yêu ma này, có điều ngẫm lại một lão yêu ma có thể ở trong Long Đế Quan nhiều năm như vậy, lại vẫn có thể giữ lại tàn hồn, bản thân chắc chính là tồn tại nghịch thiên.
Yêu ma tiếp tục khống chế thân thể hắn tiến về phía trước, mỗi lần khi Quân Hầu cảnh phía sau sắp đuổi kịp, lập tức phóng ra huyền kỹ Di Hình Ảo Ảnh, sau đó thoải mái đào tẩu.
Đám người Minh Vũ, Vũ Hóa Thần và Đỗ Bất cũng nghĩ ra biện pháp đối phó, khi hắn phóng thích Di Hình Ảo Ảnh, bọn họ đều phân tán ra, ý đồ ngay lập tức tỏa định chân thân rồi động thủ trấn áp.
Đỗ Bất có một lần tỏa định được chân thân, nhưng vừa tới gần, yêu ma lại phóng ra Di Hình Ảo Ảnh, Đỗ Bất cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Di Hình Ảo Ảnh có thể phóng thích vô hạn, chỉ cần trong thần hải của Lục Ly còn có huyền lực là được.
Huyền lực trong thần hải của Lục Ly rất dồi dào, cho dù khi không tu luyện hấp thu huyền khí, cũng có thể duy trì mấy tháng. Cho nên nếu Đỗ gia và Tần gia không phái ra nhiều võ giả mạnh hơn đến đây, vậy thì không cản được Lục Ly.
Cứ như vậy một đường chạy trốn, một đường truy kích, một buổi chiều trôi qua, sắc trời đã sắp tối.
Lục Ly dẫn theo mười mấy Quân Hầu cảnh đã bôn ba được trăm vạn dặm, hơn nữa Tần gia còn truyền tống tới đây ba Quân Hầu cảnh, hiện tại Quân Hầu cảnh đi theo phía sau đã đạt tới mười bảy người.
- Đi truyền tin cho tộc trưởng, mời hắn xuất động!
Một trưởng lão của Tần gia lại nhìn thấy Lục Ly huyễn hóa ra hơn sáu mươi hư ảnh, triệt để bất lực rồi. Hắn cau mày, biết không thể cứ tiếp tục kéo dài như vậy, nếu không không ai có thể cản được thiếu niên và cổ quan đó.
Một trưởng lão của Tần gia gật đầu:
- Ừ, lão lục, ngươi tới thành trì gần đây truyền tin, bảo tộc trưởng xuất động. Còn không đến, cổ quan đó sẽ đi vào Tà Vu Sơn mất.
Một trưởng lão gật đầu, bay về phía sau. Xa xa Đỗ Bất nhìn thấy trưởng lão của Tần gia bay đi, sắc mặt âm tình bất định, hắn cắn chặt răng nói với Đỗ Nhiễm:
- Ngươi cũng đi truyền tin đi, mời tộc trưởng hoặc là đại trưởng lão truyền tống tới đây, nếu Lục Ly vào Tà Vu Sơn, vậy cho dù là thần cũng không cứu được hắn.
- Tà Vu Sơn là nơi nào?
Minh Vũ hỏi, Vũ Hóa Thần cũng lo lắng nhìn tới.
Đỗ Bất khẽ thở dài, thốt ra vài từ:
- Tuyệt địa xếp thứ ba ở bắc bộ Trung Châu, dưới Nhân Hoàng cảnh tiến vào thì chắc chắn phải chết!
Một trưởng lão khác của Đỗ gia bổ sung:
- Nơi này từng là nơi ẩn cư của một cường giả, bên trong đều là vu trùng và vu độc, còn có cấm chế nhiều vô kể. Đó không phải là cấm chế bình thường, là cấm chế của Cổ Thần, vô cùng khủng bố, nếu chúng ta đi vào... Chắc chắn sẽ phải chết. Cho dù tộc trưởng nhà ta và tộc trưởng của Tần gia cũng không dám xâm nhập, các chủ của Linh Lung Các cũng từng đi vào, có điều sau khi đi ra thì nàng ta lại không nói gì, Linh Lung Các cũng không có ai vào nữa.
- Ặc..
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đều biến sắc, hai người không nói gì tiếp tục truy kích. Dưới mặt nạ Quỷ Sát của Minh Vũ, một đôi mắt đã lạnh như băng, nếu có thể nhìn thấy sắc mặt hắn, khẳng định là vô cùng khó coi.
Kỳ thật bản thân cũng hai người có một loại minh ngộ, Lục Ly lúc này đã không còn là thiếu chủ của bọn họ.
Lục Ly không thể có năng lực như vậy, tuy hai người nghĩ không thông, nhưng lại thúc thủ vô sách. Minh Vũ từng nhiều lần muốn dùng thế trấn áp Lục Ly, đáng tiếc đều chỉ trấn áp được hư ảnh, hắn không có lần nào tiếp cận được chân thân.
Lại một nữa đuổi kịp, lại một lần nữa bị Di Hình Ảo Ảnh của Lục Ly khiến cho mất dấu, Minh Vũ và Vũ Hóa Thần cam chịu số phận. Hiện tại chỉ có hy vọng tộc trưởng hoặc là đại trưởng lão của Đỗ gia tới, hai người này đều là Nhân Hoàng cảnh. Đỗ gia cũng bởi vì chỉ có hai Nhân Hoàng, nếu không đã sớm thăng cấp làm gia tộc thất phẩm rồi.
Thời gian từ từ trôi qua, đêm đã khuya, nhiệt độ không khí trở nên giá lạnh, gió lạnh vi vu. Một đám Quân Hầu cảnh phi hành chung quanh, tìm kiếm Lục Ly.
Ầm!
Phía đông lại có một viên đạn tín hiệu sáng lên, nhưng nội tâm của đám người Quân Hầu cảnh đều đã chết lặng, cho dù phát hiện ra Lục Ly thì sao? Bọn họ hiện tại cũng chỉ có thể đi theo Lục Ly, đảm bảo không bị mất dấu mà thôi.
- Sao vẫn chưa tới?
Trong lòng Đỗ Bất càng lúc càng cấp bách, sắp tới Tà Vu Sơn rồi, nếu tộc trưởng hoặc là đại trưởng lão của Đỗ gia còn chưa tới, tất cả sẽ muộn mất.
- Đúng rồi!
Chương 422 Đi lo hậu sự đi
Trong lòng Đỗ Bất khẽ động, nói:
- Chúng ta chia ra mấy người chặn ở ngoài Tà Vu Sơn, chỉ cần Lục công tử không tiến vào Tà Vu Sơn, chờ tộc trưởng hoặc đại trưởng lão tới là sẽ an toàn.
- Đúng đúng!
Các trưởng lão còn lại đều gật đầu, lập tức Đỗ Bất sai bốn Quân Hầu cảnh bay thẳng tới phía đông, chuẩn bị tới ngoài Tà Vu Sơn chặn đường.
Minh Vũ nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Ta cũng tới dưới Tà Vu Sơn, nếu thiếu chủ đi qua đó, ta có thể trấn áp hắn.
Minh Vũ đi theo, bay thẳng về phía đông. Nơi này cách Tà Vu Sơn không xa, chỉ ba nén hương là đám người Minh Vũ đã tới bên dưới một ngọn núi cao ngất.
Ngọn núi này giống như một con cự thú bàn cứ trên đồng hoang, bên trong sương mù tím đen dầy đặc, âm khí nghi ngút. Không cần tiến vào, chỉ nhìn từ bên ngoài đã có thể cảm thấy bên trong vô cùng nguy hiểm và khủng bố.
Minh Vũ nóng lòng chờ đợi, vừa hy vọng Lục Ly đừng đi qua đây, vừa hy vọng hắn sẽ tới đây, sau đó mình sẽ dùng thế trấn áp.
Vù.
Sau hai nén hương, phía tây vang lên một tiếng xé gió, tiếp theo một cổ quan tỏa ra kim quang như ẩn như hiện, Lục Ly vẫn đi qua đây.
- Tới rồi, chuẩn bị trấn áp!
Cả người Minh Vũ trở nên căng thẳng, bốn Quân Hầu cảnh còn lại cũng vô cùng căng thẳng. Đều phóng thích Bản Mệnh Châu, lấy ra binh khí và pháp bảo, chuẩn bị ngăn cản Lục Ly đi vào, hoặc là trấn áp Lục Ly.
Mười dặm, năm dặm, ba dặm!
Mọi người đã có thể thấy rõ Lục Ly, hắn tóc tai bù xù, hai mắt đỏ rực, sắc mặt dữ tợn giống như một con sói cô độc, muốn tránh né cừu địch đuổi giết.
- Động thủ!
Minh Vũ chợt quát một tiếng, cả người bắn ra, ngay lập tức phóng ra thế, bốn Quân Hầu cảnh còn lại cũng xuất thủ.
Ngay lúc này, trên mặt Lục Ly lộ ra vẻ đùa cợt, thân thể bay lên cổ quan, thanh quang trên cự quan lóe lên rồi đột ngột biến mất, giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Rầm rầm.
Công kích của mọi người đều đánh hụt, Lục Ly và cổ quan biến mất, không trúng bất kỳ công kích nào.
Khi mọi người mở to hai mắt nhìn chung quanh, phóng thích thần niệm tìm kiếm, trong Tà Vu Sơn đột nhiên sáng lên một đạo quang mang, tiếp theo một hoàng kim cổ quan ngưng hiện.
Chỉ là hoàng kim cổ quan rất nhanh đã nhảy vào trong sương mù tím đen của Tà Vu Sơn, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Thiếu chủ.
Minh Vũ ngửa mặt lên trời gào lên bi thống, trong thanh âm toàn là vẻ tự trách áy náy và thống khổ, vang vọng trong đêm đen yên tĩnh, mãi lâu sau vẫn chưa dứt.
Vào nháy mắt Lục Ly tiến vào Tà Vu Sơn, cả người Minh Vũ giống như mất đi hồn phách, thân thể từ trong không trung rơi xuống. Hắn thất thần chán nản đứng trên mặt đất, nhìn ngọn núi cực lớn được sương mù tím đen bao phủ, trong mắt đều là thống khổ.
Bốn Quân Hầu cảnh cũng bay xuống theo, đứng bên cạnh Minh Vũ, một người vỗ vai Minh Vũ an ủi:
- Vị huynh đệ này, ngươi cũng đừng thương tâm như vậy, vạn nhất thiếu chủ nhà ngươi cát nhân có thiên tướng, có thể bình an đi ra thì sao...
Nói đến về sau, bản thân trưởng lão này cũng không tin, thanh âm cũng nhỏ đi dần. Ba người còn lại khẽ thở dài, đừng nói là Lục Ly, cho dù bọn họ đi vào thì khẳng định cũng chỉ có đường chết, huống chi Lục Ly chỉ là Hồn Đàm cảnh.
Minh Vũ buồn bã đau khổ đứng đó, căn bản không nghe thấy trưởng lão của Đỗ gia nói gì. Đứng được mấy giây, Bản Mệnh Châu ở bụng hắn đột nhiên lóe lên quang mang, sau đó thân thể hắn bay lên, không ngờ phóng tới Tà Vu Sơn.
- Ngươi điên rồi à? Quay lại đi!
Một trưởng lão của Đỗ gia phát hiện ra hành động của Minh Vũ, lập tức vươn tay ra tóm một cái, lớn tiếng gầm lên. Nhưng Minh Vũ bay lên rất đột ngột, trưởng lão đó căn bản không tóm được, thân thể Minh Vũ lóe lên một cái rồi hóa thành lưu tinh nhảy vào trong sương đen của Tà Vu Sơn, rất nhanh đã bị sương đen nuốt gọn.
- Cái này!
Bốn trưởng lão của Đỗ gia nhìn nhau, vẻ mặt kinh hãi. Minh Vũ đây là muốn đi vào chôn cùng, hắn gọi Lục Ly là thiếu chủ? Điều này chứng minh hắn là người hầu của Lục Ly, tình cảm chủ tớ này sâu đậm tới thế nào mà người hầu mới dũng cảm quên mình đi chịu chết như vậy?
Vù.
Khi mọi người đang ngây ngốc, phía sau truyền đến những tiếng xé gió, bốn người nhìn lướt qua, sắc mặt đều trở nên xấu hổ.
Bốn người cung kính đứng đó, chờ đám người kia phá không mà đến, bốn người khom người nói:
- Tham kiến tộc trưởng, chúng ta có tội, xin tộc trưởng trách phạt!
Đỗ gia tộc trưởng đã tới, một lão nhân có làn da màu đồng cổ, cường tráng như hổ, Đỗ Bất và Vũ Hóa Thần đều đứng sau lưng hắn, nghe thấy lời nói của bốn người, ai nấy đều biến sắc.
Đôi mắt thâm thúy có thần của Đỗ gia tộc trưởng nhìn về phía Tà Vu Sơn, lạnh giọng hỏi:
- Đi vào bao lâu rồi?
Một trưởng lão trả lời:
- Được một lúc rồi, một thủ hạ của hắn cũng theo vào, chúng ta muốn cản lại không cản được.
- Minh Vũ cũng vào rồi à?
Vũ Hóa Thần biến sắc, mắt lấy lánh mấy lượt, lại không có dũng khí đi vào theo. Nếu là Lục Ly ra lệnh cho hắn, hắn sẽ không thể kháng cự. Nhưng nếu bảo hắn tự nguyện đi chịu chết, hắn vẫn chưa có dũng khí này, cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Đỗ gia tộc trưởng nhìn về phía Tà Vu Sơn mấy lần, xua tay nói:
- Trở về đi, ta cũng không thể tiến vào Tà Vu Sơn.
Đám người Đỗ Bất gật đầu, cho dù Đỗ Bất đi vào cũng không nhất định có thể sống sót mà ra. Lục Ly đi vào thì chẳng khác nào một đứa trẻ bước vào hang sói, khả năng sống sót cơ hồ là bằng không.
Đỗ gia tộc trưởng dẫn đầu bay đi xa xa, dẫn theo mấy Quân Hầu cảnh. Đỗ Bất và Đỗ Nhiễm ở lại, Đỗ Nhiễm đứng bên cạnh Vũ Hóa Thần, sợ hắn cũng xông vào theo.
- Ài... Đỗ Nhiễm, ngươi đi lo hậu sự đi.
Đỗ Bất cảm khái một tiếng, sau đó dẫn người rời đi, chỉ còn lại Đỗ Nhiễm và Vũ Hóa Thần ở đây.
Vù.
Không lâu sau, lại có một đám Quân Hầu cảnh bay tới, người của Tần gia đến rồi. Có điều chắc trên đường đã gặp đám người Đỗ gia tộc trưởng, bọn họ từ xa xa mà nhìn, sau đó cũng quay đầu trở về.
Chương 423 Đại điện không cửa
Tiến vào Tà Vu Sơn, điều đó đại biểu cho chỉ có đường chết, không ai cứu được Lục Ly. Bảo vật trong cổ quan đó cũng vĩnh viễn sẽ bị chôn vùi trong Tà Vu Sơn, tộc trưởng của Tần gia và Đỗ gia cũng không thể vì một chút bảo vật mà đi mạo hiểm, thế là không đáng.
Đỗ Nhiễm chờ người Tần gia đi rồi, nhìn Vũ Hóa Thần nói:
- Vũ huynh, ngươi đừng quá thương tâm, đây e là mệnh của Lục công tử. Ài... Sau này biết ăn nói thế nào với Lục gia đây?
Đỗ Nhiễm cảm thấy đau đầu, đệ tử trực hệ của Lục gia chết ở đây, tuy không có liên quan quá lớn với Đỗ gia. Nhưng nếu Lục gia muốn Đỗ gia phải nói rõ, hắn chắc cũng chỉ có thể tự sát để tạ tội.
- Không...
Vũ Hóa Thần lắc đầu nói:
- Thiếu chủ còn sống, ta tin chắc điểm này. Nếu đi vào lâu như vậy mà chưa chết, vậy nói không chừng hắn vẫn có thể sống sót.
- Vẫn chưa chết?
Đỗ Nhiễm nhướng mày, có chút không tin, vu độc vu trùng bên trong Tà Vu Sơn là đáng sợ nhất. Những sương mù màu tím đen đó chính là vu độc, một khi bị dính vào người, võ giả Quân Hầu cảnh cũng rất nhanh sẽ chết đi, Lục Ly sao có thể vô sự?
- Chưa chết!
Vũ Hóa Thần kiên định gật đầu, có điều lại không giải thích nguyên nhân.
Bởi vì hắn là là nô lệ của Lục Ly, hắn có mặt mũi nào mà giải thích? Chính bởi vì hắn là nô lệ của Lục Ly mới có thể kết luận Lục Ly chưa chết, nếu không Hồn trùng trong đầu hắn sẽ tự chết đi hoặc là bạo động.
Lục Ly luyện hóa ngọc phù, hắn chính là chủ nhân của Hồn trùng, nếu trước khi hắn chết mà luyện hóa ấn ký trong ngọc phù, Hồn trùng sẽ lập tức chết đi. Nếu hắn đột nhiên bỏ mạng, chưa kịp luyện hóa ấn ký trên ngọc phù, như vậy Hồn trùng sẽ bạo động, Vũ Hóa Thần rất có khả năng cũng sẽ chết theo.
Trong Hồn Đàm của Vũ Hóa Thần lúc này vẫn là một mảng bình tĩnh, điều này chứng minh Lục Ly không sao. Nếu đi vào một lúc vẫn chưa chết, vậy Lục Ly có hi vọng sống sót.
Đỗ Nhiễm vẫn không tin, nhìn Vũ Hóa Thần đầy nghi ngờ. Người sau lại tìm một liền gần đó ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.
Hắn phải đề phòng từng thời từng khắc, vạn nhất Hồn trùng bạo động, hắn sẽ lập tức chết đi. Cho nên hắn chuẩn bị chờ dưới chân núi, hoặc chờ Lục Ly đi ra, hoặc chờ Hồn trùng bạo động.
Đỗ Nhiễm nghĩ nghĩ một chút, quyết định cùng Vũ Hóa Thần chờ một lúc, như vậy hắn và Đỗ Tranh cũng tiện ăn nói, sau này Lục gia hỏi tội hắn cũng có thể biện giải vài câu?
...
Lục Ly đích xác không chết.
Không phải là vì năng lực và vận khí của hắn nghịch thiên, mà là lúc này ngoài Long Đế Quan có một vòng bảo hộ, vòng bảo hộ này đã ngăn cách tất cả vu độc và vu trùng.
Rất thần kỳ là bọn Đỗ Bất nói trong đây đều là cấm chế của Cổ Thần, nhưng Long Đế Quan tùy ý phi hành ở bên trong, lại không hề chạm phải bất kỳ cấm chế gì.
Sau nửa nén hương, Long Đế Quan thoải mái bay đến ngoài một tòa đại điện trên đỉnh núi.
Bùm!
Ngoài đại điện là một quảng trường từ bạch ngọc xây thành, Long Đế Quan nặng nề đập xuống quảng trường, vòng bảo hộ bên ngoài chậm rãi biến mất.
Trong khoảng thời gian phi hành, thân thể Lục Ly không bị yêu ma khống chế hoàn toàn, chỉ bị Hàn Thiết Cự Liên trói buộc, thân thể không thể động đậy. Hắn có thể mở to hai mắt nhìn tình huống xung quanh, lúc này hắn bị tòa đại điện phía trước hấp dẫn.
Một đường bay tới đều là sương mù dày đặc màu tím đen, gần đại điện trên quảng trường này lại không có sương mù, hơn nữa tòa đại điện này lại ngân quang lấp lánh, chiếu sáng xung quanh.
Đây là một tòa đại điện gì.
Ánh mắt và tâm linh của Lục Ly đều bị đại điện này hấp dẫn, hình thức kiến tạo của đại điện này không giống với bên Bắc Mạc, bởi vì đại điện này hình như... Không có cửa?
Từ góc độ trên đỉnh núi và bố cục của quảng trường cho thấy, Lục Ly lúc này chắc đang ở ngay phía trước đại điện, nhưng đại điện chính là không có cửa, trên vách tường khắc vô số trùng tử, đủ loại trùng tử thiên kì bách quái.
Quan trọng nhất là những trùng tử đó dường như có sinh mệnh, nơi ánh mắt Lục Ly quét qua, trùng tử đều sống lại, chạy trên vách tường.
Trùng ngàn chân, trùng to mọng như giòi, trùng đen có răng nanh, trùng lông mọc cánh như chim, trùng cả người bốc ra hỏa diễm.
Lục Ly nhìn mà hoa cả mắt, những trùng tử này như có ma lực, khiến tầm mắt và tâm niệm của người ta không thể rời ra được.
Vù.
Có điều, rất nhanh Lục Ly liền không nhìn được nữa, trong Hàn Thiết Cự Liên lục quang lấp lánh, từng đạo năng lượng truyền vào thân thể hắn, mắt hắn cũng nhắm lại.
Hắn cảm thấy năng lượng màu xanh lục đang ùa vào trong linh hồn hắn rất nhanh, lại bắt đầu xâm nhập linh hồn, trong đầu hắn vang lên một giọng nói già nua:
- Tiểu tử, nơi này là Tà Vu Sơn, Nhân Hoàng cảnh tiến vào cũng là cửu tử nhất sinh. Cho nên... Ngươi đừng mơ có người tới cứu ngươi, ngoan ngoãn nghe lời, đừng chống cự, sau khi bổn tọa đoạt được nhục thân của ngươi, sẽ khiến ngươi vang danh thiên hạ.
Rất rõ ràng, yêu ma này bay tới địa bàn của Tần gia, cuối cùng tiến vào Tà Vu Sơn là có mục đích, là cố ý!
Hắn chắc biết về Tà Vu Sơn, nhảy vào Tà Vu Sơn là để cắt đuôi truy binh, sau đó toàn lực đoạt xá, thu hoạch tân sinh.
Hắn thành công tiến vào Tà Vu Sơn, đích xác không ai dám truy kích, hắn không cần cố kỵ gì nữa, có thể toàn tâm toàn lực xâm nhập linh hồn của Lục Ly.
Hàng tỉ luồng năng lượng màu xanh lục hóa thành từng cái kim châm, đâm vào trong linh hồn của Lục Ly. Lần này yêu ma muốn triệt để hủy diệt linh hồn của Lục Ly, khiến hắn hồn phi phách tán. Như vậy yêu ma có thể hoàn toàn chiếm lấy Hồn Đàm của Lục Ly, đạt được tân sinh.
Ý chí lực của Lục Ly rất cường đại, yêu ma lúc trước nhiều lần muốn linh hồn Lục Ly trầm miên, cuối cùng đều bởi vì ảnh hưởng của ngoại giới và sự đấu tranh của bản thân Lục Ly mà thất bại.
Lần này yêu ma chuẩn bị dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, trực tiếp khiến Lục Ly phải thừa nhận thống khổ vô tận, khiến hắn không chịu được, linh hồn sụp đổ, hồn phi phách tán.
- A.
Lục Ly rất nhanh liền phát ra những tiếng gào thét thống khổ.
Chương 424 Không thể trốn
Linh hồn của hắn vốn không thể khống chế thân thể, lúc này lại theo bản năng mà gào thét, có thể thấy được hắn lúc này phải thừa nhận thống khổ cường đại tới mức nào.
Thân thể hắn theo bản năng lại bắt đầu lăn lộn, từ trong cổ quan rơi xuống, nằm trên mặt đất mà gào thét, Nhưng thân thể hắn bị Hàn Thiết Cự Liên trói buộc, chỉ có thể lăn đi lăn lại gần cổ quan. Biểu cảm trên mặt triệt để trở nên vặn vẹo, cơ nhục toàn thân đều đang run rẩy, giống như một con dã thú đang giãy chết.
Tiểu Bạch ở trên cổ quan bị hắc đằng cuốn lấy kêu to lên, miệng há ra không ngừng cắn hắc đằng, Chỉ là trên hắc đằng có lục quang lấp lánh, Tiểu Bạch căn bản không cắn đứt được.
Hàng tỉ luồng năng lượng màu xanh lục ngưng tụ ra những chiếc kim nhỏ, đâm vào trong Hồn Đàm của Lục Ly, loại thống khổ này còn đau đớn hơn hỏa thiêu, lăng trì cả vạn lần. Nhưng lúc này bị công kích là linh hồn, Lục Ly vẫn không thể ngất đi được, chỉ có thể hưởng thụ loại thống khổ vạn tiễn xuyên tâm này.
Một người bị kích thích nghiêm trọng sẽ biến thành người điên, nếu kích thích này lại nghiêm trọng hơn gấp mười lần, gấp trăm lần, gấp ngàn thì sẽ có hậu quả gì?
Hậu quả rất rõ ràng, người này sẽ không thừa nhận được thống khổ, linh hồn dần dần sụp đổ, cuối cùng triệt để tiêu tán. Cái này cũng giống vậy một món đồ, dùng chủy thủ đâm mấy cái, thứ này sẽ xuất hiện mấy cái lỗ. Nếu trực tiếp lấy một ngọn núi lớn đè lên, thứ này sẽ tứ phân ngũ liệt, bị nghiền ép thành bột mịn...
Hiện tại Lục Ly chính là rơi vào loại tình huống này, hắn cảm thấy mình sắp điên rồi, linh hồn sắp phát nổ, ý thức sắp bị chôn vùi, triệt để hồn phi phách tán.
- Không, không, không.
Hắn gầm lên, trong lòng dâng lên một cỗ không cam lòng mãnh liệt. Cha mẹ còn chưa cứu ra, Lục Linh còn chưa cướp về, hắn còn trẻ tuổi như vậy, không cam lòng cứ như vậy chết đi. Hắn lại càng không muốn thân thể của mình bị một lão yêu ma chiếm lấy, điều này còn khó chịu hơn là chết.
Linh hồn sắp sụp đổ lại dâng lên một cỗ chấp niệm mãnh liệt, chấp niệm này giống như đốm lửa nhỏ một phát cháy lan ra đồng cỏ. Toàn bộ Hồn Đàm vốn đang lấp lánh lục quang, lại lại bạch quang vờn quanh, những năng lượng màu xanh lục đó không ngờ đều bị đuổi ra.
- Ồ?
Trong đầu Lục Ly vang lên một tiếng kinh ngạc, lần này liền ngay cả lão yêu ma cũng cảm thấy chấn kinh, ý chí lực của Lục Ly rất biến thái.
Vù.
Lão yêu ma rất nhanh lại khống chế năng lượng hóa thành lục châm tiếp tục công kích, hắn không tin, một Hồn Đàm cảnh nho nhỏ như Lục Ly, linh hồn yếu ớt như vậy lại có thể chống đỡ được công kích của hắn? Một lần không được, vậy thì mười lần, mười lần không được thì trăm lần, ngàn lần, Lục Ly sớm muộn gì cũng sẽ linh hồn sụp đổ.
Cứ như vậy!
Lão yêu ma liên tục công kích, Lục Ly leien tục phản kích, quyền chủ đạo của Hồn Đàm lúc thì bị lão yêu ma chiếm, lúc thì bị Lục Ly chiếm, tranh đi tranh lại.
Thân thể Lục Ly lại theo bản năng mà lăn lộn, thỉnh thoảng còn va vào cổ quan, máu tươi chảy ròng ròng, Hàn Thiết Cự Liên kêu leng keng, Tiểu Bạch không ngừng gầm lên...
Ý chí lực của Lục Ly thật sự rất cường đại, cái này có trước khi tới hoàn cảnh sinh hoạt lúc nhỏ của hắn.
Hắn và Lục Linh từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, lẻ loi hiu quạnh, bị người ta khi dễ. Bởi vậy tính cách của hắn từ nhỏ đã rất kiên cường, trong hồ nhỏ ở hậu sơn thối thể luyện đao bảy năm, bất chấp mưa gió, cho dù lúc bị bệnh cũng không dừng.
Lục Linh từng nói một câu, cho dù đến tuyệt địa cũng không thể bỏ cuộc, cho dù ở vào tình huống chắc chắn phải chết cũng không thể phí hoài bản thân mình, hắn luôn rất nghe lời Lục Linh, ghi tạc trong lòng.
Nếu không phải hắn có tính cách kiên cường, không phải Lục Linh từ nhỏ đã giáo dục hắn rất nhiều đạo lý làm người làm việc, lúc này e là đã sớm không kiên trì được rồi.
Mười lần, trăm lần, hai trăm lần!
Thời gian đã trôi qua hai ngày hai đêm, thân thể Lục Ly đã không còn lăn lộn, như một con bò sát nằm trên đất. Cơ nhục cả người vẫn đang hơi rung rung, có thể nhìn ra được lúc này hắn và yêu ma vẫn đang tranh đoạt quyền khống chế Hồn Đàm.
Hai trăm hai mươi lần, hai trăm sáu mươi lần.
Linh hồn của Lục Ly không chỉ không tiêu tán, ngược lại còn phản công mãnh liệt hơn. Lão yêu ma đã từ khiếp sợ, kinh ngạc lúc ban đầu, tới thời khắc này thì thành chết lặng rồi.
Lục Ly là một quái thai!
Không chỉ là ý chí lực cường đại, thân thể cũng có rất nhiều chỗ kỳ diệu. Ví dụ như Ngân Long Ấn Ký sau lưng Lục Ly, Nhiên Huyết Thần Kỹ, Long Ngâm Thần Kỹ của Lục Ly, tất cả đều khiến lão yêu ma cảm thấy hứng thú.
Lục Ly rất trẻ tuổi, tuy cảnh giới không tính là cao, nhưng cơ sở rất tốt, Lục Ly càng phản kháng mãnh liệt, lão yêu ma lại càng muốn có được nhục thân của Lục Ly.
Lại qua một ngày một đêm, lão yêu ma này đã bỏ cuộc. Hắn phát hiện cứ như vậy thì căn bản là không được, hắn không thể khiến linh hồn của Lục Ly sụp đổ, không thể triệt để chiếm được Hồn Đàm và thân thể của Lục Ly.
- Được rồi, tiểu tử, đây là ngươi bức ta.
Lão yêu ma chỉ có thể lựa chọn hạ sách, định cắn nuốt dung hợp linh hồn của Lục Ly.
Nếu linh hồn của Lục Ly sụp đổ, vậy thân thể hắn chính là một cái xác rỗng, sẽ không lưu lại bất kỳ ấn ký nào của Lục Ly, như vậy đoạt xá sẽ ở trạng thái hoàn mỹ nhất.
Mà nếu cắn nuốt dung hợp linh hồn của Lục Ly, tuy linh hồn của Lục Ly cũng sẽ bị hủy diệt, nhưng lại có tàn hồn lưu lại. Sẽ có ấn ký tinh thần của hắn lưu lại, như vậy đoạt xá không phải là trạng thái hoàn mỹ nhất. Sau này ít nhiều sẽ bị một số tàn hồn của Lục Ly quấy nhiễu, tạo thành ảnh hưởng đối với sự phát triển ngày sau của yêu ma.
Vù!
Năng lượng màu xanh lục ngưng tụ ra ra một mặt quỷ xấu xí trên Hồn Đàm của Hồn Đàm, sau đó mặt quỷ nhảy vào trong Hồn Đàm, chuẩn bị cắn nuốt linh hồn của Lục Ly.
Nhưng mà, sau khi mặt quỷ hoàn toàn tiến vào Hồn Đàm, dị biến đột nhiên xảy ra.
Chương 425 Tà Vu Đại Đế
Ngân Long Ấn Ký trên Hồn Đàm của Lục Ly đột nhiên ngân quang đại thịnh, tiếp theo ngân long đó động rồi, chạy quanh bên ngoài Hồn Đàm. Vốn ngoài Hồn Đàm có năng lượng màu xanh lục vờn quanh, sau khi ngân long này động, toàn bộ Hồn Đàm ngân quang lấp lánh, tiếp theo những năng lượng đó không ngờ toàn bộ bị ngân long hấp thu.
- Đây, đây là cái gì thế?
Trong đầu Lục Ly vang lên một tiếng gào thét, yêu ma không phải không chú ý tới trên Hồn Đàm có Ngân Long Ấn Ký. Nhưng trước giờ Ngân Long Ấn Ký này đều không có bất kỳ phản ứng gì, Lục Ly khi linh hồn của Lục Ly sắp sụp đổ, Ngân Long Ấn Ký cũng không nhúc nhích. Sao sau khi linh hồn chủ của hắn tiến vào Hồn Đàm lại lập tức động?
Động cũng không quan trọng!
Mấu chốt là trong ngân long truyền đến một cỗ uy áp và năng lượng khủng bố, bắt đầu cắn nuốt ngược lại năng lượng và linh hồn của hắn.
Lão yêu ma đột nhiên có một loại minh ngộ, ngân long này dường như vẫn đang chờ linh hồn chủ của hắn tiến vào Hồn Đàm? Sau đó thì lập tức trấn áp, khiến hắn không thể trốn?
Lục Ly cũng hoảng sợ, hắn biết trong Hồn Đàm có Ngân Long Ấn Ký.
Khi hắn đột phá Hồn Đàm cảnh, trong Hồn Đàm tự dưng có thêm một Ngân Long Ấn Ký, lúc ấy Thú Nha cũng đã biến mất, hắn còn nghi ngờ một đoạn thời gian.
Sau khi Ngân Long Ấn Ký này xuất hiện, chưa từng xuất hiện bất kỳ dị động gì, hôm nay là lần đầu tiên xuất động. Trong Hồn Đàm lúc này không chỉ có có yêu ma, còn có một con ngân long bay loạn, bảo Lục Ly làm sao mà không sợ cho được?
Có điều hoảng sợ rất nhanh liền biến thành kinh hỉ!
Bởi vì hắn cảm thấy năng lượng màu xanh lục trong Hồn Đàm đang không ngừng biến mất, mặt quỷ đó cũng không ngừng yếu đi, hơn nữa không ngừng chạy tới chạy lui trong Hồn Đàm, ý đồ muốn lao ra khỏi Hồn Đàm. Chỉ là bên ngoài Hồn Đàm có ngân quang, mặt quỷ vừa lao ra lập tức kêu to hoảng sợ rồi lui về.
- Đây là thứ quái quỷ gì vậy? Chuyện gì thế? Sao có thể? Không, không, không...
- Không thể, ngân long này sao lại cường đại như vậy? Không thể!
- Bổn tọa không thể chết được, bổn tọa không thể chết được...
Trong linh hồn của Lục Ly không ngừng vang lên những tiếng gào thét giận dữ, mặt quỷ càng lúc càng sợ hãi, nhưng hắn lại vô kế khả thi.
Hắn bị ngân long vây trong Hồn Đàm, ngân quang ngân long phát ra đang không ngừng cắn nuốt năng lượng của hắn, mặt quỷ của hắn càng lúc càng yếu, tốc độ của hắn càng lúc càng chậm...
- Tiểu tử, mau khống chế ngân long chết tiệt này dừng lại, bổn tọa không đoạt xá nữa, bổn tọa lập tức thả ngươi ra.
- Tiểu tử, nhanh lên! Nếu không bổn tọa sẽ đồng quy vu tận với ngươi, ngươi thả ta ra, ta tặng tất cả bảo vật trong Long Đế Quan cho ngươi. Bên trong có một gốc thiên địa thần dược, giá trị liên thành, cho dù ngươi muốn đổi một tòa phủ thành cũng không có vấn đề gì!
Yêu ma triệt để hoảng rồi, bắt đầu khuyên bảo Lục Ly, hy vọng Lục Ly khống chế ngân long dừng lại. Nhưng Lục Ly khống chế thế nào được? Mà cho dù hắn có thể khống chế, hắn khẳng định cũng sẽ không khống chế. Tin lời yêu ma? Hắn không phải kẻ ngốc.
Mặt quỷ càng lúc càng loãng, tùy thời đều có khả năng triệt để tiêu tán. Yêu ma lại truyền âm cho Lục Ly:
- Tiểu tử, trong Tà Vu Điện bên ngoài có rất nhiều chí bảo, trên thế giới này người biết mở Tà Vu Điện chỉ có bổn tọa. Tà Vu Đại Đế từng là chí cường giả có thể chống lại Trung Châu vương tộc, ngươi thả ta ra, ta giúp ngươi mở Tà Vu Điện, thế nào?
- Tà Vu Điện?
Trong lòng Lục Ly khẽ động, ngọn núi lớn mà yêu ma này nói tên là Tà Vu Sơn? Vậy Tà Vu Điện chính là tòa đại điện không cửa ở bên ngoài. Đây là cung điện của Tà Vu Đại Đế? người có thể chống lại Trung Châu vương tộc, Tà Vu Đại Đế này chắc là rất cường đại?
Động lòng thì động lòng, Lục Ly lại không bỏ qua cho lão yêu ma này, hơn nữa hắn cũng không khống chế được ngân long đó, chỉ có thể tĩnh quan kì biến.
- Đồng quy vu tận đi!
Vào khoảnh khắc cuối cùng, yêu ma hạ quyết tâm, linh hồn chủ của hắn lập tức sắp bị luyện hóa, hắn chỉ có thể kéo Lục Ly cùng chết.
Trên mặt quỷ trong suốt toả ra từng đạo lục quang lấp lánh, tiếp theo một cỗ năng lượng khủng bố từ trong mặt quỷ phát ra.
- Không tốt.
Sâu trong linh hồn Lục Ly dâng lên cảm giác nguy hiểm trí mạng, chỉ là hắn lúc này lại không làm gì được, chỉ có thể thầm nghĩ mạng ta xong rồi.
Vù.
Lúc này, ngân long vẫn đang vờn quanh ở bên ngoài đột nhiên nhảy vào trong Hồn Đàm, sau đó miệng há to nuốt mặt quỷ.
Vù!
Ngân long quang mang đại thịnh, nó không hề dừng lại mà bay lên, về lại trong Hồn Đàm rồi biến thành Ngân Long Ấn Ký lúc ban đầu, trong Hồn Đàm của Lục Ly triệt để khôi phục bình tĩnh.
- Không sao à?
Lục Ly cảm thấy rất ngạc nhiên nghi ngờ, lúc này hắn vẫn có chút ngây đơ, dù sao việc này cũng quá ly kỳ.
Phản ứng của hắn cũng rất nhanh, ngay lập tức muốn khống chế thân thể của mình. Hắn đột nhiên mở mắt, sau khi nhìn mấy lần, thân thể từ dưới đất bắn lên. Kết quả bởi vì bị Hàn Thiết Cự Liên trói, hắn lại kéo cả cổ quan theo cùng, cuối cùng cùng cổ quan ầm ầm đập xuống đất.
- Ta có thể động rồi?
Lục Ly há to miệng, phát ra một thanh âm run run, hắn đứng lên hoạt động thân thể. Túm Hàn Thiết Cự Liên lăng cổ quan mấy vòng, hắn lại ở trên quảng trường bạch ngọc vòng một vòng nhỏ, sau khi xác định thân thể đã hoàn toàn bị mình khống chế, hắn mừng như điên cười ha hả.
Trùng sinh sau kiếp nạn!
Đây là một loại chuyện khiến người ta sung sướng cỡ nào? Nhất là ba ngày ba đêm trước hắn phải thừa nhận rất nhiều thống khổ. Ba ngày ba đêm đó hắn giống như bị dày vò tại trong địa ngục, lúc này lại cảm thấy được đang ở trên thiên đường, Lục Ly kích động tới lệ rơi đầy mặt, không kềm chế được.
Tiểu Bạch cảm nhận được Lục Ly trước mắt lại biến thành chủ nhân nó quen thuộc, lập tức hưng phấn kêu to lên. Lục Ly tỉnh lại, vội vàng cởi Hàn Thiết Cự Liên đang trói mình ra, đi đến chỗ Tiểu Bạch.