Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 396 Ngày tàn của ngươi tới rồi

Nhìn đám người Minh Vũ, Dạ Kiêu bay về phía mình, trong lòng Đỗ Hành thầm sốt ruột, vất vả lắm mới tạo ra được cục diện này, chẳng lẽ lại thất bại trong gang tấc? Bọn họ lần này xâm nhập Thiên Đảo Hồ, chẳng lẽ lại tổn binh hao tướng, đội mưa mà về như lần trước sao?

Hắn nhìn về phía Thiên Ngục Thành, Đỗ Tử Lăng đã đi rồi, sao Đỗ Tranh vẫn chưa ra?

- Đỗ Tranh chắc sẽ ra chứ?

Trong lầu các, Yên phu nhân nhẹ giọng lẩm bẩm, nếu hôm nay Đỗ Tranh không ra, bên Lục Ly sẽ thắng chắc.

Nhưng khả năng này cơ hồ là bằng không, nếu Đỗ Tranh ở trong Quỷ Cốc đã giúp ba vương tộc một tay, vậy khẳng định sẽ giúp tới cùng, nếu không tất cả những gì hắn làm lúc trước sẽ không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.

Ánh mắt đám người Tử Hoàn Ninh và Tử Liên Nhi, Dạ Vũ Hàm cũng đều nhìn về phía Thiên Ngục Thành, chiến đấu bên này đã không cần chú ý, hiện tại chỉ xem Đỗ Tranh có ra hay không.

Tương tự, rất nhiều võ giả Bất Diệt cảnh, Mệnh Luân cảnh, còn có các gia tộc trên Bạch Đế Sơn đều hướng ánh mắt về phía Thiên Ngục Thành, chờ đợi Đỗ Tranh xuất hiện.

Vù!

Lúc này, bên Thiên Ngục Thành có hai bóng người bay lên, có điều là một Bất Diệt cảnh đang ngồi trên Mệnh Luôn mang theo Đỗ Tử Lăng.

Hai người hóa thành một đạo lưu quang bay tới, trong cặp mắt hoa đào của Đỗ Tử Lăng toàn là vẻ đắc ý, hắn nhìn Lục Ly ở xa xa, cười lạnh:

- Lục Ly, ngày tàn của ngươi tới rồi.

Trong lòng đám người Yên phu nhân, Bạch Thu Tuyết run lên, Đỗ Tranh vẫn ra rồi.

- Vù.

Đỗ Tử Lăng vừa dứt lời, trong Thiên Ngục Thành một chiếc chiến xa màu hoàng kim bay lên không, tiến nhanh về bên này.

Trên chiến xa có thể nhìn thấy hai bóng người mơ hồ, phía trước là một người trung niên mặc áo đen, phía sau thì là một nam tử ăn mặc như quản sự.

Tốc độ của chiến xa rất nhanh, lập tức phá không mà đến, cũng có thể thấy rõ bộ dạng của hai người.

Nhưng...

Sau khi nhìn thấy hai người, vô số người đều trợn tròn mắt. Yên phu nhân, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương, Lục Ly, còn cả vô số người của Thiên Đảo Hồ đều vô cùng kinh ngạc, bởi vì bọn họ đều nhận ra nam tử trung niên nho nhã đứng đằng trước.

Đỗ tổng quản của Thiên Phạt Phách Mại Tràng!

Người phía sau Lục Ly cũng nhận ra, chính là Chiêm Dương quản sự của Thiên Phạt Phách Mại Tràng. Lục Ly nhớ rất rõ, khi hắn ở phòng đấu giá cạnh tranh mua bản nguyên tinh huyết, chính là Đỗ tổng quản này giúp hắn cầm cố Thiên Xà Quả, mới có thể ra giá hai ngàn vạn mua tinh huyết đó.

Đỗ tổng quản này là tổng quản của Thiên Phạt Phách Mại Tràng, rất nhiều người đều nhận ra, các trưởng lão, quản sự của rất nhiều gia tộc ở Thiên Đảo Hồ tới phòng đấu giá bán ra hoặc là đấu giá bảo vật, đều là Đỗ tổng quản tự mình tiếp đãi. Trong nhận thức của rất nhiều người, người này chỉ là một tổng quản nhỏ, thực lực cũng không mạnh, chỉ có Bất Diệt cảnh.

Chiến xa phá không mà đến, bồng bềnh bên cạnh Bạch Đế Sơn, Đỗ tổng quản nhìn lướt qua hiện trường, mỉm cười nói:

- Tại hạ Đỗ Tranh, bái kiến chư vị, nơi này náo nhiệt quá. Đỗ Hành quốc chủ, ngươi bảo Đỗ công tử mời ta đến có chuyện gì.

Toàn trường xôn xao, người này quả nhiên chính là Đỗ Tranh, người đứng thứ hai Bắc Mạc.

Danh khí của Đỗ Tranh rất lớn, lại chưa bao giờ lộ diện công khai, lần này là lần đầu tiên lộ rõ thân phận. Rất nhiều người đều không ngờ Đỗ tổng quản bình thường luôn cười hỉ hả này lại là Đỗ Tranh, đại tổng quản của Bắc Mạc Thiên Phạt Phách Mại Tràng, người xếp thứ hai trên Bắc Mạc Chiến Thần Bảng.

- Ặc.

Đám người Đỗ Hành, Đỗ Tử Lăng đều ngây ra, Đỗ Hành tất nhiên biết người này chính là Đỗ Tranh. Hắn không rõ là Đỗ Tranh đã ra rồi sao lại không ra tay? Còn làm bộ như không quen biết với hắn?

Sau khi sững sờ một thoáng, liền trầm giọng nói:

- Đỗ Tranh đại nhân, xin giúp chúng ta diệt sát mấy kẻ địch này, chúng ta vô cùng cảm kích. Ngày sau có yêu cầu gì, Đỗ Hành nhất định sẽ khiến đại nhân hài lòng.

Toàn trường lúc này đều im lặng, đám người Dạ Tra, Minh Vũ cũng không động thủ, ánh mắt đều nhìn về phía Đỗ Tranh, chờ quyết định của hắn.

- Ha ha!

Đỗ Tranh lắc đầu cười khổ nói:

- Đỗ quốc chủ nói gì vậy? Thiên Phạt Phách Mại Tràng đến Bắc Mạc là để làm ăn, tuyệt đối không thể can thiệp vào phân tranh của Bắc Mạc, đây là thiết luật của gia tộc chúng ta. Hơn nữa các đại tộc ở Trung Châu đều có ước định, Trung Châu gia tộc không thể can thiệp vào nội vụ của các lục địa, chư vị chẳng lẽ chưa nghe nói tới à? Cho nên... Đỗ quốc chủ, xin lỗi, ta không giúp được ngươi.

- ...

Cả đám người đều trợn mắt, ở trong Quỷ Cốc tuy không bại lộ thân phận, nhưng rất nhiều người đều có thể khẳng định là Đỗ Tranh hỗ trợ.

Đỗ Hành lại càng chắc chắn trăm phần trăm, bởi vì năm đó chính là Chiêm Dương ở sau lưng Đỗ Tranh tới liên hệ với hắn, hắn sờ sờ mũi, có chút không rõ trong hồ lô của Đỗ Tranh rốt cuộc bán thuốc gì.

Không chỉ là Đỗ Hành, Tử Hoàn Ninh, Vũ Hóa, Minh Vũ, Yên phu nhân cũng không rõ. Đỗ Tranh là diễn kịch cho ai xem? Nếu không nhúng tay vào phân tranh ở Bắc Mạc,vậy vì sao lại giúp ba vương tộc lừa giết Thiên Ngục Lão Nhân Bạch Hỉ?

Đỗ Hành trầm mặc một lát, lại chắp tay nói:

- Đỗ đại nhân nói đùa rồi, ngài đã ra... Chẳng lẽ lại không chuẩn bị làm gì?

Đỗ Hành đã ám chỉ rất rõ ràng, ý tứ là nếu Đỗ Tranh đã lộ diện, vậy không cần thiết phải giả vờ làm thánh nhân nữa, nếu không cứ trốn trong hội đấu giá không phải tốt hơn à?

- Ta ra tất nhiên là có việc!

Đỗ Tranh hơi gật đầu, sau đó nhìn về phía Lục Ly, cười cười chắp tay nói:

- Ta ra là để tìm Lục công tử: Lục công tử, ngươi từng ở hội đấu giá của chúng ta thế chấp một gốc Thiên Xà Quả, về sau cũng không đến xử lý? Lần này nếu ngươi đã tới, vậy tới chỗ ta ngồi chơi chút nhé? Chúng ta thương nghị một chút, xem sau này có khả năng hợp tác hay không? Lục công tử, nể mặt Đỗ mỗ chút được không?

Sắc mặt đám võ giả Đỗ Hành, Đỗ Tử Lăng, Dạ Vũ Hàm lập tức biến đổi, ám chỉ Đỗ Tranh đưa ra đã vô cùng rõ ràng.
Chương 397 Ngăn cơn sóng dữ

Lần này hắn đi ra, không ngờ là kê sân cho Lục Ly.

Phù phù.

Tử Hoàn Ninh thở hắt ra một hơi, thầm lấy làm may mắn vì vừa rồi hắn không động thủ.

Trong đầu hắn đột nhiên có một ý tưởng rất lớn gan, Đỗ Tranh vòng một vòng lớn, bày ra một đại cục kinh thiên, không phải chỉ là để... Giao hảo với Lục Ly chứ?

Thân phận của Lục Ly kỳ thật rất dễ tra, nếu hắn im lặng ở Địch Long bộ lạc, có lẽ không ai biết được thân phận của hắn.

Một khi hắn quật khởi và có danh tiếng, sẽ rất dễ dẫn tới sự hoài nghi của các thế lực lớn, nếu điều tra thì sẽ có thể đoán ra.

Năm đó Lục Nhân Hoàng ở Thiên Đảo Hồ, bởi vì Minh Vũ mà đại náo Bạch Đế Sơn, thiếu chút nữa một chưởng đập chết Thiên Ngục Lão Nhân. Về sau tuy Bạch gia phong tỏa tin tức, nhưng đại sự như vậy sao có thể giấu được? Một số gia tộc đều nhận được tin tức.

Minh Vũ lại quỳ ở Huyết Sát Đảo, gọi một tiếng thiếu chủ, thân phận của Lục Ly kỳ thật đã bị rất nhiều người hoài nghi. Tuy về sau Minh Vũ rời đi, không tới Huyết Sát Đảo nữa, nhưng trước đó không lâu lại không phải đã xuất hiện à? Đeo mặt nạ Quỷ Sát cũng không thể ngăn cách được sự tra xét của Quân Hầu cảnh.

Cho nên Tử Hoàn Ninh biết được nội tình nên không động thủ, Đỗ Hành và Kỳ Thiên Hà lại cho rằng có Đỗ Tranh làm chỗ dựa, không phải cố kỵ gì. Quốc chủ Thiên Lương Quốc bị Thiên Ngục Lão Nhân trảm sát, Dạ Lệ cho dù biết thân phận của Lục Ly cũng sẽ ra tay.

Khiến Đỗ Hành cảm thấy rất hoang đường là, Đỗ Tranh cuối cùng cũng ra, nhưng lại là để kê sân cho Lục Ly. Phóng thích một tín hiệu với toàn trường - hắn là đứng ở bên phe Lục Ly, ai dám đắc tội với Lục Ly, vậy chính là đối địch với hắn!

Bất kỳ âm mưu gì cũng đều là để đạt được lợi ích nào đó, nếu không người bố cục chính là bị bệnh thần kinh.

Đỗ Tranh không phải bị thần kinh, hắn khẳng định là muốn đạt được lợi ích. Lúc trước mọi người suy đoán hắn có quan hệ với Đỗ Hành, muốn giúp Đỗ Hành nhất thống Bắc Mạc, hiện tại lại đứng ở phía lập với Đỗ Hành.

Cho nên suy đoán này là sai.

Sau khi Đỗ Tranh tỏ thái độ, chiến đấu kỳ thật đã kết thúc, Đỗ Tranh bày một đại cục kinh thiên, vòng một vòng lớn, hắn có được lợi ích gì?

Chẳng có gì cả!

Lợi ích duy nhất hắn có thể đạt được chính là tình hữu nghị với Lục Ly.

Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nếu Đỗ Tranh đứng ở bên Đỗ Hành, bên Lục Ly sẽ thảm bại, nếu là ngược lại... Lục Ly có thể đại thắng!

Thảm bại và đại thắng, chênh lệch này cực lớn, có thể tạo thành trùng kích rất lớn đối với Lục Ly, độ hảo cảm của Lục Ly đối với Đỗ Tranh khẳng định sẽ đề thăng vô hạn.

Đỗ Tranh vì sao muốn lấy lòng Lục Ly? điều này cũng dễ hiểu, không nói Lục Ly là thân phận đệ tử trực hệ của Lục gia, chỉ nói Lục Nhân Hoàng, cha của Lục Ly đã đủ để Đỗ Tranh bỏ ra một cái giá cực lớn để giao hảo Lục Ly.

Cho nên Tử Hoàn Ninh mới hoài nghi, Yên phu nhân ở phía dưới cũng hoài nghi như vậy. Chỉ có đám người Đỗ Hành, Đỗ Tử Lăng, Tử Liên Nhi, Dạ Vũ Hàm là ngạc nhiên, căn bản không nghĩ ra Đỗ Tranh vì sao lại làm như vậy?

Thân là người trong cuộc, Lục Ly lúc này cũng không nghĩ ra, có điều đã có người tung cành oliu, hắn tất nhiên từ chối thì bất kính.

Hắn chắp tay cười nói:

- Đỗ tổng quản đã có thịnh tình như vậy, Lục mỗ sao có thể không lĩnh tình? Có điều... Có thể chờ thêm một lát để ta xử lý xong chuyện nơi này đã không?

- Được!

Đỗ Tranh gật đầu, mỉm cười nói:

- Lục công tử ngươi cứ làm việc đi, Đỗ mỗ ở hội đấu giá chờ đại giá.

Nói xong Đỗ Tranh, lạnh lùng nhìn lướt qua bên Đỗ Hành và Tử Hoàn Ninh, cưỡi chiến xa hoàng kim bay về Thiên Ngục Thành, rất nhanh liền biến mất trong thành.

Sự ám chỉ này của Đỗ Tranh đã vô cùng rõ ràng, thân thể Đỗ Hành rạch phá trường không, một tay tóm lấy Đỗ Tử Lăng rồi bay nhanh về phía nam.

- Trốn rồi.

Đỗ Hành cũng bỏ chạy, toàn trường không còn ai dám lưu lại, vô số võ giả Bất Diệt cảnh, Mệnh Luân cảnh đều tản ra bốn phương tám hướng, vội vàng chạy trốn.

Cường giả Bất Diệt cảnh của các gia tộc bay tới phi thuyền thiết giáp, dẫn theo công tử tiểu thư nhà mình chạy trốn. Phía dưới một cường giả Bất Diệt cảnh thủ hộ Dạ Lệ mang theo Dạ Lệ bay đi xa xa. Trong sân khắp nơi đều là người chạy trốn, loạn thành một đống.

- Công tử!

Dạ Tra nhìn về phía Lục Ly, xin chỉ thị có đuổi giết hay không, Lục Ly nghĩ nghĩ một chút rồi lắc đầu.

Hắn lần này là tới cứu người, không phải đến đồ sát, nhiều người như vậy chạy trốn, dựa vào đám người Dạ Tra thì có thể giết được bao nhiêu?

- Lục công tử, lão phu Tử Hoàn Ninh, Tử gia đại trưởng lão!

Tử Hoàn Ninh và các công tử tiểu thư của Thiên Vũ Quốc không lập tức đi ngay, Tử Hoàn Ninh chắp tay nói:

- Những lời vừa rồi lão phu nói không phải là hư ngôn, cảm tạ ngươi ở Long Đế Trủng đã cứu ta Liên Nhi nhà ta. Tử gia cũng rất hy vọng có thể kết giao với bằng hữu như ngươi, có cơ hội thì tới Thiên Vũ Thành chơi, Tử gia nhất định sẽ quét dọn giường chiếu chào đón.

Tử Hoàn Ninh vừa rồi không động thủ, cảm quan của Lục Ly đối với hắn cũng không tồi, cộng thêm lần trước ở Vũ Đế Thành Tử Liên Nhi lên tiếng nói giúp Lục Ly. Lục Ly nhìn Tử Hoàn Ninh và Tử Liên Nhi, chắp tay nói:

- Đa tạ đại trưởng lão và Liên Nhi tiểu thư, ngày sau có rảnh nhất định sẽ tới bái phỏng.

- Vậy chúng ta cáo từ trước!

Tử Hoàn Ninh vung tay lên, phi thuyền thiết giáp tỏa ra một đạo quang mang rồi phá không bay đi. Tử Liên Nhi nhìn Lục Ly, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, trong lòng lại thở dài nặng nề.

Bạch Đế Sơn vừa rồi còn ầm ĩ lập tức trở nên vắng vẻ, chỉ để lại chiến trường tan hoang và mấy chục cỗ thi thể.

Dạ Tra ra hiệu cho Dạ Kiêu, Dạ Kiêu bay xuống kéo trưởng lão Thanh Loan tộc từ trong hố sâu ra. Cả người trưởng lão đó đều là máu, xương cốt cũng gãy mấy cái, có điều vẫn chưa chết.
Chương 398 Sơ Nữ Diệp

Dạ Tra biết rõ trưởng lão này không chết được, nếu không cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hắn rất tự tin với thủ đoạn phòng ngự của Thanh Loan tộc.

Dạ Tra lấy ra một chiếc phi thuyền thiết giáp, mọi người bay lên. Lục Ly nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt hướng về phía Yên phu nhân ở xuống phía dưới, nói:

- Phu nhân, chuyện về sau ngươi đi xử lý đi.

Yên phu nhân lúc này vẫn đang cân nhắc xem Đỗ Tranh có mưu đồ gì, bị Lục Ly nói cho bừng tỉnh, nàng ta gật đầu nói:

- Lục công tử, ơn lớn không lời nào cảm tạ hết được, chuyện về sau ta có thể xử lý.

Đỗ Hành đào tẩu, Kỳ Thiên Hà bị thương bỏ chạy, Dạ Lệ bị thương nặng được người ta mang đi, Tử Hoàn Ninh không nhúng tay vào chiến sự của Thiên Đảo Hồ.

Mấu chốt nhất là Đỗ Tranh ra mặt tỏ rõ thái độ, đại cục đã định. Đại quân của ba nước rất nhanh liền thối lui, hơn nữa trong thời gian ngắn khẳng định không dám lại tấn công. Lục Ly đã ngăn cơn sóng dữ, dẹp yên loạn Thiên Đảo Hồ.

- Dạ tộc trưởng, Vũ Hóa Thần, các ngươi theo ta tới hội đấu giá, Minh Vũ, các ngươi giúp Yên phu nhân ổn định cục diện.

Lục Ly lại hạ lệnh, hắn vẫn không quá tín nhiệm Đỗ Tranh, tất nhiên không thể đến một mình. Dù sao Đỗ Tranh này quá khác thường, dẫn theo Dạ Tra, Vũ Hóa Thần ít nhất đảm bảo an toàn hơn.

Dạ Tra tóm lấy Lục Ly, Vũ Hóa Thần theo sát đằng sau, ba người phóng tới Thiên Ngục Thành. Đám người Minh Vũ bay xuống, đứng ngoài Lộ Thiên Các Lâu, Dạ Kiêu chữa thương cho trưởng lão Thanh Loan tộc, hai trưởng lão còn lại thì trầm mặc mà đứng.

- Chúng ta thắng rồi?

Lúc này Bạch Hạ Sương vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ, nàng ta rất nhanh liền mừng rỡ như điên hét lên. Trên Bạch Đế Sơn cũng bộc phát ra những tiếng hoan hô, vô số người hô to tên Lục Ly. Đối với bọn họ mà nói, Lục Ly chính là ân nhân cứu mạng, là thần thủ hộ thế hệ mới của Thiên Đảo Hồ.

Yên phu nhân và Bạch Thu Tuyết nhìn nhau, hai người lại không vui lắm, ngược lại biểu cảm trên mặt có chút là lạ.

Trong đầu hai người đều có một hoài nghi, Đỗ Tranh làm ra bố cục này, mục đích là để giao hảo với Lục Ly. Nói một cách khác, Đỗ Tranh để giao hảo Lục Ly, bố cục lừa giết Thiên Ngục Lão Nhân và Bạch Hỉ.

Tuy việc này chắc không có liên quan trực tiếp tới Lục Ly, nhưng Thiên Ngục Lão Nhân và Bạch Hỉ rất có khả năng là vì Lục Ly mà chết.

Đỗ Tranh muốn giao toàn bộ Thiên Đảo Hồ cho Lục Ly, tặng cho hắn một phần hậu lễ. Mà nếu Lục Ly muốn trở thành chúa tể của Thiên Đảo Hồ, Thiên Ngục Lão Nhân và Bạch Hỉ nhất định phải chết!

Vốn Lục Ly cứu Bạch gia, cứu Thiên Đảo Hồ, Yên phu nhân và Bạch Thu Tuyết nên cảm động đến rơi nước mắt.

Nhưng trong lòng hai người lại không biết là tư vị gì, có một loại cảm giác như nghẹn ở cổ, cả người đều không thoải mái.

Đại sảnh tiếp đãi của hội đấu giá rất im lặng, bên trong không có một người khách nào, chỉ có Chiêm Dương dẫn theo hai thị nữ nghênh đón.

Nhìn thấy Lục Ly dẫn theo hai người Dạ Tra bước vào, trên mặt Chiêm Dương lập tức lộ ra nụ cười như tắm gió xuân, khom người nói:

- Hoan nghênh Lục công tử, hoan nghênh hai vị đại nhân.

Lục Ly gật đầu, Chiêm Dương làm một động tác mời:

- Mời ba vị vào, tổng quản đang ở bên trong cung nghênh ba vị.

Dưới sự dẫn đường của Chiêm Dương, ba người Lục Ly đi vào trong một điện xa hoa, bên trong trang trí vô cùng lộng lẫy, có tám thị nữ xinh đẹp đứng hầu. Trên bàn bằng vàng bày đầy món ngon, dường như đã sớm chờ Lục Ly tới.

Đỗ Tranh không ở bên ngoài đón chào, đương nhiên cũng không ngồi, mỉm cười đứng trong đại điện nhìn Lục Ly, nói:

- Lục công tử, ngươi là khách ít đến, lần trước sau khi gặp mặt Đỗ mỗ vẫn luôn chờ ngươi, ngươi lại một lần cũng không chịu chiếu cố sinh ý của chúng ta.

Lục Ly đương nhiên cũng không coi những lời khách sáo này là thật, cười ha ha rồi ngồi xuống sau một đài hoàng kim, Dạ Tra và Vũ Hóa Thần lại không ngồi, chỉ đứng sau lưng Lục Ly.

Sau khi Đỗ Tranh ngồi xuống, sai thị nữ dâng trà thơm, lúc này mới nói:

- Lục công tử, lá trà này tên là Sơ Nữ Diệp, xuất phát từ Sơ Nữ Sơn ở phía bắc Trung Châu, ngụ ý ngọt lành tuyệt vời giống như xử nữ, ngươi nếm thử đi!

Vũ Hóa Thần và Dạ Tra đều nhìn lá trà, Dạ Tra còn vươn thần niệm ra kiểm tra, tựa hồ sợ nước trà có vấn đề.

Lục Ly lại không hề do dự cầm trà lên ngửi một hơi, nhấp một ngụm, nhắm mắt lại phẩm vị một hồi, lúc này mới gật đầu nói:

- Lục Ly không hiểu trà, nhưng cũng có thể phẩm ra đây là trà ngon cực phẩm, dường như...còn có thể tẩm bổ linh hồn?

- Ha ha ha!

Đỗ Tranh cười ha hả, vươn ngón cái ra nói:

- Người phi thường làm chuyện phi thường, Lục công tử khí độ phi phàm, Đỗ mỗ bái phục. Ừ, kỳ thật lá trà cũng là linh thảo tẩm bổ linh hồn, một lạng có giá trăm vạn huyền tinh, không phải là ngươi thì ta cũng không nỡ lấy ra.

Đỗ Tranh nói xong lại nhìn Dạ Tra và Vũ Hóa Thần, nói:

- Dạ huynh và Vũ huynh cũng nếm thử đi? Ừ... Bí thuật này của Dạ huynh tuy rất huyền diệu, nhưng Đỗ mỗ vừa hay cũng tu luyện một loại bí thuật, có thể nhìn thấu hình dáng của Dạ huynh. Về phần thân phận của Dạ huynh, ngươi có thể yên tâm, Đỗ mỗ tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.

- Ặc.

Lục Ly biến sắc, trên người Dạ Tra thì tỏa ra sát khí rồi rất nhanh lại biến mất, Đỗ Tranh không ngờ nhìn thấu được thân phận của Thanh Loan tộc?

Phải biết rằng Thanh Loan tộc ở Trung Châu cũng có mấy cừu gia vô cùng khủng bố, một khi để mấy đại tộc đó biết Thanh Loan tộc còn có dư nghiệt sống sót, mấy đại tộc đó lập tức sẽ phái cường giả tới đây đuổi giết.

- Ha ha!

Đỗ Tranh cười nhạt, xua tay nói:

- Dạ huynh và Lục công tử đừng căng thẳng, Đỗ mỗ không có ý khác. Nếu có ý gì khác, lúc này cũng không ngồi cùng ba vị, không phải sao?

Lục Ly và Dạ Tra bình tĩnh lại, ngẫm lại cũng đúng. Nếu Đỗ Tranh có ý đồ khác, lúc này e là cường giả của Trung Châu đại tộc đã giết tới Bắc Mạc rồi.
Chương 399 Ngươi là người điên

Lục Ly nâng chung trà lên uống một ngụm, hỏi:

- Đỗ tổng quản, có một số nghi hoặc ta vẫn rất khó hiểu, không biết có thể hỏi ra không?

Đỗ Tranh rất khác thường, Lục Ly quyết định đập nồi hỏi tới cùng, chưa rõ mưu đồ của Đỗ Tranh, hắn nửa đêm sẽ ngủ không yên, đây chính là người đứng thứ hai trên Bắc Mạc Chiến Thần Bảng.

Đỗ Tranh dường như đã sớm đoán được Lục Ly sẽ hỏi vậy, gật đầu nói:

- Lục công tử cứ nói, Đỗ mỗ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.

- Được!

Lục Ly hỏi thẳng:

- Chuyện ở Quỷ Cốc ngươi có nhúng tay vào không?

Vũ Hóa Thần và Dạ Tra không uống trà, vẫn đứng sau Lục Ly, lúc này ánh mắt đều hướng về phía Đỗ Tranh, cũng rất tò mò.

Đỗ Tranh vung tay lên, bảo thị nữ và Chiêm Dương lui ra ngoài, lúc này mới gật đầu nói:

- Đỗ mỗ đích xác có nhúng tay, thậm chí...Bố cục đó là ta bố trí, ta tìm Đỗ Hành liên lạc với Vũ huynh, liên thủ lừa giết Thiên Ngục Lão Nhân. Đương nhiên, Vũ huynh biết đấy, ta không động thủ, chỉ bố trí một đại trận, vây khốn Thiên Ngục Lão Nhân.

- Ha ha, kỳ thật việc này nói ra thì Đỗ mỗcũng phải rất mạo hiểm. Nếu Trung Châu đại tộc biết Đỗ mỗ nhúng tay vào phân tranh của Bắc Mạc, sẽ hỏi tội Đỗ gia chúng ta. Đến lúc đó Đỗ mỗ cũng khó thoát khỏi cái chết, đây chính là chuyện phạm vào kiêng kị, hy vọng Lục công tử và Dạ huynh, Vũ huynh đều giữ bí mật cho ta!

- Cái này...

Ba người Lục Ly vô cùng kinh ngạc, Đỗ Tranh không chỉ thừa nhận một cách thoải mái, còn nói việc này là hắn bố cục. Cũng nói rõ việc này có phiêu lưu, nếu để Trung Châu đại tộc biết thì hắn sẽ bị giết.

Thế này chẳng khác nào là tặng một cái thóp cho bọn Lục Ly nắm, nếu ba người Lục Ly tới Trung Châu nói ra, Đỗ Tranh và Đỗ gia sẽ có phiền phức lớn.

Lục Ly càng lúc càng không hiểu, nếu là Đỗ Tranh bố cục, vì sao cuối cùng lại không động thủ, ngược lại còn giúp hắn?

Hắn nhíu mày hỏi:

- Đỗ tổng quản, tại hạ không hiểu. Nếu là ngươi bố cục, vừa rồi vì sao không xuất thủ đối phó chúng ta?

- Vì sao ta phải đối phó các ngươi?

Hai tay Đỗ Tranh xòe ra, nhún vai nói:

- Kỳ thật ta bố cục như vậy cũng là vì ngươi, vì sao à... là để tặng Thiên Đảo Hồ cho ngươi, thậm chí tặng cả Bắc Mạc cho gặp. Ngươi nghĩ xem hiện tại ở Bắc Mạc còn ai là đối thủ của ngươi, nếu ngươi muốn nhất thống Bắc Mạc, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.

- Dưới tay ngươi có bảy Quân Hầu cảnh, không có một thế lực và gia tộc nào là đối thủ của ngươi. Lục công tử, ngươi hiện tại chắc đã hiểu rõ địa bàn là quan trọng thế nào đối với một võ giả rồi chứ? Có Thiên Đảo Hồ hoặc là có Bắc Mạc, ngươi sẽ có được tài nguyên vô tận, ngươi còn có thể nắm giữ hàng tỉ sinh mạng của Bắc Mạc, trở thành Đại Đế thế hệ mới của Bắc Mạc.

Suy đoán của Tử Hoàn Ninh và Yên phu nhân, Bạch Thu Tuyết đã được chứng thực, Đỗ Tranh hạ một ván cờ lớn, mục đích không ngờ là để giúp Lục Ly nhất thống Thiên Đảo Hồ, nhất thống Bắc Mạc...

Lục Ly này tin tức này khiến cho giật mình, miệng há hốc, mãi lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Dạ Tra và Vũ Hóa Thần lại dường như hiểu ra gì đó, nhất là Vũ Hóa Thần vừa rồi còn có chút hoài nghi, lúc này Đỗ Tranh nói rõ, đã chứng thực suy đoán của hắn.

Vũ Hóa Thần lại nghĩ một hồi, rất nhanh liền nghĩ thông suốt. Đỗ Tranh nhìn thì rất điên cuồng, kỳ thật tất cả đều là rất hợp với lẽ thường, bàn cờ này của hắn chơi rất hay.

Đỗ gia chắc không có lòng ngấp nghé Bắc Mạc, một lòng muốn phát triển ở Trung Châu. Ý nghĩa có được một Bắc Mạc cũng không quá lớn, chẳng thà giao hảo với một đệ tử trực hệ của Lục gia, một người con trai của Nhân Hoàng đối với Đỗ gia là cũng có lợi. Huống chi Lục Ly năm ấy mới mười sáu tuổi đã có thể trảm sát Mệnh Luân cảnh đỉnh phong, còn có chủng tộc thần bí nguyện trung thành, thực sự là tiền đồ vô hạn.

Thiên Ngục Lão Nhân rất nhanh sẽ chết già, đến lúc đó Thiên Đảo Hồ cũng sẽ bị ba vương tộc lớn huyết tẩy, bị ba nước chiếm lĩnh, không bằng tặng Thiên Đảo Hồ cho Lục Ly...

Lục Ly trầm mặc khoảng ba nén hương, mới thở hắt ra một hơi, cười khổ nói:

- Đỗ Tranh, ngươi... Là người điên.

Để kết giao với bằng hữu như hắn, để tặng cho hắn một cái nhân tình, để trao Thiên Đảo Hồ Bắc Mạc cho hắn. Đỗ Tranh hạ một bàn cờ lớn, tất cả cường giả của Bắc Mạc đều là quân cờ của hắn.

Hắn chơi cờ rất hay, nhưng vô số quân cờ lại hôi phi yên diệt, vô số người chết đi, Thiên Đảo Hồ lúc này vẫn đang đổ máu.

Thiên Ngục Lão Nhân chết, Bạch Hỉ chết, Dạ gia tộc trưởng chết, một Quân Hầu cảnh của Thiên Vũ Quốc chết. Đại bộ phận cường giả của Thiên Đảo Hồ và một vạn Hồn Đàm cảnh cơ hồ là chết hết, con dân bình thường của Thiên Đảo Hồ lúc này cũng đã chết quá nửa?

Chỉ để tặng hắn một cái nhân tình, lại khiến sinh linh đồ thán, khiến vô số người chết đi, khiến cả Bắc Mạc đều nổi lên mưa máu gió tanh, Đỗ Tranh không phải điên thì là gì?

Đỗ Tranh chỉ mỉm cười không hề để bụng, ngược lại còn nghiêm mặt nói:

- Lục công tử, Bắc Mạc quá nhỏ, ngươi sớm muộn gì cũng phải tới Trung Châu tung hoành tranh bá. Trung Châu còn tàn khốc hơn nơi này, chuyện âm độc hơn cũng nhiều không đếm xuể, sau này ngươi sẽ chết lặng. Trên thế giới này ngươi muốn ngạo nghễ đứng trên đỉnh phong,vậy nhất định phải đạp lên thi cốt của vô số người mà thượng vị. Đây là ta làm người lớn tuổi, tặng cho ngươi một bài học, cũng là Đỗ gia tặng cho ngươi một lễ gặp mặt nho nhỏ. Đỗ Tranh.. Rất hy vọng được kết giao với bằng hữu như ngươi.

Chiến loạn của Thiên Đảo Hồ rất nhanh được bình ổn, cường giả ba nước đều hạ lệnh, đại quân lập tức rút lui. Đại nhân vật của các nước đều có nghiêm lệnh, ai còn dám giết một người của Thiên Đảo Hồ, còn dám cướp một viên huyền tinh thì giết không cần hỏi.

Đỗ Tranh đã đứng sang bên Lục Ly, cường giả mà Lục Ly có đã có thể lực ép tất cả thế lực của Bắc Mạc. Lúc này còn ai dám xằng bậy? Vạn nhất chọc tức Lục Ly trực tiếp giết tới vương thành, diệt cả ba nước thì sao?
Chương 400 Vua không ngai

Yên phu nhân phái quân đội võ giả đi tiếp quản địa bàn đã thất thủ, có điều cũng chẳng có gì để tiếp quản. Rất nhiều thành trì đều bị san thành bình địa, tất cả thứ tốt đều bị cướp sạch, dược thảo trong dược điền cũng bị nhổ hết.

Rất nhiều gia tộc của Thiên Đảo Hồ bắt đầu dẫn đội đuổi giết, Thiên Đảo Hồ chết nhiều người như vậy, lúc này đang đại thắng tất nhiên phải thừa thắng xông lên.

Yên phu nhân không để ý tới những quân đội truy kích, chỉ bảo bọn họ đừng đuổi giết ra khỏi Thiên Đảo Hồ là được. Lần này người của Thiên Đảo Hồ đã chết quá nhiều, cho họ phát tiết một chút lửa giận cũng tốt.

Sau khi Lục Ly rời khỏi hội đấu giá, không tới Bạch Đế Sơn, mà là trực tiếp trở về Lạc Thần Đảo. Hắn có chút không dám gặp Yên phu nhân và Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương.

Đỗ Tranh tặng một phần hậu lễ, chỉ cần Lục Ly hiện tại muốn, hắn lập tức có thể trở thành vương của Thiên Đảo Hồ, tiếp theo thì nhất thống Bắc Mạc, trở thành Đại Đế mới.

Đáng tiếc...

Đỗ Tranh không hiểu Lục Ly, phương thức tặng lễ này không đúng.

Lục Ly không chỉ không quá cảm kích, ngược lại trong lòng còn có chút kháng cự với người như Đỗ Tranh. Vì lợi ích, không tiếc kéo theo nhiều người vô tội như vậy chôn cùng, người này là kẻ điên.

Không thể phủ nhận một điều!

Lục Ly hiện tại đích xác đã trở thành cứu thế chủ và thủ hộ thần, vua không ngai của Thiên Đảo Hồ, cũng chỉ có Lục Ly mới có thực lực thủ hộ Thiên Đảo Hồ. Chỉ cần một ngày Lục Ly chưa chết, ba vương tộc lớn e là vĩnh viễn sẽ không dám tấn công Thiên Đảo Hồ, Lục Ly trở thành Thiên Ngục Lão Nhân thứ hai rồi.

Chân tướng của sự thật thì chỉ có số ít người biết, rất nhiều người cũng chỉ là hoài nghi, ngoài mặt nhìn thì là Lục Ly ngăn cơn sóng dữ, trấn áp cường giả ba nước, cứu vớt Thiên Đảo Hồ.

Tin tức này giống như hoa tuyết truyền ra, cái tên Lục Ly cũng vang vọng toàn bộ Thiên Đảo Hồ. Một số người sống sót đều bắt đầu lập bài vị trường sinh, ngày đêm cúng bái Lục Ly.

...

Đại quân thế tới rào rạt, lại về cũng nhanh!

Chỉ mười ngày, tất cả đại quân đến xâm phạm đều rút lui, toàn bộ các đảo của Thiên Đảo Hồ đều khôi phục. Người bị thương bắt đầu được cứu trị, người chết thì thi thể được an táng, rất nhiều hồ nước bị máu nhiễm đỏ của Thiên Đảo Hồ lại trở nên trong suốt.

Thiên Đảo Hồ khôi phục bình tĩnh, nhưng rất nhiều người lại đã không còn. Bố cục thế lực của Thiên Đảo Hồ bị phá vỡ. Có gia tộc lúc trước chiếm cứ đảo cấp bốn hiện giờ cường giả bị chết quá nhiều, đã không còn thực lực uy hiếp tứ phương, khó tránh khỏi sẽ bị người ta ngấp nghé. Tuy trong thời gian ngắn không ai dám động thủ, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị gia tộc còn lại cướp đoạt.

Bạch Đế Sơn là một mảng bình tĩnh, người của Thiên Ngục Thành dường như cũng ít đi nhiều. Hiện tại náo nhiệt nhất ngược lại là Lạc Thần Thành, tộc trưởng các gia tộc và thủ lĩnh các thế lực của Thiên Đảo Hồ đều thăm hỏi vua không ngai của Thiên Đảo Hồ.

Lục Ly không gặp một ai, bảo Liễu Di và Cửu trường lão đi tiếp đãi, thật sự không nên để Vũ Hóa Thần ra mặt. Hắn một mình ở hậu viện mười ngày, vẫn chưa chưa nghĩ ra nên đi gặp Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương thế nào.

Ngày thứ mười một, Lạc Thần Thành có một khách nhân đặc biệt, Yên phu nhân đã tới.

Người này thì Lục Ly không thể không gặp, hắn bảo Liễu Di dẫn Yên phu nhân vào hậu viện, ở trong một thiên điện gặp mặt Yên phu nhân.

Minh Vũ đứng sau lưng Lục Ly, vẫn đeo Quỷ Sát Quỷ Sát. Yên phu nhân không còn tiều tụy như ngày đó, người mặc váy đen, bên tai đeo hai chuỗi hạt châu đen, trên cổ cũng đeo vòng cổ làm bằng trân châu đen, càng làm tôn lên da thịt trắng ngần của nàng ta, lộ ra vẻ lãnh diễm vô cùng.

Yên phu nhân vào một mình, sau khi tiến vào nàng ta cúi người thi lễ, cung kính nói:

- Thiếp thân Bạch Yên bái kiến Lục công tử.

Đây hoàn toàn là tư thái hạ nhân thấy thượng vị giả, Lục Ly có chút xấu hổ sờ sờ mũi nói:

- Phu nhân ngồi đi, người đâu, dâng trà.

Thị nữ dâng trà thơm, Yên phu nhân không uống, nhìn Minh Vũ, thản nhiên nói:

- Lục công tử, ta có thể nói riêng mấy câu với ngươi không?

Mắt Minh Vũ lạnh lùng đảo qua, trên người tràn ngập sát khí, Lục Ly lại xua tay nói:

- Minh Vũ, ngươi lui xuống trước đi.

Minh Vũ ném cho Yên phu nhân một ánh mắt cảnh cáo, thân thể lóe lên lui xuống. Lục Ly càng cảm thấy xấu hổ, ho khan một tiếng, nói:

- Phu nhân, tình huống của Bạch Đế Sơn như thế nào rồi? Cục diện của nơi khác trên Thiên Đảo Hồ đã được khống chế chưa?

- Nhờ phúc của Lục công tử, Bạch Đế Sơn rất ổn!

Yên phu nhân hơi gật đầu, sau đó lại có chút chua nói:

- Về phần... Tình huống nơi khác, Lục công tử chắc rõ hơn thiếp thân chứ? Những đảo chủ tộc trưởng đó mỗi ngày đều chạy tới chỗ ngài, lúc này bên ngoài vẫn có mấy chục người kia kìa!

Lục Ly nghe ra vẻ ghen tị trong lời nói của Yên phu nhân, cũng biết nàng ta muốn biểu đạt gì. Bạch gia trước kia là bá chủ của Thiên Đảo Hồ, hiện tại lại không ai chạy tới Bạch Đế Sơn, mỗi ngày đều chạy tới Lạc Thần Thành. Vị trí bá chủ của Thiên Đảo Hồ đã đổi chủ, trong lòng Yên phu nhân có chút ghen tị và u oán là cũng có thể lý giải,

Lục Ly trầm mặc một lát, rất nghiêm túc nói:

- Phu nhân, ngươi không cần dùng ngôn từ chèn ép ta. Lục mỗ chưa bao giờ có lòng xưng bá, Thiên Đảo Hồ vẫn là của Bạch gia các ngươi. Không bao lâu nữa ta sẽ rời đi, hơn nữa không phải rời khỏi Thiên Đảo Hồ, mà là rời khỏi Bắc Mạc, có lẽ. .. Cả đời này sẽ không trở lại.

Lần này nếu không phải bởi vì Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương, Lục Ly đã sớm đưa Liễu gia vào tiểu thế giới, để Minh Vũ mang theo tới Trung Châu.

Hắn muốn đi tìm Lục gia, muốn tới Thanh Châu đoạt lại Lục Linh.

Tâm tư của hắn không ở Thiên Đảo Hồ, càng không có tâm tư muốn trở thành bá chủ. Cho nên phần hậu lễ này của Đỗ Tranh, xem như không tặng đúng người.

Chuyến này tới Trung Châu không biết bao lâu, không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Hắn không chỉ muốn tới Trung Châu, còn muốn tới Thanh Châu.

Advertisement
';
Advertisement