Chương 391 Đứng sau lưng Lục Ly
Tử Liên Nhi và Dạ Vũ Hàm kỳ thật có chút không đành lòng nhìn xuống, nhưng là đệ tử ưu tú nhất của hai nhà, bọn họ sau này phải gánh vác gánh nặng chấn hưng gia tộc, thủ vệ tộc nhân.
Bất luận thiên tài có ưu tú tới đâu cũng phải trải qua sự tẩy lễ của máu và lửa. Nếu không vĩnh viễn không thể một mình đảm đương một phía, không thể trở nên trưởng thành.
Bên Thiên Ngục Thành là một mảng bình tĩnh, trong thành không bị huyết tẩy, thậm chí rất nhiều tiểu gia tộc còn không bị cướp bóc. Lúc này vô số con dân đều đứng trong thành, nhìn về phía bắc, đợi hộ sơn đại trận đó bị đánh phá. Trong lòng bọn họ đều hiểu rất rõ, chờ sau khi Bạch Đế Sơn bị huyết tẩy sẽ tới lượt Thiên Ngục Thành.
Ầm!
Khi sắc trời về đêm, hộ sơn đại trận cuối cùng cũng lay động kịch liệt. Giống như một cái phao khí bị người ta chọc thủng, hộ sơn đại trận hóa thành hư vô. Bạch Đế Sơn giống như một thiếu nữ xấu hổ, lõa lồ lộ ra trước mắt một đám cường đạo.
Vù.
Cùng lúc đó, trong Thiên Ngục Thành một truyền tống trận sáng lên, một đạo quang mang đâm thẳng lên trời, chiếu sáng cả màn đêm đen kịt, cũng khiến vô số con mắt đã ảm đạm tuyệt vọng lại một lần nữa sáng lên hy vọng.
Tám bóng người xuất hiện trong truyền tống trận, Lục Ly ngay lập tức nhìn về phía bắc, thấy hộ sơn đại trận không ngờ đã vỡ tan, trong lòng hắn lập tức như có lửa đốt.
Hắn không hề do dự,lập tức vận dụng Long Ngâm Thần Kỹ, phát ra một trận gầm vang trời:
- Ai dám thương tổn tới Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương, Lục mỗ diệt cả tộc hắn!
Nghe thấy thanh âm quen thuộc này, thân thể mềm mại của Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đã rút xuất binh đứng trong Lộ Thiên Các Lâu run lên, nước mắt lập tức rơi lã chã như mưa.
Kỳ tích vẫn xuất hiện, Lục Ly tới rồi...
- Bùm!
Yên phu nhân vỗ lên trên một chiếc bàn trong Lộ Thiên Các Lâu, cái bàn đó lập tức vỡ nát thành bột mịn. Sau đó toàn bộ Lộ Thiên Các Lâu đột nhiên quang mang lấp lánh, một vòng bảo hộ bảy màu nho nhỏ bao phủ cả lầu các.
Tay Yên phu nhân đang chuẩn bị vỗ vào một cái bàn khác, trong bàn này còn có cơ quan. Một khi cơ quan mở ra, truyền tống trận được che giấu dưới lầu các sẽ lập tức được khởi động, ba người nháy mắt sẽ được truyền tống đi, trực tiếp tới cửa vào của tiểu thế giới.
Từ sau khi đám người Đỗ Hành đến gần Bạch Đế Sơn, Yên phu nhân vốn chưa từng rời khỏi Lộ Thiên Các Lâu này, tất nhiên là có nguyên nhân.
Độc Quả Phụ không phải là gọi suông, Yên phu nhân là một loại người giống như Vũ Luân, loại người này vĩnh viễn sẽ không đưa mình vào chỗ chết. Bạch Thu Tuyết đoán không sai, Yên phu nhân vào thời điểm cuối cùng khẳng định sẽ dẫn bọn họ đào tẩu, chứ không lựa chọn tuẫn táng.
Có điều...
Lúc này tay của Yên phu nhân ngừng lại, trong mắt nàng ta hiện lên một tia rối rắm. Vòng bảo hộ ngoài lầu các không cản được lâu, nếu Lục Ly chỉ tới tìm chết, bọn họ lại bởi vậy mà kéo dài thời gian, cuối cùng cũng sẽ phải chết cùng Lục Ly.
Cuối cùng, Yên phu nhân vẫn lựa chọn tĩnh quan kì biến, bởi vì tiếng hét giận dữ của Lục Ly đã hấp dẫn đám người Đỗ Hành và tất cả cường giả trên Bạch Đế Sơn. Uy lực của Long Ngâm Thần Kỹ rất lớn, thanh âm chấn thiên động địa. Ngữ khí của Lục Ly lại vô cùng kiêu ngạo, ánh mắt của đám người Đỗ Hành đều nhìn về phía nam.
Trong quảng trường của Thiên Ngục Thành có rất nhiều con dân đang xem náo nhiệt, bị một tiếng hét này của Lục Ly khiến cho vô số người đều thất khiếu đổ máu, nằm lăn lộn trên mặt đất, ôm đầu gào thét thống khổ
Vù.
Cường giả ba nước lưu thủ trong thành ngay lập tức bay lên, võ giả thủ hộ ở ngoài truyền tống trận lập tức rút binh khí. Có điều cường giả trong thành cũng không nhiều, chỉ có hai Bất Diệt cảnh, mười mấy Mệnh Luân cảnh, Hồn Đàm cảnh cũng rất nhiều, đều bị Long Ngâm Thần Kỹ của Lục Ly chấn cho bị thương.
- Mệnh Luân cảnh giết, Bất Diệt cảnh bắt!
Lục Ly vung tay, Dạ Kiêu dẫn theo mấy người xông ra ngoài, phàm là võ giả Mệnh Luân cảnh tới gần đều lập tức bị trảm sát.
Minh Vũ ngay lập tức phóng ra thế, trấn áp hai Bất Diệt cảnh đó, sau khi mấy người Dạ Kiêu trảm sát Mệnh Luân cảnh, lập tức thoải mái bắt giữ hai Bất Diệt cảnh đó.
- Minh Vũ, phi thuyền thiết giáp!
Lục Ly lại quát một tiếng, giới chỉ của Minh Vũ sáng lên, một chiếc phi thuyền thiết giáp đón gió phóng to, bồng bềnh trên thành trì.
- Đi!
Lục Ly bay vụt lên, đám người Dạ Tra lập tức đuổi theo, Dạ Kiêu và một trưởng lão một tay tóm cổ hai võ giả Bất Diệt cảnh, bay lên trên phi thuyền thiết giáp. Trên phi thuyền quang mang chợt lóe, phá không tiến tới Bạch Đế Sơn.
Trong thành lập tức là một mảng xôn xao, trong thành võ giả Hồn Đàm cảnh của ba nước rất nhiều, lúc này đều giật mình tỉnh lại. Nhìn phi thuyền thiết giáp phá không mà đi, vô số ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ và mê man. Bên cạnh Lục Ly sao lại có nhiều cường giả như vậy, còn có Vũ Hóa Thần vì sao lại đi theo Lục Ly?
Thiên Ngục Thành cách Bạch Đế Sơn rất gần, cưỡi xe ngựa cũng chỉ mất một lát, tốc độ của phi thuyền thiết giáp quá nhanh, hơn mười hơi thở là tới gần Bạch Đế Sơn.
Trên núi và trong không trung Bạch Đế Sơn đều vang lên những tiếng động ầm ĩ, vô số người giống như ban ngày thấy ma. Nhìn Lục Ly và mấy cường giả thần bí bên cạnh hắn, đặc biệt sau khi nhìn thấy Vũ Hóa Thần lại lộ ra vẻ không dám tin.
Tất cả cường giả đều đứng sau lưng Lục Ly, Vũ Hóa Thần cũng như vậy!
Điều này chứng minh cái gì?
Vị trí đứng là chuyện rất trọng yếu, cái này liên quan đến quan hệ chính và phụ. Nếu là bằng hữu, vậy sẽ đứng song song với nhau.
Nếu nhóm người này là tiền bối hoặc là bề trên của Lục Ly, Lục Ly khẳng định sẽ đi theo phía sau. Nhưng hiện tại Lục Ly lại đứng ở trước nhất, bảy cường giả song song đứng sau lưng Lục Ly.
Quan trọng nhất là Vũ Hóa Thần!
Vũ Linh Hư chết trên tay Lục Ly, đám người Lục Ly và Bạch Thu Tuyết, Bạch Hỉ khiến Vũ gia mất hết mặt mũi, đám người Vũ Luân tấn công Lạc Thần Đảo cũng toàn quân bị diệt.
Chương 392 Cướp người
Vũ Hóa Thần lại tự mình tới trảm sát Lục Ly, đó là cừu địch sinh tử, không đội trời chung, hiện tại lại đứng ở phía sau Lục Ly?
Rất nhiều người nhìn mà không hiểu, đám người Đỗ Hành, Tử Hoàn Ninh, Kỳ Thiên Hà, Dạ Lệ cũng vậy.
Yên phu nhân và Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương cũng không hiểu, có điều rất nhanh mắt Yên phu nhân bắt đầu sáng lên, trên khuôn mặt mỏi mệt đột nhiên trở nên rạng rỡ.
Nàng ta có chút thất thần lẩm bẩm:
- Kỳ tích vẫn xuất hiện, hổ phụ không sinh khuyển tử, con trai của Lục Nhân Hoàng quả nhiên có tài!
Ánh mắt Lục Ly nhìn quét qua Lộ Thiên Các Lâu, nhìn Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương dáng người gầy gò, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, Lục Ly bỗng dưng có chút đau lòng, trong những ngày qua hai nha đầu này đã phải trải qua những gì?
- Lục Ly.
Thần sắc của Tử Liên Nhi khi nhìn Lục Ly có chút phức tạp, nàng ta trước kia vốn có cơ hội dẫn Lục Ly về Tử gia, nhưng lại bỏ lỡ cơ hội này. Lục Ly đi vào Thiên Đảo Hồ, vậy là đã đứng ở phía đối lập với Tử gia.
Về sau ở trong Long Đế Trủng Lục Ly trảm sát Vũ Linh Hư, xem như cứu nàng ta một mạng. Sau lần đó khi gặp lại, hai bên đã đứng ở phía đối địch. Hơn nữa không còn cơ hội vãn hồi, nàng ta bỗng dưng cảm thấy tạo hóa có chút trêu người...
- Lục Ly!
Đỗ Tử Lăng lại nghiến răng nghiến lợi gầm khẽ, trong mắt một số công tử của Thiên Hàn Quốc đứng phía sau hắn đều lộ ra hận ý. Ở trong Long Đế Trủng, Lục Ly đã đánh gãy xương cốt của bọn họ, khiến bọn họ sau khi trở về thì một tháng không dám gặp người, bọn họ đã hận Lục Ly tới tận xương tủy.
- Hừ!
Đỗ Hành hừ lạnh một tiếng, hấp dẫn tầm mắt của mọi người, Đỗ Hành có một đôi mắt sắc bén như mắt ưng, quét qua trên mặt Lục Ly cũng cảm thấy giống như bị dao rạch qua. Mắt hắn tỏa định Vũ Hóa Thần, lạnh giọng nói:
- Vũ Hóa Thần, ngươi làm trò quỷ gì vậy? Ngươi sao lại đi cùng với Lục Ly?
Toàn trường xấu hổ nhất chắc là Vũ Hóa Thần, da mặt hắn có chút nóng lên, hắn là tộc trưởng của gia tộc ngũ phẩm, là cường giả Quân Hầu cảnh, là một trong những người đứng trên đỉnh phong nhất của Bắc Mạc.
Lúc này hắn lại trở thành nô lệ của người khác, ở nơi này có rất nhiều người quen, từng nhiều lần ngồi cùng nhau nâng cốc nói cười. Hiện tại một Quân Hầu cảnh như hắn lại trở thành nô lệ của người khác, điều này khiến hắn thiếu chút nữa thì có xung động muốn chui xuống đất mà trốn.
Sắc mặt hắn âm tình bất định, ánh mắt lấp lánh, cuối cùng vẫn cắn răng nói:
- Lục Ly là thiếu chủ của ta, ta tất nhiên phải đi theo hắn.
Toàn trường đều sôi trào, trong lòng rất nhiều người đều có một loại cảm giác nhân sinh như kịch, thực sự còn đặc sắc hơn cả tiểu thuyết.
- Thiếu chủ?
Đám người Đỗ Hành từ trong hai chữ này nghe ra hàm nghĩa đặc thù, ý tứ của thiếu chủ là Vũ Hóa Thần đã quy thuận phụ thân của Lục Ly? Có thể khiến một Quân Hầu cảnh quy thuận, phụ thân của Lục Ly rốt cuộc là ai, rốt cuộc cường đại tới mức nào?
Lục Ly vung tayvề phía hai người Dạ Kiêu, Dạ Kiêu và một trưởng lão ném Bất Diệt cảnh đang xách trong tay về phía trước, Lục Ly nhìn bốn Quân Hầu cảnh, nói:
- Chư vị, ta lần này đến không có ý gì khác. Ta muốn mang đi ba người, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương à Bạch Yên. Lục mỗ không muốn cùng đối địch với các ngươi, có thể nể mặt ta không?
Lục Ly vốn định cứu Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương, dù sao hắn cũng nợ hai người một cái mạng. Nhưng nếu Yên phu nhân đã đứng chung một chỗ với hai tỷ muội, với sự hiểu biết của hắn về Bạch Thu Tuyết, không mang Yên phu nhân theo, hai người khẳng định sẽ không đi.
- Khà khà.
Đỗ Hành còn chưa lên tiếng, lão tam Dạ Lệ của Thiên Lương Quốc Dạ gia cười lạnh một tiếng, ánh mắt dâm tà của hắn đảo qua trên người Yên phu nhân, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương, cợt nhả nói:
- Nể mặt ngươi? Lục Ly, ngươi là cái thá gì? Tộc trưởng nhà ta bị Thiên Ngục lão quỷ trảm sát, ba nữ nhân này bổn tọa phải mang về tế điện cho hắn, ngươi không muốn chết thì cút ngay!
Tử Hoàn Ninh không lên tiếng, Kỳ Thiên Hà lại tiếp lời:
- Đúng vậy, Lục Ly, chúng ta khổ cực lâu như vậy, chưa có được cái gì. Một câu của ngươi lại muốn dẫn người đi, nào có chuyện dễ dàng như vậy?
Theo Kỳ Thiên Hà, muốn có được tài phú của Bạch gia, vậy nhất định phải bắt Yên phu nhân. Bọn họ khổ cực tới đây, không phải vì tài phú mà Bạch gia tích lũy nhiều năm sao?
Đỗ Hành cười lạnh, trong tay có thêm một thanh chiến đao cực lớn, quát:
- Muốn mang người đi, trước tiên phải hỏi đao của ta có đồng ý hay không đã!
- Vậy là không thương lượng?
Sắc mặt Lục Ly trở nên lạnh lùng, thân thể hơi lui về phía sau, hai tay vung lên, nói:
- Động thủ cướp người, ai dám ngăn cản, trực tiếp giết chết!
Dạ Tra dẫn theo bốn người hóa thành tàn ảnh phóng tới Bạch Đế Sơn, Minh Vũ cũng động, chỉ có Vũ Hóa Thần là không nhúc nhích.
Đây là chuyện đã được thương nghị trước, Vũ Hóa Thần quen biết với nhiều người ở đây, không tiện xuất thủ. Hơn nữa Vũ Hóa Thần có Tinh Hỏa Áo Nghĩa, có thể kết hợp với huyết mạch thần kỹ dung hợp ra Tinh Hỏa Chi Thuẫn, sức phòng ngự cũng không tệ lắm, thích hợp cho bảo hộ Lục Ly.
Đám người Dạ Tra đã sớm phóng ra huyết mạch thần kỹ, sợ bị người ta nhìn thấu huyết mạch bát phẩm. Tốc độ của bốn người đều được khống chế không quá nhanh, nhìn thì không khác gì Quân Hầu cảnh tiền kỳ bình thường. Bốn người lao thẳng tới Lộ Thiên Các Lâu, dường như muốn cường hành mang ba người Yên phu nhân, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đi.
- Hừ!
Thiên Hàn Quốc Dạ Lệ động thủ đầu tiên, trong bụng một viên Bản Mệnh Châu ngưng hiện, giống như của Vũ Hóa Thần cũng cấp tốc phóng to, biến thành một viên thiên thạch cực lớn đường kính một trượng. Bên trên có khí lưu màu đen vờn quanh, tỏa ra hung uy khó lường.
- Ra.
Ấn ký tiểu thú màu tím trên cổ Dạ Lệ xuất hiện, một đoàn khí lưu màu tím đen bốc ra, ngưng tụ thành hư ảnh một con ma lang, hư ảnh ma lang nhảy vào trong Bản Mệnh Châu.
Chương 393 Trọng Lực Áo Nghĩa
Dạ Lệ lại hét lớn một tiếng, Bản Mệnh Châu không ngờ biến hình rất nhanh, hóa thành một con ma lang, một con ma lang cực lớn giống như làm từ kim loại, một con ma lang hung diễm ngập trời.
- Hả?
Lục Ly thấy vậy thì rất ngạc nhiên, hắn đã xem qua Dạ Vũ Hàm phóng thích huyết mạch thần kỹ, đó là hư ảnh một con ma lang. Lúc này huyết mạch thần kỹ được phóng thích trong tay Dạ Lệ, không ngờ dung hợp với Bản Mệnh Châu. Dung hợp thì cũng không có gì, nhưng ma lang không ngờ lại biến thành thực thể.
- Thiếu chủ!
Vũ Hóa Thần thấy Lục Ly ngạc nhiên không hiểu, liền giải thích:
- Mệnh Luân rất huyền diệu, sau này thiếu chủ ngưng tụ Mệnh Luân sẽ biết. Bản Mệnh Châu là chín Mệnh Luân dung hợp mà thành, càng thần kỳ hơn, diệu dụng vô cùng.
- Ha ha ha ha!
Bên Dạ Tra cười ha hả, hấp dẫn sự chú ý của Lục Ly. Đám người Dạ Tra phóng tới lầu các, kỳ thật là để dẫn dụ đám người Đỗ Hành, Dạ Lệ xuất thủ.
Thân thể của năm người Dạ Tra đột nhiên trầm xuống dưới. Trong bụng Minh Vũ Bản Mệnh Châu xuất hiện, quay chung quanh thân thể hắn. Xung quanh phong vân biến đổi, một cỗ thiên uy khủng bố bao phủ khắp nơi. Tốc độ của Dạ Lệ và Bản Mệnh Châu đã hóa thành ma lang đột nhiên giảm xuống.
Bùm!
Đám người Dạ Tra hạ xuống dưới, sau khi chạm đất thì lập tức bắn lên, bốn người đi theo phía sau Dạ Lệ, Dạ Tra thì một mình lao thẳng tới Dạ Lệ.
Đám người Minh Vũ và Dạ Tra phối hợp vô cùng hoàn mỹ. Năm người Dạ Tra dẫn dụ kẻ địch xuất thủ, sau đó Minh Vũ dùng thế để trấn áp. Bốn người Dạ Kiêu đi ngăn cản bọn Đỗ Hành, Kỳ Thiên Hà, Dạ Tra công kích Dạ Lệ...
Dạ Tra đề thăng tốc độ, có điều vẫn không thể đạt đến cực hạn. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì hắn không muốn bại lộ tốc độ khủng bố của Thanh Loan tộc, có thế của Minh Vũ trấn áp, đủ để khiến Dạ Lệ bị thương nặng.
- Động thủ!
Đỗ Hành nhìn một cái liền thấy tình huống không đúng, nếu còn không động thủ, Dạ Lệ sẽ bị giết. Chiến đao trong tay hắn đột nhiên bổ ra một đạo thất luyện, trên thất luyện sát khí cuồn cuộn, quét ngang về phía bốn trưởng lão của Thanh Loan tộc.
- Vù.
Đám người Dạ Kiêu không dám lơ là, ngay lập tức đề thăng tốc độ, thoải mái tránh thoát một kích này. Bốn người huyễn hóa ra từng đạo tàn ảnh, hóa thành những cơn gió bay múa đầy trời. Bốn người vẫn chưa phóng thích Bản Mệnh Châu, chỉ là mượn lực trong không trung mà thôi.
Kỳ Thiên Hà động thủ, trong tay hắn xuất hiện một cây cung thần màu vàng, trên cổ xuất hiện một huyết mạch ấn ký màu lam, vô số dây nhỏ màu lam ùa vào trong cung thần màu vàng của hắn. Hắn không ngừng kéo cung bắn tên, từng đạo khí lưu màu lam vờn quanh trường tiễn phá không mà ra, bắn thẳng đến đám người Dạ Kiêu.
- Cút xuống đi!
Dạ Tra ở bên kia đã xông tới phía trước Dạ Lệ, trong tay hắn một đôi móc câu màu hoàng kim xuất hiện, phóng ra Liệt Không Áo Nghĩa.
Móc câu đột nhiên vung mấy cái về phía trước, xung quanh lập tức gió mây cùng động, từng móng vuốt màu hoàng kim ngưng tụ lại, xé rách không gian, bao phủ cả người Dạ Lệ.
- Trở về!
Dạ Lệ căng thẳng, khống chế ma lang từ Bản Mệnh Châu biến hóa thành trở về, nhưng ma lang và hắn đều bị thế của Minh Vũ bao phủ, tốc độ giảm mạnh, căn bản không thể quay về quá nhanh.
Móng vuốt hoàng kim đã phá không mà đến, Dạ Lệ bất đắc dĩ, chỉ có thể thẳng tới trong không gian giới chỉ lấy ra một cái thuẫn bài màu đen hình tròn chắn ở phía trước. Trong tay hắn huyền lực lấp lánh, trên thuẫn bài màu đen quang mang vạn trượng, rõ ràng là huyền khí Thiên cấp.
Ầm ầm ầm!
Từng móng vuốt hoàng kim nện lên trên thuẫn bài màu đen hình tròn, dẫn phát tiếng nổ mạnh cực lớn, thân thể Dạ Lệ không ngừng hạ xuống dưới.
- Bùm!
Huyền khí Thiên cấp sao có thể chống đỡ được công kích của áo nghĩa? Rất nhanh thuẫn bài vỡ nát. Trong tay Dạ Lệ lại xuất hiện một thanh kiếm bản rộng chắn ở trước người, chống đỡ vô số móng vuốt hoàng kim đang chen chúc ập tới.
- Răng rắc!
Nhưng chặn được hơn mười trảo, kiếm bản rộng lại vỡ tay, Lục Ly thấy mà đau lòng không thôi. Những cái này đều là hàng tốt, một kiện huyền tinh có giá trị mấy trăm vạn cứ như vậy bị hủy đi.
Bùm!
Từng móng vuốt hoàng kim nện lên trên người Dạ Lệ, chiến giáp bên ngoài thân thể hắn vỡ nát từng tầng, thân thể rất nhanh liền biến thành huyết nhục mơ hồ, nặng nề rơi xuống dưới Bạch Đế Sơn.
Dạ Lệ đã bị thương nặng!
Ban đầu là bảy đánh bốn, hiện tại biến thành bảy đánh ba.
Hơn nữa Tử Hoàn Ninh không ngờ lại một mực không động thủ, chỉ đứng trên phi thuyền thiết giáp mà nhìn, công kích của Đỗ Hành và Kỳ Thiên Hà nhiều lần đều bị đám người Dạ Kiêu tránh thoát, nhìn tình huống thì bên Lục Ly đã chiếm được một chút thượng phong.
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương trở nên hưng phấn, mặt đỏ ửng, trong mắt đẹp ánh sáng lưu chuyển, phấn chấn không thôi.
Yên phu nhân lập tức dội một gáo nước lạnh cho hai người, nói:
- Đừng cao hứng quá sớm, Đỗ Hành là Quân Hầu cảnh đỉnh phong, áo nghĩa tứ phẩm. Hơn nữa áo nghĩa có thể phối hợp với huyết mạch thần kỹ một cách hoàn mỹ, chiến lực không yếu hơn lão tổ tông là bao, hắn vẫn chưa xuất thủ toàn lực đâu.
- Năm người thần bí và Minh Vũ bên Lục Ly rõ ràng đều vừa đột phá Quân Hầu cảnh, chỉ có một người và Minh Vũ biết áo nghĩa, bốn người còn lại nếu không phải có tốc độ nhanh, vừa rồi đã bị thương nặng rồi.
Quả nhiên!
Đỗ Hành đã xuất thủ toàn lực, một cái ấn nhỏ màu tím trên cổ hắn sáng lên, giống hệt như của Đỗ Tử Lăng. Ấn nhỏ hóa thành một đạo lưu quang bay vụt lên trời cao, sau đó cấp tốc biến to, biến thành giống như một toà núi nhỏ, một cỗ khí tức rất nặng từ trên ấn nhỏ truyền đến, cảm giác như đây là một tòa Bạch Đế Sơn khác.
Bản Mệnh Châu trong bụng Đỗ Hành ngưng hiện, hắn không khống chế Bản Mệnh Châu bắn ra, mà là xoay tròn ở ngoài bụng, tỏa ra quang mang màu vàng đất.
Vù!
Vũ Hóa Thần ngay lập tức khống chế phi thuyền thiết giáp lui về phía sau, Đỗ Tử Lăng cũng lập tức sai người khống chế phi thuyền thiết giáp lui lại.
- Ngươi làm gì thế?
Chương 394 Tử gia rút lui
Lục Ly nhíu mày nhìn Vũ Hóa Thần, người sau không giải thích, chỉ nhìn về phía trước, nói:
- Ngươi nhìn đi!
Ầm ầm.
Bên cạnh Đỗ Hành vốn có mấy Mệnh Luân cảnh và Bất Diệt cảnh, lúc này toàn bộ giống như lưu tinh rơi xuống, bốn người Dạ Kiêu không ngờ cũng như vậy, bốn người đều lấy ra Bản Mệnh Châu, nhưng phi hành đã vô cùng khó khăn, tốc độ giảm mạnh.
- Trọng Lực Áo Nghĩa, vốn là áo nghĩa tứ phẩm, nhưng Đỗ Hành trước đó không lâu dung hợp với một loại áo nghĩa cấp thấp khác, uy lực nhân đôi, đạt tới cấp bậc áo nghĩa ngũ phẩm.
Vũ Hóa Thần nhìn Đỗ Hành với vẻ kiêng kị:
- Trọng Lực Áo Nghĩa, phối hợp với huyết mạch thần kỹ Phiên Thiên Ấn của hắn, lực công kích của Đỗ Hành rất khủng bố. Trừ tộc trưởng đó ra, chúng ta nếu lấy một chọi một, đều sẽ dễ dàng bị Đỗ Hành trấn áp.
Ầm!
Ấn nhỏ nặng nề đập xuống, một trưởng lão của Thanh Loan tộc dưới sự bao phủ của trọng lực, tốc độ trở nên vô cùng chậm chạp, căn bản là trốn không kịp, bị đập rơi xuống đất.
Mặt đất cũng bị đập ra một hố sâu, toàn bộ Bạch Đế Sơn còn hơi chấn động, trưởng lão của Thanh Loan tộc bị đập rơi xuống đất, sinh tử chưa rõ.
- Khủng bố quá!
Lục Ly giật nảy mình, vô số người phía dưới, bao gồm đám người Bạch Thu Tuyết trong lòng cũng vô cùng rung động.
Trọng Lực Áo Nghĩa và Phiên Thiên Ấn này phối hợp quá hoàn mỹ, bản thân Phiên Thiên Ấn chính là dựa vào lực lượng tuyệt đối để nghiền ép kẻ địch. Cộng thêm Trọng Lực Áo Nghĩa, nếu là cường giả cảnh giới thấp hơn Đỗ Hành, hắn có thể thoải mái càn quét trấn áp.
- Vũ Hóa Thần, nếu ngươi xuất thủ thì có thể cầm chân được Đỗ Hành không?
Mắt Lục Ly lấp lánh, nhìn thấy đám người Dạ Kiêu bay trốn chung quanh, Minh Vũ cũng không dám tới gần, chỉ có thể hỏi Vũ Hóa Thần.
Vũ Hóa Thần cười khổ nói:
- Vô dụng thôi, nếu ta ra ngoài trong một chiêu cũng sẽ bị trấn áp, Tinh Hỏa Chi Thuẫn của ta không cản được Phiên Thiên Ấn của hắn. Ta là huyết mạch lục phẩm, hắn lại là huyết mạch thất phẩm, áo nghĩa cũng cao hơn ta hai cấp.
- Thiếu chủ không cần lo lắng.
Vũ Hóa Thần nghĩ nghĩ rồi chỉ vào Dạ Tra, nói khẽ:
- Người này vẫn chưa thể hiện toàn bộ thực lực, chắc hắn có thể cùng đánh ngang tay với Đỗ Hành.
- Lui cả đi, người này để ta đối phó!
Với tình huống này, Dạ Tra quả thực không thể bảo tồn chiến lực được nữa, hắn gầm lên một tiếng, tốc độ đột nhiên tăng mạnh. Tuy chưa đạt đến cực hạn, nhưng đã vô cùng khủng bố, đám người Lục Ly thậm chí còn không nhìn rõ chân thân của hắn. Hắn đã hóa thành một luồng u phong, bay lượn trong không trung, bắn thẳng đến Đỗ Hành.
Đám người Minh Vũ lập tức thối lui, sau đó lao tới phi thuyền thiết giáp, nhắm đến Kỳ Thiên Hà và Tử Hoàn Ninh. Mấy người hiểu rất rõ, không đánh bại hoặc là kích sát đám người Đỗ Hành, vậy thì không thể dẫn Yên phu nhân, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đi được.
Vù.
Tử Hoàn Ninh động rồi, khiến vô số người kinh ngạc là hắn không phải công kích đám người Minh Vũ, Dạ Kiêu, ngược lại bay tới một chiếc phi thuyền thiết giáp khác, hạ xuống phía trước Tử Liên Nhi. Râu trắng của hắn bay phần phật, hai tay chắp sau lưng, rõ ràng là tư thái không cho phép được xuất thủ.
Cặp mắt hoa đào của Đỗ Tử Lăng híp lại, cười lạnh nói với Tử Hoàn Ninh:
- Đại trưởng lão, ngươi đây là có ý gì? Hay hoặc là... ngươi và Lục Ly là một nhóm?
Tử Hoàn Ninh thản nhiên nhìn lướt qua Đỗ Tử Lăng, khí tức cuồng bạo trên người tỏa ra, khiến Đỗ Tử Lăng lập tức cảm thấy giống như đang bị một con cự thú nhìn chằm chằm, toàn thân rét run, Tử Hoàn Ninh nhìn một lúc mới nói:
- Bổn tọa làm việc như thế nào, vẫn chưa tới phiên ngươi tới dạy bảo. Nếu còn lắm lời, bổn tọa không ngại thay phụ vương ngươi giáo dục ngươi làm người thế nào.
Đỗ Tử Lăng không dám nói tiếp, Dạ Vũ Hàm lại nhìn Tử Liên Nhi. Trong mắt đẹp của Tử Liên Nhi cũng đầy vẻ nghi hoặc, lắc đầu tỏ ý nàng ta cũng không biết vì sao Tử Hoàn Ninh lại làm như vậy.
Tử Liên Nhi nhìn Tử Hoàn Ninh, người sau nghĩ nghĩ một chút rồi môi mấp máy, bên tai Tử Liên Nhi vang lên một chuỗi thanh âm giống như muỗi kêu:
- Phụ thân của Lục Ly rất có khả năng là Lục Nhân Hoàng, chính là Nhân Hoàng Cảnh mười mấy năm trước một chưởng đánh cho Thiên Ngục Lão Nhân bị thương. Tộc trưởng lần này không tới là sợ Lục Ly đến Bạch Đế Sơn, hắn làm như vậy là đúng, chúng ta không thể đắc tội với Lục Ly.
- Ồ!
Tử Liên Nhi phát ra một tiếng ồ kinh ngạc, ánh mắt quét tới bên Lục Ly, trên mặt đều là vẻ chấn động.
Rất nhanh trên mặt nàng ta lại lộ ra một tia chua chát, trong lòng thầm hối hận, trận chiến ở Vũ Lăng Thành nàng ta không ra tay giúp Lục Ly, xem ra là quyết định sai lầm lớn nhất trong đời này của nàng ta.
Bên kia đám người Dạ Kiêu, Minh Vũ đều nhảy vào những phi thuyền thiết giáp ở gần, Minh Vũ đã vận dụng thế trấn áp Kỳ Thiên Hà. Thế của hắn và cấm chế trọng lực của Đỗ Hành nhìn qua thì không khác nhau, nhưng kỳ thật lại có khác biệt trên bản chất.
Thế là dùng lực lượng thiên địa trấn áp, khiến không gian bị giam cầm. Cấm chế trọng lực lại đột nhiên đề thăng trọng lực của một khu vực, khiến tốc độ của võ giả giảm mạnh, thân thể không tự chủ được mà rơi xuống phía dưới.
Trường kiếm của Dạ Kiêu đột nhiên đâm về phía trước, vận dụng bí thuật lần trước khai chiến với Vũ Hóa Thần, khiến Kỳ Thiên Hà sợ tới ngắc ngoải. Hai trưởng lão Thanh Loan tộc còn lại cũng biến ảo thành từng đạo tàn ảnh, bay lượn bên cạnh hắn, tìm thời cơ mà động, khiến Kỳ Thiên Hà kêu khổ không thôi.
Hắn nhìn về phía Tử Hoàn Ninh, lại thấy Tử Hoàn Ninh đang ung dung đứng đó, căn bản không có ý xuất thủ.
Hắn chỉ đành không ngừng tránh né rút lui, bắn trường tiễn phản kích. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, hắn không trốn được lâu nữa, thế của Minh Vũ trấn áp hắn, khiến tốc độ của hắn giảm mạnh, chắc chắn không phải đối thủ của đám người Dạ Kiêu, bị thua hoặc bị giết là chuyện sớm hay muộn.
Ở một bên khác Dạ Tra đang chống đỡ Đỗ Hành, tốc độ của Dạ Tra tăng mạnh, không ngừng chạy quanh Đỗ Hành. Đồng thời hắn không ngừng phóng ra Liệt Không Áo Nghĩa, uy lực đủ mười thành.
Chương 395 Đỗ Tranh
Từng hóng móng vuốt hoàng kim cực lớn từ bốn phương tám hướng chém tới Đỗ Hành.
Dạ Tra không tới gần Đỗ Hành, cho nên không phải chịu ảnh hưởng quá lớn của trọng lực. Đối mặt với công kích của Dạ Tra, Đỗ Hành lại thong dong điềm tĩnh, khống chế ấn nhỏ phía dưới bay lên, quay chung quanh thân thể hắn, thoải mái đập vỡ từng móng vuốt hoàng kim.
Rầm rầm rầm rầm.
Ấn nhỏ và móng vuốt hoàng kim va chạm, bộc phát ra những tiếng nổ mạnh khủng bố, giống như xuyên vàng xé đá. Không gian không ngừng vỡ ra từng khe nứt nhỏ, sau đó lại khép lại, tiếp theo lại vỡ ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy không ngừng. Dường như chiến đấu của hai người đã đánh nứt vòm trời, sau đó vòm trời lại không ngừng liền lại.
Khí tức khủng bố bao phủ xung quanh, khiến không khí gần đó trở nên vô cùng ngưng trọng, giống như đêm trước bão táp, áp lực dị thường.
Cùng với những tiếng nổ mạnh vang lên, rất nhiều người trong lòng không khỏi run rẩy. Đám công tử tiểu thư bên Tử Liên Nhi cũng được tăng thêm kiến thức, chiến đấu cấp bậc như vậy là không dễ gặp, có thể khiến bọn họ học tập và trưởng thành nhanh hơn.
Kỳ Thiên Hà bị bốn người liên hợp công kích, tình huống càng lúc càng nguy cơ, Đỗ Hành rất nhiều lần muốn đi hỗ trợ, nhưng đều bị Dạ Tra kiềm chế. Công kích của Dạ Tra kéo dài không ngừng, uy lực rất lớn, tốc độ cũng nhanh, thủy chung vẫn bảo trì một đoạn cự ly với hắn, khiến hắn tức giận không thôi, lại không thể làm gì.
Đám người Dạ Kiêu đồng thời phóng tới Kỳ Thiên Hà, hai trưởng lão hấp dẫn sự chú ý của Kỳ Thiên Hà, Dạ Kiêu đánh lén từ phía sau, dùng hai thanh móc câu rạch ra hai vết máu rất sâu ở sau lưng Kỳ Thiên Hà.
Trong người Kỳ Thiên Hà mặc giáp mềm huyền khí Thiên cấp, lại vẫn bị phá ra, sau lưng máu tươi chảy ròng ròng.
- Tử Hoàn Ninh!
Kỳ Thiên Hà nổi giận gầm lên:
- Ngươi có ra tay không? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn chúng ta chết à?
Đỗ Hành cũng hầm hầm nhìn Tử Hoàn Ninh quát:
- Tử Hoàn Ninh, các ngươi chẳng lẽ muốn xé bỏ khế ước? Mau xuất thủ bắt Lục Ly.
Tử Hoàn Ninh nhún vai nói:
- Xin lỗi, chư vị, Tử gia rời khỏi tranh đấu lần này. Lục Ly ở trong Long Đế Trủng từng cứu tiểu Liên Nhi nhà ta, Tử gia chúng ta và Lục Ly vẫn có chút uyên nguyên, tiểu Liên Nhi cầu ta, cho nên... Xin lỗi!
Vô số ánh mắt đều hướng về phía Tử Liên Nhi, trên mặt Tử Liên Nhi hiện lên hai ráng mây đỏ, cúi đầu cụp mắt, bộ dạng tiểu nữ nhân thẹn thùng đó khiến rất nhiều công tử trẻ tuổi thấy mà đố kỵ. Cũng khiến rất nhiều người hiểu lầm, cho rằng Tử Liên Nhi coi trọng Lục Ly, cho nên Tử Hoàn Ninh mới không muốn đối địch với Lục Ly.
Đỗ Hành và Kỳ Thiên Hà tức giận đến cả người run rẩy, vào thời khắc mấu chốt Tử gia không ngờ lại rời khỏi chiến đấu? Cứ Tiếp tục như vậy bọn họ sẽ bị chơi chết.
Kỳ Thiên Hà nhìn quét qua Bất Diệt cảnh và Mệnh Luân cảnh ở xung quanh, phẫn nộ quát:
- Còn thất thần ra đó làm gì? Đi bắt Lục Ly đi!
Đỗ Hành thì nhìn Đỗ Tử Lăng, hét lớn:
- Tử Lăng, tới Thiên Ngục Thành!
Hơn trăm Bất Diệt cảnh và Mệnh Luân cảnh xông tới bên Lục Ly và Vũ Hóa Thần, Đỗ Tử Lăng thì bị một Bất Diệt cảnh xách như xách như lợi kiếm xông tới Thiên Ngục Thành.
- Nguy rồi!
Đám người Lục Ly thầm kêu không ổn, không phải bởi vì có địch nhân đến công kích, mà là vì Đỗ Tử Lăng. Đỗ Tử Lăng tới Thiên Ngục Thành, dấu hiệu rất rõ ràng, khẳng định là đi. .. mời Đỗ Tranh xuất chiến!
Vù vù.
Hai mươi mấy Bất Diệt cảnh, sáu mươi bảy mươi Mệnh Luân cảnh bay về phía Lục Ly, vô số Mệnh Luân phá không mà đến, trực tiếp đánh tới phi thuyền thiết giáp của Lục Ly.
Còn có rất nhiều người phóng ra huyền lực, đánh ra từng đạo đao mang kiếm ảnh, muốn phá vỡ phi thuyền thiết giáp mà Lục Ly đang đứng.
- Cút ngay! Tinh Hỏa Áo Nghĩa!
Vũ Hóa Thần hét lớn một tiếng, ấn ký hỏa diễm trong cổ xuất hiện, Bản Mệnh Châu hiện ra, sau đó bắn ra một con hỏa long màu lam. Hắn không ngưng tụ ra Tinh Hỏa Thuẫn Bài, mà là khống chế từng con hỏa long bay lượn đầy trời, đồng thời một tay hắn xách Lục Ly bay lên khỏi phi thuyền thiết giáp.
- Rầm rầm!
Phi thuyền thiết giáp giống như một thành lũy không trung bị vô số Mệnh Luân đánh tới, nháy mắt liền tứ phân ngũ liệt, vụn gỗ bay đầy trời, khói bụi che mờ cả thiên địa.
Lục Ly giận dữ, một phi thuyền thiết giáp có giá trị mấy trăm vạn huyền tinh, đây chính là đồ của hắn, bị hủy thì tất nhiên là đau lòng, lập tức quát:
- Vũ Hóa Thần, tiêu diệt bọn họ.
Từng con hỏa long màu lam gào thét bay ra, rất nhanh liền quấn lấy từng võ giả, hỏa diễm này rất khủng bố, là Tinh Hỏa Áo Nghĩa và huyết mạch thần kỹ dung hợp mà thành.
Tinh Tinh Chi Hỏa, có thể lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Người bị hỏa long cuốn lấy nháy mắt đã cháy lên liệt hỏa hừng hực, lăn lộn tru tréo trong không trung, tiếp theo bị chết cháy với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Cuối cùng biến thành một khối thi thể cháy khét rơi xuống, thực sự vô cùng ghê người.
Vũ Hóa Thần là Quân Hầu cảnh trung kỳ, muốn diệt sát Mệnh Luân cảnh và Bất Diệt cảnh là chuyện rất đơn giản. Chỉ trong mấy hơi thở đã bị hắn trảm sát mười mấy Mệnh Luân cảnh, ba Bất Diệt cảnh. Tốc độ của Vũ Hóa Thần rất nhanh, khiến cho công kích của những người đó căn bản không thể chạm tới hai người.
Đám Bất Diệt cảnh và Mệnh Luân cảnh kia cuối cùng cũng sợ rồi, chẳng ai muốn chết cả, huống chi còn là chết một cách không hề có ý nghĩa như vậy. Lập tức rất nhiều người đều bay ra xa xa, tình huống này đừng nói là bắt giữ Lục Ly, cho dù muốn đánh trúng hắn cũng khó.
Bùm!
Kỳ Thiên Hà bị trúng một trảo, nửa cẳng chân bị Dạ Kiêu xé ra, thân thể bị đập cho bay ra xa. Kỳ Thiên Hà sợ quá, khống chế Bản Mệnh Châu mang theo hắn hóa thành một đạo lưu tinh bay đi xa, nếu còn không trốn, hắn sẽ phải chết ở đây.
Đám người Minh Vũ không đuổi theo, lần này tới đây là để cứu người, không phải để đồ sát. Dạ Lệ của Thiên Lương Quốc lúc này vẫn ở dưới mặt đất, bọn họ không động thủ trảm sát, sợ thế cục có chuyển biến xấu, triệt để chọc giận Đỗ Tranh.