Chương 301 San bằng Vũ Đế Thành
Ánh mắt Bạch Thu Tuyết bỗng trở nên kiên nghị, quay sang nhìn Liễu Di nói:
- Vị tiểu thư này, ngươi có dám đi không? Chúng ta cần một người dẫn đường tới Vũ Lăng Thành.
- Dám!
Liễu Di suy nghĩ một lát liền cắn răng nói, Bạch Thu Tuyết không nói nhảm, để phu xe điều khiển xe ngựa chạy thẳng vào trong thành.
Thất trưởng lão một đường đi theo, đến quảng trường, Bạch Thu Tuyết dẫn Bạch Hạ Sương và Liễu Di xuống xe ngựa, sau đó lập tức tiến vào truyền tống trận, Liễu Di để Thất trưởng lão theo vào, Bạch Thu Tuyết hạ lệnh truyền tống.
Ông!
Bạch quang lóe lên, bốn người đã tới Lạc Thần Thành, Bạch Thu Tuyết vừa bước ra truyền tống trận liền lập tức nói:
- Ra khỏi thành, nhanh!
Bạch Thu Tuyết mang theo Bạch Hạ Sương đang hưng phấn như kẻ trộm, một đường lao nhanh mà đi, Liễu Di và Thất trưởng lão theo sát ngay phía sau.
Ông!
Mới ra khỏi thành không bao lâu, Bạch Thu Tuyết đã quay sang nhìn Bạch Hạ Sương nói:
- Sương nhi, lấy ra chiến xa của ngươi đi.
- Được rồi.
Giới chỉ Bạch Hạ Sương sáng lên, một chiếc chiến xa nhỏ nhắn màu đỏ đón gió hóa lớn, biến thành chiến xa cực lớn hoa lệ uy vũ, lơ lửng giữa trời.
- Đi!
Bạch Thu Tuyết nắm lấy Liễu Di bay vút lên không, Bạch Hạ Sương theo sát ngay sau. Chiến xa lóe lên quang mang, tựa như sao băng gào thét lao về hướng tây bắc, rất nhanh đã hóa thành một chấm đen nhỏ, tan biến không thấy.
Chiến xa mở ra hộ tráo, Liễu Di đứng trong chiến xa mà không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, hệt như ngồi trong thuyền lớn.
Nàng có chút mơ hồ nhìn lại Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương, nghi hoặc hỏi:
- Hai vị tiểu thư, chúng ta cứ vậy đi tìm Lục Ly ư?
Bạch Thu Tuyết khẽ cười, Bạch Hạ Sương lại tròn mắt hỏi lại:
- Không đi thế này thì đi thế nào? Chẳng lẽ lại ngồi thuyền? Ngồi thuyền tốc độ chậm như vậy, làm sao có thể đuổi kịp?
- Không phải, ý ta không phải thế.
Liễu Di có chút gấp gáp nói:
- Ý ta là, các ngươi... không mang theo chút người? Chỉ bằng ba người chúng ta, sợ rằng tìm được đảo chủ...
Có mấy lời Liễu Di không dám nói thẳng, nhưng ý tứ nàng muốn biểu đạt lại rất rõ ràng.
Thiên phú Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương rất mạnh, đều là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, còn có được huyết mạch thất phẩm. Nhưng lần này Lục Ly rất có thể sẽ bị Vũ gia phát hiện, một khi bị phát hiện lập tức sẽ có cường giả Mệnh Luân Cảnh Bất Diệt Cảnh xuất động, đừng nói Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương, dù có là Hứa Trần đi cũng vô dụng...
- Ha ha!
Bạch Thu Tuyết cười lên giải thích nói:
- Vừa rồi ta có nói, hiện tại trưởng bối trong gia tộc đang rất khó chịu với Lục Ly, dù chúng ta đi cầu cũng không ai nguyện ý giúp. Địa vị tỷ muội chúng ta ở trong gia tộc rất cao, nhưng không có quyền lực triệu tập cường giả, bởi thế chỉ có thể ba người chúng ta đích thân đi.
Liễu Di không khỏi trợn tròn mắt, ba người các nàng đi qua thì có thể làm được gì? Đi chịu chết ư? Không đúng... hai tỷ muội này là bảo bối của Thiên Ngục lão nhân, hẳn là không ai dám động các nàng, nhưng nàng thì lại chưa hẳn.
- Yên tâm đi.
Bạch Thu Tuyết thấy vẻ mặt Liễu Di có chút âm tình bất định, xanh trắng đan xen, bèn trấn an nói:
- Chỉ cần chúng ta đi, cường giả gia tộc tự nhiên sẽ đến, Lục Ly cũng sẽ được an toàn.
- Hả?
Liễu Di khẽ giật mình, sau đó tròng mắt mới chợt sáng lên, rất nhanh liền tỉnh ngộ.
Đúng a…
Hai tỷ muội này là bảo bối của Thiên Ngục lão nhân, là hi vọng tương lai của Bạch gia, hai tỷ muội độc thân mạo hiểm, Bạch gia làm sao có thể yên tâm? Phỏng chừng cường giả Bạch gia vừa biết tin sẽ ngay lập tức đuổi theo, thậm chí Thiên Ngục lão nhân đều có thể xuất động.
- Đa tạ hai vị tiểu thư!
Liễu Di lần nữa quỳ xuống, Bạch Thu Tuyết khoát tay nói:
- Ngươi không cần cám ơn chúng ta, Lục Ly đã cứu mạng chúng ta, chút chuyện này có tính là gì. Hơn nữa người Thiên Vũ Quốc cũng không dám tổn thương đến chúng ta, giờ điều ta lo lắng nhất chính là bị cường giả gia tộc trước một bước chặn lại, cho nên vừa ra khỏi Thiên Đảo Hồ, chúng ta phải thay đổi lộ tuyến.
- Hì hì…
Nét mặt Bạch Hạ Sương tràn đầy vẻ hưng phấn, tựa như đứa trẻ phản nghịch trốn nhà đi chơi, nàng chẳng hề để ý nói:
- Tỷ tỷ yên tâm đi, tốc độ chiến xa của ta rất nhanh, đợi gia tộc kịp có phản ứng, phỏng chừng chúng ta cũng sắp ra khỏi Thiên Đảo Hồ, không ai cản được chúng ta nữa.
- Ừ ừ!
Liễu Di kích động gật đầu, chỉ cần cường giả Bạch gia xuất động, lần này Lục Ly liền được an toàn.
...
Hưu
Trên Bạch Đế Sơn, một tên đội trưởng thám báo cấp tốc cuồng chạy, rất nhanh đã vọt tới lầu các lộ thiên, quỳ xuống nói với Yên phu nhân:
- Phu nhân, vừa nhận được tin tức, Thu Tuyết Hạ Sương tiểu thư đi Lạc Thần Thành, sau đó ngồi chiến xa bay về phía tây bắc.
- Cái gì?
Yên phu nhân đột ngột đứng bật dậy, sắc mặt tràn đầy giận dữ, khẽ quát nói:
- Tình huống cụ thể là thế nào? Mau nói.
Thám báo bẩm báo nói:
- Thuộc hạ cũng không rõ lắm, hình như là hai vị tiểu thư từ bên ngoài trở về, gặp được hai người Huyết Sát Đảo. Cũng không biết nói chuyện gì với nhau, chỉ thấy sau đó hai vị tiểu thư lập tức mang theo hai người kia đi truyền tống trận, tới Lạc Thần Đảo, giờ chính đang bay về phía tây bắc.
- Hai nha đầu này điên rồi ư?
Yên phu nhân thông tuệ cỡ nào? Thoáng chốc liền đoán được Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đang nghĩ cái gì, muốn làm cái gì.
Nàng giận không thể át nói:
- Lập tức đi bẩm báo Ngũ trưởng lão, để hắn phái thám báo ngăn các nàng lại, nếu tìm tới hai người cứ nói cho các nàng biết, không quay về thì đừng nhận tiểu cô này nữa.
- Vâng!
Thám báo chạy vội mà đi, Yên phu nhân đảo vài vòng trong lầu các, vẫn chưa thực sự an tâm, vội đi ra, phóng nhanh về phía tòa thành bảo sau lưng hậu viện.
Đi đến thành bảo, Yên phu nhân không cố được thông báo, trực tiếp xông thẳng vào bên trong. Bên trong đại điện, một lão giả chính đang uống trà, ngoại hình lão giả này rất đặc biệt, đầu tóc râu ria đều màu đen, chỉ có lông mày lại là màu trắng, nhìn rất không cân xứng.
Chương 302 Quang minh chính đại mà đi
Lão giả thấy Yên phu nhân đầy mặt lo lắng tiến vào, hai hàng lông mày dài trắng xóa khẽ nhăn lại, hỏi:
- Yên nha đầu, đã xảy ra chuyện gì mà có vẻ gấp gáp vậy?
Yên phu nhân đắng chát nói:
- Hỉ bá, đứa ngốc Lục Ly kia về lại Thiên Vũ Quốc chịu chết. Hai nha đầu Thu Tuyết và Hạ Sương nghe nói thế liền ngồi chiến xa đuổi theo, dự tính tối đa hơn một canh giờ nữa là sẽ ra khỏi Thiên Đảo Hồ.
- Hả?
Lão giả lông mày trắng chính là nhân vật số hai Bạch gia, Bạch Hỉ. Vừa nghe vậy, chén trà trong tay hắn lập tức đặt xuống, cả giận nói:
- Hồ nháo, hai nha đầu này đúng là vô pháp vô thiên.
Yên phu nhân khẽ thở dài nói:
- Mộ ông ngoại Lục Ly bị đào, còn có Lục thúc công gì đó bị giết, giờ đang phơi thây ngoài hoang dã. Đây rõ ràng là độc kế của Vũ gia, dùng để dẫn dụ Lục Ly đi ra Thiên Đảo Hồ.
- Lục Ly vô tâm hiệu lực cho Bạch gia chúng ta, hắn chết thì cũng thôi. Vấn đề bây giờ là hai nha đầu kia cũng đi, thám báo sợ là không cản được các nàng. Lãnh ca phế đi hai tên trưởng lão Vũ gia, Vũ Phi Giáp còn chết trong tay cường giả bí ẩn kia, vạn nhất Vũ gia len lén làm gì Sương nhi Tuyết nhi...
- Bọn hắn dám?
Hai hàng chân mày rủ xuống của Bạch Hỉ đột nhiên dựng đứng lên, tựa như hai thanh bảo kiếm xuất vỏ, phong mang tất lộ. Đồng thời trên người hắn tuôn ra khí tức như rồng như hổ, nổi giận đùng đùng nói:
- Vũ gia dám động hai nha đầu kia một đầu ngón tay, lão phu liền san bằng Vũ Đế Thành.
Yên phu nhân nghĩ nghĩ một lát liền nói:
- Hỉ bá, có cần thông tri lão tổ tông?
- Không cần!
Bạch Hỉ thoáng trầm tư, sau đó nhanh chân bước thẳng ra ngoài, vừa đi tới cửa liền rống lên:
- Truyền lệnh, để Bạch Lãnh dẫn mười tên trưởng lão Bất Diệt Cảnh, cùng theo ta đi Thiên Vũ Quốc một chuyến. Vũ Hóa Thần muốn chơi, lão phu liền bồi hắn chơi đến cùng, để xem hắn có lá gan đó hay không.
Ngàn trượng dưới Thiên Đảo Hồ, có hai người tựa như hai con cá khoái tốc lao nhanh trong nước. Dưới lòng bàn chân cả hai có một chiếc Mệnh Luân bảy màu, là một lão giả lưng còng và thiếu niên áo xanh.
Hai người này không cần nói cũng biết là Lục Ly và Thiên Đà Tử, Lục Ly sau khi rời khỏi Huyết Sát Đảo liền để Thiên Đà Tử lặn xuống nước. Đi trong nước tốc độ có thể sẽ chậm chút, nhưng lại càng thêm kín đáo và an toàn.
Tốc độ Mệnh Luân rất nhanh, không hề chậm thua chiến xa đỏ tía của Bạch Hạ Sương, lực cản trong nước cũng là sẽ không ảnh hưởng quá nhiều. Dưới hồ còn có Huyền thú, chẳng qua đều là chút ít Huyền thú cấp thấp, chỉ cần Thiên Đà Tử phóng thích khí tức, chúng căn bản không dám tới gần.
Lần này tuy Lục Ly có chú xung động, nhưng còn chưa đến mức hoàn toàn mất đi lý trí. Hắn biết chuyến này nguy hiểm lớn nhất chính là Vũ gia, bởi thế nhất định phải kín đáo hết mức có thể, tuyệt không thể để Vũ gia thăm dò được hành tung của mình.
Đương nhiên
Lục Ly cũng nghĩ tới đây khả năng này bẫy rập Vũ gia bày ra, nhưng hắn vẫn bất chấp hết thảy đi trở về.
Nhân sinh có rất nhiều chuyện bắt buộc phải làm, dù có phải mất đi mạng sống cũng không tiếc. Tỉ như thay ông ngoại đi thu liễm di cốt, thay Lục thúc công nhặt xác. Những chuyện này mà không làm, Lục Ly một khắc đều ngồi không yên, còn thống khổ hơn cả cái chết.
Từ nhỏ Lục Linh đã dạy hắn rất làm đạo lý làm người, hiếu đạo càng là được xếp ở vị trí đầu tiên. Bởi thế dù cho từ nhỏ chưa từng gặp qua cha mẹ, Lục Ly cũng không trách các nàng.
Không có cha mẹ liền không có Lục Ly hắn, không có ông ngoại liền không có mẹ hắn, đó là người thân ruột thịt. Giờ đây thi cốt lại bị người bới ra khỏi mộ, vứt vung vẫy trong hoang dã.
Hắn không biết thì thôi, nếu đã biết việc này mà còn không đi, vậy hắn chính là kẻ bất hiếu nhất trên đời. Lục Linh biết được nhất định sẽ không nhận hắn, nếu mẹ hắn còn sống, hắn lại có mặt mũi nào đi gặp nàng
Lục Linh một mực dạy bảo, nam nhân phải có đảm đương, phải đỉnh thiên lập địa, phải có nguyên tắc và giới tuyến. Có một số việc dù biết rõ hẳn tất chết cũng phải đi làm, thế mới thực sự là nam nhân, mới có thể đỉnh thiên lập địa.
Bởi vậy nội tâm Lục Ly chưa từng có chút nào dao động, trên đường đi một mực trầm mặc không nói, suy nghĩ xem làm sao yên ắng đến Vũ Lăng Quận, làm sao không bị thám báo Vũ gia thăm dò được.
Nếu đây là âm mưu của Vũ gia, hắn lại nên ứng đối thế nào?
Lục Linh từng nói với hắn, dù tình huống tuyệt vọng đến mấy cũng không thể từ bỏ, lúc này cục diện còn chưa ác liệt đến trình độ kia. Lục Ly tự nhiên phải suy tư càng kỹ, phòng ngừa càng chu đáo, hạ nguy hiểm xuống mức thấp nhất. Ai cũng không muốn chết, hắn còn có quá nhiều chuyện phải đi làm.
Vận dụng Huyền lực, Lục Ly có thể kiên trì trong nước nửa canh giờ, cách mỗi nửa canh giờ lại đi lên hít thở một lần là được, Thiên Đà Tử thì càng không cần phải nói.
Lúc lần nữa ngoi lên hít thở, Lục Ly đảo mắt nhìn sang Thiên Đà Tử nói:
- Ngươi có cách gì có thể yên ắng đi đến Vũ Lăng Thành mà không bị người Vũ gia phát hiện?
Thực ra trên đường Thiên Đà Tử cũng đang một mực suy nghĩ vấn đề này, nếu đã không cách nào kháng cự mệnh lệnh Lục Ly, tự nhiên hắn phải nghĩ kỹ xem nên làm thế nào mới có thể sống sót.
Hắn thần sắc ngưng trọng nói:
- Đi đường vòng, lượn quanh một đoạn đường rồi chuyển đi Vũ Lăng Thành. Đồng thời cải trang thật kỹ, ta có thể vận dụng súc cốt thuật, biến ảo ngoại hình. Chủ nhân có thể đi tìm chút thuốc nhuộm nhuộm lại đầu tóc, ngụy trang một bộ dạng nào đó, như vậy khả năng tránh thoát thăm dò sẽ được gia tăng. Đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là lần này không phải âm mưu của Vũ gia, bằng không có nghĩ bao nhiêu cách, cuối cùng đều sẽ rơi vào trong cạm bẫy, bởi vì cuối cùng chúng ta khẳng định đều phải đi Vũ Lăng Quận.
- Ừm, cứ làm theo ngươi nói, đi thôi!
Mấy lời sau cùng Lục Ly xem như không nghe thấy, chẳng qua trước lúc xuống nước hắn lại nói:
- Nếu sự thể không hay, đối phương xuất động võ giả Bất Diệt Cảnh thì ngươi cứ chạy đi, ta sẽ luyện hóa ấn ký trong ngọc phù bên cho ngươi.
Chương 303 Súc Cốt Thuật
- Cảm ơn chủ nhân.
Ấn ký trong ngọc phù bị luyện hóa, hồn trùng trong đầu Thiên Đà Tử sẽ chết đi, hắn cũng được tự do. Thiên Đà Tử yên tâm không ít, như vậy tỷ lệ hắn sống sót sẽ cao hơn hẳn.
Huyết Sát Đảo nằm ở mặt tây bắc Thiên Đảo Hồ, ngồi chiến thuyền đi ra bên ngoài hồ cần hai ngày. Tốc độ chiến thuyền cũng không nhanh, Mệnh Luân lại bay nhanh gấp mười mấy lần chiến thuyền. Bởi thế chỉ mất vẻn vẹn hơn một canh giờ, Lục Ly và Thiên Đà Tử đã lên bờ.
Tạch tạch tạch!
Vừa lên bờ thăm dò một phen, xác định phụ cận không người. Xương cốt trên thân Thiên Đà Tử vang lên từng tiếng lách cách, lưng hắn bất ngờ chậm rãi biến thẳng, hơn nữa thân cao cũng dài thêm một chút, xương mặt gồ lên, thoáng chốc đã biến thành người khác.
- Súc cốt thuật? Thật thần kỳ! Ta có thể học được không?
Lục Ly được một phen đại khai nhãn giới, ánh mắt nóng rực nhìn Thiên Đà Tử. Nếu có thể học được loại huyền kỹ này, hai người dù có nghênh ngang bay vào Vũ Lăng Thành cũng sẽ không việc gì.
- Có thể học được, nhưng cần thời gian!
Thiên Đà Tử cười khổ một tiếng nói:
- Đây là bí thuật thượng cổ lão Đà Tử ta lấy được bên trong một di tích. Ta cảm ngộ suốt ba năm liền mới học xong, chủ nhân thiên tư thông minh, nhưng ít nhất cũng phải mất một hai năm.
- Được rồi.
Lục Ly thất vọng khoát tay, sau đó nghĩ nghĩ lại lấy ra một thân đồ đen trong Không Gian Giới Chỉ, trực tiếp đổi lấy. Lại cầm mảnh vải đen bịt kín mặt và đầu, chỉ còn chừa lại mỗi đôi mắt, hắn hỏi:
- Tiếp theo chúng ta đi thế nào? Tiếp tục cưỡi Mệnh Luân?
- ...
Thiên Đà Tử trầm ngâm sờ lên cánh mũi nói:
- Như thế quá gióng trống khua chiêng, chúng ta vừa đi nửa ngày liền sẽ bị hiện. Chỉ có thể đi dã ngoại hoang vu, không thể tới gần thành trì, ta mang ngươi đi.
- Được
Thiên Đà Tử đã là Mệnh Luân Cảnh, linh hồn cường đại rất nhiều, cảm giác lực cũng rất mạnh. Thám báo cấp thấp bình thường hắn có thể nhẹ nhàng phát hiện ra được, để hắn mang đi tốc độ vừa nhanh, lại vừa an toàn rất nhiều.
Thiên Đà Tử bắt lấy Lục Ly, hóa thành một đạo tàn ảnh phóng thẳng về phía trước, rất nhanh đã biến mất trong dãy núi mênh mông.
…
Sau khi hai người Lục Ly rời đi chừng nửa canh giờ, cách nơi hai người vừa lên bờ trăm dặm về hướng đông, một chiếc chiến xa màu đỏ tía gào thét mà tới.
Trên chiến xa đứng ba vị thiếu nữ, nữ tử tuyệt mỹ đứng hàng đầu nhìn thấy lục địa, lập tức kêu to nói:
- Tỷ, chúng ta lập tức sắp ra khỏi Thiên Đảo Hồ.
Bạch Thu Tuyết khẽ cười không lên tiếng, chị em từ nhỏ đã trưởng thành trong Thiên Đảo Hồ, chưa từng đi ra bên ngoài. Bạch Hạ Sương trời sinh hiếu động, lần này còn là len lén chạy đi ra, tự nhiên cảm thấy kích thích và hớn hở.
Trên đường đi, các nàng gặp được ba tên thám báo Bạch gia, chẳng qua hai tên đầu tiên vừa mới phát hiện các nàng thì chiến xa đỏ tía đã bay mất. Tên cuối cùng ngược lại thông minh, lớn tiếng gầm rú, chuyển lời của Yên phu nhân cho các nàng.
Bạch Thu Tuyết lại làm như không nghe thấy, Lục Ly cảm thấy có một số chuyện nhất định phải làm, nàng bậc cân quắc không thua đấng mày râu, cảm thấy có ân tình nhất định phải trả. Lục Ly gặp nạn mà nàng không ra tay tương trợ, như vậy nàng đã không phải là Bạch Thu Tuyết.
Nàng biết chuyến này có nguy hiểm, vạn nhất Vũ gia chó cùng rứt giậu hậu quả sẽ khó mà lường được. Chẳng qua so với Lục Ly, mức độ an toàn của các nàng sẽ cao hơn nhiều, bởi vì đứng sau lưng hai người là Thiên Ngục lão nhân. Vũ gia giết các nàng, Vũ gia liền phải gánh lấy nguy hiểm bị diệt tộc.
- Tỷ, cần mở ra cấm chế ẩn thân không?
Lời Bạch Hạ Sương kéo tâm tư Bạch Thu Tuyết về lại hiện tại, sắp đi vào Thiên Vũ Quốc, Bạch Hạ Sương tự nhiên muốn đê điều một phút.
Nếu không cứ gióng trống khua chiêng bay qua thế này, lập tức sẽ bị bại lộ hành tung, lén la lén lút mới càng vui.
- Không...
Bạch Thu Tuyết lắc đầu nói:
- Cứ bay thế này, hơn nữa còn phải nghênh ngang vượt qua thành trì, chúng ta cứ quang minh chính đại mà đi.
- Hả?
Bạch Hạ Sương và Liễu Di đều cảm thấy bất ngờ, rêu rao như vậy rất dễ dàng bị Vũ gia bố cục lừa giết. Hơn nữa các nàng quang minh chính đại phi hành kiểu đó, hành tung cũng bị Vũ gia nắm hết trong tay, còn giúp Lục Ly thế nào được nữa?
- Nghe ta, không sai đâu.
Bạch Thu Tuyết khẽ cười nói, thấy hai người một mực nhìn chăm chăm mình, nàng giải thích thêm:
- Lần này chúng ta tới đây làm gì? Giúp Lục Ly. Lục Ly lại đi làm cái gì? Chẳng qua là muốn báo thù và thu hồi di cốt ông ngoại hắn.
- Bởi thế chúng ta phải giúp hắn hấp dẫn chú ý từ người Vũ gia, như vậy hắn mới có thể càng thêm an toàn. Hơn nữa chúng ta gióng trống khua chiêng bay đi thế này, người Thiên Vũ Quốc biết được, rất nhanh sẽ truyền khắp Bắc Mạc. Đến lúc đó Vũ gia tự nhiên không dám đụng đến bọn ta, trừ phi muốn bị diệt tộc, hiểu chưa?
- À..., tỷ, ngươi thật thông minh, hay đấy hay đấy.
Bạch Hạ Sương thoáng chốc liền tỉnh ngộ, nàng cũng không phải đứa ngốc, bằng không đã không tu luyện đến Hồn Đàm Cảnh trung kỳ nhanh đến thế, cảnh giới không kém gì Bạch Thu Tuyết. Nàng chỉ là suy nghĩ đơn thuần, bình thường không thích suy nghĩ thôi.
Liễu Di cũng không ngốc, nàng thoáng nhìn Bạch Thu Tuyết một cái, trong lòng âm thầm bội phục và hâm mộ. Có được dung mạo và cảnh giới tuyệt đỉnh, lại xuất thân gia tộc siêu cấp, còn có được trí tuệ cao như vậy, trời cao đúng là quá sủng ái nàng.
Bạch Hạ Sương là loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn, nàng lập tức điều khiển chiến xa bay thấp xuống, hơn nữa còn phát động cấm chế tán phát ra tử quang nhàn nhạt, như vậy dù có ở khoảng cách rất xa đều có thể nhìn thấy được.
Mới chỉ bay một lát về phía tây bắc, bên trái trước mặt đã hiện ra một tòa thành nhỏ, Bạch Hạ Sương cố ý điều khiển chiến xa bay tới thành nhỏ.
Đến thành nhỏ nàng liền khống chế tốc độ chiến xa chậm chút, ấn ký Tử Nguyệt trên cổ sáng lên, tựa hồ sợ hấp dẫn không được người khác chú ý.
Hưu hưu hưu!
Phía dưới là một quận thành, rất nhiều võ giả bị kinh động, dồn dập lao ra ngoài nhìn.
Chương 304 Hành tung bất minh
Thấy là hai thiếu nữ sinh đôi tuyệt sắc, rất nhiều người trợn tròn mắt, vô số thanh thiếu niên càng là tưởng rằng tiên nữ hạ phàm, nhìn đế ngây dại.
- Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương!
Quận thành này nằm ngay bên cạnh Thiên Đảo Hồ, rất nhiều gia tộc khá là rõ ràng đối với tình huống trong Thiên Đảo Hồ, thoáng cái liền đoán ra thân phận hai chị em này, bốn phía lập tức vang lên một mảnh tiếng xôn xao.
Hai viên minh châu Thiên Đảo Hồ không ngờ lại đi ra ngoài, còn gióng trống khua chiêng như thế, bên người không có cường giả bảo hộ, các nàng không sợ xảy ra chuyện? Vạn nhất có kẻ xấu không sợ chết, muốn làm gì đó với hai nàng thì sao?
Nhìn xuống một mảnh huyên náo bên dưới, tròng mắt Bạch Hạ Sương đảo quanh vài vòng, khóe miệng lộ ra một tia giảo hoạt. Nàng đột điều khiển chiến xa dừng lại, khẽ kêu lên:
- Thành chủ quận thành các ngươi là ai? Mau đi ra nói chuyện.
Liễu Di hơi ngớ, Bạch Thu Tuyết lại khẽ cười một tiếng, không ngăn cản Bạch Hạ Sương làm càn. Trong đại viện phía dưới, một tên lão giả Hồn Đàm Cảnh bay vụt lên trên thạch bảo, khom người nói:
- Lão hủ Lê Lỗ, xin hỏi tiểu thư có gì phân phó?
Bạch Hạ Sương thuận miệng nói:
- Chúng ta muốn đi Vũ Đế Thành và Thiên Vũ Thành, ngươi có địa đồ Thiên Vũ Quốc không, mau cho bản tiểu thư một tấm.
Phía dưới lại rộ lên một trận huyên náo, hai viên minh châu Thiên Đảo Hồ này muốn đi Vũ Đế Thành và Thiên Vũ Thành, chẳng lẽ là để ý công tử nào đó của Vũ gia và Tử gia?
Lê Lỗ vung tay lên, phía dưới một tên trưởng lão nhanh khoái tốc quay vào, sau đó lấy ra một tấm địa đồ đưa đi lên.
Lê Lỗ tung người nhảy lên giữa không trung, đưa địa đồ cho Bạch Hạ Sương, về lại chỗ cũ chắp tay nói:
- Hai vị tiểu thư, còn cần vật nào khác không? Hai vị cần gì lão hủ tất toàn lực ứng phó.
- Không cần.
Bạch Hạ Sương nhìn thoáng qua địa đồ, phất phất tay, chiến xa đỏ tía cứ vậy gào thét mà đi, rất nhanh liền biến mất ở chân trời phương bắc.
- Người đâu!
Đợi chiến xa bay khuất rồi, Lê Lỗ mới quát khẽ nói:
- Lập tức báo lên tin tức này.
Chiến xa rời đi, tiếng ồn ào trong thành lại càng nồng liệt, lúc này rất nhiều thanh thiếu niên vẫn như còn đang trong mộng, sợ là sau này đi ngủ đều sẽ xuất hiện thân ảnh hai chị em sinh đôi kia.
…
Vũ Đế TThành, trong một tòa thành bảo, một lão giả nhỏ gầy nhìn thấy tin tức vừa được báo lên, trong đôi mắt nhỏ tràn đầy phẫn nộ.
Yên phu nhân đoán rất chuẩn, chuyện lần này quả thật đúng là Vũ gia bố cục, toàn bộ đều là tác phẩm của lão giả nhỏ gầy, túi khôn Vũ gia có biệt danh “Độc Xà”, Vũ Luân.
Trên thực tế!
Lục Ly vừa mới rời khỏi Huyết Sát Đảo không bao lâu, Vũ Luân liền đã nhận được tin tức, đám người Liễu Minh cũng chính là do Vũ Luân bố trí. Lục Ly vừa đi Liễu Minh liền bóp nát ngọc phù, Vũ Luân liền biết tin Lục Ly đã xuất động.
Hết thảy đều nằm trong tính toán của Vũ Luân, tư liệu về Lục Ly mà Vũ Luân nắm giữ rất hoàn chỉnh. Dựa theo tư liệu, Vũ Luân phán đoán ra tính cách Lục Ly, hắn kết luận sau khi biết ra mộ phần ông ngoại bị đào, Lục Ly nhất định sẽ tới bộ lạc Địch Long, chỉ cần Lục Ly rời khỏi Thiên Đảo Hồ, việc này liền dễ làm.
Vũ Luân bố trí rất nhiều người bên ngoài Thiên Đảo Hồ, trên đường đi cũng rải rất nhiều tai mắt, Vũ Luân vạn phần xác định lần này Lục Ly tất phải chết không nghi ngờ.
Nhưng mà!
Ngay vừa rồi lại xuất hiện biến số, Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết lại cũng đi ra từ trong Thiên Đảo Hồ. Thế còn chưa hết, thám báo tiềm phục trong Thiên Đảo Hồ truyền tin về nói Bạch gia cũng phái rất nhiều cường giả đuổi tới...
Càng không hay chính là, hiện tại thám báo nhà hắn không cách nào truy dấu hành tung Lục Ly. Điều này khiến Vũ Luân cảm giác có chút vướng tay, sự tình tựa hồ đã dần thoát ly ra ngoài phạm vi hắn có thể khống chế.
- Người đâu, truyền tin xuống!
Vũ Luân trầm tư một lát rồi quát khẽ, bên ngoài một tên võ giả Mệnh Luân Cảnh tiến vào, Vũ Luân trầm giọng nói:
- Triệu tập toàn bộ thám báo gia tộc, để bọn họ tản đi ra, tìm kiếm Lục Ly, nhất định phải mau chóng tìm ra hắn. Nhớ kỹ, tìm được liền lập tức báo tin, không được đả thảo kinh xà.
Hưu!
Võ giả Mệnh Luân Cảnh lui ra, Vũ Luân suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy không yên tâm, lần nữa quát khẽ nói:
- Đưa tin cho các gia tộc, để bọn hắn tăng thêm nhân thủ tìm kiếm. Cứ nói chỉ cần tìm ra Lục Ly, thưởng một tòa quận thành và năm ngàn vạn Huyền Tinh!
Rất nhanh, từng đạo tin tức truyền ra, chỉ chưa đến nửa ngày sau, rất nhiều gia tộc ở Thiên Vũ Quốc đều sôi trào.
Để uẩn của Vũ gia tại Thiên Vũ Quốc rất sâu dày, rất nhiều gia tộc phụ dung vào Vũ gia, ngoài ra còn có vô số gia tộc quan hệ tốt đẹp với Vũ gia.
Vũ gia truyền lệnh xuống, những gia tộc này tự nhiên đều hành động, rất nhiều thám báo và võ giả đều điên rồi, chỉ cần tìm ra Lục Ly liền lập tức có thể trở thành chủ một quận thành, còn được thưởng thêm năm ngàn vạn Huyền Tinh.
Tin tức lan tỏa rất nhanh, những gia tộc võ giả không nhận được lệnh cũng điên rồi. Dù không được đến mệnh lệnh cũng chủ động tham gia tìm kiếm. Nếu vận khí nghịch thiên tìm được Lục Ly, như vậy bọn hắn liền phát tài.
Nhất thời trọn cả Thiên Vũ Quốc đều sôi trào, ít nhất có mấy trăm vạn võ giả xuất động, đi khắp tứ xứ truy vết Lục Ly, tìm kiếm người khả nghi.
Nhưng chuyện rất quái dị đã xảy ra...
Ba ngày, nguyên tận ba ngày.
Mấy trăm vạn võ giả tìm kiếm ba ngày, lại vẫn không có bất cứ tin tức nào truyền lên. Lục Ly tựa hồ không hề đi ra Thiên Đảo Hồ, chưa từng tiến vào Thiên Vũ Quốc. Không có bất kỳ tin tức quan trọng nào phản hồi về Vũ gia, ngược lại bởi vì tìm kiếm Lục Ly, rất nhiều người thâm nhập dã ngoại hoang vu, bị Huyền thú xé thịt.
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương gióng trống khua chiêng ngồi chiến xa hoàng kim một đường bay tới, thỉnh thoảng lại thay đổi lộ tuyến. Bên này đi một vòng, bên kia đi một vòng, khiến rất nhiều thám báo Vũ gia theo gót được một phen hãi hùng khiếp vía.
Chương 305 Lục Ly ở ngay đây
Chuyện Vũ Luân lo lắng nhất cũng đã xảy ra, thám báo trong Thiên Đảo Hồ được đến tin tức chuẩn xác, nói Bạch Hỉ đã dẫn theo Bạch Lãnh và mười tên võ giả Bất Diệt Cảnh Bạch gia rời khỏi Thiên Đảo Hồ.
Hơn nữa lúc này đám người Bạch Hỉ cũng không rõ hành tung.
Trong một tòa núi lớn, Thiên Đà Tử mang theo Lục Ly thẳng tắp lao nhanh, hai người trừ thỉnh thoảng tìm sơn động nghỉ ngơi hai ba canh giờ ra, mấy ngày nay vẫn luôn một mực đi đường.
Thiên Đà Tử tiến vào thành nhỏ ven đường một lần, mua chút vật phẩm ngụy trang, nhuộm đầu tóc Lục Ly thành màu nâu, còn nhuộm da đen nhẻm. Má phải không biết làm sao mà tạo ra được một vết sẹo, cộng thêm mắt trái che bịt mắt, nhìn qua như triệt để biến thành người khác.
Trên đường Thiên Đà Tử rất cẩn thận, toàn chọn dã ngoại hoang vu, lộ tuyến vắng người mà đi. Đồng thời hắn còn một mực cảm ứng thăm dò bốn phía, một khi phát hiện có thám báo liền lập tức tránh đi.
Thực lực thám báo và người tìm kiếm đều không mạnh, cùng lắm chỉ là Thần Hải Cảnh đỉnh phong, có rất ít võ giả Hồn Đàm Cảnh xuất động. Thiên Đà Tử là Mệnh Luân Cảnh, trăm năm trước đã là Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong, linh hồn và cảm giác lực cường đại cỡ nào, thám báo bình thường làm sao có thể phát hiện ra được?
Đương nhiên...
Mấy ngày nay hai người cũng có chút nghi hoặc, dù Thiên Đà Tử một mực thăm dò thì cũng không khả năng hoàn toàn tránh đi toàn bộ thám báo được. Thế nên Lục Ly và Thiên Đà Tử tùy thời đều chuẩn bị động thủ, ra tay xử lý thám báo phát hiện ra mình.
Nhưng trên đường đi rất an tĩnh, an tĩnh đến mức hai người đều cảm thấy bất an. Tựa hồ lần này Vũ gia căn bản không chú ý tới bọn hắn.
Lần nữa bôn tẩu nửa ngày, đến lúc trời sắp tối, Lục Ly rốt cục cảm thấy có chút lo lắng. Hắn trầm tư một lúc mới đề nghị Thiên Đà Tử:
- Hay là ngươi tới thành trì phụ cận thăm dò một cái, nhìn xem tình hình rốt cuộc thế nào rồi?
- Được!
Thiên Đà Tử nghĩ nghĩ liền khẽ gật đầu, ăn vội chút lương khô sau đó hóa thành một đạo tàn ảnh chạy đi như bay. Lục Ly thì náu mình trong một thạch động nghỉ ngơi, trên đường toàn là Thiên Đà Tử mang theo hắn, ngược lại không mấy mệt mỏi, chỉ là trong lòng có chút bất an thôi.
Ba canh giờ sau, Thiên Đà Tử trở về, thần sắc đầy vẻ mỏi mệt và kinh ngạc, hắn vừa tiến vào liền nói:
- Việc này rất cổ quái.
- Làm sao?
Lục Ly khẩn trương hỏi.
Thiên Đà Tử thở dốc một hơi rồi nói:
- Hiện tại hơn phân nửa thám báo các gia tộc ở Thiên Vũ Quốc đều đang tìm ngươi, Vũ gia đã hạ lệnh, nghe nói Thiên Vũ Quốc tổng cộng xuất động mấy trăm vạn người. Còn nữa, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương cũng đi ra theo, lúc này chính đang gióng trống khua chiêng bay về hướng Vũ Đế Thành, mặt khác nghe nói Bạch gia cũng xuất động cường giả, hiện tại đã bí mật lẻn vào Thiên Vũ Quốc.
- Hả?
Nghe được mấy câu đầu, ánh mắt Lục Ly thoáng chốc chuyển lạnh, Vũ gia đã được đến tin tức hắn tiến vào Thiên Vũ Quốc, xem ra chuyện lần này quả thực là do Vũ gia dựng lên để nhử hắn.
Vấn đề là...
Nếu đã nhiều người như vậy đi tìm bọn hắn, vì sao mấy ngày nay bọn hắn không gặp được quá nhiều thám báo, thậm chí đều chưa chính diện gặp phải thám báo lần nào.
Cường giả Bạch gia lẻn vào Thiên Vũ Quốc?
Chẳng lẽ Bạch gia có cường giả bí mật đi theo hắn, đang giúp bọn hắn dọn dẹp thám báo? Nếu không bằng vào Thiên Đà Tử làm sao thật có thể tránh qua nhiều thám báo đỉnh cấp vậy được?
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương chính đang gióng trống khua chiêng đi Vũ Đế Thành? Trong đầu Lục Ly bất giác hiện lên dung nhan tuyệt mỹ của Bạch Thu Tuyết, nội tâm bất giác có chút cảm động.
Hắn mơ hồ đoán được phần nào chân tướng chuyện này, chí ít Bạch Thu Tuyết là đang toàn lực giúp hắn, nữ nhân này quả nhiên rất được, còn nghĩa khí hào tình hơn cả nam tử.
Lục Ly lại hỏi dò mấy câu, trầm tư một lát rồi nói:
- Thiên Đà Tử, ngươi cảm thấy chuyện này có bình thường không?
Thiên Đà Tử biết Lục Ly muốn hỏi cái gì, hắn không cần nghĩ liền đáp:
- Rất không bình thường! Ta còn thăm dò được một tin tức, nghe nói gần đây trong núi hoanh quanh đây xuất hiện một ít Huyền thú, rất nhiều thám vào và võ giả thâm nhập núi hoang tìm kiếm đều bị Huyền thú giết chết. Chủ nhân, trên đường ngươi thấy có nhiều Huyền thú không?
- Cái này...
Nội tâm Lục Ly khẽ động, kinh hô nói:
- Chẳng lẽ thật đúng là cường giả Bạch gia đang lặng lẽ theo gót, một đường giúp chúng ta thanh lý thám báo?
Trên đường Lục Ly không nhìn thấy quá nhiều Huyền thú, dù có cũng là Huyền thú cấp một cấp hai, số lượng không tính nhiều. Năng lực sinh tồn của thám báo lại vô cùng mạnh, làm sao có thể bị Huyền thú chém giết nhiều thế được?
Chuyện khác thường tất có quỷ quái!
Dù không phải người Bạch gia giúp bọn hắn, thì khẳng định cũng là có cường giả đang lặng lẽ giúp bọn hắn thanh lý thám báo, bằng không trên đường không khả năng bình tĩnh vậy được.
- Hẳn là người của Bạch gia.
Thiên Đà Tử nghĩ nghĩ rồi nói:
- Trừ người Bạch gia ra, còn ai có được thủ đoạn như thế. Hiện tại Thanh Loan Tộc còn chưa đi ra được, hơn nữa nếu người Thanh Loan Tộc có thể đi ra, còn cần gì che che lấp lấp thế này, trực tiếp mang ngươi đánh tới Vũ gia chẳng phải là được rồi.
Lục Ly ngẫm lại thì thấy Thiên Đà Tử nói cũng đúng, nếu đám người Dạ Tra đi ra được, hẳn là đã sớm tới gặp hắn, không khả năng một đường đi theo mà không để lộ hành tung.
- Nghỉ ngơi, lát nữa toàn tốc đi đường.
Lục Ly không suy nghĩ nhiều, Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết đang giúp hắn, Bạch gia có thể cũng đang bí mật giúp hắn. Khiến hắn cảm giác được lực lượng trong tay tăng nhiều, hắn không thể cô phụ mấy người Bạch Thu Tuyết, nhất định phải nhanh chóng đi đến Vũ Lăng Quận, mang về di cốt ông ngoại và thi thể Lục thúc công, đồng thời xem xem có thể hủy diệt Bộ gia hay không.
Hai người Lục Ly nghỉ ngơi mấy canh giờ liền lần nữa lên đường, trên đường vẫn cứ gió êm sóng lặng, thám báo đều không thấy được bao nhiêu. Điều này khiến hai người càng thêm yên tâm, tốc độ đề thăng mấy phần, tranh thủ sớm ngày đi đến phụ cận Vũ Lăng Thành.