Chương 296 Nhiều nhất là nửa năm
Hiện tại, những linh tài quý hiếm này đối với hắn mà nói thì không có ý nghĩa đặc biệt gì, nhưng đối với mấy người Dạ Tra lại có ý nghĩa cực trọng đại.
Đám người Dạ Tra đã phụng hắn làm Thánh Chủ, thủ hạ cường đại cũng chính là hắn cường đại, Lục Ly tự nhiên muốn toàn lực trợ giúp bọn hắn.
Lại nói, chỉ cần trở lại Lục gia, Lục Ly muốn Thăng Long Thảo còn khó?
Gia tộc huyết mạch mạnh nhất Trung Châu, phụ thân hắn còn là Nhân Hoàng Cảnh, Lục gia có được để uẫn cỡ nào? Dự tính tuỳ tiện đều có thể cầm ra được linh tài như Thăng Long Thảo.
Dạ Tra nghĩ nghĩ liền thành thật nói:
- Chúng ta còn thiếu hai loại linh tài là Băng Phượng Diệp và Hải Ngân Đảm.
- Ồ?
Trên mặt Lục Ly lộ ra ý cười tươi rói, nói:
- Vận khí tốt thật đấy, hai thứ đó ta cũng có, chẳng qua số lượng không nhiều, Băng Phượng Diệp chỉ có hai mảnh, Hải Ngân Đảm có ba cái, cho hết các ngươi.
Giới chỉ Lục Ly lóe lên quang mang, hai phiến lá màu lam và ba viên hải đảm màu bạc tựa như trứng gà xuất hiện trong tay, hắn đưa cho Dạ Tra nói:
- Đồ vật đều đã đưa, có thể đột phá Quân Hầu Cảnh hay không còn phải xem chính các ngươi.
- Cảm ơn Thánh Chủ, cảm ơn!
Cả người Dạ Tra lần nữa run lên, mới đầu có được Thăng Long Thảo bọn hắn liền có sáu thành cơ hội, giờ Lục Ly lại đưa thêm hai loại linh tài còn lại, bản thân Dạ Tra đã hoàn toàn nắm chắc đột phá.
Lục Ly cười nhạt nói:
- Không có gì, các ngươi trở nên cường đại, sau này liền không có ai ở Thiên Đảo Hồ dám bắt nạt ta, đúng không nào?
- Đúng rồi!
Lục Ly đột nhiên có chút hiếu kỳ hỏi:
- Có những vật này, mấy người các ngươi có nắm chắc đột phá Quân Hầu Cảnh không?
Dạ Tra và bốn tên trưởng lão liếc nhau, nói:
- Ba người, ít nhất sẽ có ba người đột phá! Vận khí tốt thì toàn bộ năm người chúng ta đều có thể đột phá.
- Được!
Lục Ly hưng phấn gật đầu, nếu năm người đều có thể đột phá, như vậy cỗ lực lượng này hoàn toàn đủ cho hắn tự vệ ở Thiên Đảo Hồ, trừ phi Thiên Ngục lão nhân đích thân ra tay, bằng không hắn không sợ bất kỳ thế lực nào.
Thậm chí...
Toàn bộ cường giả Vũ gia đều xuất động hắn cũng không sợ, nghe nói Vũ gia chỉ có tộc trưởng là Quân Hầu Cảnh, dù có là Quân Hầu Cảnh trung kỳ hậu kỳ, bằng vào đám người Dạ Tra cũng hoàn toàn đủ sức chống lại.
- Vậy các ngươi đột phá phải mất bao lâu?
Cuối cùng Lục Ly hỏi ra vấn đề then chốt nhất, hắn đã bách không kịp đợi muốn đi Trung Châu tìm kiếm Lục gia.
Dạ Tra nghĩ nghĩ rồi đáp rất chắn chắn:
- Nửa năm, nhiều nhất là nửa năm!
- Được!
Trên mặt Lục Ly hiện lên ý cười xán lạn, thời gian nửa năm không lâu, hắn hoàn toàn có thể câu giờ được với phía Bạch gia.
Lục Ly gắt gao siết chặt nắm tay, hưng phấn nhủ thầm trong lòng:
- Phụ thân mẫu thân tỷ tỷ, đợi ta thêm nửa năm, nửa năm sau ta liền có thể rời khỏi Thiên Đảo Hồ, đi đến Trung Châu, rất nhanh ta sẽ gặp được các ngươi.
- Ở Thiên Đảo Hồ có người bắt nạt ngươi?
Dạ Tra nhớ tới lời Lục Ly vừa nói lúc nãy, thế là bèn hỏi dò:
- Thiếu chủ, ngươi có cừu gia ở Thiên Đảo Hồ? Nếu thực sự nguy hiểm, không bằng trước tránh ở trong này nửa năm, nửa năm sau chúng ta liền có thể đi ra, sau đó giết sạch toàn bộ cừu gia của ngươi.
- Không sao…
Lục Ly khoát tay nói:
- Cừu gia của ta không dám quang minh chính đại tiến vào Thiên Đảo Hồ, người trong Thiên Đảo Hồ lại tạm thời không dám đụng ta. Hiện tại ta đang ở trong đảo nhỏ nơi có cấm chế truyền tống, vừa có bất trắc ta liền có thể đi vào tiểu thế giới bất cứ lúc nào.
- Vậy thì được!
Dạ Tra gật đầu nói:
- Thánh Chủ chú ý cẩn thận, chờ nửa năm sau chúng ta sẽ phái người đi theo, bảo hộ an toàn cho ngươi.
- Cái đó chỉ là thứ yếu.
Ánh mắt Lục Ly khẽ sáng rực lên, nói:
- Ta cần mau chóng đi Trung Châu, sau khi các ngươi đột phá thì lập tức mang ta đi Trung Châu một chuyến. Nếu có thể thì lại mang ta đi Thanh Châu một chuyến nữa.
- Trung Châu?
Dạ Tra cùng bốn vị trưởng lão biến sắc, Tứ trưởng lão lắc đầu nói:
- Trung Châu? Không thể đi, không thể đi.
- Vì cái gì?
Lục Ly kinh ngạc hỏi lại, hắn cầm ra linh tài trị giá vài chục ức Huyền Tinh, mục đích chính là vì để mấy người bọn họ mang đi Trung Châu. Nếu không thể đi, vì sao hắn phải đưa Thăng Long Thảo cho bọn họ?
- Thánh Chủ, trước kia ta đã từng nói với ngươi.
Dạ Tra thở dài nói:
- Tổ địa chúng ta vốn ở Trung Châu, năm ngàn năm trước hai tộc chúng ta bị sáu đại gia tộc liên thủ hủy diệt. Sáu gia tộc đó là đại gia tộc mạnh nhất Trung Châu, ngươi cứ nghĩ mà xem, một khi chúng ta đi Trung Châu, nếu bị người sáu đại gia tộc thăm dò ra được, chúng ta còn có thể sống ư? Khi ấy dù là người trong tiểu thế giới này cũng sẽ bị sáu đại gia tộc chém giết sạch sẽ.
- Thế nên...
Dạ Tra trịnh trọng nói:
- Ngươi để chúng ta đi ra Bắc Mạc thì không vấn đề, bởi vì Bắc Mạc nằm ở mặt bắc, trong mắt các đại gia tộc Trung Châu, nơi này chỉ là vùng ngoài vòng giáo hoá, những đại gia tộc kia căn bản không để vào trong mắt, đệ tử và thám báo đại gia tộc cũng sẽ không tới đây. Chúng ta chỉ cần cẩn thận che giấu tung tích liền sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng một khi chúng ta ra khỏi Bắc Mạc, tỷ lệ bị phát hiện sẽ tăng mạnh, phải biết Trung Châu chính là thiên hạ của bọn hắn.
Một tên trưởng lão khác bổ sung:
- Thánh Chủ, trước đây ở thời kỳ đỉnh thịnh, hai tộc chúng ta có tổng cộng năm Nhân Hoàng đỉnh phong, mười sáu Nhân Hoàng Cảnh, cường giả nhiều vô số kể. Nhưng dưới sự liên thủ của sáu đại gia tộc, hai tộc chúng ta vẫn bị trấn áp nhẹ nhàng, chỉ trong một đêm, gần như toàn bộ cường giả và võ giả đều bị chém giết. Ngươi cảm thấy với chút người này của chúng ta bây giờ, một khi bị sáu đại gia tộc biết được, kết cục sẽ thế nào?
- Năm Nhân Hoàng đỉnh phong, mười sáu Nhân Hoàng Cảnh?
Lục Ly sửng sốt, trong đầu như đang có một vạn con thảo nê mã chạy chồm.
Chương 297 Người có đại khí vận
Chương 298 Mộ tổ bị đào
Như vậy, người Huyết Sát Đảo sẽ cho rằng hắn vẫn còn ở trên Long Tượng Sơn.
Chuyện hắn dọn nhà tới hành cung Địa Long Đảo chỉ có Thất trưởng lão và Liễu Di biết. Làm thế dù sau này có gian tế lẻn vào thăm dò tin tức hay thích khách đến tập kích thì đều có thể trước một bước đề phòng.
Đi đến phụ cận Huyết Sát Bảo, trên đường vô số người gặp được Lục Ly đều cung kính hành lễ, trong mắt toàn là sùng bái và cuồng nhiệt, Lục Ly nhất nhất gật đầu đáp lễ.
Bên trong thạch bảo, Thất trưởng lão và Liễu Di sớm đã ngồi chờ, ngoài ra còn có ba tên thanh niên Liễu gia đứng ở một bên. Sau khi thấy Lục Ly đi đến, tinh thần ba người lập tức khẽ rung, một người bộ dạng trắng trẻo thân thiết kêu lên:
- Lục Ly, ta là Liễu Minh, ngươi còn nhớ ta không?
- Không biết lớn nhỏ, gọi đảo chủ!
Thất trưởng lão lập tức đứng dậy khiển trách, sau đó cười cười giải thích với Lục Ly:
- Đảo chủ, đây là tên đệ tử bất hiếu của mạch chúng ta, sau trận chiến Vũ Lăng Thành thì bị lạc đường. Gần đây mới đến được bên ngoài Thiên Đảo Hồ, bị Lộc lão tam phát hiện mang về.
- Liễu Minh?
Cái tên này rất lạ lẫm, nhưng gương mặt trắng trẻo kia ngược lại khá là quen mắt, nhìn bộ dạng công tử của hắn, Lục Ly đã phần nào đoán được sự tình.
Lạc đường cái gì?
Rõ ràng là tên công tử này tham sống sợ chết, thừa loạn trốn đi, định cao chạy xa bay tìm nơi hẻo lánh nào đó mai danh ẩn tích sống tiếp. Đến sau chắc là nghe nói Liễu gia làm ăn không sai ở Thiên Đảo Hồ mới tìm đến để tiếp tục làm thiếu gia như trước.
Loại ký sinh trùng này mỗi gia tộc đều có, Lục Ly chưa tới mức chán ghét, thế là khẽ gật đầu đi đến ngồi xuống chủ vị. Dù hắn nhìn qua còn nhỏ hơn Liễu Minh mấy tuổi, nhưng khí trường quá mạnh, ép cho mấy người Liễu Minh có chút hít thở không thông.
Liễu Minh tỉnh ngộ ra, vội vàng cười bồi nói:
- Gặp qua đảo chủ, Liễu Minh không hiểu chuyện, mong đảo chủ thứ lỗi.
Lục Ly qua đây không phải để nghe hắn nói nhảm, liền trầm giọng hỏi:
- Bộ lạc Địch Long làm sao?
Liễu Di và Thất trưởng lão vừa nghe được Lục Ly tra hỏi, sắc mặt thoáng có chút mất tự nhiên, Liễu Minh lại ba hoa chích choè nói:
- Hiện tại Vũ Lăng Thành đang bị Bộ gia, một gia tộc tam phẩm chiếm cứ, gia tộc này là chó săn phụ dung Vũ gia. Bọn hắn vì thỉnh công với Vũ gia, tứ xứ tìm bắt đệ tử Liễu gia thất lạc bên ngoài như chúng ta, mấy lần ta thiếu chút bị đánh chết, may mà tính là có chút bản lĩnh, bằng không lúc này đã không gặp được chư vị...
Lục Ly nghe mà phiền chán không thôi, thanh âm lạnh mấy phần:
- Nói trọng điểm!
Thất trưởng lão vội vàng trừng Liễu Minh một cái, kẻ sau mới nghĩ nghĩ rồi nói:
- Bộ gia vì lấy lòng Vũ gia, đã giết sạch người bộ lạc Địch Long!
- Hả?
Ánh mắt Lục Ly nháy mắt chuyển lạnh, những người khác chết hắn không để ý, nhưng Lục thúc công lại là người có ân với chị em hắn, dù Lục thúc công vốn cũng đã sắp chết già, lúc hắn rời khỏi bộ lạc sớm đã bệnh liệt giường, nhưng chết già với bị giết là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
- Bộ gia đúng không? Được, được lắm!
Lục Ly lạnh lùng hô lên mấy tiếng, lúc này ở trong lòng hắn, võ giả Bộ gia đều đã thành người chết. Hắn định chờ khi đám người Dạ Tra đi ra được bên ngoài, lập tức sẽ phái bọn hắn đi chém giết tất cả võ giả Bộ gia.
Câu tiếp theo của Liễu Minh lại khiến Lục Ly thiếu chút bạo tẩu:
- Bộ gia còn treo thi thể tất cả mọi người lên hàng rào bên ngoài bộ lạc Địch Long, già trẻ lớn bé tổng cộng mấy ngàn người, thi thể đều bốc mùi. Hiện giờ khu vực đó không ai dám tới gần, việc này thậm chí dẫn lên oanh động trên khắp Vũ Lăng Quận.
- Cái gì?
Sắc mặt Lục Ly đại biến, Bộ gia làm thế quá không nhân tính, già trẻ lớn bé bị giết sạch, còn treo thi thể lên hàng rào, như thế đã không thể dùng tàn bạo để hình dung...
- Lục thúc công!
Nghĩ đến lão nhân hiền lành hòa ái kia giờ này còn đang phơi thây nơi hoang dã, trong lòng Lục Ly bùng lên lửa giận ngút trời, hận không thể lập tức lẻn tới Vũ Lăng Thành giết sạch toàn bộ người Bộ gia.
- Không được, phải đi bộ lạc Địch Long một chuyến!
Lục Ly ngấm ngầm cắn răng nói, Lục thúc công chắc còn đang phơi thây hoang dã, hắn thân là hậu bối không nói báo thù, đi tận chút hiếu đạo, giúp nhập thổ vi an cũng là điều nên làm.
- Còn nữa, còn có một chuyện, ta không dám nói!
Liễu Minh đột nhiên lại mở miệng nói tiếp, chỉ là bộ dạng muốn nói lại thôi, trong mắt Lục Ly khẽ chớp qua hàn quang, lạnh giọng quát:
- Còn có chuyện gì mà không dám nói!
Liễu Minh quay sang nhìn Thất trưởng lão, kẻ sau khẽ gật đầu đành chịu, Liễu Minh cắn răng nói:
- Đảo chủ, mộ phần ông ngoại ngươi bị đào, toàn bộ mảnh mộ tổ nơi đó đều bị đào, hài cốt vung vãi khắp đất!
Oanh!
Lục Ly nổi giận vỗ ghế đứng bật dậy, chiếc ghế chấn tan tành, sát khí cuộn trào trên người, hắn giận dữ hét:
- Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng, Bộ gia ta không diệt cả nhà ngươi, ta thề không làm người!
Nếu nói Lục thúc công bị phơi thây hoang dã đã thổi bùng lên lửa giận trong lòng Lục Ly, như vậy chuyện nghĩa địa nơi có mộ ông ngoại hắn bị đào, lại càng khiến Lục Ly không cách nào bình tĩnh được.
- Đi Vũ Lăng Thành, đi Vũ Lăng Thành!
Trong đầu Lục Ly chỉ còn mỗi ý niệm đó, không chém tận giết tuyệt toàn bộ người Bộ gia thì không cách nào lắng lại lửa giận trong lòng hắn.
Đó chính ông ngoại ruột thịt của hắn, giờ đây chết rồi mà vẫn không được an bình, bị người bới ra, hài cốt quăng vãi tứ xứ. Nếu không đi Vũ Lăng Thành báo thù, sau này hắn còn mặt mũi nào đi gặp mẹ mình?
- Phong tỏa toàn đảo, ngoại trừ trưởng lão ra bất cứ kẻ nào đều không được ra ngoài, đến khi ta trở lại mới thôi.
Lục Ly lập tức hạ lệnh, sau đó quay mặt nhìn về phía Thiên Đà Tử, trầm giọng quát:
- Thiên Đà Tử, đi.
Thiên Đà Tử là nô lệ của Lục Ly, mặc dù trong lòng không quá tình nguyện, nhưng không dám ngỗ nghịch, lập tức đứng dậy đi tới.
Chương 299 Đi giúp Lục Ly giết người
Liễu Di và Thất trưởng lão lại bị dọa sợ, Thất trưởng lão vội vàng kéo lấy Lục Ly, khuyên nhủ nói:
- Đảo chủ, không thể xung động, việc này cần bàn bạc kỹ hơn.
- Lục Ly, tỉnh táo!
Liễu Di lao đến, ngăn cản Lục Ly nói:
- Nếu ngươi đi ra Thiên Đảo Hồ, một khi bị Vũ gia thăm dò được, hậu quả sẽ không cách nào tưởng tượng.
- Cút ra!
Lục Ly nhìn chằm chằm Liễu Di, quát lạnh nói:
- Mộ tổ bị đào không phải của nhà ngươi, ngươi tự nhiên sẽ nói như vậy. Ông ngoại ta chết rồi còn không được an bình, thù này không báo, Lục Ly ta còn là người ư?
Liễu Di nhìn cặp mắt đỏ ngầu, nét mặt dữ tợn kia của Lục Ly, lập tức sợ đến cả người lui ra sau mấy bước, Lục Ly cứ thế dẫn theo Thiên Đà Tử dương trường mà đi, thoáng chốc đã tan biến bên ngoài Huyết Sát Bảo.
Đợi lúc Liễu Di và Thất trưởng lão đuổi theo đi ra, Lục Ly và Thiên Đà Tử sớm đã biến mất ở phương xa, tốc độ Thiên Đà Tử nhanh như vậy, bọn họ sao mà đuổi được?
- Xảy ra chuyện rồi!
Liễu Di và Thất trưởng lão liếc nhau, đều có chút hối hận đáng lý không nên nói chuyện này cho Lục Ly, nhưng hai người sợ sau này bị Lục Ly biết được sẽ trách tội, sợ hắn bỏ mặc Liễu gia không quản.
Hai người lòng như lửa đốt, Lục Ly mà cứ thế lỗ mãng xông ra Thiên Đảo Hồ, rất có thể sẽ bị Vũ gia thăm dò được. Một khi bị phát hiện, đối phương khẳng định sẽ phái ra võ giả Bất Diệt Cảnh truy sát, đến lúc đó Lục Ly tất chết không nghi ngờ.
- Thất gia gia, giờ làm thế nào?
Liễu Di quay đầu nhìn lại Thất trưởng lão, Thất trưởng lão cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Chỉ còn một cách, chúng ta lập tức lên đường đi Thiên Ngục đảo, tìm Yên phu nhân!
- Đúng rồi!
Mắt Liễu Di khẽ sáng lên, nếu được Bạch gia hỗ trợ, Lục Ly liền an toàn hơn nhiều, hoặc tệ nhất cũng có thể cản lại Lục Ly.
- Lão cửu!
Thất trưởng lão hạ lệnh:
- Ngươi lập tức dẫn theo Lục Ải Nhân đi trấn thủ Huyết Sát Đảo, bất kỳ người nào cũng đều chỉ cho vào không cho ra, ai dám ra đảo, giết không cần luận!
Tuyệt đối không thể để rò rỉ tin tức, bằng không sợ rằng Lục Ly vừa ra Thiên Đảo Hồ, sát thủ Vũ gia liền tìm được.
Hạ lệnh xong, Thất trưởng lão mang theo Liễu Di cuồng chạy mà đi, chuẩn bị tới gặp Yên phu nhân, nhờ ngăn lại Lục Ly.
Thất trưởng lão và Liễu Di ngồi chiến thuyền tức tốc tới Lạc Thần Đảo, sau đó lại truyền tống đi Thiên Ngục Thành. Chỉ là khi hai người sốt sắng tìm gặp Bạch quản sự lại được cho biết Yên phu nhân không ở Thiên Ngục thương hội mà đang ở Bạch Đế Sơn.
Hai người điểm danh muốn gặp Yên phu nhân, thân phận địa vị bọn hắn chưa đủ để trực tiếp diện kiến Yên phu nhân. Sau khi được hai người kể rõ sự tình, Bạch quản sự cũng bị hù cho nhảy dựng, lập tức dẫn bọn họ đến thẳng Bạch Đế Sơn gặp mặt Yên phu nhân.
Yên phu nhân đang ngồi trong lầu các lộ thiên, sau khi nghe hai người tự thuật, nàng không lên tiếng mà chỉ khẽ nhíu mày.
Liễu Di và Thất trưởng lão không dám nói nửa lời, đành phải đứng chờ một bên, lát sau Yên phu nhân rốt cục mới mở miệng:
- Bạch Đinh, truyền lời của ta cho Hứa Trần, để hắn phái người đuổi theo, nhìn xem liệu có thể đuổi kịp không? Nếu đuổi kịp thì trực tiếp ngăn hắn lại, cứ nói để Lục Ly tới gặp ta.
Trong góc một đạo bóng người chớp hiện, khẽ gật đầu sau đó lại lóe lên tan biến. Lúc này Yên phu nhân mới quay mặt nhìn sang Liễu Di Thất trưởng lão, nói:
- Các ngươi trở về đi, Lục Ly cố chấp muốn chui đầu vào chỗ chết, ta cũng bất lực, chỉ còn biết tận hết sức mình, còn lại đều xem ý trời. Huyết Sát Đảo cách Thiên Vũ Quốc gần như vậy, tốc độ Thiên Đà Tử lại rất nhanh, dù ta có đích thân đi cũng có thể đã muộn, hết thảy phải xem tạo hóa của hắn.
Thất trưởng lão và Liễu Di thấy thần sắc Yên phu nhân rất là lãnh đạm, trong lòng lộp bộp một tiếng, cảm giác có chút không ổn. Tựa hồ gần đây Yên phu nhân lại có chút khó chịu đối với Lục Ly, giờ thậm chí không phái ra người của Bạch gia, mà chỉ truyền lời cho Hứa Trần, liệu có thể đuổi kịp Lục Ly được ư?
Hai người không dám nhiều lời, cung kính hành lễ bái tạ rồi cáo lui, Bạch quản sự sai một tên thị nữ dẫn hai người truyền tống xuống Bạch Đế Sơn.
- Phu nhân.
Đợi hai người đi rồi, Bạch quản sự mới có chút gấp gáp hỏi:
- Mặc kệ Lục Ly?
- Sao lại mặc kệ?
Yên phu nhân nhàn nhạt nhìn hắn một cái nói:
- Ta không phải đã để Bạch Đinh truyền lời cho Hứa Trần rồi ư? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta đích thân đuổi theo gọi hắn trở về?
Bạch quản sự lúng lúng vuốt vuốt râu dài, hắn biết nếu Yên phu nhân thật muốn đuổi theo Lục Ly, nàng tuyệt đối có thể đuổi kịp.
Chỉ cần nàng đi tìm đường chủ Thám Báo đường, điều động toàn bộ thám báo của Bạch gia ở mặt đông bắc, như vậy liền có khả năng rất lớn tìm được Lục Ly. Nhưng nàng không làm vậy, mà chỉ để Hứa Trần tìm người đuổi theo, dựa vào Hứa gia khả năng có thể đuổi kịp sẽ thấp đi nhiều.
Thấy Yên phu nhân thảnh thơi ngồi đó, trong lòng Bạch quản sự mới bất giác chợt hiểu. Xem ra Yên phu nhân cảm thấy Lục Ly không khả năng gia nhập Bạch gia, cho nên mới không quản không nhìn Lục Ly chết sống.
Ngẫm lại thì thấy cũng phải, từ lúc Lục Ly trở về từ Bạch Đế Sơn đến nay đã hơn nửa tháng, nếu muốn gia nhập Bạch gia khẳng định sớm đã quay lại Bạch Đế Sơn.
Bá chủ Thiên Đảo Hồ Bạch gia muốn mời chào một người, trừ những đệ tử trực hệ của mấy thế lực tứ phẩm kia ra, những người còn lại sợ rằng chỉ cần tuỳ tiện một câu liền sẽ không chút do dự gia nhập. Bao nhiêu võ giả quỳ muốn gia nhập Bạch gia đều không được, Lục Ly lại phải cân nhắc thời gian dài như vậy?
Ở Thiên Đảo Hồ, Bạch gia là quân vương vô thượng, người Bạch gia đi ra, bất kỳ thế lực nào cũng đều phải khách khách khí khí. Bạch gia có được tài nguyên vô tận, hoàn cảnh tu luyện tốt nhất, huyền kỹ cấp cao nhất. Đừng nói là ở Thiên Đảo Hồ, dù có so ra trên toàn Bắc Mạc cũng đều là một trong những gia tộc mạnh nhất.
Chương 300 Bay tới Thiên Vũ Quốc
Bởi thế...
Lục Ly nói muốn cân nhắc rõ ràng chỉ là mượn cớ, hắn không hề có ý định gia nhập Bạch gia.
Một tên thiên tài mà bản thân không thể dùng được, tâm tư Yên phu nhân đặt lên đó tự nhiên cũng phai nhạt mấy phần. Càng không khả năng vì đối phương mà dùng tới Thám Báo Đường của gia tộc, có thể truyền lời cho Hứa Trần đã tính là giúp đỡ hết tình hết nghĩa.
Nghĩ thông suốt sự tình, Bạch quản sự khom lưng đi xuống, Yên phu nhân không nhìn hắn lấy một lần. Đợi sau khi Bạch quản sự đi rồi mới bưng ly rượu lên, khe khẽ lắc lư, ngước mắt nhìn về phương bắc nói:
- Lục Ly, ngươi không muốn gia nhập Bạch gia, lại dám có gan đi ra Thiên Đảo Hồ, vậy để bản phu nhân xem xem, lần này ngươi có thể sống sót hay không?
...
- Thất gia gia, giờ làm thế nào?
Liễu Di và Thất trưởng lão bị thị nữ đưa xuống truyền tống trận, hai người cấp tốc chạy về Thiên Ngục Thành, trên đường đi Liễu Di gấp gáp nói:
- Xem ra Yên phu nhân không quá muốn giúp đỡ.
Sắc mặt Thất trưởng lão thoáng âm trầm, thở dài nói:
- Còn làm thế nào được nữa? Ở Thiên Đảo Hồ, thế lực có thể đối kháng Vũ gia chỉ có Bạch gia. Nếu Yên phu nhân đã mặc kệ, vậy dù có là thần tiên cũng không giúp được. Chỉ có thể hy vọng hắn không bị Vũ gia phát hiện.
- Ai...
Ánh mắt Liễu Di cũng thoáng phần ảm đạm, thầm nghĩ vạn nhất Lục Ly chết rồi, Liễu gia nên làm thế nào? Chí ít không có răng thú, sau này Liễu gia sẽ rất khó bồi dưỡng ra Âm Minh Căn Hỏa Tiên Chi và Huyết Trùng Thảo phẩm chất cao.
Lục Ly tựa hồ đắc tội không ít người, một khi Lục Ly không có ở đây, những người kia liệu có tìm tới trả thù Liễu gia không? Lấy chút chiến lực hiện tại của Liễu gia, sợ rằng sẽ tiêu tan thành tro bụi trong chớp mắt.
Trong lúc suy nghĩ miên man, cửa thành Thiên Ngục đã hiện ra trước mắt, hai người vừa mới đi vào cửa thành, trong thành lại vừa khéo có một chiếc xe ngựa băng băng lao ra.
Xe ngựa kia rất xa hoa, phía trước có hai thớt thần câu kéo đi, trong lòng Thất trưởng lão và Liễu Di vốn đang có tâm sự, nhất thời không quan sát, thiếu chút liền bị đụng phải.
Hưu!
Cũng may Thất trưởng lão rốt cục phản ứng kịp thời, kéo Liễu Di tránh sang một bên. Liễu Di hơi có chút tức giận nhìn lại xe ngựa, đây là người nào? Ra khỏi thành còn chạy nhanh như vậy, muốn đụng chết người chắc?
Tê tê.
Xe ngựa lại đột nhiên ngừng lại, rèm cửa vén lên, lộ ra một gương mặt tinh xảo như đồ sứ, nàng nhìn chằm chằm Liễu Di một cái, thoáng chút nghi hoặc hỏi:
- Các ngươi không phải thủ hạ Lục Ly ư? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Bạch Hạ Sương!
Liễu Di nhìn một cái, vẻ tức giận trong mắt lập tức tan biến.
- Sương nhi, chuyện gì?
Một tiếng nói mềm nhẹ vang lên, xem ra Bạch Thu Tuyết cũng trong xe ngựa. Thất trưởng lão và Liễu Di liếc nhau, tròng mắt hai người đều sáng lên, hình như nghe nói lúc ở trong mộ Long Đế Lục Ly từng cứu tính mạng cặp chị em sinh đôi này? Vậy liệu có thể nhờ hai người giúp đỡ chút không?
Thất trưởng lão già đầu thành tinh, hắn nhìn quân hộ vệ ngoài thành một cái, đứng ra chắp tay nói:
- Liễu Như Phong gặp qua Hạ Sương Thu Tuyết tiểu thư, hai người chúng ta phụng lệnh đảo chủ đến truyền lời, chẳng qua nơi này... không quá tiện.
Khuôn mặt Bạch Hạ Sương biến mất vào trong xe ngựa, một khuôn mặt tuyệt mỹ giống như đúc khác ló ra, nàng nhìn Liễu Di một cái, nói:
- Thế để vị tiểu thư này lên xe ngựa nói chuyện đi.
Liễu Di lập tức đại hỉ, vội bước lên xe ngựa, Bạch Hạ Sương còn để phu xe quay đầu về lại cửa thành, Thất trưởng lão một đường đi theo.
Bịch!
Vừa tiến vào trong xe ngựa Liễu Di lập tức quỳ xuống trước mặt Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết, vẻ mặt nàng tràn đầy khẩn cầu và cấp bách, gấp gáp nói:
- Hai vị tiểu thư, nhanh cứu giúp đảo chủ nhà ta. Các ngươi mà không giúp, hắn tất phải chết không nghi ngờ.
- Ách?
Trong xe ngựa rất rộng rãi, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương ngồi xếp bằng trên giường, còn đang thản nhiên uống trà. Thấy bộ dạng Liễu Di như thế, nghe xong lời này hai người lập tức biến sắc, Bạch Thu Tuyết lập tức hỏi:
- Vị tiểu thư này, đừng vội, Lục Ly là bằng hữu của chúng ta, chúng ta nhất định sẽ giúp, ngươi trước kể lại ngọn ngành sự tình ta nghe.
Nhìn tròng mắt trong veo, vẻ mặt đầy chân thành của Bạch Thu Tuyết, Liễu Di bỗng cảm giác thấy được hy vọng. Nàng vội vàng kể lại đầu đuôi sự tình một lần, còn tường thuật lại cuộc nói chuyện với Yên phu nhân, cũng như chuyện Yên phu nhân để Hứa Trần xuất động.
Sau khi nghe xong Bạch Thu Tuyết liền trầm mặc, Bạch Hạ Sương ở bên lại có chút gấp gáp, vô cùng lo lắng nói:
- Ai nha, đứa ngốc Lục Ly này, không ngờ lại xung động như thế? Tiểu cô cũng là, sao không đi cầu Ngũ thúc? Nếu Ngũ thúc dùng tới Thám Báo đường, sao còn không ngăn được Lục Ly. Tỷ, hay là chúng ta đi cầu Ngũ thúc?
- Vô dụng thôi!
Bạch Thu Tuyết lắc đầu thở dài nói:
- Con người Ngũ thúc rất cứng nhắc, Lục Ly đã hơn hai mươi ngày không có tin tức gì truyền lại, rất nhiều trưởng lão trong gia tộc đều có ý kiến đối với hắn, Ngũ thúc chắc chắn sẽ không quản. Ài... lần này chắc là cầu ai đều vô dụng, dù có đi cầu lão tổ tông cũng không được. Hơn nữa, dù thám báo gia tộc tìm được Lục Ly, chắc gì đã ngăn được hắn?
Trong lòng Liễu Di trầm xuống, xem ra hai chị em này không giúp đỡ được gì. Với tính tình Lục Ly, phỏng chừng thám báo dù tìm được thì cũng không ngăn được.
Nhưng câu tiếp theo của Bạch Thu Tuyết lại khiến cả người Liễu Di khẽ run lên, Bạch Thu Tuyết cười nhạt một tiếng, nhìn sang Bạch Hạ Sương nói:
- Hiện tại người duy nhất có khả năng giúp đỡ được Lục Ly chỉ có chúng ta, Sương nhi, ngươi có dám theo ta đi Thiên Vũ Quốc một chuyến? Chúng ta đi giúp Lục Ly giết người, đi gây chuyện với Vũ gia.
Bạch Hạ Sương thoáng có chút kinh ngạc, sau đó lại đầy mắt hưng phấn quơ tay nhỏ nói:
- Dám, làm sao không dám? Nếu tỷ tỷ dám đi thì ta cũng dám đi. Lục Ly đã cứu mạng chúng ta, chúng ta giúp hắn là điều hẳn nên.
- Vậy được, giờ chúng ta lập tức đi Lạc Thần Đảo, sau đó bay tới Thiên Vũ Quốc.