Chương 241 Đoạt bảo
Lục Ly đoán rằng Long Đế khẳng định sẽ nghĩ theo cách khác người, không chừng đẩy bên dưới liền có thể đẩy ra, chẳng ngờ hắn đã đoán đúng.
- Đi vào!
Bạch Thu Tuyết hạ lệnh, đệ tử đại gia tộc kia vẫn cứ dùng hai tay chống lấy cửa lớn, để mọi người đi vào trước. Ba nhóm còn lại dồn dập bắt chước, quả nhiên đều nhẹ nhàng đẩy ra cửa đá.
Bên trong cửa đá vẫn là một thông đạo, rộng ngang với bên ngoài, chạy dọc thẳng tắp về phía xa, cũng không biết sâu bao nhiêu.
Lục Ly đê điều đi ở mặt sau cùng, chờ tất cả mọi người tiến vào, đệ tử đại gia tộc đỡ lấy cửa đá cũng lách mình vào bên trong, xông vào thông đạo. Cửa đá kia lập tức trượt xuống, lần nữa đóng lại.
Lục Ly không lập tức tiến lên cùng theo đám đông mà ngồi xổm xuống thử đẩy ra phía ngoài. Song lần này lại không nhúc nhích tí nào, Lục Ly nhướng mày, xem ra con đường này chỉ có thể vào mà không thể ra.
Đám người Bạch Thu Tuyết đang chậm rãi đi tới, Lục Ly đành phải đứng dậy đuổi theo. Hắn đi ở mặt sau đội ngũ, phía trước có một tiểu thư liếc mắt nhìn ra sau, thấy mặt nạ Quỷ Sát của hắn, theo bản năng có chút sợ sệt, vội rảo chân bước nhanh về phía trước.
Mặt sau cùng là hai tên đệ tử đại gia tộc, một người trong đó chính là kẻ đẩy ra cửa đá, cũng không biết là công tử gia tộc nào, nhìn thấy Lục Ly cũng chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
Mặt trước nhất là ba tên công tử Bạch gia dò đường, đều là Hồn Đàm Cảnh, hơn nữa đều có huyết mạch ngũ phẩm, chiến lực bưu hãn.
Tốc độ ba người không nhanh không chậm, bằng vào cảm giác lực cường đại của Hồn Đàm Cảnh, một mực chăm chú dò xét tình huống chung quanh cũng như cấm chế ba động.
Một đường an toàn, đi lại hơn một dặm, trước mặt xuất hiện một đại điện. Còn chưa tiến vào đại điện, ánh mắt vô số người đã sáng lên, bởi vì bên trong đại điện có một cái pho tượng. Trong tay pho tượng cầm một thanh trường kiếm, ngoài ra còn có một chiếc Không Gian Giới Chỉ, bên tay còn lại thì cầm một quyển sổ.
- Huyền khí Thiên giai, Không Gian Giới Chỉ, huyền kỹ cao cấp!
Có người kinh hô, bảo vật có thể xuất hiện ở đây tự nhiên không phải hàng cấp thấp. Ba tên đệ tử Bạch gia lập tức lao tới trước mặt, lần này tiến vào đoạt bảo đã định quy củ, ai lấy được trước bảo vật liền thuộc về người đó, không được cướp đoạt.
- Trở về!
Một tiếng quát lớn vang lên, Lục Ly lên tiếng quá đột nhiên, chấn cho chúng nhân rung lên. Bạch Thu Tuyết giật mình, cũng vội khẽ quát:
- Cẩn thận!
Đáng tiếc hai người lên tiếng quá muộn, ba tên đệ tử Bạch gia vọt tới bên cạnh pho tượng, đang định chia nhau cướp đoạt ba kiện bảo vật kia.
Xùy
Pho tượng đột nhiên phát sáng, Huyền khí trong tay đại thịnh, khẽ nhấc tay khua múa trường kiếm, ba đạo đao mang sáng ngời bắn ra, lần lượt bắn về phía ba tên đệ tử Bạch gia.
Ầm!
Tốc độ đao mang quá nhanh, ba người căn bản không kịp tránh né, lần lượt bị đao mang đánh trúng, chiến giáp khoác trên người tầng tầng nứt vỡ, thổ huyết bay ngược ra sau.
- Ảnh công tử, Đồ công tử, Vanh công tử!
Đám người Đinh Hằng vội vàng chạy tới đỡ dậy ba người, lấy ra đan dược chữa thương cho bọn họ nuốt vào. Nhìn bộ dạng máu thịt be bét, chiến giáp tan tành trước ngực ba người, chúng nhân không khỏi âm thầm kinh hãi. Nếu không phải ba người đều mặc chiến giáp Địa giai cửu phẩm, sợ rằng vừa rồi cả ba sớm đã chết đi.
Bạch Thu Tuyết nhìn về phía pho tượng một cái, sau đó quét mắt nhìn sang Lục Ly, lại chỉ thấy được đôi tròng mắt trắng đen phân minh đằng sau tấm mặt nạ Quỷ Sát, Bạch Thu Tuyết lên tiếng hỏi:
- Lục Ly, sao ngươi biết pho tượng sẽ công kích?
Rất nhiều ánh mắt quét tới, ai nấy đều rất hiếu kì. Vừa rồi pho tượng kia thoạt nhìn như là vật chết, căn bản không có cấm chế ba động, tất cả mọi người đều không nhìn ra vấn đề, chỉ có Lục Ly là khám phá ra được
Lục Ly nhún vai, nói một câu khiến chúng nhân đều phải nghẹn lời:
- Ta tuỳ ý đoán thôi, không ngờ lại trúng.
- Hừ!
Bạch Hạ Sương nhàn nhạt hừ một tiếng sau đó liền quay đầu đi, Bạch Thu Tuyết cũng rất có thâm ý nhìn Lục Ly một cái, nếu chỉ là đoán, không lý nào lại liên tục đoán đúng hai lần? Vừa rồi đẩy ra cửa đá đã khiến Bạch Thu Tuyết âm thầm bội phục Lục Ly, lúc này hắn lại càng khiến nàng lau mắt mà nhìn.
Lục Ly trầm mặc đứng đó, nhìn chăm chú pho tượng không thốt một lời, Bạch Thu Tuyết thì lại đảo mắt nhìn quanh bốn phía. Nàng phát hiện đại điện này hơi khác với đại điện lúc trước, bên trái nhiều thêm một đầu hành lang, cũng không biết thông đi tới đâu.
Đám công tử tiểu thư từ xa xa vây quanh pho tượng, trong mắt toàn là lửa nóng, song không ai dám tiến lên lấy bảo vật, với đao mang vừa rồi kia, rất nhiều người sợ là không đỡ được.
Sa sa sa!
Một tên công tử không kìm nén được, chậm rãi đi về phía pho tượng, trên chân lấp lánh Huyền lực, tay giơ chiến đao chắn ngang trước ngực, tùy thời chuẩn bị rút lui.
Ba mét, một mét, nửa mét!
Ngay lúc hắn tiếp cận pho tượng nửa mét, pho tượng đột nhiên sáng lên, thanh kiếm bất ngờ quét qua, một đạo đao mang hình bán nguyệt gào thét mà tới.
Hưu!
Tên công tử kia lui rất nhanh, đáng tiếc vẫn không nhanh bằng đao mang, đến thời khắc sau cùng hắn mới cuống cuồng dùng Huyền khí ngăn ở trước mặt.
Ầm!
Huyền khí Địa giai cửu phẩm nổ tung, nội giáp trong người tên công tử này tầng tầng nứt ra, máu me đầm đìa nện bay ra sau.
Đám công tử tiểu thư phụ cận vội vàng chạy tới, sơ cứu vết thương cho hắn, cũng may người này dùng Huyền khí ngăn cản phần nào lực lượng, cho nên thương thế mới không quá nặng.
- Ta đi thử xem!
Bạch Hạ Sương nóng lòng muốn thử, vào đây chính là để đoạt bảo, có lý nào thấy được bảo vật lại không muốn, thế thì còn tiến vào làm gì?
- Sương nhi, trở về!
Bạch Thu Tuyết đưa tay bắt lấy Bạch Hạ Sương, Bạch Hạ Sương cắn răng nhịn xuống, đám đông ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai dám động.
Lục Ly đi tới, hắn thấy chúng nhân không dám bước lên, đột nhiên mở miệng nói:
- Chư vị, bảo vật này các ngươi có muốn hay không? Nếu không muốn... Ta đi lấy nhé.
Hoa!
Chương 242 Không dám đánh cược
Đám đông xôn xao, rất nhiều người lần nữa kích động, nhưng lại do dự không dám tiến tới. Trên thân Bạch Hạ Sương sáng lên một đạo Huyền lực, ấn ký vầng trăng khuyết trên cổ lấp lánh, nhưng Bạch Thu Tuyết lần nữa vỗ vỗ vai nàng, để nàng đừng động.
Từ nhỏ đến lớn, Bạch Thu Tuyết liền đã trầm ổn thông minh hơn nàng nhiều, nàng một mực rất nghe lời Bạch Thu Tuyết, lúc này tự nhiên không dám hành động mạo hiểm.
Bạch Thu Tuyết mỉm cười nhìn bốn phía một lượt rồi nói:
- Lục đảo chủ, chúng ta lần này vào đây, ai đoạt được bảo vật thì là của người đó. Bảo vật người người đều có thể tranh, nếu ngươi đã có cách, mời tùy ý đi lấy.
Đám công tử lộ ra vẻ khinh miệt, theo bọn hắn thấy Lục Ly chỉ là đang giả thần giả quỷ, cố lộng huyền hư, nhằm hấp dẫn chú ý từ hai vị tiểu thư thôi. Lục Ly mà thật có gan đi đoạt bảo, phỏng chừng trong nháy mắt sẽ bị chém chết.
Giới chỉ trong tay Lục Ly sáng lên, xuất hiện từng viên Huyền Tinh, một vài người không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Lục Ly lại có Không Gian Giới Chỉ?
Hưu!
Lục Ly tiện tay cầm một viên Huyền Tinh ném mạnh về phía pho tượng, đám người xung quanh bị dọa nhảy dựng, dồn dập lui ra sau, sợ pho tượng lại phóng ra Huyền lực công kích.
Ầm!
Huyền Tinh nện trên pho tượng phát ra thanh âm rất nhỏ, pho tượng lại không có bất kỳ động tĩnh gì, Lục Ly âm thầm gật đầu, quát khẽ nói:
- Tiểu Bạch, đi kéo quyển sổ trên tay kia về đây.
Hưu!
Trong tay áo Lục Ly chớp qua một đạo bóng trắng, một con thú nhỏ chạy vội mà đi, thoáng chốc liền đã xông lên trên cánh tay pho tượng.
Khiến tất cả mọi người kinh ngạc chính là pho tượng không có bất kỳ động tĩnh gì, mặc cho Tiểu Bạch nâng lên quyển sổ trên tay, sau đó như một đạo lợi kiếm bay vụt trở về.
Ông!
Giới chỉ trong tay Lục Ly lóe lên, cuốn sổ tay kia liền biến mất không thấy, Lục Ly xem đều không xem, quay sang Tiểu Bạch nói tiếp:
- Đi cầm chiếc giới chỉ kia xuống đây.
Tiểu Bạch lại hóa thành một đạo bóng trắng bay đi qua, hai móng vuốt trực tiếp bẻ gãy ngón tay pho tượng, bưng lấy Không Gian Giới Chỉ trở về.
Mọi người ai nấy đều đỏ mắt, nhìn Lục Ly vừa hâm mộ vừa ghen tị. Lục Ly lần nữa bất động thanh sắc thu hồi Không Gian Giới Chỉ, song lại không để Tiểu Bạch tiếp tục đi lấy thanh kiếm kia.
Bạch Thu Tuyết nhìn chằm chằm Tiểu Bạch mấy lần, không nhìn ra được đây là Huyền thú cấp bậc gì, lúc này thấy Tiểu Bạch chui lại vào trong tay áo Lục Ly, nàng ngước mắt nhìn Lục Ly hỏi:
- Sao không lấy tiếp thanh Huyền khí Thiên giai kia?
Lục Ly nhìn Bạch Thu Tuyết một cái nói:
- Ta không dám đánh cược.
Bạch Thu Tuyết như có điều suy nghĩ, nàng trầm tư một lát rồi nói:
- Đã thế, vậy ta không khách khí.
Nói xong Bạch Thu Tuyết một mình tiến về phía trước, bước chân nàng rất nhẹ nhàng, trên thân không có một tia Huyền lực lấp lánh nào, trong tay cũng không có binh khí gì, cứ thế từng bước đi tới trước mặt.
Toàn trường đều nín thở, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Thu Tuyết, sợ thiên kiêu chi nữ này bị đao mang trực tiếp chém thành thịt vụn.
Ba thước, hai thước, nửa thước!
Chuyện vô số người lo lắng không xảy ra, Bạch Thu Tuyết nhẹ nhàng đi tới trước mặt pho tượng, sau đó duỗi ra tay ngọc chộp lên Huyền khí, thành công lấy nó xuống.
- Tỷ, hay lắm!
Trên mặt Bạch Hạ Sương hiện ra ý cười rạng rỡ, đám công tử tiểu thư cũng hoan hô cổ vũ, Bạch Thu Tuyết lại không dám chủ quan, chậm rãi lui lại, thẳng đến khi lui về chỗ cũ mới như trút được gánh nặng.
Ba kiện bảo vật, Lục Ly giành được hai thứ, Bạch Thu Tuyết được một thứ, Bạch Hạ Sương đợi Bạch Thu Tuyết quay lại rồi mới nghi ngờ hỏi:
- Tỷ, vì sao pho tượng không công kích ngươi?
Bạch Thu Tuyết nhìn sang Lục Ly một cái, sau đó khẽ cười nói:
- Chỉ cần không vận chuyển Huyền lực, pho tượng kia liền sẽ không công kích, Lục Ly hẳn sớm đã nhìn ra được điểm này.
- Hừ!
Bạch Hạ Sương lại khinh thường nói:
- Nếu mà hắn sớm nhìn ra điểm này, vì sao không tự mình đi lấy?
Lục Ly không nói gì, vừa rồi lúc ném Huyền Tinh đi qua hắn đã xác định điểm này, sau đó mới sai Tiểu Bạch đi lấy bảo vật. Tiểu Bạch tốc độ nhanh, thân hình lại nhỏ, lấy cuốn sổ tay và Không Gian Giới Chỉ đều không vấn đề, nhưng nếu như đi cầm Huyền khí, Lục Ly không dám đánh cược.
Về phần tại sao hắn lại không dám cược!
Bởi vì hắn không có chiến giáp phòng ngự cường đại, Bạch Thu Tuyết lại có chiến giáp phòng ngự phi thường cường đại, bởi thế Bạch Thu Tuyết dám cược.
- Dìu mấy người Bạch Ảnh Bạch Đồ đi, đừng để ba nhóm còn lại vượt lên trước!
Trên thân pho tượng này chỉ có ba kiện bảo vật, những nơi còn lại đều không có bất kỳ chỗ nào khác thường, trong đại điện trừ pho tượng ra thì cũng không có gì khác. Bạch Thu Tuyết sai người dìu dắt bốn kẻ bị thương kia, sau đó đi tới hành lang bên trái.
Ba tên đệ tử Bạch gia bị thương rất nặng, chẳng qua đã nuốt xuống đan dược chữa thương đỉnh cấp, tình hình đỡ hơn khá nhiều, được dìu cũng miễn cưỡng có thể đi đường.
Lục Ly vẫn đi ở mặt sau, còn cùng người phía trước kéo ra một đoạn cự ly. Không phải hắn quá mức cẩn thận, mà là hắn không tin tưởng bất kỳ ai trong đám người này, vạn nhất có người nổi lòng tham đột nhiên đánh lén giết hắn thì sao?
Hành lang vẫn rất dài, rẽ ngang rẽ dọc mấy lượt, Lục Ly âm thầm kỳ quái, mộ Long Đế này đúng là lớn thật, xem ra quả có tận chín lối đi khác nhau.
Tiến về phía trước đại khái chừng hai dặm, trước mặt lại xuất hiện một đại điện cực lớn. Khác biệt chính là trong đại điện này có rất nhiều pho tượng, tựa như một đội âm binh minh tướng đứng sừng sững trong đại điện, chặn ngang lấy lối đi.
Lần này không ai dám chủ quan, đứng ở trước mặt đại điện đảo mắt thăm dò bốn phía. Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương liếc nhau, thần sắc hai người đều rất ngưng trọng, các nàng cảm nhận được một tia khí tức đè nén bên trong tòa đại điện này, những này pho tượng kia xem ra có vẻ không đơn giản...
- Ta đi dò đường!
Bạch Cô, người mạnh nhất trong đám công tử Bạch gia lên tiếng, hắn xách theo một thanh kiếm chậm rãi đi tới trước, ấn ký màu xanh trên cổ sáng lên, Huyền lực cũng không ngừng lấp lánh trên người.
Chương 243 Huyền Minh khôi lỗi
Tạch tạch tạch!
Khoảnh khắc Bạch Cô bước vào đại điện, bùn đất phía ngoài tất cả pho tượng đều rớt xuống. Những pho tượng kia tựa như được sống lại, toàn bộ biến thành người sắt màu đen, hóa thành tàn ảnh xách lấy binh khí vọt về phía Bạch Cô.
- Huyền Minh khôi lỗi!
Bạch Hạ Sương kinh hô, nàng không chút do dự, giới chỉ trong tay sáng lên, một thanh trường cung màu đỏ lửa xuất hiện, nàng khẽ quát:
- Mọi người xông lên, những Huyền Minh khôi lỗi này đã khóa chặt chúng ta, không hủy đi bọn hắn, chúng ta sẽ bị truy sát đến chết.
Đám công tử tiểu thư đại gia tộc này hẳn đều nghe nói qua về Huyền Minh khôi lỗi, dồn dập rút ra binh khí xông tới. Bạch Thu Tuyết cũng động, trong tay xuất hiện một chiếc roi dài màu xanh, bất thần bổ về phía trước, thoáng chốc đã nện bay một tên người sắt màu đen.
Bạch Cô sớm đã động thủ, trực tiếp phóng ra Huyền lực đụng bay một tên Huyền Minh khôi lỗi. Bạch Cô là một trong ba người mạnh nhất trong đội, tương tự như Bạch Hạ Sương Bạch Thu Tuyết, cùng đều là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ.
Hưu hưu hưu
Trong đội ngũ có mười bảy tên Hồn Đàm Cảnh, bốn người bị thương, còn lại mười ba người, ngoại trừ Bạch Hạ Sương dùng cung tiễn bắn tên từ phía sau, mười hai người còn lại đều lao lên trước. Vô số Huyền lực phóng ra, đao mang kiếm mang gào thét, dồn dập đánh bay từng tên Huyền Minh khôi lỗi.
- Mạnh quá!
Lục Ly ở phía sau nhìn mấy lần, không có ý đi lên tham chiến. Chiến lực này của hắn so với Hồn Đàm Cảnh thì vẫn có chênh lệch rất lớn, bên trong cũng đã triệt để áp chế Huyền Minh khôi lỗi, hắn tiến lên ý nghĩa không quá lớn.
Hứa Phương Phỉ cũng không xông lên, cùng với mấy tên Thần Hải Cảnh hậu kỳ tụm lại thủ hộ cho bốn người Bạch Ảnh. Hứa Phương Phỉ thấy Lục Ly từ xa xa đứng nhìn, trong mắt chớp qua một tia khinh thường, lại cũng không nói gì.
Ầm ầm ầm ầm!
Từng đám Huyền Minh khôi lỗi xông lên, sau đó bị nhẹ nhàng đánh bay, trong đại điện có chừng gần trăm tên Huyền Minh khôi lỗi, lại không tên nào tới gần được.
Chẳng qua!
Mọi người công kích lâu như vậy, song không có một tên Huyền Tinh khôi lỗi nào là bị thương hoặc hủy đi. Những khôi lỗi này không biết được rèn đúc bằng tài liệu gì, cứng rắn không thể gãy, ngay cả cung tiễn Bạch Hạ Sương bắn ra đều không thể tạo thành bất cứ tổn thương nào đối với Huyền Minh khôi lỗi.
- Thu Tuyết tiểu thư!
Bạch Cô lần nữa đánh bay một tên Huyền Minh khôi lỗi, sau đó đảo mắt nhìn sang Bạch Thu Tuyết. Kẻ sau thoáng trầm tư, ấn ký Tử Nguyệt trên cổ sáng lên, một vầng trăng khuyết từ trên cổ nàng bay ra, hóa thành một đạo tử quang bay tới trước mặt.
Ầm!
Tử Nguyệt quét qua trên cổ một tên Huyền Minh khôi lỗi, có tiếng trầm muộn vang lên, một chiếc đầu sắt bay ra, Huyền Minh khôi lỗi còn đang điên cuồng xông tới bỗng chốc như chết rồi, thân thể ầm vang ngã xuống đất.
- Đây là huyết mạch thần kỹ gì, sao khủng bố vậy?
Lục Ly nhìn mà kinh ngạc không thôi, vừa rồi nhiều người như vậy phóng ra Huyền lực, lại đều không thể lưu lại nửa điểm vết tích trên thân Huyền Minh khôi lỗi, thế mà Tử Nguyệt kia thoáng quét qua một cái liền trực tiếp chặt đứt cổ khôi lỗi...
Ông!
Ấn ký Tử Nguyệt trên cổ Bạch Hạ Sương cũng sáng lên, một vầng trăng tía bay ra, cũng nhẹ nhàng chặt đứt cổ một tên Huyền Minh khôi lỗi.
- Thu Tuyết tiểu thư thật lợi hại!
- Sương tiểu thư uy vũ!
Vô số tiếng vuốt mông ngựa vang lên, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương lại không lên tiếng, chuyên tâm điều khiển Tử Nguyệt công kích. Nương theo từng tên khôi lỗi ngã xuống đất, sắc mặt hai tỷ muội dần trở nên trắng bệch, thân mình khẽ rung, mồ hôi rơi như mưa, khiến rất nhiều người nhìn mà thương tiếc.
- Xem ra hai tỷ muội này dùng nhiều huyết mạch thần kỹ cũng sẽ hư nhược.
Lục Ly thì thào một tiếng, trong lòng lại nhớ đến ấn ký tiểu hoa trên cổ Tử Liên Nhi, còn có tiểu ấn trên cổ Đỗ Tử Lăng, tiểu thú trên cổ Dạ Vũ Hàm.
Cùng là huyết mạch thất phẩm, huyết mạch thần kỹ của tỷ muội Bạch Hạ Sương hắn đã kiến thức qua, không biết huyết mạch thần kỹ của ba người Đỗ Tử Lăng sẽ khủng bố đến mức nào?
Hai tỷ muội vận dụng huyết mạch thần kỹ, bưu hãn đến không cách nào tưởng tượng, chỉ sau chừng ba nén hương gần trăm tên Huyền Minh khôi lỗi đã bị hủy diệt hết sạch.
Sau khi tên khôi lỗi cuối cùng đầu thân đôi ngả, hai tỷ muội sinh đôi bỗng cả người mềm nhũn, thiếu chút ngã trên đất, các vị tiểu thư vội chạy lại đỡ các nàng ngồi xếp bằng nghỉ ngơi hồi phục.
Bạch Cô dẫn người đi qua kiểm tra một phen, xác định toàn bộ Huyền Minh khôi lỗi đều bị hủy diệt, lập tức lao tới tiền phương. Bởi vì nơi đó có một đài cao đặt hai kiện bảo vật, là một bản bí tịch và một chiếc phương ấn.
- Đồ tốt!
Bạch Cô quét nhìn một lượt, hai mắt sáng rực lên, nhưng hắn không độc chiếm mà chạy vội quay về đưa hai kiện bảo vật cho Bạch Thu Tuyết.
Lần này hai tỷ muội sinh đôi ra lực lớn nhất, không nhờ hai người vận dụng huyết mạch thần kỹ, ai có thể chém giết đám Huyền Minh khôi lỗi kia?
Bạch Thu Tuyết cũng không khách khí, nhìn bí tịch một cái liền thu vào, còn phương ấn thì đưa cho Bạch Hạ Sương. Bạch Hạ Sương rất suy nhược, chẳng qua khổ cực trả ra rốt cục cũng có thu hoạch, rất là vui mừng, cầm tiểu ấn thưởng thức một lát, sau đó cũng thu vào.
Đám người không mạo muội tiếp tục tiến lại mà đều dừng lại nghỉ ngơi tu luyện, khôi phục thể lực tinh lực Huyền lực. Bốn tên công tử kia vẫn đang chữa thương, mặc dù có đan dược chữa thương đỉnh cấp, nhưng không có nửa ngày phỏng chừng vẫn chưa thể nào ra tay lại được.
Lục Ly ngồi xếp bằng trong ngóc ngách tu luyện, không ai để ý hắn, có vẻ rất là xa rời tập thể. Vừa rồi Lục Ly không xông đi lên, điều này càng khiến rất nhiều người khó chịu, cộng thêm trước đó hắn một mình độc chiếm hai kiện bảo vật, chúng nhân rất là đỏ mắt.
Có thể tới được đây thì đều là công tử tiểu thư các đại gia tộc. Lục Ly lại chỉ là đảo chủ một hòn đảo nhỏ, còn đắc tội Bạch Hạ Sương, mọi người đương nhiên sẽ không thân thiết với hắn.
Chương 244 Tiểu Bạch lạc mất
Chuyện về Minh Vũ bọn hắn cũng nghe nói qua, nhưng sau đó Minh Vũ trực tiếp rời đi, không còn xuất hiện ở Huyết Sát Đảo thêm lần nào, cũng không truyền ra lời gì, bởi thế rất nhiều người khó tránh khỏi hoài nghi.
Ngay cả Hứa Phương Phỉ cũng có chút hoài nghi rốt cục liệu Lục Ly có quan hệ gì với Minh Vũ hay không? Nếu có quan hệ, Minh Vũ không khả năng không truyền lời cho Lạc Thần Đảo, để các nàng chiếu cố Lục Ly.
Toàn thân Lục Ly bao bọc bởi bức màn thần bí, lúc này còn mang theo mặt nạ Quỷ Sát, ở trong mắt đám công tử tiểu thư, đây chính là trang bức. Nếu Lục Ly là Hồn Đàm Cảnh, vậy cái bức này trang cũng được, còn nếu chỉ là một tên Thần Hải Cảnh hậu kỳ...
Đương nhiên, ngược lại cũng không ai nghĩ tới công khai đắc tội hắn, chỉ là sẽ không cho hắn sắc mặt thôi.
Lục Ly không sao cả, hắn cũng không muốn giao hảo với đám công tử tiểu thư này. Cứ thế an tĩnh tu luyện, đợi chừng hai canh giờ, Bạch Thu Tuyết mới đứng lên khua tay nói:
- Đi thôi.
Bốn người bị thương đã khôi phục phần nào, sắc mặt dễ nhìn hơn rất nhiều, vết thương cũng kết sẹo. Đám đông đứng dậy tiếp tục đi tới, Bạch Cô đã tra xét xong, phía trước có một thông đạo.
Tiến vào thông đạo, giống hệt như khi trước, nhưng đi hơn một dặm đường, trước mặt lại xuất hiện một ngã rẽ, thông đạo phân thành ba nhánh.
- Phiền phức rồi…
Bạch Thu Tuyết khẽ nhíu mày, rất nhiều người cũng phân vân, ba nhánh thông đạo đều giống nhau như đúc, biết đi đường nào? Tách nhau ra, vạn nhất gặp phải nguy hiểm thì sao?
Đám người tụ tập thương nghị một lát, cuối cùng quyết định vẫn đi cùng nhau, dù phí thêm chút thời gian cũng không muốn tách ra.
Bạch Thu Tuyết tùy ý dẫn đội đi đến nhánh rẽ bên trái, Lục Ly không có chủ ý nào tốt hơn, một đường đi theo quan sát bốn phía, còn lặng lẽ vứt một viên Huyền Tinh trên đất.
Đi nửa dặm đường, trước mặt lại tiếp tục xuất hiện ba nhánh rẽ, lần này sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.
Đây rõ ràng là một mê cung, nhất thời không cẩn thận, sợ rằng phải bị nhốt ở bên trong.
Bạch Thu Tuyết nghĩ nghĩ, tiếp tục cắn răng dẫn người đi tới, lần này là chọn nhánh rẽ bên phải. Kết quả đi nửa dặm, lại tiếp tục gặp được một ngã rẽ
Đám công tử tiểu thư có chút luống cuống, lương thực mọi người mang theo không nhiều, bị nhốt trong này mười ngày nửa tháng vẫn không việc gì, nhưng nếu nhốt hơn mấy tháng... như vậy toàn bộ đều phải bị đói chết.
- Gấp cái gì?
Bạch Thu Tuyết giận quát một tiếng, vung tay lên nói:
- Hoảng thì được gì không? Từ khoảnh khắc tiến vào mộ Long Đế, các ngươi hẳn nên có chuẩn bị tinh thần nếu lỡ chết ở trong này, một tên võ giả lại đi sợ hãi tử vong, vậy thì còn mong có thành tựu gì?
Lục Ly nhìn nét mặt lạnh lùng như sương, sát khí cuộn trào của Bạch Thu Tuyết, không nhịn được có chút lau mắt mà nhìn.
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương một tĩnh một động, bình thường Bạch Thu Tuyết dịu dàng như ngọc, đối xử với ai cũng khách khách khí khí, thế mà một khi phát uy lại chẳng khác gì con hổ cái.
Tuổi còn nhỏ đã trầm ổn như thế, không có vẻ gì bối rối, đúng là có phong độ đại tướng. Khó trách lần này là nàng lĩnh đội, Bạch Hạ Sương sợ rằng trấn không được trường diện như thế.
Bạch Thu Tuyết vừa phát uy chúng nhân lập tức an tĩnh lại, chí ít bề ngoài không dám lộ vẻ hoảng loạn, Bạch Thu Tuyết vung tay lên, dẫn chúng nhân tiếp tục bôn tẩu mà đi.
Ngã rẽ, ngã rẽ, thông đạo, thông đạo!
Đi hơn một canh giờ, phía trước toàn gặp được ngã rẽ, thông đạo giống nhau như đúc, căn bản không phân rõ phương hướng. Hiện tại mọi người đã triệt để lạc đường, không biết nên đi hướng nào, không biết lối ra ở đâu...
Lại đến một ngã rẽ, Bạch Thu Tuyết đứng đấy bất động, trong mắt toàn là vẻ u sầu và mờ mịt. Hiện tại nàng đã hoàn toàn không biết phải làm gì, nàng khoát tay để chúng nhân trước nghỉ ngơi, còn bản thân thì đứng ở ngã rẽ cúi đầu trầm tư.
Lát sau, nàng như chợt đột nhiên nhớ tới điều gì, quét mắt nhìn sang Lục Ly ở phía sau cùng. Nàng từng bước đi tới, bước đến trước mặt Lục Ly đang ngồi xếp bằng trên đất, hỏi:
- Lục Ly, với loại tình huống thế này ngươi có cách nào phá cục không?
Lục Ly ngẩng đầu nhìn một cái, từ góc độ này có thể nhìn thấy song phong gồ lên trước ngực Bạch Thu Tuyết, hắn khẽ lắc đầu nói:
- Đây là một mê cung, có thể đi ra hay không, phải xem vận khí.
- Ngừng..
Nơi xa có người cười giễu cợt một tiếng, ai không biết đây là mê cung, ai không biết phải xem vận khí?
Bạch Thu Tuyết khe khẽ thở dài, cũng không quay lại mà khoanh chân ngồi xuống ngay bên cạnh Lục Ly. Nàng lấy ra một ít lương khô và nước uống từ trong giới chỉ, đưa đi phân phát cho mọi người, để chúng nhân ăn một chút bổ sung thể lực.
Cuối cùng nàng đưa một phần cho Lục Ly, Lục Ly tiếp lấy, gỡ xuống mặt nạ Quỷ Sát, cúi đầu trầm mặc nhai nuốt. Không phải Lục Ly cố tình che dấu mà hắn thật sự hết cách, trên đường đi hắn một mực quan sát rất tử tế, nhưng thông đạo đều giống nhau như đúc, ngã rẽ cũng giống nhau như đúc, căn bản không có bất luận gợi ý hay nhắc nhở nào. Hắn lại không phải thần tiên, làm sao biết đi như thế nào? Hắn thả xuống một ít Huyền Tinh, nhưng trên đường đều không nhìn thấy.
Hí hí!...
Tiểu Bạch thấy Lục Ly ăn uống, tựa hồ cũng đói bụng, chui ra từ trong tay áo Lục Ly, sau đó ngước mắt nhìn lên đầy vẻ trông mong.
Lục Ly yêu chiều vuốt ve Tiểu Bạch, từ trong Không Gian Giới Chỉ lấy ra một ít Hỏa Ngọc Thạch ném cho nó. Bạch Thu Tuyết thấy Hỏa Ngọc Thạch cứng rắn bị Tiểu Bạch gặm ăn như sóc, thoáng chốc hơn mười viên Hỏa Ngọc Thạch đã bị ăn xong, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Lục Ly, sủng vật này của ngươi là Huyền thú cấp bậc gì? Thật thần kỳ.
- Tam phẩm!
Lục Ly thuận miệng đáp, nghe được ba chữ sau cùng của Bạch Thu Tuyết, trong lòng hắn khẽ động, cúi xuống nói với Tiểu Bạch:
- Tiểu Bạch, chúng ta bị nhốt trong mê cung, ngươi có cách nào tìm được lối ra không?
Tiểu Bạch vừa ăn xong viên Hỏa Ngọc Thạch cuối cùng, nghe Lục Ly nói thế, nó lập tức hóa thành một đạo bóng trắng chạy vội về nơi xa, thoáng chốc đã biến mất khỏi tầm mắt Lục Ly
Chương 245 Thần Hải Cảnh, có gả hay không?
- Tiểu Bạch!
Lục Ly kinh hãi, khắp nơi quanh đây đều là ngã rẽ, vạn nhất Tiểu Bạch lạc đường tìm không thấy hắn thì sao?
Hắn vội bước nhanh đuổi theo Tiểu Bạch, chỉ là tốc độ Tiểu Bạch quá nhanh, sau khi bôn tẩu nửa dặm, trước mặt lại xuất hiện ba ngã rẽ, Tiểu Bạch sớm đã không thấy tăm hơi
- Tiểu Bạch, trở về, trở về!
Lục Ly hối hận rống to mấy tiếng, thanh âm vang vọng không ngừng trong thông đạo, nhưng thân ảnh Tiểu Bạch lại một mực không thấy xuất hiện.
- Tiểu Bạch, Tiểu Bạch!
Trên thông đạo, Lục Ly một đường lao nhanh, một đường rống to, hắn đã bôn tẩu suốt nửa canh giờ, không biết vượt qua bao nhiêu thông đạo, rống lên bao nhiêu lần, nhưng vẫn một mực không thấy được thân ảnh Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch lạc mất, hắn cũng lạc mất!
Hắn tìm không thấy đám người Bạch Hạ Sương Bạch Thu Tuyết, chẳng qua hắn cũng không để ý, lúc này hắn lo lắng nhất vẫn là Tiểu Bạch, hắn bức thiết muốn tìm về Tiểu Bạch.
Lục Linh đi tới Thanh Châu xa xôi, giờ đây đồng bạn thân thiết nhất với Lục Ly chỉ còn lại Tiểu Bạch. Con thú nhỏ này theo hắn lâu như vậy rồi, giúp hắn không biết bao lần, đối với Tiểu Bạch hắn có được cảm tình rất sâu, tựa như em trai mình vậy.
Lục Ly chỉ biết không ngừng bôn tẩu, không ngừng tìm kiếm, dù là mệt chết ở trong này, hắn cũng phải tìm được Tiểu Bạch.
…
- Lục Ly không thấy?
Bên kia Bạch Thu Tuyết thấy Lục Ly cuồng chạy như điên, vội vàng phái người đuổi theo. Nhưng đuổi một đoạn thì đến ngã rẽ, người kia tự nhiên không dám tách khỏi đội ngũ, đành phải quay về bẩm báo.
Bạch Thu Tuyết vốn đang phát sầu không thôi, giờ Lục Ly lại lạc mất? Nhưng nàng có thể làm sao? Đành phải ở lại chỗ này chờ Lục Ly trở về.
Ba canh giờ, năm canh giờ, mười canh giờ.
Rất nhiều người dựa lưng bên tường ngủ một giấc, Lục Ly vẫn chưa thấy trở về. Bạch Hạ Sương và đám đông đợi không được, dồn dập thúc giục Bạch Thu Tuyết tiếp tục lên đường, bằng không mọi người sẽ bởi vì không có đồ ăn mà chết ở chỗ này.
Bạch Thu Tuyết đành phải dùng giấy bút lưu lại một đoạn lời nhắn, sau đó tiếp tục đi tới. Lần này Bạch Thu Tuyết sai người bỏ lại dấu hiệu ở mỗi khúc rẽ, vứt xuống một ít vật thể xem, xem xem liệu có thể phá mở mê cung này hay không.
Chuyện khiến chúng nhân kinh hoảng đã xảy ra...
Đi suốt hơn mười canh giờ, không biết đã đi bao xa, mọi người lại vẫn không tìm được lối ra, thậm chí các nàng còn không tìm được gợi ý hay nhắc nhở nào!
Vậy chỉ có hai loại khả năng, hoặc là mê cung này quá lớn, lớn đến vô biên vô hạn. Hoặc là trong mê cung này có cấm chế đặc thù, đồ vật bọn hắn vứt xuống sẽ bị cường hành lấy đi.
Bất luận là khả năng nào, tất cả mọi người đều cảm giác gặp phải phiền phức to, nhất thời không cẩn thận sẽ vĩnh viễn bồi táng trong mộ Long Đế này.
Trên mặt chúng tiểu thư đều lộ vẻ thất kinh, thần sắc một ít công tử cũng rất khó coi, ngay cả Bạch Hạ Sương đều không cách nào trấn định. Duy nhất còn tính là trấn định chỉ có Bạch Thu Tuyết, chẳng qua vẻ âu sầu trong mắt Bạch Thu Tuyết lại làm sao đều không che giấu được.
Nghỉ ngơi, tu luyện, ăn uống, dựa lên tường đi ngủ, tiếp tục đi đường tìm kiếm lối ra.
Cũng làm khó đám công tử tiểu thư này, cả ngay ăn được chút ít lương khô, không chút hình tượng dựa lên tường mà ngủ, ai nấy đều chưa ăn qua khổ như vậy, then chốt là còn không có nơi để tắm rửa!
Công tử còn đỡ chút, chứ đám tiểu thư thì đều sắp điên đến nơi, vốn tưởng rằng vào đây một hai ngày liền có thể đi ra, ai ngờ đến giờ đã mệt nhọc trằn trọc trong mê cung suốt hai ngày.
Thậm chí bọn họ còn không nhìn thấy bất cứ hi vọng đi ra nào, rất nhiều tiểu thư khóc tỉnh trong cơn ngủ mê. Các nàng từ nhỏ quen sống trong nhung lụa, ở trong các gia tộc đều là bảo bối, đừng nói chịu tội, khổ đều chưa từng ăn qua...
Lúc này không chỉ phải ăn mỗi lương khô và uống nước, còn không thể tắm rửa, không chút hình tượng ngủ trên nền đất, đừng nói một đám tiểu thư lá ngọc cành vàng, ngay đến rất nhiều công tử đều chịu đựng không được.
Còn có một vấn đề, đi ỉa!
Người có ba gấp, đã ăn thì phải ỉa, nơi này là thông đạo thẳng tắp, căn bản không có chỗ riêng tư để đại tiện. Chẳng lẽ lại cởi truồng ngồi xổm trên đất, công tử thì còn không sao, chứ đám tiểu thư kia...
Cuối cùng Bạch Thu Tuyết nghĩ ra một cách, từ trong Không Gian Giới Chỉ cầm ra một chiếc bô, một đám nữ tử đi ra một đoạn, dùng vải vóc làm thành vòng tròn xem như nhà xí, đỏ mặt đại tiện xong sau đó thu bô vào trong Không Gian Giới Chỉ.
- Tỷ tỷ, chúng ta phải chết ở đây ư?
Bạch Hạ Sương hữu khí vô lực ngồi xuống bên cạnh Bạch Thu Tuyết, lúc này dung mạo khí chất đại tiểu thư đều đã biến dạng, tóc tai rối bù, sắc mặt ảm đạm.
- Không đâu, chỉ cần chúng ta kiên trì liền có thể đi ra ngoài.
Bạch Thu Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc Bạch Hạ Sương, khóe miệng lộ ra một tia ý cười nhàn nhạt, chỉ là nhìn thế nào đều có chút miễn cưỡng.
Ngủ một giấc, nghỉ ngơi mấy canh giờ, sau đó lần nữa lên đường. Kết quả vẫn như trước, bôn tẩu bảy tám canh giờ, không tìm được lối ra, ngay cả tiêu ký ném xuống trên đường khi trước đều không gặp được.
Ô ô...
Lại qua một ngày, chờ lúc Bạch Thu Tuyết hạ lệnh nghỉ ngơi, mấy vị tiểu thư triệt để nhịn không được, ôm gối khóc lớn. Rất nhiều công tử tụ lại một chỗ than thở, sắc mặt đầy vẻ đắng chát.
Hiện tại Bạch Thu Tuyết đã bất lực đi an ủi đám tiểu thư kia, chính nàng cũng chỉ là cô nương mới mười sáu mười bảy tuổi. Từ nhỏ đi theo bên người Thiên Ngục lão nhân, chưa từng chịu qua bất kỳ ủy khuất, nếm qua quá nhiều đau khổ, trong lòng tự nhiên cũng có chút sợ hãi và kinh hoảng.
Ầm!
Ầm!
Đinh Hằng cầm Huyền khí đại đao điên hướng bổ lên vách tường, trên vách tường lóng lánh bạch quang, hắn toàn lực chém vào đều không thể lưu lại bất kỳ vết tích gì trên đó.
Các công tử còn lại đều quét mắt nhìn Đinh Hằng một cái, lại không ai đi khuyên can, trong tình huống thế này, bọn hắn đều sắp điên rồi, để Đinh Hằng phát tiết một lúc cũng tốt.