Chương 236 Lại gặp mặt
Sau khi đến Thiên Ngục Thành, Hứa Phương Phỉ mới hơi có chút tự đắc cười nói:
- Lục đảo chủ đến Thiên Ngục thành chắc là có chuyện? Ta liền không phụng bồi, Phương Phỉ còn phải đi theo Sương tiểu thư làm chút chuyện.
Lục Ly vốn định trực tiếp tới Thiên Ngục thương hội, nghe được câu này không khỏi có chút kinh ngạc, nhìn mấy lần mới chợt tỉnh ngộ ra. Hứa Phương Phỉ cũng chưa đến hai mươi tuổi, xem ra lần này là muốn hộ tống Bạch Hạ Sương cùng lúc vào mộ Long Đế.
Hắn cười cười không nói gì, trước đi Huyền Khí Các lấy binh khí. Binh khí đã rèn đúc xong, hoàn toàn chiếu theo yêu cầu Lục Ly, thời gian cấp bách, Lục Ly tùy ý dùng thử một lát, rất là hài lòng.
Đi ra Huyền Khí Các, Lục Ly tới Thiên Ngục thương hội tìm Bạch quản sự, Bạch quản sự đích thân dẫn hắn đến Bạch Đế Sơn.
Trên bãi đất trống dưới Bạch Đế Sơn, Hứa Phương Phỉ và một đám công tử tiểu thư trẻ tuổi chính đang trầm mặc đứng thẳng, chờ đợi Bạch Hạ Sương dẫn đội đi ra. Nhìn thấy Lục Ly và Bạch quản sự cưỡi chiến xa mà đến, ai nấy đều hơi có chút kinh ngạc.
Đợi thấy Lục Ly đi theo Bạch quản sự ngồi truyền tống trận đi lên Bạch Đế Sơn, biểu tình kinh ngạc trên mặt Hứa Phương Phỉ biến thành chấn kinh.
Bạch Đế Sơn không phải người nào cũng có thể đi lên, tỉ như lần này các nàng đi theo Sương tiểu thư, lại chỉ có thể chờ ở phía dưới.
Lục Ly được Bạch quản sự mang đến lầu các lộ thiên ngày đó gặp mặt Yên phu nhân, Lục Ly còn chưa tới gần, con mắt đã trợn tròn.
Yên phu nhân biếng nhác ngồi đó, vẫn cứ xinh đẹp như hoa. Bên người còn có hai nữ tử, bề ngoài thoạt nhìn giống nhau như đúc, còn mặc cùng một kiểu váy dài.
Dung mạo hai nữ tử này đều không kém gì Yên phu nhân, khí chất lại khác biệt rất lớn, một người lạnh lùng như sương, một người dịu dàng như ngọc. Hai mỹ nữ sinh đôi, cộng với Yên phu nhân, khiến giờ khắc này nhịp thở Lục Ly tựa hồ đều ngừng lại.
Bạch Hạ Sương, Bạch Thu Tuyết!
Đây là hai viên minh châu sáng chói nhất Thiên Đảo Hồ, song bào thai, đều là huyết mạch thất phẩm, là hậu bối được Thiên Ngục lão nhân yêu thích nhất.
Lục Ly thoáng nhìn liền đoán được thân phận cô gái còn lại, sở dĩ dễ dàng nhận ra như vậy là bởi khí chất tiểu mỹ nữ còn lại này rất khác biệt. Phi thường dịu dàng thanh tú, khóe miệng ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, khiến người cảm thấy như một đóa hoa bách hợp an tĩnh nở rộ.
Trái lại Bạch Hạ Sương lạnh lùng hơn nhiều, ánh mắt nhìn hắn tựa như sông băng vạn năm. Cùng với Bạch Thu Tuyết kết hợp thành một động một tĩnh như hai thái cực, khăng khăng bộ dạng hai người lại giống nhau như đúc
Mỹ nữ đạt tới cấp bậc nhất định liền rất là khó gặp, tỉ dụ loại như Liễu Di thì rất phổ biến, Hứa Phương Phỉ so với Liễu Di thì mạnh hơn một bậc, Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết so với Hứa Phương Phỉ thì lại càng mạnh hơn một bậc.
Dung mạo khí chất hai nha đầu này hẳn đều thuộc hàng đỉnh cấp ở Bắc Mạc, so với tiểu thư tay cầm tiêu ngọc, trên cổ có ấn ký đóa hoa nhỏ mà Lục Ly gặp được trên Hàn Vân Sơn thì đều cùng một cấp bậc.
Mỹ nhân khó cầu, bỗng chốc một hơi xuất hiện ba mỹ nữ cấp bậc họa thủy ngay trước mắt, Lục Ly lại chính đang độ tuổi huyết khí phương cương, khó tránh khỏi có chút khó mà tự kiềm chế.
Bạch Hạ Sương ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn hắn một cái sau đó liền quay đầu đi. Yên phu nhân khẽ cười thưởng thức rượu ngon, ngược lại Bạch Thu Tuyết hiếu kì đánh giá hắn, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, khiến Lục Ly cảm giác rất là dễ chịu.
Vẻn vẹn ba giây đồng hồ, ánh mắt Lục Ly liền khôi phục bình tĩnh, mỹ nữ cố nhiên người người đều muốn theo đuổi, nhưng không có thực lực, đi nghĩ nhiều chỉ là người si nói mộng.
Huống hồ lấy cảm quan của Bạch Hạ Sương đối với hắn, dù lúc này hắn là Hồn Đàm Cảnh hậu kỳ, phỏng chừng Bạch Hạ Sương cũng sẽ không liếc hắn lấy thêm một lần.
Vô dục tắc cương, tâm tính Lục Ly còn tính tạm ổn, hắn cười nhạt một tiếng, chắp tay nói:
- Bái kiến Yên phu nhân, bái kiến Thu Tuyết tiểu thư.
Bạch Hạ Sương đợi khoảnh khắc, Lục Ly lại không lên tiếng nói gặp qua Sương tiểu thư, nàng nổi giận đùng đùng nhìn lướt qua, khóe miệng Lục Ly nhếch lên ý cười bỡn cợt, nhẹ giọng nói:
- Sương tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.
- Hừ!
Bạch Hạ Sương trùng trùng hừ một tiếng, ý cười trên mặt Yên phu nhân càng đậm, Bạch Thu Tuyết cũng khẽ cười, nhưng không nói lời nào.
- Được rồi.
Yên phu nhân rốt cục mở miệng nói chuyện:
- Sương nhi, ngươi đã đáp ứng ta, xem như nể mặt cô cô, đừng so đo với Lục Ly nữa.
Bạch Hạ Sương nghiêng đầu đi, không thốt một tiếng, Yên phu nhân nhìn sang Lục Ly nói:
- Lục Ly, ngươi thân là nam tử hán đại trượng phu, sao lòng dạ không lớn chút? Nói tiếng xin lỗi với Sương nhi, ân oán trước kia cứ vậy bỏ qua, cũng sắp lên đường đến nơi rồi.
Trong mắt Yên phu nhân hiện ra một tia khẩn cầu, Lục Ly lòng dạ mềm nhũn, chắp tay nói:
- Sương tiểu thư, ngươi chính là minh châu Thiên Đảo Hồ, phải có chút khí độ chứ. Bằng không để vô số người theo đuổi ngươi nhìn thấy thì còn thể thống gì? Được rồi.... Lục mỗ xin lỗi ngươi.
- ...
Yên phu nhân trừng mắt, Bạch Thu Tuyết khẽ cười ra tiếng, nào có ai nói xin lỗi thế bao giờ? Bạch Hạ Sương lần nữa hung hăng trừng Lục Ly một cái, Yên phu nhân khoát tay nói:
- Được rồi, xuất phát đi, Thu Tuyết, trên đường coi chừng Sương nhi chút, đừng để nàng làm loạn.
Bạch Hạ Sương tức giận đứng dậy đi tới, Bạch Thu Tuyết cũng đứng dậy khẽ cười nói:
- Lục đảo chủ, Sương nhi chỉ là tính tình chấp ảo, có chút bướng bỉnh, tâm địa lại rất tốt, mong ngươi thứ lỗi cho, chúng ta xuất phát thôi.
Người ta đã nể mặt, thường thường Lục Ly cũng sẽ cấp ba phần mặt mũi, hắn chắp tay nói:
- Thu Tuyết tiểu thư khách khí, việc này Lục Ly cũng có sai.
Bạch Thu Tuyết không cần phải nhiều lời, cười lên đi tới, Lục Ly và Bạch quản sự theo ở phía sau. Nhìn theo bóng lưng mà đường cong hoàn mỹ của mỹ nữ tuyệt thế trước mặt, Lục Ly không khỏi tán thán, Bạch Thu Tuyết này khí chất cao nhã phi thường, đi đường đều khiến người nhìn mà mê say.
Chương 237 Có Lục Ly ở đó, không xảy ra chuyện được...
Bước đến truyền tống trận ngoài quảng trường, Bạch Hạ Sương sớm đã đứng đợi, cùng đứng đợi ở đây còn có sáu người trẻ tuổi, đều chừng mười tám mười chín tuổi.
Lục Ly cảm ứng một phen, phát hiện đều là Hồn Đàm Cảnh, hơn nữa còn có ba người trên cổ có huyết mạch ấn ký, tất cả đều là ấn ký màu xanh, huyết mạch ngũ phẩm.
- Để uẩn Bạch gia quả nhiên cường đại.
Lục Ly âm thầm cảm khái, Thiên Ngục lão nhân hùng bá Thiên Đảo Hồ hơn hai nghìn năm, vô số tài nguyên rèn đúc nên Bạch gia đỉnh thịnh như hiện tại.
Sáu người trẻ tuổi này đều mặc hoa phục, làn da trắng nõn, khí độ bất phàm, nhìn thấy Bạch Thu Tuyết đều lộ ra thần sắc cung kính. Chẳng qua khi thấy được Lục Ly, thần sắc mấy người bỗng chốc lạnh xuống.
- Xem ra Bạch Hạ Sương nói xấu về ta với bọn họ, đám công tử Bạch gia này đều có vẻ chẳng chào đón gì ta cả.
Lục Ly âm thầm lắc đầu, hai tỷ muội Bạch Hạ Sương là hai vị tiểu thư địa vị cao nhất Bạch gia, những người này sợ rằng đều lấy hai bọn họ làm đầu. Lục Ly trêu chọc Bạch Hạ Sương, những người này tự nhiên chẳng việc gì phải khách khí với hắn.
- Lục đảo chủ, sáu vị này đều là thiếu gia trực hệ của Bạch gia chúng ta, lát nữa ta sẽ lần lượt giới thiệu với ngươi.
Bạch Thu Tuyết quay đầu nhẹ giọng nói với Lục Ly, khiến hảo cảm của Lục Ly với nàng lại càng tăng nhiều, so với Bạch Hàn Sương, khí độ và lòng dạ của nha đầu này không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Chín người tiến vào truyền tống trận, một trận bạch quang hiện lên, chúng nhân đã xuất hiện trên bãi đất trống dưới chân núi, ánh mắt đám người chờ sẵn nơi đó lập tức sáng lên.
- Gặp qua Tuyết tiểu thư, Sương tiểu thư, Ảnh công tử, Đồ công tử, Vanh công tử...
Mấy người lập tức bước lên hành lễ chào hỏi, chẳng qua khi nhìn thấy Lục Ly, rất nhiều người lại mơ hồ, vị này... không quen a, là công tử Bạch gia ư?
- Lục Ly...
Hứa Phương Phỉ kinh hô, sao Lục Ly lại ở cùng một chỗ với công tử tiểu thư Bạch gia? Bạch Thu Tuyết thấy mọi người đều nhìn chằm chằm Lục Ly, bèn cười lên giải thích nói:
- Chào chư vị, vị này là Lục đảo chủ, lần này sẽ cùng theo chúng ta tiến vào mộ Long Đế.
- Hừ!
Chiếc nhẫn trong tay Bạch Hạ Sương sáng lên, một chiếc chiến xa màu tím xuất hiện, nàng khẽ kêu:
- Việc này không nên chậm trễ, lên đường thôi, trước đi vào thành truyền tống đến Hắc Nha Đảo, sau đó trực tiếp tới Luyện Ngục Nhai.
Bạch Hạ Sương bước lên chiến xa màu tím, quay sang Bạch Thu Tuyết nhìn một cái, kẻ sau đành chịu đi lên, chiến xa lập tức phá không mà đi, thoáng chốc đã tan biến ở phương xa.
Chúng nhân rất tự giác, sáu tên đệ tử trực hệ Bạch gia lên một chiếc chiến xa, lại chỉ là chiến xa bình thường, mặt trước được kéo bởi hai thớt thần câu, lao nhanh mà đi.
Các công tử tiểu thư còn lại lần lượt lên chiến xa của mình, đi vào trong nội thành, Lục Ly chỉ còn biết đành chịu đi lên chiếc chiến xa được Bạch quản sự bố trí, cùng theo bôn tẩu vào thành.
Bạch quản sự không đi theo, ngược lại đứng ở bên cạnh truyền tống trận, tựa hồ đang chờ người nào.
Một nén hương sau, truyền tống trận phát sáng lên, Yên phu nhân đi ra, Bạch quản sự vội vàng khom lưng dẫn Yên phu nhân lên một chiếc chiến xa lộng lẫy.
Chiến xa cũng chạy vào trong thành, chiến xa vừa vào thành, trên quảng trường trong thành liền sáng lên từng đạo quang mang xung thiên. Bạch quản sự vén rèm lên nhìn một cái nói:
- Phu nhân, các nàng đi Hắc Nha Đảo.
Yên phu nhân nhắm mắt ngồi ở trên giường, khẽ gật đầu không nói gì, Bạch quản sự suy nghĩ một lát rồi cau mày nói:
- Phu nhân, lần này có phải gia tộc lỗ mãng quá không? Bên trong mộ Long Đế kia cơ quan trùng trùng khắp nơi đều là cấm chế, nếu hai vị tiểu thư xảy ra chuyện...
- Ngươi thì biết cái gì?
Yên phu nhân mở mắt nói:
- Không buông tay, chim ưng con vĩnh viễn sẽ không giương cánh. Ba đại Vương tộc đều phái ra con em tôn quý nhất của mình, Bạch gia chúng ta há lại có thể yếu thế? Hơn nữa, có Lục Ly đi cùng, hẳn không ra được đại sự gì đâu.
- Ách?
Bạch quản sự tưởng là nghe lầm, chớp chớp mắt hỏi:
- Phu nhân, ngươi nói không sai đấy chứ? Lục Ly chỉ là Thần Hải Cảnh hậu kỳ a?
Bạch gia phái tám tên Hồn Đàm Cảnh, trong đám đệ tử trẻ tuổi Thiên Đảo Hồ đi theo cũng có chín tên Hồn Đàm Cảnh, một tên Thần Hải Cảnh hậu kỳ như Lục Ly, đi theo chẳng qua là mệnh làm người hầu, giờ Yên phu nhân lại nói có Lục Ly đi cùng, hẳn sẽ không xảy ra chuyện...
- Ngươi không hiểu.
Yên phu nhân lắc đầu nói:
- Chuyến đi mộ Long Đế lần này điều quan trọng nhất không phải cảnh giới, bằng không cần gì phải hạn chế võ giả hai mươi tuổi trở lên không được tiến vào? Có thể sống sót ở trong hiểm địa này, một là phải xem trí tuệ, hai là phải xem lịch duyệt và kinh nghiệm, ba là cần nhờ dũng khí, bốn là may mắn.
- Lục Ly một đường từ trong huyết lộ giết đi ra, nhiều lần gặp nạn đều vẫn có thể phá cục sống sót. Tốc độ tu luyện và quật khởi nhanh như thiểm điện, đây là người có đại khí vận, Sương nhi và Tuyết Nhi có hắn nhìn vào, không xảy ra chuyện được.
Hắc Nha Đảo nằm ở mặt bắc Thiên Đảo Hồ, là một hòn đảo cấp bốn, thuộc khu vực khống chế của Đinh gia, một gia tộc tứ phẩm.
Trên quảng trường Hắc Nha Thành đứng đầy người, Đại trưởng lão Đinh gia dẫn theo một đám trưởng lão công tử sớm chờ đợi sẵn.
Ông!
Quang mang xung thiên chớp sáng, hơn hai mươi thân ảnh hiện lên trong truyền tống trận, Đại trưởng lão Đinh gia Đinh Quế vội vàng dẫn người nghênh đón, cười chắp tay nói:
- Đinh Quế phụng mệnh tộc trưởng đến đây nghênh đón Thu Tuyết Hạ Sương tiểu thư và chư vị công tử tiểu thư.
Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương khẽ gật đầu, trường diện thế này các nàng gặp nhiều. Hai người dẫn chúng nhân bước ra bên ngoài, Bạch Hạ Sương thay mặt hàn huyên mấy câu, sau đó trực tiếp nói thẳng:
- Đại trưởng lão, chúng ta gấp gáp đi Luyện Ngục Nhai, không quấy rầy các ngươi nữa, làm phiền thay ta vấn an Đinh gia gia.
Chương 238 Luyện Ngục Nhai
Đinh Quế lần nữa khách khí một phen, sau đó quay sang hai người tuổi trẻ đứng đằng xa, khiển trách nói:
- Đinh Dương, Đinh Hằng, còn không qua đây tham kiến hai vị tiểu thư, gặp qua chư vị công tử tiểu thư? Thu Tuyết Hạ Sương tiểu thư, hai người này là đệ tử bất tài của Đinh gia, lần này đi theo các ngươi, còn mong các ngươi chỉ bảo nhiều hơn.
Đinh gia có hai tên Hồn Đàm Cảnh cùng đi, hai người Bạch Thu Tuyết sớm đã biết, cũng không nói nhảm. Giới chỉ Bạch Thu Tuyết sáng lên, một chiếc thuyền nhỏ hiện ra trong tay nàng, nàng ném mạnh lên không, thuyền nhỏ theo gió biến lớn, cuối cùng hóa thành một chiếc phi thuyền thiết giáp trôi nổi giữa trời.
- Mẹ nó, Bạch gia quả nhiên có tiền...
Lục Ly nhìn mà không nói được nên lời, Bạch Hạ Sương Bạch Thu Tuyết đều có Không Gian Giới Chỉ, Bạch Hạ Sương còn có một chiếc chiến xa tử kim, Bạch Thu Tuyết này thì tuỳ ý liền lấy ra một chiếc phi thuyền thiết giáp cực kỳ khí phái.
- Chư vị, lên thuyền đi!
Bạch Thu Tuyết nhìn quanh một vòng, chân sau điểm nhẹ lên đất, cả người xoay tròn, hóa thành một đạo bóng trắng bắn thẳng lên phi thuyền thiết giáp.
- Đi!
Bạch Hạ Sương sớm đã gấp không kịp đợi, cũng tung người bay vụt lên, sáu vị công tử Bạch gia theo sát phía sau. Chúng nhân cùng theo bay vọt lên phi thuyền, phi thuyền thiết giáp lơ lửng lên đỉnh đầu mười mấy thước, người tham gia chuyến đi lần này thấp nhất đều là Thần Hải Cảnh hậu kỳ, nhảy vọt mười mấy thước tự nhiên không thành vấn đề.
Đám người Đinh Quế cũng lên thuyền, không chỉ hai vị Mệnh Luân Cảnh đi lên, bọn họ còn mang tới rất nhiều thị nữ và hộ vệ, những người này tự nhiên là để hầu hạ đám công tử tiểu thư.
Hết thảy đều là chuẩn bị sẵn từ trước, hiển nhiên không cần đám công tử tiểu thư phải quan tâm. Đinh Quế còn làm một lần quản gia, phân phát gian phòng cho mọi người, phi thuyền thiết giáp rất lớn, phòng ở bên trong rất nhiều, đừng nói chút người này, hơn trăm người đều có thể ở được.
Lục Ly được phân cho một phòng, chẳng qua là một phòng rất nhỏ, hơn nữa còn không có thị nữ hầu hạ hắn.
Lục Ly lại không sao cả, từ nơi này tới Luyện Ngục Nhai cũng không xa, nếu phi thuyền thiết giáp toàn lực phi hành, phỏng chừng chỉ mất hai ba canh giờ.
Tốc độ phi thuyền thiết giáp không nhanh không chậm, đám công tử tiểu thư đều rất hưng phấn, không ngồi yên trong phòng mà đều lên boong tàu ngắm phong cảnh tán gẫu, nói tới mộ Long Đế sẽ thế nào thế nào.
Bạch Thu Tuyết ở trong phòng, Bạch Hạ Sương lại ngồi không yên, đi lên boong tàu, được một đám công tử tiểu thư vây quanh như là chúng tinh ủng nguyệt.
Lục Ly đứng bên cửa nhìn mấy lần, sau đó trở về phòng tu luyện, đối với đồng đội cùng nhau tiến vào mộ Long Đế chuyến này, hắn đại khái đã hiểu rõ.
Hai mươi bốn người, mười bảy Hồn Đàm Cảnh, trừ ba tên Hồn Đàm Cảnh trung kỳ ra, còn lại hẳn đều là Hồn Đàm Cảnh sơ kỳ, ngoài ra còn có bảy tên Thần Hải Cảnh hậu kỳ, trong đó bao gồm cả hắn và Hứa Phương Phỉ.
Tinh anh hai mươi tuổi trở xuống ở Thiên Đảo Hồ đều hội tụ về đây, chuyến này xem ra không chỉ là một lần đoạt bảo, mà còn là một lần rèn luyện, một lần cơ hội cho tuổi trẻ Thiên Đảo Hồ va chạm với đồng bối thế lực bên ngoài.
Ba đại Vương tộc đều dẫn đội tới, tinh anh yêu nghiệt hai mươi tuổi trở xuống của các gia tộc tứ ngũ phẩm tại Thiên Hàn Quốc Thiên Lương Quốc Thiên Vũ Quốc hẳn đều cũng tới.
Lần này Hồn Đàm Cảnh tiến vào mộ Long Đế phỏng chừng sẽ nhiều như chó, Thần Hải Cảnh hậu kỳ như hắn thậm chí phải thuộc hạng lót đáy. Dù kinh nghiệm thực chiến của đám công tử tiểu thư này khẳng định không so được với mình, nhưng người ta một thân toàn là bảo a, rất nhiều người còn là chiến sĩ huyết mạch.
- Đê điều, nhất định phải đê điều.
Lục Ly tự nhủ, lần này đi theo đằng sau Bạch Hạ Sương Bạch Thu Tuyết, tận lực không gây chuyện, đi theo các nàng dạo một vòng bên trong là được. Có giành được bảo vật hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là còn sống đi ra.
Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến từng hồi tiếng ồn ào, nguyên một đám công tử tiểu thư ai nấy đều hưng phấn tựa như đánh máu gà. Dù sao lần này có thể đi ra quyết đấu với thiên tài yêu nghiệt đỉnh phong bên ngoài, cùng nhau đoạt bảo, cơ hội như thế rất là khó được.
Lục Ly không quản bọn hắn, lặng lẽ nhập định tu luyện, hiện tại Thần Hải của hắn đã lớn ra mấy lần. Chỉ chờ toàn bộ Thần Hải được tu luyện đầy liền có thể xung kích Hồn Đàm Cảnh, đương nhiên muốn làm được điều này phải cần thời gian hơn một tháng, còn là hơn một tháng tu luyện không ngừng.
Bất tri bất giác hai ba canh giờ liền đi qua, phi thuyền thiết giáp chậm rãi giảm tốc, đám công tử tiểu thư lại càng hưng phấn, đã sắp tới Luyện Ngục Nhai.
Lục Ly bị tiếng huyên náo bừng tỉnh, đứng dậy đi ra ngoài, nhìn lên trước mặt, phát hiện nơi xa là một mặt vách đá cực lớn, xung quanh còn có mấy chiếc phi thuyền thiết giáp khác, hắn lập tức trở về phòng lấy ra mặt nạ Quỷ Sát đeo lên.
Mang theo mặt nạ này, có lẽ rất nhiều công tử sẽ đoán được hắn chính là khách sộp bỏ ra hai ngàn vạn mua xuống bản nguyên tinh huyết lần trước, cũng sẽ mang đến rất nhiều phiền phức.
Nhưng hắn không cố được nhiều như vậy, hắn không muốn bị Vũ gia để mắt tới, bằng không một khi tiến vào Long Đế sẽ gặp phải vô số minh thương ám tiễn.
Hưu!
Vừa đeo mặt nạ đi ra, từ trong một hòn đảo nhỏ cách đó không xa, có bóng người bay vụt mà đến, tốc độ cực nhanh. Lục Ly chỉ kịp nhìn thấy một đạo tàn ảnh, tiếp sau liền đã thấy một trung niên tóc trắng đứng ở trên boong.
Bạch Thu Tuyết sớm đi ra, nhìn thấy trung niên tóc trắng này, nàng, Bạch Hạ Sương và chư vị công tử tiểu thư đều khom lưng cúi chào, Đinh Quế cũng hoảng sợ hành lễ.
Bạch Lãnh!
Lục Ly biết thân phận người này, trung niên tóc trắng quá dễ để nhận ra.
Đây là trưởng lão Chiến đường Bạch gia, cũng là nhân vật chiến lực top ba trong Bạch gia, Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, lúc nào cũng có thể đột phá Quân Hầu Cảnh. Hơn nữa hắn còn có được huyết mạch thất phẩm, là tồn tại nằm trong top năm mươi trên Chiến Thần Bảng Bắc Mạc.
Chương 239 Nơi quỷ quái
Bạch Lãnh rất lạnh lùng, dù nhìn vào Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết cũng đều không lộ ý cười, hắn khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Dựa theo ước định, buổi trưa ba khắc sẽ cùng nhau tiến vào mộ Long Đế, các ngươi nghỉ ngơi trước đi.
Nói xong Bạch Lãnh điểm nhẹ chân sau, lại bay xuống hòn đảo nhỏ phía dưới, Bạch Thu Tuyết sai người điều khiển phi thuyền thiết giáp dừng ở phụ cận đảo nhỏ. Mọi người nhìn về Luyện Ngục Nha phía xa xa, không ai có ý định về phòng nghĩ ngơi.
Lục Ly đứng bên cửa phòng nhìn ra Luyện Ngục Na đằng xa, vách núi này cao khoảng ngàn thước, mỏm đá quả nhiên toàn màu đỏ sậm. Lúc này hai bên trái phải vách đá ngừng lại ba chiếc phi thuyền thiết giáp, hẳn là đội ngũ con em ba đại Vương tộc, lúc này chính đang chuẩn bị để lát nữa cùng nhau tiến vào mộ Long Đế.
Còn hai canh giờ mới đến buổi trưa ba khắc, cả đám đều rốt cuộc không đi vào phòng, một mực chờ đợi trên boong tàu.
Lục Ly lại không đi ra mà trở về phòng tiếp tục tu luyện. Đợi đến buổi trưa ba khắc hắn mới đứng dậy đi ra boong tàu.
- Ồ!
Rất nhiều người phát hiện Lục Ly đeo mặt nạ, không khỏi ồ lên, có mấy người càng là lộ vẻ kinh ngạc. Bạch Hạ Sương vừa nhìn thấy tấm mặt nạ này, sắc mặt lập tức chuyển vẻ lạnh lùng, trùng trùng hừ một tiếng.
- Lục Ly.
Những người còn lại đều trên boong, chỉ có Lục Ly không có mặt, Hứa Phương Phỉ nhìn Lục Ly vài lần, có chút không xác định hỏi.
Lục Ly khẽ gật đầu, rất nhanh chúng nhân liền xôn xao. Không ngờ tên đảo chủ cỏn con này lại là khách sộp thần bí ở đấu giá trường từng dẫn lên huyên náo thời gian qua.
Hôm nay gió lớn, sóng nước tung trào vỗ đánh ầm ầm lên Luyện Ngục Nhai, bọt nước bắn tung cả lên.
Ở chính giữa Luyện Ngục Nhai có một cửa động đen nhánh, trên cửa động có một tầng hộ tráo vô hình, khiến cho cửa động nhìn qua càng thêm phần thần bí.
Thời gian đã đến, Bạch Lãnh bước lên phi thuyền thiết giáp, thuyền lớn chậm rãi tới gần cửa động. Hơn hai mươi người hưng phấn đứng trên boong nhìn vào cửa động kia, nhìn vào ba chiếc phi thuyền thiết giáp cũng đang từ ba hướng khác chạy tới cửa động.
Rất nhanh bốn chiếc phi thuyền thiết giáp đều dựa sát tới gần cửa động, đám người Lục Ly có thể nhìn thấy trên ba chiếc phi thuyền thiết giáp cũng đứng một đám công tử tiểu thư tuổi trẻ, ai nấy đều y phục hoa lệ khí độ bất phàm.
- Ồ?
Lục Ly thấy được một thân ảnh quen thuộc trên phi thuyền thiết giáp phía bên trái, đó là một tiểu thư xinh đẹp, thân khoác nhuyễn giáp màu xanh, trong tay cầm một chiếc tiêu ngọc màu trắng, trên cổ có ấn ký đóa hoa nhỏ màu đỏ.
Người này chính là Tử Liên Nhi mà Lục Ly từng có duyên gặp mặt một lần, Lục Ly có ấn tượng rất sâu với nàng, ngày đó vị tiểu thư này còn nhắc nhở hắn cẩn thận. Lục Ly lại không biết, trận chiến Vũ Lăng Thành, vị tiểu thư Tử Liên Nhi này một mực đứng trên không trung quan chiến.
- Đó là Dạ Vũ Hàm, tiểu công chúa Dạ gia Thiên Lương Quốc, lần này phía Thiên Lương Quốc do nàng dẫn đội.
- Bên này là Đỗ Tử Lăng, Cửu vương tử Thiên Hàn Quốc, Thiên Hàn Quốc là do hắn lĩnh đội.
- Người kia là Tử Liên Nhi, Lục công chúa Tử gia Thiên Vũ Quốc, Thiên Vũ Quốc do nàng dẫn đội.
- Ba đội ngũ đều có hơn hai mươi người, cũng tương tự như chúng ta.
Có người chỉ vào ba chiếc phi thuyền thiết giáp xa xa giới thiệu nói, Lục Ly nghe mà không khỏi kinh ngạc. Không ngờ nữ tử cầm tiêu ngọc kia lại là công chúa Thiên Vũ Quốc, thiếu nữ thiên tài của Tử gia.
- Bốn đội ngũ, không ngờ lại có ba nhóm là do nữ tử dẫn đội, nam tử tuổi trẻ đại gia tộc Bắc Mạc đều kém cỏi như vậy ư?
Lục Ly cảm giác có chút buồn cười, tranh đấu ở mộ Long Đế rõ ràng là nơi dành cho thiên tài thế hệ trẻ Bắc Mạc va chạm và tỷ thí. Các gia tộc tự nhiên sẽ phái ra con em ưu tú nhất, có thể dẫn đội càng là tinh anh trong tinh anh. Dạ Vũ Hàm và Tử Liên Nhi dẫn đội, tự nhiên tỏ rõ hai người bọn họ là ưu tú nhất trong thế hệ trẻ bản quốc.
Bên này đang đánh giá ba phương còn lại, bên kia cũng đang đánh giá bên này, Đỗ Tử Lăng nhìn thấy Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết, ánh mắt lập tức sáng đến dọa người. Đối với nam nhân, đôi song bào thai này đứng chung một chỗ quả thực mang đến lực xung kích lớn hơn Tử Liên Nhi và Dạ Vũ Hàm nhiều.
Ba chiếc phi thuyền thiết giáp tới gần, cuối cùng đều dừng ở bên ngoài hố đen cự đại kia. Bạch Lãnh liếc nhìn một vòng, dặn dò mọi người nói:
- Ba phương chúng ta đã có ước định, ở bên trong nếu phát sinh xung đột, có thể động thủ, nhưng đừng gây ra án mạng, biết chưa?
Bạch Thu Tuyết khẽ gật đầu, nàng biết người tới đây lần này đều là bảo bối ở các gia tộc, đả thương không sao, nhưng chết rồi sợ rằng sẽ dẫn lên hỗn chiến giữa ba đại Vương tộc và Thiên Đảo Hồ.
- Được rồi, tiến vào đi.
Bạch Lãnh khoát tay, dặn dò một tiếng sau cùng:
- Đoạt bảo cố nhiên quan trọng, nhưng mạng còn quan trọng hơn, chư vị cẩn thận.
- Đi!
Bạch Hạ Sương sớm đã bách không kịp đợi, nàng xung phong đi đầu, bay vọt xuống từ trên phi thuyền, bắn thẳng về phía cửa động sâu hoắm kia.
Bạch Thu Tuyết theo sát phía sau, đám người Lục Ly cũng cùng theo bay vọt xuống, lúc chúng nhân đâm xuyên qua màn hào quang vô hình ngoài cửa động, màn hào quang chợt khẽ sáng lên, rõ ràng là có cấm chế ba động.
- Đi!
Người Thiên Đảo Hồ tiến vào, ba phương còn lại không cam lạc hậu, dồn dập bắn tới cửa động. Rất nhanh cả bốn đội ngũ đều tiến vào, tan biến ở trong hang động thăm thẳm kia.
Bạch Lãnh đợi mọi người tiến vào hết mới điều khiển phi thuyền thiết giáp bay về phía đảo nhỏ, chức trách của hắn chính là thủ hộ đám người Bạch Hạ Sương an toàn bên ngoài mộ Long Đế, còn khi tiến vào trong mộ Long Đế rồi thì hắn muốn quản cũng không được.
…
- Âm u quá, đây quả nhiên là nơi quỷ quái, nơi quỷ quái mai táng người chết.
Vừa tiến vào bên trong Lục Ly lập tức cảm giác được một luồng hơi lạnh đập mặt, hàn khí này không giống như là hơi lạnh mùa đông, mà càng giống âm khí đến từ Địa Ngục.
Chương 240 Sinh Tử Môn
Bạch Hạ Sương là người đầu tiên tiến vào, vừa tiến vào bước chân lại bất động, mặt nhỏ thoáng khẽ trắng bệch. Mấy tên công tử Bạch gia sau khi tiến vào lập tức vây lại quanh Bạch Hạ Sương Bạch Thu Tuyết, sắc mặt Bạch Thu Tuyết đỡ hơn một chút, giơ tay lên nói:
- Đi thôi, trước tiến vào cái đã.
Sáu tên công tử Bạch gia đi trước mở đường, ai nấy đều lấp lánh Huyền lực, binh khí nơi tay, nghiêm trận chờ đợi. Các công tử còn lại chia nhau đi ở bên ngoài, vây một đám tiểu thư ở chính giữa.
Lục Ly đi theo mặt sau cùng, vừa đi đường vừa đánh giá bốn phía. Đây là một thông đạo, bốn phía và mặt đất dưới chân đều là vách đá đen nhánh, trên vách đá có ngọn đèn mờ tối chiếu sáng cho thông đạo.
- Những ngọn đèn này chẳng lẽ đều là Huyền khí, bằng không làm sao một mực lóe lên? Mộ Long Đế này chính là đã tồn tại vạn năm.
Lục Ly ngấm ngầm hiếu kì, thậm chí có xung động kéo ngọn đèn xuống để nhìn, chẳng qua trước khi thăm dò rõ ràng tình huống trong này, hắn không dám làm loạn.
Thông đạo một mực chạy dọc về phía trước, nơi này trước kia đã có người đi vào, xác minh không có nguy hiểm. Mọi người rảo bước đi nhanh, chỉ mất một nén hương liền đi tới điểm cuối thông đạo.
Phía trước xuất hiện một đại điện, chẳng qua bên trong không có gì, cho dù có thì cũng đã bị nhóm người đầu tiên tiến vào lấy đi.
Đại điện không tính lớn, dài rộng chừng mười trượng, trừ ngọn đèn trên vách tường ra, không có bất kỳ vật gì khác. Phía mặt bắc có chín phiến cửa đá, trên mỗi cửa đá lại khắc một chữ lớn.
- Sinh, tử, sinh, tử, sinh, tử, sinh, tử, sinh!
Hứa Phương Phỉ thì thầm đọc mấy chữ kia, sắc mặt có chút cổ quái, viết mấy chữ sinh tử này là có ý gì? Chẳng lẽ muốn nói... ở cửa viết chữ tử, tiến vào liền sẽ chết?
Mọi người đứng lại trong đại điện, tập trung quan sát bốn phía không dám loạn động. Chẳng mấy chốc, từ đằng sau vang lên một trận tiếng bước chân, Dạ Vũ Hàm dẫn người tiến vào.
Sa sa sa
Không lâu sau, Đỗ Tử Lăng và Tử Liên Nhi cũng đều dẫn đội vào đây, bốn nhóm chia làm bốn phương trận đứng trong đại điện, ánh mắt quét tới quét lui, không ai dám loạn động.
Đại điện này sớm đã bị tra xét một lượt, các gia tộc đều từng phái người vào đây. Trong đại điện không có nguy hiểm, lại có một ít bảo vật, nhưng đã bị gia tộc đầu tiên tiến vào đây cầm đi. Chính là chiến xa tử kim, bản nguyên tinh huyết và Huyền khí Tiên giai từng xuất hiện trên đấu giá trường.
Còn về chín cánh cửa này, con em các gia tộc phái tới thăm dò thực lực quá thấp, không ai có thể mở ra bất kỳ cánh cửa nào. Có thể đi vào hay không, có thể lấy được bảo vật hay không, liền phải xem thực lực và vận khí mọi người.
- Hạ Sương tiểu thư, Thu Tuyết tiểu thư, chúng ta vào cánh cửa nào?
Công tử Đinh gia Đinh Hằng hỏi dò, Bạch Hạ Sương tuỳ tiện chỉ vào một cửa sinh nói:
- Các ngươi đi thử xem liệu có thể mở ra không?
Đinh Hằng Đinh Dương lập tức bước tới, tìm kiếm cơ quan trên cửa và hai bên. Ba nhóm còn lại cũng phái người tìm kiếm cơ quan trên cửa sinh, xem thử liệu có mở được cửa đá không.
- Cửa sinh? Cửa tử?!
Lục Ly nhíu mày, đôi mắt đằng sau mặt nạ khẽ lấp lánh, trong lòng lại nghĩ, cửa sinh có thật là đường sống? Long Đế kỳ tài ngút trời, há lại làm ra bố trí ngu ngốc vậy được?
Vấn đề là ai dám chọn cửa tử, vạn nhất đi vào thật là đường chết thì sao?
Oanh!
Nhóm Thiên Hàn Quốc bên trái, có tên võ giả nện quyền lên một cửa đá có chữ sinh, phát ra một đạo tiếng vang trầm muộn, tiếp đó cửa kia sáng bừng quang mang, một cỗ lực phản chấn cường đại truyền đến, khiến người kia thổ huyết bay ngược ra sau.
- Đừng làm loạn!
Đỗ Tử Lăng thân khoác chiến giáp màu bạc, tay nắm một thanh trường kiếm cũng màu bạc, rất là khôi ngô bất phàm, cổ còn có ấn ký màu đỏ, là một chiến sĩ huyết mạch thất phẩm cường đại. Ánh mắt hắn hơi có chút đặc thù, lại là một đôi mắt hoa đào, nhìn có vẻ yêu mị không khác gì nữ nhân.
Hắn khiển trách một câu, người đứng trước cửa đá không dám làm loạn nữa, thành thành thật thật tìm kiếm cơ quan. Loại cửa đá này khẳng định là không cách nào phá mở, không tìm ra được cơ quan sợ rằng không cách đi vào, nếu mọi người ngay từ cánh cửa đầu tiên đều mở không ra, quay về sẽ bị cười chết mất.
Một nén hương, hai nén hương, ba nén hương!
Bốn nhóm đều phái người đi qua, lại đều không tìm thấy bất cứ cơ quan gì. Sắc mặt bốn người lĩnh đội đều có chút khó coi, chẳng lẽ các nàng thật phải ảo não đi về.
- Thu Tuyết tiểu thư.
Lục Ly quan sát một lúc lâu, sau đó đi tới thấp giọng nói một câu với đám Bạch Thu Tuyết. Bạch Thu Tuyết bán tín bán nghi gọi lại một tên đệ tử đại gia tộc, công tử kia chớp chớp mắt, sau đó đi tới cửa đá.
Bước đến dưới cửa đá, đệ tử đại gia tộc kia ngồi xổm xuống, hai tay dùng sức đẩy.
Xèo xèo
Dưới ánh mắt chấn kinh của vô số người, đệ tử đại gia tộc kia nhẹ nhàng đẩy mặt dưới cửa đá, tựa như một đạo rèm cửa, cửa đá cứ thế bị vén sang một bên...
- Không ngờ lại đẩy ra được!
Bạch Hạ Sương kinh dị thốt lên, Bạch Thu Tuyết cũng quay mắt nhìn về phía Lục Ly, trong mắt đẹp toàn là dị sắc.
Giờ khắc này, nàng đột nhiên hiểu được vì sao Yên phu nhân lại muốn để Lục Ly đi cùng các nàng vào đây. Nhiều người tìm kiếm lâu như vậy mà đều không thấy được cơ quan, Lục Ly lại nhẹ nhàng khám phá ra.
Lục Ly tự nhiên không phải nhẹ nhàng khám phá!
Hắn quan sát thật lâu, nhiều người như vậy, đủ mọi loại cách đều được dùng qua, nhưng vẫn không cách nào mở ra cửa đá. Cửa đá không khả năng không mở ra được, bằng không cấm chế phía ngoài mộ Long Đế ai cũng đừng hòng vào, Long Đế đã thả cho thanh thiếu niên hai mươi tuổi trở xuống vào đây, như vậy nhất định là phải có đường.
Lục Ly chứng kiến mọi người thử qua hết mọi loại cách, lại không ai nghĩ tới đẩy mặt dưới cửa đá.
Đương nhiên, mọi người căn bản không nghĩ tới đẩy mặt dưới, dù sao cửa bình thường đều là mở sang hai bên trái phải, chứ ai lại xốc lên như xốc rèm.