Chương 191 Hứa Phương Phỉ
- Hứa Diệu Dương Hồn Đàm cảnh tiền kỳ, Hứa Phương Phỉ Thần Hải Cảnh hậu kỳ?
Lục Ly cảm ứng khí tức một phen, trong lòng không khỏi ngấm ngầm kinh hãi, công tử tiểu thư thế lực tứ phẩm quả nhiên không tầm thường, Hứa Diệu Dương bằng chừng ấy tuổi đã đột phá Hồn Đàm cảnh, còn là huyết mạch chiến sĩ, tiền đồ vô lượng a.
Hai người thấy Lục Ly đi tới, ánh mắt quét tới, trong mắt cả hai đều lộ ra một tia kinh ngạc. Bởi vì Lục Ly mặc áo bào xanh hết sức bình thường, cảnh giới cũng chỉ là Thần Hải Cảnh trung kỳ, trên thân không có khí chất cao quý xuất thân đại gia tộc, nhìn thế nào đều không giống như là thiếu chủ của Minh Vũ.
Hai người xuất thân đại gia tộc, lòng dạ đều rất sâu, trên mặt thoáng lộ ý cười, dồn dập đứng dậy, công tử tuấn tú Hứa Diệu Dương chắp tay nói:
- Vị này chắc là Lục Ly đảo chủ? Tại hạ Hứa Diệu Dương, đây là gia muội Hứa Phương Phỉ.
Hứa Phương Phỉ mỉm cười gật đầu, Lục Ly chắp tay nói:
- Lục Ly gặp qua Hứa công tử, Hứa tiểu thư, không tiếp đón từ xa, thứ lỗi thứ lỗi.
Lục Ly nói xong liền trực tiếp ngồi vào chủ vị, Hứa Diệu Dương và Hứa Phương Phỉ liếc nhau một cái, càng thêm nghẹn lời.
Khách nhân còn chưa ngồi, hắn thân là chủ nhân lại ngồi xuống trước. Xem ra quả đúng không phải xuất thân đại gia tộc, chẳng hiểu lễ nghĩa tôn ti gì cả.
Lại nói, Huyết Sát đảo chính là thế lực phụ dung Lạc Thần đảo, Hứa Diệu Dương và Hứa Phương Phỉ nói thế nào đều tính là chủ tử trên danh nghĩa của Lục Ly, chủ tử chưa ngồi, hạ nhân đã dám ngồi trước?
Thất trưởng lão bồi cùng phản ứng rất nhanh, mỉm cười nói:
- Hứa công tử Hứa tiểu thư, mau mời ngồi, người đâu, mang Vân Vũ Diệp tốt nhất lên, mời hai vị thưởng thức.
Hứa Diệu Dương hàm dưỡng rất không sai, hắn không quá để ý tới sự thất lễ của Lục Ly, mỉm cười nói:
- Lục đảo chủ, đoạn thời gian trước nghe nói ngươi bị thương? Trận chiến giữa các ngươi với Huyết Sát đảo chúng ta cũng nghe qua, chẳng qua khi ấy các ngươi đều là thế lực phụ dung Lạc Thần đảo, chúng ta không tiện can thiệp, mong ngươi hiểu cho.
Lục Ly gật đầu nói:
- Những điều này chúng ta đều hiểu, Hứa công tử có lòng, thương thế của ta cũng đỡ nhiều, vốn định đi bái kiến Hứa đảo chủ. Chỉ là trên đảo còn có chút sự tình phải xử lý, thế nên để lỡ, còn mong Hứa công tử giúp ta chuyển đạt khiểm ý.
Thất trưởng lão khe khẽ gật đầu, lần này Lục Ly đối đáp còn tính tạm ổn, còn biết nói chút lời khách sáo.
Hứa công tử gật đầu đáp lại, Hứa Phương Phỉ cũng góp lời, trong mắt sóng quang lưu chuyển, hỏi một câu rất bén nhọn:
- Lục đảo chủ, nghe nói ngày đó Minh Vũ đại nhân tới, còn nói ngươi là thiếu chủ của hắn, chẳng biết việc này có thật không? Hì hì... Phương Phỉ nói chuyện tương đối trực tiếp, thực sự là rất hiếu kỳ về chuyện này, mong Lục đảo chủ đừng trách.
Hứa Phương Phỉ vừa dứt lời, trong mắt Hứa Diệu Dương lóe lên quang mang, hai lão giả Hồn Đàm cảnh đứng sau lưng cũng quét mắt nhìn Lục Ly, rõ ràng đều rất để ý việc này.
Lục Ly nhếch miệng cười nói:
- Việc này ta không tiện nói nhiều, Minh Vũ đại nhân cũng không muốn ta nhiều lời, có cơ hội các ngươi nên đi hỏi Minh Vũ đại nhân thôi.
“Tuyệt!”
Thất trưởng lão và Liễu Di thầm khen Lục Ly một câu, quả cầu này đá quá tốt, để đám người Hứa Phương Phỉ đi hỏi Minh Vũ? Các nàng dù có gan cũng không cơ hội.
Minh Vũ nổi danh độc hành hiệp, ai cũng không biết hắn đang ở đâu. Dù có cơ hội gặp được, đừng nói các nàng, có là Hứa Trần cũng không chắc dám hỏi.
Ánh mắt Hứa Phương Phỉ lộ vẻ thất vọng, Hứa Diệu Dương và hai tên Hồn Đàm cảnh lại sa vào trầm tư. Lời này của Lục Ly khiến bọn hắn đoán được chút nội tình, xem ra giữa Lục Ly và Minh Vũ nhất định là có quan hệ, chẳng qua Lục Ly xưng hô Minh Vũ là đại nhân? Vậy hắn không phải là thiếu chủ?
Lục Ly không nói, các nàng cũng không tiện hỏi nhiều, Hứa Phương Phỉ còn có chút bực bội không nói gì thêm. Hứa Diệu Dương và Lục Ly hàn huyên một phen liền cũng cáo từ rời đi.
Đang lúc đi ra Uy Vũ điện, Hứa Diệu Dương như chợt đột nhiên nhớ tới điều gì, quay người nói:
- Đúng rồi, ngày mười tám tháng sau là thọ thần (sinh nhật) gia phụ, nếu có thời gian mời Lục đảo chủ tới Lạc Thần đảo uống chén rượu nhạt, quay đầu ta sẽ phái người dâng tới thiệp mời.
- Được, ta nhất định đi!
Lục Ly thuận miệng đáp ứng, chờ đưa đi đám người Hứa Diệu Dương, hắn lập tức nhíu mày.
Xem ra đảo chủ này không dễ làm a, đủ loại xã giao dồn dập, hắn lại không thích xuất đầu lộ diện, giả mù sa mưa khách sáo hàn huyên với một đám người lạ.
Đối với hắn mà nói tu luyện mới là đại sự hàng đầu, giờ hắn chính đang cấp bách muốn đi Thanh Châu tìm Lục Linh...
Sau khi Hứa Diệu Dương Hứa Phương Phỉ rời đi, Lục Ly lại trở về Long Tượng sơn tu luyện, hai ngày sau sứ giả Thất Sát đảo Ác Ma đảo Hắc Hồ đảo lại tới, muốn diện kiến Lục Ly.
Lục Ly trực tiếp không gặp, đối phương lưu lại đại khái chừng hai mươi vạn Huyền Tinh tài vật liền đi. Thất trưởng lão mịt mờ biểu thị sự tình lần trước xem như xóa bỏ, về sau sẽ chung sống hoà bình.
Liễu gia khai khẩn dược điền, bắt đầu đại quy mô gieo trồng Huyết Trùng thảo, một lần trồng hơn vạn gốc, Huyết Tê cũng mua về hơn ngàn con.
Huyết Trì rất lớn, một lần có thể dùng mười ngày, Lục Ly chỉ cần mười ngày hạ sơn một lần là được. Qua mười ngày sau, Thiên Ngục thương hội cũng đưa tới mười tên Lục Ải Nhân, đến đây Huyết Sát đảo đã triệt để an toàn.
Đoạn thời gian này, thỉnh thoảng lại có người đến nương nhờ Huyết Sát đảo. Mặc dù nhân số không nhiều, cảnh giới đều không cao, Liễu gia lại cao hứng phi thường, hiện tại thứ Liễu gia thiếu nhất là nhân thủ. Dù cho trong nhóm người này có thể có nội gián của các thế lực khác, Liễu gia cũng mặc kệ, trước dùng lại nói.
Chẳng qua những người mới gia nhập không có tư cách tới gần dược điền. Chỉ có thể phụ trách một ít tạp vụ, tỉ như tuần tra ngoài đảo, làm chân chạy vặt.
Mười ba ngày sau, nhóm Huyết Trùng Quả đầu tiên thành thục, tổng cộng sáu ngàn trái, theo như báo giá ban đầu thì sẽ là hơn mười vạn Huyền Tinh.
Chương 192 Thiên Đà Tử
Thất trưởng lão và Liễu Di đích thân đi Thiên Ngục đảo một chuyến, kết quả hai người đầy mặt thất vọng mà về. Thiên Ngục thương hội ép giá, hai mươi Huyền Tinh một trái Huyết Trùng Quả, thiếu đi chỉnh chỉnh năm vạn Huyền Tinh.
Bạch quản sự giải thích là, số lượng Huyết Trùng Quả Liễu gia quá nhiều, thị trường chỉ lớn như vậy. Thiên Ngục thương hội lại không làm ăn với thế lực bên ngoài Thiên Đảo Hồ, bởi vậy bán không được.
Bạch quản sự còn giới hạn số lượng thu mua, để Liễu Di một tháng nhiều nhất chỉ có thể mang đến một vạn trái Huyết Trùng Quả, nhiều hơn Thiên Ngục thương hội liền nuốt không nổi.
Chẳng qua hắn cam đoan đây là giá tiền thấp nhất, sau này nếu còn ép giá, Liễu gia có thể bán Huyết Trùng Quả cho các thương hội còn lại, hiệp nghị trước đó cũng sẽ được giải trừ.
- Chẳng lẽ thật là vì chuyện Minh Vũ?
Vì sao Bạch gia thay đổi thái độ với bọn họ? Lục Ly nghĩ không thông. Chẳng qua có thể bán hai mươi Huyền Tinh một trái, Liễu gia cũng đã kiếm không ít, tiếp tục kinh doanh thêm mấy năm, Liễu gia sẽ nắm giữ một lượng tài phú cực kỳ khủng bố.
Hết thảy đều phát triển theo hướng tốt đẹp, Liễu gia mang đến cho Lục Ly nguồn cung Thiên Huyền Đan vô tận, hắn căn bản không cần lo lắng chuyện tài nguyên tu luyện. Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, khoảng năm sáu tháng sau là hắn sẽ tu luyện tới Thần Hải Cảnh hậu kỳ.
Đừng thấy Lục Ly tu luyện nhanh mà lầm tưởng, đó là xây dựng trên cơ sở có được nguồn cung Thiên Huyền đan vô tận, người bình thường nào có đãi ngộ như vậy?
Dù là Liễu Di trước kia ở Vũ Lăng thành cũng không có đãi ngộ như thế, khi ấy Liễu gia nhà lớn nghiệp lớn, Nội đường Ngoại đường Khách Đường... lượng võ giả cần nuôi rất nhiều. Ngoại trừ đứa nhỏ thức tỉnh huyết mạch “Viêm Hỏa” kia ra, bất kỳ người nào đều không tư cách được sử dụng tài nguyên không hạn chế.
Tốc độ tu luyện của Lục Ly nhanh ít nhất là gấp đôi so với võ giả bình thường. Sau khi phát hiện điểm này, Liễu Di và đám người Thất trưởng lão còn tưởng rằng Lục Ly thiên tư tuyệt thế, Lục Ly lại một mực im như hũ nút, bọn hắn cũng không tiện hỏi nhiều.
Lục Ly không biết tốc độ tu luyện những người còn lại, bởi thế căn bản không nghĩ nhiều tới phương diện này. Hiện tại hắn một lòng toàn tâm toàn ý tu luyện, hòng mau chóng đạt tới Bất Diệt cảnh, sau đó nghĩ cách truyền tống đi Lục gia, đi Thanh Châu tìm kiếm Lục Linh.
Huyết Sát đảo dần đi vào ổn định, lại không thiếu Huyền Tinh, các trưởng lão Liễu gia đều giành được tài nguyên khổng lồ. Trưởng lão Thần Hải Cảnh tiền kỳ và trung kỳ bắt đầu liều mạng tu luyện xung kích Thần Hải Cảnh hậu kỳ, Thất trưởng lão và Cửu trưởng lão cũng chuẩn bị xung kích Hồn Đàm cảnh.
Ngoài ra rất nhiều võ giả bản địa đều được ban cho đan dược, giúp bọn hắn đề thăng chiến lực. Liễu gia gây dựng sáu phân đội ba ngàn người, trong đó có chừng bốn năm trăm Huyền Vũ cảnh.
Liễu gia muốn dùng lượng tài nguyên vô tận chồng những người này lên Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, sau đó giúp mấy chục người xung kích Thần Hải Cảnh, như thế thực lực Liễu gia liền có thể tăng lên rất nhiều.
Tám ngày sau, Huyết Sát đảo đang an tĩnh lại lần nữa oanh động, trên đảo tới một người, còn là võ giả tìm đến nương nhờ Liễu gia. Sở dĩ dẫn nên oanh động là bởi người này là Hồn Đàm cảnh, còn là Hồn Đàm cảnh đỉnh phong!
Bởi vì uy danh Minh Vũ, gần đây Huyết Sát đảo thỉnh thoảng lại có võ giả tìm tới nương nhờ, nhưng một tên võ giả Hồn Đàm cảnh đỉnh phong tới nương nhờ... điều này thực sự có vẻ hơi quái dị. Chúng nhân Liễu gia khẩn trương không thôi, nếu lão đầu này làm loạn, sợ rằng một mình liền có thể san bằng toàn bộ Huyết Sát đảo.
Liễu Di vừa thấy người này, lập tức phái người thông báo Lục Ly, Lục Ly dẫn theo một tên Lục Ải Nhân vội vàng hạ sơn đi tới Huyết Sát thành bảo, gặp mặt cường giả tìm đến nương nhờ kia.
Đây là một lão đầu sắp chết già, lưng gù như lạc đà, đầu tóc trắng như tuyết, lông mày cũng trắng toát, còn rất dài, rũ xuống dưới mặt, trên khuôn da mặt già nua sần sùi như vỏ cây chất đầy vẻ ngạo nghễ, bộ dạng khá là kiêu ngạo.
Phanh phanh phanh!
Lúc này lão đầu ngồi ở trên hoàng kim đài, bàn tay đập cho hoàng kim đài ầm ầm rung động, liếc mắt nhìn đám người Thất trưởng lão nói:
- Đảo chủ đâu rồi? Đảo chủ các ngươi ở đâu? Kẻ gù này không ngại vạn dặm xa xôi tìm tới, các ngươi lại chiêu đãi lão hủ như vậy đấy hả? Ta đã ngồi đây nửa ngày, đảo chủ đều không lộ diện, đây là đạo đãi khách kiểu gì? Ta hỏi lại một câu thôi, có thể nhường vị trí Đại trưởng lão Huyết Sát đảo cho lão hủ không?
Lục Ly không mạo muội đi vào, nháy mắt ra dấu với Liễu Di ở bên trong. Liễu Di lặng lẽ đi ra, Lục Ly hỏi:
- Tình huống thế nào? Tra được rõ ràng tư liệu người này chưa?
Liễu Di gật đầu nói:
- Tư liệu Lộc trưởng lão đã hỏi thăm rõ ràng. Người này tên Thiên Đà Tử, rất nổi danh ở Thiên Đảo Hồ, trăm năm trước liền đã đạt tới Hồn Đàm cảnh đỉnh phong. Hắn đúng là thật tâm tới nương nhờ, chẳng qua người này chúng ta không thể nhận.
- Hả?
Lục Ly kinh ngạc nhíu mày hỏi:
- Vì sao không thể nhận?
- Nuôi không nổi.
Liễu Di khẽ thở dài nói:
- Trăm năm trước Thiên Đà Tử liền đã đạt tới Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, trăm năm qua hắn gia nhập hơn bốn mươi thế lực, cuối cùng tất cả thế lực đều tiễn hắn đi. Bởi vì người này là kẻ điên, một năm xung kích Mệnh Luân cảnh một lần, tổng cộng đã xung kích hơn tám mươi lần, lại không một ngoại lệ đều thất bại.
- Hơn tám mươi lần?
Lục Ly vuốt vuốt cánh mũi, đã hiểu phần nào ý của Liễu Di. Trước kia Liễu gia Thái trưởng lão từng nói qua với hắn, tài phú Liễu gia chỉ đủ xung kích Mệnh Luân cảnh ba lần, lấy hiểu biết của Lục Ly đối với tài phú Liễu gia khi trước mà tính, xung kích một lần Mệnh Luân cảnh chí ít phải cần ba trăm vạn Huyền Tinh!
Một năm Thiên Đà Tử xung kích một lần Mệnh Luân cảnh, bằng với một năm phải chuẩn bị cho hắn ba trăm vạn Huyền Tinh, như thế dù là bất kỳ gia tộc tam phẩm nào đều nuôi không nổi. Gia tộc tứ phẩm lại không thiếu võ giả Hồn Đàm cảnh, cần gì phải nuôi Thiên Đà Tử?
Chương 193 Đảo chủ chi uy
- Xung kích trăm năm nay đều thất bại? Vẫn còn muốn xung kích tiếp?
Lục Ly không khỏi nghẹn lời, trên con đường võ đạo thiên phú rất quan trọng, đã xung kích hơn tám mươi lần đều thất bại, vậy đời này khẳng định không cách nào đột phá Mệnh Luân cảnh, tên Thiên Đà Tử này đúng thật là võ si.
Chẳng qua ngẫm lại thì thấy cũng bình thường, chỉ cần ngưng kết Mệnh Luân thành công, liền có thể gia tăng năm trăm năm thọ nguyên, không cần lo chết sớm. Ai cũng không muốn chết, ai cũng muốn liều một phen, đột phá Mệnh Luân một thế giới mới liền mở ra.
Lục Ly trầm ngâm một phen lại hỏi:
- Hiện tại một năm gia tộc có thể kiếm được bao nhiêu Huyền Tinh?
Liễu Di suy tính một lúc mới đáp:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một năm có thể kiếm hơn hai trăm vạn Huyền Tinh, chẳng qua hiện tại chi tiêu của chúng ta cũng rất lớn, một năm có thể tính trữ gần trăm vạn Huyền Tinh đã rất không sai.
Lục Ly khẽ thở dài nói:
- Đúng thật nuôi không nổi…
Lục Ly trầm tư thoáng chốc rồi hỏi tiếp:
- Tư liệu về tên Thiên Đà Tử này có vấn đề gì không? Nếu chúng ta chiêu mộ, hắn sẽ không làm loạn trên đảo chứ?
- Lục Ly, chúng ta thật sự nuôi không nổi...
Liễu Di lắc đầu, thấy Lục Ly bất động thanh sắc, nàng đành phải bổ sung thêm:
- Người ngược lại không vấn đề, Thiên Đà Tử rất nổi danh ở Thiên Đảo Hồ, trước giờ chưa nghe nói làm loạn qua.
- Vậy là được!
Lục Ly đột nhiên đưa ra quyết định, bước nhanh đi tới Uy Vũ điện, Thất trưởng lão Cửu trưởng lão chính đang tiếng ngon tiếng ngọt nói chuyện với Thiên Đà Tử. Thấy Lục Ly đi vào, cũng biết hắn gọi Liễu Di đi ra để hiểu rõ tình hình, lập tức như trút gánh nặng nói:
- Thiên Đà Tử tiền bối, vị này chính là Lục Ly đảo chủ chúng ta. À, hắn có quan hệ rất tốt với Minh Vũ đại nhân.
Thiên Đà Tử thấy chính chủ đi đến, khí tức cường đại trên người đột nhiên phóng thích, khiến cho bầu không khí Uy Vũ điện bất giác trở nên đè nén, ngạo nghễ nói:
- Sự tình về Lục đảo chủ lão hủ ngược lại có nghe nói qua, tuổi trẻ tài cao a. Minh Vũ đại nhân từng có vài lần duyên phận với ta, cũng tính là người quen.
Lục Ly nhàn nhạt quét nhìn Thiên Đà Tử một lượt, không nói chuyện, trực tiếp bước đến chủ vị, cúi đầu uống mấy ngụm trà mới nhìn Thiên Đà Tử nói:
- Không cần biểu dương thực lực với ta, tình huống của ngươi ta đã rõ ràng, ngươi không muốn nói chuyện yên lành thì thôi, tiễn khách!
Ngữ khí Lục Ly khiến đám người Thất trưởng lão hơi ngớ, thái độ này của Lục Ly so với Thiên Đà Tử thì càng thêm phách lối, chẳng lẽ hắn không sợ Thiên Đà Tử trở mặt?
Thiên Đà Tử khẽ biến sắc, ánh mắt chuyển vẻ băng lãnh, nhìn chằm chằm Lục Ly. Lục Ly lại không chút nào yếu thế, trừng mắt nhìn ngược lại Thiên Đà Tử.
Hai người Thất trưởng lão thấp thỏm không yên, không dám hó hé nửa lời. Lát sau khí tức khủng bố trên người Thiên Đà Tử đột nhiên thu liễm, nét mặt lộ ra ý cười hiền lành, tựa như một lão gia gia hòa ái, cười hắc hắc nói:
- Lục đảo chủ không hổ là thiếu niên anh hùng, lão hủ bội phục bội phục. Lão hủ từ xa vạn dặm tới đây, tự nhiên là mang theo thành ý, Lục đảo chủ muốn nói chuyện thế nào? Lão hủ rửa tai lắng nghe.
- Ách...
Nhìn bộ mặt già tràn đầy nếp nhăn, thần tình nịnh nọt kia của Thiên Đà Tử, Thất trưởng lão Cửu trưởng lão và Liễu Di đều nhất thời nghẹn họng. Tên Thiên Đà Tử này nói thế nào cũng là Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, tôn nghiêm và ngạo cốt của cường giả hắn vứt đâu hết rồi?
Sắc mặt Lục Ly hòa hoãn phần nào, hắn không nói chuyện, lại uống một hớp trà, sau đó mới thản nhiên nói:
- Ngươi muốn gia nhập Huyết Sát đảo, chúng ta không phải không thể cân nhắc, chẳng qua ngươi muốn làm Đại trưởng lão thì không có cửa, cùng lắm chỉ cho ngươi một ghế chấp sự, chuyện gì cũng không tư cách quản, chỉ có trách nhiệm hộ vệ Huyết Sát đảo!
- Đảo chủ!
Đám người Thất trưởng lão cuống lên, Lục Ly lại khoát tay ra hiệu bọn hắn đừng lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Đà Tử, chờ đợi trả lời từ hắn.
Thiên Đà Tử lần nữa nổi giận, tròng mắt trợn trừng như mắt trâu, vỗ bàn phẫn nộ hét:
- Chấp sự? Phụ trách hộ vệ an toàn trên đảo? Lục đảo chủ, ngươi tưởng lão hủ là có trông nhà hộ viện chắc? Ngươi quá xem thường lão phu. Trăm năm trước lão phu đã danh chấn tứ phương, tung hoành Thiên Đảo Hồ suốt trăm năm, đừng nói một thế lực tam phẩm cỏn con như các ngươi, dù Hứa Trần gặp ta cũng đều phải khách khí...!
- Tiễn khách!
Thiên Đà Tử còn chưa dứt lời, Lục Ly liền đã quát lạnh một tiếng, trực tiếp bước thẳng ra ngoài.
Thiên Đà Tử lập tức gấp, thân thể chợt lóe đi tới trước mặt Lục Ly, trên mặt lại hiện lên ý cười nịnh nọt nói:
- Lục đảo chủ, lão hủ đã nói hết đâu, ngươi đừng có gấp. Thật ra chỉ cần các ngươi đáp ứng điều kiện của ta, chấp sự cũng không phải không thể làm, về sau an toàn Huyết Sát đảo cứ giao hết cho lão hủ.
Lục Ly nghiêng mắt nhìn Thiên Đà Tử hỏi:
- Điều kiện gì?
Nét mặt Thiên Đà Tử bỗng chốc trở nên trang nghiêm, trầm giọng nói:
- Gần đây lão hủ tham ngộ mấy loại loại áo nghĩa, tự tin có thể xung kích Mệnh Luân cảnh. Chỉ cần Huyết Sát đảo vô hạn cung cấp linh tài xung kích Mệnh Luân cảnh, sau này chuyện của Huyết Sát đảo sẽ là chuyện của lão phu. Ai dám công kích Huyết Sát đảo, trước tiên phải bước qua xác lão phu!
- Vô hạn cung cấp...
Khóe miệng Liễu Di Thất trưởng lão Cửu trưởng lão bất giác co quắp, bọn hắn sợ chính là cái này, một năm xung kích Mệnh Luân cảnh một lần, dù Huyết Sát đảo có đập nồi bán sắt cũng cung cấp không nổi.
Mời thần dễ dàng, đến lúc đó đưa thần đi mới khó.
Hiện tại Huyết Sát đảo đã có mười lăm tên Lục Ải Nhân, an toàn không thành vấn đề. Một năm số Huyền Tinh tiêu tốn cho Lục Ải Nhân cũng đã là con số trên trời.
- Nằm mơ!
Lục Ly quát lạnh một tiếng, khiến tinh thần đám người Thất trưởng lão khẽ chấn, xem ra Lục Ly còn chưa hồ đồ.
Chương 194 Bội ước
Nhưng mà, câu tiếp theo sau lại khiến đám Thất trưởng lão nghẹn lời, chỉ thấy Lục Ly thản nhiên nói:
- Chúng ta không năng vô hạn cung cấp, ngươi muốn xung kích Mệnh Luân cảnh cũng được, nhưng ít nhất ba năm xung kích một lần. Xung kích mười lần vẫn không thành công, Huyết Sát đảo sẽ không tiếp tục cho ngươi dù chỉ một viên Huyền Tinh.
Xung kích một lần Mệnh Luân cảnh cần ba trăm vạn Huyền Tinh, ba năm xung kích một lần, một năm cũng phải chuẩn bị trăm vạn Huyền Tinh. Nếu không có gì ngoài ý, một năm Liễu gia góp được trăm vạn Huyền Tinh đã là con số không sai, hơn nữa tùy theo gia tộc lớn mạnh, lượng Huyền Tinh tiêu tốn sẽ càng lúc càng nhiều.
Tỷ như Thất trưởng lão và Cửu trưởng lão muốn xung kích Hồn Đàm cảnh cũng cần lượng lớn Huyền Tinh, nếu xung kích thất bại thì sao? Rồi đứa trẻ có được huyết mạch “Viêm Hỏa” kia nữa? Cả Lục Ly cũng cần gia tăng thực lực… Tốc độ tu luyện của Lục Ly nhanh như vậy, nếu cũng cần xung kích Hồn Đàm cảnh thì sao? Liễu gia biết đi đâu đào ra nhiều Huyền Tinh như vậy?
Đám người Thất trưởng lão không hài lòng, Thiên Đà Tử càng không hài lòng, hắn rất là kiên định khoát tay nói:
- Không thể nào, lão hủ là Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy tại Thiên Đảo Hồ, giúp các ngươi trông nhà hộ viện đã rất mất mặt, các ngươi còn chẹn họng tài nguyên cho ta? Thọ nguyên lão hủ đã không nhiều, nhất định phải một năm xung kích một lần, hay là thế này đi... Nếu ta xung kích hai mươi lần vẫn không thành công, lão hủ sẽ tự mình rời khỏi Huyết Sát đảo.
- Cút đi!
Lục Ly trừng mắt nói:
- Một năm xung kích một lần, chúng ta nuôi không nổi, ngươi muốn đi đâu thì đi, không tiễn.
Thấy Lục Ly lại muốn đi, Thiên Đà Tử cuống lên, nhẹ giọng mặc cả nói:
- Lục tiểu ca đừng như vậy, hay là một năm rưỡi xung kích một lần?
- Hai năm xung kích một lần!
Lục Ly vô cùng quả quyết nói:
- Hơn nữa chỉ có thể xung kích mười lần, điều kiện thế thôi, không đáp ứng ngươi có thể đi. Còn nữa, nếu ngươi đột phá Mệnh Luân cảnh, tuyệt không thể rời đi, ít nhất phải giúp Huyết Sát đảo trấn thủ trăm năm.
- Ngươi quá đáng…
Thiên Đà Tử phẫn nộ đến độ cả người run lên, nhưng sau đó lại lập tức mở miệng nói:
- Thành giao, Lục tiểu ca, ngươi thân là chủ nhân một đảo, không thể nói không giữ lời.
- Đảo chủ!
Thất trưởng lão Cửu trưởng lão và Liễu Di đều gấp, thấy Lục Ly đi ra, vội cuống quít đuổi theo. Hai năm góp ba trăm vạn Huyền Tinh, ngươi để bọn hắn lấy mạng đi góp chắc?
- Gấp cái gì?
Lục Ly nhìn bộ dạng tất tả của ba người, thản nhiên nói:
- Huyền Tinh ta sẽ nghĩ cách, chỉ cần thành công, một năm giúp các ngươi kiếm thêm mấy trăm vạn Huyền Tinh đều không thành vấn đề.
- Mấy trăm vạn?
Ánh mắt ba người Liễu Di bỗng chốc sáng rực, chỉ cần một năm có thể kiếm thêm mấy trăm vạn Huyền Tinh, dù phải nuôi hai tên Thiên Đà Tử đều không thành vấn đề.
Hưu
Bên trong điện thính lực Thiên Đà Tử rất khủng bố, nghe vậy thân hình lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh vọt ra, kêu lên:
- Lục đảo chủ, một năm ngươi có thể kiếm mấy trăm vạn Huyền Tinh, lão hủ xung kích một lần cũng chỉ mất ba trăm vạn Huyền Tinh. Chi bằng để lão hủ một năm xung kích một lần? Chỉ cần lão hủ đột phá Mệnh Luân cảnh, tất trả ơn cho ngươi gấp mười!
- Cút đi!
Lục Ly trừng mắt, không nể mặt Thiên Đà Tử chút nào, quát lạnh nói:
- Ngươi muốn bội ước? Vậy ta không tiễn…
Thiên Đà Tử hoảng, vội vàng khoát tay nói:
- Không bội ước, không bội ước, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Đảo chủ, ngài cứ bận việc ngài đi, lão hủ đi ra thăm dò Huyết Sát đảo một chuyến, cam đoan bên ngoài một con muỗi đều không bay vào được.
- ...
Liễu Di Thất trưởng lão Cửu trưởng lão lườm hắn một cái, rất là không nói, tên Thiên Đà Tử này nào giống cường giả Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, rõ ràng là một tên cẩu nô tài khi yếu sợ mạnh a.
Lục Ly lại rất hiểu Thiên Đà Tử, chính bởi vì hiểu hắn, mới có thể ăn chắc hắn.
Có lẽ trăm năm trước Thiên Đà Tử là một nhân vật, có ngạo cốt cường giả, nhưng trăm năm qua đi tôn nghiêm và ngạo cốt trong xương tủy Thiên Đà Tử sớm đã hao mòn không còn lại gì.
Trăm năm qua Thiên Đà Tử xung kích Mệnh Luân cảnh hơn tám mươi lần, điều này chứng tỏ hắn là võ si, hoặc nói cách khác hiện tại niệm tưởng duy nhất giúp hắn còn sống chính là tiếp tục xung kích Mệnh Luân cảnh. Chỉ cần có người cung cấp linh tài giúp hắn xung kích Mệnh Luân cảnh, dù khiến hắn làm mã phu (tên chăn ngựa) đều được.
Đừng tưởng Hồn Đàm cảnh đỉnh phong rất ghê gớm, nếu chỉ dựa vào chính bản thân, căn bản không cách nào nhanh chóng được đến lượng lớn Huyền Tinh linh tài, nhất là ở Thiên Đảo Hồ.
Thiên Đảo Hồ chỉ lớn có vậy, địa bàn tốt nhất đều bị Bạch gia chiếm cứ, những địa bàn còn lại cũng đều bị tám thế lực tứ phẩm phân chia.
Thế lực tứ phẩm có được cường giả Mệnh Luân cảnh, trừ phi Thiên Đà Tử muốn tìm chết, bằng không tuyệt đối không dám đi trêu chọc thế lực thế lực.
Có lẽ hắn có thể cướp đoạt thế lực tam phẩm, nhưng đừng quên một điều, thế lực tam phẩm đều là phụ dung của các thế lực tứ phẩm. Ngươi thỉnh thoảng cướp một lần thì còn được, chứ cướp mấy lần gia tộc tứ phẩm há có thể để yên?
Gia tộc tứ phẩm nhìn Thiên Đà Tử không vừa mắt, gia tộc tam phẩm lại nuôi không nổi, tình cảnh Thiên Đà Tử thực ra rất không ổn. Từ chuyện trăm năm qua hắn gia nhập mười mấy thế lực liền có thể thấy được phần nào, bởi thế Lục Ly tự tin có thể ăn chắc Thiên Đà Tử.
Lại thêm uy danh Minh Vũ, Thiên Đà Tử sao dám đắc tội hắn?
Trăm năm qua nhuệ khí Thiên Đà Tử sớm đã bị san bằng, thành là một kẻ khi yếu sợ mạnh, với người đắc tội không nổi, hắn sẽ giả bộ đáng thương.
Lục Ly chọn cách thu lưu Thiên Đà Tử là bởi Huyết Sát đảo không có cường giả tọa trấn, không có lực uy hiếp tuyệt đối.
Uy danh Minh Vũ có thể mượn dùng bao lâu? Nếu trong vòng một hai năm Minh Vũ không hiện thân ở Huyết Sát đảo, các thế lực phụ cận sẽ nghĩ gì?
Chương 195 Oan đại đầu
Còn nữa, bản thân Lục Ly cũng không quá muốn mượn uy danh Minh Vũ, hắn không dám chắc rốt cuộc Minh Vũ phải chăng từng giao hảo với phụ thân mình, hay chỉ là cố ý đến dò la. Tóm lại có thể không mượn dùng tốt nhất là đừng nên mượn dùng, miễn sau này xảy ra chuyện.
Sau này Huyết Sát đảo sẽ phát triển rất nhanh, khó tránh khỏi bị người ngấp nghé. Chỉ dựa vào Lục Ải Nhân thì không có lực chấn nhiếp tuyệt đối, cần phải một cường giả tọa trấn.
Không nghi ngờ, Thiên Đà Tử là nhân tuyển không sai, người này không có dã tâm, chỉ cần thỏa mãn yêu cầu liền có thể mặc ý sai khiến.
Còn về…
Huyền Tinh kiếm thế nào? Cái này Lục Ly không quá lo, bởi vì lượng nhu cầu thị trường có hạn cho nên Huyết Trùng thảo mới không thể tiếp tục mở rộng quy mô gieo trồng, như vậy hắn có thể gieo trồng thứ khác.
Tỷ như Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn!
Hai loại linh dược này đều là linh dược cực kỳ quý hiếm, giá cả rất cao, trước kia Lục Ly không cân nhắc là bởi chi phí chúng cực cao, ít nhất phải cần huyết dịch Huyền thú tam phẩm bồi dưỡng, khi đó Liễu gia căn bản không có điều kiện như thế.
Trước kia Yên phu nhân còn muốn hợp tác gieo trồng hai loại linh dược này với hắn, hiện tại Lục Ly cảm thấy thời cơ đã chín muồi, có thể thử bồi dưỡng một phen.
Một khi bồi dưỡng ra được Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn phẩm chất cao, bằng với Liễu gia sẽ có được một mỏ quặng Huyền Tinh. Một năm kiếm mấy trăm vạn Huyền Tinh hoàn toàn không thành vấn đề, nuôi một tên Thiên Đà Tử cũng là điều hết sức đơn giản.
Lục Ly không nói ra ý tưởng trong lòng cho bất cứ kẻ nào, hiện tại Huyết Sát đảo vẫn chưa triệt để ổn định, phỏng chừng trên đảo còn rất nhiều gian tế, hắn định đợi sau hai tháng nữa mới sẽ khởi động.
Lục Ly không quản Thiên Đà Tử, một mình về lại Long Tượng sơn tu luyện, giao lại chuyện sau đó cho đám người Thất trưởng lão xử lý.
Thiên Đà Tử trở thành đường chủ Chiến Đường Huyết Sát đảo, phụ trách hộ vệ an toàn. Thất trưởng lão giao ước với Thiên Đà Tử, một tháng sẽ cho hắn năm vạn Huyền Tinh, chờ hai năm đến kỳ sẽ đưa nốt số Huyền Tinh còn lại, góp đủ ba trăm vạn Huyền Tinh để chính hắn đi mua sắm linh tài cần thiết.
Thiên Đà Tử rất hài lòng, hắn không sợ Liễu gia quỵt nợ, hiện tại hắn đã nghiễm nhiên trở thành đánh thuê được Liễu gia tiêu tốn Huyền Tinh mời tới, phụ trách trông nhà hộ viện
Thiên Đà Tử rất chịu trách nhiệm, giờ cũng không cần tu luyện, chỉ chờ góp đủ linh tài liền xung kích Mệnh Luân cảnh. Hắn đã sống hơn một trăm năm mươi năm, thời gian hai năm đối với hắn mà nói chỉ là một cái chớp mắt.
Được Thiên Đà Tử chỉ điểm, Liễu gia mua một ít trận pháp thạch, bố trí không ít cấm chế đặc thù, tăng cường sức phòng ngự cho Huyết Sát đảo. Thám báo bình thường tuyệt đối không cách nào len lén lẻn vào Huyết Sát đảo được, trừ phi là cường giả Hồn Đàm cảnh.
Tiêu tốn sáu bảy ngày, Huyết Sát đảo bố trí xong hết thảy, sau đó mỗi ngày Thiên Đà Tử chỉ việc đi dạo trên đảo, ăn uống no say. Võ giả Liễu gia bình thường đều rất khách khí với hắn, tháng ngày trôi qua rất là nhàn nhã.
Thời gian dần trôi, chớp mắt đã hơn hai mươi ngày qua đi, hôm nay liền là đại thọ Hứa Trần. Ngay từ sáng sớm Liễu Di đã phái người tới mời Lục Ly hạ sơn, Lục Ly là đảo chủ, loại chuyện này hắn nhất định phải ra mặt.
Lục Ly biết chuyện này không cách nào tránh khỏi, bèn tắm rửa một phen, đổi một bộ trường bào tính là hoa lệ. Dẫn theo Liễu Di Thất trưởng lão Thiên Đà Tử và mười tên Lục Ải Nhân ngồi chiến thuyền đi Lạc Thần đảo.
Mấy thứ như lễ vật không cần Lục Ly quan tâm, Thất trưởng lão sớm đã sai người chuẩn bị sẵn, chẳng qua Thiên Đà Tử có chút không nguyện ý đi theo. Hắn nói chức trách mình là hộ vệ Huyết Sát đảo, chứ không phải làm tùy tùng cho Lục Ly.
Lục Ly chỉ thốt một câu “Bội ước” liền khiến Thiên Đà Tử thành thật đi cùng, ở trong mắt Thiên Đà Tử chỗ dựa sau lưng Lục Ly chính là Minh Vũ, hắn đắc tội không nổi, nếu Lục Ly thật bội ước, hắn lại làm sao dám giết Lục Ly?
Đại công tử Hứa gia Hứa Diệu Dương đích thân tới bến tàu nghênh đón, thấy Lục Ly mang theo mười tên Lục Ải Nhân và một cường giả Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, trong lòng có hơi kinh ngạc, sau đó mới hồi thần lại, đây là Lục Ly đang phơi bày thực lực với các thế lực phụ cận a.
Hắn không cần điều tra, chỉ nhìn Thiên Đà Tử vài lần liền đoán được thân phận đối phương. Ngoài miệng hắn không nói gì, trong lòng lại không ngừng cười lạnh, nhủ thầm Lục Ly đúng là oan đại đầu.
- Cầm giùm ta Kình Thiên Kích!
Chiến thuyền cập bờ, Lục Ly ném Kình Thiên Kích cho Thiên Đà Tử, kẻ sau lập tức phẫn nộ, lẩm bẩm nói:
- Đảo chủ, ngươi coi lão hủ thành cái gì? Giúp ngươi cầm binh khí? Có cần lão hủ dắt ngựa cho ngươi luôn không?
Lục Ly nhàn nhạt liếc mắt qua, lạnh giọng nói:
- Thiên Đà Tử, hình như ngươi còn chưa rõ lắm về thân phận bản thân? Hiện tại ngươi chỉ là chấp sự, có thấy qua chấp sự thế lực nào dám ăn nói như thế với đảo chủ không? Hay là ngươi không muốn làm nữa? Vậy chúng ta có thể giải ước, thời gian qua ta cân nhắc lại, cũng cảm thấy nuôi ngươi quá chịu thiệt.
- Đừng a!
Thiên Đà Tử lập tức hoảng, cắn răng nghiến lợi nói:
- Chỉ lần này thôi, về sau còn quá phận như thế, lão hủ không làm.
- Đi thôi!
Lục Ly hờ hững phất tay, đi đầu bước xuống bến tàu. Thiên Đà Tử mặt như đưa đám theo ở phía sau, tiếp nữa là Thất trưởng lão và Liễu Di, cuối cùng mới là năm tên Lục Ải Nhân.
Trên bến tàu có rất nhiều chiến thuyền, từ sáng sớm các thế lực phụ cận đã có mặt đông đủ, nhìn thấy Lục Ly dẫn một đám người đi xuống, dồn dập ghé mắt nhìn lại. Mười tên Lục Ải Nhân phía sau đội ngũ Lục Ly thực sự quá chói mắt, không muốn khiến người chú ý cũng khó.
Mười tên Lục Ải Nhân chính là mười tồn tại sánh ngang võ giả Hồn Đàm cảnh, cộng thêm một tên Hồn Đàm đỉnh phong là Thiên Đà Tử, lần xuất hiện này của Lục Ly quả thực kinh hãi rất nhiều đảo chủ và trưởng lão các thế lực. Rất nhiều người nghe ngóng một phen, biết được là Huyết Sát đảo Lục Ly liền cũng thoải mái phần nào.