Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Trở lại trong Đại Lương Thành, Lữ Long Quang hỏi Sở Hưu: “Thái tử có thật sự có dị động à?”

Sở Hưu cuối cùng nói: “Hai người Lý công công cũng thấy những tin tức đó, điện hạ cứ trực tiếp hỏi Lý công công là được.”

Lý công công sắc mặt khó coi chắp tay với Lữ Long Quang nói: “Điện hạ, là lão nô thất trách, gần đây thái tử quả thật có hành động lớn.

Từ sau lần trước thái tử bị bệ hạ trách phạt ở nhà tự xét lại bản thân, mặt ngoài thái tử hết sức thành thật kín tiếng ẩn nhẫn. Nhưng thực tế thái tử lại phái người âm thầm liên hệ với một số thế lực dân dã ở vùng Tây Nam. Năm môn, tám gia, mười một phái cùng hai mươi ba trại, muốn thu nhận toàn bộ bọn họ vào tay mình.

Một khi thành công, thái tử sẽ hoàn toàn khống chế vùng Tây Nam, thậm chí khống chế đại đa số các con đường buôn bán từ Tây Sở tới Đông Tề chúng tai”

Lý công công nói tới vùng Tây Nam chính là khu vực phía tây Đông Tề, gần với Thập Vạn Đại Sơn. Nơi này mặc dù diện tích rộng lớn nhưng lại hết sức hoang vu, không bố trí quận huyện gì, chỉ gọi chung là vùng Tây Nam, trong đó chỉ lác đác vài châu phủ mà thôi.

Vốn dĩ không ai để mắt tới nơi này nhưng mấy trăm năm gần đây nơi này đều là đường buôn quan trọng giữa Tây Sở và Đông Tề. Mặc dù nhiều núi hoang và rừng rậm, đường lối khó đi lại, có điều do khoảng cách gần cho nên khách buôn qua lại cũng không phải là ít.

Đội buôn qua lại nhiều như vậy đương nhiên khiến cho nơi này hấp dẫn hơn, tạo thành một số thế lực, chính là năm môn tám gia mười một phái hai mươii ba trại.

Đừng nhìn những thế lực này cộng lại tận gân năm mươi nhưng thực lực lại chẳng hề mạnh. Dù sao trong số bọn họ thế lực lâu nhất cũng mới tồn tại khoảng trăm năm mà thôi.

Nhưng cho dù những thế lực này không mạnh, một khi bọn họ gia nhập dưới trướng thái tử, như vậy cũng giúp thế lực của thái tử phát triển thêm nhiều.

Đồng thời thái tử cũng sẽ nắm giữ một con đường buôn bán quan trọng, lợi ích bản thân hẳn sẽ tăng trưởng điên cuồng. Đây tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì đối với Lữ Long Quang.

Lữ Long Quang cười lạnh nói: “Trước đó cấu kết với Khương Văn Nguyên thì thôi, giờ vị đại ca kia của ta còn dám cấu kết với đám thế lực võ lâm dân dã ở Tây Nam, đúng là không biết sống chết. Bản vương sẽ tới chỗ phụ hoàng tố cáo hắn, đảm bảo hắn sẽ bị quản thức nghiêm ngặt!”

Lúc này Sở Hưu lại thản nhiên nói: “Điện hạ vẫn nên bình tĩnh chút đi. Ngài có đi cũng vô dụng, không khéo còn bị bệ hạ răn dạy ngược lại.” 

Lữ Long Quang cau mày nói: “Vì sao?”

Sở Hưu đáp: “Hành động của thái tử điện hạ lân này khác với lần trước.

'Thân phận của Khương Văn Nguyên đặc thù, thái tử hợp tác với hắn là phạm vào điều kiêng ky. Còn giờ thái tử mời chào đám dân dã giang hồ này lại có ý nghĩa rất khác.

Giang hồ và triều đình mặc dù đứng đối lập nhưng không phải không thể hợp tác. Điện hạ cũng đừng quên trận chiến giữa Bắc Yên và Đông Tê năm xưa.

Lúc đó Bắc Yên thắng được là nhờ hoàng thất Bắc Yên liên thủ với thế lực võ lâm Bắc Yên.

Còn giờ bệ hạ cũng ý thức được sai lầm trước đây của mình, bắt đầu chủ động liên thủ với thế lực võ lâm Đông Tề. Ngay cả Bạch Hổ Đường cũng đã gia nhập dưới trướng Đông Tề, điểm này chắc điện hạ cũng biết.

Cho nên hành động hiện giờ của thái tử trong mắt bệ hạ đã không phải là chuyện đại sự gì, thậm chí có thể bệ hạ còn khen ngợi thái tử biết cách ứng biến.

Còn nếu điện hạ lấy chuyện này ra tố cáo, chỉ sợ người bị trách mắng sẽ là ngài, bởi vì ngài không hiểu ý của bệ hạ.”

Lữ Long Quang không phải người ngu, Sở Hưu giải thích một lượt như vậy hắn đã minh bạch. Hắn tức tới bóp nát chén trà, lạnh lùng nói: “Chắc chắn tên đại ca kém cỏi kia không thể nghĩ ra được kế hoạch này. Khẳng định là bên cạnh có người nghĩ kế giúp hắn.”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Bất kể có ai nghĩ kế cho thái tử hay không, dù sao chỉ cần làm xong chuyện này, uy thế của thái tử chắc chắn sẽ khuếch đại.”

Lữ Long Quang vung tay, nhìn Sở Hưu, trầm giọng. nói: “Ngươi muốn lực lượng ra sao ta cũng có thể cho. ngươi, điều kiện chỉ có một, phải quấy nhiễu bằng được. chuyện này của thái tử, phá hoại thật triệt để cho ta!”

Sở Hưu híp mắt nói: “Đương nhiên là lực lượng tỉnh nhuệ, Long Ky Cấm Quân dưới tay Phương đại nhân cùng một số thủ hạ của Lý công công. Cho ta mượn bọn họ, ta cam đoan sẽ cho điện hại một kết quả hài lòng.”

Lần này Lữ Long Quang không hề do dự, trực tiếp vung tay trầm giọng nói: “Được. Từ hôm nay trở đi lực lượng dưới tay Phương Trấn Kỳ cùng Lý công công, kể cả hai người bọn họ đều sẽ nghe theo sự chỉ huy của ngươi!”

Ra khỏi vương phủ, Lý công công hỏi Sở Hưu: “Sở đại nhân, giờ nên làm gì?”

Sau khi tới Phong Mãn Lâu, Lý công công cũng biết mình phạm sai lầm nên thái độ của hắn đối với Sở Hưu lúc này hạ thấp hơn trước nhiều.

Phương Trấn Kỳ bên cạnh không nói gì. Long Ky Cấm Quân kỷ luật nghiêm minh, nếu điện hạ đã nói bảo hắn nghe theo Sở Hưu, vậy đương nhiên là Sở Hưu bảo hắn làm gì thì hắn làm đó. Chỉ cần Sở Hưu không uy hiếp tới lợi ích của điện hạ, hắn hắn sẽ tuyệt đối không có ý kiến gì.

Sở Hưu nhíu mày nói: “Năm môn tám nhà mười một phái hai mươi ba trại, đám thế lực này nói trắng ra thì chỉ là một đám ô hợp, chẳng khác gì gà đất

chó sành cả.

Nếu lực lượng dưới trướng điện hạ toàn lực xuất thủ, muốn vây giết bọn chúng cũng chẳng khó khăn gì.

Chỉ có điều nếu làm vậy một là gây ra động tĩnh quá lớn, dễ bị bên thái tử phát giác. Hai là tạo thành chút ảnh hưởng đối với thanh danh của điện hạ.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement