Nam Lương Thành, trước cửa Phong Mãn Lâu, Sở Hưu vừa đi khỏi không bao lâu lại trở về.
Trong thiên hạ này nếu luận tin tức tình báo, không thế lực nào sánh nổi Phong Mãn Lâu. Những tình báo mà thủ hạ của Lý công công thu thập so với Phong Mãn Lâu chỉ có thể coi là tin đồn linh tỉnh trên giang hồ.
Cho nên bước đầu tiên của Sở Hưu đương nhiên là tới Phong Mãn Lâu tìm tình báo.
Đi cùng Sở Hưu là Phương Trấn Kỳ cùng Lý công công. Hai người đều là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp. Nhất. Theo lời của Lữ Long Quang, hai vị này lúc thường mặc dù sẽ nghe theo Sở Hưu chỉ huy nhưng ý nghĩa cũng rất rõ ràng, là giám thị, quang minh chính đại giám thị y.
Khi tới cửa Phong Mãn Lâu, Sở Hưu nói với Lý công công: “Lý công công, còn phải nhờ ngài đợi ở đây một lát, ta và Phương đại nhân vào Phong Mãn Lâu là được.”
Lý công công cau mày nói: “Ngươi không cho ta vào. cùng là có ý gì?”
Sở Hưu cuối cùng nói: “Lý công công chớ trách, dù sao Phong Mãn Lâu cũng là tông môn giang hồ, khá mẫn cảm đối với người trong hoàng thất.
'Ta và Phương đại nhân mặc thường phục còn được, Lý công công ngài cho dù có thay một bộ quần áo khác cũng chẳng giấu được đặc điểm của người trong hoàng thất, rất dễ khiến người Phong Mãn Lâu hiểu lầm gì đó.”
Nam Lương Thành là tổng bộ Phong Mãn Lâu, trong nơi này có không ít tông sư võ đạo, gần như chỉ nhìn cái lập tức nhận ra Lý công công là thái giám.
Mặc dù trên giang hồ cũng có không ít người vì luyện công mà tự biến mình thành thái giám, có điều số người dám vì luyện thần công mà vung đao tự cung chỉ là số ít. Phần lớn thái giám đều xuất thân từ đại nội hoàng cung.
Lý công công hừ nhẹ một tiếng, không nổi giận.
Sở Hưu nói chuyện vẫn khá có chừng mực, không nói thẳng ra y sợ người của Phong Mãn Lâu nhìn ra Lý công công là thái giám nên không cho hắn vào mà nói thẳng Lý công công là người trong hoàng thất. Lời này ngược lại khiến Lý công công rất có hảo cảm.
Mặc dù hắn là thái giám, nhưng hắn lại rất căm ghét mấy từ thái giám hay hoạn quan.
Sở Hưu dẫn theo Phương Trấn Kỳ bước vào trong Phong Mãn Lâu, võ giả lần trước nghênh đón Sở Hưu thấy y lại tới, vội vàng tiến tới tiếp đón, cười ha hả nói: “Sở đại nhân lại tới Phong Mãn Lâu chúng ta, định mua tin tức gì vậy?”
Sở Hưu nói: “Lần này là một vụ mua bán lớn, phiền ngươi mời Tê lâu chủ tới đây.”
Nếu là võ giả cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên bình thường, cho dù với thân phận như của Sở Hưu, muốn mời một vị tông sư võ đạo tới nói chuyện làm ăn vẫn khá khó khăn.
Có điều võ giả này lần trước đã thấy Tê Nguyên Lễ tự mình nghênh đón Sở Hưu, hắn con tưởng Tê Nguyên Lễ và Sở Hưu có quan hệ gì, cho nên nhanh chóng dẫn Sở Hưu cùng Phương Trấn Kỳ vào một gian phòng tiếp. khách, bản thân vội vàng đi mời Tê Nguyên Lễ đến.
Nghe nói Sở Hưu muốn gặp mình, Tê Nguyên Lễ lập. tức cau mày.
Lần trước hắn đưa cho Sở Hưu một phần tình báo là muốn kết thiện duyên.
Nhưng giờ Sở Hưu lại tới đây như vậy, rốt cuộc là không biết điều hay y tưởng Phong Mãn Lâu là nơi từ thiện, lúc nào cũng tặng không cho người ta hay sao?
Có điều Tê Nguyên Lễ chẳng hề để lộ ra ngoài, vẫn cười ha hả đẩy cửa bước vào nói: “Sở tiểu hữu, lân này lại tới mua tin gì à? Thật ra nếu là tin tức không lớn thì cứ bàn với thủ hạ của ta là được, không cần lần nào cũng tới tìm ta đâu.”
'Tê Nguyên Lễ lúc này cũng thấy Phương Trấn Kỳ, có điều hắn không nhận ra Phương Trấn Kỳ là ai.
Mặc dù Phong Mãn Lâu bán tình báo nhưng không tới mức tùy ý thấy một người đã nhận ra thân phận và trình độ của hắn.
Sở Hưu cũng không rảnh hàn huyên với Tê Nguyên Lễ, y trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: “Tê lâu chủ, lần này ta tới là muốn bàn một chuyện giao dịch lớn với ngươi. Chuyện giao dịch này nhất định phải tìm ngươi tới mới làm được.”
'Tề Nguyên Lễ cau mày nói: “Giao dịch lớn ra sao?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Giao dịch liên quan tới hoàng thất Đông Tề, chẳng hay Tề lâu chủ có dám làm không?”
Tê Nguyên Lễ nghe vậy lập tức nhướn mày, giao dịch như vậy quả thật đã đủ lớn!
“Tin tức liên quan tới bên hoàng thất à? Nếu ngươi nói là liên quan tới toàn bộ hoàng thất, vậy phải xin lỗi, cho dù Quan Tư Vũ đích thân tới đây ta cũng không dám bán.”
Sở Hưu lắc đầu: “Khẩu vị của ta đâu có lớn đến vậy. Ta chỉ muốn tin tức liên quan tới thái tử mà thôi, càng tỉ mỉ càng tốt. Như vậy được chứ?”
Nghe thấy Sở Hưu chỉ muốn tin tức liên quan tới thái tử, Tê Nguyên Lễ thở phào nhẹ nhõm: “Cái này thì được.”
Nói đến đây Tê Nguyên Lễ kinh ngạc nhìn Sở Hưu, hắn cũng lờ mờ đoán được Sở Hưu muốn tin tức tình báo về thái tử để làm gì.
Chuyện ở Lạc gia chỉ là việc nhỏ đối với Lữ Long Quang, không đáng nhắc tới. Nhưng đối với giang hồ đây lại là đề tài buôn chuyện rất thích hợp, hắn cũng biết chuyện Sở Hưu bị thủ hạ của thái tử vây công.
Có điều Tê Nguyên Lễ vẫn bỏ thêm một câu: “Sở tiểu hữu, thái tử dù sao cũng là thái tử Đông Tề, có không ít tin tức cặn kế liên quan tới hắn, trong đó còn không ít thứ bí ẩn. Thứ ngươi muốn rất đắt giá."
Sở Hưu nhìn thoáng qua phía Phương Trấn Kỳ, Phương Trấn Kỳ lập tức lấy tử kim từ trong hộp báu không gian ra.
Lần này mặc dù y muốn báo thù nhưng Lữ Long Quang cũng sẽ được lợi, cho nên tiền mua tình báo đương nhiên không phải do chính y bỏ ra.
Tử kim trong tay Phương Trấn Kỳ đều được dung luyện vuông thành sắc cạnh thành từng khối, mỗi khối nặng trên trăm lượng.
Tiếp đó Phương Trấn Kỳ đặt từng khối gạch tử kim chồng chất lên bàn, mãi tới lúc chất hơn mười khối Tề Nguyên Lễ mới vội vàng nói: “Đủ rồi, đã đủ rồi.”