Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Chương 1706 Tai bay vạ gió 1

Vũ Văn Phục bày mưu dẫn con quỷ tướng kia tới, nó là một loại yêu quỷ cực kỳ đặc thù.

Không có hư hóa mà là thực thể hóa, tuy thiếu mất năng lực xâm nhập lòng người và bố trí ảo ảnh, nhưng lại nhận được lực lượng cực mạnh.

Quan trọng nhất là một trong những năng lực của nó là hấp thu võ giả ở ngoại giới, khiến bản thân càng cường đại hơn.

Võ giả Trung Châu chết đi sau một thời gian mới biến thành yêu quỷ, còn quỷ tướng hấp thu lại là hòa thành một thể với nó, trở nên mạnh mẽ hơn.

Trước đó Vũ Văn Phục và Tư Không Đàm tình cờ gặp thứ này, bị đuổi giết trăm dặm, hai người phải sử dụng lá bài tẩy liều mạng mới trốn thoát được.

Ngoài cường giả cảnh giới Võ Tiên ra, những người khác gặp quỷ tướng này hầu như chẳng có cách nào. Cho nên Vũ Văn Phục mới nói chắc chắn là chỉ cần dẫn quỷ tướng tới, Sở Hưu sẽ phải chết.

“Ha ha ha! Sở Hưu! Ngươi chết chắc rồi!”

Vũ Văn Phục cười ha hả, vừa cười vừa phun máu.

Tuy Sở Hưu không biết chi tiết về quỷ tướng này, nhưng nhìn bộ dạng Vũ Văn Phục là biết rốt cuộc hắn đang có suy nghĩ gì.

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng nói: “Muốn giết ta? Vậy ngươi xuống trước chờ ta đã!”

Phong mang vô hình bao phủ toàn thân Vũ Văn Phục, với tình trạng của Vũ Văn Phục hiện tại, hắn tuyệt đối không thể tránh khỏi Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Sở Hưu.

Nhưng ngay lúc này, Hướng Tưởng còn chưa tới trước mặt bọn họ đã đột nhiên kết ấn, giữa không trung lóe lên ánh trăng, không ngờ lại hấp thụ thân thể của Vũ Văn Phục, ánh trăng lại lóe lên, tiếp đó Vũ Văn Phục đã xuất hiện bên cạnh Hướng Tưởng.

Tư Không Đàm thấy vậy thậm chí chỉ muốn chửi thề.

Mình cũng đang nằm ở đây, kết quả đối phương lại chỉ cứu có mình Vũ Văn Phục.

Cũng may Vũ Văn Phục tương đối thu hút thù hận, Sở Hưu chỉ nhắm vào Vũ Văn Phục là chính, bằng không hắn cũng thảm rồi.

Cho nên Tư Không Đàm đành chửi mẹ rồi chạy về phía bọn họ.

“Lực lượng quy tắc!”

Sở Hưu nheo mắt, thủ đoạn mà đối phương sử dụng tuy không phải thần thông nhưng đã đạt tới hiệu quả thao túng quy tắc, còn là quy tắc trên phương diện không gian.

Lúc này Vũ Văn Phục vừa hộc máu vừa nói: “Mau sử dụng Khiên Nguyệt Dẫn Thần Chi Thuật, lưu lại ấn ký trên người Sở Hưu!”

Hướng Tưởng không ra tay mà hỏi ngược lại: “Vũ Văn huynh, các ngươi bị tên Sở Hưu này gây thương tích à?”

Vũ Văn Phục sắc mặt âm trầm gật đầu nói: “Đúng là ta đã coi thường tên Sở Hưu này, thực lực của hắn còn cường đại hơn dự liệu của ta. Lần này ta tính sai, cũng may các ngươi tới sớm.

Thôi, tạm thời đừng nói mấy chuyện này nữa, quỷ tướng kia đã sắp đuổi kịp rồi, còn không mau ra tay?”

Hướng Tưởng cười khổ nói: “Vũ Văn huynh, lần này ngươi hai chúng ta rõ thảm!

Đúng là Khiên Nguyệt Dẫn Thuần Chi Thuật rất kỳ diệu, nhưng vấn đề là tên Sở Hưu kia có chịu để ta lưu lại lạc ấn dễ dàng như vậy không?

Trước đó ngươi nói, ngươi và tên mập mạp Tư Không Đàm liên thủ, cho dù không địch được Sở Hưu cũng có thể tiêu hao phần lớn lực lượng của đối phương, sau đó ta thi triển Khiên Nguyệt Dẫn Thần Chi Thuật.

Kết quả hiện tại tên Sở Hưu kia chẳng hao tổn bao nhiêu lực lượng, ngược lại hai người các ngươi đều bị thương nặng.

Ngươi cũng biết thực lực của ta rồi đấy, tuy chi phái Cổ Nguyệt chúng ta có rất nhiều bí thuật, nhưng không sở trường về uy lực.

Giao chiến chính diện, ta thậm chí còn không bằng Vũ Văn huynh, làm sao đánh nổi tên Sở Hưu kia?”

Vũ Văn Phục biến sắc, hắn quên mất chuyện này.

“Vậy làm sao bây giờ?” Trần Cửu Long buồn bực mở miệng.

“Trốn đi, với thực lực của ngươi có thể tránh được quỷ tướng truy sát.” Vũ Văn Phục buồn bực nói.

Ủ mưu nhiều như như vậy, thậm chí chính hắn cũng bị thương nặng, thời điểm này không trốn thì còn làm gì nữa?

“Đúng rồi, mang theo Tư Không Đàm.”

Đến thời điểm này, rốt cuộc Vũ Văn Phục cũng nhớ tới Tư Không Đàm, chuyện này khiến Tư Không Đàm rưng rưng nước mắt, tiếng chửi Vũ Văn Phục trong lòng cũng nhỏ hơn một chút.

Thấy Trần Cửu Long dẫn đám người Vũ Văn Phục bỏ trốn, Sở Hưu cũng bộc phát tốc độ lớn nhất, xoay người bỏ chạy.

Vũ Văn Phục định giá họa, khiến cho một con quái vật như vậy nhắm vào y, Sở Hưu còn chưa ngu ngốc tới mức định chọi cứng với một quỷ tướng khủng khiếp có thể sánh ngang cường giả cảnh giới Võ Tiên.

Dù sao y đánh cướp ở đây cũng nhiều rồi, cũng nên tới vùng trong của Trung Châu thử thời vận.

Nhưng ngay lúc này quỷ tướng vốn luôn đuổi theo đám người Hướng Tưởng lại đột nhiên đổi hướng, hai con mắt đỏ rực như máu lạnh lùng nhìn về phía

Sở Hưu.

Một khắc sau, Sở Hưu cảm thấy lạnh buốt từ đáy lòng tới đỉnh đầu, như bị một thứ gì đó rất khủng khiếp nhìn chằm chằm vào.

Quỷ tướng phát ra một tiếng gào thét chấn động cửu u, ánh đỏ trong mắt bùng lên, như quỷ hỏa đỏ tươi bùng cháy.

Yển Nguyệt Đao trong tay nó đột nhiên chém về phía Sở Hưu, chỉ trong chớp mắt những nơi nó đi qua đều hóa thành U Minh Luyện Ngục!

“Mẹ nó!”

Sở Hưu biến sắc, khí huyết bộc phát quanh người, dùng tốc độ nhanh nhất né tránh đao kia.

Y không ngờ quỷ tướng kia lại đột nhiên đánh về phía mình.

Trước đó y cũng loáng thoáng đoán được Vũ Văn Phục định giở trò bằng con quỷ tướng này.

Nhưng sau đó chắc có gì bất ngờ, bọn chúng cứu Vũ Văn Phục đi, sau đó định bỏ trốn.

Kết quả hiện tại con quỷ tướng này lại đột nhiên ra tay với y, đám người Vũ Văn Phục cũng ngây ngốc, không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Bên phía Sở Hưu đã bộc phát tốc độ nhanh nhất trốn tránh, nhưng quỷ tướng vẫn bám theo sau lưng hắn không chịu đi, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn lúc đuổi theo đám người Hướng Tưởng ba phần, bộ dạng như có thâm thù đại hận với tên Sở Hưu kia.

Trần Cửu Long nhìn về phái Hướng Tưởng: “Hứa huynh, bí thuật của chi phái Cổ Nguyệt nhà ngươi đã cường đại tới mức này rồi à? Khoảng cách xa như vậy mà vô thanh vô tức đặt ấn ký lên người tên Sở Hưu kia?”

Hướng Tưởng cũng ngây ngốc đáp lời: “Không thể nào, ta thậm chí còn chưa ra tay, huống chi nếu ta có thực lực này, vậy việc gì phải tới đây thử vận may? Ta có thể trực tiếp trở về kế thừa chi phái Cổ Nguyệt Tôn Giả.”

Vũ Văn Phục sửng sốt, sau đó lập tức cười ha hả, nhưng nụ cười này lại khiến hắn phun thêm vài ngụm máu tươi.

Vũ Văn Phục vừa hộc máu vừa cười lớn: “Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi!

Chắc chắn tên Sở Hưu ngu ngốc kia đã giết một con yêu quỷ cấp cao, thậm chí đã sinh ra một chút ý thức riêng, sau đó còn luyện hóa hồn tinh của nó!

Giữa yêu quỷ cấp cao tự có cảm ứng, tuy quỷ tướng sinh ra chút biến dị, khác với đại đa số yêu quỷ, nhưng phương diện này vẫn tồn tại.

Nó đã nhắm vào Sở Hưu, không chết không thôi!”

Lúc này Sở Hưu còn chưa trốn quá xa, y cũng nghe được lời của Vũ Văn Phục. Khoảnh khắc này Sở Hưu bỗng thấy muốn chửi thề, y muốn chửi Xung Thu Thủy.

Trước đó Xung Thu Thủy chỉ nói với y là có thể luyện hóa hồn tinh, tăng cường tinh thần lực và lực lượng nguyên thần, nhưng lại không nói với y yêu quỷ còn chia ra cấp thấp với cấp cao, hơn nữa còn không thể luyện hóa trong khu vực Trung Châu.
Chương 1707 Tai bay vạ gió 2

Thật ra chuyện này là Sở Hưu trách oan Xung Thu Thủy, không phải Xung Thu Thủy cố tình không nói cho y, mà là hắn quên mất.

Trước đây Xung Thu Thủy tới Trung Châu, tuy cũng có cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng thực lực không quá mạnh. Nói đơn giản hơn, hắn chỉ ngang cỡ những võ giả bị Sở Hưu đánh cướp.

Cho nên kinh nghiệm mà hắn truyền thụ cũng chỉ là kinh nghiệm thông thường của võ giả, chưa hẳn đã thích hợp với Sở Hưu.

Xung Thu Thủy không ngờ Sở Hưu lại mạnh mẽ đến vậy, vừa vào Trung Châu đã giết chết một con yêu quỷ cấp cao, còn to gan tới mức luyện hóa ngay tại nơi này.

Hướng Tưởng thở dài một tiếng, nói với Vũ Văn Phục: “Vũ Văn huynh, dù sao ngươi cũng đã đạt được mục đích của mình, chúng ta tạm thời rời khỏi là được. Tên Sở Hưu này bị quỷ tướng kia để mắt tới, chắc chắn kết cục sẽ là không chết không thôi.”

Vũ Văn Phục lạnh lùng nói: “Đi? Không thể đi được, ta muốn nhìn tên Sở Hưu kia chết rồi mới đi!”

Hướng Tưởng lập tức giật nảy mình nói: “Vũ Văn huynh, đừng cố chấp như vậy. Dù sao tên Sở Hưu kia cũng chết, ngươi cố lưu lại ở đây, vạn nhất xảy ra biến cố gì thì sao? Nó là yêu quỷ đấy, không phải là người đâu, ai mà biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì?”

Từ đứng xem cuối cùng thành chết đứng, chuyện này không phải là hiếm.

Hướng Tưởng tính cách cẩn thận, lần này đáp ứng Vũ Văn Phục một là vì giữa hai người có giao tình, hai là vì trên người Sở Hưu có nhiều lệnh bài.

Trên thực tế hiện tại hắn đã thấy hối hận, thực lực của tên Sở Hưu kia vượt ngoài tưởng tượng, thực lực của quỷ tướng kia cũng vượt ngoài tưởng tượng.

Vũ Văn Phục hừ lạnh nói: “Cố chấp? Ta không phải người cố chấp như vậy.

Hai vị, chẳng lẽ các ngươi quên lệnh bài trên người tên Sở Hưu kia?

Chắc không giữ được số hồn tinh trên người tên Sở Hưu kia, loại yêu quỷ đặc thù như quỷ tướng sẽ hấp thu hồn tinh.

Nhưng lệnh bài trên người hắn là thứ được Tam Thanh Điện chế tạo theo phương pháp đặc thù, cho dù là thần binh cũng không chém đứt được, sẽ không bị hấp thu.

Đến lúc đó chúng ta bỏ đi, vạn nhất có ai đi ngang qua nơi này, nhặt được lệnh bài, vậy chúng ta bỏ bao công sức cuối cùng lại thành làm lợi cho kẻ khác?”

Hướng Tưởng vỗ đầu một cái, lúc này hắn mới nhớ còn có lệnh bài.

Nhưng cho dù như vậy, bọn họ cũng không dám tới gần Sở Hưu và quỷ tướng, chỉ dám đứng ngoài xa, quan sát cẩn thận.

Lúc này con quỷ tướng kia vẫn đuổi theo Sở Hưu, tốc độ đã tăng tới cực hạn.

Trên người Sở Hưu có rất nhiều võ đạo, nhưng chỉ khuyết thiếu duy nhất bí pháp loại tốc độ.

Đây không coi là khuyết điểm, vì thân thể Sở Hưu cường đại, chỉ dựa vào lực lượng thân thể đã đủ bộc phát ra tốc độ kinh người. Lại thêm trên người y có rất nhiều bí pháp, người khác muốn trốn khỏi tay y cũng không dễ dàng gì.

Nhưng vấn đề là, đó là khi y truy sát kẻ khác, còn bây giờ là y bị kẻ khác truy sát. Ngoài thi triển Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp, dùng Huyết Độn bỏ trốn, Sở Hưu không còn biện pháp nào khác.

Nhưng một khi sử dụng Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp, vậy tương đương với liều mạng, cho dù Sở Hưu trốn thoát được cũng cần nửa tháng an dưỡng mới khôi phục được khí huyết.

Chưa nói y có tìm được nơi nào an toàn để an dưỡng nửa tháng không, tranh đoạt trong Đại La Thần Cung chỉ có một tháng, y lãng phí một nửa thời gian, tới lúc đó đồ ăn cũng lạnh rồi.

Sở Hưu đột nhiên quay đầu, ánh mắt lóe lên chiến ý.

Yêu quỷ cấp cao thì yêu quỷ cấp cao, dù sao lúc trước y đã giết một con, giờ cũng chẳng ngại giết thêm con thứ hai!

Lực lượng của quỷ tướng rất mạnh, tối thiểu trong cảm giác của Sở Hưu, thậm chí nó còn mạnh hơn một số Võ Tiên.

Nhưng dù sao thứ này cũng là yêu quỷ, là thứ quỷ vật âm tà, có Thập Tự Liên Hoa Ấn, đối mặt với thứ mang thuộc tính âm tà như vậy, Sở Hưu vẫn có sức đánh một trận.

Cho nên ngay khoảnh khắc quay người lại, Sở Hưu trực tiếp giơ tay kết Thập Tự Liên Hoa Ấn, phật quang cường đại bùng lên, tiếp đó hoa sen thập tự nở rộ, phật quang thánh khiết tịnh hóa lực lượng u minh trước mặt. Một bóng Phật xuất hiện sau lưng Sở Hưu, phật âm phạn xướng đột nhiên hàng lâm, khiến Sở Hưu lúc này có vẻ vô cùng thánh khiết.

Ngay sau đó, yêu quỷ kêu lên một tiếng thê lương, sương đen tràn ngập quanh người, không ngờ thân thể nó lại bị đánh bay ra ngoài, sương đen tứ tán, chỉ để lại một bộ giáp đứng yên tại chỗ.

Thấy cảnh này, đám người Hướng Tưởng lập tức ngây dại.

Sao bảo nó là yêu quỷ cấp cao? Sao bảo đối đầu được với Võ Tiên?

Vừa rồi còn hung hăng truy sát bọn họ, sao tới tay Sở Hưu thậm chí còn không đỡ nổi một chiêu? Có gì đó sai sai?

Lúc này Tư Không Đàm chỉ muốn chửi ầm lên, tên Vũ Văn Phục này đúng là không làm được chuyện gì chỉ giỏi gây họa, nhất định phải ở lại xem, kết quả lại chứng kiến chuyện này.

Nhưng lúc này sắc mặt Sở Hưu vẫn rất nghiêm nghị.

Theo thực lực của Sở Hưu tăng trưởng, uy lực của Thập Tự Liên Hoa Ấn cũng cường đại hơn trước.

Nhưng ấn vừa rồi của y chỉ đánh tan làn sương đen xung quanh quỷ tướng, trong cảm giác của y, khí tức của quỷ tướng vẫn nằm lại tại đó.

Quả nhiên, sau khi lực lượng sau khi lực lượng Thập Tự Liên Hoa Ấn tiêu tán, u minh quỷ khí xung quanh lại ngưng tụ thành thực thể, hội tụ trong bộ giáp.

Tiếp đó quỷ tướng kia bước lên một bước, khiến toàn bộ khu vực rung chuyển, Yển Nguyệt Đao chém xuống, uy thế vô song.

Một tiếng keng lớn vang lên, Sở Hưu giơ đao chém ra, nhưng lại bị lực lượng cường đại mà đơn thuần trực tiếp đánh bay.

Đối phương là yêu quỷ có thể sánh với Võ Tiên, tối thiểu lực lượng phải cỡ nhị trọng thiên, vốn không phải thứ Sở Hưu của hiện tại có thể đấu cứng được.

Nhưng như vậy còn chưa hết, Sở Hưu có thể cảm giác được mỗi lần quỷ tướng xuất thủ, thiên địa nguyên khí xung quanh y lại trở nên mong manh hơn một chút, thay vào đó mà u minh quỷ khí.

Tuy quỷ tướng này không phải Võ Tiên, nhưng bọn chúng có thể ảnh hưởng tới quy tắc của thiên địa.

Nhưng Võ Tiên là chủ động còn quỷ tướng lại là bị động.

Quỷ tướng kia gào thét, giơ đao chém xuống, Sở Hưu trốn tránh liên tục nhưng liên tiếp bị đánh bay.

Y hít sâu một hơi, Thần Vực lan tỏa, bao phủ lấy quỷ tướng vào chính giữa.

Tuy lực lượng trong Thần Vực có thể phá hủy u minh quỷ khí xung quanh quỷ tướng kia, nhưng tốc độ bổ sung đối phương còn nhanh hơn, không cách nào tạo thành tổn thất.

Nhưng ngay lúc này thuộc tính trong Thần Vực lại đột nhiên biến đổi, từ sương mù mông lung lực lượng hỗn độn hóa thành Phật quang lóng lánh tới cực hạn!

Trong ánh phật quang chiếu rọi, lực lượng quanh người quỷ tướng kia lập tức bốc hơi.

Nhưng hiển nhiên lực lượng phật quang bình thường tuy cũng có thể khắc chế lực lượng của bản thân quỷ tướng, nhưng không cách nào làm được như Thập Tự Liên Hoa Ấn, khiến nó trọng thương.

Cho nên quỷ tướng kia tuy bị phật quang thiêu đốt rất áp lực, nhưng ánh mắt nhìn Sở Hưu lại lóe lên màu đỏ sẫm, như hai thánh kiếm sắc bắn vào đầu Sở Hưu, khiến y rên khẽ một tiếng.
Chương 1708 Nhược điểm trí mạng

Khoảnh khắc này, trong đầu Sở Hưu bỗng sinh ra ảo giác, thân thể như lâm vào biển máu vô biên, bị quỷ đói cắn xé, âm phong thực cốt, cảm giác này cực kỳ chân thật.

May là trước đó Sở Hưu đã luyện hóa hồn tinh của một yêu quỷ cấp cao, lực lượng tinh thần lực và nguyên thần đều tăng cường, cho nên chỉ mất vài giây đã thoát khỏi ảo ảnh kia.

Đương nhiên nếu Sở Hưu không luyện hóa viên hồn tinh kia, hiện giờ y đã chẳng bị con quỷ tướng này truy sát.

Chỉ có thể nói, tất cả đều là số mệnh.

Vừa khôi phục tinh táo, quỷ tướng trước mặt đã giơ Yển Nguyệt Đao chém tới, một đao mang theo lực lượng u minh, khiến cho những nơi nó lướt qua tất cả đều hóa thành u minh quỷ khí.

Quỷ tướng này không có nhiều thủ đoạn biến hóa, đa số thời điểm chỉ chém từng đao từng đao đơn điệu, nhưng lực lượng của mỗi đao đều vượt ngoài năng lực của Sở Hưu, bị đánh cho không ngừng lui lại phía sau.

Sở Hưu đột nhiên cắn răng, lại tiếp tục kết ấn, Thập Tự Liên Hoa Ấn lại đánh ra, phật quang rực rỡ lóe lên, lại phá tan làn sương đen trong bộ giáp của quỷ tướng.

Nhưng lần này Sở Hưu không lui lại phía sau mà nhân cơ hội chủ động tiến tới, đao mang bùng lên trong tay y, Thất Đại Hạn, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, đao ý Phá Tự Quyết, đủ loại đao pháp cường đại liên tiếp chém xuống, đánh lên bộ chiến giáp của quỷ tướng kia.

Sương đen xung quanh bộ giáp quỷ tướng kia bị phá tan, sau đó còn có thể hội tụ. Cho nên Sở Hưu nghi ngờ bộ giáp này có vấn đề, định thử nghiệm phá nát bộ giáp xem quỷ tướng này có thể ngưng tụ lại được không.

Sau khi Phá Trận Tử dung hợp với Thính Xuân Vũ, có thể nói là cực phẩm trong số thần binh cực phẩm, chỉ xét riêng mức độ sắc bén thì Thính Xuân Vũ trong thời đỉnh phong cũng không bằng Phá Trận Tử.

Còn chiến giáp của quỷ tướng lại là binh khí của võ giả chết trong Trung Châu biến thành, đương nhiên không bằng Phá Trận Tử.

Cho nên dưới nhát chém cuồng bạo của Sở Hưu, trước khi quỷ tướng kịp ngưng tụ, bộ chiến giáp đã ầm ầm vỡ vụn!

Nhưng chuyện khiến Sở Hưu không thể chấp nhận được lại xuất hiện.

Sau khi làn sương đen kia trở lại trong người quỷ tướng, hai điểm sáng đỏ tươi bùng lên, trong làn sương đen nhô ra từng thứ như xúc tu, bám lên những mảnh vỡ, kéo nó lại người mình. Dưới tác dụng của làn sương đen, không ngờ chiến giáp lại trực tiếp dung hợp với nhau, không nhìn ra chút tổn thương nào.

Thấy cảnh này, trong lòng Sở Hưu lập tức trầm xuống.

Đoán sai, điểm yếu của quỷ tướng không phải là chiến giáp, chiến giáp và sương đen chỉ cần mảnh vỡ là có thể tiếp tục nối lại.

Thấy quỷ tướng lại chém tới, Sở Hưu không hề do dự, tiếp tục thi triển Thập Tự Liên Hoa Ấn đánh xuống.

Lần này Sở Hưu không tấn công chiến giáp mà nhân lúc sương đen biến mất tay niết Đại Nhật Như Lai, trực tiếp đập về phía hai con mắt đỏ tươi. Phật quang cường đại lập tức bao phủ nơi này.

Trong làn sương đen vang lên tiếng kêu thảm thiết, hiển nhiên đòn này đã khiến yêu quỷ thụ thương không nhẹ.

Nhưng cho dù không có đôi mắt đỏ tươi kia, làn sương đen vẫn ngưng tụ, xuất hiện trong bộ giáp.

Chỉ có điều lần này sau khi ngưng tụ thân thể, ánh sáng đỏ rực trong mắt quỷ tướng đã ảm đạm đi một chút, không còn cường đại như lúc trước.

Sau khi thấy cảnh này, trong lòng Sở Hưu đã rất nặng nề.

Tấn công con mắt đỏ rực kia hữu dụng, vậy chắc chắn đó là điểm yếu của con quỷ tướng này.

Nhưng vấn đề là mình đã dùng cả thần thông, hủy diệt đối phương một lần nhưng đối phương vẫn có thể phục sinh, chẳng qua khí tức kém hơn lúc trước, mà còn không kém nhiều lắm. Còn chính Sở Hưu lại không chịu nổi.

Thức thần thông Thập Tự Liên Hoa Ấn tiêu hao ít hơn những thần thông khác trên người y, đặc biệt là khi đối phó với những thứ âm tà quỷ vật này, nó rất hiệu quả.

Nhưng vấn đề là Sở Hưu còn dùng được mấy lần Thập Tự Liên Hoa Ấn?

Cho dù Thập Tự Liên Hoa Ấn tiêu hao ít hơn thần thông như Pháp Thiên Tượng Địa, nhưng còn chưa ít tới mức Sở Hưu có thể sử dụng như công pháp phổ thông.

Tiếp tục đánh như vậy, bên bị mài chết trước chắc chắn là y!

Với nhãn lực của đám người Vũ Văn Phục, bọn họ cũng phát giác được hiện tại Sở Hưu đang trong tình cảnh rất khó xử.

Thức thần thông của Phật môn kia có uy lực kinh ngạc, có thể ảnh hưởng tới yêu quỷ cảnh giới Võ Tiên.

Nhưng vấn đề là yêu quỷ này không phải loại dễ đối phó, có thể ảnh hưởng tới yêu quỷ không có nghĩa là ngươi có thể giết chết yêu quỷ.

Thấy Sở Hưu liên tiếp thất bại, ánh mắt Vũ Văn Phục lóe lên vẻ đắc ý.

Tuy kế hoạch của hắn xuất hiện đủ loại biến số nhưng kết quả cuối cùng vẫn như dự liệu.

Lúc này Sở Hưu đang rất thê thảm.

Sử dụng Thập Tự Liên Hoa Ấn ba lần, tiêu hao phải ngang với một lần sử dụng Pháp Thiên Tượng Địa hoàn chỉnh.

Tuy Sở Hưu còn lá bài tẩy như Thanh Thiên Chiếu Ảnh, nhưng y không dám dùng.

Vì Sở Hưu không nắm chắc sau khi sử dụng Thanh Thiên Chiếu Ảnh có thể giết chết yêu quỷ này.

Thứ này thật quá quỷ dị, tuy phương thức tấn công và hình thái của con yêu quỷ này hoàn toàn khác đám yêu quỷ mà Sở Hưu từng gặp, nhưng bản chất của bọn chúng vẫn vậy.

Mỗi con yêu quỷ đều có nhược điểm cực kỳ trí mạng, không tìm ra nhược điểm kia thì đối phương vô cùng cường đại, nhưng nếu tìm được nhược điểm lại có thể tùy ý giết chết.

Nhưng vấn đề là, rốt cuộc nhược điểm của quỷ tướng này ở đâu?

Giết không chết, nện không nát, lực lượng lại tương đương với chí cường giả cảnh giới Võ Tiên, đúng là không có bất cứ nhược điểm nào.

Thậm chí nếu là cường giả cảnh giới Võ Tiên thay vào chỗ y, trốn thì dễ chứ muốn giết chết quái vật này cũng cực kỳ khó khăn.

Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nghĩ tới một điểm mà mình không để ý đến.

Thật ra nhược điểm của quỷ tướng này đã rất rõ ràng. Phải nói là nhược điểm này luôn bày ra trước mắt y, bày ra trước mặt mọi người, nhưng đối phương có hình thể khổng lồ, lực lượng khủng khiếp, cho nên tất cả mọi người đều vô thức coi nhẹ chuyện này.

Tuy Sở Hưu không dám nói chắc chắn trăm phần trăm, nhưng y cũng chắc được tới chín mươi phần trăm.

Ngay lúc quỷ tướng kia giơ Yển Nguyệt Đao chém xuống, Sở Hưu lại đột nhiên hai tay kết ấn, sau lưng y bùng lên ánh kim nguyên thần rực rỡ chói mắt, chiếu rọi tới tận chân trời, cuối cùng không ngờ lại trực tiếp đâm vào màn sương đen kia.

Sương đen vô tận bao phủ nguyên thần của Sở Hưu, đó là khí tức của tử vong, đó là u minh quỷ khí âm trầm tới cực hạn, không ngừng ăn mòn nguyên thần của Sở Hưu.

Nhưng Sở Hưu lại như không hề phát giác, điều động nguyên thần, tiếp tục đi sâu vào u minh quỷ khí.

Còn sâu trong u minh quỷ khí rõ ràng là một khung cảnh Luyện Ngục, khiến Sở Hưu cũng thấy trong lòng phát lạnh.
Chương 1709 Đầu đuôi và miệng quạ đen 1

Sâu trong u minh quỷ khí, vô số bóng người rậm rạp chi chít chen chúc nhau, có một số thậm chí tứ chi vặn vẹo, không thành hình người.

Những người này bị dồn vào một chỗ, tất cả đều bị u minh quỷ khí lây nhiễm, biểu cảm cực kỳ dữ tợn, ai nấy phát ra từng tiếng kêu rên thảm thiết.

Những người này, hay nên nói là đám quỷ này đều là những võ giả Đại La Thiên bị quỷ tướng thôn tính suốt bao năm qua.

Điểm đặc biệt của quỷ tướng chính là chỗ này, những yêu quỷ khác giết người xong, nguyên thần của người chết sẽ không bị hấp thụ mà bị lực lượng quy tắc vặn vẹo ở Trung Châu đồng hóa, dần dần hóa thành yêu quỷ khủng khiếp.

Hơn nữa những người bị quỷ tướng hấp thu, bọn họ tập trung ở đây, hóa thành một bộ phận của quỷ tướng.

Nhưng không phải Sở Hưu tìm bọn họ, mà ở chính giữa đám người này, có một gã cao to toàn thân bao phủ trong khí đen.

Hắn mặc chiến giáp của Chiến Võ Thần Tông, nguyên thần vẫn bảo lưu hoàn hảo.

Nhưng lúc này chứng kiến Sở Hưu, sắc mặt hắn lại trở nên cực kỳ dữ tợn, giãy dụa như điên muốn tránh khỏi trói buộc của hắc khí kia.

Trong miệng hắn chỉ hô ba chữ: “Giết ta! Giết ta! Mau giết ta!”

Lực lượng nguyên thần yếu ớt đưa về phía Sở Hưu, không mang chút uy hiếp nào, nhưng đó mang theo một chút tin tức khiến Sở Hưu không khỏi lắc đầu.

Gã to lớn trước mặt không phải yêu quỷ nhưng lại là hạt nhân của yêu quỷ.

Trong lực lượng nguyên thần đó, Sở Hưu thấy được quá trình tạo ra con quỷ tướng này.

Gã cao to này chính là một điện chủ của Chiến Võ Thần Tông ba ngàn năm trước, sau khi đi vào Trung Châu bị yêu quỷ cấp cao giết chết.

Thật ra đây là số mệnh, mỗi lần Đại La Thần Cung mở cửa, số võ giả đi vào có thể sống được một nửa đã là không tệ rồi.

Một bộ phận là chết trong tay những võ giả khác, một số lại chết dưới tay yêu quỷ.

Trong tình huống bình thường, gã cao to này sẽ bị đồng hóa thành yêu quỷ, nhưng khổ nỗi trong tay hắn còn có một món bí bảo thời thượng cổ, có thể bảo tồn nguyên thần của hắn.

Lực lượng trong Trung Châu muốn đồng hóa nguyên thần của hắn, kết quả lại bị dị bảo kia ngăn cản. Nhưng đây không phải chuyện tốt.

Lực lượng của Trung Châu là do hai thế giới kết nối, gây ra quy tắc vặn vẹo, là lực lượng mà cả cường giả Võ Tiên cũng không thể đối phó hay nắm giữ.

Cho nên lực lượng vặn vẹo này tuy trong lúc nhất thời không thể biến gã cao to kia thành yêu quỷ, nhưng lại không ngừng hội tụ bên ngoài, bao phủ toàn thân hắn.

Luồng lực lượng đó càng ngày càng mạnh, cuối cùng thậm chí sinh ra ý thức riêng, tạo thành quỷ tướng.

Sau đó quỷ tướng giết người càng ngày càng nhiêu, lực lượng hấp thu cũng càng ngày càng mạnh, khiến cho võ giả Chiến Võ Thần Tông này hoàn toàn không còn hy vọng trốn thoát.

Tuy hắn có dị bảo thủ hộ nguyên thần, có thể lưu lại chút chân linh cuối cùng bất diệt, nhưng lại bị vô số ác linh bao vây, bị u minh quỷ khí ăn mòn.

Cho nên hiện tại, võ giả Chiến Võ Thần Tông này có thể nói là muốn sống không được, muốn chết không xong.

Nếu biết sớm, hắn chẳng thà để yêu quỷ trực tiếp giết chết, nguyên thần tiêu tán, không cần bị tra tấn như hiện tại.

Bao năm qua, Sở Hưu là người đầu tiên đưa nguyên thần tới sâu trong người hắn.

Trong quá khứ, những người khác thấy quỷ tướng, thấy lực lượng cường đại của ngươi, khác hẳn với phương thức chiến đấu của yêu quỷ khác, vô thức coi nó là yêu quỷ đặc biệt.

Nhưng bọn họ không để ý tới một điều, trong khu vực Trung Châu, lực lượng quy tắc có thể vặn vẹo tất cả nguyên thần thành yêu quỷ. Lực lượng của quỷ tướng tuy đặc biệt nhưng bản chất của nó vẫn là yêu quỷ, cho nên điểm cũng có điểm yếu là hạt nhân, tìm ra, phá hủy là có thể giết chết nó triệt để.

Quỷ tướng vô thức phát giác uy hiếp của Sở Hưu, chỉ trong chớp mắt u minh quỷ khí bùng lên, lao vào chỗ chân linh nguyên thần chi chít kia.

Chỉ trong chớp mắt, vô số ác quỷ sắc mặt dữ tợn đánh về phía Sở Hưu, còn Sở Hưu chỉ kết một ấn pháp.

Thập Tự Liên Hoa Ấn!

Trong số những thần thông trên người Sở Hưu, Pháp Thiên Tượng Địa là được truyền thừa từ bức tượng, không phải y tự lĩnh ngộ ra.

Còn Thanh Thiên Chiếu Ảnh là của Độc Cô Duy Ngã, cũng không phải y tự lĩnh ngộ ra.

Chỉ có Thập Tự Liên Hoa Ấn là y tiếp dẫn lực lượng của Tu Bồ Đề Bảo Thụ lĩnh ngộ được. Tuy Tu Bồ Đề Bảo Thụ là mấu chốt, nhưng nó chỉ là vật dẫn, người cụ thể hóa thức thần thông này vẫn là bản thân Sở Hưu.

Cho nên trong ba môn thần thông, thật ra thứ duy nhất Sở Hưu có thể nắm giữ hoàn toàn lại là Thập Tự Liên Hoa Ấn của Phật môn.

Tuy hiện tại Sở Hưu đang trong trạng thái nguyên thần, nhưng thức thần thông này đã khắc sâu vào chân linh của y, cho dù là dùng nguyên thần cũng có thể thi triển.

Khoảnh khắc sau, phật quang rực rỡ thánh khiết bùng lên, tịnh hóa mọi thứ, xua tan hết thảy.

Hoa sen thập tự nở rộ, u minh quỷ khí tan tác, đám chân linh kia liên tiếp tiêu tán.

Còn khi hoa sen thập tự nở rộ tới thời khắc điểm điểm, chân linh của võ giả Chiến Võ Thần Tông cuối cùng cũng bị tịnh hóa, bắt đầu tiêu tán.

Nhưng trong lúc chân linh nguyên thần tiêu tán, ánh mắt hắn không có bất cứ đau đớn nào, chỉ có vẻ được giải thoát.

Võ giả Chiến Võ Thần Tông đột nhiên thi lễ với Sở Hưu, cám ơn y đã giải thoát cho mình, đồng thời trước khi hắn bị tiêu tán triệt để, một tin tức nguyên thần yếu ớt lại được đưa tới trước mặt Sở Hưu.

Kiểm tra tin tức trong đó, Sở Hưu nhíu mày.

Tuy Sở Hưu chỉ muốn tiêu diệt quỷ tướng, không phải để giải thoát hắn, nhưng cuối cùng võ giả Chiến Võ Thần Tông này vẫn đưa cho Sở Hưu một phần lễ tạ.

Hắn vốn là một điện chủ của Chiến Võ Thần Tông, bản thân vốn đã là nửa bước Võ Tiên, sau khi vào Trung Châu vốn là người có hy vọng đột phá Võ Tiên.

Nhưng hắn còn chưa kịp đột phá Võ Tiên đã phát hiện một di tích mà tiền nhân lưu lại, khiến cho rất nhiều cường giả tụ tập tranh đoạt. Tuy cuối cùng hắn thắng nhưng cũng bị trọng thương.

Kết quả không đợi hắn tìm được chỗ nào tĩnh dưỡng đã xui xẻo gặp phải một yêu quỷ cấp cao, cuối cùng chết tại đó.

Tin tức mà hắn lưu lại cho Sở Hưu chính là nơi hắn bỏ mạng, có di thể của hắn, cũng có những dị bảo mà hắn đoạt được. Chỉ có điều nơi đó có một con yêu quỷ cấp cao, Sở Hưu phải giết chết nó mới lấy được những thứ này.

Quan sát u minh quỷ khí không ngừng sụp đổ xung quanh, quanh người Sở Hưu bùng lên ánh sáng nguyên thần, quay về cơ thể mình.

Nhưng ngay khoảnh khắc nguyên thần quy vị, sắc mặt Sở Hưu đã trở nên tái nhợt, không khác gì người chết.

Tuy Thập Tự Liên Hoa Ấn là thần thông nhưng tiêu hao không lớn, nếu Sở Hưu dùng lực lượng thân thể thi triển, y có thể gánh được.

Nhưng vừa rồi y sử dụng lực lượng nguyên thần đơn thuần để thi triển Thập Tự Liên Hoa Ấn, với lực lượng nguyên thần của Sở Hưu hiện tại vẫn không chịu nổi.

Còn lúc này đám người Vũ Văn Phục đã đờ ra tại chỗ.

Bọn họ không biết trong cơ thể quỷ tướng đã xảy ra chuyện gì.
Chương 1710 Đầu đuôi và miệng quạ đen 2

Bọn họ chỉ thấy một luồng sáng vàng lóe lên, hình như là công kích nguyên thần, sau đó quỷ tướng kia bắt đầu tiêu biến.

Không phải loại tiêu tán tạm thời như trước mà là tan biến thật sự.

U minh quỷ khí lơ lửng trên không trung, hoàn toàn biến mất.

Còn bộ chiến giáp và binh khí của quỷ tướng kia cũng theo đó sụp đổ, hóa thành chiến giáp và binh khí bình thường, chỉ lưu lại một viên hồn tinh, một viên hồn tinh khổng lồ lớn cỡ đầu người.

Đám người Vũ Văn Phục trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi, còn tưởng mình thấy ảo giác.

Trước đó bọn họ đã đối mặt với con quỷ tướng kia, bọn họ cũng biết thực lực cường đại của nó. Chính vì vậy bọn họ mới tin tưởng, chắc chắn Sở Hưu sẽ chết dưới tay con quỷ tướng kia.

Nhưng ai mà ngờ, quỷ tướng cường đại với thực lực sánh ngang với Võ Tiên nhất trọng thiên lại chết trong tay Sở Hưu, chết rất khó hiểu!

Tư Không Đàm ở bên cạnh thận trọng nói: “Vũ Văn huynh, chúng ta mau đi đi, bằng không nếu tên Sở Hưu kia lấy lại sức, chúng ta cũng gặp nạn đấy.”

Vũ Văn Phục vừa hộc máu vừa siết chặt nắm tay, đột nhiên lạnh giọng nói: “Đi? Đi làm gì?

Tốn bao công sức, ngươi với ta lại bị trọng thương, còn bất chấp nguy hiểm dẫn quỷ tướng tới, chúng ta mà đi chẳng hóa thành trò cười à?

Tuy ta không biết rốt cuộc tên Sở Hưu kia dựa vào thủ đoạn gì để giết chết con quỷ tướng đó. Nhưng cứ nhìn bộ dạng hắn là rõ, chắc chắn hắn cũng không dễ chịu.

Đánh một trận nảy lửa với chúng ta rồi lại hao hết lực lượng giết chết quỷ tướng, tên Sở Hưu kia đã là nỏ mạnh hết đà.

Tư Không Đàm, ngươi vân còn chiến lực, Trần huynh và Hứa huynh cũng không hao tổn mấy.

Ba cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong đi giết một Sở Hưu tiêu hao quá độ, chẳng lẽ còn không chết ư?”

Trong lòng Tư Không Đàm đã chửi bới Vũ Văn Phục vô số lần.

Hiện giờ hắn cảm thấy Vũ Văn Phục đúng là miệng quạ đen, mỗi lần hắn hứa hẹn chắc chắn, vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Cũng như lúc trước hắn kéo mình tới ngăn cản Sở Hưu, định khiến đối phương kiệt sức, nhưng kết quả thì sao? Ngươi còn không biết xấu hổ nói đánh một trận nảy lửa, rõ ràng lúc đó bị người ta áp đảo hoàn toàn, thậm chí đối phương còn không đổ mồ hôi.

Sau đó lại khẳng định quỷ tướng có thể giết chết Sở Hưu, bọn họ đứng đây nhìn là được. Kết quả đúng là giết chết, nhưng là Sở Hưu giết chết quỷ tướng.

Bây giờ Vũ Văn Phục lại định lôi kéo hắn đối thủ, Tư Không Đàm đã phát sợ.

Vừa sợ Sở Hưu cường đại, sâu không lường được; vừa sợ cái miệng quạ đen của Vũ Văn Phục.

Lúc này Trần Cửu Long và Hướng Tưởng cũng do dự.

Bọn họ không có thù hận với Sở Hưu, chẳng qua chỉ vì giao tình với Vũ Văn Phục, đồng thời bị đại lượng lệnh bài và hồn tinh trên người Sở Hưu thu hút nên mới động thủ.

Sở Hưu không chút kiêng nể đứng đây đánh cướp trong thời gian dài như vậy, nhưng lại không biết trong mắt những người khác, y cũng là đối tượng rất tốt để đánh cướp.

Nhưng Hướng Tưởng và Trần Cửu Long đã thấy Vũ Văn Phục bị thương thê thảm như vậy, còn thấy quỷ tướng chết trong tay Sở Hưu, trong lòng bọn họ cũng không chắc chắn.

Cho dù hai người bọn họ không trực tiếp giao thủ với Sở Hưu, nhưng có thể cảm nhận được áp lực cường đại từ y.

Lúc này Sở Hưu đã khôi phục chút tinh thần, y vươn tay, hồn tinh của quỷ tướng kia được y cất vào trong túi.

Đồng thời Sở Hưu cũng đưa mắt nhìn sang đám người Vũ Văn Phục, khóe miệng kéo lên thành một nụ cười lạnh lẽo tới mức khiến người khác kinh hãi: “Vẫn không đi? Vậy cũng tốt, không cần phải đi nữa!”

Khí thế là chuyện rất huyền diệu, ít nhất hiện tại Tư Không Đàm có thể cảm giác được trên người Sở Hưu có một loại khí thế khiến hắn sợ hãi.

Hắn không nghĩ rằng mình nhát mà cho rằng đối phương quá mạnh, thậm chí mạnh tới mức khiến hắn không còn dũng khí ra tay.

Vừa rồi không đi, cho nên bây giờ đã không đi được!

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sát khí, đám người này đã gây ra cho y không ít phiền toái, không giết bọn chúng, còn chờ tới lúc nào?

Vũ Văn Phục làm rất thành công, thành công khơi gợi sát ý của Sở Hưu.

Y đã muốn giết người, thường không lưu lại tới ngày hôm sau.

Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm mang theo đao ý cực mạnh chém ngang ra, luồng khí tức sắc bén đó khiến đám người kinh hãi không thôi.

Vũ Văn Phục hét lớn: “Tên Sở Hưu này đã cuồng vọng tới mức định đuổi tận giết tuyệt, bây giờ chúng ta không ra tay, còn đợi tới khi nào?”

Trần Cửu Long và Hướng Tưởng nhìn nhau, đặt Vũ Văn Phục đã trọng thương sang một bên, hai người lao thẳng về phía Sở Hưu.

Trần Cửu Long quanh người lấp lóe ánh kim nồng đậm, trong tiếng long ngâm kinh thiên động địa, thân thể hắn như hóa thành một con cực long, chém giết giữa bầu trời.

Một trảo đánh xuống, không ngờ hắn trực tiếp dùng thân thể đối phó với Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Sở Hưu, từng đợt đao mang chém tới người hắn, làm phát ra tiếng nổ vang, phong mang tứ tán.

Trần Cửu Long xuất thân từ chi phái Trấn Long Thần Tướng, cực kỳ am hiểu tu luyện thân thể.

Hơn nữa chi phái của hắn còn có bí thuật Hóa Long, thu được ba phần thần vận của Thương Long, cực kỳ thích hợp cận chiến.

Nhưng lúc này đối mặt với đao mang của Sở Hưu, Trần Cửu Long lại lập tức biến sắc.

Đao mang sắc bén tới cực hạn phá tan lân phiến do cương khí hóa thành quanh người hắn, chỉ trong chớp mắt đã đánh tới người.

“Hướng Tưởng!”

Trần Cửu Long hét lớn, Hướng Tưởng sau lưng hắn niết ấn quyết, ánh trăng chiếu lên người Trần Cửu Long, không ngờ thân thể hắn lập tức hóa thành trạng thái kỳ dị hư hư thật thật, nhảy vọt lên, như con du long đánh về phía Sở Hưu.

Thật ra hai chi phái Trấn Long Thần Tướng và Cổ Nguyệt Tôn Giả đã có liên hệ từ trước đây rất lâu.

Không riêng gì Trần Cửu Long và Hướng Tưởng là bạn tốt, từ mấy ngàn năm trước, sư tổ của bọn họ vẫn luôn là hảo hữu.

Chi phái Trấn Long Thần Tướng am hiểu luyện thể, chém giết cận chiến.

Còn chi phái Cổ Nguyệt Tôn Giả lại am hiểu các loại bí thuật, năng lực chiến đấu không mạnh.

Cho nên hai bên liên thủ, bổ trợ lẫn nhau, chiến lực tăng gấp bội.

Trần Cửu Long và Hướng Tưởng quen biết nhau từ nhỏ, lớn lên cạnh nhau, khi còn chưa ra hành tẩu giang hồ thì cùng nhau tu hành, lúc này giao chiến với Sở Hưu cũng cực kỳ ăn ý.

Nhìn thân hình Trần Cửu Long đánh tới, ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng.

Y chỉ tiêu hao lực lượng nguyên thần quá độ, lực lượng và nội tình của y vẫn còn thừa lại rất nhiều.

Nghênh tiếp Trần Cửu Long, Sở Hưu lại chém ra một đao, nhưng dưới ánh trăng gia trì, động tác của Trần Cửu Long như vặn vẹo quy tắc của khu vực này, không ngờ lại khiến lực lượng của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm thất bại.

"Đi chết đi!"

Trần Cửu Long quát lên chói tai, long trảo tỏa ra cương khí đỏ thẫm, xé rách hư không đánh tới.

Long Chiến Vu Dã, Kỳ Huyết Huyền Hoàng, đây là khí huyết sát cực hạn, thậm chí còn sắc bén hơn lưỡi đao!

Advertisement
';
Advertisement