Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chém ra, đao mang sắc bén tới cực hạn va chạm với chiêu kiếm kia, lập tức tạo thành một cơn bão khổng lồ, xông thẳng tới tận trời.
Vũ Văn Phục dùng máu tươi làm vật dẫn, truyền toàn bộ lực lượng của bản thân vào trường kiếm, dùng thân hóa kiếm, đã coi như thủ đoạn khá cực đoan trong giới kiếm tu.
Nhưng cho dù như vậy, lực lượng cỡ này vẫn không thể uy hiếp tới Sở Hưu.
“Tư Không Đàm! Ngươi còn không ra tay à? Mau dùng Thần Cơ Đại Trận của ngươi!”
Giọng nói của Vũ Văn Phục lại vang lên bên tai Tư Không Đàm, hắn cũng không còn cách nào, đành phải ra tay.
Khó khăn lắm hắn mới trở thành bằng hữu của Vũ Văn Phục, tham gia vào vòng bầu bạn của truyền nhân của Cổ Tôn, hôm nay lại cùng Vũ Văn Phục vây công Sở Hưu, xem như đã kết thù.
Lúc này không ra tay, ngoài đắc tội cả hai bên ra, bản thân chẳng được chút lợi lộc nào.
Sau khi Vũ Văn Phục dứt lời, quanh người Tư Không Đàm lập tức có từng điểm sáng nhấp nháy..
Nhìn kỹ lại, những điểm sáng này là từng trận bàn nho nhỏ, còn có một số loại binh khí.
Nhưng lúc này tất cả đều bị sợi xích cương khí điều động, tạo thành một trận thế kỳ diệu. Mà khởi nguồn của sợi xích cương khí kia chính là bản thân Tư Không Đàm.
Tư Không Đàm xuất thân dân dã, cho nên thời gian trước để tích lũy của cải và nội tình, ngoài võ đạo ra hắn còn am hiểu trận đạo, luyện khí vân vân.
Tuy không sánh bằng đại sư luyện khí hay đại sư trận đạo, nhưng những người đó lại không có võ đạo mạnh như hắn.
Vốn dĩ học nhiều thứ như vậy là tạp mà không tinh, nhưng Tư Không Đàm cũng coi là kỳ tài, hắn lại kết hợp những thứ linh tinh này thành một thể, phối hợp với võ đạo của mình sáng tạo ra Thần Cơ Đại Trận, trở thành đòn sát thủ của hắn.
Trận bàn chi chít chằng chịt cộng thêm một số binh khí hiển hiện, có trời mới biết rốt cuộc mấy năm gần đây Tư Không Đàm tích cóp được bao nhiêu.
Những thứ tạp nham trông chẳng liên quan tới nhau được hắn dùng bí pháp nối liền, không ngờ lực lượng lại liên kết tạo thành một đại trận quỷ dị, đánh về phía Sở Hưu!
Cùng lúc, ánh mắt Vũ Văn Phục lóe lên vẻ tàn nhẫn, khí huyết lại bộc phát quanh người, huyết kiếm hiển hiện, chỉ một khắc sau lưỡi kiếm sắc bén đã tới trước mặt Sở Hưu!
Sở Hưu nheo mắt, ma khí mãnh liệt bộc phát quanh người, như một lỗ đen điên cuồng hấp thu mọi lực lượng xung quanh.
Thân hình của y bắt đầu phình to, Pháp Thiên Tượng Địa được thi triển. Khoảnh khắc này Sở Hưu như ma thần tái thế, cực kỳ khủng khiếp.
Tay trái tát tới, lực lượng cường đại trực tiếp phá tan huyết kiếm huyết mang, thần binh trường kiếm trong tay Vũ Văn Phục xuất hiện một vết rạn, cuối cùng mở rộng, ầm ầm vỡ vụn. Bản thân hắn cũng bị cái tát này đánh bay, thân thể rạn nứt như đang vỡ vụn, máu tươi đổ ra khắp nơi.
Đồng thời, quyền phải của Sở Hưu đánh xuống, tiếng thùng thùng thùng vang lên, trận bàn binh khí gì đó đều bị quyền này của Sở Hưu đánh nổ.
Tuy Tư Không Đàm kịp thời thu tay lại, ngắt đứt liên hệ giữa mình và những thứ kia, nhưng hắn vẫn bị quyền phong quét bay, lăn dưới đất như hồ lô, bay ngược ra ngoài, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Không phải hắn bị thương, mà là tiếc của.
Chỗ trận bàn với binh khí đó không phải cương khí, hao tổn xong còn có thể khôi phục, đó là vốn liếng hắn tích lũy suốt mấy năm gần đây!
Kết quả hiện giờ tất cả đều bị hủy dưới tay Sở Hưu, vất vả cả trăm năm, chỉ một chiêu đã trở lại trước khi giàu có.
Tư Không Đàm khóc không ra nước mắt, thậm chí hiện tại hắn chỉ muốn bóp cổ Vũ Văn Phục.
Thần thông!
Đây chính là thần thông!
Ngay cả chí cường giả cảnh giới Võ Tiên cũng chưa chắc đã nắm giữ thần thông, kết quả một võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như Sở Hưu lại sử dụng thuần thục như vậy, đúng là ức hiếp người khác. Hai bên vốn không cùng trình độ, thế này còn đánh thế nào?
Sở Hưu cầm Phá Trận Tử đi tới, ánh mắt lóe lên sát ý.
Y không ép hỏi đối phương vì sao lại liều mạng với mình, đối với Sở Hưu thì chuyện này không quan trọng.
Vốn dĩ y đã chừa cho bọn họ một con đường sống nhưng Vũ Văn Phục kiên quyết liều mạng, muốn tử chiến với mình một phen, vậy mình cũng tác thành cho hắn.
Đã là giao chiến sinh tử, vậy phải có giác ngộ giao chiến sinh tử, không ai có thể ôm tâm lý may mắn.
Bất cứ ai có sát ý với Sở Hưu, Sở Hưu sẽ không buông tha cho hắn.
Sở Hưu không thể lấy ơn báo oán, nhưng lấy giết ngăn giết thì y làm được.
Thấy Sở Hưu đằng đằng sát khí xách đao đi tới, Tư Không Đàm cũng hoảng sợ, bộc phát chút lực lượng cuối cùng để bỏ trốn.
Không quản nổi bên Vũ Văn Phục.
Tên ngu ngốc này tự tìm đường chết chứ hắn còn chưa muốn chết cùng Vũ Văn Phục.
Đã tới thời khắc nguy cơ sinh tử, không thể lo nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng ngay lúc này một luồng khí tức khủng khiếp đột nhiên đánh tới, âm phong ào ào, tiếng gào thét thê lương vang lên khiến sắc trời cũng trở nên ảm đạm. Tiếng thần quỷ kêu gào vang vọng khắp thiên địa.
Hai mắt Tư Không Đàm lập tức sáng bừng lên, được cứu rồi!
Lúc này Vũ Văn Phục bị Sở Hưu đánh trọng thương vừa hộc máu vừa cười phá lên.
Trần Cửu Long và Hướng Tưởng tới sớm hơn dự liệu của hắn!
Thật ra không phải Trần Cửu Long và Hướng Tưởng tích cực, mà là kẻ đuổi sau lưng bọn họ quá mạnh, bọn họ không thể không tăng tốc.
Một bóng người vàng óng hình rồng bay lượn giữa không trung, còn mang theo một người, tốc độ nhanh chóng như sấm giật.
Với thị lực của Sở Hưu cũng chỉ thấy được lờ mờ, đối phương là một người cao to vóc dáng khôi ngô.
Còn người hắn dẫn theo là một thanh niên mặc nho bào màu trắng.
Đương nhiên chuyện này cũng không khiến Sở Hưu để ý mấy, lúc này ánh mắt y đang đặt trên người thứ ở sau lưng bọn họ.
Đó là một thứ cực kỳ khủng khiếp.
Chiều cao gần mười trượng, thân mặc chiến giáp màu đen, tay cầm yển nguyệt đao khổng lồ, trên lưỡi đao tỏa ra ánh sáng đỏ máu.
Quanh người nó không có máu thịt, chỉ có tầng tầng sương đen như thực thể, ngay cả gương mặt hắn cũng chỉ có đôi mắt đỏ tươi, tỏa ra ánh sáng đỏ khiến người khác sợ hãi.
Thứ này không phải người cũng không giống yêu quỷ, vì khí thế của nó quá cường đại, đã ngưng tụ thành thực thể. Thứ này khác hẳn yêu quỷ trong ấn tượng của Sở Hưu.
Nhưng trong Trung Châu, thứ này không phải yêu quỷ thì là gì?
Những nơi thứ đó đi qua, tất cả mọi thứ đều bị đồng hóa thành một loại lực lượng âm tà đến cực điểm nhưng lại không phải ma khí. Nói chính xác hơn, nó nên gọi là u minh quỷ khí.
Dọc con đường này, nó trực tiếp lưu lại một mảng quỷ vực kéo dài, ngay cả thiên địa nguyên khí cũng bị bài xích.
Trần Cửu Long đã bộc phát lực lượng mạnh nhất của mình, không ngừng lao tới. Không phải vì Vũ Văn Phục mà vì thứ đó quá khủng khiếp, nếu hắn chậm chân một chút thôi để nó bắt được, chi phái của hắn coi như tuyệt hậu.
Nhưng khi tới địa điểm ước định, hắn không thấy Sở Hưu đang kiệt sức, chỉ thấy Vũ Văn Phục và Tư Không Đàm đang nằm đó cực kỳ thê thảm. Chuyện này khiến hắn lập tức giật nảy mình, hình như mọi chuyện không giống như ước định của bọn họ.