Chương 1691 Hai vực chấn động 1
Hiện tại Nam Vực là nơi thị phi nên Sở Hưu không định ở lâu, nhưng trước khi đi, Sở Hưu cố ý hỏi Vương Dật Chi một câu, có muốn theo y về Đông Vực không.
Vương Dật Chi không hề suy nghĩ đã lập tức nói: “Cái mạng của tại hạ là đại nhân cứu, đại nhân cũng giúp ta báo mối huyết hải thâm thù, từ nay về sau thuộc hạ xin nghe lệnh đại nhân!”
Thương Thiên Lương ở bên cạnh truyền âm với giọng kỳ quái: “Ta rất ít khi thấy ngươi đích thân ra mặt mời chào, tiểu tử này có gì đặc biệt à?”
"Tiểu tử này là một nhân tài."
Thương Thiên Lương lắc đầu nói: “Ngoài tính cách bướng bỉnh một chút ra, không nhìn ra điểm gì là nhân tài.”
Sở Hưu mỉm cười đầy ẩn ý: “Thương thành chủ, đừng đặt bản thân lên người hắn. Một người sau khi bị đại phái đỉnh cao diệt môn mà còn không sụp đổ, ngược lại còn tu luyện tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, hơn nữa còn giết một đứa cháu trai của trưởng lão môn phái đối phương, năng lực như vậy đã coi là nhân tài rồi.”
Trước đó Sở Hưu không mấy khi chủ động mời chào người ở Đại La Thiên, thậm chí bên phía Thương Ngô Quận, đa số những người ở đó không phải tâm phúc của Sở Hưu, bọn họ chỉ có thể coi là võ giả của Hoàng Thiên Các.
Không phải Sở Hưu không để ý tới bọn họ mà chỉ vì y không tin.
Thuộc hạ mà Sở Hưu muốn, thực lực không phải quan trọng nhất. Quan trọng nhất là nghe lời.
Những người đó từng là người của Hoàng Thiên Các, Sở Hưu tự thấy mình còn chưa có mị lực lớn tới mức khiến bọn họ quên đi Hoàng Thiên Các, trung thành với mình.
Khi Sở Hưu trở về Đông Vực, toàn bộ Nam Vực đã sôi trào vì chuyện này.
Mấy năm gần đây, hay nên nói là mấy trăm năm qua, trên giang hồ chưa từng có chuyện một môn phái đỉnh cao truyền thừa trên vạn năm bị hủy diệt. Cực Lạc Ma Cung là môn phái đầu tiên, mà còn chết cực kỳ uất ức. Ngoài giới cao tầng như Nhan Bi Phong, những người còn lại đều chết trong tay các môn phái nhỏ bất nhập lưu.
Trong khu vực Nam Vực, số lượng môn phái nhỏ như vậy là nhiều nhất, lúc bình thường không mấy ai quan tâm tới bọn họ. Nhưng hôm nay bọn họ lại đột nhiên phát hiện, kiến nhiều có thể cắn chết voi, tuy chiến lực cao cấp của bọn họ thiếu hụt, nhưng liên kết lại vẫn rất khủng khiếp.
Đồng thời chuyện này cũng khiến bọn họ ghi nhớ một cái tên, Đông Vực, Sở Hưu!
Kiếm Châu Quận, Nam Vực, tông môn của Thiên Hạ Kiếm Tông được đặt trên một ngọn núi cao thẳng tắp, vô cùng hiểm trở, tên là Thông Thiên Kiếm Phong.
Lúc này trên đỉnh Thông Thiên Kiếm Phong, Mộ Bạch Sương ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn lão già trước mắt, trầm giọng nói: “Tông chủ, mấy ngày trước Cực Lạc Ma Cung bị diệt môn, là Thiên Ma Cung liên thủ với Sở Hưu của Đông Vực ra tay.”
Lão già trước mặt Mộ Bạch Sương rất bình thường, mái tóc màu xám tro không được chải chuốt cẩn thận, xõa ra tùy ý, có vẻ hơi lôi thôi. Trên người hắn cũng là bộ áo vải thô bình thường, trông càng phổ thông.
Thậm chí thân là kiếm khách, trong tay hắn lại chẳng hề có kiếm.
Lão già này chính là tông chủ của Thiên Hạ Kiếm Tông, cũng là người đứng đầu Tam Đại Kiếm Tôn, được tôn làm đệ nhất kiếm khách trong Đại La Thiên, Kiếm Tôn - La Sơn.
Hắn không có danh hiệu, Kiếm Tôn là Kiếm Tôn, chí tôn trong kiếm đạo, đệ nhất nhân trong kiếm đạo của Đại La Thiên hiện tại!
Rất nhiều người không thích ứng với cách nói chuyện của võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông, vì cách nói chuyện của bọn họ quá đơn giản, đơn giản tới mức khiến người ta giận sôi.
Sở Hưu liên thủ với Thiên Ma Cung diệt Cực Lạc Ma Cung, chuyện lớn như vậy, nếu là những tông môn khác báo cáo lên cấp trên chắc phải hết mấy trang giấy, chỉ hận không thể viết hết mọi chi tiết ra.
Còn tới chỗ Mộ Bạch Sương thì hay rồi, một câu là khái quát hết, chỉ có thời gian địa điểm nhân vật là đầy đủ.
Nhưng La Sơn trả lời càng đơn giản, chỉ có một chữ: “Ừ!”
Mộ Bạch Sương cũng không thấy có gì không đúng, chỉ nói với giọng không chút tình cảm: “Vậy kế hoạch mà chúng ta bố trí lúc trước để nhắm vào Đông Vực, có tiến hành tiếp không?”
La Sơn lắc đầu nói: “Không đánh nữa, lòng người đã tan tác rồi, còn đánh cái gì?
Hơn nữa chúng ta cũng không có thời gian để đánh, e là lần này Đại La Thần Cung sẽ mở cửa lựa chọn sớm.”
“Ồ? Vì sao?”
“Vì sắp không trấn áp được yêu quỷ nữa rồi.”
La Sơn đưa mắt nhìn về phương bắc, nói đầy ẩn ý: “Ngay mấy ngày trước, Đạo Tôn của Tam Thanh Điện truyền tin cho ta, nói đã có yêu quỷ trốn khỏi phạm vi Trung Châu, nhưng bị trận pháp phát giác, Tam Thanh Điện ra tay kịp thời, giết chết bọn chúng.
Năm trăm năm trước vị kia xuất hiện, các tông môn trong Đại La Thiên đã có hiệp nghị, tự nguyện đi vào Trung Châu, trấn áp yêu quỷ. Chúng ta tưởng đã không có việc gì.
Nhưng thực tế, hắn có mạnh hơn cũng chỉ có một mình, nhưng yêu quỷ lại quá nhiều.
Chuyện này là các tiền bối của chúng ta gây nghiệt, bây giờ đã tới phiên chúng ta phải trả lại.
Tuyển chọn mở Đại La Thần Cung, lại đưa một số người vào, chúng ta còn có thể cố được vài chục năm.”
Mộ Bạch Sương thần sắc lạnh lùng nói: “Chỉ là uống rượu độc giải khát mà thôi, chẳng lẽ không sợ người chết trong Trung Châu biến thành yêu quỷ à?
Muốn diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn, cách đơn giản nhất là phá hủy Đại La Thần Cung triệt để, cắt đứt liên hệ với tổ địa, quy tắc không gian thời gian dần dần khôi phục bình thường, thứ không nên xuất hiện như yêu quỷ đương nhiên cũng dần dần tiêu tán.”
La Sơn thở dài một tiếng nói: “Dù sao nơi đó cũng là tổ địa, là gốc rễ của chúng ta, sao có thể chặt đứt dễ dàng như vậy?”
“Nhưng ban đầu cũng chính chúng ta đã từ bỏ cơ hội cuối cùng để tự cứu, từ bỏ gốc rễ của mình.”
Lời nói của Mộ Bạch Sương cực kỳ lạnh lùng, cứ như đứng trên góc độ người xem nói chuyện, tuy thật ra hắn cũng là đời sau của những người này.
La Sơn lắc đầu nói: “Đại kiếp nạn còn chưa qua, dù sao cũng phải lưu lại đường lui cho mình. Ai cũng hiểu đạo lý này, chẳng lẽ Đạo Tôn của Tam Thanh Điện còn không hiểu? Thế Tôn của Thiên La Bảo Tự còn không biết?
Không thể cắt đứt căn nguyên tổ địa được, cho nên chỉ có thể phái từng người vào trong.
Ngươi chuẩn bị chút đi, bảo đệ tử Thiên Hạ Kiếm Tông ta chuẩn bị, sẵn sàng tiến vào Đại La Thần Cung.”
Mộ Bạch Sương cau mày nói: “Nếu đã tới mức sắp không trấn áp được yêu quỷ rồi, còn bảo bọn họ đi vào làm gì? Chịu chết à?”
La Sơn lạnh nhạt nói: “Chính vì vậy mới bảo bọn họ đi vào, một phần là trách nhiệm, một phần khác là cơ duyên.
Yêu quỷ bộc phát càng mạnh, lực lượng được tích lũy trong Đại La Thần Cung cũng càng lớn, ngươi với ta đều đi từ chỗ đó ra, chắc ngươi cũng biết.
Thiên Hạ Kiếm Tông ta có Tam Đại Kiếm Tôn, có thêm một người nữa cũng được.”
Mộ Bạch Sương im lặng một hồi, gật nhẹ đầu, đi xuống núi, chỉ để lại mình La Sơn nhìn về phương bắc, không biết suy nghĩ điều gì.
Chuyện bên Nam Vực đã không phải điều mà Sở Hưu quan tâm.
Chương 1692 Hai vực chấn động 2
Y vừa trở lại Đông Vực, Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các liên tục có người tới hỏi Sở Hưu chuyện liên quan tới Cực Lạc Ma Cung.
Ngoài một số chi tiết Sở Hưu không muốn để lộ, những chuyện khác thì bên Nam Vực đều biết, cho nên Sở Hưu cũng thuật lại sự tình cho Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Tông.
Sau khi nghe xong, người của Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các đều cảm thấy mê mang.
Trước đó bọn họ còn lo vạn nhất Nam Vực đánh tới thì bên mình phải phòng ngự ra sao, ứng phó như thế nào. Kết quả chỉ quay đi quay lại Sở Hưu đã xử lý một đại phái đỉnh cao của đối phương, chuyện này khiến bọn họ không biết nên kinh hãi hay nên vui mừng.
Đương nhiên, dù sao đây cũng là chuyện tốt.
Nam Vực thiếu mất một đại phái đỉnh cao, bên phía Đông Vực cũng bớt đi một uy hiếp.
Sau khi Sở Hưu trở lại Đông Vực, giao Vương Dật Chi cho đám người Thương Thiên Lương dạy bảo một chút, còn y thì bế quan.
Sau chuyến đi tới Cực Lạc Ma Cung, thật ra thu hoạch lớn nhất của Sở Hưu không phải tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã mà là viên Tạo Hóa Ma Chủng kia.
Thật ra truyền thừa của Cực Lạc Ma Cung rất mạnh, tuy không phải loại Ma đạo chính thống như Thiên Ma Cung, nhưng lại mở ra lối đi riêng, một con đường không thuộc về người trước.
Chỉ tiếc là đời sau không cố gắng dẫn tới trọng tâm võ đạo chân chính của Cực Lạc Ma Cung thất truyền, con đường của hậu bối cũng trở nên sai lệch.
Nhan Bi Phong cho rằng mình lĩnh ngộ được Tạo Hóa Ma Đạo chân chính, nhưng thực tế hắn cũng là kẻ đi sai đường.
Tạo hóa là tạo hóa, là con đường chưa từng có, hóa mục nát thành thần kỳ, biến không thể thành có thể.
Còn những ma thần hậu thiên mà Nhan Bi Phong sáng tạo lại là căn cứ theo cái đã cố, cố cưỡng ép chắp vá tạo thành. Tuy thiên phú của hắn thật sự rất xuất sắc, cho dù đi lầm đường nhưng cũng đạt được kết quả, nhưng đã hoàn toàn khác với nòng cốt của tạo hóa.
Cho nên dưới Tạo Hóa Ma Chủng thật sự, tất cả đều quy về hư vô, hoàn nguyên triệt để.
Tạo Hóa Ma Chủng được bản nguyên Ma đạo của Sở Hưu kích hoạt, Sở Hưu đã có thể luyện hóa như thường.
Đương nhiên đây là thủ đoạn gian lận, bình thường thì phải là võ giả Cực Lạc Ma Cung thật sự lĩnh ngộ nhập môn Tạo Hóa Ma Đạo, mới có thể luyện hóa Tạo Hóa Ma Chủng.
Nhưng theo lời Thiên Hồn, bản nguyên Ma đạo là lực lượng bản nguyên cơ bản nhất của một thế giới, là bản nguyên lực lượng của tất cả Ma đạo. Tạo Hóa Ma Đạo tuy cường đại nhưng vẫn nằm trong bản nguyên này.
Viên ma chủng kia tan chảy trong người Sở Hưu, như chất lỏng truyền vào người y.
Một khắc sau, ma khí quanh người Sở Hưu tản ra, ngưng tụ thành từng thứ hình dạng kỳ quái, có người, có thú, cuối cùng hóa thành lực lượng cực hàn trong thiên địa.
Địa phong thủy hỏa, ngũ hành luân chuyển.
Nhưng luồng ma khí này lại không hóa thành lực lượng thiên địa bình thường mà là các loại lực lượng cực âm như Địa Phủ, Âm Phong, Hoàng Tuyền, Minh Hỏa.
Tới cuối cùng, những lực lượng này ngưng tụ thành một, hợp thành một ma ảnh hư vô đáng sợ, như người mà không phải người, như thần mà không phải thần, thân thể tựa hư vô, nhưng mỗi khi đưa mắt nhìn sang lại thấy đối phương biến đổi thành hình dạng bất đồng.
Lực lượng tạo hóa, thiên biến vạn hóa.
Đây là Tạo Hóa Thiên Ma!
Sở Hưu thở dài một tiếng, Tạo Hóa Thiên Ma khủng khiếp sau lưng y cũng theo đó tiêu tán.
Lúc này Sở Hưu bỗng có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Y cần đi một con đường võ đạo khác hẳn Độc Cô Duy Ngã, nhưng thực tế truyền thừa trên người y có quá nhiều thứ liên quan tới Độc Cô Duy Ngã. Cho dù y có lĩnh ngộ của riêng mình nhưng vẫn không tránh được ảnh hưởng từ Độc Cô Duy Ngã.
Còn bây giờ lực lượng Tạo Hóa Thiên Ma này chắc chắn là thứ mà cả Độc Cô Duy Ngã cũng không nắm được.
Hạ giới vạn năm trước, võ đạo phồn vinh hưng thịnh, tuy không biết có chí cường giả cấp bậc Độc Cô Duy Ngã hay không, nhưng hiển nhiên Độc Cô Duy Ngã là người chứ không phải thần, có một số võ đạo thậm chí ngay cả hắn cũng chưa từng lĩnh ngộ.
Sau khi luyện hóa tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã và Tạo Hóa Ma Chủng, thực lực của Sở Hưu đã tăng lên tới mức nào, thậm chí chính y cũng không rõ. Có lẽ đã có thể sánh vai với cường giả cảnh giới Võ Tiên nhất trọng thiên?
Nhưng Sở Hưu lại không có cơ hội tìm một cường giả Võ Tiên nhất trọng thiên để thử đọ sức.
Võ Tiên nhất trọng thiên là giai đoạn thích ứng lực lượng, làm quen với lực lượng nhất trọng thiên. Cho nên sau sau đột phá tới nhất trọng thiên, tất cả các Võ Tiên sẽ tiếp tục ở lại trong tông môn hay tìm một nơi an toàn bế quan tu luyện, sau khi làm quen với lực lượng cảnh giới cũng thuận lợi bước vào nhị trọng thiên.
Cho nên Võ Tiên xuất hiện trên giang hồ, yếu nhất cũng là nhị trọng thiên.
Thật ra với lực lượng của Sở Hưu hiện tại, hoàn toàn có thể thử nghiệm xung kích cảnh giới Võ Tiên.
Nhưng nếu bế quan tu luyện cần tốn quá nhiều thời gian, một năm hai năm hay mười năm? Y chắc chắn mình có thể đạt tới cảnh giới Võ Tiên, nhưng không chắc chắn mình có thể đạt tới cảnh giới này trong thời gian ngắn.
Cho nên Sở Hưu định tìm một cơ hội, chờ thời cơ giúp y cách ‘thiên’ thật gần, sau đó lập tức đột phá, đạp lên trời, trở thành Võ Tiên.
Sau khi có tính toán này, Sở Hưu không tiếp tục bế quan mà định ra ngoài xem gần nhất Đông Vực và Nam Vực có chuyện gì không.
Nhưng sau khi y xuất quan, Mai Khinh Liên lại đi tới nói: “Tổng bộ Hoàng Thiên Các phái người đưa thư, Xung Thu Thủy bảo sau khi ngươi xuất quan thì mau trở lại, hình như có việc gấp cần tìm ngươi.”
Sở Hưu nhíu mày, chẳng lẽ Việt Nữ bắt đầu tấn công Đông Vực? Nhưng có tấn công cũng phải từ khu vực Nam Man chứ, sao bên phía y không nhận được tin?
Sở Hưu không nghĩ tiếp, trực tiếp tới tổng bộ Hoàng Thiên Các.
Trong tổng bộ Hoàng Thiên Các, Xung Thu Thủy lại gọi Lục Tam Kim tới, ba người ngồi đối diện.
Xung Thu Thủy nói thẳng vào điểm chính: “Lần này ta gọi ngươi tới, nguyên nhân rất đơn giản, Đạo Tôn của Tam Thanh Điện, Phật Chủ Thế Tôn của Thiên La Bảo Tự, Kiếm Tôn La Sơn của Thiên Hạ Kiếm Tông, các chí cường giả đứng đầu Đại La Thiên cùng đưa tin tới nói Đại La Thần Cung chuẩn bị mở cửa.”
Lục Tam Kim nghe vậy sắc mặt nghiêm nghị.
Sở Hưu cũng lộ vẻ nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Đại La Thần Cung mở cửa là có ý gì?”
Lục Tam Kim vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Sở Hưu, ngươi đã không biết gì sao còn ra vẻ nghiêm túc như vậy?
Xung Thu Thủy nói: “Suýt nữa thì quên mất, ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn. Xưa nay truyền nhân của Cổ Tôn không muốn tham gia tranh đoạt trong Đại La Thần Cung, sư phụ ngươi không nói với ngươi chuyện này cũng rất bình thường.
Chuyện này nói ra thì dài dòng, chắc ngươi cũng biết Đại La Thần Cung ở đâu phải không?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đương nhiên là biết. Đại La Thần Cung chính là cung điện trấp áp con đường chúng ta đi từ tổ địa tới Đại La Thiên, không thuộc bất cứ tông môn nào, do tất cả các môn phái ở Đại La Thiên cùng nhau trấn thủ.”
Chương 1693 Đại La Thần Cung
Xung Thu Thủy gật đầu nói: “Nói không sai, Đại La Thần Cung phải trấn áp con đường nối hai thế giới, cho nên lực lượng trong đó cực kỳ cường đại. Ngày trước khi xây dựng Đại La Thần Cung, các đại phái đã dốc hết bảo vật dưới đáy hòm của mình ra, lại thêm trong con đường nối hai giới, lực lượng quy tắc vặn vẹo ngưng đọng, cho nên chỉ cần đi vào Đại La Thần Cung tu luyện, lợi ích vượt ngoài tưởng tượng.”
Xung Thu Thủy trầm giọng nói: “Vạn năm qua, chỉ cần là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong đi vào Đại La Thần Cung tu luyện, chắc chắn sẽ thành Võ Tiên!”
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Sở Hưu giật thót.
Xung Thu Thủy tiếp tục nói: “Nhưng Đại La Thần Cung tồn tại chủ yếu là để trấn áp con đường nối hai thế giới, không phải để võ giả Đại La Thiên tu luyện. Chỉ khi nào lực lượng trong đó đầy tràn mới mở cửa một lần, cho nên thời điểm mở cửa không cố định. Có thể bảy tám chục năm mở cửa một lần, cũng có thể kéo dài tới trăm năm.
Lần này không biết vì sao mới cách lần mở cửa trước có năm trăm năm mà lại mở ra lần nữa.
Các đại phái và một số cường giả tán tu, chỉ cần qua được kiểm tra là có thể đi vào trong tranh đoạt. Bên phía Hoàng Thiên Các, ngươi và Lục Tam Kim cũng nên đi vào, cho nên ta cũng phải nói với các ngươi chuyện trong đó, bao gồm quy tắc và... nguy hiểm!”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Tranh đoạt trong Đại La Thần Cung rất nguy hiểm?”
“Tương đối nguy hiểm!”
Xung Thu Thủy thở dài một tiếng nói: “Mỗi lần, số người có thể vào Đại La Thần Cung tu luyện lại khác nhau, lần này có sáu vị trí, xem như tương đối nhiều.
Nhưng ngươi có biết bao nhiêu người tham gia tranh đoạt không? Đại phái tiểu phái, tán tu, còn có truyền nhân của Cổ Tôn lẻ tẻ, tổng cộng phải hơn nghìn người.
Hơn nghìn người này yếu nhất cũng có thực lực cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, sau khi tranh đoạt kết thúc, số người sống sót được phân nửa đã là không tệ. Cơ duyên trở thành Võ Tiên, đây không phải tranh đoạt, nói chính xác hơn phải là chém giết!”
Có vẻ như Xung Thu Thủy nghĩ tới ký ức không tốt, hắn lắc đầu nói: “Bây giờ ta giảng giải quy tắc cho các ngươi.
Khu vực xung quanh Đại La Thần Cung rất lớn, nằm chính giữa Đại La Thiên. Nơi đó được gọi là Trung Châu, các ngươi sẽ phải tranh đoạt trong Trung Châu.
Đến lúc đó sẽ có người phát cho mỗi người các ngươi một tấm lệnh bài. Mỗi người một tấm, không có bất cứ hạn chế gì, ai cũng có thể cướp lệnh bài của đối phương. Một tháng sau tập hợp trước cửa Đại La Thần Cung, sáu người lấy được nhiều lệnh bài nhất có thể đi vào Đại La Thần Cung tu luyện.”
Sở Hưu khẽ nhíu mày, đây là thủ đoạn dưỡng cổ, đám người Đại La Thiên đúng là độc ác.
Xung Thu Thủy tiếp tục nói: “Đương nhiên ngoài chém giết lẫn nhau tranh đoạt lệnh bài ra, còn một cách khác có thể giúp ngươi bộc lộ tài năng. Đó là giết yêu quỷ, nhận được hồn tinh, một cân hồn tinh tương đương với một tấm lệnh bài.”
Nói đến đây, Xung Thu Thủy thần sắc nghiêm nghị nói: “Các ngươi phải nhớ kỹ những gì ta nói với các ngươi lúc này. Trong khi tranh đoạt ở Trung Châu, nguy hiểm nhất không chỉ là người, mà còn có yêu quỷ.
Có lẽ các ngươi chưa từng nghe tới yêu quỷ. Cái gọi là yêu quỷ thực chất là một thứ không nên tồn tại trên đời, chỉ tồn tại trong Trung Châu.
Ngày trước chúng ta từ tổ địa tới Đại La Thiên là đi xuyên qua hai thế giới.
Trong đó, người của những đại phái chúng ta đương nhiên có thủ đoạn đối phó với cơn bão không gian khi xuyên qua hai thế giới.
Nhưng còn một số người hay các tông môn phụ thuộc, tôi tớ đi theo vân vân. Bọn họ cũng đi xuyên không gian cùng.
Phòng hộ của bọn họ không chắc chắn bằng, kết quả trên đường có không ít người chết.
Bình thường thì người chết hồn cũng tan, trừ phi có một số bí pháp đặc biệt có thể lưu giữ chân linh nguyên thần, có vậy mới lưu lại chút sinh cơ.
Nhưng yêu quỷ lại khác, bọn chúng giống người mà không phải người, như yêu mà không phải yêu, tựa quỷ mà không phải quỷ.
Khi bọn họ vẫn lạc trong con đường nối hai thế giới, do không gian thời gian thậm chí quy tắc của nơi đó cũng bị vặn vẹo biến đổi, cho nên những người vốn nên hồn phi phách tán lại biến thành yêu quỷ.
Lúc đầu các Đào Tiềm Minh còn không chú ý, nhưng trong một lần tranh đoạt ở Đại La Thần Cung chết tới chín phần mười số người, bọn họ mới phát hiện ra sự đáng sợ của yêu quỷ.
Hơn nữa quy tắc ở Trung Châu bị vặn vẹo, khi tham gia tranh đoạt Đại La Thần Cung chắc chắn sẽ có tổn thất. Người đã chết sau một thời gian cũng hóa thành yêu quỷ, cho nên dần dần yêu quỷ ở nơi đó càng ngày càng nhiều. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, yêu quỷ cũng có thể trở nên mạnh mẽ, hiện giờ đã trở thành một mối họa lớn của Trung Châu. Chẳng qua có trận pháp ngăn cản nên không có yêu quỷ nào trốn thoát.
Mỗi lần tranh đoạt Đại La Thiên, thật ra cũng là làm suy yếu đám yêu quỷ này, cho nên mới tính hồn tinh của bọn chúng vào thành tích bản thân.
Trong lịch sử có vài người không muốn giết đồng bọn, cho nên chém giết yêu
quỷ trong Trung Châu, chỉ dựa vào hồn tinh đã đạt được tư cách đi vào Đại La Thần Cung.”
“Vậy rốt cuộc yêu quỷ là thứ gì? Khó đối phó lắm sao?” Sở Hưu hỏi.
Xung Thu Thủy gãi đầu một cái, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Khó mà nói chính xác được, nằm giữa nguyên thần và thực thể, bọn chúng có thể chuyển đổi qua lại giữa hai dạng này. Quan trọng là bọn chúng được sinh ra vì quy tắc ở Trung Châu vặn vẹo, có thể tạo ra đủ loại ảo ảnh. Nói chính xác hơn nó không phải ảo ảnh mà là vừa thật vừa giả. Ngươi nhất định phải tìm được bản thể của bọn chúng mới có thể giết chết bọn chúng.
Hơn nữa thủ đoạn của yêu quỷ cực kỳ quỷ dị, thậm chí có thể vô thanh vô tức thẩm thấu vào đáy lòng ngươi, lặng lẽ giết chết ngươi.
Đừng tưởng những thứ đó dễ đối phó, giết chết một tên yêu quỷ tốn công không kém gì cướp đoạt lệnh bài trong tay võ giả cùng cấp.
Cho nên các phải nhớ một điều, sau khi tiến vào phạm vi Trung Châu, đừng nên tin vào con mắt mình, cũng đừng tin vào linh giác của bản thân.”
Lục Tam Kim không nhịn được hỏi: “Thế còn gì tin được? Như vậy chẳng hóa thành mù lòa à?”
Xung Thu Thủy chỉ vào lồng ngực mình nói: “Tin tưởng vào tâm của mình, mắt ngươi thấy có thể là giả, linh giác ngươi cảm ứng cũng có thể là ảo giác, chỉ có bản tâm của ngươi mới có thể xác định thật giả.”
Lục Tam Kim gật nhẹ đầu, nhưng hắn vẫn không hiểu.
Đương nhiên hiểu hay không cũng không sao, Lục Tam Kim đi vào đó chủ yếu là để rèn luyện, hắn rất tự tin đối với thực lực của bản thân.
Tổng cộng chỉ có sáu chỗ, dù sao cũng không tới phiên hắn.
Sở Hưu đột nhiên hỏi: “Các chủ, có phải năm xưa ngươi cũng từng vào đó không? Ngươi xếp hạng bao nhiêu?”
Sắc mặt Xung Thu Thủy bỗng trở nên rất tệ, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Ta vào Đại La Thần Cung là lần gần nhất. Khi đó ta mới vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, làm gì có thứ hạng gì?”
Tuy Xung Thu Thủy không nói tỉ mỉ, nhưng Sở Hưu có thể cảm giác được chắc chắn trong trận tranh đoạt Đại La Thần Cung đó hắn bị người khác đánh bại, nếu không sắc mặt hắn đã chẳng khó coi như vậy.
Xung Thu Thủy vung tay lên nói: “Được rồi, cái này không quan trọng. À, sau khi vào trong ngoài yêu quỷ ra, có thể các ngươi còn phải đối mặt với chí cường giả cảnh giới Võ Tiên.”
Lục Tam Kim giật mình: “Đã đạt tới cảnh giới Võ Tiên rồi sao còn vào trong đó? Như vậy không công bằng.”
Xung Thu Thủy nói: “Theo lý thuyết thì đương nhiên không được rồi,
Nhưng có một số người có năng lực bước vào cảnh giới Võ Tiên nhưng lại cố kiềm tu vi, không để bản thân đột phát, sau khi bước vào Trung Châu mới đột phá, có ý đồ chiếm lợi thế về mặt cảnh giới.
Lần nào cũng có người như vậy, cùng cảnh giới Võ Tiên đi vào Đại La Thần Cung tu luyện, thực lực của bọn họ sẽ trực tiếp vượt qua nhất trọng thiên và nhị trọng thiên, đạt tới tam trọng thiên, có thể tiết kiệm không ít thời gian.”
Chương 1694 Tập trung tại Trung Châu 1
Đã là quy tắc thì sẽ có sơ hở để luồn lách, huống chi là ở Đại La Thần Cung.
Đại La Thần Cung không thuộc về bất cứ ai mà thuộc về toàn bộ Đại La Thiên, cho nên rất nhiều người biết sơ hở này nhưng không ai cấm đoán.
Ngươi có thể luồn lách qua sơ hở này hắn cũng có thể. Chỉ cần là võ giả xuất thân đại phái đều có thể lách qua sơ hở này, điểm khác biệt chỉ là tông môn của ngươi có võ giả sắp đạt tới cảnh giới Võ Tiên mà vẫn cố kiềm chế không.
Xung Thu Thủy trầm giọng nói: “Ta đã nói hết những gì cần nói. Sau khi tới khu vực Trung Châu, tất cả mọi người bị dịch chuyển ngẫu nhiên, không ai giúp được ai. Có lẽ các ngươi sẽ tình cờ gặp được nhau.
Cho nên việc các ngươi có thể làm là thật cẩn thận, thà không cướp được lệnh bài hay hồn tinh chứ tuyệt đối không thể gặp bất trắc gì.”
Lục Tam Kim gật nhẹ đầu, lúc này Sở Hưu lại đột nhiên hỏi: “Các chủ, có hạn chế số người của các thế lực đi vào Trung Châu hay không?”
Xung Thu Thủy cau mày nói: “Số người thì không hạn chế, chỉ cần trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần và Thiên Địa Thông Huyền là được.
Ngươi muốn dẫn thuộc hạ của ngươi vào? Ý tưởng thì hay đấy, nhưng ta khuyên ngươi nên tính toán cẩn thận rồi hẵng làm.
Đám thuộc hạ của ngươi đều có thực lực không tệ, cho dù không đi vào Đại La Thần Cung tu luyện, chỉ rèn luyện ở Trung Châu cũng có thu hoạch rồi.
Nhưng ngươi phải biết tỷ lệ tử vong ở nơi đó thậm chí vượt quá năm phần mười. Mất đi một người thôi cũng là tổn thất đối với ngươi rồi.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Nếu vậy thì không thành vấn đề, sống chết có số, giàu sang nhờ trời.
Đi vào Trung Châu là một cơ hội, một cơ hội mà mấy chục năm thậm chí hơn trăm năm mới xuất hiện một lần. Ta sẽ báo cho bọn họ chuyện này, để bọn họ tự lựa chọn là được.”
Xung Thu Thủy gật đầu nói: “Vậy thì tốt, một tháng sau Trung Châu mới mở cửa. Hai mươi ngày nữa ngươi dẫn người tới tổng bộ Hoàng Thiên Các tập trung là được.”
Nói xong Xung Thu Thủy lại nhìn sang Lục Tam Kim: “Tiểu tử, thời gian tới đây ta sẽ mở Thiên Hoàng Cảnh, dùng nguyên khí trong đó rèn luyện thân thể giúp ngươi, để ngươi bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.”
Lục Tam Kim kinh ngạc, vội vàng nói: “Nhưng các chủ, chỉ có các chủ mới được đi vào Thiên Hoàng Cảnh...”
Xung Thu Thủy xua tay nói: “Được rồi, không cần nhiều lời, ta hao phí nguyên khí trong Thiên Hoàng Cảnh cũng không thể khiến tu vi tăng thêm một trọng thiên, nhưng lại có thể đảm bảo cho ngươi bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà đi vào Trung Châu, cơ bản là đưa đồ ăn với đánh cược vận may.
Dù sao ngươi cũng là người thừa kế của Hoàng Thiên Các ta, ta không thể để ngươi vừa đi vào đã bị người khác xử lý được.’
Trong khi Hoàng Thiên Các chuẩn bị, Sở Hưu cũng về tới Thương Ngô Quận, gọi tất cả mọi người rời khỏi mật thất bế quan, gọi cả Trần Thanh Đế, thuật lại mọi chuyện cho bọn họ.
Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu trầm giọng nói: “Lần này Đại La Thần Cung mở cửa, tuy chỉ có sáu vị trí nhưng chỉ cần đi vào khu vực Trung Châu tu luyện là có thể tăng cường tu vi, cho nên đây là một cơ duyên.
Nhưng theo lời Xung Thu Thủy, chuyện này cũng cực kỳ nguy hiểm, tỷ lệ tử vong hơn năm phần mười. Trong đó tập trung toàn bộ cao thủ ở Đại La Thiên, còn có yêu quỷ khó tả nhưng cực kỳ đáng sợ kia.
Tuy các ngươi đều là người của ta, nhưng trong chuyện này ta không muốn quyết định thay các ngươi. Cho nên chư vị, các ngươi ai muốn đi thì cùng ta tới Hoàng Thiên Các.”
Trần Thanh Đế hai mắt sáng bừng lên nói: “Không cần nói, chắc chắn ta sẽ tham gia.”
Thương Thiên Lương và Ngụy Thư Nhai đưa mắt nhìn nhau, đồng thời lên tiếng: “Chúng ta cũng đi.”
Thương Thiên Lương và Ngụy Thư Nhai đều là người có hy vọng bước vào cảnh giới Võ Tiên, huống chi với kinh nghiệm của bọn họ, chuyện chém giết đấu đá cỡ này còn chưa lọt mắt.
Lục Giang Hà cũng cười khà khà nói: “Hỗn chiến cỡ lớn, ta thích.”
Lã Phụng Tiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta không hứng thú gì với chuyện chém giết tranh đoạt, nhưng yêu quỷ kia rất thú vị, ta muốn vào xem.
Huống chi tuy trong đó là dịch chuyển ngẫu nhiên, nhưng vạn nhất may mắn gặp được Sở huynh hay mọi người, ta cũng có thể giúp một tay.”
Mai Khinh Liên híp mắt nói: “Ngươi nói yêu quỷ kia hư hư thật thật, am hiểu đột nhập vào nội tâm của võ giả? Thật thú vị, ta của muốn tới xem.”
Mọi người ở đây đều gật đầu đáp ứng, cuối cùng Chử Vô Kỵ lại ngồi phịch xuống ghế, cười khà khà nói: “Các ngươi đi cả đi, ta không tham gia trò chơi này. Ta ở lại giữ nhà cho các ngươi.”
Thấy mọi người lựa chọn như vậy, Sở Hưu cũng gật nhẹ đầu, chuyện này không khác lắm so với y tưởng tượng, trừ Chử Vô Kỵ, những người khác đều chọn tham gia.
Chử Vô Kỵ không tham gia không phải vì hắn sợ chết mà là hắn không có nhiều chấp niệm về lực lượng như những người khác, hắn là người rất dễ thỏa mãn.
Trước đó Ẩn Ma cần Chử Vô Kỵ làm lực lượng nòng cốt, cho nên hắn không dám lười biếng.
Còn bây giờ Sở Hưu đã trở thành giáo chủ của Côn Luân Ma Giáo, có vô số cao thủ dưới trướng, hắn cũng không phải lo nghĩ nhiều, chuyện tu luyện cứ thuận theo tự nhiên là được.
Huống chi hắn chỉ có cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, trong cùng cấp độ tuy không yếu nhưng không có đòn sát thủ như Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Mai Khinh Liên, có đi vào cũng rất nguy hiểm, được không bù nổi mất.
Sau khi quyết định, Sở Hưu bảo mọi người chuẩn bị, hai mươi ngày sau tập trung ở Hoàng Thiên Các.
Xung Thu Thủy thật sự không ngờ Sở Hưu lại dẫn người nhiều người tới đây như vậy.
Đám người này đúng là chỉ cần lực lượng không cần mạng sống. Sau khi tranh đoạt ở Đại La Thần Cung kết thúc, trong số bọn họ có một nửa số người trở về được đã là không tệ rồi.
Phải biết bên phía Hoàng Thiên Các chỉ đưa đi có ba người, ngoài Lục Tam Kim còn một người là Giải Anh Tông, hắn cũng cực kỳ cố chấp đối với lực lượng.
Người cuối cùng là một trưởng lão chấp sự tuổi tác không lớn, cũng đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Có ba người này là đủ, nhiều người tham gia hơn vạn nhất tổn thất quá lớn, với nội tình của Hoàng Thiên Các hiện tại, Xung Thu Thủy không chấp nhận nổi.
Sau khi mọi người tập hợp, tất cả đi thẳng tới Trung Châu.
Nằm ở chính giữa Đại La Thiên, toàn bộ Trung Châu đều được bao phủ bởi trận pháp.
Thật ra ban đầu Đại La Thiên không có khái niệm Trung Châu, chỉ có Đại La Thần Cung.
Nhưng sau khi phát hiện ra sự tồn tại của yêu quỷ, hơn nữa Đại La Thiên không thể diệt trừ triệt để yêu quỷ, đành phải bố trí trận pháp bên ngoài,ngăn cản yêu quỷ ra ngoài gây họa cho Đại La Thiên.
Mấy ngàn năm qua đi, yêu quỷ từ từ lớn mạnh, trận pháp cũng dần dần được bố trí thêm, tạo thành một khu vực khổng lồ. Nơi này chính là Trung Châu, theo lời xuất, thậm chí diện tích của nó phải tương đương với hai quận ở Đông Vực.
Khi đám người Sở Hưu tới Trung Châu, nơi đây đã đầy những võ giả, đa số là các tán tu.
Chương 1695 Tập trung tại Trung Châu 2
Đại La Thần Cung mở cửa, đây là cơ hội lớn đối với các đại phái Đông Vực, cũng là cơ hội cho các võ giả tán tu. Cho dù trong đó có nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, bọn họ vẫn muốn mạo hiểu.
Bên phía Đông Vực, người của Lăng Tiêu Tông và Hàn Giang Thành đều đã tới.
Bên phía Lăng Tiêu Tông có tận hai mươi người, dù sao Lăng Tiêu Tông có nội tình thâm hậu, trong hai mươi người này chỉ cần một nửa nhận được cơ duyên trong Trung Châu, vậy cũng là hạt giống Võ Tiên trong tương lai.
Trong hai mươi người này đương nhiên có cả Hiên Viên Vô Song.
Lúc này, Hiên Viên Vô Song thấy Sở Hưu, ánh mắt như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống y.
Nhờ ơn mấy câu nói lúc trước của Sở Hưu, Hiên Viên Vô Song bị Tần Bách Nguyên phạt nặng, chỉ tiếc ngọc không mài thì chẳng thành bảo vật. Thậm chí Tần Bách Nguyên nói thẳng với hắn, nếu hắn không thể khống chế tâm trạng của bản thân, rất có thể Lăng Tiêu Tông sẽ đổi người thừa kế.
Người thừa kế đời tiếp theo của Lăng Tiêu Tông có thể không bình thường, nhưng không thể hành động theo cảm tính, không thể quyết định điều động tông môn theo hỉ nộ yêu ghét của bản thân.
Cho nên lần này Hiên Viên Vô Song đã rút kinh nghiệm, cho dù hắn chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Sở Hưu, nhưng vẫn cố nén giận, không dám nói thêm một câu.
Nhìn bộ dáng Hiên Viên Vô Song, Sở Hưu bĩu môi khinh thường.
Ai nói tính cách Hiên Viên Vô Song trời sinh như vậy? Chẳng qua là thói quen, thiếu đòn roi mà thôi. Tới giờ bị phạt hai lần, Hiên Viên Vô Song đã ngoan ngoãn hẳn ra.
Bên phía Đông Vực, Hàn Giang Thành ít người nhất, chỉ có hai.
Thậm chí Diệp Duy Không cũng không tự tới, có lẽ đang dưỡng thương trong Hàn Giang Thành.
Lúc này Sở Hưu đang quan sát người của các vực khác.
Người của Nam Vực thì Sở Hưu nhận ra gần hết, có không ít người của đại phái tới đây, trong đó Thiên Hạ Kiếm Tông đông người nhất, Đại Thiên Môn ít người nhất.
Bên phía Bắc Vực, chỉ riêng Tam Thanh Điện đã có nhân số vượt qua toàn bộ Nam Vực, hơn nữa còn có các chi phái khác của Đạo môn như Huyền Thiên Cảnh, Linh Bảo Quan. Mỗi võ giả đứng đó đều có đạo uẩn nở rộ quanh người, cực kỳ nổi bật.
Còn bên phái Tây Vực lại chia rõ thành hai phe, một là Thiên La Bảo Tự, hai là Phạm Giáo.
Hòa thượng của Thiên La Bảo Tự có khí tức rất giống Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện ở hạ giới. Đương nhiên đây cũng là chuyện bình thường, vì hai môn phái ở hạ giới chính là truyền thừa mà Thiên La Bảo Tự lưu lại.
Còn đám người Phạm Giáo lại có khí tức kỳ quái, đủ loại lực lượng khác biệt tập trung với nhau.
Võ đạo truyền thừa của Phạm Giáo rất đông đảo, Tam Đại Điện, mười mấy thần cung, cũng đại biểu cho mấy chục loại truyền thừa võ đạo, mỗi loại đều cực kỳ bất phàm.
Bên phía Phạm Giáo, Tân Già La chăm chú quan sát Sở Hưu giữa đám người, ánh mắt lộ vẻ âm độc.
Hiện tại hắn đã không phải cung chủ Thái Dương Thần Cung mà là điện chủ Vishnu Điện.
Điện chủ đời trước viên tịch quá nhanh, cho dù hắn còn chưa bước vào cảnh giới Võ Tiên nhưng chỉ có thể vội vội vàng vàng tiếp nhận chức vị này.
Cho nên thời gian vừa qua Tân Già La rất bận rộn, bận tiếp nhận đủ loại sự vụ của Vishnu Điện, bận củng cố quyền lực của bản thân trong Phạm Giáo, không còn thời gian rảnh rỗi để ý tới Sở Hưu.
Nhưng hắn không muốn để ý tới Sở Hưu, ai ngờ thanh danh của Sở Hưu lại chủ động lan tới lỗ tai hắn.
Không ngờ kẻ này lại liên thủ với Thiên Ma Cung, tiêu diệt Cực Lạc Ma Cung. Chuyện này khiến Tân Già La kinh hãi tới khó tả.
Theo hắn thấy, Cực Lạc Ma Cung là mình kéo tới đối phó với Sở Hưu, cho nên hắn vô thức cho rằng Cực Lạc Ma Cung bị diệt cũng có quan hệ nhân quả với hắn. Nếu mình bỏ mặc chuyện này, nhân quả dây dưa, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới tâm cảnh của bản thân.
Cho nên trong lần tranh đoạt Đại La Thần Cung này, bất luận là chuyện Ma Lợi Kha hay chuyện Cực Lạc Ma Cung, tất cả những nhân quả này sớm muộn gì hắn cũng phải tính với Sở Hưu!
Có thể nói Đại La Thần Cung mở cửa là buổi lễ lớn cho giới võ đạo, còn là buổi lễ lớn liên quan tới toàn bộ Đại La Thiên.
Sau khi các đại phái ở tứ vực đông tây nam bắc và một số cường giả tán tu tụ tập đông đủ, khu vực biên giới Trung Châu đã rất sôi nổi.
Tuy đi vào Trung Châu mang ý nghĩa ngươi phải đối mặt với chém giết không ngừng nghỉ.
Nhưng không ai muốn từ bỏ kỳ ngộ trong đó.
Cho nên dẫu có biết tham gia tranh đoạt Đại La Thần Cung có tỷ lệ tử vong cực ao, nhưng không mấy ai chịu từ bỏ cơ hội này.
Đối với các võ giả tu luyện tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần và cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, theo đuổi lực lượng là điều mà bọn họ vĩnh viễn không thể buông bỏ.
Khoảng nửa ngày sau, giữa trưa..
Bên phía Đạo môn, đạo uẩn vô tận bay lên không trung, tạo thành vô số đóa tường vân sương tím trên không trung, bao phủ trên đỉnh đầu mọi người.
Âm dương nhị khí lượn vòng trên không, nâng một thân hình bao phủ bởi đạo uẩn.
Vị này chính là Đạo Tôn của Tam Thanh Điện, là đệ nhất nhất trong Đạo môn của Đại La Thiên!
“Đại La Thần Cung mở cửa, trong vòng một tháng sinh tử theo mệnh trời, cơ duyên nhờ bản thân. Chư vị, mời vào.”
Sau lời nói già nua của Đạo Tôn, cây phất trần trong tay hắn vung nhẹ, chớp mắt sau trên đại trận phủ kín Trung Châu đã lóe lên một luồng sáng rực rỡ, xông thẳng tới chân trời.
Trước mắt mọi người, một cánh cửa ánh sáng mở ra, vài lão đạo sĩ Tam Thanh Điện đứng đó giữ trật tự. Mỗi người đi vào được cấp một tấm lệnh bài.
Đại La Thần Cung là của chung tất cả các tông môn, nhưng đại đa số trận pháp bên ngoài Trung Châu là do Tam Thanh chế tạo, cho nên mỗi lần Đại La Thần Cung mở cửa, hầu như đều do đạo sĩ của Tam Thanh Điện chủ trì.
Đương nhiên còn một nguyên nhân là do thực lực cường đại của Tam Thanh Điện, có thể đè ép tất cả các cường giả tại đây.
Bằng không các đại phái của bốn vực vốn có rất nhiều ân ân oán oán, cường giả tán tu kiêu ngạo không chịu nghe lời, truyền nhân của Cổ Tôn ngạo nghễ bá đạo. Những người này tập trung lại một nơi, nếu không có thế lực lớn như Tam Thanh Điện ra mặt chủ trì, e rằng còn chưa vào Trung Châu tham gia tranh đoạt, chính bọn họ đã đánh nhau gần chết.
Sở Hưu hạ giọng truyền âm cho đám người Lã Phụng Tiên: “Sau khi vào Trung Châu không cần phải cậy mạnh. Đại La Thiên có vô số cường giả, còn có người định bước vào cảnh giới Võ Tiên trong đó. Đánh không lại thì trực tiếp bỏ chạy là được, không mất mặt.”
Người khác còn chưa kịp nói gì, Lục Giang Hà đã ngạo nghễ nói: “Yên tân, nếu nói tới bản lĩnh chạy trốn thì bản tôn xưa nay không sợ ai!”
Hắn nói xong câu này, ngay cả đám người Hoàng Thiên Các như Lục Tam Kim cũng kinh ngạc nhìn Lục Giang Hà!
Đây là chuyện đáng kiêu ngạo hay sao?
Mai Khinh Liên trực tiếp che mặt đứng sau lưng Sở Hưu, không muốn ở cạnh cái tên mất mặt này.