Chương 1231 Người người nổi giận 2
Hạng Võ ngoài miệng thì nói vậy, nhưng khi chưởng quầy đưa một khay chuối tiêu nướng lên, hắn lập tức nhét một quả vào miệng, nuốt xong mới hừ lạnh nói: “Không phải tên tiểu tử Hạng Xung kia thì là ai.
Lên làm thái tử thì nghĩ mình leo lên trời rồi à, còn dám cài người vào Tây Lăng Quân của ta. Nếu không nể mặt bệ hạ, ta đã sớm chặt gãy cái đinh kia rồi. Một võ giả cảnh giới Chân Đan cũng dám tới địa bàn của ông đây đòi chia quyền?”
Sở Hưu vuốt cằm, có vẻ như mình phải báo cho những võ giả Thương Thành một tiếng, tốt nhất khi tranh quyền đoạt lợi phải cố hết sức phòng ngừa trêu chọc tới mấy vị đại tướng quân của Trấn Quốc Ngũ Quân như Hạng Võ. Đám người này đều không phải loại dễ chọc.
Ví dụ như Hạng Võ, sức chiến đấu của hắn đã đến mức có thể hò hét cùng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, còn võ giả Thương Thành yếu hơn những võ giả cùng cấp một chút. Nếu Hạng Võ thật sự nổi giận xuất thủ, e là bọn họ không tiếp nổi ba chiêu.
Sở Hưu đưa cho Hạng Võ một chén trà nói: “Ta cũng nghe nói chuyện này. Quan mới nhậm chức ai chẳng đốt tới ba cây đuốc, nói gì tới leo lên chức thái tử. Đương nhiên hắn cũng muốn có chút thành tích rồi.”
Hạng Võ cười lạnh nói: “Muốn có thành tích nên quay sang cướp lợi ích của chúng ta? Quả nhiên đám hoàng tộc Hạng gia không ai là người tốt, chỉ là loại chỉ biết tranh quyền đoạt lợi!”
Sắc mặt Sở Hưu thoáng chút cổ quái, vị hầu gia này tức đến chập mạch rồi? Hình như hắn quên chính mình cũng là người trong hoàng tộc Hạng thị.
Hạng Võ mắng xong câu đó mới nghĩ ra, lại buồn bực nhét một quả chuối vào trong miệng.
Sở Hưu hỏi: “Vậy bây giờ hầu gia định làm thế nào?”?
Hạng Võ buồn bực nói: “Còn làm thế nào nữa? Có cách nào chứ!
Hạng Xung vừa được lập thành thái tử, bệ hạ đã như thế kia rồi, không thể phế đi lập lại lần nữa. Ta tới gây sự với hắn cũng chỉ là tạo thêm phiền toái cho bệ hạ, đành phải chịu thôi.”
Ánh mắt Sở Hưu thoáng hiện sắc thái lạ: “Vậy bên phía Bắc Cung địa tướng quân và Cung Phụng Đường của hoàng thất, cũng nhịn được?”
Hạng Võ nói nhỏ: “Đừng nhìn ngày thường Bắc Cung đại tướng quân trông như hủ nho, thật ra tính khí còn nóng nảy hơn ta.
Nhưng không nhịn được cũng phải nhịn, chẳng lẽ lúc này còn trở mặt được hay sao?
Đại tướng quân thống lĩnh Đông Sơn Quân đã lâu, trong thời gian ngắn người khác cũng khó lòng lay chuyển. Tây Lăng Quân của ta cũng thế.
Dù sao tạm thời không có nguy cơ gì lớn, đành nhẫn nhịn đã, đợi sau này rồi tính.
Chỉ có bên phía Cung Phụng Đường của hoàng thất, nghe nói Hạng Sùng bị chọc tức quá mức, nhưng vị vương gia đó ngày thường luôn khiêm nhượng, thật ra cũng không phải người thích tranh quyền đoạt lợi, lại không thể phế bỏ thái tử, đành phải nhẫn nại.
Nhưng hắn là hoàng thúc của Hạng Xung, có thể tới trách mắng Hạng Xung. Có điều Hạng Xung ngoài miệng thì ngoan ngoãn đáp ứng nhưng hành động không hề thu liễm chút nào.”
Sở Hưu âm thầm gật đầu, như vậy là tạm được rồi.
Một khi ấn tượng đã sinh ra, vậy không cách nào thay đổi. Thông qua chuyện này, có thể biết quân đội và Cung Phụng Đường của hoàng thất sẽ đối đãi với Hạng Xung ra sao.
Hơn nữa trước mắt ngoài Hạng Long ra, cho dù là vị hoàng thúc Hạng Sùng ra mặt, hắn cũng không chịu nghe.
Nhưng bây giờ Hạng Long có còn sức để ý tới hắn không? Hạng Long giữ cho mình không chết thôi cũng đã tốn bao công sức thôi.
Cứ như vậy, đến khi đám người Hạng Võ nhẫn nhịn tới cực hạn, chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Đang lúc Sở Hưu còn muốn một số chi tiết, lại có đệ tử của Trấn Võ Đường vội vội vàng vàng chạy vào báo cáo, nói lên phía Trấn Võ Đường có chuyện. Thẩm Phi Ưng và người của Đại Quang Minh Tự xung đột, người của Trấn Võ Đường đã tới giúp, hai bên đang giương cung bạt kiếm.
Nghe đến đây, Hạng Võ nhìn Sở Hưu với vẻ đồng tình: “Thời thế rối loạn, xem ra bên phía Sở đại nhân cũng chẳng dễ chịu gì.”
Hạng Võ đồng tình vậy khiến Sở Hưu thầm buồn bực, chuyện bất thình lình này trực tiếp làm rối loạn kế hoạch của Sở Hưu.
Cơm phải ăn từng miếng, đương nhiên phiền toái cũng phải giải quyết từng bước một.
Trước đó kế hoạch của Sở Hưu là giải quyết Hạng Xung trước, nâng Hạng Lê lên hoàng vị rồi tính.
Hai nhánh Đạo Phật là Hạng Long mời tới, cho nên sau khi tân hoàng đăng cơ, đương nhiên Sở Hưu cũng có thể để tân hoàng hạ chỉ, trục xuất hai nhánh Đạo Phật.
Hơn nữa cho dù trở mặt cũng rất đơn giản, chỉ cần Bắc Yên ra lệnh cho bách tính không được thờ phụng Đạo và Phật, Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn cũng không có cách nào.
Bọn họ quản được giang hồ nhưng không quản được toàn bộ bách tính Bắc Yên, trừ phi bọn họ xử lý Hạng thị của Bắc Yên, đổi thành hoàng tộc khác.
Nhưng ai ngờ phiền toái bên phía Hạng Xung còn chưa được giải quyết triệt để, đám hòa thượng và đạo sĩ kia đã bắt đầu gây chuyện.
Thật ra thời gian vừa qua, cả hai nhánh Đạo Phật lẫn Trấn Võ Đường đều khá khắc chế.
Hai nhánh Đạo Phật chủ yếu chỉ truyền giáo, cố gắng thu nhận một số đệ tử trẻ tuổi có thiên phú, có tư chất.
Còn Sở Hưu lại tính toán giải quyết Hạng Xung trước, không muốn đối địch với hai nhánh Đạo Phật.
Nhưng ba nhánh Đạo Phật Ma vốn đã ngứa mắt với đối phương, cho dù cố kiềm chế nhưng không biết lúc nào sẽ nảy sinh xung đột, ví dụ như hiện giờ.
Sở Hưu hừ khẽ một tiếng, bảo Đường Nha đừng ăn rồi quay sang nói với Hạng Võ: “Trấn Võ Đường có việc gấp, ta không thể phụng bồi.”
Hạng Võ gật đầu nói: “Hiểu, hiểu mà.”
Đợi sau khi bọn Sở Hưu đi khỏi, Hạng Võ nhìn cả bàn thức ăn đã bị Đường Nha ăn gần hết, nghi ngờ nói: “Vừa rồi bọn họ tính tiền chưa?”
. . .
Trước cửa Cự Linh Bang, lúc này Thẩm Phi Ưng đang dẫn một số đệ tử Cự Linh Bang giằng co với các hòa thượng phía trước.
Lúc này Cự Linh Bang đã phụ thuộc vào Trấn Võ Đường, còn Thẩm Phi Ưng cũng là chó săn số một dưới tay Sở Hưu, hay nên nói là chó dại. Quả thật là bảo hắn cắn ai, hắn sẽ đi cắn người đó.
Đương nhiên không phải vì Thẩm Phi Ưng trung thành, chỉ vì hắn không thể không trung thành.
Hắn đoạt vị bất chính, thân phận kẻ dưới mà giết người trên, cấu kết với Sở Hưu hại chết bang chủ tiền nhiệm Phương Đại Thông nên mới đoạt được chức vị bang chủ.
Hơn nữa bây giờ hắn cũng dựa vào công pháp tài nguyên của Trấn Võ Đường bước vào cảnh giới Chân Đan, đã bị buộc chặt với Sở Hưu và Trấn Võ Đường. Lợi ích của hai bên gắn kết với nhau, có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh, hắn cũng không thể phản bội.
Chính vì vậy, lúc này đối mặt với những hòa thượng của Đại Quang Minh Tự mà trước đây mình chỉ có thể ngưỡng mộ, thái độ của hắn vẫn không hề nhân nhượng.
“Chư vị đại sư, cho dù thực lực của Đại Quang Minh Tự có mạnh hơn nữa, các vị cũng không thể xử sự bá đạo như vậy được? Đánh tới Cự Linh Bang chúng ta đòi người. Đại Quang Minh Tự các ngươi có để võ đạo vào mắt không? Có để Sở đại nhân vào mắt không?”
Người cầm đầu của Đại Quang Minh Tự là một hòa thượng trung niên tướng mạo hiền hòa, Hư Ninh.
Chương 1232 Xung đột
Trong bối phận chữ Hư ở Đại Quang Minh Tự, hắn không có gì nổi bật. Tuy không phải thủ tọa nhưng cũng là người hỗ trợ Hư Ngôn quản lý Kim Cương Viện, chủ yếu phụ trách dạy bảo những đệ tử vừa gia nhập Kim Cương Viện.
Nhưng hắn không dạy võ công mà phụ trách hóa giải những sơ hở cố chấp trong tâm chí của đệ tử. Dù sao Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh của Kim Cương Viện rất dễ khiến sân niệm đại thịnh.
Hư Ninh mặt không đổi sắc nói: “Thẩm bang chủ, không phải Đại Quang Minh Tự chúng ta bá đạo mà là Cự Linh Bang các ngươi quá đáng.
Đại Quang Minh Tự chúng ta chân trước vừa thu đệ tử Vương gia vào chùa, chân sau các ngươi đã diệt Vương gia, còn mang đệ tử Vương gia đó đi. Thế chẳng phải nhắm vào Đại Quang Minh Tự chúng ta à?”
Mâu thuẫn giữa Đại Quang Minh Tự và Cự Linh Bang lần này rất đơn giản.
Đại Quang Minh Tự vào Bắc Yên truyền giáo, đương nhiên muốn đi khắp giang hồ Bắc Yên, tìm kiếm đệ tử thích hợp.
Thật ra xưa nay ấn tượng của người trong giang hồ về Đại Quang Minh Tự cũng không được tốt. Đa số mọi người đều cảm thấy Đại Quang Minh Tự hành xử quá bá đạo, luôn thích xen vào việc của người khác.
Cho nên lần này Đại Quang Minh Tự thay đổi thái độ so với quá khứ, thăm hỏi một số thế lực nhỏ ở Bắc Yên, đích thân tới cửa chỉ điểm võ đạo cho những thế lực nhỏ, đương nhiên cũng tiện đó tuyên dương Phật pháp, tuy hầu hết mọi người không ai muốn nghe.
Nhưng cho dù như vậy cũng khiến các thế lực nhỏ buông lỏng cảnh giác, giúp Đại Quang Minh Tự tìm được không ít đệ tử phù hợp với yêu cầu của mình. Đệ tử Vương gia này chính là một trong số đó.
Vương gia là một thế gia nhỏ ở gần Yên Kinh Thành, gia chủ Vương gia cũng chỉ có cảnh giới Ngoại Cương mà thôi.
Sau khi biết con mình có thể trở thành đệ tử Đại Quang Minh Tự, gia chủ Vương gia cực kỳ hưng phấn, vô thức cho rằng mình đã trở thành người có chỗ dựa.
Con trai hắn mới chưa tới hai mươi tuổi, chưa từng bước chân vào giang hồ, vốn không hiểu tới Đại Quang Minh Tự làm hòa thượng nghĩa là thế nào. Hắn chỉ biết có vẻ mình có một chỗ dựa mạnh hơn phụ thân cả ngàn vạn lần.
Nhưng gia nhập Đại Quang Minh Tự còn phải trải qua nhiều nghi thức quy , Đại Quang Minh Tự định để người của Vương gia chờ một thời gian, khi Đại Quang Minh Tự nhận đủ số lượng đệ tử mới tiến hành quy y đồng loạt.
Ai ngờ trong thời gian chờ đợi này lại xảy ra chuyện.
Vương gia vừa vặn nằm trong phạm vi quản lý của Cự Linh Bang, dựa theo quy củ của Trấn Võ Đường, mỗi tháng Vương gia phải nộp một phần thu nhập cho Cự Linh Bang, coi như cung phụng.
Bây giờ Vương gia có chỗ dựa, đương nhiên không chịu nộp số tiền cung phụng này, thậm chí còn có xung đột với bang chúng Cự Linh Bang. Đệ tử Vương gia kia còn trẻ tuổi, trong cơn giận còn không biết chừng mực, ra tay đánh lén giết chết một bang chúng Cự Linh Bang, chuyện này đã chọc giận Thẩm Phi Ưng.
Nếu Vương gia chỉ nói là con của mình sắp gia nhập Đại Quang Minh Tự, thật ra Cự Linh Bang sẽ không kiên quyết đòi thu tiền cung phụng kia.
Bên phía Sở Hưu đã quyết định đối phó với Hạng Xung trước nên đã căn dặn người của Trấn Võ Đường, ở những khu vực nhỏ, có thể nhượng bộ hợp lý đối với hai nhánh Đạo Phật.
Nhưng bây giờ người cũng đã chết, có thể coi là tát thẳng vào mặt Cự Linh Bang, cũng là tát thẳng mặt Trấn Võ Đường, tát thẳng mặt Sở Hưu.
Cho nên Thẩm Phi Ưng mới hạ lệnh diệt trừ Vương gia, bắt lấy đệ tử Vương gia kia.
“Đại hòa thượng, đừng chụp mũ. Đệ tử Vương gia kia giết người của Cự Linh Bang ta, Cự Linh Bang ta sẽ diệt cả nhà hắn!
Hôm nay Cự Linh Bang đi theo Sở đại nhân, nếu chuyện này mà chúng ta cũng nhịn, vậy là làm mất mặt Sở đại nhân!”
Hư Ninh chắp tay trước ngực miệng niệm phật hiệu nói: “Ân ân oán oán, thị thị phi phi, mấy thứ này bần tăng không muốn nhiều lời.
Nhưng giết người chỉ là đầu chạm đất, mười mấy người của Vương gia đều chết trong tay Cự Linh Bang các người rồi, giết chóc như vậy đã đủ nhiều rồi chứ?
Người chết không thể sống lại, bần tăng sẽ không vì mười mấy người của Vương gia mà giết mấy chục người Cự Linh Bang các người, báo thù cho họ. Cho nên lần này bần tăng chỉ xin Thẩm bang chủ giao đệ tử của Vương gia kia cho bần tăng.”
Thẩm Phi Ưng không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt: “Không thể! Thằng nhãi này chính là người ra tay giết người đầu tiên, giao kẻ cầm đầu ra thì mọi người trong võ lâm Bắc Yên sẽ nhìn Trấn Võ Đường chúng ta như thế nào?
Hơn nữa Cự Linh Bang ta đã diệt Vương gia, chắc chắn thằng nhãi kia đã hận Cự Linh Bang tới thấu xương. Làm gì có chuyện ta thả thằng nhãi ấy đi, tương lai rước lấy phiền toái cho mình?”
Hư Ninh thở dài một tiếng nói: “Nếu vậy, bần tăng cũng chẳng có cách nào khác. Thẩm bang chủ không muốn giao người, bần tăng đành phải cướp thôi.”
Sau khi dứt lời, quanh người Hư Ninh tỏa ra cương khí màu kim cuồng bạo, kim cường trừng mắt, tru tà hàng ma!
Hư Ninh là số ít người trong Kim Cương Viện có thể dùng tâm cảnh của bản thân ngăn chặn tác dụng phụ của Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh, cho nên phần
lớn thời gian biểu hiện của hắn hết sức bình thản.
Nhưng cho dù có bình thản đến đâu, hắn cũng xuất thân từ Kim Cương Viện, Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh thi triển tới cực hạn, vẫn cương mãnh hùng hồn, vô cùng dữ tợn.
Hàng Ma Ấn đánh xuống, Thẩm Phi Ưng chỉ tiếp chiêu này đã trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, nội phủ chấn động, cố nén mới không phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Thẩm Phi Ưng vừa bước vào cảnh giới Chân Đan chưa được bao lâu, hơn nữa thực lực và thiên phú của hắn cũng chẳng ra sao. Tuy dựa vào tài nguyên của Trấn Võ Đường bước lên cảnh giới Chân Đan, nhưng thực lực của hắn vẫn rất yếu ớt.
Trong cùng cảnh giới cũng có khác biệt một trời một vực, loại người như Thẩm Phi Ưng coi như kém cỏi nhất trong cảnh giới Chân Đan. Thậm chí có lẽ hắn còn không bằng võ giả xuất thân từ Thương Thành, chưa quen với hệ thống sức mạnh của thế giới bên ngoài. Ít nhất người ta cũng có cơ thể cường đại, chịu đòn tốt, không như hắn chỉ đỡ một đòn của người khác đã suýt nữa hộc máu.
Hư Ninh mặt không đổi sắc, ngay tiếp theo đó lại là một đòn Hàng Ma Ấn đánh xuống.
Trước đó Hư Ngôn đã nói với bọn họ, mục đích tới Bắc Yên chủ yếu là truyền đạo, mấy chuyện ân oán phiền toái, nếu tránh được thì cố tránh.
Cho nên lần này hắn không nặng tay, chỉ muốn tạm thời phế bỏ chiến lực của Thẩm Phi Ưng, cứu người rồi đi khỏi.
Nhưng đúng lúc này, một luồng kình phong cuồng bạo đột nhiên ập tới, luồng lực lượng kia cường đại tới mức Hư Ninh cũng phải biến sắc.
Hàng Ma Ấn lập tức thay đổi phương vị, đánh sang một bên. Chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên, từng luồng chấn động cương khí bộc phát. Hư Ninh cảm giác được một luồng lực lượng khổng lồ đánh lên người mình, cương khí phật quang màu kim bùng lên, cố gắng kháng cự luồng lực lượng này nhưng vẫn bị đánh bay vài bước.
Sau khi bụi mù tan đi, chỉ thấy Nhạn Bất Quy tay cầm thanh kiếm lớn đứng ở đó, mặt không biểu cảm. Nhưng mặt đất nơi hai người bọn họ vừa giao đấu một chiêu đã xuất hiện một cái hố khổng lồ.
Thẩm Phi Ưng vội vàng nói :”Nhạn đại nhân tới đúng lúc lắm, nếu không có Nhạn đại nhân cứu viện kịp thời, e là Cự Linh Bang ta không ngăn được đám hòa thượng này.”
Nhạn Bất Quy chỉ liếc nhìn Thẩm Phi Ưng một cái, không nói tới một câu.
Thẩm Phi Ưng cũng biết tính cách vị tâm phúc của Sở Hưu này. Đối phương vốn không giỏi ăn nói, nhưng không sao, biết đánh nhau là được.
Còn Hư Tĩnh phía đối diện lại nhíu mày, nói thầm một tiếng, phiền toái.
Cái tên Nhạn Bất Quy không nổi danh trên giang hồ, nhưng ở Bắc Yên, đặc biệt là những người quan tâm tới Trấn Võ Đường, không ai không biết.
Thủ hạ mà Sở Hưu tìm được từ nơi dân dã, thực lực cường đại, hung dữ ít lời, là một trong những kẻ khó đối phó nhất.
Chương 1233 Giết người thì đền mạng 1
Thật ra xung đột với Cự Linh Bang chỉ là vì chuyện nhỏ, Hư Ninh vốn không muốn làm lớn chuyện.
Vốn dĩ hắn cho rằng chuyện này có Đại Quang Minh Tự ra mặt, chắc chắn Thẩm Phi Ưng sẽ thống khoái thả người, nhưng hắn không ngờ thái độ của Thẩm Phi Ưng lại ương ngạnh như vậy.
Bây giờ cả tâm phúc của Sở Hưu là Nhạn Bất Quy cũng ra mặt, nguy cơ lớn chuyện lại tăng thêm một bậc.
Hư Ninh trầm giọng nói: “Nhạn đại nhân, vì một đệ tử tầm thường mà Trấn Võ Đường định xung đột với Đại Quang Minh Tự ư? Có đáng giá không?”
Nhạn Bất Quy không nói gì chỉ nâng thanh trọng kiếm lên chỉ Hư Ninh, ý nghĩa đã rất rõ ràng, ai đến, hắn sẽ giết kẻ đó!
Ngay lúc Hư Ninh định nói gì đó, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Đáng giá không? Đây không phải chuyện đáng hay không đáng.
Mà là cho dù là ai cũng không thể đoạt người từ Trấn Võ Đường ta!”
Thấy Sở Hưu dẫn đám người Mai Khinh Liên đến, Hư Ninh thầm hô không ổn.
Chỉ một chuyện nhỏ thôi, sao lại khiến Sở Hưu ra mặt?
Đối mặt với đám người Thẩm Phi Ưng, thái độ của Hư Ninh còn khá mạnh bạo, nhưng đối mặt với Sở Hưu, hắn không có tư cách ương ngạnh.
Hư Ninh chắp tay trước mặt, bất đắc dĩ nói: “Sở đại nhân, chúng ta không muốn cướp người, chỉ có điều đệ tử Vương gia kia đã được Đại Quang Minh Tự lựa chọn, chuẩn bị quy y, thu nhận làm môn hạ. Chúng ta chỉ muốn dẫn người về mà thôi.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Thật ư? Nhưng chuyện này liên quan gì tới việc hắn giết người của Trấn Võ Đường ta?
Đừng nói hắn còn chưa phải đệ tử của Đại Quang Minh Tự các ngươi, cho dù hắn đã chính thức quy y trở thành đệ tử Đại Quang Minh Tự, chẳng lẽ ngươi nghĩ hắn giết người của Trấn Võ Đường chúng ta mà có thể bình an vô sự?
E là người Đại Quang Minh Tự tự nghĩ tốt về bản thân hơi quá rồi!”
Sắc mặt Hư Ninh đột nhiên biến đổi, Sở Hưu nói vậy chẳng khác nào tát vào mặt.
Đúng lúc này, phía xa lại có một nhóm hòa thượng đi tới. Hư Ngôn vẻ mặt nghiêm nghị mang theo hai lão tăng của Đại Quang Minh Tự tới.
Không trách Hư Ngôn nóng ruột, chuyện này xảy ra đột ngột, hắn cũng không ngờ bên mình lại xảy ra xung đột với Sở Hưu nhanh như vậy.
Hắn đã nghe cách xử trí của Hư Ninh từ đệ tử báo tin, Hư Ninh làm vậy không sai.
Đệ tử Vương gia kia đã được Đại Quang Minh Tự lựa chọn, chuẩn bị thu nhận. Chuyện này đã được gia chủ Vương gia tuyên dương từ lâu.
Kết quả bây giờ Vương gia bị diệt môn thì thôi, bọn họ mà không đòi được người thì Đại Quang Minh Tự sẽ mất mặt.
Trong mắt những người khác sẽ là Đại Quang Minh Tự thậm chí còn không bảo vệ được đệ tử nhà mình, vậy chúng ta chạy tới Đại Quang Minh Tự của các ngươi làm hòa thượng còn có ý nghĩa gì nữa? Chưa kể lại phải kiêng rượu kiêng sắc, uất ức như vậy chẳng thà vào triều đình Bắc Yên làm thái giám.
Cho nên bọn họ phải đòi người về, bằng không tiếng tăm của Đại Quang Minh Tự sẽ mất sạch, còn truyền giáo ở Bắc Yên gì nữa? Đi lên phía bắc niệm kinh thôi.
“Sở đại nhân, chỉ vì một đệ tử vương gia mà ngươi tự mình ra tay, có đáng không?” Hư Ngôn trầm giọng nói.
Sở Hưu híp mắt nói: “Vì một đệ tử Vương gia, chẳng phải Đại Quang Minh Tự các ngươi cũng phát động 3 vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần à? Có đáng không?”
Hư Ngôn lắc đầu nói: “Đối với Đại Quang Minh Tự mà nói, chúng sinh bình đẳng. Nếu Hư Ninh gặp chuyện, đương nhiên Đại Quang Minh Tự sẽ dốc sức cứu viện. Bây giờ một đệ tử chưa nhập môn gặp chuyện, Đại Quang Minh Tự cũng dốc sức cứu viện.”
Sở Hưu cười ha hả nói: “Hay cho câu chúng sinh bình đẳng!
Vừa hay, Sở Hưu ta cũng vậy, trong mắt ta mọi người đều bình đẳng, không ai là không thể giết!”
Dứt lời, Sở Hưu trực tiếp vung tay lên nói: “Mang tên tiểu tử của Vương gia ra đây.”
Thẩm Phi Ưng sửng sốt, đại nhân, ngài định giao người à?
Nhưng hắn không dám hỏi nhiều, đành ngoan ngoãn mang người ra.
Đệ tử của Vương gia còn rất trẻ tuổi, nhìn bộ dáng có lẽ còn chưa tới hai mươi, lúc này lại bị dọa tới run lẩy bẩy. Hắn cũng không biết hành động trong lúc quá khích của mình đã gây ảnh hưởng lớn tới mức nào.
Trước đó khi ở Vương gia, hắn là con trai độc nhất của gia chủ Vương gia cho nên không chỉ gia chủ Vương gia không nỡ cho hắn bước chân vào giang hồ, thậm chí không cho hắn nhúng tay vào mọi chuyện trong gia tộc.
Cứ như vậy dẫn tới đệ tử Vương gia này là kẻ vô tri, không biết sợ. Hắn vốn không hiểu Trấn Võ Đường đại biểu cho điều gì, cũng không hiểu Đại Quang Minh Tự đại biểu cho điều gì.
Nhưng hắn không phải kẻ ngu, thấy trước mắt có nhiều cường giả như vậy, hắn bị đọa tới mức không nói được một câu.
“Đại Quang Minh Tự các ngươi muốn thằng nhãi này? Rất bình thường,
không hiểu rốt cuộc Đại Quang Minh Tự các ngươi coi trọng hắn ở điểm nào?”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền. Quỷ củ từ ngàn xưa, cho dù là Đại Quang Minh Tự các ngươi cũng không thể thay đổi.
Các ngươi muốn người phải không? Vậy thì được, cho các ngươi người, trả mạng lại!”
Hư Ngôn đã giao tiếp với Sở Hưu không phải chỉ một lần, nhìn biểu cảm này của Sở Hưu là hắn biết sắp xảy ra chuyện.
Nhưng không đợi hắn mở miệng, Sở Hưu đã trực tiếp búng tay một cái, chỉ trong chớp mắt thiên địa nguyên khí xuất hiện một chấn động nhỏ bé.
Nhưng chấn động nhỏ bé này lại dẫn dắt trái tim của đệ tử Vương gia kia, khiến nó đập mạnh một chút.
Chỉ có vậy thôi, nhưng khiến tâm mạch của đệ tử Vương gia lập tức vỡ vụn, chỉ trong chốc lát đã không còn hơi thở.
Thấy người mà môn phái mình muốn nhận về bị giết chết ngay trước mắt mình, Hư Ngôn giận dữ hét lên: “Sở Hưu! Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền? Thủ hạ của ngươi đã diệt cả nhà Vương gia rồi, còn chưa đền đủ mạng à?”
Sở Hưu nhún vai nói: “Thật à? Xin lỗi, nãy ta quên không hỏi.
Nhưng hỏi rồi thì kết quả cũng vậy thôi, mạng của Trấn Võ Đường chúng ta đáng giá hơn, được không?”
Bộ dáng lúc này của Sở Hưu có thể khiến người ta tức tới hộc máu. Hư Ngôn có tốt tính hơn nữa cũng không chịu nổi.
Sau lưng hắn, một pháp tướng Nộ Mục Kim Cương hiển hiện, phật quang vàng kim chói mắt lấp lóe, xuất chưởng hàng ma, mang theo uy thế phá núi mở đường đánh thẳng về phía Sở Hưu!
Một kẻ vừa bước chân vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần chưa được bao lâu như Hư Ngôn, Sở Hưu vốn không để trong mắt.
Khi còn ở cảnh giới Chân Đan, Sở Hưu còn không để hắn trong mắt, bây giờ Hư Ngôn bước lên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, y cũng không để trong mắt.
Sở Hưu bước lên một bước, nội lực chân hỏa bùng cháy quanh người, xuất quyền đánh xuống. Sơn Hải Quyền Kinh mang theo uy thế hùng hồn nghênh tiếp một chưởng của Nộ Mục Kim Cương. Quyền của Sở Hưu rất giống Trần Thanh Đế, những nơi thế quyền đi qua, núi lở đất vỡ, không gì không phá được!
Luồng lực lượng kia cường đại tới mức Hư Ngôn biến sắc.
Pháp tướng Nộ Mục Kim Cương Sau lưng hắn xuất hiện vết rạn, Phật quang lập tức ảm đạm.
Trước đó, khi rời khỏi Đại Quang Minh Tự, Hư Tĩnh đã bảo hắn cẩn thận với Sở Hưu. Khi đó Hư Ngôn cho rằng Hư Tĩnh ám chỉ hắn cẩn thận với thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của Sở Hưu. Bây giờ hắn mới biết, Hư Tĩnh còn bảo hắn cẩn thận với thực lực cường hãn tới mức không nói lý của Sở Hưu.
Chương 1234 Giết người thì đền mạng 2
Thấy Hư Ngôn có vẻ không ngăn nổi, hai vị lão tăng bối phận chữ Tịnh không hề do dự, lập tức xuất thủ.
Bọn họ đều là người sắp chết, tuổi thọ gần hết. Bọn họ đều cảm thấy đời này còn có thể cống hiến cho tông môn lần cuối cùng đã là có lời rồi, đương nhiên không quan tâm chuyện vây công có ảnh hưởng tới thanh danh hay không.
Một lão tăng điều động phật quang quanh người ngưng tụ thành từng phù văn lượn vòng, tiếp đó hắn lần lượt điểm ra, phù văn phật quang này trực tiếp hóa thành trận pháp bao phủ lấy Sở Hưu.
Lúc này nếu có người từ trên nhìn xuống sẽ phát hiện trận pháp đó rất giống một đóa Phật liên, không ngừng nở rộ. Còn Sở Hưu ở chính giữa đóa Phật liên, bị phật quang vô tận kiềm chế.
Một lão tăng khác được bao phủ trong phật quang cực hạn, hắn niệm phật hiệu nhưng không phải A Di Đà Phật mà là Nam Mô Kim Cương Bất Hoại Phật.
Phật quang vàng kim như nhuộm kín toàn thân hắn, biến hắn thành một phật đà màu vàng. Tiếp đó hắn xuất chưởng đánh xuống, nhưng nơi thế chưởng đi qua ngay cả thiên địa nguyên khí cũng vỡ vụn. Chỉ một chưởng đơn giản nhưng ẩn chứa lực lượng phật quang cực hạn.
Mấy lão hòa thượng Đại Quang Minh Tự, hễ sống được tới cuối cùng, hầu như ai cũng có tài năng, ai cũng có thủ đoạn hùng mạnh.
Nhưng Sở Hưu thấy cảnh này lại chỉ hừ lạnh một tiếng: “Tưởng phật quang là trấn áp được tà ma chắc? E là các ngươi tu Phật cả đời nhưng bản thân các ngươi cũng không biết thế nào là Phật!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, không ngờ trên người y cũng tỏa ra một luồng phật quang lóng lánh mỹ lệ.
Trong luồng phật quang rực rỡ đó, Đại Nhật Như Lai hàng thế, pháp tướng trang nghiêm, chắp tay hành lễ. Phật diễm vô tận nở rộ, chớp mắt đã xung kích khiến trận pháp phật liên kia vỡ nát.
Nhưng một khắc sau, pháp tướng Đại Nhật Như Lai của Sở Hưu lại xảy ra biến hóa kỳ dị.
Pháp tướng uy nghiêm trở thành phẫn nộ quỷ dị, một điểm đen hiện lên giữa mi tâm Đại Nhật Như Lai.
Điểm đen đó lan ra như mực nước, chỉ một khắc sau Đại Nhật Như Lai đã biến thành Đại Hắc Thiên Ma Thần, toàn thân tỏa ra ngọn lửa diệt thế!
Quang minh tới cực điểm chính là hắc ám, Đại Nhật Như Lai chính là Đại Ám Hắc Thiên!
Một chưởng đánh ra, thế chưởng mang theo lực lượng tịch diệt vô tận trực tiếp quất bay lão tăng tỏa ra phật quang.
Lực lượng tịch diệt bá đạo tới cực điểm không ngừng ăn mòn phật quang. Quanh người lão tăng kia, phật quang bắt đầu vỡ vụn, như lớp áo giáp rơi xuống mặt đất, thậm chí khiến mặt đất bị ăn mòn thành một hố to.
Sở Hưu bước lên trước một bước, lạnh lùng nói: “Phật? Trên địa bàn của bản tọa thì Phật cũng phải tuân thủ quy củ!
Hư Ngôn, từ khi bước vào Yên Kinh Thành, ngươi phải biết sẽ có ngày này!”
Hư Ngôn sắc mặt xám xịt, đang định phối hợp với hai vị lão tăng bối phận chữ Tịnh cùng ra tay. Nhưng đúng lúc này phương xa có một khí tức yếu ớt truyền đến, Sở Hưu và Hư Ngôn cùng quay sang nhìn theo hướng đó, cùng cau mày.
Là Tịch Vân Tử của Thuần Dương Đạo Môn.
Đối phương chỉ đứng xa xa quan sát, không đến gần. Sau khi phát hiện ánh mắt của Sở Hưu và Hư Ngôn nhìn lại, Tịch Vân Tử còn khua tay với hai người bọn họ, ra hiệu các ngươi không cần để ý tới ta, cứ tiếp tục đi.
Thấy cảnh này, Hư Ngôn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dẫn người bỏ đi.
Ánh mắt Sở Hưu cũng lấp lóe sắc thái âm trầm bất định, không tiếp tục gây sự với Đại Quang Minh Tự.
Ba nhánh Đạo Phật Ma tụ tập lại một chỗ, vấn đề lớn nhất chính là hai bên nào khai chiến trước thì bên cuối cùng sẽ được hưởng lợi.
Cho nên khi thấy Tịch Vân Tử, Hư Ngôn trực tiếp bỏ đi.
Đệ tử Vương gia kia đã bị giết, mình có ra tay nữa cũng chỉ để trút giận, chẳng có tác dụng gì khác.
Bên phía Sở Hưu cũng vậy, trên người y còn cả đống phiền toái, làm gì có thời gian rảnh rỗi ăn thua đủ cùng đám người Đại Quang Minh Tự?
Chính vì có Thuần Dương Đạo Môn, tạm thời hai bên không thể giao chiến, đành thối lui một bước, cùng thu tay lại.
Thẩm Phi Ưng gây ra phiền toái lớn như vậy nên cũng khá thấp thỏm, không biết rốt cuộc hắn làm vậy có đúng hay không.
Sở Hưu trấn an Thẩm Phi Ưng, hắn ương ngạnh như vậy không làm mất mặt Trấn Võ Đường, có gì không đúng?
Nhưng dù sao chuyện này cũng là một phiền toái, có vẻ y phải thay đổi kế hoạch của bản thân một chút.
Trước đó Sở Hưu định giải quyết Hạng Xung rồi mới xử lý hai nhánh Đạo Phật.
Bây giờ bố cục bên phía Hạng Xung đã gần xong, chỉ chờ Hạng Long bỏ mạng.
Nhưng vấn đề là Hạng Long vẫn chống chọi ngoan cường, không ai biết lúc nào hắn mới tắt thở. Bây giờ Sở Hưu cũng không thể ám sát Hạng Long, cho nên hắn còn phải chờ tiếp.
Nhưng trong thời gian mình chờ đợi, hiển nhiên hai nhánh Đạo Phật cũng
không dễ chơi, cho dù mình không trêu chọc bọn họ cũng sẽ có một số chuyện bất ngờ xảy ra. Đây mới là vấn đề khó giải quyết nhất.
Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, Sở Hưu vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, kết quả không đợi y nghĩ ra biện pháp thích hợp, Trấn Võ Đường lại có mâu thuẫn với Thuần Dương Đạo Môn. Nguyên nhân lần này là vì mấy thế lực giang hồ ở Bắc Yên.
Trước đó Trấn Võ Đường thống lĩnh võ lâm Bắc Yên, hay nói là trấn áp cũng được.
Lợi ích là có thể khiến võ lâm Bắc Yên không thể tự tiện động đao động kiếm, giảm bớt đánh đấmh chém giết lẫn nhau.
Nhưng nhược điểm là tất cả những tông môn trong phạm vi quản lý của Trấn Võ Đường đều phải nộp tiền cung phụng Trấn Võ Đường.
Những thế lực giang hồ này đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy?
Phải biết triều đình Bắc Yên chỉ thu thuế của các thương nhân bình thường, cũng chỉ thu chút tiền thuế buôn bán. Còn việc trao đổi các loại tài nguyên tu luyện thì không phải nộp thuế. Sở Hưu nhà ngươi làm việc như vậy còn bá đạo hơn triều đình Bắc Yên.
Nhưng bá đạo thì bá đạo các, thực lực Trấn Võ Đường đặt ngay đó. Năm xưa trên đất Bắc Yên, Sở Hưu không chỉ một lần phá gia diệt môn, hung danh vẫn còn. Cho nên những thế lực võ lâm Bắc Yên có không cam lòng đến đâu đi nữa cũng không dám công khai nhảy ra gây chuyện.
Nhưng lần này Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự đến lại khiến bọn họ thấy cơ hội của mình sắp tới. Trong võ lâm Bắc Yên, Sở Hưu không còn nắm thế độc quyền nữa rồi!
Tuy Vương gia bị Côn Luân Ma Giáo diệt môn, nhưng cũng làm cho người khác thấy, ít nhất Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự dám khiêu chiến với Trấn Võ Đường trên đất Bắc Yên.
Cho nên không ít thế lực có đệ tử được Thuần Dương Đạo Môn lựa chọn đã cấu kết với nhau, đồng thời lên tiếng kháng cự lại võ giả Trấn Võ Đường tới thu tiền.
Hơn nữa bọn họ cũng rút kinh nghiệm từ chuyện Vương gia bị diệt môn, báo cho Thuần Dương Đạo Môn từ trước, trực tiếp giằng co với Trấn Võ Đường.
Sau khi Sở Hưu nhận được tin, ánh mắt y lóe lên sát khí bừng bừng.
Có một vài kẻ chỉ nhớ lúc ăn chứ không nhớ lúc chịu đòn. Cho dù mấy năm trước hắn vừa bước vào Bắc Yên, chém giết khiến đầu rơi máu chảy, nhưng đám người này vẫn vì chút lợi ích cỏn con mà khiêu khích và tính kế với hắn.
Chương 1235 Lại một chuyện phiền toái
Có người nói con người vốn mang tính thiện, cũng có người nói con người vốn có tính ác.
Nhưng theo Sở Hưu, nhân tính vốn là hỗn hợp của các tư tưởng tâm trạng phức tạp, đủ cả tham sân si hận ái ác dục, thất tình ngũ độc đều đầy đủ.
Bây giờ có nói bản tính của con người là tham lam cũng hợp lý.
Mấy năm qua, Sở Hưu bắt bọn họ nộp tiền cung phụng, e rằng mỗi lần nộp lên là trong lòng bọn chúng lại như cắt thịt, đau xót không thôi.
Khó khăn lắm mới có cơ hội, rốt cuộc đám người này không nhịn được nữa, lao nhao nhảy ra... tìm đường chết!
Không thể có ngoại lệ, Trấn Võ Đường trấn áp giang hồ Bắc Yên dựa vào đao, cũng dựa vào quy củ.
Lần này mà bỏ mặc là phá hoại quy củ, cho nên vừa đối chọi với Đại Quang Minh Tự xong, Sở Hưu lại phải sang giáp mặt với Thuần Dương Đạo Môn.
Lúc này trong phân đà Yên Kinh Thành của Thuần Dương Đạo Môn, Tịch Vân Tử và sư thúc của hắn, Thủ Chân Tử đều không hiểu rõ chuyện này. Đây là quyết định của chính những thế lực nhỏ.
Đợi khi bọn họ bàn bạc xong, còn ép người của Trấn Võ Đường ra mặt, bọn họ mới tới báo cáo với Thuần Dương Đạo Môn, xin bọn họ che chở. Thật ra hành động này là bức ép, vì bọn họ biết Thuần Dương Đạo Môn sẽ không bỏ mặc bọn họ, bằng không Thuần Dương Đạo Môn lấy gì để đặt chân ở Bắc Yên?
Sau khi nghe tin này, Tịch Vân Tử lập tức biến sắc, nổi giận mắng chửi: “Khốn kiếp! Ngu ngốc! Ngu xuẩn!”
Trước kia Tịch Vân Tử luôn không nghiêm túc, thậm chí hiếm khi tức giận.
Lúc này các đệ tử Thuần Dương Đạo Môn thấy Tịch Vân Tử đổi nhiên nổi giận chửi liền ba câu, ai nấy giật nảy mình.
Không thể trách Tịch Vân Tử nổi giận được, thậm chí hắn còn muốn giết người.
Lúc bình thường những thế lực này muốn phát triển cũng được, khó khăn lắm mới có chút khôn vặt là dùng để tính kế lên đầu bọn họ. Thực ra những thế lực này làm vậy là biến khéo thành vụng, thậm chí có thể nói là chơi với lửa có ngày chết cháy.
Trước đó hắn đã chứng kiến xung đột giữa Sở Hưu và Đại Quang Minh Tự. Bây giờ Sở Hưu đang rất khó chịu, nếu đám người này không muốn nộp tiền cung phụng, khi đệ tử của Trấn Võ Đường tới thu tiền có thể dùng thái độ không mềm không cứng nhắc tới Thuần Dương Đạo Môn vài câu. Chắc chắn Trấn Võ Đường sẽ không cưỡng ép.
Chuyện này không được để lộ ra, Trấn Võ Đường cũng không tuyên bố ra bên ngoài, tới cuối cùng là thịt nát nằm trong nồi, ăn thế nào là việc của mình.
Kết quả đám ngu ngốc này lại gióng trống khua chiêng, tụ họp lại phản kháng Trấn Võ Đường, phá hỏng quy củ mà Trấn Võ Đường đã quy định. Làm vậy chẳng khác nào khiêu khích giới hạn cuối cùng của Sở Hưu.
Theo những gì Tịch Vân Tử biết về Sở Hưu, e là lúc này y đã xách đao lên đường đi chém người.
Thủ Chân Tử theo lời đồn thì tính cách cực kỳ nóng nảy, nhưng lúc này lại hết sức bình tĩnh.
Hắn đứng dậy lạnh nhạt nói: “Ngươi có mắng cũng vô dụng, nếu trên giang hồ này đều là người lý trí, đều là người thông minh, thế thì chẳng có nhiều ân ân oán oán như vậy, cũng chẳng có nhiều chém giết trên giang hồ.
Thực ra đa số mọi người trên giang hồ đều là loại lanh chanh, ngu ngốc, đần độn. Kể cả trong Thuần Dương Đạo Môn chúng ta cũng có không ít người như vậy.
Nếu phải đánh phải giết, phải động thủ thì cứ làm thôi. Lão đạo ta theo ngươi tới Bắc Yên, cái đầu già nua của ta cũng chẳng giúp gì được cho ngươi. Chưởng giáo bảo ta tới vốn là để thời khắc mấu chốt ta rút kiếm chém người.
Bây giờ ta rất muốn xem xem, người được tôn là đỉnh cao trong thế hệ trẻ tuổi, rốt cuộc có tài hoa đáng kinh ngạc tới mức nào.”
Tịch Vân Tử kinh ngạc nhìn qua phía Thủ Chân Tử. Nghe nói vị sư thúc này tính cách nóng nảy, nhưng bây giờ nhìn lại, hắn mới là người nhìn nhận thấu đáo nhất.
Không biết rốt cuộc khi bế quan sinh tử hắn trải qua chuyện gì mà tính cách thay đổi lớn đến vậy.
Lúc này trong một trang viên của Phùng gia bên ngoài Yên Kinh Thành, võ giả của vài thế lực đang tụ tập.
Lần này bọn họ liên thủ đuổi võ giả của Trấn Võ Đường tới lấy tiền bảo kê, hơn nữa còn kéo Thuần Dương Đạo Môn ra làm bia đỡ đạn.
Thực ra trong Bắc Yên, số thế lực có đệ tử được Thuần Dương Đạo Môn lựa chọn không ít, không phải chỉ có mấy nhà bọn họ.
Thế hệ trẻ của Thuần Dương Đạo Môn không có người kế tục, cho nên phương diện chiêu mộ đệ tử không nghiêm ngặt như Đại Quang Minh Tự, chỉ cần không có gì trở ngại là được.
Nhưng những thế lực khác hơi nhát gan, nghe bọn họ nói sẽ liên kết lại phản kháng Trấn Võ Đường, ai nấy sợ tới mức đóng cửa từ chối tiếp khách. Chỉ có mấy người ở đây là to gan.
Nhưng sau khi làm xong chuyện này, bọn họ cũng thấy luống cuống, mới nghĩ mà sợ.
Sở Hưu là sát tinh nổi tiếng trên giang hồ, rốt cuộc Thuần Dương Đạo Môn có chống được y hay không?
Hơn nữa bây giờ tin tức đã đưa đi, sao Thuần Dương Đạo Môn còn chưa tới?
Trong đám người có kẻ vỗ tay hối hận nói: “Ài, trước đây ta đã nói rồi mà, đừng có làm chuyện này, đừng có làm. Cho dù muốn làm cũng phải ổn thỏa một chút, thăm dò thái độ của Thuần Dương Đạo Môn rồi hãng làm.
Bây giờ thì hay rồi, người của Thuần Dương Đạo Môn còn chưa tới, e là bên Trấn Võ Đường đã nhận được tin rồi. Các ngươi nói xem vạn nhất bên phía Thuần Dương Đạo Môn chậm mất một bước thì sao?”
Một ông lão ngồi trên ghế chủ hừ lạnh nói: “Bây giờ mới hối hận à? Muộn rồi!”
Đã làm rồi thì làm gì còn đường hối hận.
Than vãn có tác dụng gì? Lần này làm vậy là đánh cược, cược thắng thì từ nay về sau chúng ta không bị Trấn Võ Đường áp bức nữa.
Thậm chí những người mở đường chúng ta có thể nổi danh trong võ lâm Bắc Yên!”
Lão già này chính là trang chủ Phùng gia trang, lần liên kết này cũng là hắn đứng ra đầu tiên.
Có người chần chừ nói: “Nhưng vạn nhất chúng ta thua cuộc thì sao?”
Phùng trang chủ cười lạnh nói: “Thua cuộc? Thua là bị diệt sạch cả nhà, vạn kiếp bất phục!”
Mọi người ở đây lập tức im lặng, nhưng ngay lúc này một đệ tử Phùng gia trang lại chật vật chạy vào, run rẩy nói :”Trang... trang chủ! Không xong rồi! Sở Hưu dẫn người của Trấn Võ Đường đánh tới!”
Nghe câu này sắc mặt mọi người ở đây trắng bệch như ngày tận thế tới.
Nam tử vừa nói chuyện trước đó ôm đầu rủn rẩy như muốn khóc, không ngừng lẩm bẩm: “Ta nói mà! Ta đã nói không thể vội vàng như vậy mà. lần này thì hay rồi, tên sát thần Sở Hưu đã tới, cả nhà chúng ta sẽ chết sạch, chết sạch!’
Tuy sắc mặt Phùng trang chủ cũng trắng bệch, nhưng hắn vẫn đứng dậy đá đối phương một cái, mắng lớn: “Đằng nào chẳng chết, chẳng thà chết có tôn nghiêm một chút!
Bây giờ tên Sở Hưu kia đang bị triều đình Bắc Yên chèn ép, cũng chẳng dễ chịu gì. Lát nữa ra ngoài cố gắng kéo dài thời gian, chỉ cần đợi được Thuần Dương Đạo Môn đến, chúng ta sẽ được cứu!”
Phùng trang chủ kia vẫn khá có can đảm, dẫn người ra khỏi Phùng gia trang.
Thấy Sở Hưu mang hàng loạt võ giả Trấn Võ Đường bao vây toàn bộ Phùng gia trang, Phùng trang chủ vẫn cố gắng chắp tay nói :”Sở đại nhân, bây giờ đệ tử mấy nhà chúng ta đã gia nhập Thuần Dương Đạo Môn. Chuyện tiền bảo kê, chúng ta...”
Không đợi Phùng trang chủ nói xong, Sở Hưu mặt không biểu cảm vung tay,
phun ra một chữ: “Giết!”