Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Cho nên Phương Phi Phàm đành ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của Sở Hưu, giả tạo thân phận của những người từ Lục Đô, sau đó vận dụng trận pháp của Phong Mãn Lâu, trong vòng một canh giờ đã đưa những tin tức này tới các phân đà của Phong Mãn Lâu trên khắp giang hồ.

Không thể không nói, hiệu suất của Phong Mãn Lâu trên phương diện này rất đáng tán thưởng.

Dù sao giang hồ rộng lớn là vậy, nếu chỉ dùng sức người đưa tin thì khi tin này tới chỗ ngươi đã mất bao lâu? E là tin tức đã nguội rồi.

Cho nên nhiệm vụ quan trọng nhất của người buôn tin của Phong Mãn Lâu trên giang hồ đó là phân biệt mức độ quan trọng của tin tức. Trong đó một số tin tình báo quan trọng cần ưu tiên đưa về tổng bộ.

Sau khi trở lại Bắc Yên, Sở Hưu không bảo Ngũ Ương lập tức bố trí người bên cạnh Hạng Xung mà gọi người tới dạy cho bọn họ một số kiến thức cơ bản về thế giới bên ngoài, đồng thời thay đổi khẩu âm của bọn họ.

Khẩu âm thời thượng cổ khác với hiện tại. Thật ra chuyện này cũng không có gì lạ, giang hồ rộng lớn, Bắc Yên Tây Sở Đông Tề, khẩu âm đều có khác biệt, đặc biệt là bên phía Tây Sở, thậm chí có thể mỗi thôn một kiểu khẩu âm.

Nhưng nhiều cường giả như vậy lại có cách nói chuyện giống nhau, chẳng lẽ bọn họ đến từ cùng một thôn? Như vậy quá giả.

Cho nên nhất định phải giúp bọn họ thay đổi khẩu âm một chút.

Nửa tháng sau, trong cung thái tử của Hạng Xung, Ngũ Ương đạo nhân đưa những người của Thương Thành tới trước mặt Hạng Xung, đắc ý nói: “Điện hạ, đây là những người bần đạo tìm tới cho ngài trong thời gian qua.

Bọn họ đều là bằng hữu cũ, từng có giao tình với bần đạo, nhưng cuộc sống trải qua bao gập gềnh.

Nghe bần đạo nói điện hạ rộng lượng bao dung, không quan tâm tới quá khứ của bọn họ, đồng ý thu nhận. Bọn họ cũng hết sức cảm động, đến tìm nơi nương tựa chỗ bệ hạ.

Đương nhiên còn một số người tâm tro ý lạnh, thà ẩn mình trong núi hoang cũng không chịu ra ngoài giang hồ. E là bần đạo không thể thuyết phục những người này.”

Nói xong, Ngũ Ương đạo nhân còn ra vẻ tiếc nuối.

Có lẽ nói dối quen miệng, nên bây giờ Ngũ Ương đạo nhân hết sức tự nhiên, chẳng khác nào bản thân thật sự quen biết nhiều cường giả như vậy.

Lúc này Hạng Xung đã đờ đẫn.

Lúc trước, Lý Thu Dịch có quan hệ với Lâm Phong Ngọc nên mới chịu gia nhập dưới trướng hắn, chuyện này đã khiến Hạng Xung vô cùng vui mừng.

Tiếp đó lại có Ngũ Ương đạo nhân dẫn theo toàn bộ Âm Sơn Phái tới, chuyện

này cũng khiến Hạng Xung mừng quýnh lên.

Kết quả bây giờ Ngũ Ương đạo nhân lại kéo hai võ giả Chân Hỏa Luyện Thần và sáu võ giả cảnh giới Chân Đan đến. Lần này Hạng Xung thật sự có ảo giác, dường như mình có thể đối kháng chính diện với Đại Quang Minh Tự.

Hạng Xung ngây ngốc cả nửa ngày rồi mới nói: “Mau mau, đạo trưởng mau giới thiệu chư vị tiền bối cho bản cung.”

Trước đó Ngũ Ương đạo nhân đã học thuộc, lúc này nghe vậy lập tức chỉ một người nói: “Vị này là người sống sót duy nhất của Càn Nguyên Phái, một trong Bát Phái đời trước. Càn Nguyên Thần Chưởng - Tưởng Côn Nhất. Trăm năm trước Càn Nguyên Phái bị hủy diệt, Tưởng huynh bị người ta đuổi giết hơn mười năm, ẩn nấp trong Thập Vạn Đại Sơn, chịu mọi nhục nhã. Bây giờ Tưởng huynh định ra ngoài báo thù, ai ngờ kẻ thù cũng bị diệt môn, đúng là vô cùng thê thảm.

Còn vị này là đệ tử của cường giả tán tu của Đạo môn năm xưa, môn đồ duy nhất của Quảng Lăng đạo nhân, Trần Ngọc Sinh. Nhưng Quảng Lăng đạo nhân bị đại lão của nhánh Ẩn Ma, Thập Phương Lão Ma Viên Thiên Phóng, giết chết. Vì trốn tránh truy sát, hắn chỉ có thể thay hình đổi dạng, ẩn nấp trong Nam Hải.

Còn vị này... vị này...”

Ngũ Ương đạo nhân hết sức thuần thục thuật lại cho Hạng Xung bối cảnh mà Sở Hưu đã giao cho mình. Những bối cảnh này đều cực kỳ chi tiết nhưng có một điểm chung, đó là tuy xuất thân và lai lịch đều có dấu vết để tra xét nhưng đều không có chứng cứ.

Ví dụ như Viên Thiên Phóng, Quảng Lăng đạo nhân, đúng là có người như vậy, nhưng tính cách người này rất kỳ quái, ai biết hắn có đệ tử hay không?

Hơn nữa đúng là Viên Thiên Phóng có thù với nhánh Đạo môn, từng giết không ít người của Đạo môn, Quảng Lăng chân nhân cũng chết trên tay hắn.

Nhưng vấn đề là bây giờ Viên Thiên Phóng đã chết dưới tay Sở Hưu, đương nhiên không còn chứng cứ.

Đột nhiên được nhiều cường giả giang hồ tới quy phục như vậy, Hạng Xung kích động tới mức thiếu chút nữa thất thố.

Đây là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, là tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan hàng thật giá thật, hơn nữa mỗi người đều có lai lịch bất phàm.

Lúc này, Lâm Phong Ngọc luôn đứng sau lưng Hạng Xung lại nói: “Điện hạ, nhiều người gia nhập với chúng ta như vậy, tuy là chuyện tốt nhưng lại có quá nhiều người trong cùng một lúc. Liệu có đáng nghi ngờ không?”

Lâm Phong Ngọc nhắm vào Ngũ Ương đạo nhân như vậy không phải vì hắn nhìn ra Ngũ Ương đạo nhân có gì không đúng, chẳng qua chỉ là tranh giành sủng ái mà thôi.

Ngũ Ương đạo nhân hừ lạnh nói: “Đáng nghi ngờ? Loại rác rưởi như ngươi thì hiểu cái gì? Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ tình bạn giữa bần đạo và chư vị ở đây?

Cùng là người lưu lạc thiên nhai, bần đạo từng có liên hệ với nhiều cường giả thân thế gập gềnh.

Bây giờ điện hạ là người bao dung, bần đạo mời bọn họ đến, giúp bọn họ có chỗ ở, cũng là tăng cường lực lượng cho điện hạ. Có gì đáng nghi?

Loại người tu vi kém cỏi như ngươi cũng dám đứng đây lải nhải, muốn chết à?”

Dứt lời, một luồng khí lạnh âm tà bùng lên quanh người Ngũ Ương đạo nhân, khiến Lâm Phong Ngọc run lên lẩy bẩy.

Ngũ Ương đạo nhân là tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan, hơn nữa còn là loại có thực lực khá mạnh.

Lâm Phong Ngọc mới là một võ giả cấp thấp cảnh giới Tiên Thiên, thậm chí chẳng thể ngăn cản khí thế của đối phương.

Nhưng lúc này Lý Thu Dịch thấy người người mắng nam nhân của mình, lông mày lập tức dựng ngược, vung tay, khí thế mạnh mẽ lập tức ép ngược lại Ngũ Ương đạo nhân.

“Muốn chết? Ta xem rốt cuộc là ai muốn chết!

Ngũ Ương đạo nhân, năm xưa ngươi bị nhánh Ẩn Ma và Đạo môn truy sát như chó mất chủ, sao không khoe khoang uy phong với bọn chúng?”

Thấy hai “phụ tá đắc lực” dưới tay mình cãi vã, Hạng Xung vội vàng lên tiếng khuyên can.

Không sai, bây giờ Hạng Xung đã coi Ngũ Ương đạo nhân là tay trái tay phải của mình, thậm chí còn coi trọng hơn Lâm Phong Ngọc.

Tuy Lâm Phong Ngọc là một trong những người đầu tiên gia nhập dưới trướng hắn, nhưng dù sao cả thực lực và năng lực của hắn chỉ có hạn. Ưu thế duy nhất của Lâm Phong Ngọc là Lý Thu Dịch, Hạng Xung không lo hắn sẽ phản bội.

Còn Ngũ Ương đạo nhân đã từng đi theo phụ hoàng mình nhiều năm, cả thực lực và thế lực đều rất mạnh, hôm nay còn giúp mình lôi kéo nhiều cường giả như vậy, càng đáng được hắn coi trọng.

Đương nhiên Hạng Xung không bị chuyện tốt này làm cho kích động tới mức mất hết lý trí.

Tuy Lâm Phong Ngọc nói vậy là nhắm vào Ngũ Ương đạo nhân, nhưng cũng có lý do để nghi ngờ.

Cho nên Hạng Xung cũng phái người tới Phong Mãn Lâu kiểm tra xem thân phận của những người này có phải là thật không.
Chương 1229 Thiếu tinh tế

Uy tín của Phong Mãn Lâu đã khiến người trong giang hồ vô thức tin tưởng, một khi cần kiểm tra tin tức là thật hay giả nhất định phải tới Phong Mãn Lâu.

Khi Hạng Xung nhận được tình báo của Phong Mãn Lâu, thấy không sai lệch mấy so với những gì Ngũ Ương đạo nhân nói, hắn mới thở dài một tiếng, đồng thời càng coi trọng Ngũ Ương đạo nhân hơn một chút.

Bây giờ dưới trướng hắn cũng có đông đảo nhân tài, nhưng lại không mấy người biết làm việc.

Lâm Phong Ngọc tuy khá trung thành, nhưng cả ánh mắt năng lực lẫn kiến thức đều chỉ có hạn, cho dù sau lưng có Lý Thu Dịch giúp đỡ cũng không làm được việc lớn.

Còn vị sư phụ hờ Khang Động Minh kia, tiếng thì có, thực lực cũng có, nhưng tạm thời chỉ có thể dùng để đe dọa người khác, cũng chẳng có tác dụng gì.

Cứ thế, Hạng Xung phát hiện thật ra dưới trướng mình người có thực lực lại được việc chỉ có mình Ngũ Ương đạo nhân. Hắn không coi trọng Ngũ Ương đạo nhân thì coi trọng ai?

Nhưng lúc này Hạng Xung lại không biết, Ngũ Ương đạo nhân mà hắn coi trọng đang ở trong một cứ điểm bí mật của Trấn Võ Đường, báo cáo cặn kẽ tất cả tình hình của hắn cho Sở Hưu.

Sở Hưu gõ bàn một cái, lạnh nhạt nói: “Nói vậy, bây giờ Hạng Xung đang rất coi trọng ngươi?”

Ngũ Ương đạo nhân cười châm chọc: “Dưới trướng Hạng Xung chỉ có mấy kẻ vớ vẩn, không có ai dùng được. Hắn không coi trọng ta thì coi trọng ai?”

Đúng là bây giờ Ngũ Ương đạo nhân có cơ hội phản bội, hắn không phải thủ hạ của Sở Hưu, hai bên chỉ hợp tác mà thôi.

Bây giờ nếu hắn lật mặt, nói toạc kế hoạch gián điệp của Sở Hưu cho Hạng Xung, chắc chắn Hạng Xung sẽ coi hắn là ân nhân.

Nhưng Ngũ Ương đạo nhân không làm như vậy, vì hắn sợ Sở Hưu.

Không phải vì trước đây hắn bị Sở Hưu đánh tới phát sợ, mà là hắn phát hiện Sở Hưu có quá nhiều thủ đoạn ẩn giấu. E là trên giang hồ này không ai thấy được rốt cuộc Sở Hưu ẩn giấu bao nhiêu thủ đoạn.

Lần này Sở Hưu lấy ra hai võ giả Chân Hỏa Luyện Thần và sáu cảnh giới Chân Đan, đặt ở thế giới bên ngoài, thực lực như vậy đủ thành lập tông môn nhất lưu.

Nhưng nếu không có thân phận giả, thậm chí Ngũ Ương đạo nhân không nhận ra bất cứ ai trong số đó, chuyện này rất kinh khủng.

Tuy Ngũ Ương đạo nhân luôn cảm thấy những người này rất kỳ quái, nhưng thực lực của bọn họ vẫn bày ở đó, có trời mới biết Sở Hưu còn thủ đoạn nào khác không.

Cho nên suy nghĩ phản bội chỉ xuất hiện trong lòng Ngũ Ương đạo nhân một nháy mắt rồi bị hắn ném tới tận đáy cốc.

Dù sao trước mắt phần thắng của Sở Hưu vẫn tương đối lớn, ít nhất hắn cũng thấy thế.

“Sở đại nhân, bây giờ bần đạo đã làm cho Hạng Xung coi trọng mình, những người mà ngài phái tới cũng được Hạng Xung bố trí vào lực lượng nòng cốt. Tiếp theo nên làm thế nào?”

Sở Hưu đưa lực lượng mạnh như vậy tới bên cạnh Hạng Xung, Ngũ Ương đạo nhân không tin Sở Hưu làm vậy chỉ là để tăng cường thực lực, củng cố địa vị cho Hạng Xung.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Rất đơn giản, tiếp theo ngươi chỉ cần cổ vũ Hạng Xung đi thu nạp quyền lực vào tay là được.”

“Quyền lực? Quyền lực phương diện nào?”

Sở Hưu híp mắt: “Đương nhiên là những thứ quyền lực mà hắn chưa từng khống chế, ví dụ như quân đội, Trấn Quốc Ngũ Quân, ví dụ như Cung Phụng Đường của hoàng thất vân vân...

Ngươi chỉ cần cổ động Hạng Xung, khiến hắn bố trí những người kia vào trong những thế lực này là được. Sau đó chèn ép đối phương, tranh quyền đoạt lợi. Chuyện này còn cần ta dạy hay sao?”

Ngũ Ương đạo nhân nhíu mày, bỗng thấy lạnh cả người.

Chiêu này của Sở Hưu nhìn như tăng cường quyền lực trong tay Hạng Xung nhưng thực chất lại vô cùng âm độc. Đây rõ ràng là làm vấy bẩn thanh danh của Hạng Xung.

Trước mắt Hạng Xung còn chưa phải hoàng đế, huống hồ cho dù hắn có thành hoàng đế Bắc Yên, tùy tiện cướp đoạt quyền lực của các phe phái cũng chỉ khiến người ta căm ghét, thậm chí căm thù.

Ví dụ như Trấn Quốc Ngũ Quân, đây là đất riêng của các vị đạo lão trong quân đội. Hầu hết cao thủ trong Trấn Quốc Ngũ Quân đều được đề bạt từ thấp lên cao.

Ngoại lệ duy nhất trong Trấn Quốc Ngũ Quân là Hạng Võ, hắn là cái đinh mà Hạng Long xếp vào trong quân đội.

Nhưng Hạng Võ có thể ngồi vững trên chức vị đại tướng quân Tây Lăng Quân, một là vì bản thân hắn có thực lực, hai là vì tuy trên danh nghĩa hắn cũng trong hoàng tộc Bắc Yên nhưng thực tế lại trưởng thành bên ngoài giang hồ. Cho dù Hạng Long cất nhắc hắn, nhưng thực ra Hạng Võ với hoàng tộc Bắc Yên chỉ là bằng mặt không bằng lòng, cho nên Trấn Quốc Ngũ Quân cũng không bài xích quá mức.

Nhưng bây giờ Sở Hưu lại định để Hạng Xung bố trí nhân thủ vào địa bàn của người ta, tranh quyền đoạt lợi, e là chuyện này sẽ đắc tội rất nặng với quân đội.

Cho nên Ngũ Ương đạo nhân cũng chần chừ: “Hạng Xung có làm chuyện tự chui đầu vào rọ như vậy không?

Sở đại nhân, thứ cho ta nói thẳng, ta đi theo tên Hạng Xung kia được một thời gian rồi. Tuy tính cách và năng lực của kẻ này đều không tốt, nhưng cũng không phải loại ngu ngốc. Chắc hắn cũng biết hậu quả trong chuyện này.”

Sở Hưu vung tay nói: “Đương nhiên hắn biết, nhưng hắn vẫn sẽ làm.

Mấy năm trước tên Hạng Xung này ra sao, chắc ngươi cũng biết.

Đám đại nhân vật của quân đội kia không ai ủng hộ hắn, đến giúp hắn, ngược lại tất cả đều quay sang gia nhập dưới trướng Hạng Lê.

Hắn trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy cho nên thái độ của Hạng Xung với đám người kia cũng chẳng tốt đẹp gì. Cho dù bây giờ những người kia đều quay sang ủng hộ Hạng Xung, suy nghĩ của hắn vẫn không thay đổi. Ngươi chỉ cần nói ra đúng thời điểm, hắn sẽ không cự tuyệt.”

Sở Hưu nhìn người khá chuẩn nhưng lúc đầu hắn nhìn Hạng Xung lại có chút sai lầm. Sau đó Sở Hưu nghiên cứu cẩn thận tâm lý của Hạng Xung, cuối cùng cũng hiểu vì sao đối phương lại thay đổi nhiều như vậy.

Dục vọng về quyền thế có thể khiến tâm linh của con người vặn vẹo. Hạng Xung chính là ví dụ điển hình.

Từ tự ti không có gì cả đến đột nhiên có được tất cả. Tâm trạng thay đổi đột ngột, hóa thành vặn vẹo, rất ít người chịu được.

Chính vì vậy, bây giờ Hạng Xung còn chưa quen thuộc với thân phận của bản thân.

Đối với một đế vương hợp lệ, chuyện lòng người ấm lạnh rất bình thường, tuy cũng có chuyện đốt lò sưởi ấm, nhưng khi ngươi ở thung lũng, người khác cũng không thể đặt tất cả bảo vật lên người ngươi.

Nếu đổi lại là một đế vương hợp lệ, chắc chắn chỉ cười hi hi ha ha cho qua chuyện. Người ta quy thuận quyền lực, mình có quyền lực đương nhiên cũng được người ta quy thuận, chuyện này rất bình thường.

Nhưng lúc này Hạng Xung vẫn không bỏ qua được những khinh thường ghẻ lạnh mà hắn phải chịu năm xưa, làm sao hắn lại nghĩ tới chuyện mình sẽ đắc tội với người khác?

Ngũ Ương đạo nhân vẫn khá lo lắng về phân tích của Sở Hưu, nhưng bây giờ hắn đã đứng về phía Sở Hưu, tối kỵ là chuyện quay cả hai đầu. Cho nên hắn đành phải làm theo lời Sở Hưu, tìm cơ hội cổ động Hạng Xung ra tay.

Mấy ngày sau, trong một buổi tiệc tối, Hạng Xung một mình tới gặp Ngũ Ương đạo nhân, hỏi hắn: “Đạo trưởng, bây giờ thực lực của bản cung đã không yếu nhưng không biết vì sao bản cung vẫn cảm thấy thiếu gì đó. Ngươi có thể nhìn xem rốt cuộc bây giờ bản cung còn thiếu gì không?”

Ngũ Ương đạo nhân âm thầm cười lạnh, bây giờ thứ ngươi thiếu chính là tâm nhãn!

Hạng Long đã bố trí tất cả, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đợi Hạng Long chết là có thể kế thừa hoàng vị, bây giờ còn muốn gây chuyện, không phải thiếu tinh tế thì là gì?

Nhưng Hạng Xung hỏi như vậy ngược lại khiến Ngũ Ương đạo nhân có cơ hội.

Hắn vuốt chòm râu dài, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Bây giờ điện hạ muốn địa vị có địa vị, muốn thực lực có thực lực, theo lý mà nói thì không thiếu điều gì, chỉ thiếu duy nhất một thứ, tạm thời cũng không có cách nào bù đắp, cho nên không nói thì hơn.”

Hạng Xung sốt ruột nói: “ Đạo trưởng, ngươi còn giấu giấu diếm diếm với bản cung làm gì? Bây giờ bản cung còn thiếu cái gì, ngươi cứ nói ra trước đi mới biết có thể bù đắp được hay không chứ.”

Sắc mặt của Ngũ Ương đạo nhân nghiêm nghị, nói như chém đinh chặt sắt: “Quyền thế! Bây giờ thứ điện hạ đang thiếu chính là quyền thế!”
Chương 1230 Người người nổi giận 1

Nghe Ngũ Ương đạo nhân nói mình thiếu nhất chính là quyền thế, Hạng Xung cũng thấy ngạc nhiên. Hắn cười ha hả nói: “Đạo trưởng nói đùa rồi, bây giờ bản cũng mà thiếu quyền thế ư?

Bên trong có những cường giả trên giang hồ như đạo trưởng giúp đỡ, bên ngoài có thân phận thái tử, vô số quan tướng quân đội đến gia nhập dưới trướng bản cung. Chẳng lẽ đó không phải quyền thế?”

Ngũ Ương đạo nhân thản nhiên nói: “Điện hạ chỉ nói đúng một nửa. ĐƯơng nhiên chúng ta là người của điện hạ, nhưng dù sao chúng ta cũng chỉ là hạng dân dã trên giang hồ, trọng lượng lời nói trong triều đình Bắc Yên chỉ có hạn.

Còn quân đội hay người của Cung Phụng Đường hoàng thất, tuy trên danh nghĩa bọn họ cũng quy thuận điện hạ, nhưng bây giờ ngài thử tới Trấn Quốc Ngũ Quân xem, liệu có điều động được một sĩ quan cấp thấp nhất không?

Ngay cả sĩ quan cấp thấp nhất mà ngài cũng không điều động được, vậy còn gọi là quyền thế gì? Quyền thế của ngài không phải là quyền thế mà chỉ là đám người kia nể mặt ngài thôi.”

Nghe Ngũ Ương đạo nhân nói vậy, nụ cười trên mặt Hạng Xung tắt dần.

Đúng vậy, quyền thế đó không phải là của hắn, hay nên nói là xưa nay chưa từng thuộc về hắn.

Tuy trên danh nghĩa đám người kia ủng hộ mình nhưng một khi mình ra lệnh, đối phương phải đồng ý thì mình mới chỉ huy được. Đâu có giống “người mình” như bọn Ngũ Ương đạo nhân, mình bảo bọn họ đi hướng đông thì bọn họ tuyệt đối không dám đi hướng tây.

Hạng Xung hung hăng nói: “Đạo trưởng, vậy ngươi nói xem bản cung nên làm thế nào để nắm được quyền thế?”

Ngũ Ương đạo nhân lắc đầu nói: “Lấy được tới tay thì đơn giản, bây giờ lực lượng dưới trướng điện hạ đang hùng mạnh như vậy, tùy ý hạ lệnh, cài cắm người vào Trấn Quốc Ngũ Quân hay Cung Phụng Đường của hoàng thất, không đến mức lấy được toàn bộ lực lượng nhưng ít nhất cũng thu được một phần.

Nhưng bần đạo không đề nghị điện hạ làm như vậy. Như vậy là đắc tội với quân đội hoặc Cung Phụng Đường của hoàng thất. Cái được không bù nổi cái mất.”

Ngũ Ương đạo nhân không khuyên còn đỡ, hắn khuyên như vậy lại khiến lửa giận trong lòng Hạng Xung cháy rực lên.

“Bản cung là thái tử Đại Yên! Tương lai toàn bộ Đại Yên đều là của bản cung, bây giờ bản cung không muốn cướp chức vị của bọn chúng , chỉ muốn bố trí vài người vào mà bọn chúng cũng không chịu. Rốt cuộc Đại Yên này là của Hạng gia chúng ta hay là của bọn chúng!?”

Ngũ Ương đạo nhân thầm cười lạnh, đương nhiên Bắc Yên là của họ Hạng, ít nhất là bây giờ.

Nhưng nếu không có những người khác, ngươi tưởng chỉ dựa vào họ Hạng các ngươi là có thể cai quản toàn bộ Bắc Yên?

Đáng tiếc Hạng Xung không nghĩ ra điều này. Ngũ Ương đạo nhân càng thuyết phục thì Hạng Xung càng kiên quyết với lựa chọn của mình hơn, bố trí tất cả võ giả Thương Thành mà Sở Hưu đưa tới vào trong Trấn Quốc Ngũ Quân và Cung Phụng Đường của hoàng thất.

Những võ giả Sở Hưu mang từ trong Thương Thành ra cũng không phải loại ngu ngốc. Thực tế bọn họ đều là người sống giữa chém giết trong Lục Đô, tuy không tiếp xúc với những mâu thuẫn lục đục của thế giới bên ngoài nhưng không nghĩa là bọn họ không biết những thứ này.

Nhưng trước mắt Sở Hưu đã có chỉ thị cho họ, không cần e ngại điều gì, cũng không cần lo chuyện cấu xé quyền lực, có làm quá đáng thế này cũng được, ra vẻ tham lam vô độ, tranh quyền đoạt lợi tới mức điên cuồng, đắc tội với những người khác càng nặng càng tốt.

Đa số những chuyện trên thế gian này, muốn làm tốt thì khó nhưng muốn làm xấu lại rất đơn giản.

Không tới nửa tháng, những võ giả Thương Thành đã khiến Trấn Quốc Ngũ Quân và Cung Phụng Đường của hoàng thất đầy tiếng than vãn oán trách.

Hai võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, một bị Hạng Xung ném vào trong Cung Phụng Đường của hoàng thất, một bị bố trí trong Đông Sơn Trung Quân của Bắc Cung Bách Lý.

Còn sáu võ giả cảnh giới Chân Đan thì Cung Phụng Đường của hoàng thất một người, Trấn Quốc Ngũ Quân mỗi nhánh quân một người.

Bọn họ càng quá đáng, theo Hạng Xung thấy lại là tận tâm tận lực làm việc cho mình, hắn càng hài lòng.

Trong Thanh Phong Lâu của Yên Kinh Thành, Sở Hưu ngồi trong góc cạnh cửa sổ uống trà, nghe Mai Khinh Liên ở phía đối diện báo cáo tình hình của Yên Kinh Thành thời gian vừa qua, đương nhiên chủ yếu là bên phía Hạng Xung.

Thanh Phong Lâu tuy là quán rượu, nhưng nổi tiếng nhất không phải là rượu mà là các loại thức ăn, đặc biệt là đồ ăn chay. Nghe nói đầu bếp từng làm tăng nhân nhóm bếp trong nhà bếp của Đại Quang Minh Tự.

Đương nhiên Sở Hưu chưa từng gặp hòa thượng Đại Quang Minh Tự ở đây.

Nghĩ lại cũng bình thường, đám hòa thượng kia ăn chay trong Đại Quang Minh Tự cả đời, khó khăn lắm mới được ra ngoài, nếu còn ăn thứ này mới gọi là bi ai.

Bên cạnh Sở Hưu, Đường Nha gọi một đống đồ ăn rồi gặm lấy gặm để, thậm chí không nghe Mai Khinh Liên và Sở Hưu nói chuyện.

Mấy tên chơi âm mưu quỷ kế thì tim đều bẩn, e là tim của Sở đại nhân đã

biến thành đen kịt rồi. Chắc chắn tiểu tử Hạng Xung kia đã bị tính kế tới hộc máu, cũng không có gì hay để nghe, nghe nhiều còn ảnh hưởng tới khẩu vị.

Sau khi nghe Mai Khinh Liên báo cáo xong, Sở Hưu gõ bàn nói: “Không ngờ tên Hạng Xung này lại chẳng hề nghi ngờ gì? Xem ra lần này ta vẫn còn coi trọng hắn.”

Mai Khinh Liên cười lạnh một tiếng: “Trước kia tên tiểu tử này chỉ là một hoàng tử thất thế, tuy được Hạng Long sủng ái nhưng địa vị bất đồng, Hạng Long cũng không có thời gian dạy hắn về thuật quyền mưu, trình độ của hắn cao mới là lạ!

Hơn nữa cứ nhìn những người bên cạnh hắn mà xem, tất cả đều là loại như Lâm Phong Ngọc, không được việc thì thôi, còn toàn hỏng việc, ngay cả Lý Thu Dịch cũng chẳng phải người đầu óc tỉnh táo.

Người duy nhất khá có tâm cơ thủ đoạn lại là gián điệp mà ngươi gài vào. Hắn nhìn ra có gì không đúng mới gọi là lạ.”

Sở Hưu nâng chén trà lên lắc đầu nói: “Gián điệp gì chứ? Đúng là khó nghe, phải gọi là nội ứng.”

Đường Nha ngẩng đầu lên khỏi đống thức ăn, buông một câu: “Cùng một ý.”

Không đợi Sở Hưu cãi lại, Hạng Võ đã từ dưới lầu đi lên.

Sở Hưu ngồi trên tầng cao nhất của Thanh Phong Lầu, với hung danh của y mà chưởng quầy còn dám cho người đi lên, cũng chỉ có kẻ như Hạng Võ.

Thấy Sở Hưu đang ở đây, Hạng Võ tùy ý chào một tiếng: “Hóa ra Sở huynh đang ở dây, chẳng trách nơi này lại thanh tĩnh như vậy.

Đúng là tiếng tăm lớn cũng có chỗ lợi, ra ngoài ăn một bữa cơm cũng không cần đuổi người đi.”

Vừa nói, Hạng Võ vừa rất tự nhiên ngồi xuống bàn của Sở Hưu, còn hô to xuống bên dưới: “Chưởng quầy, thêm một khay chuối tiêu nướng!”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Tiếng tăm lớn? E là hung danh với tiếng xấu mới đúng, dù sao cũng không phải tiếng tốt.”

Hạng Võ ăn một miếng thức ăn rồi hung hăng nói: “Hung danh với tiếng xấu có gì không tốt? Nếu hung danh của ông đây đủ lớn, đã chẳng có người cưỡi lên ị đái trên cổ!”

Sở Hưu nghĩ tới điều gì, mặt không đổi sắc nói: “Ai dám ị đái trên cổ Hạng hầu gia cơ chứ?”

Hạng Võ vẻ mặt buồn bực nói: “Đang ăn cơm đừng nói chuyện ị đái, mất cả ngon.”

Advertisement
';
Advertisement