Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Không đợi Phương Thất Thiếu hưng phấn, Thẩm Thiên Vương đã nói tiếp: “Nhưng ta sợ tới lúc đó ngươi lại làm chuyện ngớ ngẩn gì, mất mặt Kiếm Vương Thành chúng ta. Bạch Tiêm của Hình Kiếm Đường hành xử trầm ổn, bảo hắn đi theo ngươi, sau khi giải quyết xong mọi chuyện lập tức về Kiếm Vương Thành cho ta.”  

             Nghe Thẩm Thiên Vương nói vậy, sắc mặt Phương Thất Thiếu lập tức ỉu xìu.  

             Cùng lúc, trong Vô Tâm Kiêm Trủng ở Thập Vạn Đại Sơn, đây là một thâm cốc quanh năm suốt tháng bị sương mù bao phủ, không thấy ánh mặt trời nhưng lại có tiếng kiếm ngâm mơ hồ, thậm chí xuyên qua làn sương nặng nề, vang vọng khắp thiên địa.  

             Lúc này ở sâu nhất trong thâm cốc, từng thanh trường kiếm cắm trên mặt đất, có thanh hoàn chỉnh, lại có những thanh kiếm gãy, sứt mẻ.  

             Nhưng bên cạnh những thanh kiếm này đều có một ngôi mộ, đây cũng là trung tâm của Vô Tâm Kiếm Trủng, là vùng đất Táng Kiếm nổi danh giang hồ.  

             Lúc này trong làn sương mù có vài bóng người đang ngồi, thân hình khô gầy cứng nhắc, như cái xác khô.  

             Yến Chi của Vô Tâm Kiếm Trủng đứng một bên, trầm giọng thuật lại mọi chuyện của Tàng Kiếm Sơn Trang. Nhưng trong Kiếm Trủng vẫn hoàn toàn tĩnh lặng, cứ như hắn đang báo cáo lại cho người chết.  

             Nửa ngày sau mới có một bóng dáng già nua đứng dậy, ho khan một tiếng nói: “Thôi, để ta đi chuyến này, mấy vị lão ca ca hành động bất tiện, không nên làm phiền.”  

             Hóa ra bóng dáng già nua vừa đứng dậy chính là người từng xuất thủ trong Chính Ma Đại Chiến trên Phù Ngọc Sơn, Vô Danh Lão Nhân phụ trách bảo vệ Kiếm Trủng.  

             Lúc này trong Kiếm Trủng lại có một âm thanh thăm thẳm: “Nếu phe bên kia có cường giả Thiên Địa Thông Huyền, ngươi không ngăn được. Để cho chắc chắn một chút, mang theo Phù U đi.”  

             Vừa dứt lời, một vầng hào quang lóe lên trong Kiếm Trủng, nó như một thanh kiếm nhỏ nhưng lại biến mất trong cơ thể Vô Danh Lão Nhân, chỉ trong giây lát đã không còn tăm hơi.  

             Vô Danh Lão Nhân gật đầu, cong lưng, chậm rãi bước ra khỏi Kiếm Trủng.  

             Trong Tọa Vong Kiếm Lư, Thẩm Bão Trần nhận được tin cũng nhíu mày thở dài nói: “Đúng là thời buổi rối loạn.”  

             Thân là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, hắn không thể ngồi yên nhìn Tàng Kiếm Sơn Trang xảy ra chuyện. Huống chi chính hắn cũng cho rằng gần đây tên Sở Hưu này quá ngông nghênh.  

             Tọa Vong Kiếm Lư không định tham gia mấy chuyện linh tinh này nhưng cũng  

             không thể coi như không thấy.  

             Cho nên Thẩm Bão Trần phải đích thân đi một chuyến.  

             Nhưng trước khi đi, Thẩm Bão Trần do dự một chút, lại quay về trong nhà, lấy ra một cuộn sách, đặt vào trong hộp báu không gian.  

             Lúc trước vị võ giả Thiên Địa Thông Huyền bên phe Sở Hưu đánh với Rama hơn mười chiêu mà vẫn không chết, đã khiến vô số người trong giang hồ chú ý tới.  

             Tuy không ai biết rốt cuộc người này là ai nhưng có một vị chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, vậy hắn phải hành động cẩn thận hơn nữa. Tránh cho không cứu được Tàng Kiếm Sơn Trang mà ngược lại còn khiến mình lún sâu vào.  

             Ngay lúc mọi người đều hành động, bên lo lắng nhất vẫn là Tàng Kiếm Sơn Trang.  

             Không có tin gì báo về, Trình Đình Sơn cũng không biết rốt cuộc ba phái khác sẽ phản ứng ra sao?  

             Cho nên trong thời gian vừa qua, Tàng Kiếm Sơn Trang trực tiếp lệnh cho các đệ tử cảnh giác cao độ, thậm chí kiếm trận cũng luôn sẵn sàng khởi động.  

             Lúc này bên ngoài Tàng Kiếm Sơn Trang, Sở Hưu nhìn dáng vẻ cảnh giác của Tàng Kiếm Sơn Trang, y nhíu mày nói: “Tàng Kiếm Sơn Trang định tử chiến đến cùng à?”  

             Lục Giang Hà trong Huyết Hồn Châu lại cười ha hả nói: “Thằng nhóc, xem ra lực uy hiếp của ngươi còn chưa đủ rồi. Năm xưa khi giáo chủ còn tại thế, ngài muốn quan sát một món đồ mà Tàng Kiếm Sơn Trang cất giữ, trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang thế hệ đó còn tự mình mang thần binh trường kiếm, chủ động đưa đến Côn Luân Ma Giáo. Nhưng giáo chủ dùng đao, ngài cũng chướng mắt với mấy thứ ấy.”  

             Sở Hưu thản nhiên nói: “Bọn chúng không chủ động đưa ra, ta sẽ chủ động tới cửa lấy, kết quả cũng như nhau thôi. Sau chuyện lần này Tàng Kiếm Sơn Trang sẽ sợ ta. Đương nhiên điều kiện là sau này trên giang hồ vẫn còn Tàng Kiếm Sơn Trang.”  

             Bên ngoài Tàng Kiếm Sơn Trang, Sở Hưu trắng trợn xuất hiện ngoài cửa chính, trầm giọng nói: “Trình trang chủ, Sở mỗ muốn mượn kiếm dùng một lát, chẳng hay Trình trang chủ có chịu giao bảo bối của mình không?”  

             Chỉ trong chớp mắt, tiếng nói của Sở Hưu đã vang vọng khắp Tàng Kiếm Sơn Trang, khiến tất cả võ giả trong Tàng Kiếm Sơn Trang run rẩy.  

             Trình Đình Sơn thở dài một tiếng, trong thời điểm này hắn thân là trang chủ, muốn tránh cũng không được, chỉ có thể ra mặt.  

             Sau khi bảo người của Tàng Kiếm Sơn Trang chuẩn bị trận pháp, Trình Đình Sơn hít sâu một hơi, đẩy cửa ra ngoài, trầm giọng nói: “Sở đại nhân thứ lỗi, thần binh danh kiếm trong Tàng Kiếm Sơn Trang đều do tổ tiên tốn bao công sức thu thập được, xưa nay chưa từng có quy củ cho người ngoài mượn.”  

             Sở Hưu gật đầu: “À, không cho người ngoài mượn, vậy thì tốt, ta cướp luôn, vậy không phá hoại quy củ rồi.”  

             Nghe Sở Hưu nói vậy, Trình Đình Sơn thiếu chút nữa hộc máu.  

             Không cho mượn thì cướp, tên Sở Hưu này còn nói thẳng ra như vậy, y có biết xấu hổ không?  

             Trình Đình Sơn vừa định nói gì tiếp nhưng Sở Hưu lại trực tiếp ngắt lời.  

             Sở Hưu sắc mặt âm trầm: “Trình trang chủ, cho dù trí nhớ ngươi có kém, nhưng cũng không đến mức quên hết ân oán giữa ta và ngươi đấy chứ?  

             Ngươi quên nhưng ta thì chưa!  

             Sở Hưu ta không phải người không nói lý. Ngươi giao kiếm ra, ân oán nhân quả giữa ta và ngươi coi như xóa bỏ.  

             Ngược lại, nếu ngươi không biết điều thì đừng trách ta độc ác.  

             Cho nên ta đang lấy làm lạ, ngươi lấy đâu ra tự tin mà dám cự tuyệt điều kiện của ta?  

             Là vì đao của Sở Hưu ta không sắc, hay là Tàng Kiếm Sơn Trang các ngươi nghĩ đầu mình đủ cứng?  

             Trình Đình Sơn, ngươi nghĩ ta không dám diệt cả nhà ngươi chắc?”  

             Sát khí mãnh liệt ập tới, luồng khí thế cường đại đó khiến sắc mặt Trình Đình Sơn trắng bệch.  

             Bao năm qua, Sở Hưu đánh khắp giang hồ, có ai chưa giết qua, có tình thế nào chưa bao giết gặp?  

             Số người trực tiếp hay gián tiếp chết trong tay y nhiều không đếm xuể, Sở Hưu đã nói sẽ diệt cả nhà người ta, vậy chắc chắn y sẽ không để lại một người sống.  

             Đây không phải những thứ huyền diệu như ngôn xuất pháp tùy mà là sát khí sát ý kinh khủng đã tích lũy trên người y!  

             “Sở đại nhân, sát khí nặng như vậy là không tốt đâu. Chính Ma Đại Chiến lần thứ ba vừa mới kết thúc, tuy ngươi không thua nhưng cũng đâu có thắng. Ngày trước Bái Nguyệt Giáo thắng Chính Ma Đại Chiến lần thứ hai xong cũng chẳng phách lối như ngươi đâu.”  

             Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, thân hình Thẩm Bão Trần từ trên không hạ xuống, khí độ phi phàm.  

             Còn đi cùng Thẩm Bão Trần lại chính Vô Danh Lão Nhân của Phong Vân Kiếm Trủng. Đối phương không nói một lời đứng bên cạnh, thần sắc lạnh nhạt như chỉ tới xem trò vui.  

             Sở Hưu nhíu mày, đúng như suy nghĩ của y, Ngũ Đại Kiếm Phái sẽ không ngồi nhìn Tàng Kiếm Sơn Trang bị hủy diệt.  

             “Phách lối? Chuyện phách lối hơn còn ở đằng sau. Hai vị không nghĩ là chỉ hai  

             người các vị là ngăn được ta đấy chứ?”

Advertisement
';
Advertisement