Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Sau khi nhận được thiệp mời của Sở Hưu, Tàng Kiếm Sơn Trang không đáp lời, Sở Hưu cũng đoán được thái độ của Tàng Kiếm Sơn Trang.  

             Thật ra Sở Hưu không lấy làm lạ trước thái độ của Tàng Kiếm Sơn Trang.  

             Đối với những người giang hồ khác, kiếm chỉ là một món binh khí mà thôi, còn thái độ của Tàng Kiếm Sơn Trang với kiếm lại cực kỳ cố chấp, thậm chí cho rằng kiếm trong tay bọn họ còn quan trọng hơn con người.  

             Qua nhiều năm như vậy, xưa nay chỉ có Tàng Kiếm Sơn Trang dùng đủ mọi thủ đoạn thu thập danh kiếm trong thiên hạ, đã bao giờ có chuyện Tàng Kiếm Sơn Trang đưa kiếm ra bên ngoài?  

             Cho dù có cũng phải là Tàng Kiếm Sơn Trang chủ động ban cho thế lực phụ thuộc để lôi kéo.  

             Ví dụ như Trường Sinh Kiếm Tông mà Sở Hưu tiêu diệt ngày trước, tuy đối phương là môn phái mới trong Thất Tông nhưng thực tế lại là phụ thuộc vào Tàng Kiếm Sơn Trang, Trình Đình Sơn cho hắn một thanh thần binh, thật ra vẫn là tự đưa cho phe mình.  

             Giờ Sở Hưu giở thái độ uy hiếp ra đòi, nếu Tàng Kiếm Sơn Trang giao kiếm, vậy ngày sau Bái Nguyệt Giáo đến đòi, bọn họ có đưa không?  

             Không thể để bị uy hiếp, nếu không Tàng Kiếm Sơn Trang vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh!  

             Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành nụ cười, Tàng Kiếm Sơn Trang không sợ cũng tốt, đã vậy, mình cũng muốn xem xem rốt cuộc bọn chúng có thể kiên cường được tới mức nào.  

             Nói xong, Sở Hưu trực tiếp gọi đám người Mai Khinh Liên tới, chuẩn bị dẫn một số tinh nhuệ Trấn Võ Đường cùng đi về Tàng Kiếm Sơn Trang, đồng thời Sở Hưu còn mang theo cả Thương Thiên Lương.  

             Mai Khinh Liên kinh ngạc nói: “Chẳng phải ngươi nói chỉ mình ngươi cũng có thể giải quyết Tàng Kiếm Sơn Trang à? Sao ngươi còn mang theo Thương lão tiên sinh làm gì?”  

             Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta không sợ Tàng Kiếm Sơn Trang nhưng ta sợ có kẻ xen vào việc của người khác.”  

             “Xen vào việc của người khác? Với uy thế của ngươi hiện giờ con ai dám xen vào việc của người khác?”  

             “Còn Tam Đại Kiếm Phái, không thể không đề phòng được. Đừng quên Chính Ma Đại Chiến ngày trước.  

             Khác với hai nhánh Đạo Phật, quan hệ giữa Ngũ Đại Kiếm Phái mật thiết hơn bọn họ nhiều, lo trước khỏi họa.”  

             Ngay lúc bên phía Sở Hưu chuẩn bị động thủ, tam đại thế lực Kiếm Vương Thành đã nhận được tin của Tàng Kiếm Sơn Trang.  

             Trong Kiếm Vương Thành, Thẩm Thiên Vương, Độc Cô Ly, Mạnh Dương Hà đều có mặt.  

             Thẩm Thiên Vương cười lạnh nói: “Lần này Tàng Kiếm Sơn Trang biết sợ rồi à? Khi xưa ta mượn tà kiếm của bọn chúng xem thử, lão già Trình Đình Sơn còn nhìn nhìn ngó ngó, cứ như sợ ta cướp đồ. Giờ xảy ra chuyện lại biến tới nhờ cậy Kiếm Vương Thành chúng ta à?”  

             Mạnh Dương Hà trầm giọng nói: “Vậy Kiếm Vương Thành chúng ta có tham gia chuyện lần này không? Lần trước đánh với Dạ Thiều Nam, Nhân Vương Kiếm đã bị hao tổn không nhỏ, nếu còn sử dụng ta sợ sẽ xuất hiện bị hư hại không thể chữa trị.”  

             Độc Cô Ly ở bên cạnh nói: “Cho dù không sử dụng Nhân Vương Kiếm, Kiếm Vương Thành chúng ta cũng phải lo chuyện này.  

             Thanh danh của Ngũ Đại Kiếm Phái vẫn đó. Tàng Kiếm Sơn Trang có thế nào đi nữa cũng là chuyện của chúng ta, không thể để Sở Hưu diệt Việt Nữ Cung xong lại diệt cả Tàng Kiếm Sơn Trang. Nếu không người trong giang hồ sẽ nhìn Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta như thế nào?”  

             Lần trước Sở Hưu giết Lâm Phong Nhã, gần như diệt sạch cả Việt Nữ Cung, nhưng bốn phái còn lại gần như không mở miệng.  

             Nguyên nhân rất đơn giản, lần trước là Việt Nữ Cung tự tìm đường chết.  

             Dù sao Ngũ Đại Kiếm Phái cũng không phải một tông môn, đồng khí liên chi thì hơi khoa trương nhưng có thể tính là liên minh.  

             Nếu Sở Hưu diệt Việt Nữ Cung là vì lợi ích thì chắc chắn bốn phái còn lại sẽ nhúng tay.  

             Nhưng Việt Nữ Cung kia bày âm mưu với bằng hữu thân thiết, huynh đệ sinh tử của  Sở Hưu, bị diệt cũng là đáng đời, bọn họ cũng không có cớ nhúng tay vào.  

             Huống chi đám nữ nhân của Việt Nữ Cung vốn khiến người ta không ưa, ngay cả trong Ngũ Đại Kiếm Phái cũng không mấy ai thích bọn họ.  

             Lần này Sở Hưu ngang nhiên yêu cầu thần binh của Tàng Kiếm Sơn Trang, bọn họ có đủ lý do để xuất thủ. Quan trọng nhất là Tàng Kiếm Sơn Trang cực kỳ ‘hiểu chuyện’ không ngờ còn chủ động đưa đồ phổ kiếm trận của Tàng Kiếm Sơn Trang tới tay bọn họ.  

             Không sai, lần này Tàng Kiếm Sơn Trang không nói mấy lời như giúp ta ngăn cản ta cho các ngươi kiếm trận mà đồ phổ kiếm trận tới cùng lúc với thư cầu viện. Thái độ của họ rất khiêm cung, gần như nói mình đã cùng đường mạt lộ, mong các vị giúp đỡ.  

             Thái độ này khiến người khác cảm thấy dễ chịu hơn.  

             Hơn nữa các phái khác đã thèm thuồng kiếm trận của Tàng Kiếm Sơn Trang đã lâu.  

             Kiếm trận của Tàng Kiếm Sơn Trang khác với các trận pháp khác, dùng kiếm  

             bày trận, dùng người ngự kiếm, cho dù ngươi không biết gì về trận đạo, chỉ cần ngươi là kiếm khách, ngươi có thể điều khiển kiếm trận.  

             Kiếm trận này do Tàng Kiếm Sơn Trang nghiên cứu cả ngàn năm mới có được, có thể nói là một trong những bí pháp của Tàng Kiếm Sơn Trang, những kiếm phái khác cũng có thể sử dụng. Điểm này cực kỳ hấp dẫn.  

             Thẩm Thiên Vương trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ra tay thì cũng được thôi, quan trọng nhất là phải có chừng mực.  

             Ngươi cũng thấy uy thế của Sở Hưu rồi đấy, cho dù không tính nhánh Ẩn Ma sau lưng hắn, thế lực cũng cực kỳ kinh khủng.  

             Nếu bất cẩn, bị kéo sâu vào chuyện Tàng Kiếm Sơn Trang này, vậy thì khó rồi.”  

             Đúng lúc này Phương Thất Thiếu lại thò đầu vào nói: “Chưởng môn, hay là để ta đi.”  

             Thấy Phương Thất Thiếu, sắc mặt Độc Cô Ly tối sầm xuống: “Ngươi không ở trong Kiếm Các ngoan ngoãn tu luyện đi, tới đây làm cái quái gì? Cút đi tu luyện cho ta!”  

             Bây giờ cứ thấy Phương Thất Thiếu là Độc Cô Ly nổi giận. Tuy thiên phú kiếm đạo của Phương Thất Thiếu đúng là rất kinh khủng, thậm chí hơn ngàn năm qua trong Kiếm Vương Thành không người nào có thiên phú kinh khủng như vậy.  

             Nhưng Kiếm Vương Thành lại không thể chấp nhận được tính cách của Phương Thất Thiếu, đặc biệt là với loại võ giả cứng nhắc cổ hủ như Độc Cô Ly.  

             So với Độc Cô Ly, Thẩm Thiên Vương bao dung với Phương Thất Thiếu hơn nhiều. Thẩm Thiên Vương vẫy tay rồi nói: “Qua đây nói thử xem nào, dựa vào đâu mà ngươi đòi đi? Vì ngươi và Sở Hưu là bằng hữu? Nếu ngươi nói có lý ta sẽ cho ngươi đi, bằng không ngươi ngoan ngoãn về Kiếm Các tu luyện đi, không có việc gì thì đừng chạy linh tinh.”  

             Phương Thất Thiếu đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tông chủ, đúng là ta với Sở Hưu là bằng hữu nhưng có bao giờ ta vì Sở Hưu là bằng hữu nên làm chuyện tổn hại tới lợi ích của Kiếm Vương Thành chưa?  

             Không phải ta nói khoác, ta và tên Sở Hưu kia cùng nhau trải qua nhiều trắc trở, kết giao bằng cả tính mạng, thậm chí ta đã từng cứu hắn.  

             Ta đi, ít nhất các ngươi không cần lo Kiếm Vương Thành sẽ bị kéo sâu vào chuyện này. Ta đi, dù sao Sở Hưu cũng sẽ nể mặt ta!  

             Đến lúc đó ta có đường né tránh, tiến lùi tùy ý, thân phận ta cũng không khiến Kiếm Vương Thành mất mặt, như vậy chẳng tốt hơn sao?”  

             Độc Cô Ly nhìn Phương Thất Thiếu với vẻ hoài nghi, hắn cực kỳ nghi ngờ Phương Thất Thiếu chỉ muốn mượn cơ hội này ra ngoài đi chơi.  

             Thẩm Thiên Vương trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Được rồi, lần này phái ngươi đi.”

Advertisement
';
Advertisement