Không được.
Tuyệt đối không được.
Đã nói chỉ có một giải đặc biệt thì chỉ có một giải đặc biệt.
Nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của sự hiếm có.
Nhưng phải xử lý việc trước mắt như thế nào cho hợp lý?
Vẫn còn ba ngày nữa, ba ngày đó.
Thật đáng chết, đáng chết…
Bỗng nhiên, trong đầu Tần Kiệt bỗng lóe lên.
“Giám đốc Tần, anh có đang nghe điện thoại không?”
Lúc này, giọng nói của Châu Phàm lại vang lên đúng lúc.
“Còn, còn nghe!”, Tần Kiệt phục hồi lại tinh thần.
“Giám đốc Tần, anh đã nghĩ ra được làm sao xử lý việc này chưa?”, Châu Phàm lại hỏi.
“Giám đốc Châu, chiếc xe đó đã được lấy đi chưa?”, Tần Kiệt hỏi.
“Vẫn chưa. Tôi nghe nói bốc thăm trúng xe hơi, cảm thấy việc này không được tốt cho lắm nên đã tìm lý do để người trúng thưởng mai mới tới!”, Châu Phàm giải thích.
“Tốt lắm, anh làm rất tốt!”, Tần Kiệt thở phào.
Anh nói: “Giám đốc Châu, anh nghe tôi nói!”
“Giám đốc Tần, anh nói đi, tôi nghe!”
“Giải đặc biệt đã được bốc trúng, điều này đã xảy ra rồi và không thể thay đổi!”
“Ừ, tôi biết rồi, giám đốc Tần, anh nói tiếp đi!”
“Vì không có cách nào thay đổi nên chúng ta chỉ có thể dựa vào những giải thưởng còn lại!”, ngừng một lát, Tần Kiệt nói: “Thế này đi, ngày mai khi người trúng thưởng đến nhận xe, anh thương lượng với anh ta một thỏa thuận.”
“Thỏa thuận gì?”, Châu Phàm hỏi.
“Anh nói với anh ta, chiếc xe này vẫn còn một số thủ tục chưa làm xong, sau khi anh ta lấy xe thì sẽ phải tự bỏ tiền ra làm các thủ tục như bảo hiểm v.v. Nếu anh ta để xe ở siêu thị thêm ba ngày nữa thì chúng ta sẽ thay anh ta làm các thủ tục. Điều kiện chỉ có một. Anh ta không được lấy xe trước khi làm xong các thủ tục.
“Giám đốc Tần, anh ta đã bốc thăm trúng rồi, lấy xe hay không lấy xe có gì khác biệt?”, Châu Phàm không hiểu.
“Đây chính là điều tôi sắp nói!”, Tần Kiệt nói tiếp: “Ba ngày sắp tới, anh bảo anh ta phối hợp với công ty chúng ta, làm một chuyến diễu hành ở khu đô thị mới Nam Hồ và cả vùng Nam Hồ.
“Chủ đề của cuộc diễu hành chính là: “Đến siêu thị Kiệt Tuyết mua sắm chính là hướng đến một cuộc sống sung túc! Đến càng sớm thì đạt được càng sớm, tận dụng thời cơ, cơ hội một đi không trở lại! Ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ!”
“Hả?”, sau khi Châu Phàm nghe Tần Kiệt nói xong thì rơi vào trầm mặc.
Một lúc sau, giọng nói hưng phấn của Châu Phàm vang lên trong điện thoại: “Giám đốc Tần, được đấy, cách này quá hay!”
"Bằng cách này, giải đặc biệt không còn, nhưng nó có thể biến phế phẩm thành châu báu, càng có thể kích thích nhu cầu tiêu dùng của khách hàng. Nó sẽ tạo ra một làn sóng mua sắm thứ hai để có thể trúng thưởng! Hoàn toàn có thể!"
Châu Phàm khen ngợi không ngớt.
Vô cùng ngưỡng mộ ý tưởng của Tần Kiệt.
“Nếu như Giám đốc Châu không có ý kiến gì thì cứ làm như thế đi! Anh hãy liên hệ với người đó ngay lập tức! Ngày mai sẽ bắt đầu cuộc diễu hành!”
Tần Kiệt nói.
“Giám đốc Tần hãy yên tâm, tôi biết nên làm thế nào! Nhưng mà Giám đốc Tần, anh đã xuất hiện hôm khai trương rồi thì ngày mai anh có đến không?”, Châu Phàm gật đầu và hỏi.
“Tôi không đến nữa. Bắt đầu từ ngày mại tôi phải thi học kì. Tôi không thể trượt môn được! Việc của siêu thị phải nhờ anh rồi. Ngoài ra, còn có một việc, anh nhất định phải cẩn thận!”
“Việc gì?”, Châu Phàm tò mò hỏi.
“Là hàng trong kho của chúng ta.”, Tần Kiệt nói với vẻ mập mờ: “Theo lời nhắc nhở của bạn học, không khí lạnh sắp tới rồi, phạm vi ảnh hưởng dự báo khá rộng, đến lúc đó thời tiết sẽ rất xấu. Ước đoán sơ bộ, nó sẽ bắt đầu vào khoảng ngày mùng 10.”
“Thời gian này, ngoài việc đảm bảo hoạt động kinh doanh bình thường của siêu thị thì anh cần phải đào tạo thêm cho nhân viên để họ chuẩn bị sẵn sàng chống chọi trước đợt rét đậm này. Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tốt, tôi muốn đưa siêu thi Kiệt Tuyết một bước trở thành thương hiệu có tiếng nhất ở khu vực Nam Hồ.”
Tần Kiệt đã nói ra mong muốn trong lòng.
Châu Phàm đã rất xúc động sau khi nghe những lời này.