Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

Tần Kiệt giả vờ như không thấy gì.  

 

Giả vờ an ủi Tần Tuyết.  

 

Một lúc lâu sau, Tần Tuyết mới tha cho anh.  

 

Không lâu sau, giáo viên bước vào lớp bắt đầu tiết học của một ngày mới.  

 

Tần Tuyết nhập vai rất nhanh.  

 

Chỉ trong vài giây đã tiến vào trạng thái của một học sinh chăm ngoan.  

 

Giáo viên đang giảng bài trên bục, cô liên tục cúi đầu chép bài.  

 

Trong hai tiết học, Tần Kiệt chưa từng thấy Tần Tuyết ngừng bút.  

 

Ngay cả mười phút giải lao, Tần Kiệt đi vệ sinh về vẫn thấy Tần Tuyết còn đang viết.  

 

Anh không thể không khâm phục Tần Tuyết.  

 

Quả thực là một học sinh ưu tú.  

 

Mình có một cô bạn gái học hành giỏi giang như vậy đúng là chuyện tốt.  

 

Ít nhất đến lúc thi cuối kỳ, mình không phải lo bị nợ môn.  

 

Bốn tiết học nói dài cũng dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn.  

 

Thoáng chốc đã hết giờ.  

 

Vừa tan học, Tần Kiệt nhanh chóng thu dọn sách vở, sau đó ném cho Béo bảo cậu ta mang về giúp.  

 

Sau đó lại ném sách của Tần Tuyết cho Dương Liễu nói cô ta mang về phòng giúp.  

 

Không đợi Béo và Dương Liễu hỏi họ đi đâu.  

 

Họ đã không thấy bóng dáng của Tần Kiệt và Tần Tuyết nữa.  

 

“Làm cái quái gì vậy?”, Lâu Béo nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ.  

 

“Bốn Mắt, cậu biết không?”  

 

“Tôi không biết! Có lẽ đi xem phim đấy!”, Bốn Mắt suy đoán.  

 

“Đúng vậy, chiều nay không có tiết, hay là chúng ta cũng đến trung tâm thành phố nhỉ?”, Béo mỉm cười với Dương Liễu.  

 

“Nhưng vẫn chưa cất sách vở nữa mà?”, Dương Liễu chỉ vào trên bàn.  

 

“Đơn giản lắm, giao cho các bạn phòng bên của các cậu là được!”  

 

“Cũng được!”  

 

Lúc Béo, Dương Liễu, Bốn Mắt và Thẩm Giai Giai đang bàn xem đi xem phim gì.  

 

Tần Kiệt và Tần Tuyết bắt xe buýt đến thẳng khu đô thị mới Nam Hồ.  

 

“Chúng ta đi đâu vậy?”  

 

“Khu đô thị mới Nam Hồ!”  

 

“Đến đó làm gì?”  

 

“Em quên chuyện hôm qua anh nói với em rồi sao?”  

 

“Ừ nhỉ, anh nói anh nhìn thấy một cửa hàng rất thú vị nên muốn dẫn em đến đó!”  

 

“Đúng! Đợi lát nữa, em đừng khóc đó!”  

 

“Khóc? Sao em lại phải khóc? Chẳng phải chỉ là một cửa hàng thôi sao, có thì đáng khóc đâu? Anh thành thật một chút, có phải anh giấu em gì đó không?”, Tần Tuyết nhìn chằm chằm Tần Kiệt như muốn nhìn thấy anh.  

 

“Anh không có, tuyệt đối không có! Anh không hề có lỗi với lương tâm!”, Tần Kiệt giơ tay thề.  

 

Phụt ~  


“Đồ ngốc, trêu anh thôi, vậy mà anh còn tưởng thật à? Được rồi, anh đừng giả vờ nữa, thề thốt xui xẻo lắm! Đến nơi rồi em sẽ biết anh đang giở trò gì thôi!”

Advertisement
';
Advertisement